Siêu Mẫu Hàng Đầu
Chương 374
Tắm rửa xong xuôi, Lâm Lam cũng lấy lại được tinh thần.
Đã rất lâu rồi cô không có một bữa cơm trọn vẹn với bố, cô ngồi xuống bàn ăn, nhìn vị trí trống không kia, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Chuông điện thoại reo, là Coco gọi đến.
“Có chuyện gì thế?”
“Có rất nhiều phóng viên đang đứng ở bên ngoài biệt thự, nhớ chuẩn bị kỹ trước khi ra ngoài.” Từ khi Lâm Lam trở về, Coco đã liên tục sai người theo dõi động tĩnh của phóng viên, nhưng vẫn không thoát được đám chó săn đó.
Sau khi hôn lễ kết thúc, cả Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh vẫn chưa chính thức lộ diện, trong nội bộ lãnh đạo cấp cao của Đỉnh Thành xảy ra biến động lớn, giới truyền thông lại không tìm ra mục tiêu, thế nên hiện tại khi Lâm Lam vừa xuất hiện, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cô.
“Ừm.” Lâm Lam ừm một tiếng, uống một ngụm canh gà mà thím Vương chuẩn bị.
“Câu hỏi của họ có lẽ cũng không nằm ngoài mấy câu liên quan đến vấn đề kia, cô biết cách trả lời chứ?” Coco vẫn chưa yên tâm.
“Ừm.”
Lâm Lam lại ừm một tiếng, Coco cũng bất đắc dĩ: “Văn phòng bên phía Thượng Phẩm đã sửa sang xong, cũng đã thông hai phòng trên tầng với nhau rồi, cô có muốn đến xem qua một chút không?”
Trước khi xảy ra chuyện, điều mà Lâm Lam quan tâm nhất chính là hôn lễ của cô và Diêm Quân Lệnh, sau đó là tiến trình tu sửa và trang trí của văn phòng, nhưng mới chưa đến hai tháng, khi nghe lại về chuyện sửa sang, Lâm Lam lại thấy có cảm giác xa cách, cô ngẩn người: “Để mấy ngày nữa hẵng tính vậy.”
“Ừm, Dương Nguyệt đã đi làm rồi, cô cũng chuẩn bị tinh thần quay trở lại làm việc đi, nhân độ hot của “Hán Vương”, sẽ có không ít nguồn lực về phim ảnh cũng như thời trang cho cô chọn lựa đâu.”
“Tôi muốn đợi đứa bé ổn định hơn một chút.” Lâm Lam xoa xoa chiếc bụng nhỏ, cho dù đứa bé đã được ba tháng, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc an toàn nhất, nên cô cũng không muốn mạo hiểm.
“Vậy chúng ta sẽ nhận vài buổi chụp Flat Lay(*) trước, như thế sẽ thoải mái hơn.” Coco không muốn Lâm Lam mãi đắm chìm trong quá khứ, vậy thì kiếm một thứ gì khác để phân tán sự chú ý của cô là cách duy nhất.
(*) Flat Lay: chụp ảnh đồ vật xếp trên một mặt phẳng.
“Được.” Hiện tại cô không có công ty chủ quản, mà Diêm Quân Lệnh lại không ở đây, cô cũng không thể dựa dẫm vào người khác, chi phí hoạt động hàng ngày của văn phòng, tiền lương của nhân viên, cũng như các loại giấy tờ kinh doanh đều cần cô tự mình gánh vác.
Quan trọng nhất là cái thai trong bụng, điều nó cần nhất là một người mẹ có sức khỏe và tinh thần tốt, chứ không phải là một người mẹ cứ mãi đắm chìm trong nỗi bi thương.
Cô đã từng cho rằng bản thân mình sẽ chẳng dựa dẫm vào bất kỳ ai, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô mới nhận ra bản thân đã dựa dẫm quá nhiều vào người đàn ông ấy.
“Vậy còn tiệc mừng của Tô Mộ Bạch vào tối mai, cô muốn từ chối chứ?” Để chắc chắn nên Coco hỏi lại Lâm Lam một lần nữa, nhưng không ngờ cô lại đồng ý.
“Tôi đi.”
“Cô chắc chứ?” Coco ngỡ mình nghe nhầm.
“Nếu đã quay trở lại làm việc, thì phải cho người khác thấy được tinh thần hăng hái của mình chứ.” Cô đã vắng mặt trong tất cả các buổi tuyên truyền, nếu vẫn tiếp tục vắng mặt trong buổi tiệc ăn mừng vào ngày mai thì cho dù xét về tình hay về lý thì đều không thỏa đáng.
“Được.”
Coco nói xong liền đi sắp xếp.
“Nhất định phải tham gia buổi tiệc mừng sao?” Nghe lời Lâm Lam vừa nói, Lâm Phúc Sinh không yên tâm.
“Bố, bố yên tâm đi, con không sao.” Lâm Lam quay ra làm động tác trấn an bố mình, đặt đũa xuống: “Con ăn no rồi, con đi xem Vượng Tài một chút đây.”
“Đừng ôm nó, bác sĩ nói thai phụ không được sờ hay cưng nựng động vật.” Lâm Phúc Sinh nhắc nhở.
“Bố, bố yên tâm đi, con biết rồi, vả lại Vượng Tài cũng không phải là chó hoang, nên sẽ không sao đâu.” Dáng vẻ lo lắng của bố khiến Lâm Lam cảm thấy hơi buồn cười.
Cô đứng đậy đi đến chuồng của Vượng Tài, chú nhóc lâu ngày không được nhìn thấy nữ chủ nhân, đến khi thấy rồi lại không được cô bế, ôm một bụng đầy ấm ức kêu ẳng ẳng.
Tuy Lâm Lam không nỡ, nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng mình, đành bỏ ngoài tai tiếng kêu thảm thiết của Vượng Tài, nhịn không bế nó lên ôm.
Nghĩ đến dáng vẻ sợ chó đến mất hết hình tượng phong độ lịch lãm hàng ngày của người đàn ông kia, cô vừa thấy buồn cười, vừa thấy thương.
“Bố ơi, sao Quân Lệnh lại sợ chó đến thế ạ?” Dù sao Diêm Quân Lệnh cũng là “tiểu ca ca”, nên chuyện trước đó chắc hẳn bố cũng biết, Lâm Lam nhìn Vượng Tài, đột nhiên hỏi Lâm Phúc Sinh.
“Chuyện này... còn không phải là vì con.” Lâm Phúc Sinh thở dài, kể lại chuyện trước kia.
“Nói đến khoảng thời gian nửa tháng nọ, thật ra không phải vì nó bị nhốt ở trong nhà học hành, mà là vì bị chó cắn, sợ con nhìn thấy sẽ òa khóc” Nghe bố nói xong, đôi mắt xinh đẹp của Lâm Lam mở to, sâu thẳm bên trong là nỗi niềm tự trách móc chính mình.
“Ừm, cũng không khác như vậy là mấy.” Lâm Phúc Sinh gật gật đầu.
Lâm Lam vẫn nhớ rõ lần đó, Tiểu Ngai Tử bị Tiểu Bá Vương bắt nạt, còn thả chó ra cắn cô, cô vì bảo vệ Tiểu Ngai Tử mà chạy đi tìm Diêm Quân Lệnh.
Cậu bé mới chưa được mười tuổi, anh dũng dụ con chó kia đi, sau đó lại dõng dạc nói mình không sao hết. Bây giờ mới biết, khi đó anh bị chó cắn rất đau, phải nằm ở nhà nửa tháng, thành ra sau khi trưởng thành rồi, dù oai phong lẫm liệt đến mấy cũng bị con chó nhỏ dọa sợ đến hốt hoảng.
Đó là nỗi ám ảnh lớn đến nhường nào?
“Lâm Lam, đừng suy nghĩ lung tung, nếu như Quân Lệnh còn sống mà biết con...”
“Anh ấy còn sống.” Lâm Phúc Sinh đờ người nhìn con gái, muốn nói lời an ủi cô, nhưng lại bị cắt ngang.
“Lâm Lam...”
“Ngày nào Lôi Tử còn chưa tìm thấy thi thể, thì ngày đó con vẫn không tin anh ấy đã ra đi.” Lâm Lam không muốn nghe lời khuyên của ông.
Hơn nữa, trực giác mách bảo cô rằng, anh vẫn còn sống.
Dù cho ngoài trực giác mách bảo ra, không còn bất kỳ chứng cứ nào chứng minh lời cô nói là đúng.
“Ài, thôi được, chúng ta không nói đến chuyện này nữa.” Lâm Phúc Sinh thở dài, không nhắc đến chuyện của Diêm Quân Lệnh nữa.
Tâm tình của Lâm Lam cũng bình tĩnh trở lại, cô bước ra sân, nhìn những vật nho nhỏ mà mình trồng.
Ngày hôm sau.
Biết Lâm Lam sẽ tham gia buổi tiệc mừng của “Hán Vương”, giới truyền thông tức thì trở nên xôn xao.
Hai tháng tròn bặt vô âm tín, vị siêu mẫu này được gả vào một gia đình danh giá, nhưng rốt cuộc vì hôn nhân không thuận lợi, hay vừa trở về sau tuần trăng mật, chuyện này vô hình chung đã khơi lên sự tò mò trong lòng mọi người.
Để phân tán sự chú ý của công chúng vào hai vụ kiện lớn ở Bắc Kinh, giới truyền thông đã làm rầm rộ chuyện này lên, nhằm thu hút sự quan tâm của mọi người vào giới giải trí.
Giới truyền thông đều đang nín thở chờ đợi, muốn biết tình hình gần đây của đôi vợ chồng quyền thế Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh ra sao.
Buổi chiều.
Lâm Lam lách qua vòng vây của cánh phóng viên tự mình thu xếp lại văn phòng mới, sau đó dặn Trình Phi phối đồ đơn giản cho mình.
Không trang điểm, chỉ tô son, nhưng cô vẫn xinh đẹp thu hút lạ thường.
Tám giờ tối đến buổi tiệc mừng.
Ở bên ngoài, đám phóng viên đã hợp thành nhiều lớp vây kín Lâm Lam, có điều rút kinh nghiệm từ lần trước nên lần này họ đều vô cùng khiêm nhường, cô được chú Trương và Vương Đại bảo hộ đưa vào bên trong, không một ai dám tiến lên một bước chặn đường, chỉ không ngừng đưa micro lên, hỏi mấy câu hỏi cơ bản xoay quanh vấn đề kia.
Chủ tịch Diêm đâu rồi?
Phải chăng hôn nhân của cô và Diêm Quân Lệnh đang ở mức báo động?
Hôn lễ diễn ra ở Maldives, có phải Diêm Quân Lệnh đã hủy hôn hay không?
Diễn viên đóng thế diễn cảnh tình cảm trong “Hán Vương” là chủ tịch Diêm?
...
Tất cả những câu hỏi về cơ bản đều xoay quanh Diêm Quân Lệnh, điều từng khiến Lâm Lam lo sợ nhất là, bởi vì danh tiếng của cô không lớn, nên sau khi cô công khai rồi, cánh phóng viên lại gán cho cô cái danh gọi chung là “vợ của Diêm Quân Lệnh”.
Nhưng hôm nay cô lại đặc biệt yêu thích danh xưng này.
Nếu có thể, cô nguyện ý làm vợ của anh trọn đời.
Lâm Lâm ăn mặc giản dị đi vào buổi tiệc mừng, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Nhưng cánh phóng viên tinh tường đã nhận ra vẻ khác thường của Lâm Lam, chẳng hạn như việc cô chỉ mang đôi giày đế bằng, như việc cô chẳng hề trang điểm mà chỉ tô mỗi son môi.
Lẽ nào đây là tín hiệu cho việc Lâm Lam đang mang thai, vậy thì những phỏng đoán trước đây của truyền thông đã đi sai hướng sao?
Từ lúc Diêm Quân Lệnh gặp chuyện cho đến hiện tại, nhà họ Diêm vẫn chưa công bố chuyện này ra bên ngoài, cũng không tổ chức bất kỳ nghi thức tang lễ nào.
Ai mà biết được người có tiếng nói trong giới giải trí kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Bà Diêm phải chăng đang mang thai?” Ngay lúc Lâm Lam chuẩn bị bước vào bên trong, thì một phóng viên đột nhiên gào lên.
Cả hiện trường ồ lên, Lâm Lam hơi sững lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ hờ hững lúc ban đầu.
Đã rất lâu rồi cô không có một bữa cơm trọn vẹn với bố, cô ngồi xuống bàn ăn, nhìn vị trí trống không kia, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Chuông điện thoại reo, là Coco gọi đến.
“Có chuyện gì thế?”
“Có rất nhiều phóng viên đang đứng ở bên ngoài biệt thự, nhớ chuẩn bị kỹ trước khi ra ngoài.” Từ khi Lâm Lam trở về, Coco đã liên tục sai người theo dõi động tĩnh của phóng viên, nhưng vẫn không thoát được đám chó săn đó.
Sau khi hôn lễ kết thúc, cả Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh vẫn chưa chính thức lộ diện, trong nội bộ lãnh đạo cấp cao của Đỉnh Thành xảy ra biến động lớn, giới truyền thông lại không tìm ra mục tiêu, thế nên hiện tại khi Lâm Lam vừa xuất hiện, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cô.
“Ừm.” Lâm Lam ừm một tiếng, uống một ngụm canh gà mà thím Vương chuẩn bị.
“Câu hỏi của họ có lẽ cũng không nằm ngoài mấy câu liên quan đến vấn đề kia, cô biết cách trả lời chứ?” Coco vẫn chưa yên tâm.
“Ừm.”
Lâm Lam lại ừm một tiếng, Coco cũng bất đắc dĩ: “Văn phòng bên phía Thượng Phẩm đã sửa sang xong, cũng đã thông hai phòng trên tầng với nhau rồi, cô có muốn đến xem qua một chút không?”
Trước khi xảy ra chuyện, điều mà Lâm Lam quan tâm nhất chính là hôn lễ của cô và Diêm Quân Lệnh, sau đó là tiến trình tu sửa và trang trí của văn phòng, nhưng mới chưa đến hai tháng, khi nghe lại về chuyện sửa sang, Lâm Lam lại thấy có cảm giác xa cách, cô ngẩn người: “Để mấy ngày nữa hẵng tính vậy.”
“Ừm, Dương Nguyệt đã đi làm rồi, cô cũng chuẩn bị tinh thần quay trở lại làm việc đi, nhân độ hot của “Hán Vương”, sẽ có không ít nguồn lực về phim ảnh cũng như thời trang cho cô chọn lựa đâu.”
“Tôi muốn đợi đứa bé ổn định hơn một chút.” Lâm Lam xoa xoa chiếc bụng nhỏ, cho dù đứa bé đã được ba tháng, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc an toàn nhất, nên cô cũng không muốn mạo hiểm.
“Vậy chúng ta sẽ nhận vài buổi chụp Flat Lay(*) trước, như thế sẽ thoải mái hơn.” Coco không muốn Lâm Lam mãi đắm chìm trong quá khứ, vậy thì kiếm một thứ gì khác để phân tán sự chú ý của cô là cách duy nhất.
(*) Flat Lay: chụp ảnh đồ vật xếp trên một mặt phẳng.
“Được.” Hiện tại cô không có công ty chủ quản, mà Diêm Quân Lệnh lại không ở đây, cô cũng không thể dựa dẫm vào người khác, chi phí hoạt động hàng ngày của văn phòng, tiền lương của nhân viên, cũng như các loại giấy tờ kinh doanh đều cần cô tự mình gánh vác.
Quan trọng nhất là cái thai trong bụng, điều nó cần nhất là một người mẹ có sức khỏe và tinh thần tốt, chứ không phải là một người mẹ cứ mãi đắm chìm trong nỗi bi thương.
Cô đã từng cho rằng bản thân mình sẽ chẳng dựa dẫm vào bất kỳ ai, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô mới nhận ra bản thân đã dựa dẫm quá nhiều vào người đàn ông ấy.
“Vậy còn tiệc mừng của Tô Mộ Bạch vào tối mai, cô muốn từ chối chứ?” Để chắc chắn nên Coco hỏi lại Lâm Lam một lần nữa, nhưng không ngờ cô lại đồng ý.
“Tôi đi.”
“Cô chắc chứ?” Coco ngỡ mình nghe nhầm.
“Nếu đã quay trở lại làm việc, thì phải cho người khác thấy được tinh thần hăng hái của mình chứ.” Cô đã vắng mặt trong tất cả các buổi tuyên truyền, nếu vẫn tiếp tục vắng mặt trong buổi tiệc ăn mừng vào ngày mai thì cho dù xét về tình hay về lý thì đều không thỏa đáng.
“Được.”
Coco nói xong liền đi sắp xếp.
“Nhất định phải tham gia buổi tiệc mừng sao?” Nghe lời Lâm Lam vừa nói, Lâm Phúc Sinh không yên tâm.
“Bố, bố yên tâm đi, con không sao.” Lâm Lam quay ra làm động tác trấn an bố mình, đặt đũa xuống: “Con ăn no rồi, con đi xem Vượng Tài một chút đây.”
“Đừng ôm nó, bác sĩ nói thai phụ không được sờ hay cưng nựng động vật.” Lâm Phúc Sinh nhắc nhở.
“Bố, bố yên tâm đi, con biết rồi, vả lại Vượng Tài cũng không phải là chó hoang, nên sẽ không sao đâu.” Dáng vẻ lo lắng của bố khiến Lâm Lam cảm thấy hơi buồn cười.
Cô đứng đậy đi đến chuồng của Vượng Tài, chú nhóc lâu ngày không được nhìn thấy nữ chủ nhân, đến khi thấy rồi lại không được cô bế, ôm một bụng đầy ấm ức kêu ẳng ẳng.
Tuy Lâm Lam không nỡ, nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng mình, đành bỏ ngoài tai tiếng kêu thảm thiết của Vượng Tài, nhịn không bế nó lên ôm.
Nghĩ đến dáng vẻ sợ chó đến mất hết hình tượng phong độ lịch lãm hàng ngày của người đàn ông kia, cô vừa thấy buồn cười, vừa thấy thương.
“Bố ơi, sao Quân Lệnh lại sợ chó đến thế ạ?” Dù sao Diêm Quân Lệnh cũng là “tiểu ca ca”, nên chuyện trước đó chắc hẳn bố cũng biết, Lâm Lam nhìn Vượng Tài, đột nhiên hỏi Lâm Phúc Sinh.
“Chuyện này... còn không phải là vì con.” Lâm Phúc Sinh thở dài, kể lại chuyện trước kia.
“Nói đến khoảng thời gian nửa tháng nọ, thật ra không phải vì nó bị nhốt ở trong nhà học hành, mà là vì bị chó cắn, sợ con nhìn thấy sẽ òa khóc” Nghe bố nói xong, đôi mắt xinh đẹp của Lâm Lam mở to, sâu thẳm bên trong là nỗi niềm tự trách móc chính mình.
“Ừm, cũng không khác như vậy là mấy.” Lâm Phúc Sinh gật gật đầu.
Lâm Lam vẫn nhớ rõ lần đó, Tiểu Ngai Tử bị Tiểu Bá Vương bắt nạt, còn thả chó ra cắn cô, cô vì bảo vệ Tiểu Ngai Tử mà chạy đi tìm Diêm Quân Lệnh.
Cậu bé mới chưa được mười tuổi, anh dũng dụ con chó kia đi, sau đó lại dõng dạc nói mình không sao hết. Bây giờ mới biết, khi đó anh bị chó cắn rất đau, phải nằm ở nhà nửa tháng, thành ra sau khi trưởng thành rồi, dù oai phong lẫm liệt đến mấy cũng bị con chó nhỏ dọa sợ đến hốt hoảng.
Đó là nỗi ám ảnh lớn đến nhường nào?
“Lâm Lam, đừng suy nghĩ lung tung, nếu như Quân Lệnh còn sống mà biết con...”
“Anh ấy còn sống.” Lâm Phúc Sinh đờ người nhìn con gái, muốn nói lời an ủi cô, nhưng lại bị cắt ngang.
“Lâm Lam...”
“Ngày nào Lôi Tử còn chưa tìm thấy thi thể, thì ngày đó con vẫn không tin anh ấy đã ra đi.” Lâm Lam không muốn nghe lời khuyên của ông.
Hơn nữa, trực giác mách bảo cô rằng, anh vẫn còn sống.
Dù cho ngoài trực giác mách bảo ra, không còn bất kỳ chứng cứ nào chứng minh lời cô nói là đúng.
“Ài, thôi được, chúng ta không nói đến chuyện này nữa.” Lâm Phúc Sinh thở dài, không nhắc đến chuyện của Diêm Quân Lệnh nữa.
Tâm tình của Lâm Lam cũng bình tĩnh trở lại, cô bước ra sân, nhìn những vật nho nhỏ mà mình trồng.
Ngày hôm sau.
Biết Lâm Lam sẽ tham gia buổi tiệc mừng của “Hán Vương”, giới truyền thông tức thì trở nên xôn xao.
Hai tháng tròn bặt vô âm tín, vị siêu mẫu này được gả vào một gia đình danh giá, nhưng rốt cuộc vì hôn nhân không thuận lợi, hay vừa trở về sau tuần trăng mật, chuyện này vô hình chung đã khơi lên sự tò mò trong lòng mọi người.
Để phân tán sự chú ý của công chúng vào hai vụ kiện lớn ở Bắc Kinh, giới truyền thông đã làm rầm rộ chuyện này lên, nhằm thu hút sự quan tâm của mọi người vào giới giải trí.
Giới truyền thông đều đang nín thở chờ đợi, muốn biết tình hình gần đây của đôi vợ chồng quyền thế Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh ra sao.
Buổi chiều.
Lâm Lam lách qua vòng vây của cánh phóng viên tự mình thu xếp lại văn phòng mới, sau đó dặn Trình Phi phối đồ đơn giản cho mình.
Không trang điểm, chỉ tô son, nhưng cô vẫn xinh đẹp thu hút lạ thường.
Tám giờ tối đến buổi tiệc mừng.
Ở bên ngoài, đám phóng viên đã hợp thành nhiều lớp vây kín Lâm Lam, có điều rút kinh nghiệm từ lần trước nên lần này họ đều vô cùng khiêm nhường, cô được chú Trương và Vương Đại bảo hộ đưa vào bên trong, không một ai dám tiến lên một bước chặn đường, chỉ không ngừng đưa micro lên, hỏi mấy câu hỏi cơ bản xoay quanh vấn đề kia.
Chủ tịch Diêm đâu rồi?
Phải chăng hôn nhân của cô và Diêm Quân Lệnh đang ở mức báo động?
Hôn lễ diễn ra ở Maldives, có phải Diêm Quân Lệnh đã hủy hôn hay không?
Diễn viên đóng thế diễn cảnh tình cảm trong “Hán Vương” là chủ tịch Diêm?
...
Tất cả những câu hỏi về cơ bản đều xoay quanh Diêm Quân Lệnh, điều từng khiến Lâm Lam lo sợ nhất là, bởi vì danh tiếng của cô không lớn, nên sau khi cô công khai rồi, cánh phóng viên lại gán cho cô cái danh gọi chung là “vợ của Diêm Quân Lệnh”.
Nhưng hôm nay cô lại đặc biệt yêu thích danh xưng này.
Nếu có thể, cô nguyện ý làm vợ của anh trọn đời.
Lâm Lâm ăn mặc giản dị đi vào buổi tiệc mừng, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Nhưng cánh phóng viên tinh tường đã nhận ra vẻ khác thường của Lâm Lam, chẳng hạn như việc cô chỉ mang đôi giày đế bằng, như việc cô chẳng hề trang điểm mà chỉ tô mỗi son môi.
Lẽ nào đây là tín hiệu cho việc Lâm Lam đang mang thai, vậy thì những phỏng đoán trước đây của truyền thông đã đi sai hướng sao?
Từ lúc Diêm Quân Lệnh gặp chuyện cho đến hiện tại, nhà họ Diêm vẫn chưa công bố chuyện này ra bên ngoài, cũng không tổ chức bất kỳ nghi thức tang lễ nào.
Ai mà biết được người có tiếng nói trong giới giải trí kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Bà Diêm phải chăng đang mang thai?” Ngay lúc Lâm Lam chuẩn bị bước vào bên trong, thì một phóng viên đột nhiên gào lên.
Cả hiện trường ồ lên, Lâm Lam hơi sững lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ hờ hững lúc ban đầu.
Tác giả :
Song