Siêu Cấp Tiên Y
Chương 30: Không cần phải hoảng
"Nếu cậu vẫn là trai tân, như thế nào còn sợ lây bệnh qua đường tình dục chứ?" Trương Văn Trọng bị vẻ mặt của hắn làm cho mắc cười, cố gắng kiềm nén tâm tình hỏi: "Gần đây cậu có đến bể bơi công cộng nào tắm không?"
Vương Hiểu nghe vậy không khỏi ngẩn ngơ, hắn không rõ bệnh tình của mình cùng chuyện bơi lội có quan hệ gì. Sau khi ngây người trong chốc lát, mới gật đầu nói: "Có, thời gian vừa rồi nóng nực quá, cơ hồ mỗi ngày em đều tới bể bơi gần trường. Như thế nào, chẳng lẽ bơ lội cùng bệnh tình của em, có quan hệ gì nghiêm trọng ư?"
"Đương nhiên là quan hệ." Trương Văn Trọng xé một tờ giấy kê đơn, mở nắp bút ra, phân tích bệnh trạng: "Căn bản cậu không phải bị mắc bệnh lây qua đường tình dục, chỉ là viên niệu đạo bình thường mà thôi. Hãy nghe kĩ tôi nói, sau này không nên tới bể bơi công cộng, bởi vì tính vệ sinh của nó không được an toàn, trong nước còn có rất nhiều vi khuẩn gây bệnh. Chỉ cần hệ thống miễn dịch hơi kém một chút, liền sẽ bị vi khuẩn xâm nhập vào cơ thể ngay."
Vương Hiểu mừng rỡ vô cùng, muốn lớn tiếng gào thét lên, nhưng bên ngoài phòng khám vẫn có người đi lại. Trong đó không thiếu người quen biết mình, nên hắn vội vàng đè nén thanh âm xuống cực thấp, than ngắn thở dài nói: "Nguyên lai chỉ là viêm niệu đạo, mà không phải là bệnh lây qua đường sinh dục ah! Hoàn hảo, quá hoàn hảo...thiếu chút nữa em đã bị dọa chết mất rồi."
"Cậu chỉ cần giữ mình trong sạch, làm sao có thể mắc bệnh lây qua đường sinh dục được chứ?" Trương Văn Trọng cười nói, hắn cúi đầu xuống ngoáy bút, viết đơn thuốc giao cho Vương Hiểu: "Được rồi! Tôi kê cho cậu đơn thuốc Norfloxacin. Dùng theo liều lượng của bác sĩ, uống khoảng bốn năm ngày liền không có việc gì nữa. Bất quá, cậu phải nhớ kĩ, trong những ngày này ngàn vạn lần không được chạy đến bể bơi công cộng. Mặt khác, mỗi ngày tắm rửa thay đồ lót một lần, kiêng rượu bia và những thức ăn tính nóng, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, hiểu rồi ạ!" Vương Hiểu liên tục gật đầu.
"Tốt lắm, cậu đi lấy thuốc đi."
"Dạ." Vương Hiểu xoay người đi tới cửa phòng khám, đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, thì đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, thật cẩn thận hỏi: "Bác sĩ, anh sẽ không để lộ thông tin về bệnh tình của em ra ngoài đó chứ?"
Trương Văn Trọng thần tình nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Yên tâm, tôi đối với tình trạng của bệnh nhân, tuyệt đối là phải giữ bí mật."
"Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi." Vương Hiểu xấu hổ cười khan, lại nhớ tới một sự việc này, liền vội vàng hỏi: "A...bác sĩ, em vẫn còn một chuyện nữa."
Trương Văn Trọng gật đầu: "Cậu hỏi đi."
"Em...ách...những ngày tới em có thể làm cái chuyện kia không?" Khuôn mặt ngăm đen của Vương Hiểu lại đỏ ửng, miệng lưỡi khô khốc giải thích nói: "Chính là cái kia đó..."
Chứng kiến Trương Văn Trọng híp mắt nhìn chằm chằm vào mình,Vương Hiểu càng trở nên khẩn trương hơn, có chút vẽ rắn thêm chân nói: "Em vừa mới có bạn gái, hiện giờ đang trong giai đoạn tình nồng thắm thiết. Cho nên không dám cam đoan là sẽ khôn phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn..."
"Xem ra, chính cậu cũng chờ mong phát sinh chuyện tình ngoài ý muốn đó thôi." Trương Văn Trọng nửa đùa nửa thật.
"Ha ha." Vương Hiểu cười khan, đưa tay lên gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Loại chuyện này người đàn ông nào cũng đều chờ mong ah? Huống chi, em đã học năm thứ ba rồi mà vẫn còn là trai tân. Những ngày cuối tuần trông thấy bạn học du hí với người yêu, nói không hâm mộ thì nhất định là lời nói dối ah!"
Bởi vì Trương Văn Trọng đều là cánh đàn ông, đồng thời nhìn bộ dạng bên ngoài cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi. Cho nên Vương Hiểu dần dần đem Trương Văn Trọng trở thành bạn bè cùng lứa. Mặc dù kiểu cách nói chuyện vẫn còn hơi ngượng ngùng, nhưng so với lúc ban đầu cũng đã thoải mái hơn rất nhiều. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trương Văn Trọng nghiêm túc nói: "Như vậy thì tôi phải cảnh báo với cậu rằng. Ít nhất trong vòng nửa tháng, cậu nhất định phải duy trì tấm thân xử nam của mình. Nếu hai người phát sinh chuyện tình quan hệ, bạn gái cậu có thể cũng sẽ bị lây nhiễm chứng bệnh viêm niệu đạo đó."
"Hả...?" Vương Hiểu biểu tình hơi thất vọng.
Chứng kiến vẻ mặt ảm đạm của Vương Hiểu, Trương Văn Trọng hoàn toàn bị chọc cười, hắn mỉm cười giải thích: "Theo góc độ sinh lý mà nói, thì niệu đạo của nữ giới so với bọng đái của nam giới càng ngắn hơn. Bởi vậy cũng dễ dàng bị mắc bệnh hơn! Cho nên cậu ngàn vạn lần không được qua loa, sướng khoái nhất thời mà bỏ lỡ hạnh phúc cả đời. Đợi nửa tháng sau cậu lại đến tái khám, khi tôi xác định bệnh tình đã khỏi hẳn, cậu và bạn gái muốn thiên lôi địa hỏa kiểu gì thì cũng mặc kệ."
"Còn phải đợi những nửa tháng nữa cơ à! "" Vương Hiểu không có điểm không cam lòng. Bất quá rất nhanh hắn đã nghĩ thông suốt, cắn răng nói: "Nửa tháng thì nửa tháng đii, dù sao em là trai tân hai mươi mấy năm trời rồi, nhiều hơn nửa tháng nữa cũng không chết ngay được. Bác sĩ, cám ơn anh quá! À...đúng rồi, em còn chưa biết tên của anh là gì ạ?"
Trương Văn Trọng chỉ lên thẻ ghim trên ngực áo nói: "Tôi tên là Trương Văn Trọng, cậu có thể gọi tôi là Trương y sinh."
"Hay em gọi anh là Trương ca đi, xem tuổi của anh so với em cũng không lớn hơn bao nhiêu." Vương Hiểu khua môi múa mép nói: "Nếu bệnh trạng có thể chữa khỏi thuận lợi, em nhất định sẽ ghi nhớ nhân tình này. Đợi khi nào em nhờ bạn gái, giới thiệu mấy chị em của nàng cho anh. Bạn gái em đang học tại trường nghệ thuật Ung Thành. Chúng tỉ muội của nàng đều có vóc dáng ma quỷ, khuôn mặt xinh đẹp khả ái như thiên thần ah..."
Vương Hiểu một bên nói chuyện, một bên duỗi tay mở cửa phòng khám, cầm theo đơn thuốc nhanh chóng đi ra ngoài. Để lại một mình Trương Văn Trọng ngồi ở trong phòng khám, lắc đầu cười khổ không thôi.
Tiếng bước chân Vương Hiểu vừa mới tiêu thất, lại có người đi vào phòng khám bệnh. Người này nhìn thấy Trương Văn Trọng, nhất thời vui mừng hớn hở nói: "Trương Văn Trọng, cuối cùng đã tìm được anh rồi. Hóa ra anh làm việc ở trong này sao? Ban nãy làm tôi đi tìm hoài không thấy."
Lần này người tiến vào phòng khám, chính là Vưu Giai, buổi chiều ngày hôm qua Trương Văn Trọng quen biết ở con đường phía tây Ung Thành. So sánh cùng ngày hôm qua, thì hôm nay Vưu Giai càng tản mát ra vẻ kiều diễm thành thục hơn, bất quá lúc này cũng không phải chỉ một mình Vưu Giai đến đây. Ở bên cạnh nàng còn có một vị hộ hoa sứ giả mặc âu phục sang trọng.
Chẳng qua ánh mắt của vị hộ hoa sứ giả này nhìn Trương Văn Trọng cũng không hề nhã nhặn, thậm chí còn ẩn tàng theos một tia địch ý.
Vương Hiểu nghe vậy không khỏi ngẩn ngơ, hắn không rõ bệnh tình của mình cùng chuyện bơi lội có quan hệ gì. Sau khi ngây người trong chốc lát, mới gật đầu nói: "Có, thời gian vừa rồi nóng nực quá, cơ hồ mỗi ngày em đều tới bể bơi gần trường. Như thế nào, chẳng lẽ bơ lội cùng bệnh tình của em, có quan hệ gì nghiêm trọng ư?"
"Đương nhiên là quan hệ." Trương Văn Trọng xé một tờ giấy kê đơn, mở nắp bút ra, phân tích bệnh trạng: "Căn bản cậu không phải bị mắc bệnh lây qua đường tình dục, chỉ là viên niệu đạo bình thường mà thôi. Hãy nghe kĩ tôi nói, sau này không nên tới bể bơi công cộng, bởi vì tính vệ sinh của nó không được an toàn, trong nước còn có rất nhiều vi khuẩn gây bệnh. Chỉ cần hệ thống miễn dịch hơi kém một chút, liền sẽ bị vi khuẩn xâm nhập vào cơ thể ngay."
Vương Hiểu mừng rỡ vô cùng, muốn lớn tiếng gào thét lên, nhưng bên ngoài phòng khám vẫn có người đi lại. Trong đó không thiếu người quen biết mình, nên hắn vội vàng đè nén thanh âm xuống cực thấp, than ngắn thở dài nói: "Nguyên lai chỉ là viêm niệu đạo, mà không phải là bệnh lây qua đường sinh dục ah! Hoàn hảo, quá hoàn hảo...thiếu chút nữa em đã bị dọa chết mất rồi."
"Cậu chỉ cần giữ mình trong sạch, làm sao có thể mắc bệnh lây qua đường sinh dục được chứ?" Trương Văn Trọng cười nói, hắn cúi đầu xuống ngoáy bút, viết đơn thuốc giao cho Vương Hiểu: "Được rồi! Tôi kê cho cậu đơn thuốc Norfloxacin. Dùng theo liều lượng của bác sĩ, uống khoảng bốn năm ngày liền không có việc gì nữa. Bất quá, cậu phải nhớ kĩ, trong những ngày này ngàn vạn lần không được chạy đến bể bơi công cộng. Mặt khác, mỗi ngày tắm rửa thay đồ lót một lần, kiêng rượu bia và những thức ăn tính nóng, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, hiểu rồi ạ!" Vương Hiểu liên tục gật đầu.
"Tốt lắm, cậu đi lấy thuốc đi."
"Dạ." Vương Hiểu xoay người đi tới cửa phòng khám, đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, thì đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, thật cẩn thận hỏi: "Bác sĩ, anh sẽ không để lộ thông tin về bệnh tình của em ra ngoài đó chứ?"
Trương Văn Trọng thần tình nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Yên tâm, tôi đối với tình trạng của bệnh nhân, tuyệt đối là phải giữ bí mật."
"Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi." Vương Hiểu xấu hổ cười khan, lại nhớ tới một sự việc này, liền vội vàng hỏi: "A...bác sĩ, em vẫn còn một chuyện nữa."
Trương Văn Trọng gật đầu: "Cậu hỏi đi."
"Em...ách...những ngày tới em có thể làm cái chuyện kia không?" Khuôn mặt ngăm đen của Vương Hiểu lại đỏ ửng, miệng lưỡi khô khốc giải thích nói: "Chính là cái kia đó..."
Chứng kiến Trương Văn Trọng híp mắt nhìn chằm chằm vào mình,Vương Hiểu càng trở nên khẩn trương hơn, có chút vẽ rắn thêm chân nói: "Em vừa mới có bạn gái, hiện giờ đang trong giai đoạn tình nồng thắm thiết. Cho nên không dám cam đoan là sẽ khôn phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn..."
"Xem ra, chính cậu cũng chờ mong phát sinh chuyện tình ngoài ý muốn đó thôi." Trương Văn Trọng nửa đùa nửa thật.
"Ha ha." Vương Hiểu cười khan, đưa tay lên gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Loại chuyện này người đàn ông nào cũng đều chờ mong ah? Huống chi, em đã học năm thứ ba rồi mà vẫn còn là trai tân. Những ngày cuối tuần trông thấy bạn học du hí với người yêu, nói không hâm mộ thì nhất định là lời nói dối ah!"
Bởi vì Trương Văn Trọng đều là cánh đàn ông, đồng thời nhìn bộ dạng bên ngoài cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi. Cho nên Vương Hiểu dần dần đem Trương Văn Trọng trở thành bạn bè cùng lứa. Mặc dù kiểu cách nói chuyện vẫn còn hơi ngượng ngùng, nhưng so với lúc ban đầu cũng đã thoải mái hơn rất nhiều. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trương Văn Trọng nghiêm túc nói: "Như vậy thì tôi phải cảnh báo với cậu rằng. Ít nhất trong vòng nửa tháng, cậu nhất định phải duy trì tấm thân xử nam của mình. Nếu hai người phát sinh chuyện tình quan hệ, bạn gái cậu có thể cũng sẽ bị lây nhiễm chứng bệnh viêm niệu đạo đó."
"Hả...?" Vương Hiểu biểu tình hơi thất vọng.
Chứng kiến vẻ mặt ảm đạm của Vương Hiểu, Trương Văn Trọng hoàn toàn bị chọc cười, hắn mỉm cười giải thích: "Theo góc độ sinh lý mà nói, thì niệu đạo của nữ giới so với bọng đái của nam giới càng ngắn hơn. Bởi vậy cũng dễ dàng bị mắc bệnh hơn! Cho nên cậu ngàn vạn lần không được qua loa, sướng khoái nhất thời mà bỏ lỡ hạnh phúc cả đời. Đợi nửa tháng sau cậu lại đến tái khám, khi tôi xác định bệnh tình đã khỏi hẳn, cậu và bạn gái muốn thiên lôi địa hỏa kiểu gì thì cũng mặc kệ."
"Còn phải đợi những nửa tháng nữa cơ à! "" Vương Hiểu không có điểm không cam lòng. Bất quá rất nhanh hắn đã nghĩ thông suốt, cắn răng nói: "Nửa tháng thì nửa tháng đii, dù sao em là trai tân hai mươi mấy năm trời rồi, nhiều hơn nửa tháng nữa cũng không chết ngay được. Bác sĩ, cám ơn anh quá! À...đúng rồi, em còn chưa biết tên của anh là gì ạ?"
Trương Văn Trọng chỉ lên thẻ ghim trên ngực áo nói: "Tôi tên là Trương Văn Trọng, cậu có thể gọi tôi là Trương y sinh."
"Hay em gọi anh là Trương ca đi, xem tuổi của anh so với em cũng không lớn hơn bao nhiêu." Vương Hiểu khua môi múa mép nói: "Nếu bệnh trạng có thể chữa khỏi thuận lợi, em nhất định sẽ ghi nhớ nhân tình này. Đợi khi nào em nhờ bạn gái, giới thiệu mấy chị em của nàng cho anh. Bạn gái em đang học tại trường nghệ thuật Ung Thành. Chúng tỉ muội của nàng đều có vóc dáng ma quỷ, khuôn mặt xinh đẹp khả ái như thiên thần ah..."
Vương Hiểu một bên nói chuyện, một bên duỗi tay mở cửa phòng khám, cầm theo đơn thuốc nhanh chóng đi ra ngoài. Để lại một mình Trương Văn Trọng ngồi ở trong phòng khám, lắc đầu cười khổ không thôi.
Tiếng bước chân Vương Hiểu vừa mới tiêu thất, lại có người đi vào phòng khám bệnh. Người này nhìn thấy Trương Văn Trọng, nhất thời vui mừng hớn hở nói: "Trương Văn Trọng, cuối cùng đã tìm được anh rồi. Hóa ra anh làm việc ở trong này sao? Ban nãy làm tôi đi tìm hoài không thấy."
Lần này người tiến vào phòng khám, chính là Vưu Giai, buổi chiều ngày hôm qua Trương Văn Trọng quen biết ở con đường phía tây Ung Thành. So sánh cùng ngày hôm qua, thì hôm nay Vưu Giai càng tản mát ra vẻ kiều diễm thành thục hơn, bất quá lúc này cũng không phải chỉ một mình Vưu Giai đến đây. Ở bên cạnh nàng còn có một vị hộ hoa sứ giả mặc âu phục sang trọng.
Chẳng qua ánh mắt của vị hộ hoa sứ giả này nhìn Trương Văn Trọng cũng không hề nhã nhặn, thậm chí còn ẩn tàng theos một tia địch ý.
Tác giả :
Ngũ Trí