Siêu Cấp Thư Đồng
Chương 93: Liên Phá Tam Mê
Triệu Tử Văn cân nhắc một lúc lâu, nhưng chưa có đáp án, dùng một đoán một câu thơ, hắn nghĩ đến đau đầu cũng chưa hiểu, thời cổ đại danh ngôn không đến một ngàn cũng hơn vạn, làm sao mà đoán nổi…..
- Hạ Văn, bỏ đi không cần đoán.
Đại tiểu thư thấy hắn cau mày, trán đổ mồ hôi, hình như hắn đang rất hao tổn tinh thần, Đại tiểu thư không đành lòng thấy hắn vì đố đèn mà hao tổn tinh thần như vậy, không kìm nổi nhẹ nhàng nói:
- Đúng vậy, Hạ Văn, đừng quá cố gắng suy nghĩ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Hạ Văn Đăng thấy Triệu Tử Văn vẫn cố chấp hắn rất khâm phục, nhưng cũng không muốn hắn quá để tâm vào chuyện vụn vặt.
Triệu Tử Văn vốn là có ý lui bước, bởi vì câu đố đèn thứ ba thật sự là khó, dùng một chữ đoán một câu thơ, căn bản là không có đầu mối đ, nhưng hắn nghe Đại tiểu thư nói bỏ đi, hắn không thể chịu thua trước mặt Đại tiểu thư được, hắn ngẩng mặt lên, ôn hòa nói:
- Tạ ơn Đại tiểu thư quan tâm, ta tự biết phải làm thế nào.
Triệu Tử Văn nói xong lại vùi đầu suy nghĩ, hắn không muốn bất cứ kẻ nào xem thường, nhất là trước mặt Đại tiểu thư lại càng không thể cúi đầu đầu hàng.
Đại tiểu thư thấy hắn ngang ngược lại từ chối ý tốt của chính mình. Nàng biết, nàng và Hạ Văn có một khoảng cách mà hiện tại không thể vượt qua, nhìn đôi mắt sâu, cái mũi cao đang nhíu lại, Đại tiểu thư lại nghĩ tới đêm đó hắn bị đả thương, nàng trong lòng đau khổ vội vàng xoay người, không cho người khác nhìn thấy nàng đang khóc.
- Người xấu, người xấu. Vì sao người không biết tấm lòng của ta.
Đại tiểu thư nói nhỏ chỉ đủ chính mình nghe trong lòng nàng cực kỳ buồn bã.
Mọi người thấy hắn cùi đầu suy nghĩ hồi lâu, cũng không có đáp án, đều thở dài:
- Xem ra là không người nào có thể đoán ra câu đố đèn thứ ba của lão tiên sinh, cũng không biết khi nào có người giải đáp được hết ba câu đố đèn của hồ tiên sinh, tuy nhiên công tử có thể đoán ra hai, cũng coi như tài học cao thâm, phi phàm.
Tài tử tiểu thư trong mắt có chút vui sướng có chút thất vọng, vui sướng vì lúc này có tài tử có thể đoán ra hai câu đố đèn, thất vọng vì lúc này vị tài tử không thể đoán ra được câu đố đèn cuối cùng, bọn họ lại thở dài, chuẩn bị bỏ đi.
Triệu Tử Văn cân nhắc một lúc, hắn lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn chữ San.
- A!
Hắn dường như đã nghĩ ra cái gì, quay ra hai phố đố đèn cũ nhìn một chút, rồi quay sang chủ quán hỏi:
- Vì sao hai câu đố đèn lại có hai nét chữ khác nhau?
Chủ quán ngẩn ra, cười nói:
- Hai câu đố đèn là ta viết, còn câu đố đèn này là Hồ tiên sinh tự tay viết.
- Ta đã đoán ra rồi !!!
Triệu Tử Văn nhìn chữ San, mắt sáng ngời cao hứng nói:
- Ta đoán ra rồi !!!
Đoán được? Mọi người hết sức sửng sốt, một chữ cũng đoán ra một câu thơ sao? Bọn họ lúc này thấy vị tài tử sắc mặt vui vẻ, hắn là không phải đùa, đều dừng bước , xoay người lại, nhìn Triệu Tử Văn nói:
- Mời công tử giải đố !!
Đoán đố đèn được mọi người rất coi trọng, nếu không người nào đoán ra, vĩnh viễn sẽ không có được đáp án, mọi người đều hiểu việc này, tuy rằng rất muốn biết đáp án, nhưng hội đèn lồng có luật không được hỏi chủ quán đáp án, mọi người muốn biết phải tự đoán ra.
Hạng Tử Hiên không tin tưởng lắm, nói:
- Tiểu tử ngươi thật sự không đoán được, đúng không?
Triệu Tử Văn không cho là đúng, cười nói:
- Câu Đố đèn này quả thật có chút khó khăn, nếu không hiểu rõ đạo lý, ta nghĩ không ai đáp được.
Vẫn là câu nói khiêm tốn…..Mọi người trong lòng không khỏi cảm thán, hắn mới vừa nói hai phố đố đèn trước đều rất đơn giản, không nghĩ rằng hắn lại thừa nhận đố đèn này thật khó.
- Công tử, mau nói đi.
Các tài tử hăng hái tăng lên vội la lên, trong mắt tràn đầy hy vọng, tài tử lúc này sẽ giảng giải ý tứ sâu xa của đố đèn, làm cho mọi người ngạc nhiên.
Triệu Tử Văn cười nói:
-Kỳ thật đây không phải là đố đèn, mà là đố chữ.
Đố chữ? Một vị có chút ghen tị tải tử trêu đùa:
- Chỉ có mình huynh đài nói như vậy, đố đèn từ chữ mà đoán thơ, vốn là đố chữ trong câu đố đèn, huynh đài nói như thế, ai cũng biết, đâu cần cố làm ra vẻ huyền bí?
Triệu Tử Văn nhìn tài tử đó cười ha hả nói:
- Theo như lời của ngươi đố đèn và đố chữ hoàn toàn khác nhau, ngươi là người say mê câu đố, ta cũng vậy.
Say mê? Tài tử kia chưa bao giờ nghe qua, hắn cũng là người rất quý trọng tài tử, ôm quyền nói:
- Mời huynh đài chỉ giáo.
- Không dám chỉ giáo.
Triệu Tử Văn ôm quyền quay sang tài tử kia đáp lễ, nói:
- Ta sẽ nói cho mọi người vì sao mà ta đoán đây là đố chữ…..
- Mời mọi người xem.
Triệu Tử Văn chỉ vào phía dưới đèn màu đố đèn cười nói:
- Chữ San chính là tự tay hồ tiên sinh viết, hắn chỉ cho mọi ngươi thấy đương nhiên là hắn có dụng ý, chữ chu người viết cố ý viết mờ, chữ sơn nét vẽ to đậm, chắc chắn có rất nhiều bút tích.
Một số tài tử tính tình nóng nảy nghe nói được một hồi mà chưa có đáp án, lại nghe hắn giải thích thư pháp, không kiên nhẫn nói:
- Nếu huynh đài đoán không ra đừng làm lãng phí thời gian chúng ta.
- Nếu ngươi không muốn nghe thì đừng nghe.
Đại tiểu thư không biết làm sao, nghe bọn họ chống đối Hạ Văn, theo bản năng nói ra.
Các tài tử thấy một vị tiểu thư dung mạo như hoa chống đối bọn họ, vốn định nói lại vài câu, nhưng thấy khuôn mặt diễm lệ lạnh như băng, và ánh mặt lạnh lùng của nàng, không khỏi rùng mình một cái, tức giận bỏ qua ý định.
Hạng Tử Hiên giật mình và lo lắng, hắn thích Đại tiểu thư kiêu ngạo và xinh đẹp, nhưng không nghĩ tới nàng vì một tên thư đồng mà ra mặt, vẻ mặt lại thờ ơ, điều này làm cho Hạng Tử Hiên cảm thấy Đại tiểu thư thật sự là khó hiểu.
Triệu Tử Văn không muốn Đại tiểu thư rơi vào tình thế khó xử, tay cầm quạt xếp chỉ vào đố đèn nói:
- Đáp án sẽ có bây giờ, chữ này có thể coi như chữ tượng hình, chữ Chu nhẹ nhàng bâng quơ, như vạn bút trọng viết danh Sơn.
Triệu Tử Văn phất cây quạt nhỏ một cái, nhẹ giọng ngâm:
- Khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn.
( Dịch thơ: Thuyền nhẹ vượt qua vạn trọng Sơn)
Mọi người vừa nghe lập tức ngạc nhiên, " Khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn!"
Câu thơ này hiển nhiên bọn họ đã nghe qua, đây là thơ của nhà thơ Lý Bạch trong bài thơ " Tảo phát bạch đế thành."
Nhưng lúc này giải thích như vậy quả thật rất thỏa đáng, có thể từ một chữ mà nghĩ ra câu thơ, bọn họ lúc này không biết nói gì để bày tỏ kính nể đối với hắn, cùng kích động hét to lên ba tiếng:
- Tốt! Tốt! Tốt!
Triệu Tử Văn lau mồ hôi trên trán, rốt cục đã đoán được ba câu đố đèn.
- Hạ Văn, bỏ đi không cần đoán.
Đại tiểu thư thấy hắn cau mày, trán đổ mồ hôi, hình như hắn đang rất hao tổn tinh thần, Đại tiểu thư không đành lòng thấy hắn vì đố đèn mà hao tổn tinh thần như vậy, không kìm nổi nhẹ nhàng nói:
- Đúng vậy, Hạ Văn, đừng quá cố gắng suy nghĩ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Hạ Văn Đăng thấy Triệu Tử Văn vẫn cố chấp hắn rất khâm phục, nhưng cũng không muốn hắn quá để tâm vào chuyện vụn vặt.
Triệu Tử Văn vốn là có ý lui bước, bởi vì câu đố đèn thứ ba thật sự là khó, dùng một chữ đoán một câu thơ, căn bản là không có đầu mối đ, nhưng hắn nghe Đại tiểu thư nói bỏ đi, hắn không thể chịu thua trước mặt Đại tiểu thư được, hắn ngẩng mặt lên, ôn hòa nói:
- Tạ ơn Đại tiểu thư quan tâm, ta tự biết phải làm thế nào.
Triệu Tử Văn nói xong lại vùi đầu suy nghĩ, hắn không muốn bất cứ kẻ nào xem thường, nhất là trước mặt Đại tiểu thư lại càng không thể cúi đầu đầu hàng.
Đại tiểu thư thấy hắn ngang ngược lại từ chối ý tốt của chính mình. Nàng biết, nàng và Hạ Văn có một khoảng cách mà hiện tại không thể vượt qua, nhìn đôi mắt sâu, cái mũi cao đang nhíu lại, Đại tiểu thư lại nghĩ tới đêm đó hắn bị đả thương, nàng trong lòng đau khổ vội vàng xoay người, không cho người khác nhìn thấy nàng đang khóc.
- Người xấu, người xấu. Vì sao người không biết tấm lòng của ta.
Đại tiểu thư nói nhỏ chỉ đủ chính mình nghe trong lòng nàng cực kỳ buồn bã.
Mọi người thấy hắn cùi đầu suy nghĩ hồi lâu, cũng không có đáp án, đều thở dài:
- Xem ra là không người nào có thể đoán ra câu đố đèn thứ ba của lão tiên sinh, cũng không biết khi nào có người giải đáp được hết ba câu đố đèn của hồ tiên sinh, tuy nhiên công tử có thể đoán ra hai, cũng coi như tài học cao thâm, phi phàm.
Tài tử tiểu thư trong mắt có chút vui sướng có chút thất vọng, vui sướng vì lúc này có tài tử có thể đoán ra hai câu đố đèn, thất vọng vì lúc này vị tài tử không thể đoán ra được câu đố đèn cuối cùng, bọn họ lại thở dài, chuẩn bị bỏ đi.
Triệu Tử Văn cân nhắc một lúc, hắn lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn chữ San.
- A!
Hắn dường như đã nghĩ ra cái gì, quay ra hai phố đố đèn cũ nhìn một chút, rồi quay sang chủ quán hỏi:
- Vì sao hai câu đố đèn lại có hai nét chữ khác nhau?
Chủ quán ngẩn ra, cười nói:
- Hai câu đố đèn là ta viết, còn câu đố đèn này là Hồ tiên sinh tự tay viết.
- Ta đã đoán ra rồi !!!
Triệu Tử Văn nhìn chữ San, mắt sáng ngời cao hứng nói:
- Ta đoán ra rồi !!!
Đoán được? Mọi người hết sức sửng sốt, một chữ cũng đoán ra một câu thơ sao? Bọn họ lúc này thấy vị tài tử sắc mặt vui vẻ, hắn là không phải đùa, đều dừng bước , xoay người lại, nhìn Triệu Tử Văn nói:
- Mời công tử giải đố !!
Đoán đố đèn được mọi người rất coi trọng, nếu không người nào đoán ra, vĩnh viễn sẽ không có được đáp án, mọi người đều hiểu việc này, tuy rằng rất muốn biết đáp án, nhưng hội đèn lồng có luật không được hỏi chủ quán đáp án, mọi người muốn biết phải tự đoán ra.
Hạng Tử Hiên không tin tưởng lắm, nói:
- Tiểu tử ngươi thật sự không đoán được, đúng không?
Triệu Tử Văn không cho là đúng, cười nói:
- Câu Đố đèn này quả thật có chút khó khăn, nếu không hiểu rõ đạo lý, ta nghĩ không ai đáp được.
Vẫn là câu nói khiêm tốn…..Mọi người trong lòng không khỏi cảm thán, hắn mới vừa nói hai phố đố đèn trước đều rất đơn giản, không nghĩ rằng hắn lại thừa nhận đố đèn này thật khó.
- Công tử, mau nói đi.
Các tài tử hăng hái tăng lên vội la lên, trong mắt tràn đầy hy vọng, tài tử lúc này sẽ giảng giải ý tứ sâu xa của đố đèn, làm cho mọi người ngạc nhiên.
Triệu Tử Văn cười nói:
-Kỳ thật đây không phải là đố đèn, mà là đố chữ.
Đố chữ? Một vị có chút ghen tị tải tử trêu đùa:
- Chỉ có mình huynh đài nói như vậy, đố đèn từ chữ mà đoán thơ, vốn là đố chữ trong câu đố đèn, huynh đài nói như thế, ai cũng biết, đâu cần cố làm ra vẻ huyền bí?
Triệu Tử Văn nhìn tài tử đó cười ha hả nói:
- Theo như lời của ngươi đố đèn và đố chữ hoàn toàn khác nhau, ngươi là người say mê câu đố, ta cũng vậy.
Say mê? Tài tử kia chưa bao giờ nghe qua, hắn cũng là người rất quý trọng tài tử, ôm quyền nói:
- Mời huynh đài chỉ giáo.
- Không dám chỉ giáo.
Triệu Tử Văn ôm quyền quay sang tài tử kia đáp lễ, nói:
- Ta sẽ nói cho mọi người vì sao mà ta đoán đây là đố chữ…..
- Mời mọi người xem.
Triệu Tử Văn chỉ vào phía dưới đèn màu đố đèn cười nói:
- Chữ San chính là tự tay hồ tiên sinh viết, hắn chỉ cho mọi ngươi thấy đương nhiên là hắn có dụng ý, chữ chu người viết cố ý viết mờ, chữ sơn nét vẽ to đậm, chắc chắn có rất nhiều bút tích.
Một số tài tử tính tình nóng nảy nghe nói được một hồi mà chưa có đáp án, lại nghe hắn giải thích thư pháp, không kiên nhẫn nói:
- Nếu huynh đài đoán không ra đừng làm lãng phí thời gian chúng ta.
- Nếu ngươi không muốn nghe thì đừng nghe.
Đại tiểu thư không biết làm sao, nghe bọn họ chống đối Hạ Văn, theo bản năng nói ra.
Các tài tử thấy một vị tiểu thư dung mạo như hoa chống đối bọn họ, vốn định nói lại vài câu, nhưng thấy khuôn mặt diễm lệ lạnh như băng, và ánh mặt lạnh lùng của nàng, không khỏi rùng mình một cái, tức giận bỏ qua ý định.
Hạng Tử Hiên giật mình và lo lắng, hắn thích Đại tiểu thư kiêu ngạo và xinh đẹp, nhưng không nghĩ tới nàng vì một tên thư đồng mà ra mặt, vẻ mặt lại thờ ơ, điều này làm cho Hạng Tử Hiên cảm thấy Đại tiểu thư thật sự là khó hiểu.
Triệu Tử Văn không muốn Đại tiểu thư rơi vào tình thế khó xử, tay cầm quạt xếp chỉ vào đố đèn nói:
- Đáp án sẽ có bây giờ, chữ này có thể coi như chữ tượng hình, chữ Chu nhẹ nhàng bâng quơ, như vạn bút trọng viết danh Sơn.
Triệu Tử Văn phất cây quạt nhỏ một cái, nhẹ giọng ngâm:
- Khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn.
( Dịch thơ: Thuyền nhẹ vượt qua vạn trọng Sơn)
Mọi người vừa nghe lập tức ngạc nhiên, " Khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn!"
Câu thơ này hiển nhiên bọn họ đã nghe qua, đây là thơ của nhà thơ Lý Bạch trong bài thơ " Tảo phát bạch đế thành."
Nhưng lúc này giải thích như vậy quả thật rất thỏa đáng, có thể từ một chữ mà nghĩ ra câu thơ, bọn họ lúc này không biết nói gì để bày tỏ kính nể đối với hắn, cùng kích động hét to lên ba tiếng:
- Tốt! Tốt! Tốt!
Triệu Tử Văn lau mồ hôi trên trán, rốt cục đã đoán được ba câu đố đèn.
Tác giả :
Huyết Đồ