Siêu Cấp Tiên Y
Chương 118: Đoạt Lại Một Mạng Từ Trong Tay Diêm Vương
Vào ngay thời điểm mấu chốt, thân thể Tôn Nguy đột nhiên run rẩy lên, nhưng lại là biến hóa mà mọi người không chút hi vọng nhìn thấy!
Từng tảng lớn tảng lớn mồ hôi lạnh từ chân lông toàn thân Tôn Nguy bừng lên, trong nháy mắt đã hoàn toàn nhễ nhại. Da thịt vốn đã khôi phục huyết sắc của hắn, trong lúc này biến thành cực kỳ tái nhợt, nhìn thật giống như hấp huyết quỷ (quỷ hút máu) trong truyền thuyết. Đồng thời nhiệt độ cơ thể của hắn hạ xuống, da thịt trong nháy mắt biến thành băng lãnh, phảng phất giống như một tử thi.
Thân thể Tôn Nguy xuất hiện trạng huống, ngoại trừ Trương Văn Trọng, toàn bộ trái tim mọi người đang có mặt đều thu chặt lại.
"Trương lão sư, không hay, bệnh nhân xuất hiện dấu hiệu dương khí thoát tuyệt! Hiện tại nên làm gì bây giờ mới tốt a?" Tô Hiểu Hồng bị tình huống của Tôn Nguy làm kinh hoảng, mặc dù nàng có thiên phú rất cao, thế nhưng dù sao tuổi còn quá trẻ, trước đây cũng chưa từng gặp phải ca bệnh vướng víu tay chân như vậy, cho nên ở thời khắc này nhìn thấy tình huống của Tôn Nguy đột nhiên biến hóa, liền cảm thấy tay chân luống cuống, không biết nên làm gì nữa. Ngay khi thanh âm Tô Hiểu Hồng vừa rơi xuống, tình huống của Tôn Nguy lại xuất hiện biến cố.
Vốn toàn thân bị gây mê, Tôn Nguy lẳng lặng nằm trên giường giải phẫu, lúc này thân thể đột nhiên rung động lên. Vừa lúc mới bắt đầu, biên độ rung động của hắn còn chưa lớn, đồng thời chỉ giới hạn trong tay chân. Thế nhưng chỉ trong hai ba giây đồng hồ ngắn ngủi, thân thể hắn đã rung động đạt tới đỉnh cao. Hơn nữa toàn thân đều rung lên, cả người thậm chí sắp rơi xuống giường giải phẫu.
"Đây là có chuyện gì?" Lúc này trong tình huống như vậy, đừng nói là Tô Hiểu Hồng, dù Nhạc Tử Mẫn và Lâm Đống có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, cũng chưa từng nhìn thấy qua bao giờ. Đề phòng Tôn Nguy thực sự rơi khỏi giường giải phẫu, Nhạc Tử Mẫn, Lâm Đống và mấy hộ sĩ khoa ngoại não đều bước nhanh tới giúp đỡ Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng, giữ chặt Tôn Nguy nằm yên trên giường mổ.
Ngay lúc này, độ rung của Tôn Nguy cũng không chút nào chậm lại. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người cũng không biết đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì, cũng không biết rốt cục nên làm sao mới tốt. Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Trương Văn Trọng, kỳ vọng hắn có thể nghĩ ra được biện pháp.
"Tiểu muội, đừng khẩn trương, tỉnh táo dựa theo lời tôi nói đi làm." Mặc dù ở thời khắc này, Trương Văn Trọng vẫn biểu hiện phi thường lãnh tĩnh, hắn vừa tăng nhanh tốc độ di chuyển của linh khí Địch Thể Đan tiêu diệt tế bào ung thư, vừa nhanh miệng báo ra tên chín huyệt vị Ách Môn, Lao Cung, Tam Âm Giao, Dũng Tuyền, Thái Khê, Trung Viện, Hoàn Khiêu, Túc Tam Lý, Hợp Cốc, chín huyệt vị này, chính là Dương Cửu Huyệt được ghi chép trong Châm Viêm Tụ Anh, trị liệu dương khí thoát tuyệt cực kỳ hữu hiệu. Đồng thời hắn còn không quên nhắc nhở Tô Hiểu Hồng: "Lập tức dùng bổ pháp, đối với chín huyệt vị tiến hành kích thích mạnh!"
"Dạ, Trương lão sư." Dưới dạng tình huống này, Tô Hiểu Hồng không dám có chút chậm trễ, đồng thời bởi vì Trương Văn Trọng biểu hiện quá mức lãnh tĩnh, cũng ảnh hưởng đến nàng. Làm nàng nguyên bản đang thất kinh, ở trong nháy mắt liền bình tĩnh xuống tới.
Nàng hít sâu một hơi, làm cho trái tim mình triệt để bình tĩnh lại, bàn tay triệt để bình ổn hoàn toàn. Tô Hiểu Hồng lúc này mới dựa theo sự phân phó của Trương Văn Trọng, cầm ngân châm hướng Dương Cửu Huyệt thi châm, dùng kích thích mạnh để cầu có thể đạt được hiệu quả hồi dương cố thoát.
Phân phó xong Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng nghiêng đầu nhìn ngay góc tường phòng giải phẫu. Dù ngay trong tình huống nguy ngập này, Bạch Quang Minh vẫn im ắng đứng trong góc tường, phảng phất giống như lão tăng nhập định. Đúng như lời hắn nói lúc đầu, tuyệt đối sẽ không gây trở ngại đến Trương Văn Trọng. Nhưng Trương Văn Trọng nhìn thấy hắn nắm chặt hai tay, bàn tay trắng bệch, cũng có thể nhận thấy được tâm tình lúc này của hắn, tuyệt đối sẽ không giống như biểu hiện bình tĩnh bên ngoài của hắn.
Ngay lúc này, Trương Văn Trọng thật đúng là cần nhờ hắn giúp đỡ, mới có thể xông qua một cửa này, mạnh mẽ kéo một chân của Tôn Nguy đã bước vào quỷ môn quan quay trở lại nhân gian.
Trương Văn Trọng nhìn Bạch Quang Minh hơi gật nhẹ đầu, nói: "Bạch tiên sinh, phiền phức ông qua đây một chút, tôi cần sự giúp đỡ của ông."
Trong ánh mắt Bạch Quang Minh hiện lên một đạo tinh mang, hắn bước nhanh đến giường phẫu thuật, gật đầu trả lời: "Tốt, có gì cần phân phó, anh cứ nói, tôi nhất định làm theo."
Ở lúc này, Trương Văn Trọng cũng không khách khí với hắn, lập tức liền phân phó: "Bạch tiên sinh tập luyện, hẳn là Tâm Ý Khí Hỗn Nguyên Công và Nhất Chỉ Thiền Công của Thiếu Lâm Tự phải không? Vừa lúc là nội kình dương cương. Cho nên phiền phức ông dùng Tâm Ý Khí Hỗn Nguyên Công thúc đẩy Nhất Chỉ Thiền Công, điểm vào huyệt Thái Dương, đưa nội kình dương cương của ông đẩy vào trong cơ thể của Tôn Nguy!"
"Dùng Tâm Ý Khí Hỗn Nguyên Công thôi động Nhất Chỉ Huyền Công, điểm vào huyệt Thái Dương của Tôn Nguy sao? Đem nội kình dương cương, toàn bộ đẩy vào trong cơ thể Tôn Nguy?" Bạch Quang Minh kinh ngạc há to miệng, nhịn không được hoài nghi có phải mình đã nghe lầm hay không. Với trạng huống thân thể hiện tại của Tôn Nguy, nếu như thật sự làm theo lời Trương Văn Trọng, chỉ sợ sẽ bị mất mạng ngay tại chỗ đi? Đây rốt cục là cứu người, hay đang giết người?
Trong đầu Bạch Quang Minh không khỏi hiện lên một ý niệm: "Đến tột cùng hắn có ý tứ gì? Lẽ nào hắn muốn để ta giết Tôn Nguy?" Nhưng rất nhanh, hắn đã đem ý niệm trong đầu ném ra ngoài.
Ở ngay thời khắc nguy cấp này, hắn quyết định tin tưởng Trương Văn Trọng một lần, dựa theo lời Trương Văn Trọng đánh cuộc một chuyến, nhìn xem có thể đem mạng của Tôn Nguy, đoạt lại từ trong tay Diêm Vương gia hay không.
Dù sao, Trương Văn Trọng người này là người mà Tôn Nguy tin tưởng, đã như vậy, hắn cũng sẽ tin tưởng.
Cắn răng, Bạch Quang Minh thúc đẩy Tâm Ý Khí Hỗn Nguyên Công, đem nội kình dương cương trong cơ thể toàn bộ vận vào hai ngón trỏ, sau đó hít sâu một hơi, dùng Nhất Chỉ Thiền Công đồng thời điểm lên hai bên huyệt Thái Dương trên đầu Tôn Nguy, nội kình dương cương mạnh mẽ nhất thời dâng ra, tiến nhập vào trong não Tôn Nguy.
"Ân? Đây là có chuyện gì?" Ngay khi ngón trỏ tiếp xúc tới huyệt Thái Dương của Tôn Nguy, vùng lông mày của Bạch Quang Minh nhịn không được nhướng lên, trên mặt hiện ra biểu tình kinh ngạc. Hắn vô ý thức muốn rút ngón tay ra khỏi huyệt Thái Dương của Tôn Nguy.
Bởi vì ngay khi Bạch Quang Minh dùng Tâm Ý Khí Hỗn Nguyên Công thôi động Nhất Chỉ Thiền Công, điểm trúng huyệt Thái Dương trên đầu Tôn Nguy, hắn liền cảm giác được, nội kình dương cương mình đẩy vào trong cơ thể Tôn Nguy, trong nháy mắt bị một loại năng lượng bất minh nuốt mất. Đồng thời, loại năng lượng bất minh này còn mang theo hấp lực đáng sợ, không ngờ còn muốn hút hết nội kình dương cương trong cơ thể hắn. Vì vậy, ở trong lòng Bạch Quang Minh nổi lên ý sợ hãi thật sâu, cho nên hắn vô ý thức muốn rút tay ra.
Ngay lúc này, thanh âm Trương Văn Trọng đúng lúc vang lên, truyền vào trong tay của hắn: "Đừng nhúc nhích! Bảo trì bình tĩnh, thúc đẩy toàn bộ nội kình dương cương trong cơ thể của ông đẩy vào trong cơ thể Tôn Nguy! Hiện tại là thời khắc then chốt nhất, nếu như ông lùi bước, tính mạng Tôn Nguy sẽ khó giữ được."
"Loại năng lượng bất minh này, chẳng lẽ có quan hệ tới hắn?" Thân thể Bạch Quang Minh khẽ run lên, sau khi do dự khoảng một giây đồng hồ, hắn quyết định tiếp tục tin tưởng Trương Văn Trọng. Vì vậy hắn toàn lực thúc đẩy nội kình dương cương trong cơ thể, tùy ý cho năng lượng bất minh trong não Tôn Nguy nuốt hết.
Kỳ thực, loại năng lượng bất minh làm Bạch Quang Minh kinh ngạc chính là linh khí do Địch Thể Đan phóng xuất ra. Nó đem nội kình dương cương của Bạch Quang Minh đẩy vào phân nửa chuyển hóa trở thành chính khí, để bổ sung chính khí hao tổn của Tôn Nguy, để hắn có thể chống đỡ qua kiếp nạn này. Mặt khác phân nửa còn lại, dùng để hiệp trợ chính nó tiêu diệt tế bào ung thư còn sót lại trong cơ thể Tôn Nguy, thời gian đang trôi qua từng giây...
Tuy rằng có thêm Trương Văn Trọng, Bạch Quang Minh, Tô Hiểu Hồng ba người cùng nỗ lực, thế nhưng trạng huống của Tôn Nguy vẫn đang chuyển biến xấu từng giây.
Mọi người bậm môi, đều tuôn ra mồ hôi lạnh. Vốn hộ sĩ phụ trách lau mồ hôi cho họ, ở thời khắc này cũng đang ngây dại, quên mất cả chức trách của chính mình.
Trong lúc mọi người còn đang cầu khẩn, cầu khẩn một kỳ tích xuất hiện!
Trương Văn Trọng rốt cục có thể tiếp tục sáng tạo ra kỳ tích hay không?
"Đương..."
Một tiếng vang sắt thép va nhau thanh thúy, truyền vào trong tay mọi người, làm cho trái tim bọn họ đều run lên.
Trương Văn Trọng đột đưa tay ném kiềm giải phẫu và dao mổ vào trong khay, lui về phía sau một bước, hộc ra một hơi thật dài.
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người hắn.
Hắn có ý tứ gì? Lẽ nào cuộc giải phẫu đã kết thúc sao? Kết quả giải phẫu như vậy, đến tột cùng là như thế nào?
Lúc này mọi người đều hi vọng có thể nghe được một tin tức tốt từ trong miệng Trương Văn Trọng, đồng thời bọn họ cũng sợ, từ trong miệng Trương Văn Trọng nghe được một tin tức xấu mà không ai nguyện ý nghe thấy.
Tâm tình của mọi người vào lúc này đều trở nên thấp thỏm.
"Thế...thế nào? Giải phẫu hoàn thành rồi sao? Kết quả rốt cục như thế nào?" Bạch Quang Minh rốt cục kiềm chế không được, mở miệng dò hỏi. Trong thanh âm của hắn rõ ràng mang theo âm rung. Hắn đột nhiên phát hiện, công phu dưỡng khí mà hắn vẫn luôn kiêu ngạo trước đây không ngờ ngay lúc này không còn tác dụng gì nữa. Hắn cảm giác trái tim của mình đã sắp nhảy ra ngoài.
Nhất định phải là tin tức tốt! Nhất định phải là tin tức tốt!
Trong lòng Bạch Quang Minh nhịn không được hò hét. Đồng thời hắn kêu tên những vị thần tiên hắn biết, kỳ vọng bọn họ có thể hiển linh, bảo hộ cho Tôn Nguy.
Ánh mắt Trương Văn Trọng đảo qua trên mặt mọi người, cuối cùng mới nhếch miệng, lộ ra dáng tươi cười sáng lạn: "Chư vị đã khổ cực, lần này giải phẫu phi thường thành công, khối u trong não Tôn Nguy đã được cắt bỏ, tế bào ung thư bị khuếch tán cũng đã triệt để bị tiêu diệt. Nhạc lão, còn có vị bác sĩ này, chuyện kế tiếp tôi nhờ hai vị. Tôi cần đi nghỉ ngơi một lát."
"Chuyện còn lại cứ yên tâm giao cho chúng tôi đi. Chúng tôi không có cách đối phó ung thư não thời kỳ cuối, thế nhưng chuyện sau đó thì không còn vấn đề nữa. Tiểu Trương, lần này thực sự là khổ cực cho anh!" Nhạc Tử Mẫn đã từ trên người Trương Văn Trọng kiến thức được vài lần kỳ tích, cho nên vào lúc này trải qua sự khiếp sợ ban đầu, hắn rất nhanh liền lãnh tĩnh xuống tới, mỉm cười nhìn Trương Văn Trọng gật đầu nói.
"Thành...thành công rồi? Không ngờ thực sự thành công sao? Không chỉ cắt bỏ khối u não, mặt khác còn có thể tiêu diệt tế bào ung thư khuếch tán? Chỉ trong một cuộc giải phẫu phổ thông, đã đem việc này giải quyết xong xuôi toàn bộ sao? Có...có khả năng sao?" Lâm Đống khiếp sợ há to miệng, không thể tin được lời Trương Văn Trọng nói.
"Trương lão sư tuyệt đối sẽ không nói dối. Nếu thầy đã nói giải phẫu thành công, vậy tuyệt đối đã thành công." Tô Hiểu Hồng có lòng tin mười phần đối với Trương Văn Trọng, thậm chí đã đạt tới nông nỗi sùng bái mù quáng.
"Tuy rằng tôi không biết tiểu Trương làm sao làm được, thế nhưng tôi tin tưởng nhân phẩm của tiểu Trương. Hắn tuyệt đối sẽ không nói dối về chuyện này. Nếu như anh không tin, sau đó kiểm tra toàn thân cho Tôn Nguy, nhìn xem tình huống có phải đúng như lời của tiểu Trương đã nói hay không." Lúc này Nhạc Tử Mẫn mở miệng nói.
"Khó có thể tin! Thật là khó có thể tin!" Lúc này Lâm Đống đã khiếp sợ đến mức không biết nói gì mới tốt. Hắn nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng thật lâu, mới kích động dò hỏi: "Anh làm như thế nào? Rốt cục anh đã làm sao làm được? Có thể chỉ dạy cho tôi không?"
Trương Văn Trọng cười lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: Có thể, dù tôi có nói cho ông nguyên do chân chính, ông cũng sẽ không tin tưởng, chỉ sẽ cho rằng tôi nói dối lừa gạt ông thôi.
Trương Văn Trọng xoay người, lại đi ra hướng cửa phòng giải phẫu.
Vừa đi được hai bước, hắn đột nhiên cảm giác dưới chân mềm nhũn, thân thể hơi lảo đảo choáng váng, suýt chút muốn té xuống mặt đất. Vừa rồi chữa bệnh cho Tôn Nguy, không chỉ làm hao tổn hết chân nguyên trong cơ thể hắn, đồng thời cũng làm hao hết thể lực hắn. Dù sao nan đề khó khăn chưa giải quyết được của y học hiện đại về bệnh ung thư, dĩ nhiên là không thể dễ dàng đối phó.
Thấy tình huống của Trương Văn Trọng như vậy, Tô Hiểu Hồng thất kinh, vội vã bước nhanh tới bên người hắn cẩn cẩn thận thận dìu hắn đi ra khỏi phòng giải phẫu. Nguồn:
"Tôn Nguy quyết định quả nhiên không sai, tin tưởng người này, quả thật đã giúp hắn cướp trở về một cái mạng. Tốt, tốt, tốt, đây thật là tốt quá. Cuối cùng Tôn gia cũng không bị tuyệt hậu! Ta phải nhanh đem tin tức này báo cho lão thái gia biết mới được!" Bạch Quang Minh nhìn bóng lưng Trương Văn Trọng đi ra khỏi phòng giải phẫu, đột nhiên phá lên cười. Nếu như hắn không phải đang ở bên trong phòng phẫu thuật, chỉ sợ tiếng cười của hắn càng thêm vang dội. Vừa cười, hai chân của hắn đột nhiên mềm nhũn, cả người nhất thời thoát lực ngồi bệch luôn xuống đất.
Vừa thở hổn hển, hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn hộ sĩ vẻ mặt ngạc nhiên không biết nên làm như thế nào, cười khổ nói: "Phiền phức cô đưa tay nâng tôi dậy được không? Ai, đồng dạng đều là người, hắn thì có vị tiểu muội còn trẻ trung chủ động nâng đỡ, còn tôi đã ngồi bệch trên đất mà còn phải tự mở miệng cầu xin giúp đỡ. Thật là sự chênh lệch giữa người và người, sao mà lớn tới như vậy đây?"
Từng tảng lớn tảng lớn mồ hôi lạnh từ chân lông toàn thân Tôn Nguy bừng lên, trong nháy mắt đã hoàn toàn nhễ nhại. Da thịt vốn đã khôi phục huyết sắc của hắn, trong lúc này biến thành cực kỳ tái nhợt, nhìn thật giống như hấp huyết quỷ (quỷ hút máu) trong truyền thuyết. Đồng thời nhiệt độ cơ thể của hắn hạ xuống, da thịt trong nháy mắt biến thành băng lãnh, phảng phất giống như một tử thi.
Thân thể Tôn Nguy xuất hiện trạng huống, ngoại trừ Trương Văn Trọng, toàn bộ trái tim mọi người đang có mặt đều thu chặt lại.
"Trương lão sư, không hay, bệnh nhân xuất hiện dấu hiệu dương khí thoát tuyệt! Hiện tại nên làm gì bây giờ mới tốt a?" Tô Hiểu Hồng bị tình huống của Tôn Nguy làm kinh hoảng, mặc dù nàng có thiên phú rất cao, thế nhưng dù sao tuổi còn quá trẻ, trước đây cũng chưa từng gặp phải ca bệnh vướng víu tay chân như vậy, cho nên ở thời khắc này nhìn thấy tình huống của Tôn Nguy đột nhiên biến hóa, liền cảm thấy tay chân luống cuống, không biết nên làm gì nữa. Ngay khi thanh âm Tô Hiểu Hồng vừa rơi xuống, tình huống của Tôn Nguy lại xuất hiện biến cố.
Vốn toàn thân bị gây mê, Tôn Nguy lẳng lặng nằm trên giường giải phẫu, lúc này thân thể đột nhiên rung động lên. Vừa lúc mới bắt đầu, biên độ rung động của hắn còn chưa lớn, đồng thời chỉ giới hạn trong tay chân. Thế nhưng chỉ trong hai ba giây đồng hồ ngắn ngủi, thân thể hắn đã rung động đạt tới đỉnh cao. Hơn nữa toàn thân đều rung lên, cả người thậm chí sắp rơi xuống giường giải phẫu.
"Đây là có chuyện gì?" Lúc này trong tình huống như vậy, đừng nói là Tô Hiểu Hồng, dù Nhạc Tử Mẫn và Lâm Đống có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, cũng chưa từng nhìn thấy qua bao giờ. Đề phòng Tôn Nguy thực sự rơi khỏi giường giải phẫu, Nhạc Tử Mẫn, Lâm Đống và mấy hộ sĩ khoa ngoại não đều bước nhanh tới giúp đỡ Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng, giữ chặt Tôn Nguy nằm yên trên giường mổ.
Ngay lúc này, độ rung của Tôn Nguy cũng không chút nào chậm lại. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người cũng không biết đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì, cũng không biết rốt cục nên làm sao mới tốt. Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Trương Văn Trọng, kỳ vọng hắn có thể nghĩ ra được biện pháp.
"Tiểu muội, đừng khẩn trương, tỉnh táo dựa theo lời tôi nói đi làm." Mặc dù ở thời khắc này, Trương Văn Trọng vẫn biểu hiện phi thường lãnh tĩnh, hắn vừa tăng nhanh tốc độ di chuyển của linh khí Địch Thể Đan tiêu diệt tế bào ung thư, vừa nhanh miệng báo ra tên chín huyệt vị Ách Môn, Lao Cung, Tam Âm Giao, Dũng Tuyền, Thái Khê, Trung Viện, Hoàn Khiêu, Túc Tam Lý, Hợp Cốc, chín huyệt vị này, chính là Dương Cửu Huyệt được ghi chép trong Châm Viêm Tụ Anh, trị liệu dương khí thoát tuyệt cực kỳ hữu hiệu. Đồng thời hắn còn không quên nhắc nhở Tô Hiểu Hồng: "Lập tức dùng bổ pháp, đối với chín huyệt vị tiến hành kích thích mạnh!"
"Dạ, Trương lão sư." Dưới dạng tình huống này, Tô Hiểu Hồng không dám có chút chậm trễ, đồng thời bởi vì Trương Văn Trọng biểu hiện quá mức lãnh tĩnh, cũng ảnh hưởng đến nàng. Làm nàng nguyên bản đang thất kinh, ở trong nháy mắt liền bình tĩnh xuống tới.
Nàng hít sâu một hơi, làm cho trái tim mình triệt để bình tĩnh lại, bàn tay triệt để bình ổn hoàn toàn. Tô Hiểu Hồng lúc này mới dựa theo sự phân phó của Trương Văn Trọng, cầm ngân châm hướng Dương Cửu Huyệt thi châm, dùng kích thích mạnh để cầu có thể đạt được hiệu quả hồi dương cố thoát.
Phân phó xong Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng nghiêng đầu nhìn ngay góc tường phòng giải phẫu. Dù ngay trong tình huống nguy ngập này, Bạch Quang Minh vẫn im ắng đứng trong góc tường, phảng phất giống như lão tăng nhập định. Đúng như lời hắn nói lúc đầu, tuyệt đối sẽ không gây trở ngại đến Trương Văn Trọng. Nhưng Trương Văn Trọng nhìn thấy hắn nắm chặt hai tay, bàn tay trắng bệch, cũng có thể nhận thấy được tâm tình lúc này của hắn, tuyệt đối sẽ không giống như biểu hiện bình tĩnh bên ngoài của hắn.
Ngay lúc này, Trương Văn Trọng thật đúng là cần nhờ hắn giúp đỡ, mới có thể xông qua một cửa này, mạnh mẽ kéo một chân của Tôn Nguy đã bước vào quỷ môn quan quay trở lại nhân gian.
Trương Văn Trọng nhìn Bạch Quang Minh hơi gật nhẹ đầu, nói: "Bạch tiên sinh, phiền phức ông qua đây một chút, tôi cần sự giúp đỡ của ông."
Trong ánh mắt Bạch Quang Minh hiện lên một đạo tinh mang, hắn bước nhanh đến giường phẫu thuật, gật đầu trả lời: "Tốt, có gì cần phân phó, anh cứ nói, tôi nhất định làm theo."
Ở lúc này, Trương Văn Trọng cũng không khách khí với hắn, lập tức liền phân phó: "Bạch tiên sinh tập luyện, hẳn là Tâm Ý Khí Hỗn Nguyên Công và Nhất Chỉ Thiền Công của Thiếu Lâm Tự phải không? Vừa lúc là nội kình dương cương. Cho nên phiền phức ông dùng Tâm Ý Khí Hỗn Nguyên Công thúc đẩy Nhất Chỉ Thiền Công, điểm vào huyệt Thái Dương, đưa nội kình dương cương của ông đẩy vào trong cơ thể của Tôn Nguy!"
"Dùng Tâm Ý Khí Hỗn Nguyên Công thôi động Nhất Chỉ Huyền Công, điểm vào huyệt Thái Dương của Tôn Nguy sao? Đem nội kình dương cương, toàn bộ đẩy vào trong cơ thể Tôn Nguy?" Bạch Quang Minh kinh ngạc há to miệng, nhịn không được hoài nghi có phải mình đã nghe lầm hay không. Với trạng huống thân thể hiện tại của Tôn Nguy, nếu như thật sự làm theo lời Trương Văn Trọng, chỉ sợ sẽ bị mất mạng ngay tại chỗ đi? Đây rốt cục là cứu người, hay đang giết người?
Trong đầu Bạch Quang Minh không khỏi hiện lên một ý niệm: "Đến tột cùng hắn có ý tứ gì? Lẽ nào hắn muốn để ta giết Tôn Nguy?" Nhưng rất nhanh, hắn đã đem ý niệm trong đầu ném ra ngoài.
Ở ngay thời khắc nguy cấp này, hắn quyết định tin tưởng Trương Văn Trọng một lần, dựa theo lời Trương Văn Trọng đánh cuộc một chuyến, nhìn xem có thể đem mạng của Tôn Nguy, đoạt lại từ trong tay Diêm Vương gia hay không.
Dù sao, Trương Văn Trọng người này là người mà Tôn Nguy tin tưởng, đã như vậy, hắn cũng sẽ tin tưởng.
Cắn răng, Bạch Quang Minh thúc đẩy Tâm Ý Khí Hỗn Nguyên Công, đem nội kình dương cương trong cơ thể toàn bộ vận vào hai ngón trỏ, sau đó hít sâu một hơi, dùng Nhất Chỉ Thiền Công đồng thời điểm lên hai bên huyệt Thái Dương trên đầu Tôn Nguy, nội kình dương cương mạnh mẽ nhất thời dâng ra, tiến nhập vào trong não Tôn Nguy.
"Ân? Đây là có chuyện gì?" Ngay khi ngón trỏ tiếp xúc tới huyệt Thái Dương của Tôn Nguy, vùng lông mày của Bạch Quang Minh nhịn không được nhướng lên, trên mặt hiện ra biểu tình kinh ngạc. Hắn vô ý thức muốn rút ngón tay ra khỏi huyệt Thái Dương của Tôn Nguy.
Bởi vì ngay khi Bạch Quang Minh dùng Tâm Ý Khí Hỗn Nguyên Công thôi động Nhất Chỉ Thiền Công, điểm trúng huyệt Thái Dương trên đầu Tôn Nguy, hắn liền cảm giác được, nội kình dương cương mình đẩy vào trong cơ thể Tôn Nguy, trong nháy mắt bị một loại năng lượng bất minh nuốt mất. Đồng thời, loại năng lượng bất minh này còn mang theo hấp lực đáng sợ, không ngờ còn muốn hút hết nội kình dương cương trong cơ thể hắn. Vì vậy, ở trong lòng Bạch Quang Minh nổi lên ý sợ hãi thật sâu, cho nên hắn vô ý thức muốn rút tay ra.
Ngay lúc này, thanh âm Trương Văn Trọng đúng lúc vang lên, truyền vào trong tay của hắn: "Đừng nhúc nhích! Bảo trì bình tĩnh, thúc đẩy toàn bộ nội kình dương cương trong cơ thể của ông đẩy vào trong cơ thể Tôn Nguy! Hiện tại là thời khắc then chốt nhất, nếu như ông lùi bước, tính mạng Tôn Nguy sẽ khó giữ được."
"Loại năng lượng bất minh này, chẳng lẽ có quan hệ tới hắn?" Thân thể Bạch Quang Minh khẽ run lên, sau khi do dự khoảng một giây đồng hồ, hắn quyết định tiếp tục tin tưởng Trương Văn Trọng. Vì vậy hắn toàn lực thúc đẩy nội kình dương cương trong cơ thể, tùy ý cho năng lượng bất minh trong não Tôn Nguy nuốt hết.
Kỳ thực, loại năng lượng bất minh làm Bạch Quang Minh kinh ngạc chính là linh khí do Địch Thể Đan phóng xuất ra. Nó đem nội kình dương cương của Bạch Quang Minh đẩy vào phân nửa chuyển hóa trở thành chính khí, để bổ sung chính khí hao tổn của Tôn Nguy, để hắn có thể chống đỡ qua kiếp nạn này. Mặt khác phân nửa còn lại, dùng để hiệp trợ chính nó tiêu diệt tế bào ung thư còn sót lại trong cơ thể Tôn Nguy, thời gian đang trôi qua từng giây...
Tuy rằng có thêm Trương Văn Trọng, Bạch Quang Minh, Tô Hiểu Hồng ba người cùng nỗ lực, thế nhưng trạng huống của Tôn Nguy vẫn đang chuyển biến xấu từng giây.
Mọi người bậm môi, đều tuôn ra mồ hôi lạnh. Vốn hộ sĩ phụ trách lau mồ hôi cho họ, ở thời khắc này cũng đang ngây dại, quên mất cả chức trách của chính mình.
Trong lúc mọi người còn đang cầu khẩn, cầu khẩn một kỳ tích xuất hiện!
Trương Văn Trọng rốt cục có thể tiếp tục sáng tạo ra kỳ tích hay không?
"Đương..."
Một tiếng vang sắt thép va nhau thanh thúy, truyền vào trong tay mọi người, làm cho trái tim bọn họ đều run lên.
Trương Văn Trọng đột đưa tay ném kiềm giải phẫu và dao mổ vào trong khay, lui về phía sau một bước, hộc ra một hơi thật dài.
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người hắn.
Hắn có ý tứ gì? Lẽ nào cuộc giải phẫu đã kết thúc sao? Kết quả giải phẫu như vậy, đến tột cùng là như thế nào?
Lúc này mọi người đều hi vọng có thể nghe được một tin tức tốt từ trong miệng Trương Văn Trọng, đồng thời bọn họ cũng sợ, từ trong miệng Trương Văn Trọng nghe được một tin tức xấu mà không ai nguyện ý nghe thấy.
Tâm tình của mọi người vào lúc này đều trở nên thấp thỏm.
"Thế...thế nào? Giải phẫu hoàn thành rồi sao? Kết quả rốt cục như thế nào?" Bạch Quang Minh rốt cục kiềm chế không được, mở miệng dò hỏi. Trong thanh âm của hắn rõ ràng mang theo âm rung. Hắn đột nhiên phát hiện, công phu dưỡng khí mà hắn vẫn luôn kiêu ngạo trước đây không ngờ ngay lúc này không còn tác dụng gì nữa. Hắn cảm giác trái tim của mình đã sắp nhảy ra ngoài.
Nhất định phải là tin tức tốt! Nhất định phải là tin tức tốt!
Trong lòng Bạch Quang Minh nhịn không được hò hét. Đồng thời hắn kêu tên những vị thần tiên hắn biết, kỳ vọng bọn họ có thể hiển linh, bảo hộ cho Tôn Nguy.
Ánh mắt Trương Văn Trọng đảo qua trên mặt mọi người, cuối cùng mới nhếch miệng, lộ ra dáng tươi cười sáng lạn: "Chư vị đã khổ cực, lần này giải phẫu phi thường thành công, khối u trong não Tôn Nguy đã được cắt bỏ, tế bào ung thư bị khuếch tán cũng đã triệt để bị tiêu diệt. Nhạc lão, còn có vị bác sĩ này, chuyện kế tiếp tôi nhờ hai vị. Tôi cần đi nghỉ ngơi một lát."
"Chuyện còn lại cứ yên tâm giao cho chúng tôi đi. Chúng tôi không có cách đối phó ung thư não thời kỳ cuối, thế nhưng chuyện sau đó thì không còn vấn đề nữa. Tiểu Trương, lần này thực sự là khổ cực cho anh!" Nhạc Tử Mẫn đã từ trên người Trương Văn Trọng kiến thức được vài lần kỳ tích, cho nên vào lúc này trải qua sự khiếp sợ ban đầu, hắn rất nhanh liền lãnh tĩnh xuống tới, mỉm cười nhìn Trương Văn Trọng gật đầu nói.
"Thành...thành công rồi? Không ngờ thực sự thành công sao? Không chỉ cắt bỏ khối u não, mặt khác còn có thể tiêu diệt tế bào ung thư khuếch tán? Chỉ trong một cuộc giải phẫu phổ thông, đã đem việc này giải quyết xong xuôi toàn bộ sao? Có...có khả năng sao?" Lâm Đống khiếp sợ há to miệng, không thể tin được lời Trương Văn Trọng nói.
"Trương lão sư tuyệt đối sẽ không nói dối. Nếu thầy đã nói giải phẫu thành công, vậy tuyệt đối đã thành công." Tô Hiểu Hồng có lòng tin mười phần đối với Trương Văn Trọng, thậm chí đã đạt tới nông nỗi sùng bái mù quáng.
"Tuy rằng tôi không biết tiểu Trương làm sao làm được, thế nhưng tôi tin tưởng nhân phẩm của tiểu Trương. Hắn tuyệt đối sẽ không nói dối về chuyện này. Nếu như anh không tin, sau đó kiểm tra toàn thân cho Tôn Nguy, nhìn xem tình huống có phải đúng như lời của tiểu Trương đã nói hay không." Lúc này Nhạc Tử Mẫn mở miệng nói.
"Khó có thể tin! Thật là khó có thể tin!" Lúc này Lâm Đống đã khiếp sợ đến mức không biết nói gì mới tốt. Hắn nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng thật lâu, mới kích động dò hỏi: "Anh làm như thế nào? Rốt cục anh đã làm sao làm được? Có thể chỉ dạy cho tôi không?"
Trương Văn Trọng cười lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: Có thể, dù tôi có nói cho ông nguyên do chân chính, ông cũng sẽ không tin tưởng, chỉ sẽ cho rằng tôi nói dối lừa gạt ông thôi.
Trương Văn Trọng xoay người, lại đi ra hướng cửa phòng giải phẫu.
Vừa đi được hai bước, hắn đột nhiên cảm giác dưới chân mềm nhũn, thân thể hơi lảo đảo choáng váng, suýt chút muốn té xuống mặt đất. Vừa rồi chữa bệnh cho Tôn Nguy, không chỉ làm hao tổn hết chân nguyên trong cơ thể hắn, đồng thời cũng làm hao hết thể lực hắn. Dù sao nan đề khó khăn chưa giải quyết được của y học hiện đại về bệnh ung thư, dĩ nhiên là không thể dễ dàng đối phó.
Thấy tình huống của Trương Văn Trọng như vậy, Tô Hiểu Hồng thất kinh, vội vã bước nhanh tới bên người hắn cẩn cẩn thận thận dìu hắn đi ra khỏi phòng giải phẫu. Nguồn:
"Tôn Nguy quyết định quả nhiên không sai, tin tưởng người này, quả thật đã giúp hắn cướp trở về một cái mạng. Tốt, tốt, tốt, đây thật là tốt quá. Cuối cùng Tôn gia cũng không bị tuyệt hậu! Ta phải nhanh đem tin tức này báo cho lão thái gia biết mới được!" Bạch Quang Minh nhìn bóng lưng Trương Văn Trọng đi ra khỏi phòng giải phẫu, đột nhiên phá lên cười. Nếu như hắn không phải đang ở bên trong phòng phẫu thuật, chỉ sợ tiếng cười của hắn càng thêm vang dội. Vừa cười, hai chân của hắn đột nhiên mềm nhũn, cả người nhất thời thoát lực ngồi bệch luôn xuống đất.
Vừa thở hổn hển, hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn hộ sĩ vẻ mặt ngạc nhiên không biết nên làm như thế nào, cười khổ nói: "Phiền phức cô đưa tay nâng tôi dậy được không? Ai, đồng dạng đều là người, hắn thì có vị tiểu muội còn trẻ trung chủ động nâng đỡ, còn tôi đã ngồi bệch trên đất mà còn phải tự mở miệng cầu xin giúp đỡ. Thật là sự chênh lệch giữa người và người, sao mà lớn tới như vậy đây?"
Tác giả :
Ngũ Trí