Siêu Sao Trở Lại
Chương 183: Dưỡng bệnh
Tô Dật Phàm hiểu ý của Cố An Kỳ, cũng biết hiện tại người nên tức giận nhất là cô mới phải. Anh không biết ân oán giữa Cố An Kỳ và Hứa Toa Toa sâu đến mức nào, cũng không biết vì sao Cố An Kỳ lại để tâm đến nhân vật kia như vậy, nhưng điều duy nhất anh biết chính là, mất đi cơ hội lần này, Cố An Kỳ chắc chắn cực kì ảo não, cực kì khó chịu…
“Được rồi, chuyện cũng đã qua rồi đừng nhắc lại nữa, coi như em nhường cơ hội này cho cô ta đi, sau này có dịp cướp lại là được.” Cố An Kỳ nở nụ cười ôn hòa, “Tái ông mất ngựa yên tri phi phúc*, nói không chừng còn có chuyện tốt hơn đang chờ em.”
(*ông già ở biên giới mất ngựa chưa biết là họa hay phúc, nghĩa bóng: trên đời họa phúc khó lường)
Kỳ thật Cố An Kỳ đã rất may mắn rồi, bị axit hắt vào lưng vốn rất nguy hiểm bởi cột sống có rất nhiều dây thần kinh, nếu bị axit ăn mòn thì cô sẽ trở thành người tàn phế, cả đời ngồi trên xe lăn. Nhưng lần này mặc dù nhìn qua vết thương rất nghiêm trọng nhưng giống như đã được qua một tầng giảm xóc, không ảnh hưởng quá lớn đến sức khỏe của cô, phần phải làm phẫu thuật cũng chỉ có da và lớp tế bào mô phía trên. Mặc dù sau khi hết thuốc tê vẫn rất đau, nhưng vẫn trong phạm vi cô có thể chịu đựng được.
“À, hình như em đã bắt đầu được ăn cơm rồi, em muốn ăn canh.” Cố An Kỳ di dời lực chú ý của Tô Dật Phàm.
“Anh nấu cho em.” Tô Dật Phàm nói, “Muốn uống canh gì?”
“Canh cá, nhưng em muốn hầm cơ. Đừng làm cháo dinh dưỡng, em sẽ không ăn đâu.” Cố An Kỳ cố ý làm khó dễ anh. Một bát canh cá hầm ít nhất cũng mất mấy tiếng, nếu ngày nào Tô Dật Phàm cũng làm cho cô thì quả thật tốn không ít thời gian.
“Anh biết rồi, đợi đến khi bác sĩ nói em có thể ăn đồ lỏng anh sẽ hầm cho em.” Tô Dật Phàm cưng chiều nói.
“Nhưng mà trước đó anh cứ về nhà tắm gội nghỉ ngơi đi.” Cố An Kỳ nói, “Em không muốn ngày nào cũng phải nhìn thấy mắt con thỏ đâu*. Chỗ em anh không cần lo, dù sao cũng có bác sĩ và y tá rồi, không có việc gì.”
(*mắt con thỏ có màu đỏ, ý là nếu TDP ngủ không đủ thì mắt sẽ đầy tơ máu => giống mắt thỏ)
“Ừ anh biết, nhưng mà…”
“Tiền thuốc men cao lắm, anh đi kiếm đi.” Cố An Kỳ cắt ngang lời anh.
Tô Dật Phàm đối với việc Cố An Kỳ đột nhiên trở nên keo kiệt có chút dở khóc dở cười, nhưng anh biết Cố An Kỳ cố ý muốn dời lực chú ý của anh nên mới nói vậy, anh bất đắc dĩ gật gật đầu: “Vâng, sau này toàn bộ tài sản của anh, đều sung công cho bà xã đại nhân.”
“Đi đi, đi làm việc, đi ngủ hay đi đâu thì đi đi.” Cố An Kỳ liếc trắng mắt, tiếp tục nằm úp sấp nghỉ ngơi.
Tô Dật Phàm thấy Cố An Kỳ mệt mỏi, giúp cô dọn dẹp phòng bệnh rồi mới đi.
Mấy ngày nay bên ngoài bệnh viện vô cùng ồn ào, chuyện Cố An Kỳ bị hắt axit lên lưng được truyền đi với tốc độ tên lửa. Vết thương kinh khủng trên lưng cô khiến không ít người phải hít vào một ngụm khí lạnh, không chỉ có bạn thân của cô, mà rất nhiều nghệ sĩ trong giới quen biết với cô cũng giúp cô cầu phúc, hy vọng cô có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn này.
Người hắt axit lên Cố An Kỳ sau khi bị cảnh sát bắt đi, mọi người lại quay sang ném đá rạp chiếu phim, chỉ trích ở đó không làm tốt công tác an ninh nên mới để một chuyện không đáng xảy ra trên người Cố An Kỳ, để cô phải đau đớn nằm ở bệnh viện.
Bộ phim điện ảnh của Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ vẫn có rất nhiều người đến xem, có những người hâm mộ Cố An Kỳ còn chạy tới xem đi xem lại mấy lần, xem lần nào khóc lần đó. Nghĩ đến Cố An Kỳ, mọi người đều lo lắng, không biết cô hiện tại như thế nào. Bên “Đông phong” không chịu nhả ra chút tin tức, vì để Cố An Kỳ dưỡng thương cho tốt mà không tiếc tiền mời chuyên gia dinh dưỡng phối hợp với bác sĩ, tranh thủ thiết kế ra một phương án chữa trị giúp cô bình phục nhanh nhất.
Bởi vì tình hình sức khỏe của Cố An Kỳ không tốt nên những hoạt động quảng bá sau này đều do một mình Tô Dật Phàm tham dự. Mặc dù Tô Dật Phàm vẫn dốc sức làm việc, nhưng thường xuyên sẽ ngẩn người nhìn chỗ ngồi bên cạnh. Vốn những hoạt động quảng bá, phỏng vấn này hai người sẽ làm cùng nhau, nhưng hiện tại lại chỉ có một mình anh, làm sao có thể dễ chịu?
Khoảng thời gian này anh vẫn chạy đi chạy lại hai bên, buổi sáng ở đoàn làm phim quay phim, buổi chiều trở về hầm canh, buổi tối đến bệnh viện thăm Cố An Kỳ. Mặc dù rất mệt, nhưng thấy sức khỏe của Cố An Kỳ càng ngày càng tốt, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Fan củaTô Dật Phàm cũng rất quan tâm đến Cố An Kỳ, không ít người nghe nói Cố An Kỳ vì Tô Dật Phàm mới bị hắt axit đều rất ngạc nhiên. Thái độ đối với cô cũng chuyển biến rất lớn, rất nhiều người còn chuẩn bị quà tặng cho Cố An Kỳ, chẳng qua “Đông phong” đều lấy lý do Cố An Kỳ cần tĩnh dưỡng để nhận thay chứ không đưa trực tiếp cho cô.
Đại khái tĩnh dưỡng khoảng hai tháng, Cố An Kỳ liên tục làm vài cuộc phẫu thuật, sức khỏe cũng càng ngày càng tốt lên trông thấy.
“An Kỳ, hôm nay nhà giáo Tống Văn Anh gọi điện thoại đến hỏi thăm cô đấy.” Chu Á Kiệt nói.
“Mẹ nuôi ư? Ừ, nói là tôi tốt hơn nhiều rồi, điều trị một tháng nữa là có thể xuất viện.” Cố An Kỳ nói.
Không thể không nói Cố An Kỳ rất có duyên với trưởng bối, trừ Tống Văn Anh đã từng bất bình vì cô, còn có vài tiền bối thế hệ trước cũng giúp đỡ Cố An Kỳ rất nhiều, nghe nói cô gặp chuyện, lập tức phái người đến xem xét, còn tự mình gọi điện thoại hỏi có cần chuyển sang bệnh viện tốt hơn để điều trị hay không.
Mặc dù Cố An Kỳ là diễn viên thế hệ mới, nhưng diễn xuất lại ngang ngửa diễn viên thế hệ cũ. Cách làm việc, xử lý tình huống của cô được rất nhiều tiền bối yêu thích. Nói ví dụ giảng diễn cùng mang diễn, không ít diễn viên đều có không nhiều cũng ít, có một chút vốn liếng thế thôi mà lại tưởng mình có cả gia tài. Họ luôn rất sợ người khác thèm muốn con đường diễn xuất của mình, vì vậy khi gặp phải người mới hơn mình thì không bao giờ chỉ điểm, chỉ âm thầm nhìn những người đó bị đạo diễn mắng, mặc kệ thời gian quay sẽ bị kéo dài.
Thế hệ diễn viên mới hiện nay không giống thế hệ cũ, ở thế hệ cũ khi họ mới ra mắt, khi có những chuyện không hiểu đều được tiền bối chỉ bảo tận tình, cho đến sau này họ cũng không quên phần ân tình đó. Nhưng nhìn thế hệ trẻ hiện nay họ thực sự thất vọng. Chẳng qua Cố An Kỳ là một ngoại lệ, chẳng những là không tiếc công chỉ bảo tân binh, cho dù đối với những nghệ sĩ khác cũng đối xử bình đẳng, thường xuyên trao đổi kinh nghiệm diễn xuất với người xung quanh, cùng thảo luận những chi tiết nhỏ trong lúc diễn.
Diễn xuất của Cố An Kỳ vốn đã tốt, làm việc cũng dốc sức, bình thường đối xử với mọi người không vì địa vị của họ mà thay đổi, còn với trưởng bối thì quan tâm tôn trọng, vì vậy rất nhiều đều thích cô.
“Một tháng có quá ít hay không? Bác sĩ nói mặc dù cô khôi phục rất nhanh nhưung cũng phải đợi khoảng ba tháng nữa.” Chu Á Kiệt nhíu mày, “Cô phải đợi vết thương này khỏi hẳn mới làm việc được.”
” Ba tháng đó chủ yếu vẫn để tĩnh dưỡng và phẫu thuật thẩm mỹ đúng không?” Cố An Kỳ nhàn nhạt nói, “Bây giờ tôi cũng tĩnh dưỡng đủ rồi, còn việc phẫu thuật thẩm mĩ hiện tại không thích hợp để làm. Cơ thể của tôi gần đây đã phải chịu quá nhiều cuộc phẫu thuật, mà cứ tiếp tục phẫu thuật cùng một nơi thì cơ thể không chịu nổi. Cứ đợi một thời gian nữa thì làm, đến lúc đó thì nghỉ một tháng. Dù sao sau phẫu thuật thẩm mỹ thể nào cũng lưu lại vài vết sẹo mới, lại phải bôi thuốc liền sẹo. May bây giờ không phải mùa hè, không phải mặc áo lộ lưng, tôi vẫn có thời gian tĩnh dưỡng.”
“Ừ, ” Chu Á Kiệt thốt ra một chữ, “Đúng rồi, phim của Jim đã chọn xong diễn viên rồi, là Hứa Toa Toa.”
“Ừ, nằm trong dự đoán.” Cố An Kỳ không hề có chút bất mãn hay khổ sở nào, chỉ bình thản nói. Jim cũng chẳng thể ngồi đợi bất cứ diễn viên nào, dù sao phim của anh cũng vì mục đích thương mại, quan trọng nhất vẫn là phòng bán vé. Hứa Toa Toa nổi tiếng có, người hâm mộ có, diễn xuất cũng được, tất nhiên anh sẽ chọn Hứa Toa Toa.
“Cơ hội rồi sẽ lại đến thôi, đừng lo.” Chu Á Kiệt nói.
“Tôi chưa bao giờ lo lắng mấy chuyện này, cơ hội vốn không phải chuyện ‘con người’ có thể nắm trong tay . Cơ hội lần này không thuộc về tôi, tôi rối rắm chẳng phải là tự rước phiền não sao?” Cố An Kỳ khẽ cười nói.
Có nhiều lúc Chu Á Kiệt thật sự cảm thấy Cố An Kỳ rất lạc quan thoải mái. Nếu đổi thành người khác gặp chuyện như vậy, chắc chắn sẽ đau buồn một thời gian, nhưng cô một chút phản ứng cũng không có. Ai… Rốt cuộc là do tâm lý chịu đựng quá tốt hay quá già dặn đây?
“À, đúng rồi, Chu tiên sinh, ” Cố An Kỳ cười cười, “Giúp tôi lưu ý xem dạo này có đoàn làm phim nào tìm nhân vật phụ không nhé.”
“Khi quay trở lại cô không định đóng nhân vật chính mà muốn làm nhân vật phụ ư?” Chu Á Kiệt không nghĩ tới Cố An Kỳ sẽ nói như vậy.
“Cho dù ra viện, nhưng tôi vẫn cần thời gian để tĩnh dưỡng và phục hồi chức năng mà.” Cố An Kỳ hít sâu một hơi, “Nhân vật chính mặc dù cũng có không ít thời gian nghỉ ngơi, nhưng phần lớn thời gian đều ở đoàn làm phim, tôi mà nhận thì khó nói sẽ không bị giật tít ‘Õng ẹo’, ‘Tỏ vẻ ngôi sao’ các kiểu.”
“Nếu được, tốt nhất đừng nhận nhân vật chính cho phim điện ảnh hoặc phim truyền hình, cố gắng chọn mấy phim có thời gian quay ngắn hoặc vai phụ đặc biệt một chút.” Cố An Kỳ nói, “Trước khi chính thức trở lại, tôi vẫn muốn có một trụ cột tốt.”
Trong khoảng thời gian vừa qua cô vẫn chỉ diễn vai phụ, cảm giác, nói như thế nào nhỉ? Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi được trải nghiệm những tính cách khác nhau trong những thân phận và bối cảnh không giống nhau, thật sự cảm giác rất mới mẻ, chơi rất vui.
“Như vậy cũng tốt.” Chu Á Kiệt suy nghĩ rồi gật đầu, “Như vậy thời gian cũng còn trống rất nhiều, cô cũng có nhiều thời gian chờ đợi cơ hội tốt hơn.”
“Được rồi, chuyện cũng đã qua rồi đừng nhắc lại nữa, coi như em nhường cơ hội này cho cô ta đi, sau này có dịp cướp lại là được.” Cố An Kỳ nở nụ cười ôn hòa, “Tái ông mất ngựa yên tri phi phúc*, nói không chừng còn có chuyện tốt hơn đang chờ em.”
(*ông già ở biên giới mất ngựa chưa biết là họa hay phúc, nghĩa bóng: trên đời họa phúc khó lường)
Kỳ thật Cố An Kỳ đã rất may mắn rồi, bị axit hắt vào lưng vốn rất nguy hiểm bởi cột sống có rất nhiều dây thần kinh, nếu bị axit ăn mòn thì cô sẽ trở thành người tàn phế, cả đời ngồi trên xe lăn. Nhưng lần này mặc dù nhìn qua vết thương rất nghiêm trọng nhưng giống như đã được qua một tầng giảm xóc, không ảnh hưởng quá lớn đến sức khỏe của cô, phần phải làm phẫu thuật cũng chỉ có da và lớp tế bào mô phía trên. Mặc dù sau khi hết thuốc tê vẫn rất đau, nhưng vẫn trong phạm vi cô có thể chịu đựng được.
“À, hình như em đã bắt đầu được ăn cơm rồi, em muốn ăn canh.” Cố An Kỳ di dời lực chú ý của Tô Dật Phàm.
“Anh nấu cho em.” Tô Dật Phàm nói, “Muốn uống canh gì?”
“Canh cá, nhưng em muốn hầm cơ. Đừng làm cháo dinh dưỡng, em sẽ không ăn đâu.” Cố An Kỳ cố ý làm khó dễ anh. Một bát canh cá hầm ít nhất cũng mất mấy tiếng, nếu ngày nào Tô Dật Phàm cũng làm cho cô thì quả thật tốn không ít thời gian.
“Anh biết rồi, đợi đến khi bác sĩ nói em có thể ăn đồ lỏng anh sẽ hầm cho em.” Tô Dật Phàm cưng chiều nói.
“Nhưng mà trước đó anh cứ về nhà tắm gội nghỉ ngơi đi.” Cố An Kỳ nói, “Em không muốn ngày nào cũng phải nhìn thấy mắt con thỏ đâu*. Chỗ em anh không cần lo, dù sao cũng có bác sĩ và y tá rồi, không có việc gì.”
(*mắt con thỏ có màu đỏ, ý là nếu TDP ngủ không đủ thì mắt sẽ đầy tơ máu => giống mắt thỏ)
“Ừ anh biết, nhưng mà…”
“Tiền thuốc men cao lắm, anh đi kiếm đi.” Cố An Kỳ cắt ngang lời anh.
Tô Dật Phàm đối với việc Cố An Kỳ đột nhiên trở nên keo kiệt có chút dở khóc dở cười, nhưng anh biết Cố An Kỳ cố ý muốn dời lực chú ý của anh nên mới nói vậy, anh bất đắc dĩ gật gật đầu: “Vâng, sau này toàn bộ tài sản của anh, đều sung công cho bà xã đại nhân.”
“Đi đi, đi làm việc, đi ngủ hay đi đâu thì đi đi.” Cố An Kỳ liếc trắng mắt, tiếp tục nằm úp sấp nghỉ ngơi.
Tô Dật Phàm thấy Cố An Kỳ mệt mỏi, giúp cô dọn dẹp phòng bệnh rồi mới đi.
Mấy ngày nay bên ngoài bệnh viện vô cùng ồn ào, chuyện Cố An Kỳ bị hắt axit lên lưng được truyền đi với tốc độ tên lửa. Vết thương kinh khủng trên lưng cô khiến không ít người phải hít vào một ngụm khí lạnh, không chỉ có bạn thân của cô, mà rất nhiều nghệ sĩ trong giới quen biết với cô cũng giúp cô cầu phúc, hy vọng cô có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn này.
Người hắt axit lên Cố An Kỳ sau khi bị cảnh sát bắt đi, mọi người lại quay sang ném đá rạp chiếu phim, chỉ trích ở đó không làm tốt công tác an ninh nên mới để một chuyện không đáng xảy ra trên người Cố An Kỳ, để cô phải đau đớn nằm ở bệnh viện.
Bộ phim điện ảnh của Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ vẫn có rất nhiều người đến xem, có những người hâm mộ Cố An Kỳ còn chạy tới xem đi xem lại mấy lần, xem lần nào khóc lần đó. Nghĩ đến Cố An Kỳ, mọi người đều lo lắng, không biết cô hiện tại như thế nào. Bên “Đông phong” không chịu nhả ra chút tin tức, vì để Cố An Kỳ dưỡng thương cho tốt mà không tiếc tiền mời chuyên gia dinh dưỡng phối hợp với bác sĩ, tranh thủ thiết kế ra một phương án chữa trị giúp cô bình phục nhanh nhất.
Bởi vì tình hình sức khỏe của Cố An Kỳ không tốt nên những hoạt động quảng bá sau này đều do một mình Tô Dật Phàm tham dự. Mặc dù Tô Dật Phàm vẫn dốc sức làm việc, nhưng thường xuyên sẽ ngẩn người nhìn chỗ ngồi bên cạnh. Vốn những hoạt động quảng bá, phỏng vấn này hai người sẽ làm cùng nhau, nhưng hiện tại lại chỉ có một mình anh, làm sao có thể dễ chịu?
Khoảng thời gian này anh vẫn chạy đi chạy lại hai bên, buổi sáng ở đoàn làm phim quay phim, buổi chiều trở về hầm canh, buổi tối đến bệnh viện thăm Cố An Kỳ. Mặc dù rất mệt, nhưng thấy sức khỏe của Cố An Kỳ càng ngày càng tốt, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Fan củaTô Dật Phàm cũng rất quan tâm đến Cố An Kỳ, không ít người nghe nói Cố An Kỳ vì Tô Dật Phàm mới bị hắt axit đều rất ngạc nhiên. Thái độ đối với cô cũng chuyển biến rất lớn, rất nhiều người còn chuẩn bị quà tặng cho Cố An Kỳ, chẳng qua “Đông phong” đều lấy lý do Cố An Kỳ cần tĩnh dưỡng để nhận thay chứ không đưa trực tiếp cho cô.
Đại khái tĩnh dưỡng khoảng hai tháng, Cố An Kỳ liên tục làm vài cuộc phẫu thuật, sức khỏe cũng càng ngày càng tốt lên trông thấy.
“An Kỳ, hôm nay nhà giáo Tống Văn Anh gọi điện thoại đến hỏi thăm cô đấy.” Chu Á Kiệt nói.
“Mẹ nuôi ư? Ừ, nói là tôi tốt hơn nhiều rồi, điều trị một tháng nữa là có thể xuất viện.” Cố An Kỳ nói.
Không thể không nói Cố An Kỳ rất có duyên với trưởng bối, trừ Tống Văn Anh đã từng bất bình vì cô, còn có vài tiền bối thế hệ trước cũng giúp đỡ Cố An Kỳ rất nhiều, nghe nói cô gặp chuyện, lập tức phái người đến xem xét, còn tự mình gọi điện thoại hỏi có cần chuyển sang bệnh viện tốt hơn để điều trị hay không.
Mặc dù Cố An Kỳ là diễn viên thế hệ mới, nhưng diễn xuất lại ngang ngửa diễn viên thế hệ cũ. Cách làm việc, xử lý tình huống của cô được rất nhiều tiền bối yêu thích. Nói ví dụ giảng diễn cùng mang diễn, không ít diễn viên đều có không nhiều cũng ít, có một chút vốn liếng thế thôi mà lại tưởng mình có cả gia tài. Họ luôn rất sợ người khác thèm muốn con đường diễn xuất của mình, vì vậy khi gặp phải người mới hơn mình thì không bao giờ chỉ điểm, chỉ âm thầm nhìn những người đó bị đạo diễn mắng, mặc kệ thời gian quay sẽ bị kéo dài.
Thế hệ diễn viên mới hiện nay không giống thế hệ cũ, ở thế hệ cũ khi họ mới ra mắt, khi có những chuyện không hiểu đều được tiền bối chỉ bảo tận tình, cho đến sau này họ cũng không quên phần ân tình đó. Nhưng nhìn thế hệ trẻ hiện nay họ thực sự thất vọng. Chẳng qua Cố An Kỳ là một ngoại lệ, chẳng những là không tiếc công chỉ bảo tân binh, cho dù đối với những nghệ sĩ khác cũng đối xử bình đẳng, thường xuyên trao đổi kinh nghiệm diễn xuất với người xung quanh, cùng thảo luận những chi tiết nhỏ trong lúc diễn.
Diễn xuất của Cố An Kỳ vốn đã tốt, làm việc cũng dốc sức, bình thường đối xử với mọi người không vì địa vị của họ mà thay đổi, còn với trưởng bối thì quan tâm tôn trọng, vì vậy rất nhiều đều thích cô.
“Một tháng có quá ít hay không? Bác sĩ nói mặc dù cô khôi phục rất nhanh nhưung cũng phải đợi khoảng ba tháng nữa.” Chu Á Kiệt nhíu mày, “Cô phải đợi vết thương này khỏi hẳn mới làm việc được.”
” Ba tháng đó chủ yếu vẫn để tĩnh dưỡng và phẫu thuật thẩm mỹ đúng không?” Cố An Kỳ nhàn nhạt nói, “Bây giờ tôi cũng tĩnh dưỡng đủ rồi, còn việc phẫu thuật thẩm mĩ hiện tại không thích hợp để làm. Cơ thể của tôi gần đây đã phải chịu quá nhiều cuộc phẫu thuật, mà cứ tiếp tục phẫu thuật cùng một nơi thì cơ thể không chịu nổi. Cứ đợi một thời gian nữa thì làm, đến lúc đó thì nghỉ một tháng. Dù sao sau phẫu thuật thẩm mỹ thể nào cũng lưu lại vài vết sẹo mới, lại phải bôi thuốc liền sẹo. May bây giờ không phải mùa hè, không phải mặc áo lộ lưng, tôi vẫn có thời gian tĩnh dưỡng.”
“Ừ, ” Chu Á Kiệt thốt ra một chữ, “Đúng rồi, phim của Jim đã chọn xong diễn viên rồi, là Hứa Toa Toa.”
“Ừ, nằm trong dự đoán.” Cố An Kỳ không hề có chút bất mãn hay khổ sở nào, chỉ bình thản nói. Jim cũng chẳng thể ngồi đợi bất cứ diễn viên nào, dù sao phim của anh cũng vì mục đích thương mại, quan trọng nhất vẫn là phòng bán vé. Hứa Toa Toa nổi tiếng có, người hâm mộ có, diễn xuất cũng được, tất nhiên anh sẽ chọn Hứa Toa Toa.
“Cơ hội rồi sẽ lại đến thôi, đừng lo.” Chu Á Kiệt nói.
“Tôi chưa bao giờ lo lắng mấy chuyện này, cơ hội vốn không phải chuyện ‘con người’ có thể nắm trong tay . Cơ hội lần này không thuộc về tôi, tôi rối rắm chẳng phải là tự rước phiền não sao?” Cố An Kỳ khẽ cười nói.
Có nhiều lúc Chu Á Kiệt thật sự cảm thấy Cố An Kỳ rất lạc quan thoải mái. Nếu đổi thành người khác gặp chuyện như vậy, chắc chắn sẽ đau buồn một thời gian, nhưng cô một chút phản ứng cũng không có. Ai… Rốt cuộc là do tâm lý chịu đựng quá tốt hay quá già dặn đây?
“À, đúng rồi, Chu tiên sinh, ” Cố An Kỳ cười cười, “Giúp tôi lưu ý xem dạo này có đoàn làm phim nào tìm nhân vật phụ không nhé.”
“Khi quay trở lại cô không định đóng nhân vật chính mà muốn làm nhân vật phụ ư?” Chu Á Kiệt không nghĩ tới Cố An Kỳ sẽ nói như vậy.
“Cho dù ra viện, nhưng tôi vẫn cần thời gian để tĩnh dưỡng và phục hồi chức năng mà.” Cố An Kỳ hít sâu một hơi, “Nhân vật chính mặc dù cũng có không ít thời gian nghỉ ngơi, nhưng phần lớn thời gian đều ở đoàn làm phim, tôi mà nhận thì khó nói sẽ không bị giật tít ‘Õng ẹo’, ‘Tỏ vẻ ngôi sao’ các kiểu.”
“Nếu được, tốt nhất đừng nhận nhân vật chính cho phim điện ảnh hoặc phim truyền hình, cố gắng chọn mấy phim có thời gian quay ngắn hoặc vai phụ đặc biệt một chút.” Cố An Kỳ nói, “Trước khi chính thức trở lại, tôi vẫn muốn có một trụ cột tốt.”
Trong khoảng thời gian vừa qua cô vẫn chỉ diễn vai phụ, cảm giác, nói như thế nào nhỉ? Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi được trải nghiệm những tính cách khác nhau trong những thân phận và bối cảnh không giống nhau, thật sự cảm giác rất mới mẻ, chơi rất vui.
“Như vậy cũng tốt.” Chu Á Kiệt suy nghĩ rồi gật đầu, “Như vậy thời gian cũng còn trống rất nhiều, cô cũng có nhiều thời gian chờ đợi cơ hội tốt hơn.”
Tác giả :
Gạo Nếp Đường Trắng