Siêu Mẫu Hàng Đầu
Chương 40
Lâm Lam ở bệnh viện được hai ngày thì nhận được điện thoại từ nhà trường, ăn xong bữa sáng nhìn Diêm Quân Lệnh mà hỏi: “Em muốn tới trường một chuyến, anh về Bắc Kinh hay biệt thự?’’
“Một lát nói chuyện với ba, đợi bên em xong rồi nói.” Diêm Quân Lệnh rút ít khăn giấy lau lau miệng.
Lâm Lam do dự một hồi, “ Anh, như vây có ổn không?”.
“Có vấn đề gì sao?”.
“Ờ, thì là...” Lâm Lam đột nhiên không biết nên nói như thế nào, vắt óc nghĩ một lúc. Nghĩ hồi lâu Lâm Lam bỗng buột miệng buông ra một câu thơ: “ Nhuyễn ngọc ôn hương bão mãn hoài, tùng thử quân vương bất thượng triều?” ( Người đẹp e ấp nép vào lòng, từ nay hoàng thượng không lên triều).
“Oh, nhuyễn ngọc rất đẹp, nhưng hình như anh lại nhớ là “ xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tùng thử quân vương bất tảo triều”, (Đêm xuân chưa dứt mặt trời mọc, từ nay hoàng thượng không triều sớm). Lam Lam muốn khi nào cùng bổn Vương thưởng đêm xuân đây?” Diêm Quân Lệnh buông lời chọc ghẹo. Nghe xong câu này, Lâm Lam cuối cũng cũng biết cái gì gọi là tự đào hố chôn mình rồi.
“Hậu cung của người ba nghìn mỹ nhân, xin người đừng làm khó tiểu nữ mà.”
“Hậu cung ba nghìn mỹ nhân, ta lại chỉ muốn có mình nàng.” Diêm Quân Lệnh tiếp lời một cách mạch lạc.
“Thiếu gia như các anh có phải đều tán tỉnh như vậy không? Lâm Lam quyết không nhận thua.
“Vậy còn phải xem đó là ai.” Diêm Quân Lệnh nghi hoặc.
Lâm Lam đỏ bừng mặt, “ Thôi em ăn no rồi, em đi trước đây.”
Vừa nói xong Lâm Lam vội vàng đứng dậy, cứ nói tiếp cô e không chịu nổi sự ngọt ngào này.
“Để Lý Húc tiễn em.” Đằng sau Diêm Quân Lệnh nói thêm.
“Hả? Không cần đâu...dạ vâng.” Lâm Lam định từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt của Diêm Quân Lệnh, cô ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Trải qua một ngày một đêm sóng gió, trên mạng kiểu bình luận nào cũng có. Lâm Lam đã không còn quá để ý như lúc đầu nữa, con người sau mỗi chuyện xảy ra đều dần trở lên kiên cường cứng cỏi hơn, Lâm Lam cảm thấy cô bây giờ mới bắt đầu.
Diêm Quân Lệnh ngoài mặt tuy không biểu lộ, nhưng anh không yên tâm Lâm Lam một mình đi ra ngoài.
Tới trường học, so với mấy ngày trước làm khó thì lần này thầy chủ nhiệm nói chuyện dễ chịu hơn, còn dặn dò Lâm Lam mấy câu liền cho cô rút bằng tốt nghiệp. Bạn học cùng khóa sớm đã ra trường rồi, Lâm Lam ôm bằng tốt nghiệp đi qua khuôn viên trường, bất giác giật mình thời gian trôi đi nhanh quá. Chớp mắt một cái đã 4 năm rồi.
Tâm trạng Lâm Lam rối bời, vốn dĩ thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất, cô lại vì cuộc sống mưu sinh, người yêu và những người bạn mà cô vốn trân trọng cũng phân li trong mùa tốt nghiệp ấy. Nhưng nghĩ tới Diêm Quân Lệnh, trong lòng Lâm Lam bỗng ấm trở lại.
Rời khỏi trường, Lâm Lam vừa lên xe thì nhận được một cuộc điện thoại, mới nghe được lúc vẻ mặt trầm hẳn xuống, là phía trưởng ban tổ chức show 18+ gọi tới. Họ đã gửi thư mời bên luật sư tới căn hộ của cô, nhưng vì cô không hồi đáp nên đã khởi kiện lên tòa án rồi.
Từ khi về với tập đoàn Đỉnh Thành, Lâm Lam chưa về qua căn hộ của cô, vốn dĩ không biết chuyện thư mời từ luật sư. Nhưng dù nhận được thì đã làm sao, cô không phải là đứa con nít, dọa vớ vẩn liền nghe theo. Trực tiếp nói chuyện với người bên công ty kia, “mời quý công ty nhất định phải khởi kiện, tiện giúp tôi đem theo người ký hợp đồng, để chúng tôi thực hiện quyền kiện quý công ty đã lợi dụng làm sai quảng cáo thu hút người mẫu, ép người mẫu làm dịch vụ khiêu dâm.” Dứt lời, Lâm Lam cúp điện thoại cái bộp.
“Chị dâu không sao chứ?” Lý Húc quay lại hỏi.
Lâm Lam lắc lắc đầu, nhắm mắt dựa vào xe “ Không sao.” Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi thật biết chiêu trò, chuyện này chưa qua chuyện khác đã tới, nhưng mà cô thật sự rất muốn biết lần này bọn họ định giở trò gì với cô.
Chỉ là không ngờ rằng vừa tới bệnh viện thì cảnh sát đã đứng đợi cô rồi.
Lâm Lam có chút bối rối, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần hỏi “Tôi muốn biết lý do họ khởi kiện tôi”
“Cô Lâm thứ lỗi, chúng tôi chỉ phụ trách đưa thư tố tụng, mong cô Lâm thứ 3 tuần tới đến tòa đúng giờ.” Viên cảnh sát nói lời khách sáo rồi rời đi.
Lý Húc bước lên trước nói “ Thứ 3 tuần sau vừa hay đúng ngày sơ tuyển của Đỉnh Thành”.
“Cũng là ngày tôi và Hàn Hinh Nhi quyết đấu.” Lâm Lam nói thêm, cô cho rằng đây là một sự trùng hợp.
“Chị dâu có dự định gì không?” Lý Húc vừa đi vừa hỏi.
“Cứ về đã rồi suy nghĩ sau.” Lâm Lam không hiểu mấy thứ trình tự pháp luật này lắm, từ giờ tới thứ ba tuần sau chẳng còn mấy hôm nữa.
Đợi về tới phòng bệnh đã trưa rồi. Bệnh tình của Lâm Phúc Sinh tốt hơn nhiều, tìm nguồn ghép thận cũng không phải là việc sớm chiều, bởi vậy việc cần làm duy nhất lúc này là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt. Hơn nữa ở phòng bệnh VIP Lâm Lam cũng không cần phải lo lắng chuyện xảy ra tối qua nữa, chỉ là chi phí càng nặng thêm.
Nhìn Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam có chút ngại ngùng, “Tiền trước kia và chi phí bây giờ, sau này em nhất định trả lại cho anh.”
“Với anh mà rõ ràng vậy sao, sợ mắc nợ anh à?” Diêm Quân Lệnh lạnh lùng liếc mắt.
Trước ánh mắt đó toàn thân Lâm Lam cứng đơ, “Em sợ nợ nhiều trả không hết.”
“Vậy không cần trả nữa.” Giọng Diêm Quân Lệnh không đổi, Lâm Lam cảm thấy tim đập nhanh hơn, không cần trả nữa ý là sao?
“Em không quen nợ người khác.” Lâm Lam nói là thật lòng, như thế sẽ khiến cô không bất an.
“Anh đâu phải người ngoài, anh là chồng của em.” Giọng của Diêm Quân Lệnh chùng xuống khiến Lâm Lam nhất thời lặng người đi.
“Uhm.” Phải một lúc Lâm Lam mới Uhm nhẹ một tiếng, sau đó chuyển chủ đề,” Anh đói chưa? Chúng mình cùng ăn cơm với ba nhé.”
“Chuyện nhận được thư mời hầu tòa còn không định nói với anh?” Nào biết được Diêm Quân Lệnh giơ tay nắm chặt tay Lâm Lam, đẩy người về phía trước mặt cô.
“Chuyện này...” Lâm Lam vô thức nhìn về phía Lý Húc.
Lý Húc nhún vai, ra vẻ tôi cũng hết cách, anh ấy mới là ông chủ.
“Việc này anh sẽ giải quyết, hợp đồng không phải anh ký, công ty bọn họ cũng không làm gì anh được.” Lâm Lam thực sự không muốn làm phiền Diêm Quân Lệnh nữa. Người đàn ông này giúp đỡ cô quá nhiều rồi, nhiều tới mức Lâm Lam cảm thấy trả không nổi nữa.
Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam một hồi rồi nói,“Được rồi, có vấn đề gì thì nói với anh.”
Lâm Lam bị nhìn tới nỗi mất tự nhiên liền nhẹ nhàng kéo tay Diêm Quân Lệnh, “Mình đi ăn thôi anh.”
“Uhm.” Diêm Quân Lệnh ừm một tiếng, trừng mắt nhìn Lý Húc, Lý Húc vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn.
Lúc ăn cơm Lâm Phúc Sinh vẫn giận Lâm Lam chuyện làm người mẫu, Lâm Lam cũng bó tay không còn cách nào nữa. Ngay cả lời của Diêm Quân Lệnh mà Lâm Phúc Sinh cũng không nghe, nhất nhất không để Lâm Lam cãi lời ông. Cho dù Lâm Lam bướng bỉnh nũng nịu thế nào chăng nữa, Lâm Phúc Sinh cũng không quan tâm.Nhưng cuộc thi tuyển người mẫu của Đỉnh Thành sắp bắt đầu rồi, Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi là khách mời khai mạc tất sẽ gây sự chú ý, đặc biệt là những ồn ào sau đó.
Mệt mỏi dựa bên ngoài phòng bệnh Lâm Phúc Sinh, thì nghe phòng bên tiếng giục vội của Lý Húc, “Sếp, Đổng sự hội vô cùng tức giận, bất luận thế nào chiều nay anh cũng phải về ạ.”
“Tôi biết rồi.” Câu này của Diêm Quân Lệnh đã nói n lần rồi nhưng không thèm làm.
“Sếp...”
Đúng lúc Lý Húc cực chẳng đã cầu xin Diêm Quân Lệnh, thì Lâm Lam đột nhiên bước vào, nói dứt khoát: “Anh về Bắc Kinh trước đi, em ở đây được rồi.”
“Em một mình ổn thật chứ?”
“Em không yếu đuối như anh nghĩ đâu, hơn nữa giống như anh nói nếu em muốn bước tiếp con đường này thì những thứ phải đối mặt chỉ mới bắt đầu, bây giờ em dựa vào anh, chẳng lẽ suốt nửa đời còn lại vẫn phải dựa vào anh sao?” Lâm Lam từ tốn, giọng điệu kiên định.
“Tốt.” Diêm Quân Lăng nhìn Lâm Lam cuối cùng buông một từ “ tốt”.
Lý Húc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Một lát nói chuyện với ba, đợi bên em xong rồi nói.” Diêm Quân Lệnh rút ít khăn giấy lau lau miệng.
Lâm Lam do dự một hồi, “ Anh, như vây có ổn không?”.
“Có vấn đề gì sao?”.
“Ờ, thì là...” Lâm Lam đột nhiên không biết nên nói như thế nào, vắt óc nghĩ một lúc. Nghĩ hồi lâu Lâm Lam bỗng buột miệng buông ra một câu thơ: “ Nhuyễn ngọc ôn hương bão mãn hoài, tùng thử quân vương bất thượng triều?” ( Người đẹp e ấp nép vào lòng, từ nay hoàng thượng không lên triều).
“Oh, nhuyễn ngọc rất đẹp, nhưng hình như anh lại nhớ là “ xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tùng thử quân vương bất tảo triều”, (Đêm xuân chưa dứt mặt trời mọc, từ nay hoàng thượng không triều sớm). Lam Lam muốn khi nào cùng bổn Vương thưởng đêm xuân đây?” Diêm Quân Lệnh buông lời chọc ghẹo. Nghe xong câu này, Lâm Lam cuối cũng cũng biết cái gì gọi là tự đào hố chôn mình rồi.
“Hậu cung của người ba nghìn mỹ nhân, xin người đừng làm khó tiểu nữ mà.”
“Hậu cung ba nghìn mỹ nhân, ta lại chỉ muốn có mình nàng.” Diêm Quân Lệnh tiếp lời một cách mạch lạc.
“Thiếu gia như các anh có phải đều tán tỉnh như vậy không? Lâm Lam quyết không nhận thua.
“Vậy còn phải xem đó là ai.” Diêm Quân Lệnh nghi hoặc.
Lâm Lam đỏ bừng mặt, “ Thôi em ăn no rồi, em đi trước đây.”
Vừa nói xong Lâm Lam vội vàng đứng dậy, cứ nói tiếp cô e không chịu nổi sự ngọt ngào này.
“Để Lý Húc tiễn em.” Đằng sau Diêm Quân Lệnh nói thêm.
“Hả? Không cần đâu...dạ vâng.” Lâm Lam định từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt của Diêm Quân Lệnh, cô ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Trải qua một ngày một đêm sóng gió, trên mạng kiểu bình luận nào cũng có. Lâm Lam đã không còn quá để ý như lúc đầu nữa, con người sau mỗi chuyện xảy ra đều dần trở lên kiên cường cứng cỏi hơn, Lâm Lam cảm thấy cô bây giờ mới bắt đầu.
Diêm Quân Lệnh ngoài mặt tuy không biểu lộ, nhưng anh không yên tâm Lâm Lam một mình đi ra ngoài.
Tới trường học, so với mấy ngày trước làm khó thì lần này thầy chủ nhiệm nói chuyện dễ chịu hơn, còn dặn dò Lâm Lam mấy câu liền cho cô rút bằng tốt nghiệp. Bạn học cùng khóa sớm đã ra trường rồi, Lâm Lam ôm bằng tốt nghiệp đi qua khuôn viên trường, bất giác giật mình thời gian trôi đi nhanh quá. Chớp mắt một cái đã 4 năm rồi.
Tâm trạng Lâm Lam rối bời, vốn dĩ thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất, cô lại vì cuộc sống mưu sinh, người yêu và những người bạn mà cô vốn trân trọng cũng phân li trong mùa tốt nghiệp ấy. Nhưng nghĩ tới Diêm Quân Lệnh, trong lòng Lâm Lam bỗng ấm trở lại.
Rời khỏi trường, Lâm Lam vừa lên xe thì nhận được một cuộc điện thoại, mới nghe được lúc vẻ mặt trầm hẳn xuống, là phía trưởng ban tổ chức show 18+ gọi tới. Họ đã gửi thư mời bên luật sư tới căn hộ của cô, nhưng vì cô không hồi đáp nên đã khởi kiện lên tòa án rồi.
Từ khi về với tập đoàn Đỉnh Thành, Lâm Lam chưa về qua căn hộ của cô, vốn dĩ không biết chuyện thư mời từ luật sư. Nhưng dù nhận được thì đã làm sao, cô không phải là đứa con nít, dọa vớ vẩn liền nghe theo. Trực tiếp nói chuyện với người bên công ty kia, “mời quý công ty nhất định phải khởi kiện, tiện giúp tôi đem theo người ký hợp đồng, để chúng tôi thực hiện quyền kiện quý công ty đã lợi dụng làm sai quảng cáo thu hút người mẫu, ép người mẫu làm dịch vụ khiêu dâm.” Dứt lời, Lâm Lam cúp điện thoại cái bộp.
“Chị dâu không sao chứ?” Lý Húc quay lại hỏi.
Lâm Lam lắc lắc đầu, nhắm mắt dựa vào xe “ Không sao.” Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi thật biết chiêu trò, chuyện này chưa qua chuyện khác đã tới, nhưng mà cô thật sự rất muốn biết lần này bọn họ định giở trò gì với cô.
Chỉ là không ngờ rằng vừa tới bệnh viện thì cảnh sát đã đứng đợi cô rồi.
Lâm Lam có chút bối rối, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần hỏi “Tôi muốn biết lý do họ khởi kiện tôi”
“Cô Lâm thứ lỗi, chúng tôi chỉ phụ trách đưa thư tố tụng, mong cô Lâm thứ 3 tuần tới đến tòa đúng giờ.” Viên cảnh sát nói lời khách sáo rồi rời đi.
Lý Húc bước lên trước nói “ Thứ 3 tuần sau vừa hay đúng ngày sơ tuyển của Đỉnh Thành”.
“Cũng là ngày tôi và Hàn Hinh Nhi quyết đấu.” Lâm Lam nói thêm, cô cho rằng đây là một sự trùng hợp.
“Chị dâu có dự định gì không?” Lý Húc vừa đi vừa hỏi.
“Cứ về đã rồi suy nghĩ sau.” Lâm Lam không hiểu mấy thứ trình tự pháp luật này lắm, từ giờ tới thứ ba tuần sau chẳng còn mấy hôm nữa.
Đợi về tới phòng bệnh đã trưa rồi. Bệnh tình của Lâm Phúc Sinh tốt hơn nhiều, tìm nguồn ghép thận cũng không phải là việc sớm chiều, bởi vậy việc cần làm duy nhất lúc này là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt. Hơn nữa ở phòng bệnh VIP Lâm Lam cũng không cần phải lo lắng chuyện xảy ra tối qua nữa, chỉ là chi phí càng nặng thêm.
Nhìn Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam có chút ngại ngùng, “Tiền trước kia và chi phí bây giờ, sau này em nhất định trả lại cho anh.”
“Với anh mà rõ ràng vậy sao, sợ mắc nợ anh à?” Diêm Quân Lệnh lạnh lùng liếc mắt.
Trước ánh mắt đó toàn thân Lâm Lam cứng đơ, “Em sợ nợ nhiều trả không hết.”
“Vậy không cần trả nữa.” Giọng Diêm Quân Lệnh không đổi, Lâm Lam cảm thấy tim đập nhanh hơn, không cần trả nữa ý là sao?
“Em không quen nợ người khác.” Lâm Lam nói là thật lòng, như thế sẽ khiến cô không bất an.
“Anh đâu phải người ngoài, anh là chồng của em.” Giọng của Diêm Quân Lệnh chùng xuống khiến Lâm Lam nhất thời lặng người đi.
“Uhm.” Phải một lúc Lâm Lam mới Uhm nhẹ một tiếng, sau đó chuyển chủ đề,” Anh đói chưa? Chúng mình cùng ăn cơm với ba nhé.”
“Chuyện nhận được thư mời hầu tòa còn không định nói với anh?” Nào biết được Diêm Quân Lệnh giơ tay nắm chặt tay Lâm Lam, đẩy người về phía trước mặt cô.
“Chuyện này...” Lâm Lam vô thức nhìn về phía Lý Húc.
Lý Húc nhún vai, ra vẻ tôi cũng hết cách, anh ấy mới là ông chủ.
“Việc này anh sẽ giải quyết, hợp đồng không phải anh ký, công ty bọn họ cũng không làm gì anh được.” Lâm Lam thực sự không muốn làm phiền Diêm Quân Lệnh nữa. Người đàn ông này giúp đỡ cô quá nhiều rồi, nhiều tới mức Lâm Lam cảm thấy trả không nổi nữa.
Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam một hồi rồi nói,“Được rồi, có vấn đề gì thì nói với anh.”
Lâm Lam bị nhìn tới nỗi mất tự nhiên liền nhẹ nhàng kéo tay Diêm Quân Lệnh, “Mình đi ăn thôi anh.”
“Uhm.” Diêm Quân Lệnh ừm một tiếng, trừng mắt nhìn Lý Húc, Lý Húc vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn.
Lúc ăn cơm Lâm Phúc Sinh vẫn giận Lâm Lam chuyện làm người mẫu, Lâm Lam cũng bó tay không còn cách nào nữa. Ngay cả lời của Diêm Quân Lệnh mà Lâm Phúc Sinh cũng không nghe, nhất nhất không để Lâm Lam cãi lời ông. Cho dù Lâm Lam bướng bỉnh nũng nịu thế nào chăng nữa, Lâm Phúc Sinh cũng không quan tâm.Nhưng cuộc thi tuyển người mẫu của Đỉnh Thành sắp bắt đầu rồi, Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi là khách mời khai mạc tất sẽ gây sự chú ý, đặc biệt là những ồn ào sau đó.
Mệt mỏi dựa bên ngoài phòng bệnh Lâm Phúc Sinh, thì nghe phòng bên tiếng giục vội của Lý Húc, “Sếp, Đổng sự hội vô cùng tức giận, bất luận thế nào chiều nay anh cũng phải về ạ.”
“Tôi biết rồi.” Câu này của Diêm Quân Lệnh đã nói n lần rồi nhưng không thèm làm.
“Sếp...”
Đúng lúc Lý Húc cực chẳng đã cầu xin Diêm Quân Lệnh, thì Lâm Lam đột nhiên bước vào, nói dứt khoát: “Anh về Bắc Kinh trước đi, em ở đây được rồi.”
“Em một mình ổn thật chứ?”
“Em không yếu đuối như anh nghĩ đâu, hơn nữa giống như anh nói nếu em muốn bước tiếp con đường này thì những thứ phải đối mặt chỉ mới bắt đầu, bây giờ em dựa vào anh, chẳng lẽ suốt nửa đời còn lại vẫn phải dựa vào anh sao?” Lâm Lam từ tốn, giọng điệu kiên định.
“Tốt.” Diêm Quân Lăng nhìn Lâm Lam cuối cùng buông một từ “ tốt”.
Lý Húc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tác giả :
Song