Siêu Sao Trở Lại
Chương 64: Không thể nuốt trôi cục tức này
Edit: Sabj
Tuy không có Cố An Kỳ nhưng buổi chiều vẫn phải tiếp tục quay phim. Diệp Y Dung tâm thần không yên, rõ ràng đã mất đi trạng thái vốn có, quay phim cũng rất vội vàng. Cô ta không thể nào nhập vai được, dáng vẻ hận thù kia quả thực làm cho người ta thiếu chút nữa nghĩ lầm vai diễn của cô ta không phải Lưu Chân Chân hồn nhiên lương thiện mà là nhân vật của Cố An Kỳ, Ôn Bội Quân bất cần đời nhưng hận Lưu Chân Chân đến tận xương tủy.
“Diệp Y Dung, cố rốt cuộc bị quỷ tha ma bắt cái gì? ! Cái mặt thối đó là sao? Không muốn diễn nữa thì nói thẳng ra!” Lâm Hạc Quần cầm loa rống lớn .
Diệp Y Dung không nói gì, chỉ là vẻ mặt không phục. Thừa dịp Lâm Hạc Quần không chú ý còn liếc vài cái xem thường.
“Không thể hiểu nổi cô có tài năng gì mà được làm nữ chính!” Lâm Hạc Quần tức giận, anh càng ngày càng cảm thấy mấy người trong “Giải trí châu Á” bị hỏng não, nâng đỡ ai không nâng, lại đi nâng cái cô diễn viên không biết tiến lùi, không biết diễn xuất này.
“Tôi không thể làm nữ chính, chẳng lẽ Cố An Kỳ có thể sao?” Diệp Y Dung như con mèo bị giẫm phải đuôi, theo phản xạ cãi lại. Lâm Hạc Quần rõ ràng là muốn hạ nhục cô ta, vốn cô ta còn định nhẫn nhịn nhưng không thể kìm nén được nữa.
“Tốt! Tốt! Tốt!” Lâm Hạc Quần tức giận nói ba chữ “Tốt” liên tiếp, “Cô không phục đúng không, cô vẫn cảm thấy cô diễn tốt hơn Cố An Kỳ diễn đúng không? Được, vậy cô diễn vai Ôn Bội Quân xem.”
Lâm Hạc Quần ném quyển kịch bản xuống bàn, khoanh tay trước ngực nhìn vào phim trường, hai chòm râu dày dưới mũi cũng bị anh thổi bay bay. Anh tức gần chết, không ngờ Diệp Y Dung dám đem vai diễn của anh ra làm trò đùa.
Không biết thương thế của nha đầu An Kỳ kia thế nào rồi. Trong lòng anh cũng rất lo lắng. Đứa trẻ có tài như vậy mà lại bị cô ta hành hạ, trong lòng anh cả đời cũng cũng không thoải mái. Bây giờ anh đang rất khó chịu, con mụ này còn nhảy vào họng súng, đúng là muốn chết!
Cô ta muốn điên đúng không? Lão Tử khiến cho cô ta điên luôn, để cô ta biết cô ta ti tiện đến nhường nào. Cô không phải tự xưng diễn tốt hơn Cố An Kỳ sao, anh sẽ cho cô ta biết cô ta và Cố An Kỳ chênh lệch thế nào!
Giám sát Vương thấy Lâm Hạc Quần thật sự tức giận, nhanh chóng chạy lên muốn khuyên Diệp Y Dung lùi một bước, không ngờ Diệp Y Dung này cũng là một ổ kiến lửa, nói thẳng: “Diễn thì diễn! Tôi không tin tôi không bằng cô ta!”
Xong rồi, đúng là xong rồi…
Giám sát Vương run rẩy khóe miệng lùi lại một góc, lập tức gọi điện thoại cho quản lí của Diệp Y Dung mật báo. Dưới tình huống này, có thể áp chế được Diệp Y Dung cũng chỉ có anh ta.
Diệp Y Dung và Lâm Hạc Quần lúc này coi như đứng trên hai chiến tuyến rồi, nhân viên xung quanh đều hiểu rõ cơn giận này của Lâm Hạc Quần là trăm năm khó gặp, tránh không kịp nữa, chỉ đành làm nhanh công việc trong tay, miễn cho bị giận cá chém thớt.
“Cô chọn một cảnh để diễn đi! Cho cô tự chọn, chỉ cần là cảnh An Kỳ đã diễn là được, còn diễn lại thế nào thì tùy cô.” Lâm Hạc Quần nói. Sau đó không quan tâm tới Diệp Y Dung nữa.
“Cảnh của cô ta đều có diễn viên đóng cùng.”
Lâm Hạc Quần giận dữ cười, Giám sát Vương thấy sự việc càng ngày càng khó giải quyết, đành phải đi mời Mạc Lý Thu đã tẩy trang đóng vai Lưu mẫu đến giúp đỡ, diễn tạm một cảnh với Diệp Y Dung.
Mạc Lý Thu nhíu mày, tuy không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy lần này Diệp Y Dung dường như đúng là không biết chừng mực.
Dù sao cũng là người gỡ rối của công ty, vốn bà còn định khuyên nhủ một hai câu, song nhìn vẻ mặt Diệp Y Dung bà lại nuốt lời trở lại. Bà tuy không phải ngôi sao hàng đầu nhưng cũng coi như người có chút thể diện. Bị Diệp Y Dung nhìn chằm chằm như thế mà bà còn ngốc nghếch lên khuyên can thì chính bà mới không biết nhìn người.
Người mới không biết sống chết như thế thì cho học hỏi thêm kinh nghiệm cũng được!
“Diễn viên cũng tìm được rồi, cô còn yêu cầu gì?” Lâm Hạc Quần không kiên nhẫn, sắc mặt cũng đen đi.
“Không có, lúc nào tôi cũng có thể bắt đầu.”
Diệp Y Dung chuẩn bị cảnh đầu tiên, lúc Cố An Kỳ từ trên tầng bước xuống. Cô ta đã nhìn Cố An Kỳ diễn, lúc về nhà để tăng raiting cũng xem lại lần nữa, trong mắt cô ta đây là cảnh đơn giản nhất. Động tác cô ta chỉ cần “dứt khoát” chút nữa, ánh mắt lợi hại thêm một chút là được .
“Action!” Lâm Hạc Quần hô.
Diệp Y Dung từ trên tầng đi xuống, tốc độ dưới chân hơi nhanh.
“Bội Quân, chậm đã, chờ Chân Chân đi cùng.” Mạc Lý Thu hô lên lời thoại của mình.
Diệp Y Dung không dừng bước, ngược lại còn đi nhanh hơn, dường như muốn chạy thoát khỏi cái gì đó ở phía sau.
“Bội Quân! Ôn Bội Quân!”
“Lạch cạch!” Diệp Y Dung hung hăng giẫm từng bước.
Lâm Hạc Quần cười lạnh, anh đã nhìn ra trò này. Miệng Diệp Y Dung vẫn nói Cố An Kỳ diễn kém, nhưng đến thời điểm mấu chốt vẫn học tập cô. Màn giày cao gót giẫm lên đá cẩm thạch chính là động tác Cố An Kỳ đã làm khi diễn, nhưng có học thì cũng chỉ học được bề ngoài. Cô ta cũng không học được sự tinh túy bên trong cách diễn của Cố An Kỳ.
Cố An Kỳ giậm chân tại chỗ cũng không dùng sức, cơ thể cũng không hướng về phía trước, chẳng qua đó chỉ là thủ pháp tô đậm, làm xung đột vốn không nhiều lắm trở nên căng thẳng hơn. Khiến người ta cảm thấy cô là đại tiểu thư tự phụ, cao quý có năng lực, cảm nhận được “Nỗi hận” trong lòng cô.
Cùng một động tác nhưng khi Diệp Y Dung làm, có vẻ quá mức cố ý. Âm thanh mặc dù vang như chỉ làm người ta cảm thấy cô ta đang ra vẻ.
Diễn phim không chỉ thể hiện ở bề ngoài, mà còn phải cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình cũng giống nhân vật. Từng chút, từng chút, mỗi một hành động, mỗi một hơi thở đều phải tính toán trong lòng, không những thế phải tính sao cho chuẩn xác. Diệp Y Dung ngay từ đầu đã lộ ra sai sót, đứng bên cạnh bạn diễn lại càng lộ ra nhược điểm.
Cô ta đã làm loạn hết cảnh quay … Nếu cảnh diễn của Cố An Kỳ là mây bay nước chảy lưu loát sinh động, là khúc nhạc dễ nghe thì Diệp Y Dung chính là tạp âm đứt quãng.
Xét ra, một bước dưới chân Cố An Kỳ vẽ rồng điểm mắt, nhưng dưới chân Diệp Y Dung lại chỉ có thể trở thành một nét vẽ đơn giản.
“Bội Quân, chớ đi nhanh như vậy, chờ em gái con cùng đến trường.” Mạc Lý Thu làm hết phận sự tiếp tục nói lời thọai.
“Em gái?” Giọng Diệp Y Dung mang theo vài phần chua ngoa, lợi hại mà lại vô tình.”Sao tôi không biết mình có một đứa em gái?”
Cô ta xoay người, không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Mạc Lý Thu trên tầng.
Mạc Lý Thu nhìn vẻ mặt của cô ta, không tự giác nhíu mày. Thân là người cùng diễn với Cố An Kỳ cảnh này, bà hiểu hơn ai hết khi bắt đầu Cố An Kỳ diễn Ôn Bội Quân đã tạo áp lực lớn thế nào. Trong mắt Diệp Y Dung, bà chỉ có thấy hận thù rõ ràng chứ không giống Cố An Kỳ như có như không, ẩn giấu dưới sự châm chọc. Dáng vẻ Cố An Kỳ hận thấu xương mà không kiên nhẫn đến nay vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ bà, mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy không rét mà run, nhưng Diệp Y Dung…
Không thể không nói, cô ta quả thật cách Cố An Kỳ quá xa .
Đối thủ không mạnh, hoàn toàn không thể kích thích ý chí chiến đấu của Mạc Lý Thu, bà chỉ đứng một bên nói cho xong lời thoại của mình, chờ Lâm Hạc Quần kêu “Cut” .
Quay cho đến khi hết tập đầu tiên rồi ngừng lại.
Diệp Y Dung thấy mình diễn cũng không tệ lắm, ít nhất đối với nhân vật Ôn Bội Quân cô ta nghiên cứu cũng không ít, nhưng diễn xong nhìn xung quanh lại phát hiện vẻ mặt mọi người đều rất kì lạ. Giống như… giống như không hề cảm thấy cô ta diễn tốt!
“Tôi diễn xong rồi.” Diệp Y Dung kiên trì nói.
Lâm Hạc Quần không quan tâm cô ta, cách diễn của cô ta nơi nơi đều có thể thấy bóng dáng Cố An Kỳ, nhưng công phu vụng về của cô ta cũng chỉ là loại vẽ hổ thành chó, căn bản không toát ra được khí chất của Ôn Bội Quân, so với Cố An Kỳ diễn Ôn Bội Quân, kiểu diễn không đâu vào đâu của cô ta không thể lọt vào mắt Lâm Hạc Quần.
“Đây là Ôn Bội Quân ‘của cô’?” Lâm Hạc Quần nhấn mạnh hai chữ “của cô” làm Diệp Y Dung biến sắc.
“Đạo diễn Lâm, ý ngài là gì?”
“Tôi có ý gì cô tự hiểu được.” Lâm Hạc Quần nhìn hành vi của cô ta càng cảm thấy chướng mắt, “Đừng cố ý bắt chước An Kỳ, lấy năng lực của cô mà làm theo cô ấy, kết quả chỉ là bắt chước máy móc mà thôi.”
“Đạo diễn Lâm, nếu ngài không thích tôi có thể nói thẳng, không cần phải lấy công việc ra làm cớ.”
Lâm Hạc Quần bị cô ta làm tức giận đến buồn cười: “Tôi đem tình cảm cá nhân vào công việc? Được, cô vẫn thấy cô diễn tốt đúng không? Tôi lấy băng ghi hình trên mạng đến đây, tự cô xem xem kết quả thế nào!”
Lâm Hạc Quần nói xong bước đi, anh không còn cách nào quay phim nữa, đụng phải cực phẩm như vậy nếu anh còn có tâm trạng suy nghĩ xem quay như thế nào thì anh không phải người bình thường !
Diệp Y Dung cũng tức giận đến phát run. Đạo diễn vừa đi, cô ta kiêu ngạo chạy ra ngoài gọi điện thoại, không biết đường mà đuổi theo đạo diễn.
Giám sát Vương nhìn hai người chạy về hai hướng, cảm thấy khó xử, không biết nên chạy theo người nào mới tốt. Ông ta đứng giữa cũng chẳng sung sướng gì. Tống Vũ Trạch cũng không biết khi nào mới về, nếu trước khi anh ta trở về lại xảy ra chuyện gì nữa thì ông ta không kham nổi.
Thở dài, ông ta đành phải vác cái mặt già nua này đi làm Lâm Hạc Quần bớt giận rồi nói sau.
Diệp Y Dung chạy thẳng ra khỏi trường quay, dáng vẻ nổi trận lôi đình làm cho nhân viên xung quanh không dám đi lên ngăn cản cô ta. Cô ta tức đến điên rồi, trong lòng vẫn cảm thấy Lâm Hạc Quần vừa rồi cố tình thiên vị Cố An Kỳ mà ức hiếp cô ta, đám nhân viên đều chê cười cô ta, ngay cả Giám sát Vương luôn đứng ở một bên cũng mặc kệ. Trong lòng cô vừa ủy khuất vừa buồn bực.
Chỉ trong ngày hôm nay, cô ta không những bị tát mà còn bị coi thường, bị đạo diễn chỉ trích, trong lòng cô ta thật sự là càng ngày càng khó chịu, cô ta nuốt không trôi cục tức này! Món nợ hôm nay, cô ta chắc chắn sẽ đòi lại gấp bội! Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ Cố An Kỳ tốt? Cô ta không bằng cô chỗ nào ?
Vừa ra khỏi đoàn làm phim, cô ta lập tức bấm vài số, gọi điện cho Tống Vũ Trạch.
Điện thoại Tống Vũ Trạch tắt máy, không ai nghe. Cô ta tức giận đạp một cái, thiếu chút nữa thì ném bay di động: “Cái gì thế này! Cái gì mà quản lý? ! Lúc cần dùng thì lại không thấy mặt đâu .” Cô ta cáu giận đi qua đi lại, do dự suy nghĩ một lúc rồi lại bấm số, chuẩn bị gọi cho “Kim chủ” của cô ta.
“Alo, là Hứa thiếu gia sao? Em là Y Dung .” Diệp Y Dung dịu dàng, ngọt ngào nói, mang theo vài phần khóc nức nở, “Hôm nay anh có thời gian không? Em muốn mời anh ăn cơm…”
“Đêm nay tôi vừa vặn có thời gian” đối phương thuận miệng trả lời.
Diệp Y Dung thấy đối phương không chú ý tới cô ta khóc nức nở, lại nức nở to lên, quả nhiên đối phương hỏi: “Giọng cô sao thế, xảy ra chuyện gì?”
“Em… Em…” Diệp Y Dung chưa nói vội, đầu tiên nức nở trước, kèm theo chút yếu ớt đáng thương ,nhưng vẫn không chịu nói đã xảy ra chuyện gì. Cho đến khi đối phương hỏi đến lần thứ ba mới mở miệng nói hết.
Điện thoại vừa kết nối cô ta đã rơi nước mắt, vừa khóc vừa kể như mình chịu ủy khuất lớn lắm, toàn nhân dân thế giới liên hợp lại bắt nạt cô ta, ngược đãi cô ta. Nếu ban đầu là giả khóc thì sau đó là khóc thật . Cô ta càng nói càng cảm thấy mình có lý, càng nói càng cảm thấy mình bị người ta bắt nạt.
Lâm Hạc Quần, Giám sát Vương, Tống Vũ Trạch, một đống người đều giúp đỡ Cố An Kỳ, giúp bắt nạt cô ta !
“Em vốn nghĩ Hứa thiếu gia ngài đã giúp đỡ em rất nhiều, không muốn làm phiền anh nữa nên vẫn chịu đựng không nói ra, nhưng sau đó, sau đó Cố An Kỳ nhìn em chế giễu, còn nói… Còn nói vài câu rất khó nghe. Cô ta nói em còn chưa tính, còn nói cả anh… Em thật sự không nhịn được nữa.” Diệp Y Dung them mắm thêm muối, hoàn toàn đổi trắng thay đen, “Bây giờ họ… họ còn đuổi em ra ngoài, không cho em diễn nữa.”
” Cố An Kỳ nói những gì cô cứ nói thẳng ra, không cần cố kị.” Hứa thiếu không kiên nhẫn, hiển nhiên là rất quan tâm Cố An Kỳ nói bậy bạ gì về anh ta.
“Cô ta nói… Cô ta nói trách không được Hứa Đổng chần chừ không giao ‘Giải trí châu Á’ cho anh, nếu giao cho anh, ‘Giải trí châu Á’ sớm hay muộn…”
Từ trước tới nay, chưa lên được vị trí chủ tịch của “Giải trí châu Á” vẫn là tâm bệnh của vị Gia này, Diệp Y Dung tất nhiên là biết rõ. Tuy anh ta là con trai chủ tịch, đã làm việc ở “Giải trí châu Á”nhưng chưa bao giờ được nắm quyền. Quyền lực trong công ty của anh ta cũng không cao, lão Đổng lại vừa ý Tống Văn Trạch nhìn như thư sinh yếu đuối hơn con trai mình, đây chính là cái gai nhổ không hết trong lòng Hứa đại thiếu gia. Nói đến bước này rồi cô ta không tin anh ta sẽ không giúp.
” Cố An Kỳ này đúng là không muốn sống trong giới nữa!” Hứa thiếu gia giận dữ hét, “Chuyện này tôi cho người giải quyết, cô chờ đó.”
Chiếm được lời hứa hẹn của Hứa thiếu gia, gánh nặng trong lòng Diệp Y Dung cuối cùng cũng thả xuống, cô ta lấy ra một điếu thuốc. Đã lâu cô ta không hút thuốc, từ sau khi ra mắt, vì duy trì hình tượng nên cô ta chiu đựng không hút, nhưng bây giờ, cô ta nghĩ phải cần một điếu.
Khi ra ngoài do tức giận quá mức nên cô ta quên mang áo khoác. Vừa rồi tức giận không cảm thấy gì, giờ phút này tỉnh táo lại lại thấy hơi lạnh.
Người cô ta rụt lại, nhả ra một đám khói, khinh thường cười lạnh: “Cố An Kỳ, tôi cũng không tin lần này không hành hạ chết cô!”
Cô ta hung hăng ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân nghiền nát. Dáng vẻ kia như đang dẫm nát Cố An Kỳ dưới chân mà chà đạp, khóe miệng giơ lên nụ cười tàn khốc mà vô tình.
Tuy không có Cố An Kỳ nhưng buổi chiều vẫn phải tiếp tục quay phim. Diệp Y Dung tâm thần không yên, rõ ràng đã mất đi trạng thái vốn có, quay phim cũng rất vội vàng. Cô ta không thể nào nhập vai được, dáng vẻ hận thù kia quả thực làm cho người ta thiếu chút nữa nghĩ lầm vai diễn của cô ta không phải Lưu Chân Chân hồn nhiên lương thiện mà là nhân vật của Cố An Kỳ, Ôn Bội Quân bất cần đời nhưng hận Lưu Chân Chân đến tận xương tủy.
“Diệp Y Dung, cố rốt cuộc bị quỷ tha ma bắt cái gì? ! Cái mặt thối đó là sao? Không muốn diễn nữa thì nói thẳng ra!” Lâm Hạc Quần cầm loa rống lớn .
Diệp Y Dung không nói gì, chỉ là vẻ mặt không phục. Thừa dịp Lâm Hạc Quần không chú ý còn liếc vài cái xem thường.
“Không thể hiểu nổi cô có tài năng gì mà được làm nữ chính!” Lâm Hạc Quần tức giận, anh càng ngày càng cảm thấy mấy người trong “Giải trí châu Á” bị hỏng não, nâng đỡ ai không nâng, lại đi nâng cái cô diễn viên không biết tiến lùi, không biết diễn xuất này.
“Tôi không thể làm nữ chính, chẳng lẽ Cố An Kỳ có thể sao?” Diệp Y Dung như con mèo bị giẫm phải đuôi, theo phản xạ cãi lại. Lâm Hạc Quần rõ ràng là muốn hạ nhục cô ta, vốn cô ta còn định nhẫn nhịn nhưng không thể kìm nén được nữa.
“Tốt! Tốt! Tốt!” Lâm Hạc Quần tức giận nói ba chữ “Tốt” liên tiếp, “Cô không phục đúng không, cô vẫn cảm thấy cô diễn tốt hơn Cố An Kỳ diễn đúng không? Được, vậy cô diễn vai Ôn Bội Quân xem.”
Lâm Hạc Quần ném quyển kịch bản xuống bàn, khoanh tay trước ngực nhìn vào phim trường, hai chòm râu dày dưới mũi cũng bị anh thổi bay bay. Anh tức gần chết, không ngờ Diệp Y Dung dám đem vai diễn của anh ra làm trò đùa.
Không biết thương thế của nha đầu An Kỳ kia thế nào rồi. Trong lòng anh cũng rất lo lắng. Đứa trẻ có tài như vậy mà lại bị cô ta hành hạ, trong lòng anh cả đời cũng cũng không thoải mái. Bây giờ anh đang rất khó chịu, con mụ này còn nhảy vào họng súng, đúng là muốn chết!
Cô ta muốn điên đúng không? Lão Tử khiến cho cô ta điên luôn, để cô ta biết cô ta ti tiện đến nhường nào. Cô không phải tự xưng diễn tốt hơn Cố An Kỳ sao, anh sẽ cho cô ta biết cô ta và Cố An Kỳ chênh lệch thế nào!
Giám sát Vương thấy Lâm Hạc Quần thật sự tức giận, nhanh chóng chạy lên muốn khuyên Diệp Y Dung lùi một bước, không ngờ Diệp Y Dung này cũng là một ổ kiến lửa, nói thẳng: “Diễn thì diễn! Tôi không tin tôi không bằng cô ta!”
Xong rồi, đúng là xong rồi…
Giám sát Vương run rẩy khóe miệng lùi lại một góc, lập tức gọi điện thoại cho quản lí của Diệp Y Dung mật báo. Dưới tình huống này, có thể áp chế được Diệp Y Dung cũng chỉ có anh ta.
Diệp Y Dung và Lâm Hạc Quần lúc này coi như đứng trên hai chiến tuyến rồi, nhân viên xung quanh đều hiểu rõ cơn giận này của Lâm Hạc Quần là trăm năm khó gặp, tránh không kịp nữa, chỉ đành làm nhanh công việc trong tay, miễn cho bị giận cá chém thớt.
“Cô chọn một cảnh để diễn đi! Cho cô tự chọn, chỉ cần là cảnh An Kỳ đã diễn là được, còn diễn lại thế nào thì tùy cô.” Lâm Hạc Quần nói. Sau đó không quan tâm tới Diệp Y Dung nữa.
“Cảnh của cô ta đều có diễn viên đóng cùng.”
Lâm Hạc Quần giận dữ cười, Giám sát Vương thấy sự việc càng ngày càng khó giải quyết, đành phải đi mời Mạc Lý Thu đã tẩy trang đóng vai Lưu mẫu đến giúp đỡ, diễn tạm một cảnh với Diệp Y Dung.
Mạc Lý Thu nhíu mày, tuy không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy lần này Diệp Y Dung dường như đúng là không biết chừng mực.
Dù sao cũng là người gỡ rối của công ty, vốn bà còn định khuyên nhủ một hai câu, song nhìn vẻ mặt Diệp Y Dung bà lại nuốt lời trở lại. Bà tuy không phải ngôi sao hàng đầu nhưng cũng coi như người có chút thể diện. Bị Diệp Y Dung nhìn chằm chằm như thế mà bà còn ngốc nghếch lên khuyên can thì chính bà mới không biết nhìn người.
Người mới không biết sống chết như thế thì cho học hỏi thêm kinh nghiệm cũng được!
“Diễn viên cũng tìm được rồi, cô còn yêu cầu gì?” Lâm Hạc Quần không kiên nhẫn, sắc mặt cũng đen đi.
“Không có, lúc nào tôi cũng có thể bắt đầu.”
Diệp Y Dung chuẩn bị cảnh đầu tiên, lúc Cố An Kỳ từ trên tầng bước xuống. Cô ta đã nhìn Cố An Kỳ diễn, lúc về nhà để tăng raiting cũng xem lại lần nữa, trong mắt cô ta đây là cảnh đơn giản nhất. Động tác cô ta chỉ cần “dứt khoát” chút nữa, ánh mắt lợi hại thêm một chút là được .
“Action!” Lâm Hạc Quần hô.
Diệp Y Dung từ trên tầng đi xuống, tốc độ dưới chân hơi nhanh.
“Bội Quân, chậm đã, chờ Chân Chân đi cùng.” Mạc Lý Thu hô lên lời thoại của mình.
Diệp Y Dung không dừng bước, ngược lại còn đi nhanh hơn, dường như muốn chạy thoát khỏi cái gì đó ở phía sau.
“Bội Quân! Ôn Bội Quân!”
“Lạch cạch!” Diệp Y Dung hung hăng giẫm từng bước.
Lâm Hạc Quần cười lạnh, anh đã nhìn ra trò này. Miệng Diệp Y Dung vẫn nói Cố An Kỳ diễn kém, nhưng đến thời điểm mấu chốt vẫn học tập cô. Màn giày cao gót giẫm lên đá cẩm thạch chính là động tác Cố An Kỳ đã làm khi diễn, nhưng có học thì cũng chỉ học được bề ngoài. Cô ta cũng không học được sự tinh túy bên trong cách diễn của Cố An Kỳ.
Cố An Kỳ giậm chân tại chỗ cũng không dùng sức, cơ thể cũng không hướng về phía trước, chẳng qua đó chỉ là thủ pháp tô đậm, làm xung đột vốn không nhiều lắm trở nên căng thẳng hơn. Khiến người ta cảm thấy cô là đại tiểu thư tự phụ, cao quý có năng lực, cảm nhận được “Nỗi hận” trong lòng cô.
Cùng một động tác nhưng khi Diệp Y Dung làm, có vẻ quá mức cố ý. Âm thanh mặc dù vang như chỉ làm người ta cảm thấy cô ta đang ra vẻ.
Diễn phim không chỉ thể hiện ở bề ngoài, mà còn phải cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình cũng giống nhân vật. Từng chút, từng chút, mỗi một hành động, mỗi một hơi thở đều phải tính toán trong lòng, không những thế phải tính sao cho chuẩn xác. Diệp Y Dung ngay từ đầu đã lộ ra sai sót, đứng bên cạnh bạn diễn lại càng lộ ra nhược điểm.
Cô ta đã làm loạn hết cảnh quay … Nếu cảnh diễn của Cố An Kỳ là mây bay nước chảy lưu loát sinh động, là khúc nhạc dễ nghe thì Diệp Y Dung chính là tạp âm đứt quãng.
Xét ra, một bước dưới chân Cố An Kỳ vẽ rồng điểm mắt, nhưng dưới chân Diệp Y Dung lại chỉ có thể trở thành một nét vẽ đơn giản.
“Bội Quân, chớ đi nhanh như vậy, chờ em gái con cùng đến trường.” Mạc Lý Thu làm hết phận sự tiếp tục nói lời thọai.
“Em gái?” Giọng Diệp Y Dung mang theo vài phần chua ngoa, lợi hại mà lại vô tình.”Sao tôi không biết mình có một đứa em gái?”
Cô ta xoay người, không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Mạc Lý Thu trên tầng.
Mạc Lý Thu nhìn vẻ mặt của cô ta, không tự giác nhíu mày. Thân là người cùng diễn với Cố An Kỳ cảnh này, bà hiểu hơn ai hết khi bắt đầu Cố An Kỳ diễn Ôn Bội Quân đã tạo áp lực lớn thế nào. Trong mắt Diệp Y Dung, bà chỉ có thấy hận thù rõ ràng chứ không giống Cố An Kỳ như có như không, ẩn giấu dưới sự châm chọc. Dáng vẻ Cố An Kỳ hận thấu xương mà không kiên nhẫn đến nay vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ bà, mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy không rét mà run, nhưng Diệp Y Dung…
Không thể không nói, cô ta quả thật cách Cố An Kỳ quá xa .
Đối thủ không mạnh, hoàn toàn không thể kích thích ý chí chiến đấu của Mạc Lý Thu, bà chỉ đứng một bên nói cho xong lời thoại của mình, chờ Lâm Hạc Quần kêu “Cut” .
Quay cho đến khi hết tập đầu tiên rồi ngừng lại.
Diệp Y Dung thấy mình diễn cũng không tệ lắm, ít nhất đối với nhân vật Ôn Bội Quân cô ta nghiên cứu cũng không ít, nhưng diễn xong nhìn xung quanh lại phát hiện vẻ mặt mọi người đều rất kì lạ. Giống như… giống như không hề cảm thấy cô ta diễn tốt!
“Tôi diễn xong rồi.” Diệp Y Dung kiên trì nói.
Lâm Hạc Quần không quan tâm cô ta, cách diễn của cô ta nơi nơi đều có thể thấy bóng dáng Cố An Kỳ, nhưng công phu vụng về của cô ta cũng chỉ là loại vẽ hổ thành chó, căn bản không toát ra được khí chất của Ôn Bội Quân, so với Cố An Kỳ diễn Ôn Bội Quân, kiểu diễn không đâu vào đâu của cô ta không thể lọt vào mắt Lâm Hạc Quần.
“Đây là Ôn Bội Quân ‘của cô’?” Lâm Hạc Quần nhấn mạnh hai chữ “của cô” làm Diệp Y Dung biến sắc.
“Đạo diễn Lâm, ý ngài là gì?”
“Tôi có ý gì cô tự hiểu được.” Lâm Hạc Quần nhìn hành vi của cô ta càng cảm thấy chướng mắt, “Đừng cố ý bắt chước An Kỳ, lấy năng lực của cô mà làm theo cô ấy, kết quả chỉ là bắt chước máy móc mà thôi.”
“Đạo diễn Lâm, nếu ngài không thích tôi có thể nói thẳng, không cần phải lấy công việc ra làm cớ.”
Lâm Hạc Quần bị cô ta làm tức giận đến buồn cười: “Tôi đem tình cảm cá nhân vào công việc? Được, cô vẫn thấy cô diễn tốt đúng không? Tôi lấy băng ghi hình trên mạng đến đây, tự cô xem xem kết quả thế nào!”
Lâm Hạc Quần nói xong bước đi, anh không còn cách nào quay phim nữa, đụng phải cực phẩm như vậy nếu anh còn có tâm trạng suy nghĩ xem quay như thế nào thì anh không phải người bình thường !
Diệp Y Dung cũng tức giận đến phát run. Đạo diễn vừa đi, cô ta kiêu ngạo chạy ra ngoài gọi điện thoại, không biết đường mà đuổi theo đạo diễn.
Giám sát Vương nhìn hai người chạy về hai hướng, cảm thấy khó xử, không biết nên chạy theo người nào mới tốt. Ông ta đứng giữa cũng chẳng sung sướng gì. Tống Vũ Trạch cũng không biết khi nào mới về, nếu trước khi anh ta trở về lại xảy ra chuyện gì nữa thì ông ta không kham nổi.
Thở dài, ông ta đành phải vác cái mặt già nua này đi làm Lâm Hạc Quần bớt giận rồi nói sau.
Diệp Y Dung chạy thẳng ra khỏi trường quay, dáng vẻ nổi trận lôi đình làm cho nhân viên xung quanh không dám đi lên ngăn cản cô ta. Cô ta tức đến điên rồi, trong lòng vẫn cảm thấy Lâm Hạc Quần vừa rồi cố tình thiên vị Cố An Kỳ mà ức hiếp cô ta, đám nhân viên đều chê cười cô ta, ngay cả Giám sát Vương luôn đứng ở một bên cũng mặc kệ. Trong lòng cô vừa ủy khuất vừa buồn bực.
Chỉ trong ngày hôm nay, cô ta không những bị tát mà còn bị coi thường, bị đạo diễn chỉ trích, trong lòng cô ta thật sự là càng ngày càng khó chịu, cô ta nuốt không trôi cục tức này! Món nợ hôm nay, cô ta chắc chắn sẽ đòi lại gấp bội! Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ Cố An Kỳ tốt? Cô ta không bằng cô chỗ nào ?
Vừa ra khỏi đoàn làm phim, cô ta lập tức bấm vài số, gọi điện cho Tống Vũ Trạch.
Điện thoại Tống Vũ Trạch tắt máy, không ai nghe. Cô ta tức giận đạp một cái, thiếu chút nữa thì ném bay di động: “Cái gì thế này! Cái gì mà quản lý? ! Lúc cần dùng thì lại không thấy mặt đâu .” Cô ta cáu giận đi qua đi lại, do dự suy nghĩ một lúc rồi lại bấm số, chuẩn bị gọi cho “Kim chủ” của cô ta.
“Alo, là Hứa thiếu gia sao? Em là Y Dung .” Diệp Y Dung dịu dàng, ngọt ngào nói, mang theo vài phần khóc nức nở, “Hôm nay anh có thời gian không? Em muốn mời anh ăn cơm…”
“Đêm nay tôi vừa vặn có thời gian” đối phương thuận miệng trả lời.
Diệp Y Dung thấy đối phương không chú ý tới cô ta khóc nức nở, lại nức nở to lên, quả nhiên đối phương hỏi: “Giọng cô sao thế, xảy ra chuyện gì?”
“Em… Em…” Diệp Y Dung chưa nói vội, đầu tiên nức nở trước, kèm theo chút yếu ớt đáng thương ,nhưng vẫn không chịu nói đã xảy ra chuyện gì. Cho đến khi đối phương hỏi đến lần thứ ba mới mở miệng nói hết.
Điện thoại vừa kết nối cô ta đã rơi nước mắt, vừa khóc vừa kể như mình chịu ủy khuất lớn lắm, toàn nhân dân thế giới liên hợp lại bắt nạt cô ta, ngược đãi cô ta. Nếu ban đầu là giả khóc thì sau đó là khóc thật . Cô ta càng nói càng cảm thấy mình có lý, càng nói càng cảm thấy mình bị người ta bắt nạt.
Lâm Hạc Quần, Giám sát Vương, Tống Vũ Trạch, một đống người đều giúp đỡ Cố An Kỳ, giúp bắt nạt cô ta !
“Em vốn nghĩ Hứa thiếu gia ngài đã giúp đỡ em rất nhiều, không muốn làm phiền anh nữa nên vẫn chịu đựng không nói ra, nhưng sau đó, sau đó Cố An Kỳ nhìn em chế giễu, còn nói… Còn nói vài câu rất khó nghe. Cô ta nói em còn chưa tính, còn nói cả anh… Em thật sự không nhịn được nữa.” Diệp Y Dung them mắm thêm muối, hoàn toàn đổi trắng thay đen, “Bây giờ họ… họ còn đuổi em ra ngoài, không cho em diễn nữa.”
” Cố An Kỳ nói những gì cô cứ nói thẳng ra, không cần cố kị.” Hứa thiếu không kiên nhẫn, hiển nhiên là rất quan tâm Cố An Kỳ nói bậy bạ gì về anh ta.
“Cô ta nói… Cô ta nói trách không được Hứa Đổng chần chừ không giao ‘Giải trí châu Á’ cho anh, nếu giao cho anh, ‘Giải trí châu Á’ sớm hay muộn…”
Từ trước tới nay, chưa lên được vị trí chủ tịch của “Giải trí châu Á” vẫn là tâm bệnh của vị Gia này, Diệp Y Dung tất nhiên là biết rõ. Tuy anh ta là con trai chủ tịch, đã làm việc ở “Giải trí châu Á”nhưng chưa bao giờ được nắm quyền. Quyền lực trong công ty của anh ta cũng không cao, lão Đổng lại vừa ý Tống Văn Trạch nhìn như thư sinh yếu đuối hơn con trai mình, đây chính là cái gai nhổ không hết trong lòng Hứa đại thiếu gia. Nói đến bước này rồi cô ta không tin anh ta sẽ không giúp.
” Cố An Kỳ này đúng là không muốn sống trong giới nữa!” Hứa thiếu gia giận dữ hét, “Chuyện này tôi cho người giải quyết, cô chờ đó.”
Chiếm được lời hứa hẹn của Hứa thiếu gia, gánh nặng trong lòng Diệp Y Dung cuối cùng cũng thả xuống, cô ta lấy ra một điếu thuốc. Đã lâu cô ta không hút thuốc, từ sau khi ra mắt, vì duy trì hình tượng nên cô ta chiu đựng không hút, nhưng bây giờ, cô ta nghĩ phải cần một điếu.
Khi ra ngoài do tức giận quá mức nên cô ta quên mang áo khoác. Vừa rồi tức giận không cảm thấy gì, giờ phút này tỉnh táo lại lại thấy hơi lạnh.
Người cô ta rụt lại, nhả ra một đám khói, khinh thường cười lạnh: “Cố An Kỳ, tôi cũng không tin lần này không hành hạ chết cô!”
Cô ta hung hăng ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân nghiền nát. Dáng vẻ kia như đang dẫm nát Cố An Kỳ dưới chân mà chà đạp, khóe miệng giơ lên nụ cười tàn khốc mà vô tình.
Tác giả :
Gạo Nếp Đường Trắng