Siêu Năng Thời Đại
Chương 10: Nhà Lý Văn Lượng
Mấy ngày nay Lý Văn Lượng cảm thấy rất buồn phiền.
Chỉ mới qua vài ngày mà bệnh tình của ông nội hắn Lý Hoàn liền đã chuyển biến xấu hơn hẳn.
Vốn còn cho rằng chỉ mất thêm vài ngày tĩnh dưỡng là có thể xuất viện, không ngờ ba ngày trước Lý Hoàn lên cơn đau tim, dù được cấp cứu kịp thời nên chưa đến nỗi mất mạng, nhưng hiện tại vẫn còn đang phải nằm thở máy tại phòng hồi sức tích cực bệnh viện đa khoa quân đội tỉnh Yến.
Ông nội Lý Văn Lượng năm nay đã ngoài tám mươi tuổi, là một cây đại thụ trong hai giới thương – chính của tỉnh Yến.
Ông cụ đã từng có thời gian dài đảm đương bí thư tỉnh ủy tỉnh Yến trong thời kỳ đổi mới, sau đó lại được điều về một bộ ngành ở trung ương giữ chức bộ trưởng.
Không ngoa khi nói trong quan trường tỉnh Yến, không ai không biết Lý Hoàn lão gia tử, ngay đến chủ tịch tỉnh Yến hiện tại cũng là môn sinh của ông cụ.
Ngoài ra còn có không ít đại lão trung ương đã về hưu cũng thường xuyên giữ liên lạc với ông cụ Lý, điều này giải thích vì sao tập đoàn Lý thị không chỉ cực kỳ vững vàng ở tỉnh Yến, mà cơ sở làm ăn còn trải rộng trên cả nước, thậm chí cả ở nước ngoài.
Lý lão gia tử có ba người con trai, trong đó cha của Lý Văn Lượng – Lý Văn Dương là con út.
Phía trên ông ta còn có hai người anh, bác cả Lý Văn Dũng hiện đang đảm nhiệm phó chính ủy quân khu Kiến Nam, hàm thiếu tướng.
Bác hai Lý Văn Cương không theo quân chính mà lăn lộn thương giới, hiện đang là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lý Thị.
Chỉ có cha của Lý Văn Lượng theo con đường học thuật, hiện tại đang công tác tại viện vật lý nguyên tử quốc gia, đồng thời còn kiêm chức giảng viên bộ môn Cơ Học Lượng Tử tại trường đại học Thủ đô.
Lý Văn Dũng lấy vợ khá muộn, cho nên dù đã hơn sáu mươi tuổi nhưng chỉ có một đứa con gái còn đang đi học.
Lý Văn Cương có hai người con trai, cả hai đều đang đảm nhiệm các chức vụ quản lý trong nội bộ Lý Thị.
Lý Văn Dương chỉ có một người con trai chính là Lý Văn Lượng.
Nội bộ gia tộc Lý Thị cũng không thực sự hòa thuận, nhất là trong tập đoàn Lý Thị cạnh tranh rất gắt gao.
Bởi vì Lý lão gia tử đã định ra gia quy, bất kể thế hệ trước có đảm nhận chức vụ gì, thành tựu cao đến đâu, thì con cái của họ cũng không được thừa hưởng bất kỳ tài nguyên gì của gia tộc nếu như không có bản lĩnh thực sự.
Hơn nữa bậc cha chú không được can thiệp vào chuyện con trẻ tranh đấu, chỉ có thể đóng vai trò trung gian điều hòa mối quan hệ.
Đó cũng là cách để duy trì gia tộc luôn đào tạo ra những nhân tài có thể đảm đương đại cục, gìn giữ cho gia tộc phồn thịnh lâu dài mà không sợ bị hủy trong tay lớp con cháu kém cỏi.
Tuy nhiên, bởi vì Lý lão gia tử còn sống, cho nên mâu thuẫn trong nội bộ Lý Thị luôn được áp xuống tới một mức độ vừa phải.
Dẫu sao trước mặt ông cụ, tất cả mọi người bao gồm cả ba người Lý Văn Dũng đều phải tỏ ra hòa thuận, ngẫu nhiên có phát sinh tranh cãi cũng không đến mức quá đà.
Nhưng nếu một ngày Lý lão nhắm mắt xuôi tay, vậy thì không chắc những mâu thuẫn vốn luôn tích súc từ trước tới nay sẽ phun trào hay không.
Bởi vậy Lý lão gia tử luôn đau đầu về việc ai sẽ là người thừa kế vị trí người đứng đầu trong gia tộc sau khi mình trăm tuổi.
Nếu coi ông cụ như thế hệ thứ nhất, vậy hai bác và cha của Lý Văn Lượng sẽ là thế hệ hai, Lý Văn Lượng cùng anh chị em con chú con bác sẽ là thế hệ thứ ba.
Tuổi tác cả ba người thế hệ thứ hai đều đã ngoài ngũ tuần, con đường phát triển cũng gần như đã đi đến cuối cùng, không thể tiến thêm được nữa.
Nhưng thế hệ thứ ba thì khác, bọn họ còn trẻ, còn có tiềm năng vô hạn, vậy nên Lý lão muốn nâng đỡ một người cháu nội để thay thế vị trí của mình, vừa gánh vác gia tộc trên vai, vừa điều hòa các mối quan hệ nội bộ.
Lý Văn Lượng cũng hiểu điều đó, tuy nhiên hắn lại không phải kẻ có tham vọng, cho nên hắn cũng không mặn mà gì với trò tranh đấu trong nội bộ Lý Thị.
Về điểm nay cha hắn Lý Văn Dương không ủng hộ, nhưng cũng không bức ép hắn, ông ta hiểu tính cách con trai mình, để Lý Văn Lượng đi tranh giành với những người anh người chị kia, chưa chắc đã là con đường tốt cho hắn.
Bởi vậy trong nhà cha con Lý Văn Lượng luôn đóng vai trò trung lập, không thiên về bên nào hết.
Nhưng cho dù nội bộ gia tộc họ Lý có như thế nào, thì khi đối ngoại chắc chắn họ sẽ tìm được sự nhất trí.
Đó cũng là lý do mấy ngày nay Lý Văn Lượng luôn mặt ủ mày chau, Lý lão gia tử nếu như không qua khỏi lần này, sự cân bằng kỳ diệu của nội bộ Lý gia sẽ lung lay, mà các thế lực đối địch với Lý gia sẽ trỗi dậy mãnh liệt.
Trong nhà, các ngươi có đấu tới long trời lở đất, ta đây vẫn như cũ không có ý kiến, nhưng nếu Lý gia vì chuyện này mà suy sụp, ta lại không thể không lo lắng.
Bởi vì hơn ai hết Lý Văn Lượng hiểu, cơm áo gạo tiền của hắn đều là từ Lý gia mà tới, sự ưu việt so với người khác của hắn cũng là vì hắn là người của Lý gia Yến Kinh.
Một khi gia tộc suy bại, hắn sẽ mất hết những thứ đang có, thậm chí những kẻ trước đây bị hắn dẫm dưới chân có thể quay lại chà đạp hắn không chừng.
Tuy nhiên lo lắng thì lo lắng, Lý Văn Lượng cũng không có khả năng làm được gì để thay đổi tình huống này.
Bởi vì y học nằm ngoài phạm trù hắn có thể thao tác, sức khỏe của lão gia tử lúc này chỉ có thể dựa vào ý trời, bởi ngay đến các bác sĩ đầu ngành được mời từ thủ đô về cũng nói tình trạng của ông cụ không khả quan, rất có thể sẽ sống thực vật tới khi chết.
Mà việc đưa Lý lão gia tử ra nước ngoài vào thời điểm này cũng là bất khả thi, việc di chuyển quãng đường xa như vậy với một người đang hồi sức tích cực quá mạo hiểm, tình hình có thể chuyển xấu bất cứ lúc nào.
Lý Văn Lượng đang than thở buồn phiền thì điện thoại của hắn đổ chuông.
- Lý ca à, là ta Ngô Kiến Quốc đây.
Dù đang không thoải mái trong lòng nhưng Lý Văn Lượng cũng miễn cưỡng cười nói:
- Kiến Quốc hả, sao hôm nay bỗng nhiên lại nhớ tới ta, không phải lại thiếu chân đánh bạc chứ.
Ta nói nếu là chuyện đó liền thôi đi, mấy ngày nay tâm trạng ta không tốt, không có hứng thú.
- Ha ha, đánh bạc thì không, nhưng lại có chút việc nhỏ muốn nhờ Lý ca ngươi giúp đỡ.
- Là việc gì cứ nói, nếu nằm trong khả năng ta tuyệt không từ chối.
Ngô Kiến Quốc cười đáp:
- Là như vậy, muốn nhờ ngươi cho một người lạ tá túc nhờ một đêm, hắn hiện tại đang gặp chút rắc rối nhỏ, ở ngoài sợ không an toàn.
Nếu ta không nhầm thì nhà ngươi ở trong khu tập thể tỉnh ủy đúng không? Yên tâm, người này hoàn toàn trong sạch, không dính dáng gì tới pháp luật.
- Nếu đã vậy thì ngươi cứ đưa người tới trước cổng tập thể tỉnh ủy, ta sẽ cho người ra đón.
- Được, đa tạ lão huynh.
Ngô Kiến Quốc cúp máy, quay sang Trần Tiểu Uyển nói:
- Bây giờ lên xe, ta đưa ngươi tới nhà người quen, ở nơi đó tuyệt đối an toàn không cần lo lắng.
Sáng ngày mai ta sẽ mang ngươi đi ngân hàng lấy đồ.
Trần Tiểu Uyển ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng mở cửa bước lên xe.
Ngô Kiến Quốc cũng không dài dòng, hắn nhấn nút khởi động rồi đạp ga, tiếng động cơ Porsche gầm lên trầm thấp như một con mãnh thú lao ra khỏi cánh cổng biệt thự.
Ngô Kiến Quốc tặc lưỡi, dù không thể sánh bằng những chiếc siêu xe triệu đô nhưng chiếc Porsche Panamera này vẫn có tốc độ khá tuyệt, cảm giác lái cũng rất êm ái thoải mái.
Đường phố Yến Kinh buổi tối vẫn rất đông đúc, ánh đèn sáng như ban ngày, những chiếc bảng hiệu lấp lánh đầy màu sắc.
Ngô Kiến Quốc căng chân ga, chiếc xe vọt lên, những ánh sáng xanh đỏ kia cũng nhòe đi.
Hắn nhìn sang bên cạnh, phát hiện Trần Tiểu Uyển đang khẽ run nhẹ, hai tay bám chặt vào chân váy, trên trán cũng có vài giọt mồ hôi li ti ẩn hiện.
Ngô Kiến Quốc cười nói thầm, cô nàng này có vẻ sợ tốc độ cao, vậy mà lão Trần lại mua tặng nàng một chiếc Porsche, thật sự không phù hợp lắm.
Đây là lần đầu tiên Trần Tiểu Uyển ngồi xe chạy nhanh như vậy.
Nhìn từng chiếc ô tô lẫn xe máy lần lượt bị bỏ lại phía sau, những ánh đèn nhòe nhoẹt xẹt qua như điện, trong lòng nàng không khỏi run lên lo sợ.
Nhưng kỳ lạ là giữa sự lo sợ ấy lại hòa quyện một chút phấn khích cùng thỏa mãn, chúng như chất xúc tác khiến tim nàng đập nhanh hơn, lòng bàn tay rịn mồ hôi cũng run lên.
Chẳng mấy chốc Ngô Kiến Quốc cùng Trần Tiểu Uyển đã tới trước cổng khu tập thể tỉnh ủy.
Gọi là khu tập thể nhưng bên trong đều là biệt thự, đường đi cũng rất rộng, xung quanh được quây tường rào cao quá đầu người.
Ở mỗi cổng vào khu tập thể đều có một vọng gác, trong đó có hai đồng chí cảnh vệ được trang bị đầy đủ từ bộ đàm đến súng ngắn.
Ngô Kiến Quốc biết, khu vực này được bảo vệ sâm nghiêm không kém gì các khu vực quân sự, bất kỳ kẻ nào có ý đồ xâm nhập đều sẽ bị triệt hạ ngay tức khắc.
Chỉ cần có sự kiện đặc biệt xảy ra, thì trong vòng tối đa ba phút cả một trung đoàn cảnh vệ sẽ có mặt cùng với tiểu liên và xe thiết giáp.
Tóm lại để Trần Tiểu Uyển ở lại đây Ngô Kiến Quốc rất yên tâm, thậm chí có thể nói nàng ở trong nhà Lý Văn Lượng còn an toàn hơn ở cạnh hắn.
Ngô Kiến Quốc bốc điện thoại gọi cho Lý Văn Lượng, chỉ sau vài phút đã có một xe ô tô biển kiểm soát thuộc quân khu Kiến Nam chạy tới.
Từ trong xe Lý Văn Lượng bước ra cùng một người nữa, chính là thư ký của hắn.
Lý Văn Lượng cười nói:
- Đây là Trương Siêu thư ký của ta, để hắn đưa người vào là được, ta đã sắp xếp phòng rồi.
- Được, đa tạ Lý ca.
- Ha ha, đa tạ thì khỏi, con mẹ nó Ngô Kiến Quốc ngươi còn tỏ ra lịch sự như vậy, ta nhìn thật không quen mắt, coi chừng ta trực tiếp trở mặt ha ha ha…
Lý Văn Lượng vỗ vai Ngô Kiến Quốc cười ha hả, sau đó hắn ngó vào trong xe, liền bị vẻ xinh đẹp của Trần Tiểu Uyển làm cho giật mình:
- Con mẹ… không, là tiên nữ nhà ai đây, Ngô Kiến Quốc ngươi giỏi lắm, bắt cóc cô bé này từ đâu mang tới chỗ ta, không sợ ta báo cảnh sát còng ngươi lại sao?
Ngô Kiến Quốc cười gượng:
- Đây là Trần Tiểu Uyển, là con gái một người bằng hữu của ta, trong nhà nàng xảy ra chuyện nên tạm thời chạy qua đây, ta cũng chỉ là giúp đỡ đơn thuần, tuyệt không có ý đồ gì.
- Cha mẹ ơi, Ngô Kiến Quốc ngươi là thái giám hay cục gỗ, một cô gái xinh đẹp như vậy mà ngươi nói không động lòng.
Hay là vậy, ngươi thật không có ý gì, vậy để lão Lý ta đến có ý đồ đi, ta còn chưa có vợ đâu đấy…
Ngô Kiến Quốc xua tay:
- Ngưng, lão Lý ngươi nói nhảm thật nhiều.
Bây giờ đang lúc rảnh rỗi, chúng ta đi uống vài chén không?
Lý Văn Lượng gật đầu tán đồng:
- Được, mấy ngày hôm nay thật là buồn bực muốn chết, uống vài chén cũng tốt.
Trương Siêu, ngươi lái xe đưa tiểu cô nương này trở về, bảo thím Xuân sắp xếp chỗ ngủ cho nàng.
Đi thôi Ngô lão đệ.
Trương Siêu gật đầu, hắn mở cửa sau xe, hướng về phía Trần Tiểu Uyển làm tư thế mời.
Trần Tiểu Uyển liếc qua Ngô Kiến Quốc, thấy hắn gật gật đầu, nàng mới yên tâm bước vào xe.
Chiếc Land Cruiser biển quân khu Kiến Nam lầm lũi tiến vào trong khu tập thể.
Lý Văn Lượng ngoảnh đầu chào mấy người cảnh vệ trong vọng gác, bọn họ cũng nghiêm túc đáp lễ.
Có thể nói những người ở đây không ai không biết Lý Văn Lượng là cháu nội Lý lão gia tử, hơn nữa bác ruột của hắn là Phó Chính Ủy quân khu Kiến Nam, về lý thuyết được coi như thượng cấp của bọn họ, dù không có tính liên quan thực chất nhưng lễ nghĩa vẫn là phải có.
Ngô Kiến Quốc nhìn thấy vậy liền cười nói:
- Mấy ngày không gặp, liền phải nhìn Lý huynh bằng cặp mắt khác.
Đi xe biển quân đội không nói, những người lính kia đối với ngươi cũng mười phần kính trọng, quả không hổ là tinh anh của tỉnh Yến ta.
Lý Văn Lượng cười mắng:
- Cũng không phải dựa vào thực lực của mình, có gì đáng tự hào? Con mẹ nó Ngô Kiến Quốc ngươi bớt nói nhảm đi.
Chúng ta đi đâu bây giờ?
- Tới quán bar của lão Cửu, đúng lúc ta có chuyện cần gặp lão ấy, một công đôi việc.
Hai người Ngô Kiến Quốc bước lên xe, chiếc Porsche lại một lần nữa rồ ga lao vút đi, biến mất trong đêm.
.