Siêu Năng Thời Đại
Chương 8: Đan Dược Kỳ Diệu
Frank quả thực khai hết tất cả những cơ sở tình báo, địa điểm hoạt động cũng như phần lớn nhân thủ của gián điệp Nam Dương mà hắn biết.
Dù sao hắn cũng chẳng có bất kỳ sự trung thành gì với Komando hay Nam Dương, vốn chỉ là quan hệ trục lợi lẫn nhau, so ra mạng sống của bản thân quan trọng hơn nhiều.
Ngô Kiến Quốc âm thầm tặc lưỡi, không ngờ tình báo Nam Dương lại có thể phát triển lớn như vậy ở trong nước.
Thậm chí bọn họ còn thành lập cả công ty bình phong để che giấu cho những hoạt động ở Yến Kinh, mà ly kỳ hơn là công ty này đã từng được thành ủy Yến Kinh khen thưởng đơn vị đi đầu trong ngành thực phẩm thành phố.
Hèn gì sự kiện ở phố Đông chỉ mất vài ngày đã điều tra rõ ràng, quả nhiên là rất nhiều chân rết.
Kỳ thực không phải hệ thống an ninh đất nước tắc trách, mà bởi địa chính trị của Yến Kinh khá đặc biệt.
Đây là nơi thu hút rất nhiều nhà đầu tư nước ngoài, chính sách do đó cũng cởi mở hơn rất nhiều, đặc biệt là vấn đề xuất nhập cảnh được đơn giản hóa tối đa để tiện cho việc lui tới của thương nhân các nước.
Nếu so sánh với mặt bằng tổng thể, tình hình trật tự trị an ở Yến Kinh có thể nói là chấp nhận được, đương nhiên nếu so với thủ đô hay Đông Kinh thì không bằng, nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Frank thở dài một hơi, những gì có thể nói hắn cũng đã nói, không thể nói cũng khai hết, chỉ thiếu mật mã két của bà nội hắn hay vị trí mộ ông ngoại hắn mà thôi.
Tuy nhiên trong đầu Frank đã bắt đầu tính toán phải trả thù Ngô Kiến Quốc như thế nào, trước tiên cắt tay hay vẫn là móc mắt? Bởi lẽ lần này thực sự bị bất ngờ tới không kịp trở tay, nếu đổi lại có sự chuẩn bị kỹ lưỡng thì hắn có lòng tin có thể tóm gọn Ngô Kiến Quốc mà không tốn nhiều sức lực.
- Thực sự không còn gì giấu giếm ta chứ?
- Lời ta nói hoàn toàn là sự thật, ngay bây giờ ngươi có thể cho người kiểm chứng một chút, nếu như có nửa điểm dối trá thì tùy ngươi xử trí.
Còn như không có vấn đề gì thì ta có thể rời khỏi đây chưa?
Ngô Kiến Quốc mỉm cười, cũng không trả lời Frank mà hỏi ngược lại hắn:
- Ngươi biết tại sao khẩu Desert Eagle này lại không được quân đội ưa chuộng không? Bởi vì giá thành đắt đỏ, độ giật cực kỳ lớn, tốc độ bắn chậm chạp, mà sức công phá mạnh khi đem so với súng trường tấn công cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng cá nhân ta lại cực kỳ ưa thích nó, ngươi đoán được lý do không?
Khóe miệng Frank giật giật, hắn có một dự cảm chẳng lành:
- Chuyện này thì có liên quan gì…?
Cùng lúc câu hỏi thốt ra khỏi miệng Frank, một tiếng súng chói tai vang lên.
Đoàng…
Đầu của hắn lập tức bị viên đạn nóng rực từ họng súng Desert Eagle phun ra thổi bay phân nửa.
Ngô Kiến Quốc nhét khẩu súng vào lưng quần, chậm rãi châm một điếu thuốc.
Hắn rít sâu một hơi, tròn miệng thổi thành vài hình chữ O liên tiếp.
- Bởi vì, ta muốn một thứ vũ khí tất sát, thứ sẽ đục một lỗ thật lớn trên hộp sọ của bất kỳ kẻ nào đối địch với mình, không cho hắn một cơ hội sống sót để cầu xin tha thứ.
…
Trần Tiểu Uyển trốn trong phòng ngủ riêng của nàng đã hơn hai mươi phút.
Suốt cả quãng thời gian đó nàng luôn cảm thấy sự căng thẳng pha lẫn lo sợ dâng lên trong lòng từng chút từng chút một.
Nàng không ngừng suy nghĩ rốt cuộc những người đó là ai, tại sao lại tới đây, liệu bọn chúng có phải đồng bọn của những kẻ đã sát hại cha nàng không? Chúng muốn gì ở gia đình nàng, là tiền hay còn thứ gì khác nữa.
Rồi nàng nghĩ tới Ngô Kiến Quốc, không biết hắn có thể ngăn cản bọn họ không?
Trần Tiểu Uyển không biết gì về Ngô Kiến Quốc trừ việc hắn là người quen của cha nàng, và hắn biết khá nhiều về cái chết của Trần Bắc Phú.
Cảnh sát nói đang truy tìm những kẻ sát hại cha nàng, nhưng hắn lại nói rằng những kẻ đó đã phải đền mạng, vậy thì chính hắn hay ai khác là người đã báo thù cho cha nàng?
Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu nàng, khiến cho tâm trí nàng càng thêm rối bời.
Rồi dưới nhà vang lên hai tiếng súng, thứ âm thanh sắc lạnh đó làm nàng sởn gai ốc.
Kết thúc rồi sao? Là Ngô Kiến Quốc đã triệt hạ những kẻ kia, hay hắn đã bị bọn chúng hại?
Tâm trạng nàng căng thẳng tới tột độ, nhưng bởi vì Ngô Kiến Quốc đã dặn dò rất kỹ nên nàng không dám mở cửa ra ngoài, chỉ ngồi trong phòng mà lo lắng.
Hai bàn tay nàng bấu víu chặt vào tấm nệm trên chiếc giường ngủ của mình, mạnh tới nỗi mu bàn tay trắng mịn nổi lên hai đường gân xanh.
Lại thêm một tiếng súng nổ, lúc này đầu óc Trần Tiểu Uyển vì căng thẳng và sợ hãi trong thời gian dài đã trở nên hơi mơ hồ.
Thực sự là tiếng súng, hay là mình tưởng tượng ra, nàng cũng không dám chắc.
Mắt nàng hơi mờ đi, tai ù ù như bị ngâm nước, mồ hôi rịn ra trên trán nhưng nàng cũng không lau đi, để mặc nó trôi xuống mắt cay xè.
Bất thình lình ngoài cửa vang lên tiếng gõ cốc cốc, Trần Tiểu Uyển như người vừa tỉnh cơn mê vội vàng lao đến muốn mở cửa.
Nhưng vừa đặt tay lên nắm cửa thì có một luồng điện xẹt qua đầu nàng.
Sẽ không phải là những kẻ kia giết hại Ngô Kiến Quốc rồi lên đây tìm nàng chứ?
Nếu quả thực như vậy, có lẽ nàng không còn con đường nào khác ngoài tự vẫn, quyết không thể để bản thân mình rơi vào tay những kẻ lòng lang dạ thú kia được.
Nếu vậy chỉ e tính mạng đã không thể giữ, mà sự trong sạch của nàng cũng khó mà bảo toàn, bởi lẽ nàng ý thức được nhan sắc của mình có sức hấp dẫn lớn như thế nào với người khác giới.
Chúng đã có thể giết cha nàng, vậy cũng có thể giết nàng, lại càng có thể lăng nhục nàng.
Trần Tiểu Uyển cầm lấy cây kéo trên bàn, đi tới gần cánh cửa rồi ghé tai lên lắng nghe.
Không có tiếng động nào bên ngoài, chỉ có tiếng tim nàng đập thình thịch truyền tới tai mà thôi.
Nàng nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi:
- Là… là ai?
- Là Ngô thúc thúc của ngươi đây, mau mở cửa.
Thấy đúng là giọng của Ngô Kiến Quốc, Trần Tiểu Uyển vội vàng mở chốt cửa.
Ngô Kiến Quốc xuất hiện trước mắt nàng, vẻ mặt vẫn bất cần lạnh nhạt như vậy, nhưng những đốm máu li ti vương trên áo hắn cho nàng biết tất cả đều là thật, những kẻ kia quả thực đã tìm tới nàng, chỉ là Ngô Kiến Quốc đã chặn bọn chúng lại trước khi chúng kịp làm hại nàng mà thôi.
Trần Tiểu Uyển nhìn Ngô Kiến Quốc trân trối, miệng nàng mấp máy như muốn nói gì đó, nước mắt bất tri bất giác lăn dài trên gò má.
Ngô Kiến Quốc không biết nói gì cho phải, nên an ủi nàng sao? Không đúng, rõ ràng cô nàng này chỉ ngồi chờ một chỗ, lão tử mới là người chiến đấu sống chết với mấy tên đặc chủng binh kia, ta mới là người cần sự an ủi chứ? Còn khóc, Ngô Kiến Quốc ta vì cha con các người mà dính vào một cái rắc rối lớn, ta tìm ai để khóc đây? Những lời này ra đến miệng, lại bị Ngô Kiến Quốc nuốt vào.
- Không có gì, ta đã xử lý mấy kẻ đó rồi, ngươi tạm thời sẽ được an toàn, không cần lo lắng…
Ngay lúc này Trần Tiểu Uyển bất ngờ ôm chầm lấy Ngô Kiến Quốc mà khóc rống lên, khóc tới hôn thiên ám địa, bao nhiêu uất ức, căng thẳng, lo lắng, sợ hãi trong lòng nàng được thể tuôn trào ra ngoài, trở thành từng tiếng khóc ai oán, khiến cho bất kỳ ai thấy đều phải thương tâm.
Ngô Kiến Quốc cũng không ngoại lệ, hắn hiểu được với tuổi của nàng, trong mấy ngày phải trải qua mấy phen biến cố, chắc hẳn tâm lý của nàng không thể chịu thêm giày vò nữa.
Cho nên hắn cũng không đẩy nàng ra, cứ để mặc nước mắt của Trần Tiểu Uyển thấm ướt ngực áo mình.
Đang trong tình cảnh cảm động thì hệ thống phát ra một thông báo, phá vỡ hết những lời hay ý đẹp mà Ngô Kiến Quốc đang nhào nặn hòng an ủi Trần Tiểu Uyển một phen.
Con mẹ nó…
- “Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng: 20 điểm kinh nghiệm, 1 lần rút thưởng ngẫu nhiên bắt đầu sau 60…59…58..”
Ngô Kiến Quốc vòng tay lên xoa đầu Trần Tiểu Uyển, miệng nói nhỏ:
- Không sao không sao, tin tưởng ta có được hay không? Ta hứa không để bọn chúng chạm một đầu ngón tay vào người ngươi.
Hiện tại ngươi ở trong phòng chờ một chút, ta ra ngoài kiểm tra, sau đó sẽ quay trở lại ngay.
Nói đoạn Ngô Kiến Quốc gỡ hai tay Trần Tiểu Uyển ra, sau đó quay lưng bước ra ngoài.
Trần Tiểu Uyển vẻ mặt ngơ ngác, nước mắt vẫn còn chưa ngừng rơi.
Mãi tới khi bóng lưng Ngô Kiến Quốc khuất sau bức tường hành lang, nàng mới lẩm bẩm:
- Ta… ta tin ngươi.
…
- Chúc mừng chủ nhân nhận được “Cố Thể Đan” x5, ba trăm ngàn tiền mặt, 20 điểm quy đổi Cửa Hàng.
Ngô Kiến Quốc xem qua phần thưởng, loại “Cố Thể Đan” này xuất xứ từ trong tiểu thuyết XX của tác giả YY, là một cuốn tiểu thuyết khá nổi tiếng trên các trang văn học mạng.
Tác dụng của nó chỉ có một, đó là giúp cơ thể người sử dụng trở nên mạnh mẽ, vững vàng hơn, đồng thời giảm thiểu đôi chút những căn bệnh tiềm tàng trong cơ thể, ví dụ như huyết áp cao, gan nhiễm mỡ, phổi tắc nghẽn… Tóm lại đây có thể coi như thuốc “trị bách bệnh” phiên bản mini.
Tuy nhiên tác dụng hạn chế bệnh tật của nó rất hữu hạn, bản chất chính của “Cố Thể Đan” vẫn là cường kiện cơ năng của cơ thể, giúp đột phá giới hạn về thể chất của người sử dụng.
Ngô Kiến Quốc nghĩ thầm không biết mình có phải là người duy nhất trên đời có những thứ kỳ dị này không.
Hay có thể, trên đời này còn rất nhiều người khác cũng sở hữu hệ thống, cũng từng uống “Cố Thể Đan”…
Nếu không phải như vậy, thì làm thế nào giải thích được sức mạnh vượt ngoài tầm nhân loại của “Người Đó”, kẻ đã mang cho Ngô Kiến Quốc một sự ám ảnh tới khó quên.
Đó là lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất Ngô Kiến Quốc cảm thấy sợ hãi và bất lực - sự bất lực sâu tận trong tâm trí, khi mà ngươi phải đối đầu với một thứ bất khả chiến bại.
Ngô Kiến Quốc rút một viên Cố Thể Đan từ trong rương chứa đồ ra, đặt nó trên tay ngắm nhìn.
Viên đan dược này thoạt nhìn không khác gì loại thuốc viên Đông Y thông thường, màu nâu sẫm ánh vàng, mùi thảo dược hơi gay mũi.
Hắn đưa thuốc vào miệng chầm chậm nhai, vị đắng ngắt tê tê lan tỏa ra khắp khoang miệng khiến Ngô Kiến Quốc không chịu nổi nhăn mặt một chút.
Hắn vừa nuốt xuống thì cơ thể lập tức có phản ứng, một luồng khí nóng từ dạ dày đang trào ra khắp toàn thân, liền sau đó là một trận đau nhức dữ dội.
Cảm giác như thể ai đó đang dùng gậy sắt đập gãy từng đoạn xương trên cơ thể hắn, sau đó lại khiến chúng liền lại, rồi tiếp tục đánh gãy.
Cơn đau truyền tới đại não làm mắt hắn như rung lên, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
Ngô Kiến Quốc cắn chặt răng, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, không phát ra một tiếng kêu im lặng chịu đựng.
May mắn sự thống khổ này chỉ kéo dài vài phút, sau đó những cơn đau liền rút đi nhanh chóng như chưa từng xảy ra.
Ngô Kiến Quốc bước vào nhà vệ sinh khóa trái cửa, sau đó cởi bộ quần áo đã thấm ướt mồ hôi trên người ra.
Chỉ vài phút mà quần áo của hắn đã ướt nhẹp, mùi mồ hôi cũng đặc biệt khó ngửi, Ngô Kiến Quốc nghĩ thầm đây chính là tẩy tủy phạt cốt trong truyền thuyết sao? Hắn lắc lắc cánh tay một chút, cảm nhận cơ thể đang căng tràn sức mạnh như vừa thoát thai hoán cốt vậy.
Ngô Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, bỗng nhiên xuất một quyền thẳng vào đó.
Rầm…
Gạch ốp tường vệ sinh vỡ tung, để lại một vết lún vỡ sâu tới năm phân trên bức tường, xung quanh đó nứt chằng chịt như mạng nhện.
Ngô Kiến Quốc gật đầu, quả nhiên không chỉ sức mạnh mà tốc độ cùng sự cứng cáp của xương cốt cũng được tăng lên đáng kể, một quyền vừa rồi so với trước đây nhanh và mạnh hơn không ít, mà hắn cũng không cảm thấy bàn tay đau đớn chút nào.
Tới đây Ngô Kiến Quốc lại nhìn vào cơ thể mình trong gương, từng đường nét cơ bắp càng trở nên sắc nét, hoàn hảo hơn, những vết sẹo chằng chịt trên ngực, bụng hắn cũng mờ đi đôi chút.
Ngô Kiến Quốc mỉm cười hài lòng, sau đó đi tới vòi hoa sen mở nước lên, làn nước lạnh buốt rơi xuống trên cơ thể hắn, gột rửa đi mùi mồ hôi khó chịu lúc nãy.
Ngô Kiến Quốc tắm qua loa chừng vài phút liền tắt nước, nhưng lúc này lại nảy sinh một vấn đề nhỏ: quần áo của hắn đều đã thấm ướt, không thể mặc lại được, mà Ngô Kiến Quốc cũng không mang theo quần áo để thay.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cốc cốc, sau đó một giọng nói dịu dàng truyền đến:
- Kiến..
Kiến Quốc đại ca, ngươi ở trong đó sao..?
.