SIÊU CẤP Y TIÊN Ở RỂ
Chương 19: Anh Là Thầy Lâm? (2)
Lý Ái Vân thở dốc, có chút luống cuống.
Hàn Trung ỷ thế, muốn bước tới nắm lấy tay Lý Ái Vân.
Lần này anh ta từ nước ngoài trở về, anh ta muốn giữ chặt người phụ nữ này đã khiến anh ta hao tốn thời gian ba năm!
Anh ta đã mất kiên nhẫn rồi.
Không muốn đợi thêm nữa!
Nhưng lúc Hàn Trung đưa tay ra, một bàn tay to bên cạnh đột nhiên siết chặt cổ tay anh ta.
Là Phan Lâm!
Hàn Trung ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của hắn, Phan Lâm vẫn luôn là một kẻ yếu đuối bất tài, là một người đánh không đánh lại mắng không mắng lại.
Tại sao hôm nay anh lại dám xông lên?
Vẻ mặt của Hàn Trung không được tự nhiên, anh ta cảm thấy rất khó chịu giống như cổ tay bị kẹp chặt bởi kẹp sắt.
“Buông ra” Hàn Trungnghiến răng nói.
"Ồ? Làm Hàn thiếu gia đau sao? Xin lỗi, xin lỗi!”Phan Lâm vội vàng buông tay ra, vẻ mặt xin lỗi, sau đó cẩn thận tiến lại gần, hỏi “Chà, Hàn thiếu gia, anh vừa nói sẽ mời cơm tối.... là thật à?”
Hàn Trung sững sờ, theo phản xạ nói: “Là thật...”
“Ồ, thếLý Ái Vâncủa chúng tôi rất rảnh rỗi, đêm nay rất rảnh.” Phan Lâm vội vàng cười nói.
“Thật sao?" Hàn Trung trừng mắt, vẻ mặt đầy khó tin.
Lý Ái Vân cũng đột ngột quay lại, kinh ngạc nhìn Phan Lâm.
“Hahaha, Phan Lâm, người khác đều nói anh là đồ vô dụng, xem ra hiện tại đám người đó đều là đang vu khống, ít nhất anh vẫn còn tinh mắt mà biết thức thời!” Hàn Trung tỉnh táo lại, cười nói.
Theo anh ta, tên vô dụng này chẳng khác nào đưa vợ mình lên giường của người khác!
Haha, muốn tạo quan hệ với bổn thiếu gia sao? Coi như cũng còn chút thông minh.
Hàn Trungcười chế nhạo, nhưng ánh mắt nhìn Phan Lâm tràn đầy khinh thường.
Cũng bao gồm Huỳnh Kim Thi bên cạnh.
Loại người bám váy đàn bà này trước giờ chưa bao giờ được ai coi trọng.
“Phan Lâm!” Lý Ái Vân nước mắt sắp rơi ra: “Anh câm miệng cho tôi, ai cho anh quyền quyết định?”
“Có người mời em đi ăn tối không tốt?”
Phan Lâm tò mò nhìn cô.
“Anh.."Lý Ái Vântức đến nổi không nói được gì.
Hàn Phong có mục đích gì, ai cũng biết, nhưng Phan Lâm vẫn giả bộ ngây thơ!
Phan Lâm quay đầu cười với Hàn Trung: “Hàn thiếu gia, mặc kệ cô ấy, đúng rồi, có phải là nhà hàng Michelin ở trung tâm thành phố không?”
“Đúng đúng đúng! Đến lúc đó tôi sẽ gọi đặt chỗ”Hàn Trung cười nói.
“Được rồi, bảy giờ tối nay, Lý Ái Vân và tôi sẽ đến đúng giờ.” Phan Lâmhớn hở nói.
“Được, tôi chờ các người.”
Hàn Trung mỉm cười gật đầu.
Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, kinh ngạc nhìn Phan Lâm: “Chờ đã, ý của anh là? Anh và Lý Ái Vân?”
“Ừ!” Phan Lâm bối rối: “Không phải Hàn thiếu gia muốn mời nhà chúng tôi ăn tối sao?”
Mời cái con khỉ!
Hàn Trung trong lòng thầm rủa, mới nhận ra Phan Lâm đang giở trò chơi mình.
Lý Ái Vân và Huỳnh Kim Thi cũng phản ứng lại.
“Tôi chỉ mời Lý Ái Vân "Hàn Trung nghiến răng nói.
“Thế thì chắcLý Ái Vân sẽ không đi đâu”
“Tại sao?”
“Bởi vì vợ tôi nói chỉ khi ngồi cùng tôi mới có tâm trạng để ăn” Phan Lâm cười.
“Anh..."Hàn Trung lo lắng, sắc mặt tái nhợt, nhưng không biết phản bác như thế nào, đành phải nói: “Vậy thì...... để tối coi sao, nói không chừng tối nay tôi có việc bận.”
“Thế thì tiếc thật, tôi còn muốn trò chuyện tán gẫu cùng Hàn thiếu gia ” Phan Lâm vẻ mặt thất vọng.
“Đừng lo, sẽ có cơ hội” Hàn Trung đầy ẩn ý nói, đáy mắt hiện lên một tia dữ tợn.
Nếu không có ai bên cạnh, anh nhất định sẽ nhặt cục đá dưới đất lên, nghênh ngang ném vào đầu Phan Lâm.
“Này! Các người nói đủ chưa? Tôi không có thời gian để nghe những lời vô nghĩa của các người ở đây!"
Huỳnh Kim Thi ho khan một tiếng, hai tay chóng nạnh, nhìn chằm chằm Phan Lâm nói: “Tôi hỏi anh, những gì Hàn Ttrung nói là thật sao? Anh rốt cuộc có thể cứu được ông nội không?”
“Đương nhiên có thể” Phan Lâm nói.
“Anh là bác sĩ à?”
“Không phải.”
“Không phải bác sĩ? Vậy tại sao anh lại nói có thể cứu được ông nội tôi?”
“Tôi từng học y.”
“Thế sao?”
Huỳnh Kim Thị mở to mắt.
“Anh học y sao? Sao tôi lại không biết?” Lý Ái Vân ở bên cạnh cũng kinh ngạc.
“Tôi được học về y học cổ truyền ở nhà khi còn nhỏ, sau khi đến Giang Thành, tôi đã nghiên cứu các sách y học.” Phan Lâm nói
“Thảo nào thấy anh luôn ôm sách đọc,thì ra là sách y?"Lý Ái Vân chợt nhận ra.
Hàn Trung ậm ừ cười một tiếng, “Đọc mấy quyển sách nát mà dám trị bệnh cứu người? Phan Lâm, đầu anh có phải có vấn đề gì không? Hay là muốn coi Huỳnh lão gia như con chuột bạch thí nghiệm?”
“Cảm giác nhưanh đang lừa tôi?” Huỳnh Kim Thi tức đến đỏ mặt, cô thở ra trút khí: “Các người cũng được đấy! Hôm nay có khách đến, tôi sẽ không làm gì các người, mau cút đi!”
“Huỳnh tiểu thư, tôi cảm thấy hay là thử xem sẽ tốt hơn!” Phan Lâm do dự nói.
“Lấy mạng ông tôi ra đùa giỡn sao? Đừng mơ!”
Hàn Trung ỷ thế, muốn bước tới nắm lấy tay Lý Ái Vân.
Lần này anh ta từ nước ngoài trở về, anh ta muốn giữ chặt người phụ nữ này đã khiến anh ta hao tốn thời gian ba năm!
Anh ta đã mất kiên nhẫn rồi.
Không muốn đợi thêm nữa!
Nhưng lúc Hàn Trung đưa tay ra, một bàn tay to bên cạnh đột nhiên siết chặt cổ tay anh ta.
Là Phan Lâm!
Hàn Trung ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của hắn, Phan Lâm vẫn luôn là một kẻ yếu đuối bất tài, là một người đánh không đánh lại mắng không mắng lại.
Tại sao hôm nay anh lại dám xông lên?
Vẻ mặt của Hàn Trung không được tự nhiên, anh ta cảm thấy rất khó chịu giống như cổ tay bị kẹp chặt bởi kẹp sắt.
“Buông ra” Hàn Trungnghiến răng nói.
"Ồ? Làm Hàn thiếu gia đau sao? Xin lỗi, xin lỗi!”Phan Lâm vội vàng buông tay ra, vẻ mặt xin lỗi, sau đó cẩn thận tiến lại gần, hỏi “Chà, Hàn thiếu gia, anh vừa nói sẽ mời cơm tối.... là thật à?”
Hàn Trung sững sờ, theo phản xạ nói: “Là thật...”
“Ồ, thếLý Ái Vâncủa chúng tôi rất rảnh rỗi, đêm nay rất rảnh.” Phan Lâm vội vàng cười nói.
“Thật sao?" Hàn Trung trừng mắt, vẻ mặt đầy khó tin.
Lý Ái Vân cũng đột ngột quay lại, kinh ngạc nhìn Phan Lâm.
“Hahaha, Phan Lâm, người khác đều nói anh là đồ vô dụng, xem ra hiện tại đám người đó đều là đang vu khống, ít nhất anh vẫn còn tinh mắt mà biết thức thời!” Hàn Trung tỉnh táo lại, cười nói.
Theo anh ta, tên vô dụng này chẳng khác nào đưa vợ mình lên giường của người khác!
Haha, muốn tạo quan hệ với bổn thiếu gia sao? Coi như cũng còn chút thông minh.
Hàn Trungcười chế nhạo, nhưng ánh mắt nhìn Phan Lâm tràn đầy khinh thường.
Cũng bao gồm Huỳnh Kim Thi bên cạnh.
Loại người bám váy đàn bà này trước giờ chưa bao giờ được ai coi trọng.
“Phan Lâm!” Lý Ái Vân nước mắt sắp rơi ra: “Anh câm miệng cho tôi, ai cho anh quyền quyết định?”
“Có người mời em đi ăn tối không tốt?”
Phan Lâm tò mò nhìn cô.
“Anh.."Lý Ái Vântức đến nổi không nói được gì.
Hàn Phong có mục đích gì, ai cũng biết, nhưng Phan Lâm vẫn giả bộ ngây thơ!
Phan Lâm quay đầu cười với Hàn Trung: “Hàn thiếu gia, mặc kệ cô ấy, đúng rồi, có phải là nhà hàng Michelin ở trung tâm thành phố không?”
“Đúng đúng đúng! Đến lúc đó tôi sẽ gọi đặt chỗ”Hàn Trung cười nói.
“Được rồi, bảy giờ tối nay, Lý Ái Vân và tôi sẽ đến đúng giờ.” Phan Lâmhớn hở nói.
“Được, tôi chờ các người.”
Hàn Trung mỉm cười gật đầu.
Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, kinh ngạc nhìn Phan Lâm: “Chờ đã, ý của anh là? Anh và Lý Ái Vân?”
“Ừ!” Phan Lâm bối rối: “Không phải Hàn thiếu gia muốn mời nhà chúng tôi ăn tối sao?”
Mời cái con khỉ!
Hàn Trung trong lòng thầm rủa, mới nhận ra Phan Lâm đang giở trò chơi mình.
Lý Ái Vân và Huỳnh Kim Thi cũng phản ứng lại.
“Tôi chỉ mời Lý Ái Vân "Hàn Trung nghiến răng nói.
“Thế thì chắcLý Ái Vân sẽ không đi đâu”
“Tại sao?”
“Bởi vì vợ tôi nói chỉ khi ngồi cùng tôi mới có tâm trạng để ăn” Phan Lâm cười.
“Anh..."Hàn Trung lo lắng, sắc mặt tái nhợt, nhưng không biết phản bác như thế nào, đành phải nói: “Vậy thì...... để tối coi sao, nói không chừng tối nay tôi có việc bận.”
“Thế thì tiếc thật, tôi còn muốn trò chuyện tán gẫu cùng Hàn thiếu gia ” Phan Lâm vẻ mặt thất vọng.
“Đừng lo, sẽ có cơ hội” Hàn Trung đầy ẩn ý nói, đáy mắt hiện lên một tia dữ tợn.
Nếu không có ai bên cạnh, anh nhất định sẽ nhặt cục đá dưới đất lên, nghênh ngang ném vào đầu Phan Lâm.
“Này! Các người nói đủ chưa? Tôi không có thời gian để nghe những lời vô nghĩa của các người ở đây!"
Huỳnh Kim Thi ho khan một tiếng, hai tay chóng nạnh, nhìn chằm chằm Phan Lâm nói: “Tôi hỏi anh, những gì Hàn Ttrung nói là thật sao? Anh rốt cuộc có thể cứu được ông nội không?”
“Đương nhiên có thể” Phan Lâm nói.
“Anh là bác sĩ à?”
“Không phải.”
“Không phải bác sĩ? Vậy tại sao anh lại nói có thể cứu được ông nội tôi?”
“Tôi từng học y.”
“Thế sao?”
Huỳnh Kim Thị mở to mắt.
“Anh học y sao? Sao tôi lại không biết?” Lý Ái Vân ở bên cạnh cũng kinh ngạc.
“Tôi được học về y học cổ truyền ở nhà khi còn nhỏ, sau khi đến Giang Thành, tôi đã nghiên cứu các sách y học.” Phan Lâm nói
“Thảo nào thấy anh luôn ôm sách đọc,thì ra là sách y?"Lý Ái Vân chợt nhận ra.
Hàn Trung ậm ừ cười một tiếng, “Đọc mấy quyển sách nát mà dám trị bệnh cứu người? Phan Lâm, đầu anh có phải có vấn đề gì không? Hay là muốn coi Huỳnh lão gia như con chuột bạch thí nghiệm?”
“Cảm giác nhưanh đang lừa tôi?” Huỳnh Kim Thi tức đến đỏ mặt, cô thở ra trút khí: “Các người cũng được đấy! Hôm nay có khách đến, tôi sẽ không làm gì các người, mau cút đi!”
“Huỳnh tiểu thư, tôi cảm thấy hay là thử xem sẽ tốt hơn!” Phan Lâm do dự nói.
“Lấy mạng ông tôi ra đùa giỡn sao? Đừng mơ!”
Tác giả :
Phong Hàn