Siêu Cấp Thư Đồng
Chương 81: Khuất Nhục
Không đợi Triệu Tử Văn nói xong, Dư Tư Lăng đã mắng:
- Tên cẩu nô tài ngươi, còn muốn ném ta vào bụi hoa, hôm nay ta tuyệt đối không tha ngươi
Dư Tư Lăng xắn tay áo dài rồi đi tới.
Triệu Tử Văn thấy nàng bức bách, sắc mặt lạnh lúc cả giận nói:
- Yêu vật đáng chết, đừng khinh người quá đáng
Yêu vật ? Dư Tư Lăng nghe xong đã đoán ra ý tứ, tức giận mắng lớn:
- Hay cho Hạ Văn ngươi, hôm nay ta nhất định giáo huấn ngươi thật tốt.
Triệu Tử Văn giơ hai tay, phòng thủ, hắn thấy tên yêu vật này không mang kiếm, hẳn cũng có thể liều mạng.
Dư Tư Lăng vọt tới trước mặt Triệu Tử Văn, tung một cước, tốc độ cực nhanh, ngọn cước vụt tới, Triệu Tử Văn giơ một tay đỡ, không ngờ bị đá lui lại mấy bước.
Triệu Tử Văn khẽ cắn môi, cánh tay bị đá rung lên, tê dại, lực chân thực mạnh, qua lần trước bị đánh, hắn rút kinh nghiệm , không dùng cước mà dùng quyền đánh tới.
Qua một thời gian huấn luyện gian khổ, quyền tốc và lực lượng của Triệu Tử Văn đã không còn như xưa, Dư Tư Lăng khinh thường thiếu chút nữa bị một quyền đánh vào khuôn mặt xinh đẹp, nàng lui lại một bước, thản nhiên trêu đùa:
- Không ngờ công lực của ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy.
Triệu Tử Văn đắc ý cười, lại tiếp tục tung mấy quyền về phía nàng, Dư Tư Lăng thân pháp nhanh kinh người, tránh được toàn bộ quyền của Triệu Tử Văn, lại tung thêm một cước khiến cánh tay Triệu Tử Văn tê rần.
Thừa dịp Triệu Tử Văn bị tê tay, nàng tung tiếp một cước vào sườn, một cước nối tiếp một cước khiến hắn kêu khổ liên tục, yêu vật này không lẽ là đai đen Tae Kwon Do hay sao ? Công phu hạ bàn lại kinh khủng như vậy, vừa nhanh vừa cuẩn, hơn nữa hạ bàn rất ổn định, khẳng định là thường xuyên tập luyện trung bình tấn, hoàn toàn không có chút sơ hở. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Triệu Tử Văn thi triển thiếu lâm trường quyền mà Điền Hổ dạy cho, nhưng hoàn toàn không ngăn cản nổi thế công, chỉ miễn cưỡng chặn được vài cước, ngẫu nhiên đánh trả một vài quyền, bức nàng lui lại vài bước.
Dư Tư Lăng thấy Triệu Tử Văn có thể đỡ được mấy cước của mình, ngạc nhiên nghĩ thầm, không ngờ hắn tiến bộ nhanh như vậy, nhưng vẫn còn kém xa ta.
Triệu Tử Văn cảm thấy tay mình mất dần cảm giác, ngay lúc này, sơ hở lộ ra, Dư Tư Lăng liền tung một cước vào ngực hắn, Triệu Tử Văn bị một cước trúng ngực, bật ra sau.
A….ngọn cước lực như ngàn cân, Triệu Tử Văn văng lại có hơn bốn thước, cảm giác ngực như bị búa ta đạp phải, đau đớn…Triệu Tử Văn cắn răng, máu từ trong miệng rỉ ra, không ngờ yêu vật này lại lợi hại như thế, lần trước chỉ dùng tay, lần này chỉ dùng chân, đánh mình đến không còn đường trả đòn.
- Các người đừng đánh Hạ Văn
Đột nhiên một thân ảnh nhỏ bé từ sau cây dương liễu lao ra, ôm lấy Triệu Tử Văn đang nằm trên mặt đất, hô lớn.
Triệu Tử Văn thấy thiếu nữ ôm mình, khóe mắt ướt đẫm, hai má còn chưa khô dòng nước mắt, hắn khổ sở , miễn cưỡng cười nói:
- Hạ Bình, sao lại tới đây, không thấy ta đánh nhau sao ? Muội tránh ra nhanh lên.
Hắn cũng không muốn Hạ Bình nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, muốn nàng tránh ra.
Hạ Bình khóc lóc nói:
- Huynh đâu phải là đánh nhau, rõ ràng là bị đánh.
Nàng nghẹn ngào, nhìn Dư Tư Lăng nói:
- Dư tỷ tỷ, đừng đánh Hạ Văn, muốn đánh thì đánh ta được rồi.
Mẹ nó, lão tử đánh nhau lại phải nhờ nữ nhân che trở, thực là xấu hổ, Triệu Tử Văn khó nhọc đứng lên, nhưng dù chỉ cử động nhẹ, ngực đã đau đớn như bị trùy nện.
Dư Tư Lăng và Hạ Vũ Tình có chút kinh ngạc, Hạ Bình sao đột nhiên lại lao tới, khẳng định là nghe mình nói chuyện, vụng trộm đi theo sau.
Dư Tư Lăng thấy Hạ Bình che trước mặt Triệu Tử văn, cũng không thể xuất thủ, nàng nhìn Hạ Vũ Tình, Hạ Vũ Tình thấy hắn bị đánh đến phun máu tươi, trong lòng cũng quặn đau, nhưng vẫn giả bộ thản nhiên, lạnh lùng nói:
- Hạ Bình, ngươi chạy tới đây làm gì, còn không mau tránh ra, chẳng lẽ ngươi không thấy hắn ôm ấp một nữ tử chiều nay sao.
Hạ Bình vẫn ôm chặt Triệu Tử Văn:
- Không cần, ta và Hạ Văn đã ước định cả đời, ta là vợ chưa cưới, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta.
Trách không được khuôn mặt Hạ Bình có nước mắt, hóa ra là nàng khóc, thế nào mà buổi chiều mình lại bị Hạ Bình bắt quả tang, Triệu Tử Văn ảo não nghĩ thầm.
- Ngươi….các ngươi…
Hạ Vũ Tình tức giận đến không biết nói gì, Dư Tư Lăng cũng cảm thấy giáo huấn hắn như vậy tạm được, liền lặng lẽ nói với Hạ Vũ Tình:
- Tên thư đồng này tính tình trăng hoa, sẽ không dễ dàng thay đổi, sau này chúng ta cứ từ từ khuyên bảo, cho nàng biết tên nô tài này không phải là thứ tốt.
Hạ Vũ Tình nhìn Triệu Tử Văn bị đánh đến phun máu tươi, ánh mắt nàng rất phức tạp, một cước kia như vừa đá vào chính nàng, nàng cắn môi gật gật đầu, nhìn Triệu Tử Văn giả bộ giận dữ nói:
- Ngươi chẳng qua chỉ là một tên thư đồng nho nhỏ, cho dù đánh ngươi một trăm lần cũng là đáng, nếu muốn báo thù, bất kỳ khi nào ta cũng sẽ đợi.
Hạ Vũ Tình cố tình nhấn mạnh chữ thư đồng, muốn khích tướng hắn, muốn hắn từ bỏ ý nghĩ tình nguyện chỉ làm một tên thư đồng.
Dư Tư Lăng khinh miệt nhìn Triệu Tử Văn:
- Hừ, thật là một tên vô dụng, không ngờ phải nhờ tới nữ nhân bảo hộ.
Triệu Tử Văn chưa bao giờ bị làm nhục như vậy, một cảm giác khuất nhục mãnh liệt nổi lên trong lòng, hắn cắn răng, nổi giận mắng:
- Ngươi, đồ khốn kiếp, nói gì, có bản lĩnh thì đánh tiếp đi.
- Hừ, bại tướng dưới tay còn dám nói cứng, nam nhân các ngươi đều là lũ vô dụng.
Dư Tư Lăng nói xong liền kéo tay Hạ Vũ Tình, định đi.
Triệu Tử Văn bị Dư Tư Lăng coi rẻ, mắt ngập lửa giận:
- Ngươi, con mẹ nó, đồ ái nam ái nữ, ngươi tưởng ngươi rất mạnh sao ? Một ngày nào đó lão tử sẽ đánh bại ngươi, nếu không đánh bại được ngươi ta sẽ không lấy vợ !
Ngươi nói gì ? Trong mắt Dư Tư Lăng ánh lên vẻ tức giận, nhưng thấy Triệu Tử Văn không khống chế được cảm xúc, lại cười ha hả nói:
- Đồ nam nhân vô dụng, ta cũng không lấy chồng, xem ngươi làm được gì, ha ha.
Triệu Tử Văn bị kích thích đến mất đi lý trí, chửi ầm lên:
- Đồ yêu vật đáng chết, nếu lão tử lấy được ngươi, ngay lập tức sẽ bỏ ngươi !!!
Hắn nói xong, trợn mắt nhìn Đại tiểu thư và Dư Tư Lăng
Bỏ ngươi !!! Đại tiểu thư nghe xong, hai vai run lên, nhìn sắc mặt, ánh mắt của hắn, lòng của nàng đau như bị dao cắt, đôi mắt đẹp ngập lệ, cảm giác suy sụp, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, nàng kích động la lên:
- Hạ Văn, ta không phải….ta là muốn….
Nhưng do quá khẩn trương, Đại tiểu thư không thể nói rõ ràng.
- Thật là buồn cười, ngươi có bản lĩnh này sao ? Ta, Dư Tư Lăng, chung thân không lập gia đình
Dư Tư Lăng nói xong liền kéo Hạ Vũ Tình đi khỏi.
Hạ Vũ Tình cũng không biết nên nói gì, nàng biết Hạ Văn hận mình thấu xương, nhưng chuyện này không phải như hắn nghĩ. Trong lòng nàng không ngừng hối hận, nhưng không biết làm sao để vãn hồi, trong đầu nàng lúc này lại hiện lên cảnh tượng nàng sưởi ấm cho Hạ Văn, trong lòng nàng thê lương, nương theo lực kéo của Dư Tư Lăng loạng choạng rời đi.
- Hạ Văn, ngực của huynh còn đau không ?
Hạ Bình trên mặt ngập lệ, nhẹ nhàng nói.
A, ta…..Triệu Tử Văn ở thời hiện đại cũng có thể coi là một cao thủ, không ngờ tới đây chịu không nỏi một kích, còn phải nhờ nữ nhân bảo hộ, hắn ảm đạm lắc đầu:
- Không có gì, chúng ta về phủ..
Hạ Bình thấy ánh mắt Triệu Tử Văn tiêu điều, nàng hiểu Hạ Văn khẳng định đã bị Dư tỷ tỷ làm tổn thương lòng tự tôn, nàng dịu dàng, nhu thuận gật gật đầu.
Hạ Bình nâng Triệu Tử Văn, chậm rãi đi về phía Hạ phủ, lúc này hắn mới cảm thấy tay và ngực đau đớn, nhưng ngoại thương sao có thể so sánh được với thương tổn trong tâm hồn, là một học sinh giỏi, sự kiêu ngạo của giáo sư, của cha mẹ, hắn chưa từng chịu nhục nhã như vậy bao giờ.
- Tên cẩu nô tài ngươi, còn muốn ném ta vào bụi hoa, hôm nay ta tuyệt đối không tha ngươi
Dư Tư Lăng xắn tay áo dài rồi đi tới.
Triệu Tử Văn thấy nàng bức bách, sắc mặt lạnh lúc cả giận nói:
- Yêu vật đáng chết, đừng khinh người quá đáng
Yêu vật ? Dư Tư Lăng nghe xong đã đoán ra ý tứ, tức giận mắng lớn:
- Hay cho Hạ Văn ngươi, hôm nay ta nhất định giáo huấn ngươi thật tốt.
Triệu Tử Văn giơ hai tay, phòng thủ, hắn thấy tên yêu vật này không mang kiếm, hẳn cũng có thể liều mạng.
Dư Tư Lăng vọt tới trước mặt Triệu Tử Văn, tung một cước, tốc độ cực nhanh, ngọn cước vụt tới, Triệu Tử Văn giơ một tay đỡ, không ngờ bị đá lui lại mấy bước.
Triệu Tử Văn khẽ cắn môi, cánh tay bị đá rung lên, tê dại, lực chân thực mạnh, qua lần trước bị đánh, hắn rút kinh nghiệm , không dùng cước mà dùng quyền đánh tới.
Qua một thời gian huấn luyện gian khổ, quyền tốc và lực lượng của Triệu Tử Văn đã không còn như xưa, Dư Tư Lăng khinh thường thiếu chút nữa bị một quyền đánh vào khuôn mặt xinh đẹp, nàng lui lại một bước, thản nhiên trêu đùa:
- Không ngờ công lực của ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy.
Triệu Tử Văn đắc ý cười, lại tiếp tục tung mấy quyền về phía nàng, Dư Tư Lăng thân pháp nhanh kinh người, tránh được toàn bộ quyền của Triệu Tử Văn, lại tung thêm một cước khiến cánh tay Triệu Tử Văn tê rần.
Thừa dịp Triệu Tử Văn bị tê tay, nàng tung tiếp một cước vào sườn, một cước nối tiếp một cước khiến hắn kêu khổ liên tục, yêu vật này không lẽ là đai đen Tae Kwon Do hay sao ? Công phu hạ bàn lại kinh khủng như vậy, vừa nhanh vừa cuẩn, hơn nữa hạ bàn rất ổn định, khẳng định là thường xuyên tập luyện trung bình tấn, hoàn toàn không có chút sơ hở. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Triệu Tử Văn thi triển thiếu lâm trường quyền mà Điền Hổ dạy cho, nhưng hoàn toàn không ngăn cản nổi thế công, chỉ miễn cưỡng chặn được vài cước, ngẫu nhiên đánh trả một vài quyền, bức nàng lui lại vài bước.
Dư Tư Lăng thấy Triệu Tử Văn có thể đỡ được mấy cước của mình, ngạc nhiên nghĩ thầm, không ngờ hắn tiến bộ nhanh như vậy, nhưng vẫn còn kém xa ta.
Triệu Tử Văn cảm thấy tay mình mất dần cảm giác, ngay lúc này, sơ hở lộ ra, Dư Tư Lăng liền tung một cước vào ngực hắn, Triệu Tử Văn bị một cước trúng ngực, bật ra sau.
A….ngọn cước lực như ngàn cân, Triệu Tử Văn văng lại có hơn bốn thước, cảm giác ngực như bị búa ta đạp phải, đau đớn…Triệu Tử Văn cắn răng, máu từ trong miệng rỉ ra, không ngờ yêu vật này lại lợi hại như thế, lần trước chỉ dùng tay, lần này chỉ dùng chân, đánh mình đến không còn đường trả đòn.
- Các người đừng đánh Hạ Văn
Đột nhiên một thân ảnh nhỏ bé từ sau cây dương liễu lao ra, ôm lấy Triệu Tử Văn đang nằm trên mặt đất, hô lớn.
Triệu Tử Văn thấy thiếu nữ ôm mình, khóe mắt ướt đẫm, hai má còn chưa khô dòng nước mắt, hắn khổ sở , miễn cưỡng cười nói:
- Hạ Bình, sao lại tới đây, không thấy ta đánh nhau sao ? Muội tránh ra nhanh lên.
Hắn cũng không muốn Hạ Bình nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, muốn nàng tránh ra.
Hạ Bình khóc lóc nói:
- Huynh đâu phải là đánh nhau, rõ ràng là bị đánh.
Nàng nghẹn ngào, nhìn Dư Tư Lăng nói:
- Dư tỷ tỷ, đừng đánh Hạ Văn, muốn đánh thì đánh ta được rồi.
Mẹ nó, lão tử đánh nhau lại phải nhờ nữ nhân che trở, thực là xấu hổ, Triệu Tử Văn khó nhọc đứng lên, nhưng dù chỉ cử động nhẹ, ngực đã đau đớn như bị trùy nện.
Dư Tư Lăng và Hạ Vũ Tình có chút kinh ngạc, Hạ Bình sao đột nhiên lại lao tới, khẳng định là nghe mình nói chuyện, vụng trộm đi theo sau.
Dư Tư Lăng thấy Hạ Bình che trước mặt Triệu Tử văn, cũng không thể xuất thủ, nàng nhìn Hạ Vũ Tình, Hạ Vũ Tình thấy hắn bị đánh đến phun máu tươi, trong lòng cũng quặn đau, nhưng vẫn giả bộ thản nhiên, lạnh lùng nói:
- Hạ Bình, ngươi chạy tới đây làm gì, còn không mau tránh ra, chẳng lẽ ngươi không thấy hắn ôm ấp một nữ tử chiều nay sao.
Hạ Bình vẫn ôm chặt Triệu Tử Văn:
- Không cần, ta và Hạ Văn đã ước định cả đời, ta là vợ chưa cưới, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta.
Trách không được khuôn mặt Hạ Bình có nước mắt, hóa ra là nàng khóc, thế nào mà buổi chiều mình lại bị Hạ Bình bắt quả tang, Triệu Tử Văn ảo não nghĩ thầm.
- Ngươi….các ngươi…
Hạ Vũ Tình tức giận đến không biết nói gì, Dư Tư Lăng cũng cảm thấy giáo huấn hắn như vậy tạm được, liền lặng lẽ nói với Hạ Vũ Tình:
- Tên thư đồng này tính tình trăng hoa, sẽ không dễ dàng thay đổi, sau này chúng ta cứ từ từ khuyên bảo, cho nàng biết tên nô tài này không phải là thứ tốt.
Hạ Vũ Tình nhìn Triệu Tử Văn bị đánh đến phun máu tươi, ánh mắt nàng rất phức tạp, một cước kia như vừa đá vào chính nàng, nàng cắn môi gật gật đầu, nhìn Triệu Tử Văn giả bộ giận dữ nói:
- Ngươi chẳng qua chỉ là một tên thư đồng nho nhỏ, cho dù đánh ngươi một trăm lần cũng là đáng, nếu muốn báo thù, bất kỳ khi nào ta cũng sẽ đợi.
Hạ Vũ Tình cố tình nhấn mạnh chữ thư đồng, muốn khích tướng hắn, muốn hắn từ bỏ ý nghĩ tình nguyện chỉ làm một tên thư đồng.
Dư Tư Lăng khinh miệt nhìn Triệu Tử Văn:
- Hừ, thật là một tên vô dụng, không ngờ phải nhờ tới nữ nhân bảo hộ.
Triệu Tử Văn chưa bao giờ bị làm nhục như vậy, một cảm giác khuất nhục mãnh liệt nổi lên trong lòng, hắn cắn răng, nổi giận mắng:
- Ngươi, đồ khốn kiếp, nói gì, có bản lĩnh thì đánh tiếp đi.
- Hừ, bại tướng dưới tay còn dám nói cứng, nam nhân các ngươi đều là lũ vô dụng.
Dư Tư Lăng nói xong liền kéo tay Hạ Vũ Tình, định đi.
Triệu Tử Văn bị Dư Tư Lăng coi rẻ, mắt ngập lửa giận:
- Ngươi, con mẹ nó, đồ ái nam ái nữ, ngươi tưởng ngươi rất mạnh sao ? Một ngày nào đó lão tử sẽ đánh bại ngươi, nếu không đánh bại được ngươi ta sẽ không lấy vợ !
Ngươi nói gì ? Trong mắt Dư Tư Lăng ánh lên vẻ tức giận, nhưng thấy Triệu Tử Văn không khống chế được cảm xúc, lại cười ha hả nói:
- Đồ nam nhân vô dụng, ta cũng không lấy chồng, xem ngươi làm được gì, ha ha.
Triệu Tử Văn bị kích thích đến mất đi lý trí, chửi ầm lên:
- Đồ yêu vật đáng chết, nếu lão tử lấy được ngươi, ngay lập tức sẽ bỏ ngươi !!!
Hắn nói xong, trợn mắt nhìn Đại tiểu thư và Dư Tư Lăng
Bỏ ngươi !!! Đại tiểu thư nghe xong, hai vai run lên, nhìn sắc mặt, ánh mắt của hắn, lòng của nàng đau như bị dao cắt, đôi mắt đẹp ngập lệ, cảm giác suy sụp, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, nàng kích động la lên:
- Hạ Văn, ta không phải….ta là muốn….
Nhưng do quá khẩn trương, Đại tiểu thư không thể nói rõ ràng.
- Thật là buồn cười, ngươi có bản lĩnh này sao ? Ta, Dư Tư Lăng, chung thân không lập gia đình
Dư Tư Lăng nói xong liền kéo Hạ Vũ Tình đi khỏi.
Hạ Vũ Tình cũng không biết nên nói gì, nàng biết Hạ Văn hận mình thấu xương, nhưng chuyện này không phải như hắn nghĩ. Trong lòng nàng không ngừng hối hận, nhưng không biết làm sao để vãn hồi, trong đầu nàng lúc này lại hiện lên cảnh tượng nàng sưởi ấm cho Hạ Văn, trong lòng nàng thê lương, nương theo lực kéo của Dư Tư Lăng loạng choạng rời đi.
- Hạ Văn, ngực của huynh còn đau không ?
Hạ Bình trên mặt ngập lệ, nhẹ nhàng nói.
A, ta…..Triệu Tử Văn ở thời hiện đại cũng có thể coi là một cao thủ, không ngờ tới đây chịu không nỏi một kích, còn phải nhờ nữ nhân bảo hộ, hắn ảm đạm lắc đầu:
- Không có gì, chúng ta về phủ..
Hạ Bình thấy ánh mắt Triệu Tử Văn tiêu điều, nàng hiểu Hạ Văn khẳng định đã bị Dư tỷ tỷ làm tổn thương lòng tự tôn, nàng dịu dàng, nhu thuận gật gật đầu.
Hạ Bình nâng Triệu Tử Văn, chậm rãi đi về phía Hạ phủ, lúc này hắn mới cảm thấy tay và ngực đau đớn, nhưng ngoại thương sao có thể so sánh được với thương tổn trong tâm hồn, là một học sinh giỏi, sự kiêu ngạo của giáo sư, của cha mẹ, hắn chưa từng chịu nhục nhã như vậy bao giờ.
Tác giả :
Huyết Đồ