Siêu Cấp Tiên Y
Chương 112: Lời Nói Dối Thiện Ý Bị Phá Vỡ
"Xảy ra chuyện gì?" Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Lâm Tử Mạn, Trương Văn Trọng thử tìm lại trong ấn tượng, tuy rằng Lâm Tử Mạn không làm được tới mức gặp chuyện không sợ hãi, thế nhưng cũng rất ít biểu hiện ra vẻ kinh hoảng như vậy.
"Mẹ tôi tới!" Lâm Tử Mạn lo lắng nói.
"Mẹ cô tới?" Sắc mặt Trương Văn Trọng cũng hơi đổi, kinh ngạc nói: "Cô không phải nói, mẹ cô sẽ không đến chỗ cô làm việc hay sao? Thế nào..."
Vẻ mặt Lâm Tử Mạn cũng bất đắc dĩ, than thở: "Hôm nay mẹ tôi đến làm việc gần đây, đột nhiên nghĩ nhớ tôi, vì vậy quyết định đi tới chỗ tôi làm việc thăm tôi. Vừa rồi bà gọi điện báo, nói là đã đi vào trường đại học, đang đi về hướng phòng y tế chúng ta."
Trương Văn Trọng hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Lâm Tử Mạn nói: "Vậy hay là anh đóng cửa phòng, ngàn vạn lần đừng để bà nhìn thấy anh, bằng không xem như phiền phức lớn."
"Được, tôi đã biết." Trương Văn Trọng gật đầu đáp ứng.
Lâm Tử Mạn xoay người đi ra khỏi phòng, lại giúp Trương Văn Trọng khóa cửa, còn không quên dặn một câu: "Ngàn vạn lần đừng phát ra âm thanh, tôi van anh, tôi van anh đó!"
Đợi khi Lâm Tử Mạn đóng cửa lại, Tô Hiểu Hồng kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, liền hỏi Trương Văn Trọng nguyên do sự tình. Trương Văn Trọng cảm thấy không có gì đáng để giấu diếm, vì vậy đem chuyện mình giả làm bạn trai của Lâm Tử Mạn nói cho nàng nghe. Tô Hiểu Hồng nghe đến hớn hở, thẳng thắn nghĩ nội dung vở kịch quả thật còn thú vị hơn cả phim bộ Hàn quốc.
Trong hành lang, rất nhanh liền vang lên thanh âm của Lâm mẫu. Dưới sự đi cùng của Lâm Tử Mạn, bà đi qua từng phòng một, đều chào hỏi các bác sĩ hộ sĩ, lại nhờ vả bọn họ chiếu cố giùm con gái của mình. Mà Lâm Tử Mạn đi theo bên cạnh bà, gương mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống trốn.
"Di, căn phòng này sao lại đóng cửa? Hiện tại không phải đang trong giờ đi làm hay sao?" Lúc đi tới cửa phòng của Lâm Tử Mạn, Lâm mẫu chỉ vào phòng của Trương Văn Trọng đối diện, không giải thích được dò hỏi.
"Ác, vị bác sĩ này ngày hôm nay vừa lúc nghỉ ca." Lâm Tử Mạn nói dối.
Lâm mẫu có chút tiếc nuối: "Nguyên lai là như vậy. Mẹ vốn đang tưởng ngày hôm nay đến nhờ vả đồng sự của con, hảo hảo chiếu cố con. Con vừa tốt nghiệp tham gia công tác, ngàn vạn lần nên tạo quan hệ tốt với đồng sự."
"Được rồi, con biết rồi, mẹ, mẹ thật đúng là dài dòng." Lâm Tử Mạn đưa mắt liếc phòng của Trương Văn Trọng, tuy rằng cửa phòng đóng chặt, thế nhưng nàng vẫn rất khẩn trương, rất sợ mẹ mình có thể nhìn xuyên thấu.
"Mẹ, mẹ đã nhìn thấy địa phương con công tác, lại đã chào hỏi các đồng sự của con, có thể đi rồi sao?"
"Con gái, thế nào luôn thúc mẹ đi đây?" Lâm mẫu có chút bất mãn, bà liếc mắt nhìn Lâm Tử Mạn, hoài nghi nói: "Lẽ nào con có bí mật gì muốn gạt mẹ sao?"
"Sao con lại khả năng có bí mật gạt mẹ chứ?" Lâm Tử Mạn lại càng hoảng sợ, vội vã giải thích: "Hiện tại đang thời gian làm việc, mẹ ở chỗ này có chút không quá hợp, cho nên..."
"Chê mẹ ở chỗ này gây trở cho công tác của con chứ gì? Được, được, được, mẹ đi đây."
Lâm mẫu cười xoay người.
Lâm Tử Mạn thở nhẹ một hơi, định đưa Lâm mẫu rời phòng y tế.
Nhưng đúng ngay lúc này, Vương Hiểu vẻ mặt hưng phấn chạy vào trong phòng y tế, người còn đang ở trên hành lang, hắn cũng đã ồn ào kêu lên: "Trương ca, bài post trên online trường học nói đều là thực sự?" Khi hắn phát hiện cửa phòng của Trương Văn Trọng bị đóng kín, không khỏi ngẩn người, nghiêng qua hỏi Lâm Tử Mạn: "Ai, bác sĩ, hôm nay Trương ca không có đi làm sao?"
"Không, không có." Lâm Tử Mạn lúc này cũng hận chết Vương Hiểu, mắt thấy mẹ mình sắp rời khỏi phòng y tế, nhưng ngay nửa đường lại chạy ra một tên Trình Giảo Kim, nàng vội vã thúc đẩy Lâm mẫu đi ra ngoài phòng y tế.
"Chờ một chút." Lâm mẫu cũng đột nhiên đứng lại, vẻ mặt hồ nghi nhìn Vương Hiểu hỏi: "Trương ca? Là Trương ca nào?"
Vương Hiểu quay lại đáp: "Còn là Trương ca nào nữa chứ? Chính là bác sĩ Trương Văn Trọng của phòng y tế trường học chúng ta. Bên trong đại học Ung Thành chúng ta, nhân vật phong vân tiếng tăm lừng lẫy!"
Lâm Tử Mạn thật sự có lòng muốn bóp chết hắn ngay tại chỗ!
"Trương Văn Trọng?" Sắc mặt Lâm mẫu thoáng chốc tối sầm xuống tới, nhìn chằm chằm Lâm Tử Mạn nói: "Nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Cái...cái này..." Lâm Tử Mạn mấp máy môi, không biết nên làm sao giải thích.
"Bác gái, chuyện này để tôi giải thích với bác." Trương Văn Trọng đẩy ra cửa phòng, gương mặt mỉm cười đứng ngay bên trong cửa, hướng Lâm mẫu làm ra thủ thế như mời vào.
"Tôi thật là muốn nghe một chút, cậu có thể nói ra được lý do gì." Lâm mẫu hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Tử Mạn, mới cất bước đi vào phòng Trương Văn Trọng, không chút khách khí ngồi xuống chỗ ngồi của hắn: "Nói đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì."
Trương Văn Trọng vẫy tay với Tô Hiểu Hồng, để nàng rời khỏi, sau đó đóng lại cửa phòng.
Bên ngoài hành lang, Lâm Tử Mạn nín thở yên tĩnh, trong lòng tràn đầy thấp thỏm dựng lỗ tai, muốn nghe một chút Trương Văn Trọng và mẹ mình đến tột cùng đang nói cái gì. Đáng tiếc mặc cho nàng nỗ lực thế nào, nhưng không hề nghe được bất cứ thanh âm gì truyền ra từ bên trong.
"Tôi...có phải tôi đã nói sai gì rồi hay không?" Vương Hiểu gãi gãi đầu, cho tới bây giờ hắn còn không biết đang xảy ra chuyện gì.
"Anh không chỉ nói sai lời, còn chọc phải đại họa!" Tô Hiểu Hồng trừng mắt nhìn hắn.
"A?" Vương Hiểu hoảng sợ nhảy lên.
Ba người thấp thỏm bất an đứng bên ngoài hành lang đợi gần nửa giờ, bên trong phòng cũng yên tĩnh đến ly kỳ, không hề có một chút thanh âm. Ngay khi ba người đối mặt nhìn nhau, cửa phòng đột nhiên mở ra, vẻ mặt Lâm mẫu đầy dáng tươi cười từ bên trong đi ra.
Mẹ mình không ngờ đang cười? Đó là ý tứ gì? Chẳng lẽ là tiếu lý tàng đao (dưới nụ cười giấu đao) trong truyền thuyết?
Lâm Tử Mạn nhìn dáng tươi cười trên mặt mẹ mình, kinh ngạc không ngớt, nhịn không được trong lòng suy đoán. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhưng chuyện làm Lâm Tử Mạn càng thêm khiếp sợ còn đang ở phía sau.
Lâm mẫu cười dài nhìn nàng nói: "Tử Mạn, tuy rằng lần này con và tiểu Trương hợp lại lừa gạt chúng ta, nhưng cũng không thể toàn bộ trách con. Nếu như không phải do mẹ suốt ngày thúc con đi tìm bạn trai, con cũng không cần phải ra hạ sách này. Cho nên lần này mẹ sẽ không truy cứu lỗi lầm của con, thế nhưng con phải mau chóng đưa bạn trai ở Tinh Thành về đây cho cha và mẹ gặp qua, biết chưa?"
"Đã biết, đã biết, qua thêm hai ngày con sẽ dẫn anh ấy trở về gặp cha mẹ." Lâm Tử Mạn dùng sức gật đầu, nàng làm sao cũng nghĩ không ra, mẹ mình ngày xưa rất khó câu thông, ngày hôm nay không ngờ lại biến thành dễ dàng nói chuyện như vậy.
Đây...đến tột cùng là chuyện như thế nào?
"Được rồi, mẹ cũng không ở chỗ này quấy rối mấy đứa làm việc, mẹ về đây." Trước khi đi, Lâm mẫu còn không quên quay đầu lại cười nhìn Trương Văn Trọng nói: "Tiểu Trương, lúc nào rảnh rỗi đến nhà bác chơi. Tuy rằng cậu không phải là bạn trai của Tử Mạn, nhưng dù sao cậu cũng là đồng sự kiêm bạn tốt của nó, hơn nữa bác và cha của Tử Mạn đều rất thích cậu."
Trương Văn Trọng mỉm cười gật đầu nói: "Được, bác gái, lúc rảnh rỗi tôi nhất định sẽ đến."
Lâm mẫu vừa mới đi ra phòng y tế, Lâm Tử Mạn liền khẩn cấp lôi kéo Trương Văn Trọng, hiếu kỳ hỏi: "Ai, Văn Trọng, đến tột cùng anh đã nói gì với mẹ tôi? Không ngờ làm mẹ tôi thay đổi như một người khác vậy."
Trương Văn Trọng cũng không nói cho Lâm Tử Mạn mình đã làm gì, hắn chỉ cười cười nói: "Kỳ thực bác gái cũng rất dễ nói chuyện, lúc nào cô rảnh rỗi, nên giao lưu thêm với bà ấy."
"Mẹ tôi dễ nói chuyện mới là lạ! Anh không muốn nói thì thôi, lần này xem như tôi thiếu anh một nhân tình. Cuối tuần này tôi sẽ đi Tinh Thành, bảo anh ấy về nhà gặp cha mẹ tôi!" Lâm Tử Mạn liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, hiển nhiên không thỏa mãn đối với câu trả lời của hắn.
"Cô nên sớm làm như thế từ lâu." Trương Văn Trọng mỉm cười nói.
Lâm Tử Mạn lắc đầu: "Ai, cũng không biết có biến cố gì nữa hay không. Tôi vẫn có cảm giác, anh ấy có chuyện gì gạt tôi." Một hồi phong ba tưởng đã nhấc lên, trong lúc mọi người đều hiếu kỳ và không giải thích được, lại được Trương Văn Trọng không chút tiếng động hóa giải. Mọi người nghĩ phá đầu, đều không rõ ràng, thái độ như khởi binh vấn tội của Lâm mẫu, đến tột cùng làm sao lại bị Trương Văn Trọng thuyết phục.
Sinh hoạt lại trở về bình tĩnh, ba ngày thời gian rất nhanh trôi qua.
Làm Trương Văn Trọng kỳ quái chính là, hai anh em kết nghĩa của Tiêu Hà, từ lần trước xúc động cấm chế trong nhà hắn, cũng không còn thấy xuất hiện qua. Hắn cũng từng hỏi Đàm Thanh, đồng dạng cũng không hề phát hiện được tung tích hai người nọ, thật giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Thế nhưng Trương Văn Trọng biết, hai người kia nhất định vẫn còn ẩn núp trong Ung Thành, đang giấu ở chỗ tối chờ đợi phục kích hắn.
Trương Văn Trọng cũng không hề lo lắng, có câu binh đến tướng đỡ, nước đến lấp đất. Hắn vẫn tự tin, mặc kệ hai người kia có giở trò gì, hắn đều có thể đủ ứng phó.
Ba ngày sau, cuối tuần, khí trời vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Trương Văn Trọng định ra thời gian giảng bài, là mười giờ sáng, nội dung giảng bài, chính là Tinh Khí Học thuyết của lý luận Trung y. Đây là một trong những hòn đá tảng của Trung y, đồng thời là chương trình học nhìn qua như dễ dàng thực tế lại rất khó giảng.
Chín giờ năm mươi phút buổi sáng, Trương Văn Trọng đi tay không tiến vào giảng đường lớn của y học viện. Hắn không hề mang theo bất luận giáo án hay sách vở gì, bởi vì hắn đã sớm đem những kiến thức đó rót vào trong đầu.
Trong giảng đường, tạm thời cũng chỉ có hai người, vô cùng trống trải. Trong đó người ngồi trước nhất chính là Tô Hiểu Hồng, mà người ngồi ở phía sau vẻ mặt cười nhạt đang nhìn Trương Văn Trọng, chính là Trần Khải.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng đi vào, Tô Tiểu Hồng vội vã đứng dậy nói: "Trương lão sư, thầy đừng sốt ruột. Đừng xem hiện tại phòng học chỉ có một mình em, có lẽ thêm vài phút nữa, các học sinh sẽ tới, ngồi đầy cả phòng học thôi."
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: "Dù chỉ có một mình cô ở đây, tôi vẫn sẽ giảng bài. Tôi giảng bài chính là muốn để cho một ít người biết, cũng không phải bằng cấp thấp, tư lịch ngắn, thì đại biểu là người không có bản lĩnh thực sự." Nói xong, ánh mắt hắn lướt về phía Trần Khải đang ngồi ở bàn cuối cùng.
"Hừ." Trần Khải hừ lạnh một tiếng, không hề mở miệng nói, nhưng ở trong lòng của hắn, cũng tự cười lạnh: "Hiện tại ngươi cứ đắc ý đi. Ta cũng không tin, ngươi chỉ là một người giáo y cấp thấp, có thể giảng ra được bài gì hay. Hừ, ngày hôm nay đã khẳng định sẽ làm ngươi hoàn toàn mất hết mặt mũi."
"Mẹ tôi tới!" Lâm Tử Mạn lo lắng nói.
"Mẹ cô tới?" Sắc mặt Trương Văn Trọng cũng hơi đổi, kinh ngạc nói: "Cô không phải nói, mẹ cô sẽ không đến chỗ cô làm việc hay sao? Thế nào..."
Vẻ mặt Lâm Tử Mạn cũng bất đắc dĩ, than thở: "Hôm nay mẹ tôi đến làm việc gần đây, đột nhiên nghĩ nhớ tôi, vì vậy quyết định đi tới chỗ tôi làm việc thăm tôi. Vừa rồi bà gọi điện báo, nói là đã đi vào trường đại học, đang đi về hướng phòng y tế chúng ta."
Trương Văn Trọng hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Lâm Tử Mạn nói: "Vậy hay là anh đóng cửa phòng, ngàn vạn lần đừng để bà nhìn thấy anh, bằng không xem như phiền phức lớn."
"Được, tôi đã biết." Trương Văn Trọng gật đầu đáp ứng.
Lâm Tử Mạn xoay người đi ra khỏi phòng, lại giúp Trương Văn Trọng khóa cửa, còn không quên dặn một câu: "Ngàn vạn lần đừng phát ra âm thanh, tôi van anh, tôi van anh đó!"
Đợi khi Lâm Tử Mạn đóng cửa lại, Tô Hiểu Hồng kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, liền hỏi Trương Văn Trọng nguyên do sự tình. Trương Văn Trọng cảm thấy không có gì đáng để giấu diếm, vì vậy đem chuyện mình giả làm bạn trai của Lâm Tử Mạn nói cho nàng nghe. Tô Hiểu Hồng nghe đến hớn hở, thẳng thắn nghĩ nội dung vở kịch quả thật còn thú vị hơn cả phim bộ Hàn quốc.
Trong hành lang, rất nhanh liền vang lên thanh âm của Lâm mẫu. Dưới sự đi cùng của Lâm Tử Mạn, bà đi qua từng phòng một, đều chào hỏi các bác sĩ hộ sĩ, lại nhờ vả bọn họ chiếu cố giùm con gái của mình. Mà Lâm Tử Mạn đi theo bên cạnh bà, gương mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống trốn.
"Di, căn phòng này sao lại đóng cửa? Hiện tại không phải đang trong giờ đi làm hay sao?" Lúc đi tới cửa phòng của Lâm Tử Mạn, Lâm mẫu chỉ vào phòng của Trương Văn Trọng đối diện, không giải thích được dò hỏi.
"Ác, vị bác sĩ này ngày hôm nay vừa lúc nghỉ ca." Lâm Tử Mạn nói dối.
Lâm mẫu có chút tiếc nuối: "Nguyên lai là như vậy. Mẹ vốn đang tưởng ngày hôm nay đến nhờ vả đồng sự của con, hảo hảo chiếu cố con. Con vừa tốt nghiệp tham gia công tác, ngàn vạn lần nên tạo quan hệ tốt với đồng sự."
"Được rồi, con biết rồi, mẹ, mẹ thật đúng là dài dòng." Lâm Tử Mạn đưa mắt liếc phòng của Trương Văn Trọng, tuy rằng cửa phòng đóng chặt, thế nhưng nàng vẫn rất khẩn trương, rất sợ mẹ mình có thể nhìn xuyên thấu.
"Mẹ, mẹ đã nhìn thấy địa phương con công tác, lại đã chào hỏi các đồng sự của con, có thể đi rồi sao?"
"Con gái, thế nào luôn thúc mẹ đi đây?" Lâm mẫu có chút bất mãn, bà liếc mắt nhìn Lâm Tử Mạn, hoài nghi nói: "Lẽ nào con có bí mật gì muốn gạt mẹ sao?"
"Sao con lại khả năng có bí mật gạt mẹ chứ?" Lâm Tử Mạn lại càng hoảng sợ, vội vã giải thích: "Hiện tại đang thời gian làm việc, mẹ ở chỗ này có chút không quá hợp, cho nên..."
"Chê mẹ ở chỗ này gây trở cho công tác của con chứ gì? Được, được, được, mẹ đi đây."
Lâm mẫu cười xoay người.
Lâm Tử Mạn thở nhẹ một hơi, định đưa Lâm mẫu rời phòng y tế.
Nhưng đúng ngay lúc này, Vương Hiểu vẻ mặt hưng phấn chạy vào trong phòng y tế, người còn đang ở trên hành lang, hắn cũng đã ồn ào kêu lên: "Trương ca, bài post trên online trường học nói đều là thực sự?" Khi hắn phát hiện cửa phòng của Trương Văn Trọng bị đóng kín, không khỏi ngẩn người, nghiêng qua hỏi Lâm Tử Mạn: "Ai, bác sĩ, hôm nay Trương ca không có đi làm sao?"
"Không, không có." Lâm Tử Mạn lúc này cũng hận chết Vương Hiểu, mắt thấy mẹ mình sắp rời khỏi phòng y tế, nhưng ngay nửa đường lại chạy ra một tên Trình Giảo Kim, nàng vội vã thúc đẩy Lâm mẫu đi ra ngoài phòng y tế.
"Chờ một chút." Lâm mẫu cũng đột nhiên đứng lại, vẻ mặt hồ nghi nhìn Vương Hiểu hỏi: "Trương ca? Là Trương ca nào?"
Vương Hiểu quay lại đáp: "Còn là Trương ca nào nữa chứ? Chính là bác sĩ Trương Văn Trọng của phòng y tế trường học chúng ta. Bên trong đại học Ung Thành chúng ta, nhân vật phong vân tiếng tăm lừng lẫy!"
Lâm Tử Mạn thật sự có lòng muốn bóp chết hắn ngay tại chỗ!
"Trương Văn Trọng?" Sắc mặt Lâm mẫu thoáng chốc tối sầm xuống tới, nhìn chằm chằm Lâm Tử Mạn nói: "Nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Cái...cái này..." Lâm Tử Mạn mấp máy môi, không biết nên làm sao giải thích.
"Bác gái, chuyện này để tôi giải thích với bác." Trương Văn Trọng đẩy ra cửa phòng, gương mặt mỉm cười đứng ngay bên trong cửa, hướng Lâm mẫu làm ra thủ thế như mời vào.
"Tôi thật là muốn nghe một chút, cậu có thể nói ra được lý do gì." Lâm mẫu hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Tử Mạn, mới cất bước đi vào phòng Trương Văn Trọng, không chút khách khí ngồi xuống chỗ ngồi của hắn: "Nói đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì."
Trương Văn Trọng vẫy tay với Tô Hiểu Hồng, để nàng rời khỏi, sau đó đóng lại cửa phòng.
Bên ngoài hành lang, Lâm Tử Mạn nín thở yên tĩnh, trong lòng tràn đầy thấp thỏm dựng lỗ tai, muốn nghe một chút Trương Văn Trọng và mẹ mình đến tột cùng đang nói cái gì. Đáng tiếc mặc cho nàng nỗ lực thế nào, nhưng không hề nghe được bất cứ thanh âm gì truyền ra từ bên trong.
"Tôi...có phải tôi đã nói sai gì rồi hay không?" Vương Hiểu gãi gãi đầu, cho tới bây giờ hắn còn không biết đang xảy ra chuyện gì.
"Anh không chỉ nói sai lời, còn chọc phải đại họa!" Tô Hiểu Hồng trừng mắt nhìn hắn.
"A?" Vương Hiểu hoảng sợ nhảy lên.
Ba người thấp thỏm bất an đứng bên ngoài hành lang đợi gần nửa giờ, bên trong phòng cũng yên tĩnh đến ly kỳ, không hề có một chút thanh âm. Ngay khi ba người đối mặt nhìn nhau, cửa phòng đột nhiên mở ra, vẻ mặt Lâm mẫu đầy dáng tươi cười từ bên trong đi ra.
Mẹ mình không ngờ đang cười? Đó là ý tứ gì? Chẳng lẽ là tiếu lý tàng đao (dưới nụ cười giấu đao) trong truyền thuyết?
Lâm Tử Mạn nhìn dáng tươi cười trên mặt mẹ mình, kinh ngạc không ngớt, nhịn không được trong lòng suy đoán. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhưng chuyện làm Lâm Tử Mạn càng thêm khiếp sợ còn đang ở phía sau.
Lâm mẫu cười dài nhìn nàng nói: "Tử Mạn, tuy rằng lần này con và tiểu Trương hợp lại lừa gạt chúng ta, nhưng cũng không thể toàn bộ trách con. Nếu như không phải do mẹ suốt ngày thúc con đi tìm bạn trai, con cũng không cần phải ra hạ sách này. Cho nên lần này mẹ sẽ không truy cứu lỗi lầm của con, thế nhưng con phải mau chóng đưa bạn trai ở Tinh Thành về đây cho cha và mẹ gặp qua, biết chưa?"
"Đã biết, đã biết, qua thêm hai ngày con sẽ dẫn anh ấy trở về gặp cha mẹ." Lâm Tử Mạn dùng sức gật đầu, nàng làm sao cũng nghĩ không ra, mẹ mình ngày xưa rất khó câu thông, ngày hôm nay không ngờ lại biến thành dễ dàng nói chuyện như vậy.
Đây...đến tột cùng là chuyện như thế nào?
"Được rồi, mẹ cũng không ở chỗ này quấy rối mấy đứa làm việc, mẹ về đây." Trước khi đi, Lâm mẫu còn không quên quay đầu lại cười nhìn Trương Văn Trọng nói: "Tiểu Trương, lúc nào rảnh rỗi đến nhà bác chơi. Tuy rằng cậu không phải là bạn trai của Tử Mạn, nhưng dù sao cậu cũng là đồng sự kiêm bạn tốt của nó, hơn nữa bác và cha của Tử Mạn đều rất thích cậu."
Trương Văn Trọng mỉm cười gật đầu nói: "Được, bác gái, lúc rảnh rỗi tôi nhất định sẽ đến."
Lâm mẫu vừa mới đi ra phòng y tế, Lâm Tử Mạn liền khẩn cấp lôi kéo Trương Văn Trọng, hiếu kỳ hỏi: "Ai, Văn Trọng, đến tột cùng anh đã nói gì với mẹ tôi? Không ngờ làm mẹ tôi thay đổi như một người khác vậy."
Trương Văn Trọng cũng không nói cho Lâm Tử Mạn mình đã làm gì, hắn chỉ cười cười nói: "Kỳ thực bác gái cũng rất dễ nói chuyện, lúc nào cô rảnh rỗi, nên giao lưu thêm với bà ấy."
"Mẹ tôi dễ nói chuyện mới là lạ! Anh không muốn nói thì thôi, lần này xem như tôi thiếu anh một nhân tình. Cuối tuần này tôi sẽ đi Tinh Thành, bảo anh ấy về nhà gặp cha mẹ tôi!" Lâm Tử Mạn liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, hiển nhiên không thỏa mãn đối với câu trả lời của hắn.
"Cô nên sớm làm như thế từ lâu." Trương Văn Trọng mỉm cười nói.
Lâm Tử Mạn lắc đầu: "Ai, cũng không biết có biến cố gì nữa hay không. Tôi vẫn có cảm giác, anh ấy có chuyện gì gạt tôi." Một hồi phong ba tưởng đã nhấc lên, trong lúc mọi người đều hiếu kỳ và không giải thích được, lại được Trương Văn Trọng không chút tiếng động hóa giải. Mọi người nghĩ phá đầu, đều không rõ ràng, thái độ như khởi binh vấn tội của Lâm mẫu, đến tột cùng làm sao lại bị Trương Văn Trọng thuyết phục.
Sinh hoạt lại trở về bình tĩnh, ba ngày thời gian rất nhanh trôi qua.
Làm Trương Văn Trọng kỳ quái chính là, hai anh em kết nghĩa của Tiêu Hà, từ lần trước xúc động cấm chế trong nhà hắn, cũng không còn thấy xuất hiện qua. Hắn cũng từng hỏi Đàm Thanh, đồng dạng cũng không hề phát hiện được tung tích hai người nọ, thật giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Thế nhưng Trương Văn Trọng biết, hai người kia nhất định vẫn còn ẩn núp trong Ung Thành, đang giấu ở chỗ tối chờ đợi phục kích hắn.
Trương Văn Trọng cũng không hề lo lắng, có câu binh đến tướng đỡ, nước đến lấp đất. Hắn vẫn tự tin, mặc kệ hai người kia có giở trò gì, hắn đều có thể đủ ứng phó.
Ba ngày sau, cuối tuần, khí trời vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Trương Văn Trọng định ra thời gian giảng bài, là mười giờ sáng, nội dung giảng bài, chính là Tinh Khí Học thuyết của lý luận Trung y. Đây là một trong những hòn đá tảng của Trung y, đồng thời là chương trình học nhìn qua như dễ dàng thực tế lại rất khó giảng.
Chín giờ năm mươi phút buổi sáng, Trương Văn Trọng đi tay không tiến vào giảng đường lớn của y học viện. Hắn không hề mang theo bất luận giáo án hay sách vở gì, bởi vì hắn đã sớm đem những kiến thức đó rót vào trong đầu.
Trong giảng đường, tạm thời cũng chỉ có hai người, vô cùng trống trải. Trong đó người ngồi trước nhất chính là Tô Hiểu Hồng, mà người ngồi ở phía sau vẻ mặt cười nhạt đang nhìn Trương Văn Trọng, chính là Trần Khải.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng đi vào, Tô Tiểu Hồng vội vã đứng dậy nói: "Trương lão sư, thầy đừng sốt ruột. Đừng xem hiện tại phòng học chỉ có một mình em, có lẽ thêm vài phút nữa, các học sinh sẽ tới, ngồi đầy cả phòng học thôi."
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: "Dù chỉ có một mình cô ở đây, tôi vẫn sẽ giảng bài. Tôi giảng bài chính là muốn để cho một ít người biết, cũng không phải bằng cấp thấp, tư lịch ngắn, thì đại biểu là người không có bản lĩnh thực sự." Nói xong, ánh mắt hắn lướt về phía Trần Khải đang ngồi ở bàn cuối cùng.
"Hừ." Trần Khải hừ lạnh một tiếng, không hề mở miệng nói, nhưng ở trong lòng của hắn, cũng tự cười lạnh: "Hiện tại ngươi cứ đắc ý đi. Ta cũng không tin, ngươi chỉ là một người giáo y cấp thấp, có thể giảng ra được bài gì hay. Hừ, ngày hôm nay đã khẳng định sẽ làm ngươi hoàn toàn mất hết mặt mũi."
Tác giả :
Ngũ Trí