Siêu Mẫu Hàng Đầu
Chương 234
Lâm Lam giành được giải thưởng người mẫu xuất sắc nhất của năm, cộng với việc kí hợp đồng với Tân Trí và trở thành người đại diện của dr, thứ hạng của cô tiếp tục được đẩy lên cao, độ hot có thể sánh ngang với các người mẫu hạng một, hai ở trong nước, đương nhiên cũng khiến cô gặp phải không ít thị phi.
Đặc biệt là những tấm ảnh phản cảm của Hàn Hinh Nhi, đầu tiên người bị nhắm vào là Lâm Lam. Mọi người một mặt vạch trần người đứng sau dở trò với Lâm Lam, một mặt lại tò mò người đứng sau lưng hậu thuẫn Lâm Lam rốt cuộc là ai mà có thể xoay chuyển mọi chuyện ở giây phút cuối cùng.
Quan trọng nhất là ngày thứ hai sau đêm trao giải, quản lý cao cấp của Tân Trí Bành Ngọc tiết lộ là sẽ nghỉ phép dài hạn, điều này khiến những tin đồn là Bành Ngọc dở trò với Lâm Lam được lan truyền trước đây càng khiến người ta phải suy nghĩ.
Nhưng điều không ai nghi ngờ thêm nữa đó là địa vị của Lâm Lam đã được củng cố, độ nổi tiếng ở Bắc Kinh cũng được tăng lên không chỉ dừng ở hai cấp độ, đặc biệt là lời mời của Diêm Quân Lệnh tại lễ trao giải khiến quan hệ giữa Lâm Lam và quốc tế Đỉnh Thành trở nên mờ ám.
Không ít người tò mò cô người mẫu mới đến từ Tấn thị này có sức hấp dẫn lớn đến đâu mà khiến cả tổng tài của giải trí Tân Trí và vị quản lý cao cấp dưới chướng anh ta trở mặt với nhau, cô lại còn được cả tổng tài của Đỉnh Thành coi trọng.
Trước đây cô gái này là đại sứ hình ảnh của Tấn thị, được Cung Vân Hải tổng giám đốc của lg hết mực bảo vệ, cậu chủ Thẩm gia nổi tiếng phong lưu cũng lôi kéo quan hệ giúp cô, mối quan hệ này chắc chắn không phải bình thường.
Nhưng nếu điều tra kĩ lại phát hiện ra cô gái này là người mẫu mới không nơi nưỡng tựa, điều này khiến tất cả những người, những trang mạng muốn thử điều tra rõ quan hệ của Lâm Lam không khỏi thất vọng, nhưng sự tò mò lại đánh bật nỗi thất vọng kia.
Khó khăn lắm mới hoàn thành hết được công việc của một ngày, Lâm Lam tránh đám phong viên, nhanh chóng chui vào chiếc tiểu hồng của mình, ngay lập tức cô bị một bàn tay lớn kéo vào trong lòng, may là Lâm Lam đã có chút quen với việc này, không còn phản ứng kinh ngạc như lần đầu tiên nữa.
Ngửi thấy hơi thở quen thuộc, Lâm Lam nhanh chóng thả lỏng, dựa vào người Diêm Quân Lệnh, cảm thấy kì lạ cô ngẩng đầu hỏi, “Đông phóng viên như thế sao anh lại đến đây?”
“Tại sao không thể đến?” Diêm Quân Lệnh hỏi ngược lại cô gái trong lòng mình.
Lâm Lam nhún vai, cô nghĩ người đàn ông này đã dám đến đây thì chắc chắc sẽ không để phóng viên phát hiện. Vì vậy cô yên tâm dựa vào anh, cơ thể mệt mỏi cả một ngày có chút thư dãn.
“Rất mệt?” Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh vươn tay nắm lấy cánh tay cô nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp.
“Uhm.” Lâm Lam gật đầu, không chỉ cơ thể mệt mỏi mà quan trọng nhất là trong lòng cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Cô uhm một tiếng, hạ cằm xuống nói với Diêm Quân Lệnh, “Nội bộ công ty các anh cũng đấu đá lẫn nhau như thế này à?”
Tuy Bành Ngọc đã rời đi, nhưng những người mẫu dưới trướng của cô ta không có người nào có thái độ tốt với cô. Khúc Khải tuy bề ngoài tỏ ra hòa nhã nhưng thực sự bên trong lại khẩu phật tâm xà, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm sau lưng cô một nhát.
Còn về Tần Sâm, tuy anh đối xử rất tốt với cô, nhưng lần này anh lợi dụng cô để thị uy, trực tiếp đẩy cô đứng ở đầu sóng ngọn gió là sự thật không thể chối cãi. Cộng thêm cuộc phỏng vấn với giới truyền thông trước đó, nếu không cẩn thận một chút thì sẽ biến nó thành cái bẫy tự mình nhảy vào, để ứng phó được đúng là mệt bở hơi tai.
“Vẫn muốn tiếp tục?” Diêm Quân Lệnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang chau lại, đáy mắt tràn đầy sự xót xa.
“Đương nhiên.” Lâm Lam trả lời rất dứt khoát, đặc biệt là nghĩ đến việc những người bên cạnh khi đặt cô cạnh Diêm Quân Lệnh đều bày ra bộ mặt khinh thường, ngay cả Tần Sâm cũng chỉ hỏi về mối quan hệ của cô với Lí Húc chứ không hề nhắc đến Diêm Quân Lệnh.
Trong mắt của họ, Diêm Quân Lệnh là một thế giới mà người mẫu nhỏ bé như cô đây cả đời không thể nào với tới, cho dù là anh đích thân trao giải cho cô.
Nhớ đến giải thưởng, Lâm Lam vội vàng nhìn sang Diêm Quân Lệnh, “Có phải anh đã thông đồng với ban giám khảo không? Còn nữa sao anh lại xuất hiện ở buổi lễ trao giải? Không phải anh ghét nhất là xuất đầu lộ diện à?”
“Ha, không tự tin vậy ư?” Diêm Quân Lệnh không hề bị một loạt các câu hỏi của Lâm Lam làm choáng váng, ngược lại anh hỏi thẳng vào vấn đề.
Lâm Lam vuốt đầu, “Cũng không phải, chỉ là em ngạc nhiên quá thôi.’ Nghĩ đến chiếc cúp vàng kia, Lâm Lam lại có một cảm giác hăng hái không thể kìm lại được, nhưng cứ nghĩ đến việc chiếc cúp kia là Diêm Quân Lệnh mua cho cô, trong lòng có chút khó chịu.
“Anh nói tất cả đều là thành tựu thực sự của em, đương nhiên sẽ không lừa em.” Diêm Quân Lệnh xoa đầu Lâm Lam, nói một cách rất chân thành.
Ở phía trước Tăng Tuyết thầm chửi rủa, cứ cho là cúp đó là đại boss mua, thì cái đó cũng được coi là thực lực được không? Nhưng với tình hình của làng người mẫu năm nay, Hàn Hinh Nhi giành được giải người mẫu mới, thì giải thưởng người mẫu xuất sắc nhất của Lâm Lam tuyệt đối là xứng đáng.
“Thật sao?” Lâm Lam nhìn Diêm Quân Lệnh bằng ánh mắt có chút nghi ngờ.
Diêm Quân Lệnh búng nhẹ lên trán của Lâm Lam, “Lại không tin anh, cô gái ngốc nghếch này.”
“Xí.” Lâm Lam vuốt vuốt trán rồi kêu xí một tiếng, nhận thấy cánh tay ôm cô của người đàn ông ngày càng không yên phận, mặt cô bỗng chốc đỏ lên quay mặt sang phía cửa sổ, sắp đến giáng sinh, khắp nơi trong thành phố đều ngập tràn không khí của ngày lễ, Lâm Lam dựa vào lòng Diêm Quân Lệnh, có chút ngẩn người nói, “Mùa đông thích thật đấy, có bao nhiêu là ngày lễ.”
“Muốn quà gì nào?” Miệng Diêm Quân Lệnh dán vào mang tai Lâm Lam hỏi.
Lâm Lam suy nghĩ một cách rất nghiêm túc, “Hình như không có.” Tất cả nguyện vọng hiện giờ của cô đó là tìm được nguồn thận cho ba, để ba mau chóng khỏe lại, vậy nên cô không tham lam mong muốn một thứ khác, cô sợ mình sẽ hao phí tất cả sự may mắn mà bản thân tích cóp được.
“Uhm.” Diêm Quân Lệnh uhm một tiếng rồi không nói thêm câu nào. Đáy lòng Lâm Lam có chút hụt hẫng, nhưng cô không biết bản thân tại sao lại như vậy. Mơ hồ chạm vào những ngón tay trống rỗng, cô tự nhủ với chính mình, Lâm Lam làm người không được quá tham lam.
Nghiêng đầu tiếp tục nhìn ra cửa sổ, rất nhanh sau đó xe đã chạy đến cửa tiểu khu, các tòa nhà đã treo đèn lồng đỏ, chuẩn bị để chào đón các ngày lễ. Lâm Lam đưa mắt nhìn qua đó, đúng lúc thu ánh mắt lại thì nhìn thấy cách đó không xa có một người đang ngồi dưới đất.
Hàng lông mày xinh đẹp cau lại, “Vương Đại, dừng xe.”
“Bà chủ, có chuyện gì vậy?” Vương Đại dừng xe, cảm thấy kì lạ, nhìn cô hỏi, còn chưa đến chỗ đỗ xe mà.
“Tăng Tuyết, chị nhìn xem có phải Chu Vũ Vi không.” Lâm Lam chỉ người phụ nữ đang ngồi dưới đất ở cách đó không xa.
“Chu Vũ Vi? Bà ấy sao cơ?” Tăng Tuyết nhìn theo hướng Tăng Tuyết chỉ, sau đó gật đầu, “Hình như đúng, bà ấy ngồi đó làm gì?”
“Em xuống xem thế nào.” Dứt lời, Lâm Lam mở cửa xe, bước nhanh đến trước mặt Chu Vũ Vi, tuy cô không thừa nhận, không chấp nhận người mẹ này, nhưng cũng không có cách nào thờ ơ với bà.
Chu Vũ vi khóc đến nỗi ngay cả hơi thở cũng không ổn định, bà cũng không còn quan tâm đến hình ảnh mà mình xây dựng bao năm nay, huống hồ ở đây không phải là Tấn thị, cũng chẳng có ai quen bà nhưng càng như vậy thì nỗi buồn lại càng trào lên.
“Bà sao vậy?” Lâm Lam đến gần, sau khi xác nhận người đó là Chu Vũ Vi, nhìn thấy bộ dạng thất thần đến suy sụp của bà, cô hỏi một cách gượng gạo.
Trước đây đã hứa là sẽ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì của Chu Vũ Vi và Hàn Hinh Nhi nữa, nhưng cuối cũng vẫn không thể kháng cự lại sự mềm lòng đáng chết kia, cô biết nếu ba nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Chu Vũ Vi, chắc chắc sẽ không chấp nhận nổi.
“Tiểu... tiểu Lam...” Chu Vũ Vi đang đắm chìm trong đống cảm xúc của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng của Lâm Lam, bà ngạc nhiên không dám tin vào tai mình.
“Có chuyện gì đứng lên rồi nói.” Tuy đã rất muộn rồi, nhưng vẫn có người qua đường chốc chốc lại quay đầu lại nhìn.
“Tiểu Lam, Hinh Nhi mất tích rồi, từ hôm qua ta không liên lạc được với nó, tuy con bé cố chấp, không hiểu chuyện nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn nó sẽ không tuyệt tình mà bỏ lại ta. Tiểu Lam, nhất định là Hinh Nhi đã gặp chuyện gì đó, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi, ta biết ta không có tư cách xin con giúp ta, nhưng thực sự đã đến đường cùng, tiểu Lam...”
“Về trước đã rồi nói chuyện sau.” Miệng Lâm Lam đắng ngắt, vội vã thúc giục.
Uỵch...
Ai ngờ đúng vào lúc đó, uỵch một tiếng Chu Vũ Vi quỳ xuống dưới chân cô.
“Bà làm gì vậy?”
Đặc biệt là những tấm ảnh phản cảm của Hàn Hinh Nhi, đầu tiên người bị nhắm vào là Lâm Lam. Mọi người một mặt vạch trần người đứng sau dở trò với Lâm Lam, một mặt lại tò mò người đứng sau lưng hậu thuẫn Lâm Lam rốt cuộc là ai mà có thể xoay chuyển mọi chuyện ở giây phút cuối cùng.
Quan trọng nhất là ngày thứ hai sau đêm trao giải, quản lý cao cấp của Tân Trí Bành Ngọc tiết lộ là sẽ nghỉ phép dài hạn, điều này khiến những tin đồn là Bành Ngọc dở trò với Lâm Lam được lan truyền trước đây càng khiến người ta phải suy nghĩ.
Nhưng điều không ai nghi ngờ thêm nữa đó là địa vị của Lâm Lam đã được củng cố, độ nổi tiếng ở Bắc Kinh cũng được tăng lên không chỉ dừng ở hai cấp độ, đặc biệt là lời mời của Diêm Quân Lệnh tại lễ trao giải khiến quan hệ giữa Lâm Lam và quốc tế Đỉnh Thành trở nên mờ ám.
Không ít người tò mò cô người mẫu mới đến từ Tấn thị này có sức hấp dẫn lớn đến đâu mà khiến cả tổng tài của giải trí Tân Trí và vị quản lý cao cấp dưới chướng anh ta trở mặt với nhau, cô lại còn được cả tổng tài của Đỉnh Thành coi trọng.
Trước đây cô gái này là đại sứ hình ảnh của Tấn thị, được Cung Vân Hải tổng giám đốc của lg hết mực bảo vệ, cậu chủ Thẩm gia nổi tiếng phong lưu cũng lôi kéo quan hệ giúp cô, mối quan hệ này chắc chắn không phải bình thường.
Nhưng nếu điều tra kĩ lại phát hiện ra cô gái này là người mẫu mới không nơi nưỡng tựa, điều này khiến tất cả những người, những trang mạng muốn thử điều tra rõ quan hệ của Lâm Lam không khỏi thất vọng, nhưng sự tò mò lại đánh bật nỗi thất vọng kia.
Khó khăn lắm mới hoàn thành hết được công việc của một ngày, Lâm Lam tránh đám phong viên, nhanh chóng chui vào chiếc tiểu hồng của mình, ngay lập tức cô bị một bàn tay lớn kéo vào trong lòng, may là Lâm Lam đã có chút quen với việc này, không còn phản ứng kinh ngạc như lần đầu tiên nữa.
Ngửi thấy hơi thở quen thuộc, Lâm Lam nhanh chóng thả lỏng, dựa vào người Diêm Quân Lệnh, cảm thấy kì lạ cô ngẩng đầu hỏi, “Đông phóng viên như thế sao anh lại đến đây?”
“Tại sao không thể đến?” Diêm Quân Lệnh hỏi ngược lại cô gái trong lòng mình.
Lâm Lam nhún vai, cô nghĩ người đàn ông này đã dám đến đây thì chắc chắc sẽ không để phóng viên phát hiện. Vì vậy cô yên tâm dựa vào anh, cơ thể mệt mỏi cả một ngày có chút thư dãn.
“Rất mệt?” Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh vươn tay nắm lấy cánh tay cô nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp.
“Uhm.” Lâm Lam gật đầu, không chỉ cơ thể mệt mỏi mà quan trọng nhất là trong lòng cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Cô uhm một tiếng, hạ cằm xuống nói với Diêm Quân Lệnh, “Nội bộ công ty các anh cũng đấu đá lẫn nhau như thế này à?”
Tuy Bành Ngọc đã rời đi, nhưng những người mẫu dưới trướng của cô ta không có người nào có thái độ tốt với cô. Khúc Khải tuy bề ngoài tỏ ra hòa nhã nhưng thực sự bên trong lại khẩu phật tâm xà, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm sau lưng cô một nhát.
Còn về Tần Sâm, tuy anh đối xử rất tốt với cô, nhưng lần này anh lợi dụng cô để thị uy, trực tiếp đẩy cô đứng ở đầu sóng ngọn gió là sự thật không thể chối cãi. Cộng thêm cuộc phỏng vấn với giới truyền thông trước đó, nếu không cẩn thận một chút thì sẽ biến nó thành cái bẫy tự mình nhảy vào, để ứng phó được đúng là mệt bở hơi tai.
“Vẫn muốn tiếp tục?” Diêm Quân Lệnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang chau lại, đáy mắt tràn đầy sự xót xa.
“Đương nhiên.” Lâm Lam trả lời rất dứt khoát, đặc biệt là nghĩ đến việc những người bên cạnh khi đặt cô cạnh Diêm Quân Lệnh đều bày ra bộ mặt khinh thường, ngay cả Tần Sâm cũng chỉ hỏi về mối quan hệ của cô với Lí Húc chứ không hề nhắc đến Diêm Quân Lệnh.
Trong mắt của họ, Diêm Quân Lệnh là một thế giới mà người mẫu nhỏ bé như cô đây cả đời không thể nào với tới, cho dù là anh đích thân trao giải cho cô.
Nhớ đến giải thưởng, Lâm Lam vội vàng nhìn sang Diêm Quân Lệnh, “Có phải anh đã thông đồng với ban giám khảo không? Còn nữa sao anh lại xuất hiện ở buổi lễ trao giải? Không phải anh ghét nhất là xuất đầu lộ diện à?”
“Ha, không tự tin vậy ư?” Diêm Quân Lệnh không hề bị một loạt các câu hỏi của Lâm Lam làm choáng váng, ngược lại anh hỏi thẳng vào vấn đề.
Lâm Lam vuốt đầu, “Cũng không phải, chỉ là em ngạc nhiên quá thôi.’ Nghĩ đến chiếc cúp vàng kia, Lâm Lam lại có một cảm giác hăng hái không thể kìm lại được, nhưng cứ nghĩ đến việc chiếc cúp kia là Diêm Quân Lệnh mua cho cô, trong lòng có chút khó chịu.
“Anh nói tất cả đều là thành tựu thực sự của em, đương nhiên sẽ không lừa em.” Diêm Quân Lệnh xoa đầu Lâm Lam, nói một cách rất chân thành.
Ở phía trước Tăng Tuyết thầm chửi rủa, cứ cho là cúp đó là đại boss mua, thì cái đó cũng được coi là thực lực được không? Nhưng với tình hình của làng người mẫu năm nay, Hàn Hinh Nhi giành được giải người mẫu mới, thì giải thưởng người mẫu xuất sắc nhất của Lâm Lam tuyệt đối là xứng đáng.
“Thật sao?” Lâm Lam nhìn Diêm Quân Lệnh bằng ánh mắt có chút nghi ngờ.
Diêm Quân Lệnh búng nhẹ lên trán của Lâm Lam, “Lại không tin anh, cô gái ngốc nghếch này.”
“Xí.” Lâm Lam vuốt vuốt trán rồi kêu xí một tiếng, nhận thấy cánh tay ôm cô của người đàn ông ngày càng không yên phận, mặt cô bỗng chốc đỏ lên quay mặt sang phía cửa sổ, sắp đến giáng sinh, khắp nơi trong thành phố đều ngập tràn không khí của ngày lễ, Lâm Lam dựa vào lòng Diêm Quân Lệnh, có chút ngẩn người nói, “Mùa đông thích thật đấy, có bao nhiêu là ngày lễ.”
“Muốn quà gì nào?” Miệng Diêm Quân Lệnh dán vào mang tai Lâm Lam hỏi.
Lâm Lam suy nghĩ một cách rất nghiêm túc, “Hình như không có.” Tất cả nguyện vọng hiện giờ của cô đó là tìm được nguồn thận cho ba, để ba mau chóng khỏe lại, vậy nên cô không tham lam mong muốn một thứ khác, cô sợ mình sẽ hao phí tất cả sự may mắn mà bản thân tích cóp được.
“Uhm.” Diêm Quân Lệnh uhm một tiếng rồi không nói thêm câu nào. Đáy lòng Lâm Lam có chút hụt hẫng, nhưng cô không biết bản thân tại sao lại như vậy. Mơ hồ chạm vào những ngón tay trống rỗng, cô tự nhủ với chính mình, Lâm Lam làm người không được quá tham lam.
Nghiêng đầu tiếp tục nhìn ra cửa sổ, rất nhanh sau đó xe đã chạy đến cửa tiểu khu, các tòa nhà đã treo đèn lồng đỏ, chuẩn bị để chào đón các ngày lễ. Lâm Lam đưa mắt nhìn qua đó, đúng lúc thu ánh mắt lại thì nhìn thấy cách đó không xa có một người đang ngồi dưới đất.
Hàng lông mày xinh đẹp cau lại, “Vương Đại, dừng xe.”
“Bà chủ, có chuyện gì vậy?” Vương Đại dừng xe, cảm thấy kì lạ, nhìn cô hỏi, còn chưa đến chỗ đỗ xe mà.
“Tăng Tuyết, chị nhìn xem có phải Chu Vũ Vi không.” Lâm Lam chỉ người phụ nữ đang ngồi dưới đất ở cách đó không xa.
“Chu Vũ Vi? Bà ấy sao cơ?” Tăng Tuyết nhìn theo hướng Tăng Tuyết chỉ, sau đó gật đầu, “Hình như đúng, bà ấy ngồi đó làm gì?”
“Em xuống xem thế nào.” Dứt lời, Lâm Lam mở cửa xe, bước nhanh đến trước mặt Chu Vũ Vi, tuy cô không thừa nhận, không chấp nhận người mẹ này, nhưng cũng không có cách nào thờ ơ với bà.
Chu Vũ vi khóc đến nỗi ngay cả hơi thở cũng không ổn định, bà cũng không còn quan tâm đến hình ảnh mà mình xây dựng bao năm nay, huống hồ ở đây không phải là Tấn thị, cũng chẳng có ai quen bà nhưng càng như vậy thì nỗi buồn lại càng trào lên.
“Bà sao vậy?” Lâm Lam đến gần, sau khi xác nhận người đó là Chu Vũ Vi, nhìn thấy bộ dạng thất thần đến suy sụp của bà, cô hỏi một cách gượng gạo.
Trước đây đã hứa là sẽ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì của Chu Vũ Vi và Hàn Hinh Nhi nữa, nhưng cuối cũng vẫn không thể kháng cự lại sự mềm lòng đáng chết kia, cô biết nếu ba nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Chu Vũ Vi, chắc chắc sẽ không chấp nhận nổi.
“Tiểu... tiểu Lam...” Chu Vũ Vi đang đắm chìm trong đống cảm xúc của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng của Lâm Lam, bà ngạc nhiên không dám tin vào tai mình.
“Có chuyện gì đứng lên rồi nói.” Tuy đã rất muộn rồi, nhưng vẫn có người qua đường chốc chốc lại quay đầu lại nhìn.
“Tiểu Lam, Hinh Nhi mất tích rồi, từ hôm qua ta không liên lạc được với nó, tuy con bé cố chấp, không hiểu chuyện nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn nó sẽ không tuyệt tình mà bỏ lại ta. Tiểu Lam, nhất định là Hinh Nhi đã gặp chuyện gì đó, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi, ta biết ta không có tư cách xin con giúp ta, nhưng thực sự đã đến đường cùng, tiểu Lam...”
“Về trước đã rồi nói chuyện sau.” Miệng Lâm Lam đắng ngắt, vội vã thúc giục.
Uỵch...
Ai ngờ đúng vào lúc đó, uỵch một tiếng Chu Vũ Vi quỳ xuống dưới chân cô.
“Bà làm gì vậy?”
Tác giả :
Song