Siêu Sao Hiểu Lòng Ta
Chương 8-2: Hạ
Translator: Maru chan
Beta – reader: Maru chan
Chuyện này ngay lập tức trở thành tin nóng trên báo chí. Ảnh chụp Hạ Cực bị bắt ngồi trong xe cảnh sát xuất hiện trên hàng loạt phương tiện truyền thông. Vương Thiên Ốc bị đánh cho mặt mũi bầm dập may mà không có bị chấn thương nghiêm trọng.
Sau khi chữa trị cho Vương Thiên Ốc, hắn phát hiện Đinh Tông Nho hiện rối như tơ vò nhưng không phải quan tâm đến thương thế của hắn mà là lo lắng hắn có dựa vào chuyện này làm khó Hạ Cực không? Hạ Cực có bị kiện hay không?
Sau khi được bác sĩ chữa trị Vương Thiên Ốc lập tức kêu taxi về nhà. Đối với việc mình bình yên vô sự hắn thật cao hứng muốn chết. Nghĩ đi nghĩ lại động tác của Hạ Cực hắn còn hét to “Đúng, phải làm như thế này, tay phải dùng lực để vung lên.”
Hình như là đem chuyện mình bị Hạ Cực đánh cũng giống như là đóng phim, hoàn toàn quên mất chính mà là người bị Hạ Cực đánh. Ngay cả Đinh Tông Nho cũng không biết hắn đang làm cái gì nữa.
Hạ La Hối học bán trú từ sáng tới tối mới về. Đến khi về nhà mới biết được chuyện này. TV không ngừng đưa tin, thậm chí phóng viên còn vây bốn phía bên ngoài nhà Vương Thiên Ốc. Hạ La Hối vừa xuất hiện đã thấy ánh đèn flash nhá lên liên tục.
Nó càng lớn, nét anh tuấn tiêu sái của Hạ Cực càng hiện lên rõ ràng. Phóng viên chắc chắn nó chính là con của Hạ Cực. Chỉ là tại sao con của Hạ Cực lại lại ở nhà Vương Thiên Ốc, mà Vương Thiên Ốc lại bị Hạ Cực đánh tơi bời. Bên Trong tràn ngập tầng tầng câu hỏi, ngay cả chương trình talkshow trên TV cũng thảo luận về vấn đề này.
Vương Thiên Ốc không phát ngôn bất kì điều gì. Chuyện này liền giống như là thỏa thuận ngầm. Nhưng Hạ Cực sau khi rời khỏi sở cảnh sát chỉ mang theo vẻ mặt âm trầm, đối với máy quay trước aặt không hề lộ ra tươi cười đầy mặt như lúc xưa.
Trước kia hắn rất chú ý đến sắc mặt, là một vương tử thân thiện. Phóng viên nếu có vấn đề cần hỏi thì nhất định sẽ trả lời. Lúc nào cũng trưng ra bộ mặt tươi cười ưu nhã. Nhưng hiện tại bây giờ hắn thô lỗ đẩy một phóng viên ra ngoài, thanh âm rét lạnh như hàn kiếm cùng thêm biểu hiện giống hệ lưu manh
– Có gì hay ho mà chụp. Cút xéo.
Hắn ra tay xô phóng viên, phóng viên lại càng ra sức chụp bộ mặt hoàn toàn bất đồng với lúc trước này của hắn. Vẻ mặt tuấn tú của hắn trở nên âm trầm đầy nguy hiểm, khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh, ánh mắt lại càng lạnh băng vô tình. Đây mới chính là Hạ Cực chân chính.
Hạ Cực trở về nhà của mình. Phóng viên ngày đêm chực chờ. Kể cả khi hắn mở cửa sổ thì đều thấy ánh đèn flash lóe lên. Hạ Cực tiện tay cầm luôn thứ gì đó trong tầm với, cách một tầng lầu ném thẳng vào phóng viên đang chụp hình kia.
Phóng viên nhanh chóng nhảy tránh, không nhịn được hét lớn
– Này, đây là tội gây nguy hiểm nơi công cộng đó nha.
Hạ Cực lạnh lùng nói:
– Giỏi thì đi kiện đi. Thằng khốn.
Phóng viện trợn mắt miệng mồm há hốc. Trước kia Hạ Cực cho dù bị phóng viên làm phiền như thế nào thì bao giờ cũng trưng ra bộ dáng thân thiện. Ai như bây giờ không thèm kềm chế sự cuồng ngạo chẳng để bất kì ai vào trong mắt.
Hắn tựa như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Hay phải hỏi đâu mới là con người thật của hắn?
Hạ Cực đóng cửa sổ. Hắn ngồi trong phòng khách khui ra một chai rượu, mở TV xem tin tức. Toàn bộ các kênh đều đưa những tin liên quan đến việc hắn ẩu đả với Vương Thiên Ốc. Hắn trút rượu vào trong miệng, vị cay nồng của rượu xộc thẳng xuống bao tử cơ hồ đốt cháy yết hầu của hắn nhưng cũng không đủ để làm cho trái tim lạnh băng của hắn cháy lên được một ngọn lửa nào.
Ánh mắt của hắn chăm chú vào nhân viên cấp cứu đang nâng cáng đưa Vương Thiên Ốc vào xe, dính sát từng bước bên cạnh lại ra sức chiếu cố hắn chính là vẻ mặt lo lắng của Đinh Tông Nho.
Y nắm tay Vương Thiên Ốc. Cúi đầu xuống không biết nói gì đó với khuôn mặt chỉ toàn là máu của Vương Thiên Ốc. Chốc lát sau, nước mắt cũng chảy tràn đầy mặt y.
Chướng khi không gọi được tên lại xộc thẳng lên não Hạ Cực, hắn không thể thở được. Hắn cầm chai rượu ném thẳng vào TV trước mặt. Nhưng đập nát TV rồi không có nghĩa là hắn không còn quan tâm đến Đinh Tông Nho và Vương Thiên Ốc.
Y ban đầu là của mình. Bất luận mình có thương tổn hắn đến mức nào, có lên giường với ai, chỉ cần hắn quay lại thì Đinh Tông Nho vẫn ở đó mở rộng vòng tay chờ đợi hắn.
Nhưng mà y cũng đã nói y không còn thương hắn nữa. Đầu Hạ Cực đau muốn nứt ra. Hắn ngủ vật vờ trên ghế salon, lại khui một chai rượu khác, nhưng trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh Đinh Tông Nho mở rộng vòng tay ôm lấy Vương Thiên Ốc, sau đó trong vòng tay Vương Thiên Ốc hạ xuống, phát ra tiếng kêu yêu kiều.
Hắn đập bể chai rượu mới khui này là lần thứ hai. Lại tiếp tục khui chai mới. Nhưng mà uống như thế nào cũng không thấy say, cũng không thấy buồn ngủ. Hắn đã rất mệt mỏi rồi, nhưng chính là không có cách nào ngủ được.
Hắn nếu không có đàn bà thì không có cách nào ngủ được. Nhưng hắn bây giờ cũng cần đàn bà. Cái gì hắn cũng không muốn, chỉ cần ánh mắt ái mộ pha lẫn lo lắng của Đinh Tông Nho dành cho hắn.
Hắn cáu kỉnh khui chai rượu thứ tư. Ngoài cửa có người mở khóa, hắn nghiêng mắt ra xem thấy Đinh Tông Nho đang đứng đó. Sau khi cẩn thận đóng cửa lại y nhỏ giọng giải thích vì sao có thể vào đây.
– Lần trước rời đi vẫn chưa có đem chìa khóa trả lại anh. Lâu dần cũng quên mất.
Con mắt mơ màn, vẻ mặt lạnh lùng âm trầm nhưng cái lạnh trong lồng ngực kia nhưng lại có cảm giác như đang tản mác bớt. Mặt dù những gì y nói hắn nghe một điều cũng không hiểu.
– Làm gì?
– Vương Thiên Ốc nói anh ta sẽ không kiện anh. Chỉ cần anh xin lỗi anh ta.
Chai rượu vụt lên nện vào vách tường sau lưng Đinh Tông Nho, lớp băng trong ngực Hạ Cực lại đóng dày thêm một tầng. Há miệng ngậm miệng đều là Vương Thiên Ốc. Vương Thiên Ốc tính là gì, khi hắn nổi tiếng, Vương Thiên Ốc còn chưa biết đang ở xó xỉnh nào.
Hắn giận dữ hét
– Tại sao tôi lại cần xin lỗi hắn ta? Hắn ta là cái thá gì? Dựa vào cái gì chứ?
– Chẳng lẽ anh thà rằng để anh ta kiện anh sao?
Đinh Tông Nho cẩn thận bước qua đám miểng chai, y đi tới bên người Hạ Cực ngồi chồm hổm xuống nói chuyện. Âm thanh của y mềm mại chậm rãi. Y nói hắn đánh Vương Thiên Ốc bị thương, chỉ cần Vương Thiên Ốc không kiện hắn thì đối với Hạ Cực mà nói chính là chuyện tốt. Càng huống chi với tình hình của Hạ Cực bây giờ, việc này đối với Hạ Cực hết sức bất lợi.
– Hạ Cực. Anh hãy nghe tôi nói. Nếu như để tòa án biết chuyện lúc đó, có thể phán quyết anh là người có lỗi hoàn toàn. Sự nghiệp diễn viên của anh, anh chẳng lẽ muốn nó bị hủy hoại hay sao.
– Nó sớm cũng bị hủy hoại, có quan hệ gì đâu.
Hạ Cực trên mặt lộ vẻ cười lạnh lùng, mùi rượu xông vào mũi. Nghiệp diễn viên của hắn sớm sẽ kết thúc, toàn bộ thế giới này ai cũng biết. Hắn mặc dù không chịu thừa nhận nhưng cũng phải đối mặt với sự thật.
Đinh Tông Nho bất đắc dĩ từ bỏ. Từ lúc biết hắn trước kia, y biết Hạ Cực tuyệt đối không bao giờ cúi đầu trước bất kì ai. Y rất hiểu cá tính của hắn.
– Tiểu nho, chỗ này của tôi vừa sưng vừa đau. Em lại đây giúp tôi.
Hắn chẳng hề e ngại kéo khóa quần xuống, trên mặt mang theo nụ cười chứa đầy dục vọng. Đây mới chân chính là bản tính của hắn. Hắn căn bản là không cần bất kì ai.
Đinh Tông Nho đình chỉ ánh mắt
– Tôi van anh không nên như vậy mà Hạ Cực. Tôi bây giờ không còn yêu anh. Nhưng tôi vẫn là fan hâm mộ của anh. Tôi không hi vọng sự nghiệp diễn xuất của anh không có tiến triển gì nữa.
Hạ Cực tự kéo quần lót của mình xuống, nam căn được giải phóng lập tức đứng thẳng như tường đồng vách sắt. Hắn vuốt ve côn thịt của mình, khuôn mặt lãnh khốc nhưng lại nghĩ đến những chuyện trước kia.
– Còn nhớ lúc ở khách sạn Đài Nam không? Em dùng miệng làm cho tôi như thế nào? Em cũng làm như vậy với Vương Thiên Ốc sao?
Đinh Tông Nho không bao giờ muốn nhớ lại đoạn kí ức này cả. Hơn nữa chuyện lúc đó vốn dĩ là Hạ Cực muốn trả thù hành động ra đi không lời từ biệt của y nhiều năm trước. Mỗi lần nhớ tới trái tim y lại trở nên lạnh lẽo, cũng vì chính sự ngu ngốc trước kia của mình mà đau đớn. Chính việc này là nguyên nhân làm cho cho y chết sớm, nội tâm Đinh Tông Nho day dứt không thôi.
Y không muốn nhớ lại một lần nào nữa. Hạ Cực cũng không có im lặng
– Chúng ta ở nhà của cha em, em cũng làm cho tôi như thế này. Em có biết vẻ mặt của em khi đó rất mị hoặc không?
Đinh Tông Nho lắc đầu lui về sau, xem ra đây không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện rồi. Hạ Cực say rồi, có nói như thế nào cũng chỉ uổng phí.
– Đúng là tôi không nên đến đây. Hạ Cực, Vương Thiên ốc chỉ cần anh xin lỗi một câu. Anh khi nào rảnh rồi thì đến nhà chơi. Tôi về trước.
Y vội vã mở cửa muốn ra về, Hạ Cực đã đứng sau lưng y toàn thân đầy mùi rượu, thanh âm khàn khàn tràn ngập lửa giận vô danh.
– Em như bây giờ bởi vì tôi không thành công cho nên không muốn ở chùng một chỗ với tôi, thà rằng lựa chọn một tên đạo diễn mới nổi như Vương Thiên Ốc sao?
– Tôi xin anh, anh đừng nói gì nữa. Anh say rồi Hạ Cực.
Thành công hay không thành công, Vương Thiên Ốc có phải là đạo diễn nổi tiếng hay không căn bản không liên quan đến việc y tìm Hạ Cực. Y lo lắng Vương Thiên Ốc muốn kiện Hạ Cực, Hạ Cực cũng không chịu hiểu cho tâm sự của y. Mà y thì đúng là đang làm chuyện bao đồng.
Biết rằng mình lo lắng cho hắn quá mức, như vậy lại càng làm cho Hạ Cực nghĩ mình vẫn còn để ý đến hắn.
– Vương Thiên Ốc có biết đầu vú bên phải của em mẫn cảm hơn so với bên trái không?
Âm thanh khàn khàn của hắn mang theo dục vọng mãnh liệt làm người nghe nóng lạnh không thôi.
– Không được đâu. Tôi phải về rồi.
Mở khóa, Đinh Tông Nho lập tức kéo cửa ra lại bị Hạ Cực dùng một tay để chặn cánh cửa lại. Một lần nữa sập cửa khóa lại. Đinh Tông Nho run rẩy bởi những ngón tay Hạ Cực đang cách một lớp áo quần vuốt ve đầu vú phi thường mẫn cảm của y.
– Em không có chịu nổi cảm giác khi tôi chà xát qua nơi này. Nếu muốn em rên rỉ thì phải dùng lực mạnh hơn một chút.
Hai ngón tay của Hạ Cực như muốn chứng minh lời hắn nói, kẹp lấy đầu vú của y. Y khó chịu cắn chặt răng. Đúng như lời Hạ Cực đã nói, tiếng rên rỉ theo đó mà buột miệng ra, y quay đầu lại đẩy Hạ Cực
– Không nên như vậy, Hạ Cực. Anh căn bản không có muốn tôi. Tôi nói thật. Thật ra tôi với Vương Thiên Ốc không có chuyện gì cả. Không phải giống như anh nghĩ đâu. Tôi không phải là đại mĩ nhân, lại có hai đứa con nên chẳng có ai tình nguyện theo đuổi tôi đâu. Như vậy anh đã an tâm chưa?
Đinh Tông Nho trong mắt đầy nước ngẩng đầu nói rõ
– Tôi đã quyết định đem con trở về quê rồi. Hạ Cực, anh có thành công hay không cũng không liên quan. Tôi biết lòng anh không có chỗ dành cho tôi, tôi chỉ muốn đem tất cả mọi chuyện làm cho rõ ràng.
– Vậy thì em có thể tiếp tục làm tình với tôi.
Tỉnh táo lắc đầu vừa đau lòng giải thích
– Hạ Cực, anh nghe tôi nói. Tôi không muốn tiếp tục quan hệ với anh. Đối với anh đó bất quá chỉ là tình một đêm với bất kì ai cũng chẳng có gì khác nhau. Đối với tôi thì không phải như vậy, tôi…
Hình như phát hiện chính mình vừa nói cái gì đó, Đinh Tông Nho im miệng. Như muốn tự thuyết phục chính mình nói ra câu tiếp theo
– … Tôi không còn tình cảm với anh nữa.
– Tại sao không còn lưu luyến? Tại sao không thể yêu tôi? Tại sao không thể ân ái với tôi?
Đinh Tông Nho biết hắn không cách nào hiểu những lời y nói. Hắn với La Hối cực kì giống nhau, không có cách nào đồng cảm với sự thống khổ của người khác. Y cũng chỉ có thể đối xử với hắn giống như với La Hối mà nói rõ sự đau đớn của mình cho hắn nghe, mặc kệ hắn có hiểu được hay không thì cũng cần phải nói rõ ràng.
– Bởi vì anh không thương tôi. Hạ Cực, anhh chỉ biết cách làm tôi bị tổn thương.
Hạ Cực nổi nóng, vậy thì có gì đâu. Đinh Tông Nho sớm biết hắn là người như thế nào. Hắn không hề phủ nhận việc hắn không hề biết phải làm như thế nào để có thể yêu thương người khác. Ngay cả khi hắn đóng phim, nói câu “Tôi yêu em” cả ngàn lần thì hắn cũng chẳng biết yêu là như thế nào.
Tiếng gầm gừ cơ hồ muốn xé bầu không khí rách tả tơi. Hắn không có sai, hắn không biết mình sai ở chỗ nào. Hắn không cần phải yêu. Từ nhỏ đến giờ hắn đối với người khác không hề có cảm tình.
– Em muốn tôi phải như thế nào? Tôi không yêu em, tôi không hiểu yêu là gì. Tôi là người như vậy và em cũng đã biết từ lâu. Tôi ngủ không được nếu không có đàn bà. Tôi cũng không có cách nào biểu hiện ra ngoài giống như Vương Thiên Ốc. Trái tim tôi trống rỗng, ngoại trừ làm em bị tổn thương để nhìn thấy phản ứng khác của em, tôi không biết phải làm như thế nào để em chú ý đến tôi.
Đinh Tông Nho khóc. Hạ Cực như thế nào y hiểu rất rõ. Kể từ khi có Hạ La Hối y có thể từ trên người của con mà bắt gặp hình ảnh của Hạ Cực. Cha con họ không chỉ giống nhau về dung mạo mà sự vô tâm lạnh lùng lại càng giống hơn. Cho nên y rất lo lắng cho La Hối.
Y lo La Hối sau này sẽ giống Hạ Cực, nói ra những lời rập khuôn như hắn, nói ra nó không thương người khác, cũng không hiểu tình yêu là gì, càng không rõ làm như thế nào để xây dựng tình cảm với người thứ hai, cũng không biết quí trọng tình yêu của người khác đối với nó.
– Là tôi không thương em, tôi cũng chẳng thương bất kì ai. Tôi chỉ yêu chính mình, em biết không? Tôi chỉ yêu chính mình, tôi là kẻ ích kỉ như vậy đó!
Hạ Cực mạnh mẽ bắt lấy bờ vai của y, kéo y vào trong lòng. Thanh âm của hắn khi cao khi thấp, hình như ngay cả chính bản thân mình cũng không rõ ràng, chỉ giống như một con thú càng bị dồn vào bước đường cùng thì lại càng vùng vẫy điên cuồng, đối với thiếu sót của bản thân vĩnh viễn không hiểu được.
Tôi không có tình cảm với bất kì ai. Nhưng tôi cũng không đồng ý cho em yêu bất kì người nào. Trong mắt em chỉ cần có tôi, chỉ cần chú ý đến tôi. Có hiểu không? Hiểu không hả? Tiểu Nho?
Beta – reader: Maru chan
Chuyện này ngay lập tức trở thành tin nóng trên báo chí. Ảnh chụp Hạ Cực bị bắt ngồi trong xe cảnh sát xuất hiện trên hàng loạt phương tiện truyền thông. Vương Thiên Ốc bị đánh cho mặt mũi bầm dập may mà không có bị chấn thương nghiêm trọng.
Sau khi chữa trị cho Vương Thiên Ốc, hắn phát hiện Đinh Tông Nho hiện rối như tơ vò nhưng không phải quan tâm đến thương thế của hắn mà là lo lắng hắn có dựa vào chuyện này làm khó Hạ Cực không? Hạ Cực có bị kiện hay không?
Sau khi được bác sĩ chữa trị Vương Thiên Ốc lập tức kêu taxi về nhà. Đối với việc mình bình yên vô sự hắn thật cao hứng muốn chết. Nghĩ đi nghĩ lại động tác của Hạ Cực hắn còn hét to “Đúng, phải làm như thế này, tay phải dùng lực để vung lên.”
Hình như là đem chuyện mình bị Hạ Cực đánh cũng giống như là đóng phim, hoàn toàn quên mất chính mà là người bị Hạ Cực đánh. Ngay cả Đinh Tông Nho cũng không biết hắn đang làm cái gì nữa.
Hạ La Hối học bán trú từ sáng tới tối mới về. Đến khi về nhà mới biết được chuyện này. TV không ngừng đưa tin, thậm chí phóng viên còn vây bốn phía bên ngoài nhà Vương Thiên Ốc. Hạ La Hối vừa xuất hiện đã thấy ánh đèn flash nhá lên liên tục.
Nó càng lớn, nét anh tuấn tiêu sái của Hạ Cực càng hiện lên rõ ràng. Phóng viên chắc chắn nó chính là con của Hạ Cực. Chỉ là tại sao con của Hạ Cực lại lại ở nhà Vương Thiên Ốc, mà Vương Thiên Ốc lại bị Hạ Cực đánh tơi bời. Bên Trong tràn ngập tầng tầng câu hỏi, ngay cả chương trình talkshow trên TV cũng thảo luận về vấn đề này.
Vương Thiên Ốc không phát ngôn bất kì điều gì. Chuyện này liền giống như là thỏa thuận ngầm. Nhưng Hạ Cực sau khi rời khỏi sở cảnh sát chỉ mang theo vẻ mặt âm trầm, đối với máy quay trước aặt không hề lộ ra tươi cười đầy mặt như lúc xưa.
Trước kia hắn rất chú ý đến sắc mặt, là một vương tử thân thiện. Phóng viên nếu có vấn đề cần hỏi thì nhất định sẽ trả lời. Lúc nào cũng trưng ra bộ mặt tươi cười ưu nhã. Nhưng hiện tại bây giờ hắn thô lỗ đẩy một phóng viên ra ngoài, thanh âm rét lạnh như hàn kiếm cùng thêm biểu hiện giống hệ lưu manh
– Có gì hay ho mà chụp. Cút xéo.
Hắn ra tay xô phóng viên, phóng viên lại càng ra sức chụp bộ mặt hoàn toàn bất đồng với lúc trước này của hắn. Vẻ mặt tuấn tú của hắn trở nên âm trầm đầy nguy hiểm, khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh, ánh mắt lại càng lạnh băng vô tình. Đây mới chính là Hạ Cực chân chính.
Hạ Cực trở về nhà của mình. Phóng viên ngày đêm chực chờ. Kể cả khi hắn mở cửa sổ thì đều thấy ánh đèn flash lóe lên. Hạ Cực tiện tay cầm luôn thứ gì đó trong tầm với, cách một tầng lầu ném thẳng vào phóng viên đang chụp hình kia.
Phóng viên nhanh chóng nhảy tránh, không nhịn được hét lớn
– Này, đây là tội gây nguy hiểm nơi công cộng đó nha.
Hạ Cực lạnh lùng nói:
– Giỏi thì đi kiện đi. Thằng khốn.
Phóng viện trợn mắt miệng mồm há hốc. Trước kia Hạ Cực cho dù bị phóng viên làm phiền như thế nào thì bao giờ cũng trưng ra bộ dáng thân thiện. Ai như bây giờ không thèm kềm chế sự cuồng ngạo chẳng để bất kì ai vào trong mắt.
Hắn tựa như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Hay phải hỏi đâu mới là con người thật của hắn?
Hạ Cực đóng cửa sổ. Hắn ngồi trong phòng khách khui ra một chai rượu, mở TV xem tin tức. Toàn bộ các kênh đều đưa những tin liên quan đến việc hắn ẩu đả với Vương Thiên Ốc. Hắn trút rượu vào trong miệng, vị cay nồng của rượu xộc thẳng xuống bao tử cơ hồ đốt cháy yết hầu của hắn nhưng cũng không đủ để làm cho trái tim lạnh băng của hắn cháy lên được một ngọn lửa nào.
Ánh mắt của hắn chăm chú vào nhân viên cấp cứu đang nâng cáng đưa Vương Thiên Ốc vào xe, dính sát từng bước bên cạnh lại ra sức chiếu cố hắn chính là vẻ mặt lo lắng của Đinh Tông Nho.
Y nắm tay Vương Thiên Ốc. Cúi đầu xuống không biết nói gì đó với khuôn mặt chỉ toàn là máu của Vương Thiên Ốc. Chốc lát sau, nước mắt cũng chảy tràn đầy mặt y.
Chướng khi không gọi được tên lại xộc thẳng lên não Hạ Cực, hắn không thể thở được. Hắn cầm chai rượu ném thẳng vào TV trước mặt. Nhưng đập nát TV rồi không có nghĩa là hắn không còn quan tâm đến Đinh Tông Nho và Vương Thiên Ốc.
Y ban đầu là của mình. Bất luận mình có thương tổn hắn đến mức nào, có lên giường với ai, chỉ cần hắn quay lại thì Đinh Tông Nho vẫn ở đó mở rộng vòng tay chờ đợi hắn.
Nhưng mà y cũng đã nói y không còn thương hắn nữa. Đầu Hạ Cực đau muốn nứt ra. Hắn ngủ vật vờ trên ghế salon, lại khui một chai rượu khác, nhưng trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh Đinh Tông Nho mở rộng vòng tay ôm lấy Vương Thiên Ốc, sau đó trong vòng tay Vương Thiên Ốc hạ xuống, phát ra tiếng kêu yêu kiều.
Hắn đập bể chai rượu mới khui này là lần thứ hai. Lại tiếp tục khui chai mới. Nhưng mà uống như thế nào cũng không thấy say, cũng không thấy buồn ngủ. Hắn đã rất mệt mỏi rồi, nhưng chính là không có cách nào ngủ được.
Hắn nếu không có đàn bà thì không có cách nào ngủ được. Nhưng hắn bây giờ cũng cần đàn bà. Cái gì hắn cũng không muốn, chỉ cần ánh mắt ái mộ pha lẫn lo lắng của Đinh Tông Nho dành cho hắn.
Hắn cáu kỉnh khui chai rượu thứ tư. Ngoài cửa có người mở khóa, hắn nghiêng mắt ra xem thấy Đinh Tông Nho đang đứng đó. Sau khi cẩn thận đóng cửa lại y nhỏ giọng giải thích vì sao có thể vào đây.
– Lần trước rời đi vẫn chưa có đem chìa khóa trả lại anh. Lâu dần cũng quên mất.
Con mắt mơ màn, vẻ mặt lạnh lùng âm trầm nhưng cái lạnh trong lồng ngực kia nhưng lại có cảm giác như đang tản mác bớt. Mặt dù những gì y nói hắn nghe một điều cũng không hiểu.
– Làm gì?
– Vương Thiên Ốc nói anh ta sẽ không kiện anh. Chỉ cần anh xin lỗi anh ta.
Chai rượu vụt lên nện vào vách tường sau lưng Đinh Tông Nho, lớp băng trong ngực Hạ Cực lại đóng dày thêm một tầng. Há miệng ngậm miệng đều là Vương Thiên Ốc. Vương Thiên Ốc tính là gì, khi hắn nổi tiếng, Vương Thiên Ốc còn chưa biết đang ở xó xỉnh nào.
Hắn giận dữ hét
– Tại sao tôi lại cần xin lỗi hắn ta? Hắn ta là cái thá gì? Dựa vào cái gì chứ?
– Chẳng lẽ anh thà rằng để anh ta kiện anh sao?
Đinh Tông Nho cẩn thận bước qua đám miểng chai, y đi tới bên người Hạ Cực ngồi chồm hổm xuống nói chuyện. Âm thanh của y mềm mại chậm rãi. Y nói hắn đánh Vương Thiên Ốc bị thương, chỉ cần Vương Thiên Ốc không kiện hắn thì đối với Hạ Cực mà nói chính là chuyện tốt. Càng huống chi với tình hình của Hạ Cực bây giờ, việc này đối với Hạ Cực hết sức bất lợi.
– Hạ Cực. Anh hãy nghe tôi nói. Nếu như để tòa án biết chuyện lúc đó, có thể phán quyết anh là người có lỗi hoàn toàn. Sự nghiệp diễn viên của anh, anh chẳng lẽ muốn nó bị hủy hoại hay sao.
– Nó sớm cũng bị hủy hoại, có quan hệ gì đâu.
Hạ Cực trên mặt lộ vẻ cười lạnh lùng, mùi rượu xông vào mũi. Nghiệp diễn viên của hắn sớm sẽ kết thúc, toàn bộ thế giới này ai cũng biết. Hắn mặc dù không chịu thừa nhận nhưng cũng phải đối mặt với sự thật.
Đinh Tông Nho bất đắc dĩ từ bỏ. Từ lúc biết hắn trước kia, y biết Hạ Cực tuyệt đối không bao giờ cúi đầu trước bất kì ai. Y rất hiểu cá tính của hắn.
– Tiểu nho, chỗ này của tôi vừa sưng vừa đau. Em lại đây giúp tôi.
Hắn chẳng hề e ngại kéo khóa quần xuống, trên mặt mang theo nụ cười chứa đầy dục vọng. Đây mới chân chính là bản tính của hắn. Hắn căn bản là không cần bất kì ai.
Đinh Tông Nho đình chỉ ánh mắt
– Tôi van anh không nên như vậy mà Hạ Cực. Tôi bây giờ không còn yêu anh. Nhưng tôi vẫn là fan hâm mộ của anh. Tôi không hi vọng sự nghiệp diễn xuất của anh không có tiến triển gì nữa.
Hạ Cực tự kéo quần lót của mình xuống, nam căn được giải phóng lập tức đứng thẳng như tường đồng vách sắt. Hắn vuốt ve côn thịt của mình, khuôn mặt lãnh khốc nhưng lại nghĩ đến những chuyện trước kia.
– Còn nhớ lúc ở khách sạn Đài Nam không? Em dùng miệng làm cho tôi như thế nào? Em cũng làm như vậy với Vương Thiên Ốc sao?
Đinh Tông Nho không bao giờ muốn nhớ lại đoạn kí ức này cả. Hơn nữa chuyện lúc đó vốn dĩ là Hạ Cực muốn trả thù hành động ra đi không lời từ biệt của y nhiều năm trước. Mỗi lần nhớ tới trái tim y lại trở nên lạnh lẽo, cũng vì chính sự ngu ngốc trước kia của mình mà đau đớn. Chính việc này là nguyên nhân làm cho cho y chết sớm, nội tâm Đinh Tông Nho day dứt không thôi.
Y không muốn nhớ lại một lần nào nữa. Hạ Cực cũng không có im lặng
– Chúng ta ở nhà của cha em, em cũng làm cho tôi như thế này. Em có biết vẻ mặt của em khi đó rất mị hoặc không?
Đinh Tông Nho lắc đầu lui về sau, xem ra đây không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện rồi. Hạ Cực say rồi, có nói như thế nào cũng chỉ uổng phí.
– Đúng là tôi không nên đến đây. Hạ Cực, Vương Thiên ốc chỉ cần anh xin lỗi một câu. Anh khi nào rảnh rồi thì đến nhà chơi. Tôi về trước.
Y vội vã mở cửa muốn ra về, Hạ Cực đã đứng sau lưng y toàn thân đầy mùi rượu, thanh âm khàn khàn tràn ngập lửa giận vô danh.
– Em như bây giờ bởi vì tôi không thành công cho nên không muốn ở chùng một chỗ với tôi, thà rằng lựa chọn một tên đạo diễn mới nổi như Vương Thiên Ốc sao?
– Tôi xin anh, anh đừng nói gì nữa. Anh say rồi Hạ Cực.
Thành công hay không thành công, Vương Thiên Ốc có phải là đạo diễn nổi tiếng hay không căn bản không liên quan đến việc y tìm Hạ Cực. Y lo lắng Vương Thiên Ốc muốn kiện Hạ Cực, Hạ Cực cũng không chịu hiểu cho tâm sự của y. Mà y thì đúng là đang làm chuyện bao đồng.
Biết rằng mình lo lắng cho hắn quá mức, như vậy lại càng làm cho Hạ Cực nghĩ mình vẫn còn để ý đến hắn.
– Vương Thiên Ốc có biết đầu vú bên phải của em mẫn cảm hơn so với bên trái không?
Âm thanh khàn khàn của hắn mang theo dục vọng mãnh liệt làm người nghe nóng lạnh không thôi.
– Không được đâu. Tôi phải về rồi.
Mở khóa, Đinh Tông Nho lập tức kéo cửa ra lại bị Hạ Cực dùng một tay để chặn cánh cửa lại. Một lần nữa sập cửa khóa lại. Đinh Tông Nho run rẩy bởi những ngón tay Hạ Cực đang cách một lớp áo quần vuốt ve đầu vú phi thường mẫn cảm của y.
– Em không có chịu nổi cảm giác khi tôi chà xát qua nơi này. Nếu muốn em rên rỉ thì phải dùng lực mạnh hơn một chút.
Hai ngón tay của Hạ Cực như muốn chứng minh lời hắn nói, kẹp lấy đầu vú của y. Y khó chịu cắn chặt răng. Đúng như lời Hạ Cực đã nói, tiếng rên rỉ theo đó mà buột miệng ra, y quay đầu lại đẩy Hạ Cực
– Không nên như vậy, Hạ Cực. Anh căn bản không có muốn tôi. Tôi nói thật. Thật ra tôi với Vương Thiên Ốc không có chuyện gì cả. Không phải giống như anh nghĩ đâu. Tôi không phải là đại mĩ nhân, lại có hai đứa con nên chẳng có ai tình nguyện theo đuổi tôi đâu. Như vậy anh đã an tâm chưa?
Đinh Tông Nho trong mắt đầy nước ngẩng đầu nói rõ
– Tôi đã quyết định đem con trở về quê rồi. Hạ Cực, anh có thành công hay không cũng không liên quan. Tôi biết lòng anh không có chỗ dành cho tôi, tôi chỉ muốn đem tất cả mọi chuyện làm cho rõ ràng.
– Vậy thì em có thể tiếp tục làm tình với tôi.
Tỉnh táo lắc đầu vừa đau lòng giải thích
– Hạ Cực, anh nghe tôi nói. Tôi không muốn tiếp tục quan hệ với anh. Đối với anh đó bất quá chỉ là tình một đêm với bất kì ai cũng chẳng có gì khác nhau. Đối với tôi thì không phải như vậy, tôi…
Hình như phát hiện chính mình vừa nói cái gì đó, Đinh Tông Nho im miệng. Như muốn tự thuyết phục chính mình nói ra câu tiếp theo
– … Tôi không còn tình cảm với anh nữa.
– Tại sao không còn lưu luyến? Tại sao không thể yêu tôi? Tại sao không thể ân ái với tôi?
Đinh Tông Nho biết hắn không cách nào hiểu những lời y nói. Hắn với La Hối cực kì giống nhau, không có cách nào đồng cảm với sự thống khổ của người khác. Y cũng chỉ có thể đối xử với hắn giống như với La Hối mà nói rõ sự đau đớn của mình cho hắn nghe, mặc kệ hắn có hiểu được hay không thì cũng cần phải nói rõ ràng.
– Bởi vì anh không thương tôi. Hạ Cực, anhh chỉ biết cách làm tôi bị tổn thương.
Hạ Cực nổi nóng, vậy thì có gì đâu. Đinh Tông Nho sớm biết hắn là người như thế nào. Hắn không hề phủ nhận việc hắn không hề biết phải làm như thế nào để có thể yêu thương người khác. Ngay cả khi hắn đóng phim, nói câu “Tôi yêu em” cả ngàn lần thì hắn cũng chẳng biết yêu là như thế nào.
Tiếng gầm gừ cơ hồ muốn xé bầu không khí rách tả tơi. Hắn không có sai, hắn không biết mình sai ở chỗ nào. Hắn không cần phải yêu. Từ nhỏ đến giờ hắn đối với người khác không hề có cảm tình.
– Em muốn tôi phải như thế nào? Tôi không yêu em, tôi không hiểu yêu là gì. Tôi là người như vậy và em cũng đã biết từ lâu. Tôi ngủ không được nếu không có đàn bà. Tôi cũng không có cách nào biểu hiện ra ngoài giống như Vương Thiên Ốc. Trái tim tôi trống rỗng, ngoại trừ làm em bị tổn thương để nhìn thấy phản ứng khác của em, tôi không biết phải làm như thế nào để em chú ý đến tôi.
Đinh Tông Nho khóc. Hạ Cực như thế nào y hiểu rất rõ. Kể từ khi có Hạ La Hối y có thể từ trên người của con mà bắt gặp hình ảnh của Hạ Cực. Cha con họ không chỉ giống nhau về dung mạo mà sự vô tâm lạnh lùng lại càng giống hơn. Cho nên y rất lo lắng cho La Hối.
Y lo La Hối sau này sẽ giống Hạ Cực, nói ra những lời rập khuôn như hắn, nói ra nó không thương người khác, cũng không hiểu tình yêu là gì, càng không rõ làm như thế nào để xây dựng tình cảm với người thứ hai, cũng không biết quí trọng tình yêu của người khác đối với nó.
– Là tôi không thương em, tôi cũng chẳng thương bất kì ai. Tôi chỉ yêu chính mình, em biết không? Tôi chỉ yêu chính mình, tôi là kẻ ích kỉ như vậy đó!
Hạ Cực mạnh mẽ bắt lấy bờ vai của y, kéo y vào trong lòng. Thanh âm của hắn khi cao khi thấp, hình như ngay cả chính bản thân mình cũng không rõ ràng, chỉ giống như một con thú càng bị dồn vào bước đường cùng thì lại càng vùng vẫy điên cuồng, đối với thiếu sót của bản thân vĩnh viễn không hiểu được.
Tôi không có tình cảm với bất kì ai. Nhưng tôi cũng không đồng ý cho em yêu bất kì người nào. Trong mắt em chỉ cần có tôi, chỉ cần chú ý đến tôi. Có hiểu không? Hiểu không hả? Tiểu Nho?
Tác giả :
Lăng Báo Tư