Siêu Trộm CL
Chương 5: Vienna – Nữ hoàng (18+)
Edit: Nguyệt Sắc
* Vienna là thủ đô đồng thời cũng là một tiểu bang ở nước Áo. Nằm trên hai bờ sông Danube và chỉ cách ranh giới phía đông của Áo 60 km, Viên nằm ở hướng đông nam của Trung Âu và gần Cộng hòa Séc, Slovakia, và Hungary. Viên là trụ sở của một số cơ quan của Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức quốc tế, trong đó có UNIDO, OPEC, IAEA, và OSCE.
Một tháng sau, thủ đô âm nhạc, Vienna.
Vienna được khu rừng cây cối xanh tươi rậm rạp bao quanh, sông Danube [1] xuyên qua thành phố, như là cài lên thành phố cổ tao nhã này một cái nơ lụa màu xanh lam.
Dưới đường phố sạch sẽ rợp bóng cây, điệu Valse [2] duyên dáng thổi qua, ven đường là kiến trúc Gothic [3] , chuông gió trước cửa của ngôi nhà bán đàn piano phát ra tiếng vang “Đinh đinh đinh đinh” thanh thúy, ông chủ ngẩng đầu nhìn, là một cô gái Phương Đông trẻ tuổi, áo thun màu đen bó sát người, trước vạt áo có một cái nơ bướm, mang mũ tròn màu xám nhạt, trên người rất có hương vị của âm nhạc.
Ông chủ cho rằng đây là học sinh của học viện âm nhạc đến chọn nhạc cụ, mỉm cười tiến lên nói: “Tiểu thư, xin hỏi muốn mua gì?” Cô gái cười khe khẽ: “Để tôi nhìn…”
Ông chủ đi chỗ khác, cũng cho nhân viên mang đến cho cô một ly coffee. Trong cửa hàng có một bé gái đang lựa đàn violin, bên cạnh có một đôi nam nữ trưởng thành, chắc là cha mẹ của cô bé. Người phụ nữ từ ái nhìn con gái ở trước mắt, người đàn ông thì ngồi chồm hổm bên cạnh cô bé kéo đàn violin, xem ra là giúp cô bé thử âm.
Ngón tay người đàn ông rất xinh đẹp, sạch sẽ thon dài, biến hóa điều khiển dây đàn, tiếng nhạc cao thấp khác nhau liền vang lên. Khi còn nhỏ, Chris cho rằng nhạc cụ là hộp ma thuật, mà những người biểu diễn chính là nhà pháp thuật.
Rốt cuộc cũng chọn được một cây đàn tốt, bé gái hưng phấn nhận lấy, nói cảm ơn chú, mẹ của bé gái cũng nói tiếng cảm ơn, thì ra chỉ là người lạ. Chris không khỏi nhìn người đàn ông một cái, mắt xanh thẳm, trong xanh như bầu trời Vienna.
Tầm mắt người đàn ông cũng nhìn đến cô, Chris lễ phép nở nụ cười, hắn cũng cười, nụ cười ấm áp.
Di chuyển tầm mắt tiếp tục nhìn những cây đàn, một cây đàn violin trong tủ kính trong suốt nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của cô, nước sơn màu nâu nhạt, làm thủ công rất tinh xảo, Chris hỏi ông chủ: “Vì sao phải khóa vào tủ kính?”
“Vâng! Hàng này không bán!” Ngữ khí ông chủ có chút dương dương đắc ý. Chris quay đầu, hơi nhíu mi mà nhìn.
“Đây là sản phẩm của Antonio Stradivari [4] .” Không biết từ khi nào, người đàn ông có đôi mắt xanh thẳm ấy đi tới bên cạnh cô, chỉ cây đàn nói: “Cô nhìn xem, nơi này có chữ ký của ông ấy, là tiếng Latinh. Đây hẳn là nhạc cụ ba trăm năm trước của bậc thầy chế tác vĩ đại này, hoặc là đến bây giờ vẫn thế. Cuộc đời ông ấy chế tác hơn một ngàn nhạc cụ, hiện tại trên thế giới chỉ còn hơn sáu trăm năm mươi cái, rất trân quý.”
Ông chủ đứng ở bên cạnh cũng tiếp lời: “Tiểu thư muốn mua đàn violin sao? Trong tiệm có nhiều cây đàn cũng không tệ, cô có thể xem thử.”
Chris cười lắc đầu, “Ta không mua.” Ông chủ kinh ngạc, lại nghe cô nói chậm rãi: “Tôi chỉ muốn chọn một vật để trang trí cho phòng khách.”
Đại khái là không tán đồng với hành vi hạ nhục âm nhạc thế này, ông chủ vuốt ria mép tránh xa ra, người đàn ông cười nói: “Cô thật sự không thích hợp với đàn violin, ngón tay của cô.” Dừng lại nửa khắc nhìn tay cô nói: “Thích hợp nhất với đàn hạc [5] .”
Cô gái một mình đứng ở bên cạnh cây cầu ngắm nhìn màu xanh lá của dòng sông, gió thổi đến, cuốn đi chiếc mũ nồi màu xám của cô, cô vươn tay muốn bắt lấy, quay đầu đã thấy nó rơi vào tay một người đàn ông.
“Thực đúng lúc.” Người đàn ông mỉm cười, đem mũ đưa cho cô, cô nói tiếng cảm ơn.
“Đang nhìn cái gì sao?” Người đàn ông không biết vô ý hay hữu ý dựa vào lan can bên cạnh cô.
Cô gái cúi đầu: “Sông Danube không phải là màu xanh.”
Người đàn ông cười, cúi đầu nhìn nước sông: “Johann Strauss [6] đã sáng tác lên bản Valse “The Blue Danube” [7] là bời vì ông ấy đã đọc bài thơ “Em đa sầu đa cảm, em trẻ tuổi xinh đẹp, dịu dàng tốt bụng, giống như kim cương lấp lánh trong mỏ quặng, chân tình ấy đã thức tỉnh, bên dòng sông Danube, bên dòng sông xanh Danube mỹ lệ. Hương thơm ngạt ngào của hoa tươi an ủi tâm hồn bi thương của tôi, giữa khô cằn bông hoa vẫn nở, oanh vàng vẫn hót, bên cạnh dòng sông Danube, bên cạnh dòng sông xanh Danube mỹ lệ.”
Giọng nói dễ nghe của người đàn ông ngâm nga những từ ngữ lãng mạn, cô gái cúi đầu không nói chuyện, gió phất qua khiến tóc mai cô tung bay, dán vào khuôn mặt trắng mịn.
“Tôi là Daniel, rất hân hạnh được biết cô.”
Cô gái cười: “Tôi cũng rất hân hạnh.” Xoay người rời đi, không để lại một cái tên.
Màn đêm buông xuống, đi một vòng trên con đường lớn của thành cổ Vienna, tại một tòa nhà kiến trúc La Mã, đèn đuốc rực sáng, đây chính là rạp hát nổi tiếng của Vienna [8] , đêm nay, ở chỗ này sẽ trình diễn một buổi hòa nhạc với tên gọi là “Nữ hoàng”. Bên trong rạp hát nguy nga lộng lẫy, trên vách tường đại sảnh treo lơ lửng rất nhiều bức tranh sơn dầu, trên hành lang có bức tượng của các nhà soạn nhạc như Haydn, Schubert, Srauss…
Ở sảnh tầng một đang tổ chức một tiệc rượu nhỏ, khách mời không nhiều, chủ yếu là người quen với nhau, hàn huyên tán gẫu, đột nhiên một người đàn ông xuất hiện khiến cho mọi người nháy mắt đã yên tĩnh. Hắn mặc một áo khoác dài màu đen, mang kính râm màu đen, cùng với mọi người đang mặc áo đuôi én váy dài ở đây thật không phù hợp, đây lại không phải là nguyên nhân khiến mọi người không hẹn mà im lặng.
“Seven? Sao lại là cháu? Cháu còn nhớ tới Vienna sao?” Một phụ nữ trung niên cao cao đi lên trước, mặc một bộ lễ phục dài màu xanh thẫm, cử chỉ rất tao nhã.
“Dì Daisy, đêm nay dì rất đẹp.” Seven tháo kính râm xuống, hôn tay người phụ nữ.
“A! Cháu còn nhớ được dì Daisy của cháu sao? Gặp không được mẹ cháu, hiện tại ngay cả cháu cũng thật khó gặp!”
“Gần đây mẹ rất mê Phật học, có khả năng đang ở Ấn Độ, không giấu dì, gần đây cháu cũng không gặp bà ấy.”
“A! Mẹ con hai người thật là!”
“Thím à, xin hỏi vị này là?” Thanh âm ngọt ngào của cô gái xen vào, ở phía sau Daisy có một cô gái mặc váy màu xanh lá cây, mặt tròn tròn rất dễ thương.
“A! Seven, đây là Anne, đây là con của em trai dượng cháu, năm nay mới bước vào tuổi giao tiếp xã hội. Anne, đây là người mà thím hay nhắc với cháu, Seven Buonaparte.”
Cô gái nhấc làn váy lên theo tiêu chuẩn lễ nghi của thục nữ: “Rất hân hạnh được nhìn thấy ngài, Buonaparte tiên sinh.”
“Xin chào, tiểu thư Anne.”
Cô gái đỏ mặt, xem ra là rất hưng phấn, ánh mắt sáng long lanh nhìn Seven: “Buonaparte tiên sinh, xin hỏi tôi có vinh hạnh được mời ngài tham gia vũ hội đêm mai không?”
“Anne!” Daisy trách mắng: “Đây không phải là việc mà các thục nữ nên làm.”
Cô gái bĩu môi, không nói chuyện, Daisy nói: “Seven, đêm mai đến nhà dì làm khách.” Mắt cô gái lại phát sáng.
“Thực xin lỗi dì Daisy, có thể cháu không đi được.”
“Sao lại thế? Cháu có hẹn sao?”
“Cháu tới Vienna là muốn tìm bạn gái của cháu.”
Hai người phụ nữ đều sững sờ một chút, Daisy phản ứng lại trước tiên nói: “Vừa hay, dẫn cô ấy tới luôn, dì cũng muốn gặp một lần.” Trong lòng bà rất kinh ngạc, bà biết phụ nữ bên cạnh Seven không ít, nhưng chưa bao giờ có “Bạn gái”.
“Cô ấy…” Seven đột nhiên cười một chút, trong mắt lóe lên sự dịu dàng, cực kỳ mê người: “Tính cách của cô ấy không tốt, hơn nữa còn rất thẹn thùng.”
Buổi diễn âm nhạc đúng lúc này mở màn, dừng lại vô số nghi vấn của Daisy, khách ở sảnh đều lần lượt đi vào phòng âm nhạc. Seven đi sau vài bước đã bị người ta kéo lấy cánh tay, là một cô gái cao gầy mặc lễ phục màu bạc, cực kỳ xinh đẹp, cô gái mỉm cười, nói dịu dàng bên tai hắn: “Em cũng cho rằng anh đã quên Vienna.”
Khóe môi Seven cong cong, không nói chuyện.
“Đêm nay có thể đi với em không? Tháng trước em vừa mới mua được một bình rượu rất ngon.”
“Thực xin lỗi, tôi có hẹn.”
Biểu tình của cô gái hơi kinh ngạc, còn thấp thỏm sợ hãi, lại nghe hắn nói: “Tôi sẽ bảo James đưa vào tài khoản của em…”
“Em không thiếu tiền.” Cô gái cắt ngang câu nói của hắn, cúi đầu nhưng vẫn không thể che hết được hết sự u buồn.
Seven theo lễ phép hôn một cái lên gò má của cô: “Chúc em đêm nay diễn xuất thành công.”
“Cám ơn.” Cô gái hơi miễn cưỡng một chút, buông cánh tay hắn ra, đi đến phòng âm nhạc. Đêm nay cô không lên sân khấu, hắn không biết, hắn chưa từng để ý, dù cho cô yêu hắn như vậy.
Chủ đề biểu diễn của buổi hòa nhạc “Nữ hoàng” là các nhà soạn nhạc nổi tiếng thế giới, khi đến đỉnh cao của buổi hòa nhạc, thì lại phát sinh ra một chuyện lớn – một cây đàn violin bị đánh cắp! Đây không phải là cây đàn bình thường, mà là cây đàn nằm trong bộ sưu tập đắt giá của Antonio Stradivari, được bảo vệ hết sức cẩn thận, nhưng một phút trước đó nó đã biến mất!
Tất cả nhân viên đều bị yêu cầu đi đến đại sảnh, một cô gái phương Đông đứng ở rìa của sân khấu lại không di chuyển. “Vì sao cô không đi.” Có bảo vệ hỏi cô.
“Cô ấy lập tức sẽ lên sân khấu!” Đạo diễn đứng ở bên cạnh nói: “Không phải là cô ấy, vừa rồi cô ấy luôn đứng ở đây để đợi lên sân khấu!”
Theo tiếng trống mãnh liệt trầm ổn vang lên, ánh đèn sân khấu đột nhiên tối đi, sau đó mọi người nghe thấy một giọng nữ thấp xướng lên: “Ánh đèn lấp lánh, nữ hoàng sân khấu sẽ lên sàn.”
Âm nhạc nổi lên! Ánh đèn bừng sáng! Nữ hoàng mặc bộ quần áo màu đen, thấp ngực, mang cái cravat màu xanh nhạt, ngẩng cao đầu, tay nắm micro, khí thế vương giả tiến lên sân khấu, rõ ràng đọc từng chữ vang vang: “Thanh âm mê hoặc, hãy xem cô có khả năng gì.”
Chuyển mắt nhìn về khán giả: “She says that come on, nhìn theo cây gậy màu vàng của tôi.” Thấy người nào đó, đôi mắt chợt lóe sáng, đột nhiên nhếch môi cười xấu xa, gỡ microphone trên giá đỡ xuống, đem giá đỡ xem như là cây gậy chống trên mặt đất.
“Nhảy lên sàn nhà, thiêu đốt tất cả ngượng ngùng sầu não.” Bỗng nhiên linh hoạt dời bước, kéo theo micro.
“Nữ hoàng bỗng nhiên mở miệng, nói cô cũng có một giấc mộng.” Đá lông nheo, mũi chân điểm nhẹ trên sân khấu.
“Mộng là dòng nước tồn tại trong dòng sông vĩnh hằng, là không khí tươi mát lại vô tình ngửi được mùi thơm hoa dại.” Nắm micro, đi từ bên phải sân khấu sang bên trái, dáng vẻ như con mèo cao quý tao nhã.
Nhạc dạo, một lần nữa đem micro cắm lên giá, cười xấu xa, “Ừ hừ” nhẹ nhàng bằng âm mũi, âm thanh mềm mại khiêu khích, dưới khán đài có một người đàn ông mặc áo khoác đen, hắn híp mắt kéo áo. Nhìn thấy cô liếc mắt xuống khán đài, đôi mắt quét tới hắn, mang theo chút khinh thường; nhìn cô chơi đùa với micro dáng vẻ tiêu sái tự mãn; nhìn cô nhíu mày cười xấu xa, đôi môi chúm chím, là sự khiêu khích rất rõ ràng.
“Biển khơi hòa ánh nắng, tình yêu và đất nước, rất cả sẽ cho anh, không có gì cản trở, cuồng phong và bầu trời trong xanh, tự do bay lượn, sau đêm đó, em đã quyết định nơi mình muốn đến.” Cô hơi nhắm mắt nắm micro, dáng người dịu dàng cử động, như là đang triền miên hôn hít với micro.
Nhạc dạo, hai tay đặt trên micro, đột nhiên xoay hông một cách quyến rũ, vẻ mặt rất vô tội. Dưới khán đài, đôi mắt của người đàn ông áo đen càng ngày càng tàn nhẫn, quanh thân hắn phát ra hơi thở nguy hiểm, giống như dã thú, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ gục con mồi.
“She says that come on, để em dẫn anh ra khỏi giấc mộng, go crazy come on, nói cho em biết anh muốn đi nơi nào.” Hát câu cuối cùng rồi vung tay kéo micro đi vào.
Khán giả quên cả vỗ tay, chưa từng gặp qua một nữ hoàng đặc biệt như vậy, nữ hoàng sân khấu.
“Nga! Chris! Thực là quá tuyệt vời!” Vừa mới xuống sân khấu đã được một cái ôm rắn chắc, nhưng Chris lại vội vàng giãy dụa: “Tôi có việc, hiện tại phải đi!”
“Cái gì? Cô không tham gia tiệc chúc mừng sao? Rất nhiều người muốn làm quen với cô nha!”
“Không được, việc gấp!” Để Microphone xuống, y phục cũng không kịp đổi đã vội vàng chạy đi.
Cô chọn hành lang hẻo lánh để chạy, khi thấy cửa ra đã ở trước mắt thì có một lực ngang ngược cuốn cô vào góc khuất. Trong lòng cô bỗng trầm xuống, hơi thở đàn ông mạnh mẽ lại quen thuộc: “Đốt lửa xong rồi muốn chạy sao?”
Đôi tay bị hắn kìm kẹp, người bị áp vào vách tường, chỉ nghe “Xoẹt xoẹt”, là tiếng vải vóc bị xé rách cấp tốc, trong hành lang u ám yên lặng này nghe thật chói tai. Sau đó không hề có sự báo trước, hạ thể bị hung hăng xuyên vào, đau!
“Đồ vô lại!” Cô rống lên, chỉ một câu đã bị hắn nuốt hết, nụ hôn dâng trào mãnh liệt, đấu đá lung tung trong miệng của cô, răng lợi bị quấy phá đến đau. Mà cô chỉ có thể kêu trong ngực hắn, không phản kháng được nửa phần.
Hắn mang hai chân của cô vòng trên eo mình, cô lập tức mất trọng tâm, chỉ có thể ôm chặt cổ hắn. Hắn đè cô trên vách tường, tư thế thân mật, hành động thân mật, nhưng lại tiến hành trong khung cảnh gay go cùng với phương thức thô lỗ thế này.
Rốt cuộc hắn cũng buông tha cho môi của cô, cắn đứt cravat, gặm cắn cái cổ thon dài. Cô lại rống hắn là đồ vô lại, hắn chỉ cười, thở phì phò bên tai cô mà thấp giọng nói: “Bảo bối, đừng trách anh không nhắc nhở em, đây là nơi công cộng.” Hắn ngậm lấy vành tai thanh tú của cô, đầu lưỡi vui đùa.
Hai câu sau liền kìm nén ở cổ họng, cô không dám kêu, cũng không dám rên rỉ vì đau, hai mắt cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, buổi biểu diễn âm nhạc sắp kết thúc, hành lang này tuy hẻo lánh nhưng chưa hẳn đã không có người đi…Cô không chuyên tâm, hắn liền cố ý dùng sức thêm chút, cô đau đớn đến mức hút một ngụm không khí, đánh hắn, đè thấp giọng bên tai hắn chửi hắn là đồ khốn nạn, nhưng giọng nói rất mềm mại, một chút uy hiếp cũng không có, giống như đang tán tỉnh hơn. Hắn lại cười nhẹ, tìm đến môi lưỡi của cô, cô không thể tránh chỉ có thể nhân nụ hôn của hắn.
Lúc này buổi diễn âm nhạc đã kết thúc, không phải không có người đi hành lang này, mà là ở hai đầu hành lang đã có rất nhiều người mặc đồ đen đứng canh giữ, mọi người nhìn thấy đều chùn bước. Cô không hề biết, thân thể vẫn khẩn trương mà run nhè nhẹ, vừa mắng vừa thúc giục lại cầu xin hắn. Trên trán dày đặc mồ hôi, hắn hôn lên mồ hôi của cô, vẫn làm theo ý của mình, cho đến cuối cùng…Từ trên người hắn trượt xuống đứng trên mặt đất, lại phát hiện hai đùi mềm mại không thể đứng vững, phải bấu víu thân thể của hắn mới miễn cưỡng đứng thẳng. Hắn không đỡ cô, cô chỉ có thể bám vào hắn, hắn lại thổi khí bên tai cô cười nói: “Không phải muốn chạy sao? Sao lại không chạy đi?”
“Đồ vô lại!!” Cô không quan tâm cái gì mà rống, cơ hồ là muốn nhảy lên. Cô như con sư tử nhỏ đang tức giận, hắn lại không kiêng nể gì mà cười to tiếng, lấy áo gió bao chặt cô, che đậy thân thể lõa lồ, ôm chặt cô vào lòng, sau đó hung hăng hôn một cái lên khuôn mặt đang đỏ bừng của cô rồi ôm ra khỏi nhà hát.
Ngoài cửa có Rolls-Royce Phantom dài [9] , đợi tài xế mở cửa ngồi vào, hắn đã hạ bức màn cách âm trong xem xuống, cô ở trong lòng hắn đột nhiên ló đầu ra: “Y phục của tôi đâu?”
Hắn mổ môi của cô: “Bảo bối, không thể mặc.”
“Để lại rạp hát sao? Người ta thấy thì làm sao bây giờ?”
“Không có chuyện gì, bảo bối, sẽ có người xử lý.” Bàn tay to lớn thăm dò vào trong áo gió, muốn sờ da thịt mềm mại của cô.
Mặt cô vốn đỏ nay còn đỏ hơn: “Lưu manh! Nội y của tôi!” Hai chữ cuối cùng nói ra thật nhỏ, xấu hổ đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hắn giật mình, ra hiệu tài xế dừng xe, thả cô ngồi trên ghế muốn mở cửa đi ra, cô lại ôm chặt eo của hắn, nắm lấy góc áo nhíu mày nói: “Cho tôi bộ quần áo.” Áo gió bao bọc cũng không nhiều bao nhiêu.
Khó có được lúc cô ủy khuất cầu xin hắn, hắn không đi vội mà ngược lại ngồi xuống ôm cô vào ngực, cọ chóp mũi vào khuôn mặt thơm mát của cô: “Cầu tôi sao?”
Chân mày của cô cố gắng kìm nén, dáng vẻ thập phần khó xử, nửa ngày mới “Ừ” một tiếng nhỏ như muỗi kêu. Hắn lại tiến thêm một thước, cắn trên gương mặt nhỏ nhắn một chút: “Cầu như thế nào?”
Đợi nửa ngày không thấy đáp án, hắn đang tò mò muốn nhìn vẻ mặt của cô, người trong lòng đột nhiên trượt ra ngoài rồi ra sức đẩy hắn: Cút!”
Sau khi trở về thì thấy cô cuộn tròn thân thể núp trong góc khuất của xe, da thịt tuyết trắng đối lập mạnh mẽ với cái ghế da màu đen, hắn mò qua ôm cô vào ngực, cô vẫn cuộn chặt thân thể, hắn không thể nào xuống tay được, chỉ có thể mơn trớn tấm lưng trần truồng của cô: “Một tháng nay ở đâu? Làm cái gì?”
Không có phản ứng.
“Nghe nói hiện tại xóm nghèo của Roma cũng có người mang đồng hổ cổ, là do em tặng.”
Vẫn không có phản ứng.
“Kỳ thật, đêm đó chúng ta làm tới tám lần…Em còn chưa trả tiền đâu!”
Thân thể của cô run rẩy.
Sau đó hắn chỉ ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô, rất lâu cũng không có nói chuyện…Cuối cùng lại thở dài, bao hàm cả sự nhẫn nại cùng dung túng vô hạn mà chờ đợi. Dán sát bên tai cô, thấp giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Tôi nhớ em.”
Cô ở trong lòng không tự giác mà rung động, nháy mắt liền thấy mềm lòng, trước kia vẫn cảm thấy đôi mắt của hắn sâu như biển, thần bí thâm thúy….Thì ra giọng nói cũng như vậy, hùng hậu bát ngát như biển khơi, từ bốn phương tám hướng mà chậm rãi dâng lên, khiến người ta đắm chìm trong đó.
Không biết từ khi nào hắn đã chui đầu vào trước ngực cô, ngậm lấy nơi mềm mại của cô trong miệng, mút vào thật sâu…Cô hơi khép mắt, cánh tay leo lên lưng của hắn, tiếng rên rỉ tràn ra bờ môi…
Thân thể dần dần ngửa ra sau, nằm ở trên ghế dựa, hắn đè lên thân thể của cô, hôn lên vành tai cô, liếm qua liếm lại nói: “Nhớ thân thể của em.”
Cô đột nhiên mở to mắt, mặt trắng bệch, cái gì cũng chưa nghĩ đã nâng tay tát hắn, một tiếng “ba” giòn vang, hắn dường như cũng sửng sốt, nâng người nhìn cô, trong bóng tối, lửa thiêu đỏ cả đôi mắt…Sau đó chậm rãi nói: “Em lại tức giận cái gì?”
Trong xe không mở đèn, rất tối, nhưng khuôn mặt gần nhau như thế, cô có thể thấy nụ cười như có như không trên môi của hắn, nhìn thấy màu xanh lam trong đôi mắt hắn, đôi mắt kia có sự trêu tức cùng rõ ràng, hình như có thể xuyên qua cơ thể mà nhìn thấu lòng cô, nhìn thấy bí mật gì đó trong lòng cô mà ngay cả bản thân cô cũng không muốn nhìn thẳng vào…
Đẩy hắn mở cửa xe ra, động tác rất nhanh nhưng lại bị hắn ôm chặt lại: “Điên rồi sao? Xe đang chạy!”
Dùng mọi sức lực quyết tâm giãy thoát khỏi hắn, lại bị hắn hung hăng ném vào ghế xe rồi đè lên, bị xâm nhập, hoàn toàn không thể cử động. Cô cắn từng miếng lên bờ vai của hắn, đem mọi phẫn nộ gieo rắc ở nơi ấy, đầu ngón tay xẹt qua cái lưng rộng lớn của hắn, tuy cô không để móng tay, nhưng cũng đủ để lại mười vết đỏ dài. Hắn rên một tiếng, động tác càng lúc càng nhanh, cô cảm thấy đau nên răng càng dùng sức, khi hắn phóng thích trong cơ thể cô, miệng của cô đã có mùi ngai ngái…
Hắn dồn dập thở phì phò, nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng của cô, hôn chóp mũi cô mà cười nói: “Thật là người phụ nữ hung dữ.” Cô hất tay của hắn ra xoay người, hắn lại ôm cô từ phía sau, ôm thật chặt, hôn từng chút từng chút lên gáy của cô. Nhìn không thấy vẻ mặt của cô nhưng lại có thể nghe thấy giọng nói rất bình tĩnh, cô nói: “Anh trêu chọc tôi.”
Hắn đáp lại một tiếng, dường như tư tưởng không tập trung, men theo cái lưng trơn bóng mềm mại của cô mà hôn xuống một đường, sau đó lại chậm rãi hôn trở về, hôn đến vành tai: “Hình như em mới là người trêu chọc tôi trước, không phải sao?” Xoay mặt của cô qua cắn từng miếng nhỏ, sau đó liệt kê tội của cô: “Ở Tokyo, là em tìm tới tôi; Ở Las Vegas, là em tắm rửa ở khách sạn dụ dỗ tôi; Ở Roma, là em trộm đồ của tôi rồi thua tôi; Khi nãy, là em trên sân khấu cố ý câu dẫn tôi.” Lại cắn từng miếng: “Vì thế, bảo bối, sao tôi lại là người trêu chọc em được?”
Cô không có biểu tình gì chỉ ngẩng đầu lấy khóe mắt nhìn hắn, qua một thời gian rất lâu mới đột nhiên nhếch môi cười lạnh: “Thì ra là vậy.”
“Đúng thế bảo bối.” Dường như hắn không thể hiểu được vẻ mặt của cô, chỉ hôn lên trán cô sau đó ôm lấy cô ngồi dậy, để cô ngồi giạng chân trên người hắn, chậm rãi đẩy vào.
Đôi mày đang nhíu chặt của cô bỗng run rẩy, hai cánh tay cố gắng bám vào vai hắn, tầm mắt nhìn mắt hắn. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn thấy từ khóe mắt chân mày của cô tràn ra sự quyến rũ, từng chút từng chút lại tiến vào tim gan của hắn.
Lực đạo muốn cô càng lúc càng lớn, thân thể của cô càng lúc càng mềm như nước, mênh mông trên người hắn.
Suốt cả một đêm chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Vienna, sáng sớm rốt cuộc xe cũng ngừng lại ở một ngôi biệt thự phía Tây thành phố.
Seven từ trong phòng tắm đi ra thấy cô đứng ở ngoài ban công, đôi chân trần truồng, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng. Từ ban công nhìn ra có thể nhìn thấy rừng rậm của Vienna đang nhấp nhô cuộn sóng. Gió rừng nổi lên thổi vào vạt áo rộng rãi của cô, hiện ra thân thể hết sức yếu ớt dưới cái áo sơ mi.
Hắn từ phía sau ôm lấy cô, cô cũng tự nhiên tiến vào lòng hắn, trên người cô có mùi hương ấm áp sau khi đã tắm gội, ở trong nắng sớm thế này khiến người ta hết sức mê luyến.
“Đi du lịch Buenos Aires đi.” Cô nói.
“Được.” Hắn đáp ứng, hôn gò má của cô, không hỏi vì sao.
Cô ngẩng đầu lên, đầu lưỡi như có như không nhẹ nhàng liếm khóe môi của hắn, khiêu khích này khiến toàn thân hắn tê dại. Nhìn cô nở nụ cười sáng lạn, dường như hắn nghe cô nói, anh cũng nên biết cái gì mới gọi là dụ dỗ.
Chú thích:
[1] Sông Danube (Đa Nuýp) là sông dài thứ hai ở Châu Âu, sau sông Volga ở Nga. Sông Danube chảy qua các nước theo thứ tự: Đức, Áo, Slovakia, Hungary, Croatia, Serbia, Bulgaria, Romania, Moldova và Ukraina.
[2] Valse là loại nhạc nhảy xuất phát từ châu Âu với nhịp ba. Có những thể loại sau: Wien Waltz (Lướt nhanh), Boston Waltz (Vừa phải), Slow Waltz (Chậm) và cả Jazz Waltz. Ngoài ra Waltz còn có một số những loại điệu biến thể như Minuet và Scherzo. Tuy nhiên cũng có thể dùng điệu này trong việc lồng ghép hoặc những bài hát.
[3] Kiến trúc Gothic ra đời sau thời kì kiến trúc Roman. Khoảng năm 1200 sau Công nguyên, dân châu Âu bắt đầu xây nhà thờ và cung điện theo kiểu kiến trúc Gothic. Sự khác biệt dễ dàng nhận thấy nhất giữa hai lối Kiến trúc Trung Cổ này là trong khi kiến trúc Roman theo kiểu vòm cong tròn thi kiến trúc Gothic lại theo kiểu vòm nhọn. Kiến trúc Gothic có cửa sổ nhiều hơn và kích thước cửa sổ cũng lớn hơn kiến trúc Roman.
Kiến trúc gothic (hay francigenum opus) là một phong cách kiến trúc bắt đầu phát triển từ nửa sau thời Trung cổ ở Tây Âu.
Kiến trúc Gothic được thể hiện rõ rệt nhất và đẹp nhất trong các nhà thờ lớn, trong các thánh đường và một số các công trình dân dụng. Nhiều mẫu kiến trúc nhà thờ còn lại đến ngày nay mà trong số chúng, ngay những công trình nhỏ nhất cũng mang vẻ đẹp đặc trưng phần vì không có 2 công trình kiến trúc Gothic nào lại giống hệt nhau. Rất nhiều những công trình lớn là những kiệt tác kiến trúc vô giá được UNESCO công nhận là Di sản văn hóa thế giới.
[4] Antonio Stradivari (1664 – 18/12/1737) là một nghệ nhân làm đàn người Ý chuyên về các nhạc cụ bộ dây như violin, cello, guitar và harp. Stradivari được thế giới nghệ thuật coi là nghệ nhân nổi tiếng nhất trong lĩnh vực của mình. Các nhạc cụ do ông làm ra được gọi bằng cái tên Stradivarius (tên Latinh hóa của nghệ nhân) và hiện nay chúng đều được coi là những báu vật của các nghệ sĩ biểu diễn và các dàn nhạc.
[5] Hạc cầm hay còn được gọi bằng nhiều tên khác như đàn Harp, đàn Harpe, đàn hạc là một nhạc cụ thuộc bộ dây có số dây rất lớn tương đương piano và từng thông dụng ở Châu Phi, châu Âu, châu Mỹ và ở Châu Á và là một trong những dụng cụ âm nhạc có nguồn gốc lâu đời nhất trên thế giới. Đàn hạc trong một số nền văn hóa được xem là tương trưng cho âm nhạc.
[6] Johann Strauss II (còn có Johann Strauss I là cha của ông này cũng nổi tiếng không kém nha) là một nhà soạn nhạc người Áo. Ông được biết đến với tư cách là “Vua thể loại Valse” và có những đóng góp to lớn cho sự nổi tiếng của Valse tại Vienna thế kỷ 19. Ông đã cách mạng hóa Valse, phát triển nó từ một thể loại khiêu vũ quần chúng thành một loại hình giải trí trong cung đình của nhà Habsburg. Các tác phẩm của ông giành được tiếng vang lớn gồm có “The Blue Danube”, “Wein, Weib und Gesang”, “Tales from the Vienna Woods”, “Tritsch-Tratsch-Polka”, “Kaiser-Walzer” và Die Fledermaus.
[7] The Blue Danube lúc đầu có tên “An der schönen blauen Donau” nghĩa là “trên dòng sông Danube tuyệt đẹp”, tác giả là nhà soạn nhạc người Áo Johann Strauss, nhà thơ Josef Weyl viết lời, công diễn lần đầu tiên vào 9 tháng 2 năm 1867 trong buổi hòa nhạc của Ban Thánh ca nam thành Viên (Wiener Männergesangsverein). Sau đó, Johann Strauss đã soạn lại bài này thành một phiên bản cho dàn nhạc hòa tấu với tên gọi là “Le beau Danube bleu” và đã thành công rực rỡ ngay từ buổi trình diễn đầu tiên. Bản nhạc được rất nhiều dàn nhạc nổi tiếng trên thế giới trình diễn và đã trở thành một trong những tác phẩm âm nhạc được yêu thích nhất. Ngay cả phần lời hát cũng được nhiều nhạc sĩ trên thế giới biên dịch ra nhiều thứ tiếng khác nhau (nhạc sĩ Phạm Duy cũng đã dịch lời bài hát này thành bài “Dòng sông xanh” với giọng ca thánh thót, lụa là của ca sĩ Thanh Lan). Có thể nghe thử tại đây.
[8] Vienna State Opera là một nhà hát nổi tiếng nằm ở trung tâm thành phố Vienna, có lịch sử từ giữa thế kỷ 19.
[9] Rolls-Royce Phantom là một dòng xe trong thương hiệu xe nổi tiếng sang trọng thế giới Rolls-Royce.
* Vienna là thủ đô đồng thời cũng là một tiểu bang ở nước Áo. Nằm trên hai bờ sông Danube và chỉ cách ranh giới phía đông của Áo 60 km, Viên nằm ở hướng đông nam của Trung Âu và gần Cộng hòa Séc, Slovakia, và Hungary. Viên là trụ sở của một số cơ quan của Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức quốc tế, trong đó có UNIDO, OPEC, IAEA, và OSCE.
Một tháng sau, thủ đô âm nhạc, Vienna.
Vienna được khu rừng cây cối xanh tươi rậm rạp bao quanh, sông Danube [1] xuyên qua thành phố, như là cài lên thành phố cổ tao nhã này một cái nơ lụa màu xanh lam.
Dưới đường phố sạch sẽ rợp bóng cây, điệu Valse [2] duyên dáng thổi qua, ven đường là kiến trúc Gothic [3] , chuông gió trước cửa của ngôi nhà bán đàn piano phát ra tiếng vang “Đinh đinh đinh đinh” thanh thúy, ông chủ ngẩng đầu nhìn, là một cô gái Phương Đông trẻ tuổi, áo thun màu đen bó sát người, trước vạt áo có một cái nơ bướm, mang mũ tròn màu xám nhạt, trên người rất có hương vị của âm nhạc.
Ông chủ cho rằng đây là học sinh của học viện âm nhạc đến chọn nhạc cụ, mỉm cười tiến lên nói: “Tiểu thư, xin hỏi muốn mua gì?” Cô gái cười khe khẽ: “Để tôi nhìn…”
Ông chủ đi chỗ khác, cũng cho nhân viên mang đến cho cô một ly coffee. Trong cửa hàng có một bé gái đang lựa đàn violin, bên cạnh có một đôi nam nữ trưởng thành, chắc là cha mẹ của cô bé. Người phụ nữ từ ái nhìn con gái ở trước mắt, người đàn ông thì ngồi chồm hổm bên cạnh cô bé kéo đàn violin, xem ra là giúp cô bé thử âm.
Ngón tay người đàn ông rất xinh đẹp, sạch sẽ thon dài, biến hóa điều khiển dây đàn, tiếng nhạc cao thấp khác nhau liền vang lên. Khi còn nhỏ, Chris cho rằng nhạc cụ là hộp ma thuật, mà những người biểu diễn chính là nhà pháp thuật.
Rốt cuộc cũng chọn được một cây đàn tốt, bé gái hưng phấn nhận lấy, nói cảm ơn chú, mẹ của bé gái cũng nói tiếng cảm ơn, thì ra chỉ là người lạ. Chris không khỏi nhìn người đàn ông một cái, mắt xanh thẳm, trong xanh như bầu trời Vienna.
Tầm mắt người đàn ông cũng nhìn đến cô, Chris lễ phép nở nụ cười, hắn cũng cười, nụ cười ấm áp.
Di chuyển tầm mắt tiếp tục nhìn những cây đàn, một cây đàn violin trong tủ kính trong suốt nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của cô, nước sơn màu nâu nhạt, làm thủ công rất tinh xảo, Chris hỏi ông chủ: “Vì sao phải khóa vào tủ kính?”
“Vâng! Hàng này không bán!” Ngữ khí ông chủ có chút dương dương đắc ý. Chris quay đầu, hơi nhíu mi mà nhìn.
“Đây là sản phẩm của Antonio Stradivari [4] .” Không biết từ khi nào, người đàn ông có đôi mắt xanh thẳm ấy đi tới bên cạnh cô, chỉ cây đàn nói: “Cô nhìn xem, nơi này có chữ ký của ông ấy, là tiếng Latinh. Đây hẳn là nhạc cụ ba trăm năm trước của bậc thầy chế tác vĩ đại này, hoặc là đến bây giờ vẫn thế. Cuộc đời ông ấy chế tác hơn một ngàn nhạc cụ, hiện tại trên thế giới chỉ còn hơn sáu trăm năm mươi cái, rất trân quý.”
Ông chủ đứng ở bên cạnh cũng tiếp lời: “Tiểu thư muốn mua đàn violin sao? Trong tiệm có nhiều cây đàn cũng không tệ, cô có thể xem thử.”
Chris cười lắc đầu, “Ta không mua.” Ông chủ kinh ngạc, lại nghe cô nói chậm rãi: “Tôi chỉ muốn chọn một vật để trang trí cho phòng khách.”
Đại khái là không tán đồng với hành vi hạ nhục âm nhạc thế này, ông chủ vuốt ria mép tránh xa ra, người đàn ông cười nói: “Cô thật sự không thích hợp với đàn violin, ngón tay của cô.” Dừng lại nửa khắc nhìn tay cô nói: “Thích hợp nhất với đàn hạc [5] .”
Cô gái một mình đứng ở bên cạnh cây cầu ngắm nhìn màu xanh lá của dòng sông, gió thổi đến, cuốn đi chiếc mũ nồi màu xám của cô, cô vươn tay muốn bắt lấy, quay đầu đã thấy nó rơi vào tay một người đàn ông.
“Thực đúng lúc.” Người đàn ông mỉm cười, đem mũ đưa cho cô, cô nói tiếng cảm ơn.
“Đang nhìn cái gì sao?” Người đàn ông không biết vô ý hay hữu ý dựa vào lan can bên cạnh cô.
Cô gái cúi đầu: “Sông Danube không phải là màu xanh.”
Người đàn ông cười, cúi đầu nhìn nước sông: “Johann Strauss [6] đã sáng tác lên bản Valse “The Blue Danube” [7] là bời vì ông ấy đã đọc bài thơ “Em đa sầu đa cảm, em trẻ tuổi xinh đẹp, dịu dàng tốt bụng, giống như kim cương lấp lánh trong mỏ quặng, chân tình ấy đã thức tỉnh, bên dòng sông Danube, bên dòng sông xanh Danube mỹ lệ. Hương thơm ngạt ngào của hoa tươi an ủi tâm hồn bi thương của tôi, giữa khô cằn bông hoa vẫn nở, oanh vàng vẫn hót, bên cạnh dòng sông Danube, bên cạnh dòng sông xanh Danube mỹ lệ.”
Giọng nói dễ nghe của người đàn ông ngâm nga những từ ngữ lãng mạn, cô gái cúi đầu không nói chuyện, gió phất qua khiến tóc mai cô tung bay, dán vào khuôn mặt trắng mịn.
“Tôi là Daniel, rất hân hạnh được biết cô.”
Cô gái cười: “Tôi cũng rất hân hạnh.” Xoay người rời đi, không để lại một cái tên.
Màn đêm buông xuống, đi một vòng trên con đường lớn của thành cổ Vienna, tại một tòa nhà kiến trúc La Mã, đèn đuốc rực sáng, đây chính là rạp hát nổi tiếng của Vienna [8] , đêm nay, ở chỗ này sẽ trình diễn một buổi hòa nhạc với tên gọi là “Nữ hoàng”. Bên trong rạp hát nguy nga lộng lẫy, trên vách tường đại sảnh treo lơ lửng rất nhiều bức tranh sơn dầu, trên hành lang có bức tượng của các nhà soạn nhạc như Haydn, Schubert, Srauss…
Ở sảnh tầng một đang tổ chức một tiệc rượu nhỏ, khách mời không nhiều, chủ yếu là người quen với nhau, hàn huyên tán gẫu, đột nhiên một người đàn ông xuất hiện khiến cho mọi người nháy mắt đã yên tĩnh. Hắn mặc một áo khoác dài màu đen, mang kính râm màu đen, cùng với mọi người đang mặc áo đuôi én váy dài ở đây thật không phù hợp, đây lại không phải là nguyên nhân khiến mọi người không hẹn mà im lặng.
“Seven? Sao lại là cháu? Cháu còn nhớ tới Vienna sao?” Một phụ nữ trung niên cao cao đi lên trước, mặc một bộ lễ phục dài màu xanh thẫm, cử chỉ rất tao nhã.
“Dì Daisy, đêm nay dì rất đẹp.” Seven tháo kính râm xuống, hôn tay người phụ nữ.
“A! Cháu còn nhớ được dì Daisy của cháu sao? Gặp không được mẹ cháu, hiện tại ngay cả cháu cũng thật khó gặp!”
“Gần đây mẹ rất mê Phật học, có khả năng đang ở Ấn Độ, không giấu dì, gần đây cháu cũng không gặp bà ấy.”
“A! Mẹ con hai người thật là!”
“Thím à, xin hỏi vị này là?” Thanh âm ngọt ngào của cô gái xen vào, ở phía sau Daisy có một cô gái mặc váy màu xanh lá cây, mặt tròn tròn rất dễ thương.
“A! Seven, đây là Anne, đây là con của em trai dượng cháu, năm nay mới bước vào tuổi giao tiếp xã hội. Anne, đây là người mà thím hay nhắc với cháu, Seven Buonaparte.”
Cô gái nhấc làn váy lên theo tiêu chuẩn lễ nghi của thục nữ: “Rất hân hạnh được nhìn thấy ngài, Buonaparte tiên sinh.”
“Xin chào, tiểu thư Anne.”
Cô gái đỏ mặt, xem ra là rất hưng phấn, ánh mắt sáng long lanh nhìn Seven: “Buonaparte tiên sinh, xin hỏi tôi có vinh hạnh được mời ngài tham gia vũ hội đêm mai không?”
“Anne!” Daisy trách mắng: “Đây không phải là việc mà các thục nữ nên làm.”
Cô gái bĩu môi, không nói chuyện, Daisy nói: “Seven, đêm mai đến nhà dì làm khách.” Mắt cô gái lại phát sáng.
“Thực xin lỗi dì Daisy, có thể cháu không đi được.”
“Sao lại thế? Cháu có hẹn sao?”
“Cháu tới Vienna là muốn tìm bạn gái của cháu.”
Hai người phụ nữ đều sững sờ một chút, Daisy phản ứng lại trước tiên nói: “Vừa hay, dẫn cô ấy tới luôn, dì cũng muốn gặp một lần.” Trong lòng bà rất kinh ngạc, bà biết phụ nữ bên cạnh Seven không ít, nhưng chưa bao giờ có “Bạn gái”.
“Cô ấy…” Seven đột nhiên cười một chút, trong mắt lóe lên sự dịu dàng, cực kỳ mê người: “Tính cách của cô ấy không tốt, hơn nữa còn rất thẹn thùng.”
Buổi diễn âm nhạc đúng lúc này mở màn, dừng lại vô số nghi vấn của Daisy, khách ở sảnh đều lần lượt đi vào phòng âm nhạc. Seven đi sau vài bước đã bị người ta kéo lấy cánh tay, là một cô gái cao gầy mặc lễ phục màu bạc, cực kỳ xinh đẹp, cô gái mỉm cười, nói dịu dàng bên tai hắn: “Em cũng cho rằng anh đã quên Vienna.”
Khóe môi Seven cong cong, không nói chuyện.
“Đêm nay có thể đi với em không? Tháng trước em vừa mới mua được một bình rượu rất ngon.”
“Thực xin lỗi, tôi có hẹn.”
Biểu tình của cô gái hơi kinh ngạc, còn thấp thỏm sợ hãi, lại nghe hắn nói: “Tôi sẽ bảo James đưa vào tài khoản của em…”
“Em không thiếu tiền.” Cô gái cắt ngang câu nói của hắn, cúi đầu nhưng vẫn không thể che hết được hết sự u buồn.
Seven theo lễ phép hôn một cái lên gò má của cô: “Chúc em đêm nay diễn xuất thành công.”
“Cám ơn.” Cô gái hơi miễn cưỡng một chút, buông cánh tay hắn ra, đi đến phòng âm nhạc. Đêm nay cô không lên sân khấu, hắn không biết, hắn chưa từng để ý, dù cho cô yêu hắn như vậy.
Chủ đề biểu diễn của buổi hòa nhạc “Nữ hoàng” là các nhà soạn nhạc nổi tiếng thế giới, khi đến đỉnh cao của buổi hòa nhạc, thì lại phát sinh ra một chuyện lớn – một cây đàn violin bị đánh cắp! Đây không phải là cây đàn bình thường, mà là cây đàn nằm trong bộ sưu tập đắt giá của Antonio Stradivari, được bảo vệ hết sức cẩn thận, nhưng một phút trước đó nó đã biến mất!
Tất cả nhân viên đều bị yêu cầu đi đến đại sảnh, một cô gái phương Đông đứng ở rìa của sân khấu lại không di chuyển. “Vì sao cô không đi.” Có bảo vệ hỏi cô.
“Cô ấy lập tức sẽ lên sân khấu!” Đạo diễn đứng ở bên cạnh nói: “Không phải là cô ấy, vừa rồi cô ấy luôn đứng ở đây để đợi lên sân khấu!”
Theo tiếng trống mãnh liệt trầm ổn vang lên, ánh đèn sân khấu đột nhiên tối đi, sau đó mọi người nghe thấy một giọng nữ thấp xướng lên: “Ánh đèn lấp lánh, nữ hoàng sân khấu sẽ lên sàn.”
Âm nhạc nổi lên! Ánh đèn bừng sáng! Nữ hoàng mặc bộ quần áo màu đen, thấp ngực, mang cái cravat màu xanh nhạt, ngẩng cao đầu, tay nắm micro, khí thế vương giả tiến lên sân khấu, rõ ràng đọc từng chữ vang vang: “Thanh âm mê hoặc, hãy xem cô có khả năng gì.”
Chuyển mắt nhìn về khán giả: “She says that come on, nhìn theo cây gậy màu vàng của tôi.” Thấy người nào đó, đôi mắt chợt lóe sáng, đột nhiên nhếch môi cười xấu xa, gỡ microphone trên giá đỡ xuống, đem giá đỡ xem như là cây gậy chống trên mặt đất.
“Nhảy lên sàn nhà, thiêu đốt tất cả ngượng ngùng sầu não.” Bỗng nhiên linh hoạt dời bước, kéo theo micro.
“Nữ hoàng bỗng nhiên mở miệng, nói cô cũng có một giấc mộng.” Đá lông nheo, mũi chân điểm nhẹ trên sân khấu.
“Mộng là dòng nước tồn tại trong dòng sông vĩnh hằng, là không khí tươi mát lại vô tình ngửi được mùi thơm hoa dại.” Nắm micro, đi từ bên phải sân khấu sang bên trái, dáng vẻ như con mèo cao quý tao nhã.
Nhạc dạo, một lần nữa đem micro cắm lên giá, cười xấu xa, “Ừ hừ” nhẹ nhàng bằng âm mũi, âm thanh mềm mại khiêu khích, dưới khán đài có một người đàn ông mặc áo khoác đen, hắn híp mắt kéo áo. Nhìn thấy cô liếc mắt xuống khán đài, đôi mắt quét tới hắn, mang theo chút khinh thường; nhìn cô chơi đùa với micro dáng vẻ tiêu sái tự mãn; nhìn cô nhíu mày cười xấu xa, đôi môi chúm chím, là sự khiêu khích rất rõ ràng.
“Biển khơi hòa ánh nắng, tình yêu và đất nước, rất cả sẽ cho anh, không có gì cản trở, cuồng phong và bầu trời trong xanh, tự do bay lượn, sau đêm đó, em đã quyết định nơi mình muốn đến.” Cô hơi nhắm mắt nắm micro, dáng người dịu dàng cử động, như là đang triền miên hôn hít với micro.
Nhạc dạo, hai tay đặt trên micro, đột nhiên xoay hông một cách quyến rũ, vẻ mặt rất vô tội. Dưới khán đài, đôi mắt của người đàn ông áo đen càng ngày càng tàn nhẫn, quanh thân hắn phát ra hơi thở nguy hiểm, giống như dã thú, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ gục con mồi.
“She says that come on, để em dẫn anh ra khỏi giấc mộng, go crazy come on, nói cho em biết anh muốn đi nơi nào.” Hát câu cuối cùng rồi vung tay kéo micro đi vào.
Khán giả quên cả vỗ tay, chưa từng gặp qua một nữ hoàng đặc biệt như vậy, nữ hoàng sân khấu.
“Nga! Chris! Thực là quá tuyệt vời!” Vừa mới xuống sân khấu đã được một cái ôm rắn chắc, nhưng Chris lại vội vàng giãy dụa: “Tôi có việc, hiện tại phải đi!”
“Cái gì? Cô không tham gia tiệc chúc mừng sao? Rất nhiều người muốn làm quen với cô nha!”
“Không được, việc gấp!” Để Microphone xuống, y phục cũng không kịp đổi đã vội vàng chạy đi.
Cô chọn hành lang hẻo lánh để chạy, khi thấy cửa ra đã ở trước mắt thì có một lực ngang ngược cuốn cô vào góc khuất. Trong lòng cô bỗng trầm xuống, hơi thở đàn ông mạnh mẽ lại quen thuộc: “Đốt lửa xong rồi muốn chạy sao?”
Đôi tay bị hắn kìm kẹp, người bị áp vào vách tường, chỉ nghe “Xoẹt xoẹt”, là tiếng vải vóc bị xé rách cấp tốc, trong hành lang u ám yên lặng này nghe thật chói tai. Sau đó không hề có sự báo trước, hạ thể bị hung hăng xuyên vào, đau!
“Đồ vô lại!” Cô rống lên, chỉ một câu đã bị hắn nuốt hết, nụ hôn dâng trào mãnh liệt, đấu đá lung tung trong miệng của cô, răng lợi bị quấy phá đến đau. Mà cô chỉ có thể kêu trong ngực hắn, không phản kháng được nửa phần.
Hắn mang hai chân của cô vòng trên eo mình, cô lập tức mất trọng tâm, chỉ có thể ôm chặt cổ hắn. Hắn đè cô trên vách tường, tư thế thân mật, hành động thân mật, nhưng lại tiến hành trong khung cảnh gay go cùng với phương thức thô lỗ thế này.
Rốt cuộc hắn cũng buông tha cho môi của cô, cắn đứt cravat, gặm cắn cái cổ thon dài. Cô lại rống hắn là đồ vô lại, hắn chỉ cười, thở phì phò bên tai cô mà thấp giọng nói: “Bảo bối, đừng trách anh không nhắc nhở em, đây là nơi công cộng.” Hắn ngậm lấy vành tai thanh tú của cô, đầu lưỡi vui đùa.
Hai câu sau liền kìm nén ở cổ họng, cô không dám kêu, cũng không dám rên rỉ vì đau, hai mắt cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, buổi biểu diễn âm nhạc sắp kết thúc, hành lang này tuy hẻo lánh nhưng chưa hẳn đã không có người đi…Cô không chuyên tâm, hắn liền cố ý dùng sức thêm chút, cô đau đớn đến mức hút một ngụm không khí, đánh hắn, đè thấp giọng bên tai hắn chửi hắn là đồ khốn nạn, nhưng giọng nói rất mềm mại, một chút uy hiếp cũng không có, giống như đang tán tỉnh hơn. Hắn lại cười nhẹ, tìm đến môi lưỡi của cô, cô không thể tránh chỉ có thể nhân nụ hôn của hắn.
Lúc này buổi diễn âm nhạc đã kết thúc, không phải không có người đi hành lang này, mà là ở hai đầu hành lang đã có rất nhiều người mặc đồ đen đứng canh giữ, mọi người nhìn thấy đều chùn bước. Cô không hề biết, thân thể vẫn khẩn trương mà run nhè nhẹ, vừa mắng vừa thúc giục lại cầu xin hắn. Trên trán dày đặc mồ hôi, hắn hôn lên mồ hôi của cô, vẫn làm theo ý của mình, cho đến cuối cùng…Từ trên người hắn trượt xuống đứng trên mặt đất, lại phát hiện hai đùi mềm mại không thể đứng vững, phải bấu víu thân thể của hắn mới miễn cưỡng đứng thẳng. Hắn không đỡ cô, cô chỉ có thể bám vào hắn, hắn lại thổi khí bên tai cô cười nói: “Không phải muốn chạy sao? Sao lại không chạy đi?”
“Đồ vô lại!!” Cô không quan tâm cái gì mà rống, cơ hồ là muốn nhảy lên. Cô như con sư tử nhỏ đang tức giận, hắn lại không kiêng nể gì mà cười to tiếng, lấy áo gió bao chặt cô, che đậy thân thể lõa lồ, ôm chặt cô vào lòng, sau đó hung hăng hôn một cái lên khuôn mặt đang đỏ bừng của cô rồi ôm ra khỏi nhà hát.
Ngoài cửa có Rolls-Royce Phantom dài [9] , đợi tài xế mở cửa ngồi vào, hắn đã hạ bức màn cách âm trong xem xuống, cô ở trong lòng hắn đột nhiên ló đầu ra: “Y phục của tôi đâu?”
Hắn mổ môi của cô: “Bảo bối, không thể mặc.”
“Để lại rạp hát sao? Người ta thấy thì làm sao bây giờ?”
“Không có chuyện gì, bảo bối, sẽ có người xử lý.” Bàn tay to lớn thăm dò vào trong áo gió, muốn sờ da thịt mềm mại của cô.
Mặt cô vốn đỏ nay còn đỏ hơn: “Lưu manh! Nội y của tôi!” Hai chữ cuối cùng nói ra thật nhỏ, xấu hổ đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hắn giật mình, ra hiệu tài xế dừng xe, thả cô ngồi trên ghế muốn mở cửa đi ra, cô lại ôm chặt eo của hắn, nắm lấy góc áo nhíu mày nói: “Cho tôi bộ quần áo.” Áo gió bao bọc cũng không nhiều bao nhiêu.
Khó có được lúc cô ủy khuất cầu xin hắn, hắn không đi vội mà ngược lại ngồi xuống ôm cô vào ngực, cọ chóp mũi vào khuôn mặt thơm mát của cô: “Cầu tôi sao?”
Chân mày của cô cố gắng kìm nén, dáng vẻ thập phần khó xử, nửa ngày mới “Ừ” một tiếng nhỏ như muỗi kêu. Hắn lại tiến thêm một thước, cắn trên gương mặt nhỏ nhắn một chút: “Cầu như thế nào?”
Đợi nửa ngày không thấy đáp án, hắn đang tò mò muốn nhìn vẻ mặt của cô, người trong lòng đột nhiên trượt ra ngoài rồi ra sức đẩy hắn: Cút!”
Sau khi trở về thì thấy cô cuộn tròn thân thể núp trong góc khuất của xe, da thịt tuyết trắng đối lập mạnh mẽ với cái ghế da màu đen, hắn mò qua ôm cô vào ngực, cô vẫn cuộn chặt thân thể, hắn không thể nào xuống tay được, chỉ có thể mơn trớn tấm lưng trần truồng của cô: “Một tháng nay ở đâu? Làm cái gì?”
Không có phản ứng.
“Nghe nói hiện tại xóm nghèo của Roma cũng có người mang đồng hổ cổ, là do em tặng.”
Vẫn không có phản ứng.
“Kỳ thật, đêm đó chúng ta làm tới tám lần…Em còn chưa trả tiền đâu!”
Thân thể của cô run rẩy.
Sau đó hắn chỉ ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô, rất lâu cũng không có nói chuyện…Cuối cùng lại thở dài, bao hàm cả sự nhẫn nại cùng dung túng vô hạn mà chờ đợi. Dán sát bên tai cô, thấp giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Tôi nhớ em.”
Cô ở trong lòng không tự giác mà rung động, nháy mắt liền thấy mềm lòng, trước kia vẫn cảm thấy đôi mắt của hắn sâu như biển, thần bí thâm thúy….Thì ra giọng nói cũng như vậy, hùng hậu bát ngát như biển khơi, từ bốn phương tám hướng mà chậm rãi dâng lên, khiến người ta đắm chìm trong đó.
Không biết từ khi nào hắn đã chui đầu vào trước ngực cô, ngậm lấy nơi mềm mại của cô trong miệng, mút vào thật sâu…Cô hơi khép mắt, cánh tay leo lên lưng của hắn, tiếng rên rỉ tràn ra bờ môi…
Thân thể dần dần ngửa ra sau, nằm ở trên ghế dựa, hắn đè lên thân thể của cô, hôn lên vành tai cô, liếm qua liếm lại nói: “Nhớ thân thể của em.”
Cô đột nhiên mở to mắt, mặt trắng bệch, cái gì cũng chưa nghĩ đã nâng tay tát hắn, một tiếng “ba” giòn vang, hắn dường như cũng sửng sốt, nâng người nhìn cô, trong bóng tối, lửa thiêu đỏ cả đôi mắt…Sau đó chậm rãi nói: “Em lại tức giận cái gì?”
Trong xe không mở đèn, rất tối, nhưng khuôn mặt gần nhau như thế, cô có thể thấy nụ cười như có như không trên môi của hắn, nhìn thấy màu xanh lam trong đôi mắt hắn, đôi mắt kia có sự trêu tức cùng rõ ràng, hình như có thể xuyên qua cơ thể mà nhìn thấu lòng cô, nhìn thấy bí mật gì đó trong lòng cô mà ngay cả bản thân cô cũng không muốn nhìn thẳng vào…
Đẩy hắn mở cửa xe ra, động tác rất nhanh nhưng lại bị hắn ôm chặt lại: “Điên rồi sao? Xe đang chạy!”
Dùng mọi sức lực quyết tâm giãy thoát khỏi hắn, lại bị hắn hung hăng ném vào ghế xe rồi đè lên, bị xâm nhập, hoàn toàn không thể cử động. Cô cắn từng miếng lên bờ vai của hắn, đem mọi phẫn nộ gieo rắc ở nơi ấy, đầu ngón tay xẹt qua cái lưng rộng lớn của hắn, tuy cô không để móng tay, nhưng cũng đủ để lại mười vết đỏ dài. Hắn rên một tiếng, động tác càng lúc càng nhanh, cô cảm thấy đau nên răng càng dùng sức, khi hắn phóng thích trong cơ thể cô, miệng của cô đã có mùi ngai ngái…
Hắn dồn dập thở phì phò, nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng của cô, hôn chóp mũi cô mà cười nói: “Thật là người phụ nữ hung dữ.” Cô hất tay của hắn ra xoay người, hắn lại ôm cô từ phía sau, ôm thật chặt, hôn từng chút từng chút lên gáy của cô. Nhìn không thấy vẻ mặt của cô nhưng lại có thể nghe thấy giọng nói rất bình tĩnh, cô nói: “Anh trêu chọc tôi.”
Hắn đáp lại một tiếng, dường như tư tưởng không tập trung, men theo cái lưng trơn bóng mềm mại của cô mà hôn xuống một đường, sau đó lại chậm rãi hôn trở về, hôn đến vành tai: “Hình như em mới là người trêu chọc tôi trước, không phải sao?” Xoay mặt của cô qua cắn từng miếng nhỏ, sau đó liệt kê tội của cô: “Ở Tokyo, là em tìm tới tôi; Ở Las Vegas, là em tắm rửa ở khách sạn dụ dỗ tôi; Ở Roma, là em trộm đồ của tôi rồi thua tôi; Khi nãy, là em trên sân khấu cố ý câu dẫn tôi.” Lại cắn từng miếng: “Vì thế, bảo bối, sao tôi lại là người trêu chọc em được?”
Cô không có biểu tình gì chỉ ngẩng đầu lấy khóe mắt nhìn hắn, qua một thời gian rất lâu mới đột nhiên nhếch môi cười lạnh: “Thì ra là vậy.”
“Đúng thế bảo bối.” Dường như hắn không thể hiểu được vẻ mặt của cô, chỉ hôn lên trán cô sau đó ôm lấy cô ngồi dậy, để cô ngồi giạng chân trên người hắn, chậm rãi đẩy vào.
Đôi mày đang nhíu chặt của cô bỗng run rẩy, hai cánh tay cố gắng bám vào vai hắn, tầm mắt nhìn mắt hắn. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn thấy từ khóe mắt chân mày của cô tràn ra sự quyến rũ, từng chút từng chút lại tiến vào tim gan của hắn.
Lực đạo muốn cô càng lúc càng lớn, thân thể của cô càng lúc càng mềm như nước, mênh mông trên người hắn.
Suốt cả một đêm chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Vienna, sáng sớm rốt cuộc xe cũng ngừng lại ở một ngôi biệt thự phía Tây thành phố.
Seven từ trong phòng tắm đi ra thấy cô đứng ở ngoài ban công, đôi chân trần truồng, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng. Từ ban công nhìn ra có thể nhìn thấy rừng rậm của Vienna đang nhấp nhô cuộn sóng. Gió rừng nổi lên thổi vào vạt áo rộng rãi của cô, hiện ra thân thể hết sức yếu ớt dưới cái áo sơ mi.
Hắn từ phía sau ôm lấy cô, cô cũng tự nhiên tiến vào lòng hắn, trên người cô có mùi hương ấm áp sau khi đã tắm gội, ở trong nắng sớm thế này khiến người ta hết sức mê luyến.
“Đi du lịch Buenos Aires đi.” Cô nói.
“Được.” Hắn đáp ứng, hôn gò má của cô, không hỏi vì sao.
Cô ngẩng đầu lên, đầu lưỡi như có như không nhẹ nhàng liếm khóe môi của hắn, khiêu khích này khiến toàn thân hắn tê dại. Nhìn cô nở nụ cười sáng lạn, dường như hắn nghe cô nói, anh cũng nên biết cái gì mới gọi là dụ dỗ.
Chú thích:
[1] Sông Danube (Đa Nuýp) là sông dài thứ hai ở Châu Âu, sau sông Volga ở Nga. Sông Danube chảy qua các nước theo thứ tự: Đức, Áo, Slovakia, Hungary, Croatia, Serbia, Bulgaria, Romania, Moldova và Ukraina.
[2] Valse là loại nhạc nhảy xuất phát từ châu Âu với nhịp ba. Có những thể loại sau: Wien Waltz (Lướt nhanh), Boston Waltz (Vừa phải), Slow Waltz (Chậm) và cả Jazz Waltz. Ngoài ra Waltz còn có một số những loại điệu biến thể như Minuet và Scherzo. Tuy nhiên cũng có thể dùng điệu này trong việc lồng ghép hoặc những bài hát.
[3] Kiến trúc Gothic ra đời sau thời kì kiến trúc Roman. Khoảng năm 1200 sau Công nguyên, dân châu Âu bắt đầu xây nhà thờ và cung điện theo kiểu kiến trúc Gothic. Sự khác biệt dễ dàng nhận thấy nhất giữa hai lối Kiến trúc Trung Cổ này là trong khi kiến trúc Roman theo kiểu vòm cong tròn thi kiến trúc Gothic lại theo kiểu vòm nhọn. Kiến trúc Gothic có cửa sổ nhiều hơn và kích thước cửa sổ cũng lớn hơn kiến trúc Roman.
Kiến trúc gothic (hay francigenum opus) là một phong cách kiến trúc bắt đầu phát triển từ nửa sau thời Trung cổ ở Tây Âu.
Kiến trúc Gothic được thể hiện rõ rệt nhất và đẹp nhất trong các nhà thờ lớn, trong các thánh đường và một số các công trình dân dụng. Nhiều mẫu kiến trúc nhà thờ còn lại đến ngày nay mà trong số chúng, ngay những công trình nhỏ nhất cũng mang vẻ đẹp đặc trưng phần vì không có 2 công trình kiến trúc Gothic nào lại giống hệt nhau. Rất nhiều những công trình lớn là những kiệt tác kiến trúc vô giá được UNESCO công nhận là Di sản văn hóa thế giới.
[4] Antonio Stradivari (1664 – 18/12/1737) là một nghệ nhân làm đàn người Ý chuyên về các nhạc cụ bộ dây như violin, cello, guitar và harp. Stradivari được thế giới nghệ thuật coi là nghệ nhân nổi tiếng nhất trong lĩnh vực của mình. Các nhạc cụ do ông làm ra được gọi bằng cái tên Stradivarius (tên Latinh hóa của nghệ nhân) và hiện nay chúng đều được coi là những báu vật của các nghệ sĩ biểu diễn và các dàn nhạc.
[5] Hạc cầm hay còn được gọi bằng nhiều tên khác như đàn Harp, đàn Harpe, đàn hạc là một nhạc cụ thuộc bộ dây có số dây rất lớn tương đương piano và từng thông dụng ở Châu Phi, châu Âu, châu Mỹ và ở Châu Á và là một trong những dụng cụ âm nhạc có nguồn gốc lâu đời nhất trên thế giới. Đàn hạc trong một số nền văn hóa được xem là tương trưng cho âm nhạc.
[6] Johann Strauss II (còn có Johann Strauss I là cha của ông này cũng nổi tiếng không kém nha) là một nhà soạn nhạc người Áo. Ông được biết đến với tư cách là “Vua thể loại Valse” và có những đóng góp to lớn cho sự nổi tiếng của Valse tại Vienna thế kỷ 19. Ông đã cách mạng hóa Valse, phát triển nó từ một thể loại khiêu vũ quần chúng thành một loại hình giải trí trong cung đình của nhà Habsburg. Các tác phẩm của ông giành được tiếng vang lớn gồm có “The Blue Danube”, “Wein, Weib und Gesang”, “Tales from the Vienna Woods”, “Tritsch-Tratsch-Polka”, “Kaiser-Walzer” và Die Fledermaus.
[7] The Blue Danube lúc đầu có tên “An der schönen blauen Donau” nghĩa là “trên dòng sông Danube tuyệt đẹp”, tác giả là nhà soạn nhạc người Áo Johann Strauss, nhà thơ Josef Weyl viết lời, công diễn lần đầu tiên vào 9 tháng 2 năm 1867 trong buổi hòa nhạc của Ban Thánh ca nam thành Viên (Wiener Männergesangsverein). Sau đó, Johann Strauss đã soạn lại bài này thành một phiên bản cho dàn nhạc hòa tấu với tên gọi là “Le beau Danube bleu” và đã thành công rực rỡ ngay từ buổi trình diễn đầu tiên. Bản nhạc được rất nhiều dàn nhạc nổi tiếng trên thế giới trình diễn và đã trở thành một trong những tác phẩm âm nhạc được yêu thích nhất. Ngay cả phần lời hát cũng được nhiều nhạc sĩ trên thế giới biên dịch ra nhiều thứ tiếng khác nhau (nhạc sĩ Phạm Duy cũng đã dịch lời bài hát này thành bài “Dòng sông xanh” với giọng ca thánh thót, lụa là của ca sĩ Thanh Lan). Có thể nghe thử tại đây.
[8] Vienna State Opera là một nhà hát nổi tiếng nằm ở trung tâm thành phố Vienna, có lịch sử từ giữa thế kỷ 19.
[9] Rolls-Royce Phantom là một dòng xe trong thương hiệu xe nổi tiếng sang trọng thế giới Rolls-Royce.
Tác giả :
Dụng Hồng Sắc Thiên Ái Thông