Siêu Sao Trở Lại
Chương 87: Tạ Vũ Phỉ may mắn
Bộ phim lần này Cố An Kỳ diễn tên là《 Hình xăm 》.
Nhân vật chính Tần Nhậm Hàng vốn là một con cháu thế gia vô ưu vô lự, tuy nhiên vào sinh nhật mười tuổi năm ấy của hắn, phụ thân Tần Chính đột nhiên qua đời. Trước khi chết, Tần Chính dặn con mình hủy hình xăm màu xanh trên lưng đi, không thể để cho người khác thấy. Ông chưa kịp nói cho Tần Nhậm Hàng biết ý nghĩa của hình xăm thì đã tắt thở bỏ mình.
Thời đó có hình xăm trên người cũng không phải chuyện gì to tát. Tần Nhậm Hàng tuổi nhỏ chưa quá hiểu biét nên không đặt chuyện này trong lòng, thân là đứa con có hiếu nhưng hắn lại làm một việc ngu ngốc và bất hiếu nhất—— hắn không theo ý nguyện của phụ thân, tiêu hủy hình xăm trên da.
Cái chết của phụ thân đối với hắn, thậm chí khắp cả Tần gia mà nói là tin dữ rất lớn. Tần gia mấy năm nay đã sớm ngoài mạnh trong yếu, không còn được như xưa. Các thế gia khác sớm đã tìm cơ hội thâu tóm Tần gia, họ cùng nhau thượng tấu lên triều đình, nói phụ thân qua đời của Tần Nhậm Hàng là thành viên của tổ chức phản quốc, đồng thời cũng ném vài tang chứng phản quốc vào Tần gia.
Việc này căn bản vốn không thể làm Tần gia lung lay, tất cả có lẽ còn có đường cứu vãn, nhưng hình xăm trên người Tần Chính làm bại lộ tất cả. Tần gia bị giáng tội, nam đinh bị lưu đày, nữ đinh bị bán làm nô lệ.
Tần Nhậm Hàng bị lưu ấn ký nô lệ trên người, trên đường lưu đày được bạn của phụ thân cứu đi, ẩn nhẫn mười năm, lấy một thân phận mới về lại vương triều…
Trong câu chuyện pha trộn rất nhiều chi tiết, ý nghĩa hình xăm trên người Tần Chính là gì, kẻ thù thật sự của Tần Nhậm Hàng là ai thì phải theo dõi phim mới tìm được đáp án. Kịch bản viết vô cùng thú vị, bao gồm rất nhiều lĩnh vực mà cũng rất tinh vi, có không ít nhân vật cần phải xem xét. Chủ đề khá ly kỳ và hồi hộp, có thể nói là vô cùng xuất sắc.
Vai diễn của Cố An Kỳ là thứ nữ tam tiểu thư Tần gia mắc chứng tự bế, ban đầu, cô chỉ có hai, ba lời thoại, chỉ xuất hiện vào phần đầu của phim. Trong kịch bản miêu tả nàng là người rất thông minh nhưng hướng nội, không thích nói nhiều. Cố An Kỳ hiểu, người mắc chứng tự bế sợ hãi giao tiếp với người khác, cô sẽ không được xuất hiện ở giữa màn ảnh, hơn nữa còn bị sắp xếp đến các góc.
Nếu không làm gì thì có lẽ ngay cả mặt cũng chẳng được quay đến vài lần. Mặc dù Chu Á Kiệt nói lần diễn này chỉ cần xuất hiện trong ống kính là được rồi, nhưng cô không ngây thơ cho rằng anh thật sự nghĩ như vậy. Bộ phim này rất quan trọng đối với cô, mà đối với sự nghiệp của cô cũng quan trọng không kém.
Cơ hội là do mình tự nắm bắt, điều quan trọng là làm sao để tạo ra cơ hội, làm sao để nắm giữ được nó.
Cố An Kỳ đứng trong góc từ từ dùng nhập, tìm cảm giác, lại nghe thấy vài tiếng gọi thanh thúy.
“An Kỳ! An Kỳ!” Tạ Vũ Phỉ ở một góc dùng sức vẫy tay với Cố An Kỳ, đi tới bên cạnh cô, “A, chị đã đến đây, đúng là quá tốt rồi.”
“Vũ Phỉ, sao em cũng ở đây?” Cố An Kỳ nhìn thấy Tạ Vũ Phỉ đầu tiên là sửng sốt, Tạ Vũ Phỉ hiện tại không phải nên ở đoàn làm phim 《 Hoa mai 》sao?
“Hi hi” Tạ Vũ Phỉ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói, “Đạo diễn Đậu lần trước đến đoàn làm phim《 Hoa mai 》 thảo luận kịch bản《 hình xăm 》với anh Dật Phàm cũng chọn luôn vài diễn viên. Có thể là may mắn nên em được chọn.”
Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Tạ Vũ Phỉ, không nhịn được cười to. Không thể không nói, từ lúc Tạ Vũ Phỉ ra mắt tới nay, con đường đi vẫn luôn thuận lợi. May mắn là một phần của thực lực, Tạ Vũ Phỉ liên tục nhận được hai kịch bản kiệt tác, trong đó một bộ có vai diễn cũng không phải nhỏ, có lẽ khả năng có thể nhận được giải thưởng cho tân binh.
“《 Hoa mai 》 của em quay thế nào rồi ? Ở trường quay ổn chứ?” Cố An Kỳ quan tâm hỏi.
“Vâng!” Tạ Vũ Phỉ thỏa mãn cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy khao khát, “Mọi người đều giúp đỡ em. Quay phim thật sự rất vui.”
Cố An Kỳ cười cười: “Thế à? Vậy là tốt rồi .”
Trường quay là nơi có rất nhiều áp lực, bình thường có đủ loại mâu thuẫn cùng vấn đề. Nếu thực lực ngang bằng nhau nhưng thời gian ra mắt cách nhau một khoảng thời gian, hậu bối rất có thể bị “Tiền bối chỉ điểm” và sai sử. Cố An Kỳ vốn đang lo lắng choTạ Vũ Phỉ, nhưng nay nhìn thấy Tạ Vũ Phỉ tinh thần rất tốt cũng như được nhẹ nhàng thở ra. Xem ra lần này vận khí cô ấy đúng là tốt, gặp được đoàn làm phim tốt.
“An Kỳ, chị lần này diễn nhân vật nào?” Tạ Vũ Phỉ hỏi.
“Tần gia tam tiểu thư mắc chứng tự bế.” Cố An Kỳ hỏi lại, “Còn em? Diễn nhân vật nào?”
“Tỳ nữ của Văn gia nhị tiểu thư.” Tạ Vũ Phỉ cười lộ ra hàm răng trắng xinh đẹp, dường như rất thích nhân vật kia. Trong kịch bản Văn gia là người đứng đầu vụ hủy diệt Tần gia, mà trong đó nhị tiểu thư kiêu căng là ván cầu Tần Nhậm Hàng lợi dụng để trở lại triều đình, vì vậy cảnh diễn của nhị tiểu thư tương đối nhiều, đương nhiên, tỳ nữ bên người nàng cũng được lên hình không ít.
Tạ Vũ Phỉ giành được nhân vật tốt như vậy là bằng thực luẹc của cô, Cố An Kỳ tất nhiên sẽ không ghen tị.
Hai người ở một góc nói chuyện một lát, sau đó một vị minh tinh lớn đi vào, máy quay cũng dần dần xuất hiện . Hôm nay là ngày đầu tiên bấm máy, vì vậy cho phép truyền thông chụp ảnh. Vì dưới trường hợp này có thể được lên hình ở trang báo nổi tiếng, để tranh thủ lên càng nhiều trang báo càng tốt, các ngôi sao đều tạm thời bỏ qua hào quang, công khai hoặc ngấm ngầm che ống kính của người khác, còn mình thì hướng về phía trước, Cố An Kỳ và Tạ Vũ Phỉ bị “Cố ý”, “Vô tình” đùn đẩy, chân cũng bị chèn ép. Tạ Vũ Phỉ bị người ta đẩy mạnh một cái, Cố An Kỳ vì che chở cho cô, bản thân cũng bị người ta vấp phải chân, người lảo đảo chuẩn bị ngã xuống đất.
“Cố An Kỳ? Tạ Vũ Phỉ?” Tô Dật Phàm nhìn người mình đỡ được trong tay, ngẩn người.
“Xin lỗi anh Dật Phàm.” Cố An Kỳ lập tức hoàn hồn, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thu tay lại, né tránh sự đụng chạm của anh.
Tô Dật Phàm nhìn người trong lòng nhanh chóng né tránh, trên mặt không biểu hiện nhưng trong lòng cũng sáng tỏ. Xem ra cô vẫn e ngại anh… Cố An Kỳ từ đầu tới cuối luôn đối với anh có cảm giác sợ hãi và không muốn tiếp xúc, không nói rõ được, chỉ là cảm giác mà thôi.
“Buổi sáng tốt lành, anh Dật Phàm.” Tạ Vũ Phỉ giật mình, sau khi hoàn hồn cũng học theo dáng vẻ Cố An Kỳ, cúi đầu nói xin lỗi.
“A! Tô Dật Phàm! Tô Dật Phàm ở phía sau!” Cũng không biết là phóng viên nào kêu khiến những người khác xôn xao. Đám người chật chội vừa rồi đồng loạt quay đầu, thấy Tô Dật Phàm đang đứng chờ, lập tức mở một con đường cho anh đi qua.
Họ không ngốc, trước ống kính cần phải tỏ ra tôn trọng nghệ sĩ bằng hoặc có đẳng cấp cao hơn mình, đối với nghệ sĩ có tầm nổi tiếng cao hơn họ rất nhiều như Tô Dật Phàm, nếu không mở đường thì phóng viên sẽ phải thay đổi góc độ quay chụp, phải vòng ra con đường phía sau, khi đó chị họ chịu thiệt mà thôi. Loại chuyện tổn nhân bất lợi kỷ* này, họ không có hứng làm.
(*tổn nhân bất lợi kỷ: đại khái là chuyện có hại cho mình)
Tô Dật Phàm nhìn hai cô gái bên cạnh đang cúi đầu, ôn hòa cười: “Cùng đi thôi, ‘Muội muội’, ‘Liên Kiều’ …”
Cố An Kỳ ngẩng đầu lên, lén nhìn vẻ mặt Tô Dật Phàm. Thấy dáng vẻ anh dịu dàng hòa nhã, trong lòng cô đột nhiên hiểu rõ, Tô Dật Phàm khó có thể dùng thân phận nghệ sĩ đi cùng cô và Tạ Vũ Phỉ, nhưng nếu anh mượn vai diễn để dẫn bọn cô vào cửa thì không có vấn đề gì. Vai diễn của anh là Tần Nhậm Hàng. Tính cách lúc đầu cũng ôn nhuận như ngọc như thế, luôn nghĩ cho phái nữ, dùng chiêu này thì cho dù có người muốn bắt lấy sai lầm của anh thì cũng không điều tra được gì.
Cố An Kỳ trong lòng hiểu rõ, lập tức phối hợp với Tô Dật Phàm, bẽn lẽn cúi đầu nói “Vâng”, đi sau Tô Dật Phàm.
“Cám ơn Nhậm Hàng đại ca!” Tạ Vũ Phỉ tuy chậm hơn Cố An Kỳ nhưng cũng nhanh chóng tiếp lời.
Mọi người hung hăng nhìn chằm chằm Cố An Kỳ và Tạ Vũ Phỉ đột nhiên chen vào, ánh mắt giết người kia hận không thể bắn họ thủng vài chục lỗ. Cố An Kỳ vẫn duy trì dáng vẻ nhân vật, đi theo Tô Dật Phàm.
Có Tô Dật Phàm mở đường, các cô nhanh chóng đi vào hàng ghế đầu, việc Tô Dật Phàm chăm sóc hai người các cô việc toàn bộ đoàn làm phim đã thấy trong mắt. Trước mặt Tô Dật Phàm không có ai dám nói gì, chẳng qua mấy thủ đoạn nhỏ vẫn không dừng lại, Cố An Kỳ lần này đã có chuẩn bị, không để họ chiếm được lợi ích gì, chẳng qua một mình cô cũng đã ứng phó không nổi, tất nhiên không thể bận tâm đến Tạ Vũ Phỉ. Tạ Vũ Phỉ không giống Cố An Kỳ, cô không có kinh nghiệm, vì vậy cô hơi luống cuống tay chân, không ứng phó kịp.
Tạ Vũ Phỉ tương đối ngây thơ, từ khi ra mắt đến bây giờ đều rất thuận lợi, cũng chưa bị người ta chèn ép về thời gian bao giờ. Đến bây giờ, cô vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận vì sao nhiều người đều nơi nơi chèn ép cô, biến thành cô muốn lập tức rời khói đây, ngay cả ảnh cũng không muốn chụp.
Sau khi chụp ảnh và phát biểu đơn giản, theo lệ thường là đã hoàn thành nghi thức khởi máy, cuối cùng đến giữa trưa mới hoàn toàn kết thúc. Mọi người tản đi theo cách riêng của mình, không có truyền thông quay chụp nên dường như ai cũng thả lỏng hơn, từng nhóm nhỏ tụm lại với nhau.
Cố An Kỳ và Tạ Vũ Phỉ đang muốn đi về góc của cô, thoáng nhìn qua lại phát hiện một dáng người quen thuộc trong đám đông…
Tiêu Thắng Hinh… Cô cũng tham gia diễn phim này ư? !
Cố An Kỳ nhìn bóng dáng đó, đột nhiên cả người cứng đờ.
Nhân vật chính Tần Nhậm Hàng vốn là một con cháu thế gia vô ưu vô lự, tuy nhiên vào sinh nhật mười tuổi năm ấy của hắn, phụ thân Tần Chính đột nhiên qua đời. Trước khi chết, Tần Chính dặn con mình hủy hình xăm màu xanh trên lưng đi, không thể để cho người khác thấy. Ông chưa kịp nói cho Tần Nhậm Hàng biết ý nghĩa của hình xăm thì đã tắt thở bỏ mình.
Thời đó có hình xăm trên người cũng không phải chuyện gì to tát. Tần Nhậm Hàng tuổi nhỏ chưa quá hiểu biét nên không đặt chuyện này trong lòng, thân là đứa con có hiếu nhưng hắn lại làm một việc ngu ngốc và bất hiếu nhất—— hắn không theo ý nguyện của phụ thân, tiêu hủy hình xăm trên da.
Cái chết của phụ thân đối với hắn, thậm chí khắp cả Tần gia mà nói là tin dữ rất lớn. Tần gia mấy năm nay đã sớm ngoài mạnh trong yếu, không còn được như xưa. Các thế gia khác sớm đã tìm cơ hội thâu tóm Tần gia, họ cùng nhau thượng tấu lên triều đình, nói phụ thân qua đời của Tần Nhậm Hàng là thành viên của tổ chức phản quốc, đồng thời cũng ném vài tang chứng phản quốc vào Tần gia.
Việc này căn bản vốn không thể làm Tần gia lung lay, tất cả có lẽ còn có đường cứu vãn, nhưng hình xăm trên người Tần Chính làm bại lộ tất cả. Tần gia bị giáng tội, nam đinh bị lưu đày, nữ đinh bị bán làm nô lệ.
Tần Nhậm Hàng bị lưu ấn ký nô lệ trên người, trên đường lưu đày được bạn của phụ thân cứu đi, ẩn nhẫn mười năm, lấy một thân phận mới về lại vương triều…
Trong câu chuyện pha trộn rất nhiều chi tiết, ý nghĩa hình xăm trên người Tần Chính là gì, kẻ thù thật sự của Tần Nhậm Hàng là ai thì phải theo dõi phim mới tìm được đáp án. Kịch bản viết vô cùng thú vị, bao gồm rất nhiều lĩnh vực mà cũng rất tinh vi, có không ít nhân vật cần phải xem xét. Chủ đề khá ly kỳ và hồi hộp, có thể nói là vô cùng xuất sắc.
Vai diễn của Cố An Kỳ là thứ nữ tam tiểu thư Tần gia mắc chứng tự bế, ban đầu, cô chỉ có hai, ba lời thoại, chỉ xuất hiện vào phần đầu của phim. Trong kịch bản miêu tả nàng là người rất thông minh nhưng hướng nội, không thích nói nhiều. Cố An Kỳ hiểu, người mắc chứng tự bế sợ hãi giao tiếp với người khác, cô sẽ không được xuất hiện ở giữa màn ảnh, hơn nữa còn bị sắp xếp đến các góc.
Nếu không làm gì thì có lẽ ngay cả mặt cũng chẳng được quay đến vài lần. Mặc dù Chu Á Kiệt nói lần diễn này chỉ cần xuất hiện trong ống kính là được rồi, nhưng cô không ngây thơ cho rằng anh thật sự nghĩ như vậy. Bộ phim này rất quan trọng đối với cô, mà đối với sự nghiệp của cô cũng quan trọng không kém.
Cơ hội là do mình tự nắm bắt, điều quan trọng là làm sao để tạo ra cơ hội, làm sao để nắm giữ được nó.
Cố An Kỳ đứng trong góc từ từ dùng nhập, tìm cảm giác, lại nghe thấy vài tiếng gọi thanh thúy.
“An Kỳ! An Kỳ!” Tạ Vũ Phỉ ở một góc dùng sức vẫy tay với Cố An Kỳ, đi tới bên cạnh cô, “A, chị đã đến đây, đúng là quá tốt rồi.”
“Vũ Phỉ, sao em cũng ở đây?” Cố An Kỳ nhìn thấy Tạ Vũ Phỉ đầu tiên là sửng sốt, Tạ Vũ Phỉ hiện tại không phải nên ở đoàn làm phim 《 Hoa mai 》sao?
“Hi hi” Tạ Vũ Phỉ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói, “Đạo diễn Đậu lần trước đến đoàn làm phim《 Hoa mai 》 thảo luận kịch bản《 hình xăm 》với anh Dật Phàm cũng chọn luôn vài diễn viên. Có thể là may mắn nên em được chọn.”
Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Tạ Vũ Phỉ, không nhịn được cười to. Không thể không nói, từ lúc Tạ Vũ Phỉ ra mắt tới nay, con đường đi vẫn luôn thuận lợi. May mắn là một phần của thực lực, Tạ Vũ Phỉ liên tục nhận được hai kịch bản kiệt tác, trong đó một bộ có vai diễn cũng không phải nhỏ, có lẽ khả năng có thể nhận được giải thưởng cho tân binh.
“《 Hoa mai 》 của em quay thế nào rồi ? Ở trường quay ổn chứ?” Cố An Kỳ quan tâm hỏi.
“Vâng!” Tạ Vũ Phỉ thỏa mãn cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy khao khát, “Mọi người đều giúp đỡ em. Quay phim thật sự rất vui.”
Cố An Kỳ cười cười: “Thế à? Vậy là tốt rồi .”
Trường quay là nơi có rất nhiều áp lực, bình thường có đủ loại mâu thuẫn cùng vấn đề. Nếu thực lực ngang bằng nhau nhưng thời gian ra mắt cách nhau một khoảng thời gian, hậu bối rất có thể bị “Tiền bối chỉ điểm” và sai sử. Cố An Kỳ vốn đang lo lắng choTạ Vũ Phỉ, nhưng nay nhìn thấy Tạ Vũ Phỉ tinh thần rất tốt cũng như được nhẹ nhàng thở ra. Xem ra lần này vận khí cô ấy đúng là tốt, gặp được đoàn làm phim tốt.
“An Kỳ, chị lần này diễn nhân vật nào?” Tạ Vũ Phỉ hỏi.
“Tần gia tam tiểu thư mắc chứng tự bế.” Cố An Kỳ hỏi lại, “Còn em? Diễn nhân vật nào?”
“Tỳ nữ của Văn gia nhị tiểu thư.” Tạ Vũ Phỉ cười lộ ra hàm răng trắng xinh đẹp, dường như rất thích nhân vật kia. Trong kịch bản Văn gia là người đứng đầu vụ hủy diệt Tần gia, mà trong đó nhị tiểu thư kiêu căng là ván cầu Tần Nhậm Hàng lợi dụng để trở lại triều đình, vì vậy cảnh diễn của nhị tiểu thư tương đối nhiều, đương nhiên, tỳ nữ bên người nàng cũng được lên hình không ít.
Tạ Vũ Phỉ giành được nhân vật tốt như vậy là bằng thực luẹc của cô, Cố An Kỳ tất nhiên sẽ không ghen tị.
Hai người ở một góc nói chuyện một lát, sau đó một vị minh tinh lớn đi vào, máy quay cũng dần dần xuất hiện . Hôm nay là ngày đầu tiên bấm máy, vì vậy cho phép truyền thông chụp ảnh. Vì dưới trường hợp này có thể được lên hình ở trang báo nổi tiếng, để tranh thủ lên càng nhiều trang báo càng tốt, các ngôi sao đều tạm thời bỏ qua hào quang, công khai hoặc ngấm ngầm che ống kính của người khác, còn mình thì hướng về phía trước, Cố An Kỳ và Tạ Vũ Phỉ bị “Cố ý”, “Vô tình” đùn đẩy, chân cũng bị chèn ép. Tạ Vũ Phỉ bị người ta đẩy mạnh một cái, Cố An Kỳ vì che chở cho cô, bản thân cũng bị người ta vấp phải chân, người lảo đảo chuẩn bị ngã xuống đất.
“Cố An Kỳ? Tạ Vũ Phỉ?” Tô Dật Phàm nhìn người mình đỡ được trong tay, ngẩn người.
“Xin lỗi anh Dật Phàm.” Cố An Kỳ lập tức hoàn hồn, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thu tay lại, né tránh sự đụng chạm của anh.
Tô Dật Phàm nhìn người trong lòng nhanh chóng né tránh, trên mặt không biểu hiện nhưng trong lòng cũng sáng tỏ. Xem ra cô vẫn e ngại anh… Cố An Kỳ từ đầu tới cuối luôn đối với anh có cảm giác sợ hãi và không muốn tiếp xúc, không nói rõ được, chỉ là cảm giác mà thôi.
“Buổi sáng tốt lành, anh Dật Phàm.” Tạ Vũ Phỉ giật mình, sau khi hoàn hồn cũng học theo dáng vẻ Cố An Kỳ, cúi đầu nói xin lỗi.
“A! Tô Dật Phàm! Tô Dật Phàm ở phía sau!” Cũng không biết là phóng viên nào kêu khiến những người khác xôn xao. Đám người chật chội vừa rồi đồng loạt quay đầu, thấy Tô Dật Phàm đang đứng chờ, lập tức mở một con đường cho anh đi qua.
Họ không ngốc, trước ống kính cần phải tỏ ra tôn trọng nghệ sĩ bằng hoặc có đẳng cấp cao hơn mình, đối với nghệ sĩ có tầm nổi tiếng cao hơn họ rất nhiều như Tô Dật Phàm, nếu không mở đường thì phóng viên sẽ phải thay đổi góc độ quay chụp, phải vòng ra con đường phía sau, khi đó chị họ chịu thiệt mà thôi. Loại chuyện tổn nhân bất lợi kỷ* này, họ không có hứng làm.
(*tổn nhân bất lợi kỷ: đại khái là chuyện có hại cho mình)
Tô Dật Phàm nhìn hai cô gái bên cạnh đang cúi đầu, ôn hòa cười: “Cùng đi thôi, ‘Muội muội’, ‘Liên Kiều’ …”
Cố An Kỳ ngẩng đầu lên, lén nhìn vẻ mặt Tô Dật Phàm. Thấy dáng vẻ anh dịu dàng hòa nhã, trong lòng cô đột nhiên hiểu rõ, Tô Dật Phàm khó có thể dùng thân phận nghệ sĩ đi cùng cô và Tạ Vũ Phỉ, nhưng nếu anh mượn vai diễn để dẫn bọn cô vào cửa thì không có vấn đề gì. Vai diễn của anh là Tần Nhậm Hàng. Tính cách lúc đầu cũng ôn nhuận như ngọc như thế, luôn nghĩ cho phái nữ, dùng chiêu này thì cho dù có người muốn bắt lấy sai lầm của anh thì cũng không điều tra được gì.
Cố An Kỳ trong lòng hiểu rõ, lập tức phối hợp với Tô Dật Phàm, bẽn lẽn cúi đầu nói “Vâng”, đi sau Tô Dật Phàm.
“Cám ơn Nhậm Hàng đại ca!” Tạ Vũ Phỉ tuy chậm hơn Cố An Kỳ nhưng cũng nhanh chóng tiếp lời.
Mọi người hung hăng nhìn chằm chằm Cố An Kỳ và Tạ Vũ Phỉ đột nhiên chen vào, ánh mắt giết người kia hận không thể bắn họ thủng vài chục lỗ. Cố An Kỳ vẫn duy trì dáng vẻ nhân vật, đi theo Tô Dật Phàm.
Có Tô Dật Phàm mở đường, các cô nhanh chóng đi vào hàng ghế đầu, việc Tô Dật Phàm chăm sóc hai người các cô việc toàn bộ đoàn làm phim đã thấy trong mắt. Trước mặt Tô Dật Phàm không có ai dám nói gì, chẳng qua mấy thủ đoạn nhỏ vẫn không dừng lại, Cố An Kỳ lần này đã có chuẩn bị, không để họ chiếm được lợi ích gì, chẳng qua một mình cô cũng đã ứng phó không nổi, tất nhiên không thể bận tâm đến Tạ Vũ Phỉ. Tạ Vũ Phỉ không giống Cố An Kỳ, cô không có kinh nghiệm, vì vậy cô hơi luống cuống tay chân, không ứng phó kịp.
Tạ Vũ Phỉ tương đối ngây thơ, từ khi ra mắt đến bây giờ đều rất thuận lợi, cũng chưa bị người ta chèn ép về thời gian bao giờ. Đến bây giờ, cô vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận vì sao nhiều người đều nơi nơi chèn ép cô, biến thành cô muốn lập tức rời khói đây, ngay cả ảnh cũng không muốn chụp.
Sau khi chụp ảnh và phát biểu đơn giản, theo lệ thường là đã hoàn thành nghi thức khởi máy, cuối cùng đến giữa trưa mới hoàn toàn kết thúc. Mọi người tản đi theo cách riêng của mình, không có truyền thông quay chụp nên dường như ai cũng thả lỏng hơn, từng nhóm nhỏ tụm lại với nhau.
Cố An Kỳ và Tạ Vũ Phỉ đang muốn đi về góc của cô, thoáng nhìn qua lại phát hiện một dáng người quen thuộc trong đám đông…
Tiêu Thắng Hinh… Cô cũng tham gia diễn phim này ư? !
Cố An Kỳ nhìn bóng dáng đó, đột nhiên cả người cứng đờ.
Tác giả :
Gạo Nếp Đường Trắng