Siêu Sao
Chương 130: Cản trở (một)
Trong lúc quay phim việc bị NG là vô cùng bình thường, một lần liền qua là trường hợp hi hữu, cho dù người là ảnh đế ảnh hậu cầm qua vô số giải thưởng tối cao thì cũng không có cách nào bảo chứng một lần liền qua. Trạng thái tốt nhất là chỉ cần bốn đến bảy lần diễn lại tốt phân cảnh, còn lại có khi diễn mười lần vẫn chưa khiến cho đạo diễn cảm thấy thỏa mãn, lúc này mặc kệ là diễn viên hay đạo diễn đề cảm thấy áp lức nặng nề như bị ngọn núi đè trên người.
“Không, không phải như thế, chúng ta làm lại một lần nữa.” Đạo diễn mang mũ lưỡi trai ngồi ở ghế giám sát lắc đầu, “nghỉ ngơi mười phút đi.”
Đây là lần thứ tám Đường Phong bị NG vẫn chưa được thông qua.
Ở trong mấy chục năm kinh lịch của Fiennes không phải không có việc quay đi quay lại đến tám lần, chỉ là đây lại là trận mở màn của Đường Phong sau khi sống lại, ngay từ đầu đã lâm vào trong lầy lội không khỏi sinh ra chút phiền muộn, hơn nữa cậu thấy rằng phân cảnh này cũng không cần phải quay đến bảy tám lần như vậy.
Nội dung của phân cảnh này rất đơn giản, khởi đầu của bộ phim, Đường Phong sắm vai tu sĩ “Đường” một mình một người ôm hủ tro cốt của lão cha sứ hành tẩu trên một con đường của Trung Hoa, phía sau cậu là một mảnh trời xám xịt, bên cạnh là những người đi đường có thần sắc lạnh lùng.
Không ai chú ý một tu sĩ như vậy, thế nhưng Đường mặc áo chùng đen lại đem mũ che tạo nên một vẻ bất an cùng thần tình đau thương.
“Trong mắt của cậu thiếu đau thương, lão cha sứ đối với Đường là cha là bạn duy nhất là tồn tại duy nhất có thể dựa vào, hiện tại lão cha sứ đột nhiên ly khai, Đường mất đi không chỉ là một thân nhân đã nuôi dưỡng giáo dục cậu ấy, thậm chí trong nội tâm của cậu ấy đã bắt đầu hình thành bức tường phòng ngự với thế giới bên ngoài, Đường Phong, suy nghĩ về người đặc biệt quan trọng với cậu, thử đi cảm thụ nội tâm của Đường.” Đạo diễn Lý Nguy không có phát hỏa với Đường Phong, thừa dịp trong thời gian nghỉ ngơi liền chạy lại giảng giải cho cậu.
Đạo diễn nói xong những lời đó liền ly khai, ông cấp Đường Phong một ít thời gian để tiêu hóa.
Người đặc biệt quan trọng? Đau thương rõ ràng? Đường Phong ngồi một mình hồi tưởng những gì đạo diễn vừa nói, có phải là ngay từ đầu cậu đã lý giải sai về tu sĩ Đường hay không?
Làm Đường Phong, ngay cả đời trước của cậu cũng không có nhiều người cho cậu đặc biệt quan tâm, Lai Thụy là một cái, chỉ là cái lão già kia mỗi một lần gặp mặt đều không nề hà mà dạy cậu lạc quan vui vẻ, mặc kệ là gặp phải chuyện gì đều phải lạc quan vui vẻ, không nên quá mức thương tâm cùng phẫn nộ.
Hơn nữa cậu vì có bệnh trong người đều luôn tu thân dưỡng tính, uống trà luyện thái cực quyền, dẫn đến rất lâu vì quá bình tĩnh mà mất đi cơ hội động tình.
Tu sĩ trong “ác ma đường mòn” là một chàng trai yếu đuối lại mẫn cảm, lão cha sứ ly khai khiến cậu cảm thấy không chỉ có thương tâm, càng nhiều là thất lạc cùng bàng hoàng, đi đến ngã tư đường người đến người đi mà cảm thấy luống cuống cho tương lai.
“Tốt, chúng ta trở lại một lần nữa!” Thời gian mười phút nghỉ ngơi đã hết, đạo diễn ra lệnh cho mọi người trở về vị trí của mình tiếp tục làm việc.
Đạo diễn ngồi ở ghế giám sát hô: “Ba, hai, một, bắt đầu!”
Người quay phim sắp xếp mọi thứ để chuẩn bị, nhân viên ghi chép của tổ ekip cầm trong tay bản ghi chép tại trường quay vừa sửa quần áo vừa niệm: “Phim trường lần quay thứ chín.”
Mặc dù lúc này ánh nắng vô cùng tươi đẹp, Đường Phong như trước cần phải tưởng tượng chính mình đang lượn lờ trong thế giới hôn ám ở xã hội cũ, trong tay của cậu là hủ tro cốt của lão cha sứ, cần phải bước đi từ đầu đường đến cuối đường, tròn một vòng không có cơ hội để thở dốc, cho dù trong lúc diễn đi tới một đường rẽ nhỏ cũng phải quay lại.
Đối với Đường Phong vừa quay chụp mấy tháng ở trong ban huấn luyện siêu sao mà nói, hiện tại hẳn là không trắc trở như vậy mới đúng.
Cậu bước từng bước một về phía trước, dưới chân là con đường bẩn thỉu lầy lội, đoàn người hai bên như dòng nước chảy ngược mà chảy qua thân thể cậu, chỉ có cậu là liên tục đi về phía trước, thỉnh thoảng bị người đụng phải, cậu cũng chỉ giống như một chú nai con bị hù dọa mà đem đầu của mình càng giấu sâu dưới mũ, đem tro cốt của lão cha sứ càng ôm chặt vào trong ngực.
Đoạn đường này không dài, cậu lại phảng phất như đã đi mất mấy chục năm, mỗi một phút mỗi một giây đều có ánh mắt lăng trì thân thể cùng linh hồn của cậu.
“Cắt! Dừng!” Đến phân nửa thời gian thì đạo diễn Lý Nguy lại đột nhiên hô dừng, Đường Phong sửng sốt một chút, cậu đã cố gắng hết sức đem mình hòa vào trong cảm xúc của nhân vật, thế nhưng mới vài phút thì đạo diễn lại hô dừng, vẫn là không được sao?
Đường Phong hướng máy giám sát đi tới muốn nhìn đến đoạn phim vừa rồi rốt cục là chỗ nào không đúng, lúc chính mình diễn thì không thể tự biết mình làm chỗ nào không tốt, chỉ sau khi nhìn lại bản lưu mới có thể phát hiện vấn đề.
“Đường Phong, cậu đến đây tôi có chuyện muốn nói.” Đạo diễn Lý Nguy đi tới kéo tay của cậu đi đến dưới mái hiên bên cạnh, Đường Phong liền không có cơ hội nhìn đến biểu hiện của cậu trên màn hình.
“Đạo diễn, xin lỗi.” Ngày đầu tiên khởi quay liền lâm vào trong khó khăn, Đường Phong cảm giác được áp lực không chỉ khiến cậu suy nghĩ, đối mình tự hoài nghi, còn gây ra áp lực cho toàn bộ nhân viên của tổ ekip.
Chỉ cần một lần quay không tốt thì họ sẽ không thể tiến hành bước công việc tiếp theo, từ sáng đến giờ đã qua hơn ba giờ, hơn ba giờ liên tục NG, thỉnh thoảng nghỉ ngơi năm phút hay mười phút, không được, tiếp tục, vẫn không được, không chỉ Đường Phong có áp lực, nhưng bởi vì cậu diễn xuất không đạt yêu cầu mà đạo diễn mong muốn cho nên dẫn đến công việc của tổ ekip trì trệ không tiến.
Người chân chính thừa nhận áp lực vẫn là Đường Phong.
“Cậu biết không? Cho đến bây giờ cũng chỉ có hai ba người Hoa có thể xông vào Hollywood, mà trong hai ba người đó lại chỉ có duy nhất một Fiennes Đường có thể cạnh tranh cùng các siêu sao khác ở Mỹ và các nước châu Âu, nguyên bản chúng tôi tìm là Fiennes, nhưng sự ra đi đột ngột của cậu ấy tà một tổn thất nặng đối với sự phát triển của điện ảnh.” Đạo diễn Lý Nguy đứng trước mặt Đường Phong thở dài, kéo xuống chiếc mũ lưỡi trai lộ ra mái tóc ngắn xám trắng.
Đạo diễn mới rồi còn khích lệ Đường Phong hiện tại đột nhiên đổi ý.
Đường Phong không biết mình biểu hiện như thế nào, Fiennes chính là cậu a, thế nhưng cậu hiện tại cũng không phải Fiennes, cậu thậm chí nhịn không được suy nghĩ vì sao cậu một lần lại một lần thụt lùi, nếu như cậu còn là Fiennes liệu có gặp đến loại tình huống này sao?
“Bên đầu tư vốn định mời mấy minh tinh điện ảnh người Hoa, nhưng cuối cùng tôi lại chọn cậu, cậu có biết tại sao không?” Vùng xung quanh lông mày thoáng nhăn lại, đạo diễn nói lời thấm thía nhìn Đường Phong đang mặc áo choàng đen của người tu đạo.
Đường Phong sau khi hóa trang khiến nhiều người cảm thấy trước mắt sáng ngời, áo choàng đen của người tu đạo khoác lên trên người chàng trai có vị đạo cổ điển của Trung Hoa mang đến một cảm giác có tên là cấm dục, ngươi sẽ nhịn không được có suy nghĩ muốn sùng bái song song lại nhịn không được sinh ra một số tư tưởng ô uế bẩn thỉu.
Ý niệm bị đầu độc xuất hiện trong đầu liền dần phát triển như ngọn đại hồng thủy không có cách nào ngăn lại được, khúc nhạc dạo đầu từ thân phận nhân vật đã tạo nên một sự mâu thuẫn đặc biệt, một tu sĩ được tôn kính cũng là một tu sĩ khiến người muốn chà đạp.
Tu sĩ thân là người hầu của thần, tín ngưỡng gửi vào thần, lại bị một thứ đến từ nội tâm tên là “dục vọng” dụ hoặc.
Đường Phong lắc đầu, lúc này không thích hợp để nói giỡn, tuy rằng cậu rất muốn nói là bởi vì người đầu tư Charles cực lực tiến cử cậu.
“Không chỉ bởi vì người đầu tư mạo hiểm phủng cậu, mà là trên người cậu có một loại khí chất đặc biệt làm cho người ta mê muội, thế giới này thứ không thiếu nhất chính là người có diễn xuất tốt, nhưng cái gì mới là diễn xuất tốt, làm sao để so sánh diễn xuất? Cho tới bây giờ vẫn chưa có đáp án xác định.”
Đường Phong biết câu nói tiếp theo mới là lời đạo diễn chân chính muốn nói với cậu, cậu liền chăm chú lắng nghe.
Cậu biết hiện tại cậu không phải Fiennes đã thành danh lâu, chỉ là Đường Phong, gần như là một ngôi sao nhỏ vừa mới xuất đạo, khi một người nổi danh thì bên tai sẽ rất khó để nghe được đánh giá chân thực, một ít đạo diễn cùng người bình luận điện ảnh vì áp lực bên ngoài mà không dám nói ra lời nói thật với cậu, chỉ là liên tiếp hống trứ cưng chìu cậu, có đôi khi rất dễ bị làm hư. Việc mà cậu cần làm hiện tại không phải là đi nhớ nhung khoảng thời gian tốt đẹp trước đây, mà là nghiêm túc nhận lấy ý kiến chân thực để nâng cao một bước, không ngừng nâng cao diễn xuât cùng mị lực của bản thân.
“Diễn xuất của cậu tốt, thế nhưng lại có điểm tốt quá, tôi không biết cậu có nghe hiểu ý của tôi hay không, giống như những ca sĩ chuyên hát ở các quán rượu lại không thể nào bán được đĩa nhạc, mặc dù tiếng nói của họ vô cùng lớn, đó là bởi vì bọn họ thiếu khuyết khí chất đặc biệt cùng khuynh hướng cảm xúc của mình. Đương nhiên, không phải tôi nói diễn xuất của cậu mỏng manh mà là quá dày rồi, thiếu khuyết cảm giác của người mới, cùng với cảm giác yếu đuối thuộc về tu sĩ Đường, loại yếu đuối khiến khán giả cùng tu sĩ Chris nghĩ muốn tiếp cận và bảo vệ.” Cố sức vỗ vai Đường Phong, đạo diễn lại nói thêm, “Đường Phong, cậu phải khiến cho khán giả yêu thương.”
“Được rồi, cậu trở về đẽo gọt một chút, chiều chúng ta lại tiếp tục.” Đạo diễn nói xong thì tuyên bố buổi trưa nghỉ ngơi mấy giờ.
Đường Phong hồi tưởng những gì đạo diễn nói, chính mình đi về trong phòng do công ty phân chia nghỉ ngơi.
Cảm giác yếu đuối?
“Đường Phong, anh không sao chứ? Từ trước đến nay đạo diễn lớn luôn yêu cầu rất cao, anh không cần tự tạo áp lực cho mình quá lớn.” Tiểu Vũ rất nhanh chạy theo.
“Không, tôi tốt, không có việc gì.” Đường Phong ngồi xuống sô pha lắc đầu, “Tiểu Vũ, cô để cho tôi nghỉ ngơi chút được không?”
“Tôi đi lấy gì đó cho anh ăn.”
“Không cần, cô chỉ cần để tôi một mình là được, cám ơn.”
“Không, không phải như thế, chúng ta làm lại một lần nữa.” Đạo diễn mang mũ lưỡi trai ngồi ở ghế giám sát lắc đầu, “nghỉ ngơi mười phút đi.”
Đây là lần thứ tám Đường Phong bị NG vẫn chưa được thông qua.
Ở trong mấy chục năm kinh lịch của Fiennes không phải không có việc quay đi quay lại đến tám lần, chỉ là đây lại là trận mở màn của Đường Phong sau khi sống lại, ngay từ đầu đã lâm vào trong lầy lội không khỏi sinh ra chút phiền muộn, hơn nữa cậu thấy rằng phân cảnh này cũng không cần phải quay đến bảy tám lần như vậy.
Nội dung của phân cảnh này rất đơn giản, khởi đầu của bộ phim, Đường Phong sắm vai tu sĩ “Đường” một mình một người ôm hủ tro cốt của lão cha sứ hành tẩu trên một con đường của Trung Hoa, phía sau cậu là một mảnh trời xám xịt, bên cạnh là những người đi đường có thần sắc lạnh lùng.
Không ai chú ý một tu sĩ như vậy, thế nhưng Đường mặc áo chùng đen lại đem mũ che tạo nên một vẻ bất an cùng thần tình đau thương.
“Trong mắt của cậu thiếu đau thương, lão cha sứ đối với Đường là cha là bạn duy nhất là tồn tại duy nhất có thể dựa vào, hiện tại lão cha sứ đột nhiên ly khai, Đường mất đi không chỉ là một thân nhân đã nuôi dưỡng giáo dục cậu ấy, thậm chí trong nội tâm của cậu ấy đã bắt đầu hình thành bức tường phòng ngự với thế giới bên ngoài, Đường Phong, suy nghĩ về người đặc biệt quan trọng với cậu, thử đi cảm thụ nội tâm của Đường.” Đạo diễn Lý Nguy không có phát hỏa với Đường Phong, thừa dịp trong thời gian nghỉ ngơi liền chạy lại giảng giải cho cậu.
Đạo diễn nói xong những lời đó liền ly khai, ông cấp Đường Phong một ít thời gian để tiêu hóa.
Người đặc biệt quan trọng? Đau thương rõ ràng? Đường Phong ngồi một mình hồi tưởng những gì đạo diễn vừa nói, có phải là ngay từ đầu cậu đã lý giải sai về tu sĩ Đường hay không?
Làm Đường Phong, ngay cả đời trước của cậu cũng không có nhiều người cho cậu đặc biệt quan tâm, Lai Thụy là một cái, chỉ là cái lão già kia mỗi một lần gặp mặt đều không nề hà mà dạy cậu lạc quan vui vẻ, mặc kệ là gặp phải chuyện gì đều phải lạc quan vui vẻ, không nên quá mức thương tâm cùng phẫn nộ.
Hơn nữa cậu vì có bệnh trong người đều luôn tu thân dưỡng tính, uống trà luyện thái cực quyền, dẫn đến rất lâu vì quá bình tĩnh mà mất đi cơ hội động tình.
Tu sĩ trong “ác ma đường mòn” là một chàng trai yếu đuối lại mẫn cảm, lão cha sứ ly khai khiến cậu cảm thấy không chỉ có thương tâm, càng nhiều là thất lạc cùng bàng hoàng, đi đến ngã tư đường người đến người đi mà cảm thấy luống cuống cho tương lai.
“Tốt, chúng ta trở lại một lần nữa!” Thời gian mười phút nghỉ ngơi đã hết, đạo diễn ra lệnh cho mọi người trở về vị trí của mình tiếp tục làm việc.
Đạo diễn ngồi ở ghế giám sát hô: “Ba, hai, một, bắt đầu!”
Người quay phim sắp xếp mọi thứ để chuẩn bị, nhân viên ghi chép của tổ ekip cầm trong tay bản ghi chép tại trường quay vừa sửa quần áo vừa niệm: “Phim trường lần quay thứ chín.”
Mặc dù lúc này ánh nắng vô cùng tươi đẹp, Đường Phong như trước cần phải tưởng tượng chính mình đang lượn lờ trong thế giới hôn ám ở xã hội cũ, trong tay của cậu là hủ tro cốt của lão cha sứ, cần phải bước đi từ đầu đường đến cuối đường, tròn một vòng không có cơ hội để thở dốc, cho dù trong lúc diễn đi tới một đường rẽ nhỏ cũng phải quay lại.
Đối với Đường Phong vừa quay chụp mấy tháng ở trong ban huấn luyện siêu sao mà nói, hiện tại hẳn là không trắc trở như vậy mới đúng.
Cậu bước từng bước một về phía trước, dưới chân là con đường bẩn thỉu lầy lội, đoàn người hai bên như dòng nước chảy ngược mà chảy qua thân thể cậu, chỉ có cậu là liên tục đi về phía trước, thỉnh thoảng bị người đụng phải, cậu cũng chỉ giống như một chú nai con bị hù dọa mà đem đầu của mình càng giấu sâu dưới mũ, đem tro cốt của lão cha sứ càng ôm chặt vào trong ngực.
Đoạn đường này không dài, cậu lại phảng phất như đã đi mất mấy chục năm, mỗi một phút mỗi một giây đều có ánh mắt lăng trì thân thể cùng linh hồn của cậu.
“Cắt! Dừng!” Đến phân nửa thời gian thì đạo diễn Lý Nguy lại đột nhiên hô dừng, Đường Phong sửng sốt một chút, cậu đã cố gắng hết sức đem mình hòa vào trong cảm xúc của nhân vật, thế nhưng mới vài phút thì đạo diễn lại hô dừng, vẫn là không được sao?
Đường Phong hướng máy giám sát đi tới muốn nhìn đến đoạn phim vừa rồi rốt cục là chỗ nào không đúng, lúc chính mình diễn thì không thể tự biết mình làm chỗ nào không tốt, chỉ sau khi nhìn lại bản lưu mới có thể phát hiện vấn đề.
“Đường Phong, cậu đến đây tôi có chuyện muốn nói.” Đạo diễn Lý Nguy đi tới kéo tay của cậu đi đến dưới mái hiên bên cạnh, Đường Phong liền không có cơ hội nhìn đến biểu hiện của cậu trên màn hình.
“Đạo diễn, xin lỗi.” Ngày đầu tiên khởi quay liền lâm vào trong khó khăn, Đường Phong cảm giác được áp lực không chỉ khiến cậu suy nghĩ, đối mình tự hoài nghi, còn gây ra áp lực cho toàn bộ nhân viên của tổ ekip.
Chỉ cần một lần quay không tốt thì họ sẽ không thể tiến hành bước công việc tiếp theo, từ sáng đến giờ đã qua hơn ba giờ, hơn ba giờ liên tục NG, thỉnh thoảng nghỉ ngơi năm phút hay mười phút, không được, tiếp tục, vẫn không được, không chỉ Đường Phong có áp lực, nhưng bởi vì cậu diễn xuất không đạt yêu cầu mà đạo diễn mong muốn cho nên dẫn đến công việc của tổ ekip trì trệ không tiến.
Người chân chính thừa nhận áp lực vẫn là Đường Phong.
“Cậu biết không? Cho đến bây giờ cũng chỉ có hai ba người Hoa có thể xông vào Hollywood, mà trong hai ba người đó lại chỉ có duy nhất một Fiennes Đường có thể cạnh tranh cùng các siêu sao khác ở Mỹ và các nước châu Âu, nguyên bản chúng tôi tìm là Fiennes, nhưng sự ra đi đột ngột của cậu ấy tà một tổn thất nặng đối với sự phát triển của điện ảnh.” Đạo diễn Lý Nguy đứng trước mặt Đường Phong thở dài, kéo xuống chiếc mũ lưỡi trai lộ ra mái tóc ngắn xám trắng.
Đạo diễn mới rồi còn khích lệ Đường Phong hiện tại đột nhiên đổi ý.
Đường Phong không biết mình biểu hiện như thế nào, Fiennes chính là cậu a, thế nhưng cậu hiện tại cũng không phải Fiennes, cậu thậm chí nhịn không được suy nghĩ vì sao cậu một lần lại một lần thụt lùi, nếu như cậu còn là Fiennes liệu có gặp đến loại tình huống này sao?
“Bên đầu tư vốn định mời mấy minh tinh điện ảnh người Hoa, nhưng cuối cùng tôi lại chọn cậu, cậu có biết tại sao không?” Vùng xung quanh lông mày thoáng nhăn lại, đạo diễn nói lời thấm thía nhìn Đường Phong đang mặc áo choàng đen của người tu đạo.
Đường Phong sau khi hóa trang khiến nhiều người cảm thấy trước mắt sáng ngời, áo choàng đen của người tu đạo khoác lên trên người chàng trai có vị đạo cổ điển của Trung Hoa mang đến một cảm giác có tên là cấm dục, ngươi sẽ nhịn không được có suy nghĩ muốn sùng bái song song lại nhịn không được sinh ra một số tư tưởng ô uế bẩn thỉu.
Ý niệm bị đầu độc xuất hiện trong đầu liền dần phát triển như ngọn đại hồng thủy không có cách nào ngăn lại được, khúc nhạc dạo đầu từ thân phận nhân vật đã tạo nên một sự mâu thuẫn đặc biệt, một tu sĩ được tôn kính cũng là một tu sĩ khiến người muốn chà đạp.
Tu sĩ thân là người hầu của thần, tín ngưỡng gửi vào thần, lại bị một thứ đến từ nội tâm tên là “dục vọng” dụ hoặc.
Đường Phong lắc đầu, lúc này không thích hợp để nói giỡn, tuy rằng cậu rất muốn nói là bởi vì người đầu tư Charles cực lực tiến cử cậu.
“Không chỉ bởi vì người đầu tư mạo hiểm phủng cậu, mà là trên người cậu có một loại khí chất đặc biệt làm cho người ta mê muội, thế giới này thứ không thiếu nhất chính là người có diễn xuất tốt, nhưng cái gì mới là diễn xuất tốt, làm sao để so sánh diễn xuất? Cho tới bây giờ vẫn chưa có đáp án xác định.”
Đường Phong biết câu nói tiếp theo mới là lời đạo diễn chân chính muốn nói với cậu, cậu liền chăm chú lắng nghe.
Cậu biết hiện tại cậu không phải Fiennes đã thành danh lâu, chỉ là Đường Phong, gần như là một ngôi sao nhỏ vừa mới xuất đạo, khi một người nổi danh thì bên tai sẽ rất khó để nghe được đánh giá chân thực, một ít đạo diễn cùng người bình luận điện ảnh vì áp lực bên ngoài mà không dám nói ra lời nói thật với cậu, chỉ là liên tiếp hống trứ cưng chìu cậu, có đôi khi rất dễ bị làm hư. Việc mà cậu cần làm hiện tại không phải là đi nhớ nhung khoảng thời gian tốt đẹp trước đây, mà là nghiêm túc nhận lấy ý kiến chân thực để nâng cao một bước, không ngừng nâng cao diễn xuât cùng mị lực của bản thân.
“Diễn xuất của cậu tốt, thế nhưng lại có điểm tốt quá, tôi không biết cậu có nghe hiểu ý của tôi hay không, giống như những ca sĩ chuyên hát ở các quán rượu lại không thể nào bán được đĩa nhạc, mặc dù tiếng nói của họ vô cùng lớn, đó là bởi vì bọn họ thiếu khuyết khí chất đặc biệt cùng khuynh hướng cảm xúc của mình. Đương nhiên, không phải tôi nói diễn xuất của cậu mỏng manh mà là quá dày rồi, thiếu khuyết cảm giác của người mới, cùng với cảm giác yếu đuối thuộc về tu sĩ Đường, loại yếu đuối khiến khán giả cùng tu sĩ Chris nghĩ muốn tiếp cận và bảo vệ.” Cố sức vỗ vai Đường Phong, đạo diễn lại nói thêm, “Đường Phong, cậu phải khiến cho khán giả yêu thương.”
“Được rồi, cậu trở về đẽo gọt một chút, chiều chúng ta lại tiếp tục.” Đạo diễn nói xong thì tuyên bố buổi trưa nghỉ ngơi mấy giờ.
Đường Phong hồi tưởng những gì đạo diễn nói, chính mình đi về trong phòng do công ty phân chia nghỉ ngơi.
Cảm giác yếu đuối?
“Đường Phong, anh không sao chứ? Từ trước đến nay đạo diễn lớn luôn yêu cầu rất cao, anh không cần tự tạo áp lực cho mình quá lớn.” Tiểu Vũ rất nhanh chạy theo.
“Không, tôi tốt, không có việc gì.” Đường Phong ngồi xuống sô pha lắc đầu, “Tiểu Vũ, cô để cho tôi nghỉ ngơi chút được không?”
“Tôi đi lấy gì đó cho anh ăn.”
“Không cần, cô chỉ cần để tôi một mình là được, cám ơn.”
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương