Siêu Cấp Thư Đồng
Chương 374: Đi trước Kỵ binh đoàn
- Tham kiến Triệu tướng quân!
Hộ vệ phía sau Điền Hổ, nhìn thấy người đi tới là Triệu Tử Văn thì vội vàng cung kính thi lễ nói.
Tướng sĩ của Kỵ binh đoàn còn chưa tới, mà Điền Hổ chỉ mang theo hơn một trăm thân binh tiến đến hội họp với Triệu Tử Văn thôi.
Điền Hổ nghe thấy ý tưởng như thiên mã hành không trong lời nói của Triệu Tử Văn thì sau khi hơi ngạc nhiên lại cười ha hả nói:
- Triệu huynh vẫn khôi hài như thế!
Sau đó, ánh mắt Điền Hổ chuyển hướng sang Dư Tư Lăng đang đứng phía sau, vẻ mặt dần dần trở nên kinh ngạc.
Dư Bộ khoái mất tích, Điền tướng quân đã phải hỗ trợ tìm kiếm khắp mọi nơi. Y có tìm khắp Đại Kinh cũng không tìm được ra vị Triệu phu nhân đang ôm bụng bầu này, nay gặp lại Dư Tư Lăng đang tủm tìm cười đứng ngay trước mặt, sao lại có thể không kinh hãi được cơ chứ? Trong lòng y thầm nghĩ, "Triệu huynh làm sao mà tìm được nàng ta nhỉ?"
Triệu Tử Văn không nhắc gì tới Lăng Nhi trong thư cả, cho nên khi thấy thần sắc của Điền Hổ thì đương nhiên hiểu được điểm kinh ngạc của y, cũng không chờ y hỏi liền cười nói:
- Lăng Nhi là ta tìm được ở Tây Lương.
Tây Lương? Điền Hổ vừa nghe lập tức bừng tỉnh đại ngộ, bảo sao tìm khắp Đại Kinh cũng không tìm được nàng, hóa ra là đi Tây Lương. Có điều là Dư Bộ khoái này đi Tây Lương để làm gì ta?
Dư Tư Lăng nghe thấy mẩu đối thoại của tướng công và Điền Hổ thì mặt hồng lên cúi thấp đầu. Dù sao lúc trước cũng thật sự là lỗi của mình khi đột ngột rời đi, làm hại tướng công phải lo lắng cho mình mãi.
Nhìn thấy bộ dạng Dư Bộ khoái giống như một tiểu tức phụ làm sai chuyện gì, đầu cúi thấp thì Điền Hổ thầm cười trộm, tán thưởng thủ đoạn của Triệu huynh. Y lại hỏi:
- Điện hạ có ở trong quân không?
Triệu Tử Văn cười nói:
- Điện hạ hôm nay thân thể không tốt, đang ở trong quân. Ta đã an bài cho người ở lại một khách điếm bí mật, còn phái người ở lại đặc biệt bảo hộ rồi.
Điền Hổ không tiếp tục đề tài này nữa. Ánh mắt của y vừa chuyển, đột nhiên nhìn thấy Các chủ Quần Phương Các Lâm Mộng Phỉ!
Lâm Mộng Phỉ này làm sao lại ở đây nhỉ? Điền Hổ lại trợn tròn cả mắt, trong lòng rất ngạc nhiên. Y nhớ lại thì là Triệu tướng quân bị tuyển làm Phò mã Tây Lương. Nhưng mà Hưng Bình công chúa lại cùng hắn trở về Hàm Đan cơ mà. Thế Hưng Bình công chúa bây giờ ở đâu? Điền Hổ đưa mắt tìm kiếm khắp nơi cũng chỉ thấy hai nữ tử là Dư Tư Lăng và Lâm Mộng Phỉ.
Chẳng lẽ là ...... Điền Hổ đột nhiên nhận ra được cái gì, đôi mắt chợt mở lớn, tròn xoe nhìn Triệu Tử Văn một cách khó tin, cũng không biết nen nói cái gì mới có thể biểu đạt được tâm tình lúc này nữa.
Triệu Tử Văn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Điền tướng quân thì trong lòng không khỏi cười trộm. Hắn ý vị thâm trường gật đầu, coi như cho Điền Hổ một cái đáp án chính xác và rõ ràng.
Dù sao Điền Hổ cũng là người chưa gặp qua những tình huống tương tự, ánh mắt của y lại chuyển sang nhìn Lâm Mộng Phỉ, kinh ngạc đến độ đầu óc mờ mịt. Nhưng y không dám chậm trễ, vội vàng ôm quyền nói:
- Hóa ra là Hưng Bình công chúa, tại hạ không đón tiếp từ xa được, mong công chúa thứ tội.
- Tham kiến Hưng Bình công chúa!
Cận vệ phía sau Điền Hổ vội vàng đồng loạt ôm quyền nói.
Lương Mộ Phỉ vẫn duy trì nụ cười đạm nhạt như trước, dường như là không nhận ra Điền Hổ. Nàng không nhanh không chậm đáp:
- Điền tướng quân và các vị tướng sĩ, không cần đa lễ.
Lâm Các chủ đột nhiên lại trở thành Hưng Bình công chúa, trò ảo thuật này cũng thật là quá nhanh đi. Điền Hổ thầm tự nhủ, cũng không biết là rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nữa. Càng ly kỳ hơn chính là, Hoàng thượng để cho Triệu huynh đi cùng Bát Hoàng tử điện hạ đến Hưng Khánh ứng tuyển Phò mã. Làm sao lại đảo ngược lại là hắn lên làm Phò mã cơ chứ?
Thấy Điền đại tướng quân không ngừng nhăn trán, nghĩ chuyện này chuyện nọ, Triệu Tử Văn liền chuyển sang chủ đề khác, nghiêm mặt hỏi:
- Hiện giờ thế cục Hàm Đan như thế nào? Có tin tức gì của Hoàng thượng không?
"Cái vị trí Phò mã này để cho người khác làm vẫn tốt hơn là để cho Triệu huynh. Giờ Triệu huynh lại là Phò mã của Tây Lương, thật sự là thân phận hiển hách!" Điền Hổ nghĩ xong xuôi mới biến sắc, nhướn mày nói:
- Hoàng thượng và rất nhiều đại thần bị nhốt trong hoàng thành. Hoàng thượng dường như là bệnh nặng hơn. Chúng ta phải mau chóng tìm cách cứu viện Hoàng thượng!
Triệu Tử Văn hiểu được, văn võ bá quan bị nhốt, thế lực phía sau đương nhiên là muốn để cho bách quan tôn phụng y lên ngôi Hoàng đế. Trong số quan viên bị vây có cả Tô Thái sư, Tần học sĩ và Lễ bộ Thượng thư Lý Cách Phi. Mà văn võ bá quan bị nhốt lại, hiển nhiên là đã sớm có dự mưu rồi.
Tô Thái sư và Tần học sĩ với Triệu Tử Văn là hảo hữu tri kỷ. Còn Lý Cách Phi lại là nhạc phụ của hắn. Lúc này đây không chỉ có là phải bình ổn lại động loạn mà còn phải bảo vệ cho bọn họ được chu toàn nữa. Có thể thấy được những gian nan trong đó rất lớn.
Dư Tư Lăng nhìn khuôn mặt tuấn lãng ngăm ngăm đen của Triệu Tử Văn. Thần sắc hắn cương nghị nhưng vô cùng chăm chú. Nàng rất thích nhìn dáng vẻ tướng công đang nghiên cứu cân nhắc sự tình. Nàng cũng không quấy rầy, đôi mắt đẹp chỉ si ngốc nhìn Triệu Tử Văn đang âm trầm suy tư.
Lương Mộ Phỉ giỏi văn giỏi võ cẩn thận nghe lời bọn họ nói, hy vọng có thể bày mưu tính kế giúp Tử Văn, giải bớt mối sầu lo cho hắn.
Triệu Tử Văn rất nghiêm túc nói:
- Thành Hàm Đan hoang vắng như thế, đó không phải là một thế lực có thể tạo ra được. Chúng ta tùy tiện đi vào, chỉ sợ sẽ thành cá trong chậu. Hiện giờ chúng ta trước hết là phải nghĩ kỹ đối sách, không thể hành động thiếu suy nghĩ được!
Điền Hổ rất lo lắng cho sự an nguy của Hoàng thượng, nhưng y cũng hiểu được là có vội cũng không giải quyết được gì. Y cười cười nói:
- Triệu huynh nói có lý. Chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn mới có thể bình định được động loạn.
- Chỉ có điều,
Điền Hổ lại đổi giọng nói:
- Chỉ có điều không biết là trong thành Hàm Đan, ngoài thế lực của An Vương ra còn có thế lực nào nữa.
Đôi mắt thâm thúy của Triệu Tử Văn đột nhiên sáng lên. Hắn rất nhanh bỏ qua, lãnh đạm nói:
- Điền huynh, ngươi cứ yên tâm đi, một ngày nào đó sẽ tra ra được manh mối thôi.
Dư Tư Lăng đang luôn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, cảm giác được giữa hai đầu lông mày của tướng công thoáng một tia thần sắc ảm đạm làm người ta rất khó phát hiện ra thì không khỏi nhẹ giọng nói:
- Tướng công, huynh sao vậy?
Dư Tư Lăng từng động tác giơ tay nhấc chân, đôi mắt như làn thu thủy duyên dáng, ôn nhu như nước chảy. Triệu Tử Văn nhìn tiểu ny tử mê người này, trấn an:
- Tướng công không sao đâu. Đừng lo lắng.
Triệu phu nhân bây giờ đã không còn là Dư Bộ khoái oai phong như ngày xưa nữa. Điền Hổ không khỏi cảm thán cho sự đáng sợ của tình yêu nam nữ.
Lương Mộ Phỉ biết chắc chắn về mặt tâm lý là Triệu Tử Văn có chuyện, nhưng Tử Văn lại không muốn nói ra với ai, cũng giống như thân thế của hắn vậy. Lương Mộ Phỉ thần sắc có vẻ u oán, muốn nhìn xem chuyện gì đang chôn giấu dưới đáy lòng của Triệu đại nhân.
- Vũ Tình các nàng vẫn khỏe chứ?
Triệu Tử Văn nghĩ đến Bảo Nhi các nàng, trong lòng rất nhung nhớ, vội vàng hỏi.
Điền Hổ cười nói:
- Các nàng có Kỵ binh đoàn bảo hộ, rất an toàn!
- Kỵ binh đoàn? Là cái gì Kỵ binh đoàn?
Phía sau doanh trướng đột nhiên có một thiếu niên nhảy ra, sau lưng y đeo một cây ngân thương, hưng phấn giơ tay nói:
- Có phải là Kỵ binh đoàn của Triệu tướng quân không?
Dư Tư Lăng và Lương Mộ Phỉ nhìn Nhạc Phá Nô hưng phấn đến nỗi đỏ cả mặt thì mím đôi môi anh đào, cười hì hì. Nhạc Phá Nô này đôi lúc thật giống một tiểu hài tử không lớn lên nổi.
Triệu Tử Văn sớm đã quen với cái thói chỉ e thiên hạ không loạn của Nhạc Phá Nô, tức giận nói:
- Ngươi mò mẫm ăn nói linh tinh gì đó? Luyện võ tử tế cho ta đi.
Nhạc Phá Nô sợ nhất là Triệu tướng quân, nghe nói thế lập tức ngậm miệng lại, lắp bắp nói:
- Triệu tướng quân, ta cũng chỉ là tò mò thôi mà.
Trên đường quay về Hàm Đan, Triệu Tử Văn cũng đã bắt đầu huấn luyện Nhạc Phá Nô. Huấn luyện hàng ngày không phải là gió thổi thì cũng là dầm mưa phơi nắng, trực tiếp huấn luyện hắn, cho nên hiện giờ Nhạc Phá Nô cứ nhìn đến vẻ mặt cương nghị của Triệu tướng quân là đã thấy sợ hãi rồi
Ánh mắt Điền Hổ lập tức nhìn về phía thiếu niên lưng đeo ngân thương này. Chỉ thấy thiếu niên có một anh khí kinh người, một đôi mắt hắc bạch phân minh, di chuyển rất nhanh, có vẻ cực kỳ linh mẫn.
Quả là một thiếu niên bất phàm! Điền Hổ thầm tán thưởng, đồng thời cũng đoán được tương lai tiền đồ của Nhạc Phá Nô không thể khinh thường được. Cũng không biết là thiếu niên này là ai nữa, chẳng lẽ lại là con tư sinh của Triệu huynh? Nhưng mà cũng không giống, hơn nữa tuổi tác cũng chênh khá lớn.
Điền Hổ hỏi:
- Vị này chính là?
Triệu Tử Văn a lên một tiếng, đáp:
- Đây là tân binh ta thu cho Kỵ binh đoàn.
Tân binh? Điền Hổ ngạc nhiên nói:
- Không phải là thu được từ Tây Lương đấy chứ?
Ánh mắt của y theo bản năng nhìn về phía Lâm Mộng Phỉ, Các chủ Quần Phương Các đột nhiên trở thành Hưng Bình công chúa. Chẳng lẽ đều là kỳ ngộ của Triệu đại nhân ở Tây Lương sao?
Lương Mộ Phỉ đương nhiên hiểu được thâm ý trong ánh mắt của Điền Hổ. Có điều kỳ ngộ của bản thân mình và Tử Văn làm sao có thể nói một hai câu là hết được, cho nên nàng chỉ đành trầm mặc.
Triệu Tử Văn gật đầu nói:
- Nhạc Phá Nô này là ta gặp được ở Tây Lương.
Nghe thấy Triệu tướng quân không có nhắc lại chuyện huấn luyện, Nhạc Phá Nô không dám hé răng ra nữa, rất sợ lại chọc tới Triệu tướng quân thì hôm nay lại bị bắt gian khổ huấn luyện một lần nữa. Cho dù là Nhạc Phá Nô muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng dù sao y cũng mới chỉ là một đứa trẻ ít tuổi ham chơi, y vẫn hy vọng được chơi nhiều hơn một chút.
Quả thực Điền Hổ rất kinh ngạc, lại cảm thán chuyến đi này tới Tây Lương của Triệu đại nhân thật sự là rất có thu hoạch. Tìm được Triệu phu nhân Dư Bộ khoái, ôm mỹ nhân về, lại còn thu được một tân binh có tiền đồ vô lượng như vậy nữa.
- Tướng công, chúng ta mau đi gặp Bảo Nhi đi?
Dư Tư Lăng có chút nóng vội, ôn nhu hỏi.
- Ừ, chúng ta đi nào.
Triệu Tử Văn cười nói, ánh mắt lại nhìn sang Điền Hổ:
- Điền huynh, chúng ta tới nơi Kỵ binh đoàn hạ trại nhé.
Lương Mộ Phỉ luôn tùy tiện nghe thấy sắp phải đi gặp mấy hồng nhan tri kỷ khác của Tử Văn thì vẻ mặt có vẻ xấu hổ.
Lúc trước là Các chủ Quần Phương Các ở Hàng Châu nổi danh vang dội. Người Hàng Châu không ai là không biết Lâm Mộng Phỉ cả. Lương Mộ Phỉ đột nhiên lại đi gặp mấy vị hồng nhan tri kỷ ở Tiền Đường của Tử Văn bằng thân phận của Triệu phu nhân thì lập tức có cảm giác là lạ, không khỏi đỏ mặt lên.
Nàng khó khăn nói:
- Tử Văn, thiếp định quay về doanh trướng nghỉ tạm.
Dư Tư Lăng lại nhất định kéo nàng lại, không cho rời đi, ôn nhu nói:
- Mộ Phỉ, Bảo Nhi và Vũ Tình các nàng, tỷ đều quen hết. Tỷ cũng không thể không gặp các nàng được.
Lương Mộ Phỉ không dám động mạnh, sợ lại thương tổn tới Lăng Nhi. Nàng đành để mặc Lăng Nhi kéo tay đi. Triệu Tử Văn nhìn Mộ Phỉ nói:
- Mộ Phỉ, nàng là Hưng Bình công chúa, lại còn sợ gặp người khác sao?
Hưng Bình công chúa của Tây Lương lại sợ các vị tiểu thư? Quả thật là khó coi! Lương Mộ Phỉ vốn là tính tình cởi mở, nghe thấy Tử Văn khích tướng thì sự ngượng ngùng lập tức được cởi bỏ, hừ nhẹ nói:
- Đi thì đi!
Triệu Tử Văn cười phá lên, lại nói với Cao thống lĩnh của binh sĩ Tây Lương phía xa xa, hô to:
- Cao thống lĩnh, các ngươi ở đây chờ đợi. Ta đi một chút sẽ trở lại ngay. Nếu có động tĩnh gì, phóng phi tiễn báo cho ta biết.
- Tuân lệnh tướng quân!
Cao thống lĩnh lên tiếng đáp ứng. Tướng sĩ Tây Lương đang thao luyện, còn Cao thống lĩnh thì lại nhàn nhã đứng một bên. Có điều, tâm trạng của gã cũng không rảnh rỗi đến vậy. Nhìn thành Hàm Đan thê lương, gã tin tưởng chắc chắn rằng nơi này đã phát sinh đại sự. Đến lúc đó Phò mã gia cần phải đấu tranh anh dũng, chính mình lại không thể cãi lệnh được, nói không chừng cái mạng nhỏ đến mất ở nơi này mất.
Cao thống lĩnh nhát như chuột này cũng không muốn chôn xương nơi xứ người, trong lòng âm thầm tính toán, tìm lý do nói khéo với công chúa và Phò mã gia, sau đó dẫn quân quay về thành Hưng Khánh.
Phó thống lĩnh biết rõ những tính toán của Cao thống lĩnh, trong lòng càng thêm khinh miệt gã là kẻ nhát gan. Còn Triệu Tử Văn thì cho dù biết cũng sẽ không thèm để ý. Hơn hai trăm binh lính Tây Lương này không thể coi như là một đội quân đẹp được. Đối với chiến cuộc thì có cũng được mà không cũng không sao. Triệu Tử Văn đặt cược toàn bộ vào Kỵ binh đoàn đang sở hữu Gia Cát liên nỗ kìa.
Dư Tư Lăng tươi cười lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Lương Mộ Phỉ, đi theo sau Triệu Tử Văn. Khi Triệu Tử Văn sải bước lên chiến mã, hắn rất nhẹ rất nhẹ ôm thân Lăng Nhi kéo lên, đặt nàng ngồi ở phía trước. Lăng Nhi bụng to đùng xấu hổ tựa vào người tướng công. Lương Mộ Phỉ cưỡi tuấn mã còn lại, giục ngựa chạy theo bên cạnh Triệu Tử Văn.
- Triệu tướng quân, ta có thể đi cùng không?
Nhạc Phá Nô đi đến giữ ngựa của Triệu Tử Văn lại, ánh mắt tràn ngập nỗi mong chờ, khúm núm nói.
Triệu Tử Văn gật gật đầu:
- Có thể, có đều ngươi đừng có mang thêm phiền phức đến cho ta. Nếu không ta sẽ một cước đá bay ngươi về đấy!
Nhạc Phá Nô vui mừng nhướn mày, cao hứng hô to:
- Tuân mệnh!
Trong lòng y ước ao được nhìn thấy Kỵ binh đoàn của Triệu tướng quân rốt cuộc là một đội quân hùng mạnh tới cỡ nào. Y lập tức vội vàng lên ngựa chạy theo sau Triệu Tử Văn.
Đoàn người chậm rãi chạy về nơi đóng quân của Kỵ binh đoàn.
- Ngươi nói chút xem, Lâm Mộng Phỉ sao đột nhiên lại trở thành Hưng Bình công chúa? Ngươi làm sao lại trở thành Phò mã thế?
Điền Hổ cưỡi ngựa, đột nhiên lại gần Triệu Tử Văn nói nhỏ, tiếng nói giảm thiểu cứ như sợ Lương Mộ Phỉ nghe thấy.
Triệu Tử Văn cố tình suy nghĩ sâu xa, chậm rãi đáp:
- Chuyện này thì giờ cũng không tiện nói. Cứ đế sau này ta sẽ giải thích lại cho ngươi đi.
Thân thế của Mộ Phỉ, Dư Tư Lăng hiện giờ rõ ràng nhất. Mà chuyện tướng công và Mộ Phỉ cũng là một tay nàng tác hợp mà thành, cho nên từ đầu đến cuối chuyện này cũng chỉ có nàng là rõ nhất.
Thấy Triệu đại nhân cố ý lửng lơ thừa nước đục thả câu, hiển nhiên là không chịu nói, Điền Hổ lập tức chuyển mục tiêu sang hỏi Dư Tư Lăng:
- Dư Bộ khoái, ngươi có biết chuyện này không?
Dư Bộ khoái? Dư Tư Lăng rất lâu rồi chưa nghe thấy có người gọi mình như thế, mà lại còn gọi ngay trước mặt tướng công mình nữa. Hai gò má nàng đỏ bừng lên, nàng vội vã nói:
- Điền tướng quân, ta đã sớm không làm Bộ khoái từ lâu rồi. Điền tướng quân gọi ta là Triệu phu nhân là được rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Nói xong Dư Tư Lăng càng cảm thấy hai vành tai nóng rực lên.
Dư Bộ khoái trước kia kiêu ngạo ương ngạnh là thế không ngờ lại trở nên thẹn thùng như vậy, thật sự là quá kỳ quái! Điền Hổ nghẹn lại, cố nhịn cười đến nỗi mặt đỏ bừng, không dám cười ra tiếng. Y cũng không tiện lại hỏi lại nữa. Không khéo lại làm cho vị Triệu phu nhân này phải tìm một lỗ nẻ để chui vào mất.
Quan trọng hơn nữa là, điều cần làm bây giờ là trước hết phải nghĩ được một đối sách thật là tốt. Làm sao mới có thể bình ổn được động loạn ----cứu Hoàng thượng ra. Lúc này Hoàng thượng đang nguy kịch, có điều cũng chưa đến mức nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng chỉ cần có di chiếu thông cáo thiên hạ là Hoàng thượng sẽ không còn tiếp tục có giá trị lợi dụng nữa. Đến lúc đó, Hoàng thượng chắc chắn sẽ bị hại chết chứ không nghi ngờ gì. Thần sắc của Điền Hổ nghiêm nghị trở lại, lại bắt đầu cân nhắc làm sao trong tình huống địch tối ta sáng mà chiếm được thế chủ động để chuyển bại thành thắng được.
Thành Hàm Đan hỗn loạn, Triệu Tử Văn cũng không phải là quá rõ ràng mà chỉ hiểu được đại khái. Giờ đây chỉ có thể tập kết thêm nhiều quân đội hơn để chuẩn bị phản kích thôi.
---------------------
Ở một sườn núi cao cách xa ngoại thành Hàm Đan, có hơn một trăm doanh trướng cao cao.
Điền Hổ chỉ vào doanh trướng phía xa, nói:
- Đó chính là nơi Kỵ binh đoàn đóng quân.
Cho dù chưa tới Kỵ binh đoàn cũng đã có thể nghe thấy tiếng ngựa hí và tiếng hò hét của tướng sĩ huấn luyện.
Nhạc Phá Nô cứ ngỏng cổ lên, nhìn đông nhìn tây, vừa thấy cũng biết là dạng thiếu niên nhà quê chưa lên tỉnh bao giờ. Sau khi Điền Hổ trông thấy bộ dạng đó thì thầm than khẽ, cho dù là có tố chất cũng còn cần bồi dưỡng lâu nữa mới được.
Triệu Tử Văn nghe thấy thanh âm quen thuộc, trong lòng lập tức dâng lên hàng ngàn hàng vạn lý tưởng hào hùng. Khi động loạn ở Hàm Đan kết thúc cũng là lúc suất lĩnh đạo Kỵ binh đoàn này đi đánh Hung Nô.
Đội ngũ càng đi càng gần, những tướng sĩ đang thao luyện lập tức nhận ra đội ngũ đang tiến lại. Bọn họ có chút cảnh giác, nắm chặt binh khí trong tay nhìn đội ngũ đang đến gần. Khi thấy người đi đầu chính là Điền tướng quân thì họ mới thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nhưng ánh mắt của bọn họ chợt nhìn về phía một thân ảnh quen thuộc phía sau Điền tướng quân.
Hai ngàn tướng sĩ không khỏi sửng sốt một lúc lâu, rồi lập tức hét lên hưng phấn:
- Triệu tướng quân! Là Triệu tướng quân!
Hai ngàn tướng sĩ sầm sập chạy đến gần, chỉnh tề hưng phấn quỳ một gối xuống. Khôi giáp phát ra tiếng ầm đồng loạt. Thanh thế khiến cho người ta phải sợ hãi, thẳng đến tận trời xanh. Bọn họ dùng toàn bộ khí lực của mình hô vang:
- Tham kiến Đoàn trưởng!
Nhạc Phá Nô từ đầu đã bị giật mình, tiếp theo trong mắt lại hiện ra vẻ hưng phấn, lại cảm thấy Kỵ binh đoàn còn kinh khủng hơn, cường đại hơn cả tưởng tượng của bản thân mình nữa. Chỉ cần khí thế bá đạo này thôi cũng đã đủ làm cho địch nhân phải sợ hãi rồi.
"Đây là Kỵ binh đoàn của Tử Văn ư? Thật là một cánh quân vô địch!" Đôi mắt Lương Mộ Phỉ đánh giá những tướng sĩ Kỵ binh đoàn đang quỳ trên mặt đất. Bọn họ có một sát khí sắc bén và linh hoạt mà không phải bất kỳ tướng sĩ bình thường nào cũng có thể so sánh được. Bất chợt nàng lại nghĩ đến đám hắc võ sĩ, thủ hạ của Các chủ, trong lòng thầm cân nhắc, chỉ sợ hắc võ sĩ cũng căn bản không chịu nổi một kích của Kỵ binh đoàn.
- Tướng công, đây là Kỵ binh đoàn do huynh huấn luyện ra sao?
Dư Tư Lăng nhẹ giọng hỏi.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Chẳng lẽ muội không tin là tướng công của muội có thực lực này sao?
Dư Tư Lăng thẹn thùng nói:
- Muội đương nhiên là tin tưởng tướng công rồi.
Lăng Nhi đang có bầu, Triệu Tử Văn không dám phóng nhanh hơn. Hắn vẫn cưỡi ngựa với tốc độ chậm rãi như trước, không quên nói bên tai Lăng Nhi:
- Lăng Nhi, muội với Mộ Phỉ đi cùng nhau nhé. Để ta đi gặp Kỵ binh đoàn đã.
Dư Tư Lăng biết nữ nhi không tiện xuất hiện trong quân, nên gật đầu đồng ý.
Triệu Tử Văn còn chưa chào hỏi với chúng tướng sĩ thì đã nghe thấy mấy tiếng goi to duyên dáng vang lên:
- Tử Văn.
Hộ vệ phía sau Điền Hổ, nhìn thấy người đi tới là Triệu Tử Văn thì vội vàng cung kính thi lễ nói.
Tướng sĩ của Kỵ binh đoàn còn chưa tới, mà Điền Hổ chỉ mang theo hơn một trăm thân binh tiến đến hội họp với Triệu Tử Văn thôi.
Điền Hổ nghe thấy ý tưởng như thiên mã hành không trong lời nói của Triệu Tử Văn thì sau khi hơi ngạc nhiên lại cười ha hả nói:
- Triệu huynh vẫn khôi hài như thế!
Sau đó, ánh mắt Điền Hổ chuyển hướng sang Dư Tư Lăng đang đứng phía sau, vẻ mặt dần dần trở nên kinh ngạc.
Dư Bộ khoái mất tích, Điền tướng quân đã phải hỗ trợ tìm kiếm khắp mọi nơi. Y có tìm khắp Đại Kinh cũng không tìm được ra vị Triệu phu nhân đang ôm bụng bầu này, nay gặp lại Dư Tư Lăng đang tủm tìm cười đứng ngay trước mặt, sao lại có thể không kinh hãi được cơ chứ? Trong lòng y thầm nghĩ, "Triệu huynh làm sao mà tìm được nàng ta nhỉ?"
Triệu Tử Văn không nhắc gì tới Lăng Nhi trong thư cả, cho nên khi thấy thần sắc của Điền Hổ thì đương nhiên hiểu được điểm kinh ngạc của y, cũng không chờ y hỏi liền cười nói:
- Lăng Nhi là ta tìm được ở Tây Lương.
Tây Lương? Điền Hổ vừa nghe lập tức bừng tỉnh đại ngộ, bảo sao tìm khắp Đại Kinh cũng không tìm được nàng, hóa ra là đi Tây Lương. Có điều là Dư Bộ khoái này đi Tây Lương để làm gì ta?
Dư Tư Lăng nghe thấy mẩu đối thoại của tướng công và Điền Hổ thì mặt hồng lên cúi thấp đầu. Dù sao lúc trước cũng thật sự là lỗi của mình khi đột ngột rời đi, làm hại tướng công phải lo lắng cho mình mãi.
Nhìn thấy bộ dạng Dư Bộ khoái giống như một tiểu tức phụ làm sai chuyện gì, đầu cúi thấp thì Điền Hổ thầm cười trộm, tán thưởng thủ đoạn của Triệu huynh. Y lại hỏi:
- Điện hạ có ở trong quân không?
Triệu Tử Văn cười nói:
- Điện hạ hôm nay thân thể không tốt, đang ở trong quân. Ta đã an bài cho người ở lại một khách điếm bí mật, còn phái người ở lại đặc biệt bảo hộ rồi.
Điền Hổ không tiếp tục đề tài này nữa. Ánh mắt của y vừa chuyển, đột nhiên nhìn thấy Các chủ Quần Phương Các Lâm Mộng Phỉ!
Lâm Mộng Phỉ này làm sao lại ở đây nhỉ? Điền Hổ lại trợn tròn cả mắt, trong lòng rất ngạc nhiên. Y nhớ lại thì là Triệu tướng quân bị tuyển làm Phò mã Tây Lương. Nhưng mà Hưng Bình công chúa lại cùng hắn trở về Hàm Đan cơ mà. Thế Hưng Bình công chúa bây giờ ở đâu? Điền Hổ đưa mắt tìm kiếm khắp nơi cũng chỉ thấy hai nữ tử là Dư Tư Lăng và Lâm Mộng Phỉ.
Chẳng lẽ là ...... Điền Hổ đột nhiên nhận ra được cái gì, đôi mắt chợt mở lớn, tròn xoe nhìn Triệu Tử Văn một cách khó tin, cũng không biết nen nói cái gì mới có thể biểu đạt được tâm tình lúc này nữa.
Triệu Tử Văn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Điền tướng quân thì trong lòng không khỏi cười trộm. Hắn ý vị thâm trường gật đầu, coi như cho Điền Hổ một cái đáp án chính xác và rõ ràng.
Dù sao Điền Hổ cũng là người chưa gặp qua những tình huống tương tự, ánh mắt của y lại chuyển sang nhìn Lâm Mộng Phỉ, kinh ngạc đến độ đầu óc mờ mịt. Nhưng y không dám chậm trễ, vội vàng ôm quyền nói:
- Hóa ra là Hưng Bình công chúa, tại hạ không đón tiếp từ xa được, mong công chúa thứ tội.
- Tham kiến Hưng Bình công chúa!
Cận vệ phía sau Điền Hổ vội vàng đồng loạt ôm quyền nói.
Lương Mộ Phỉ vẫn duy trì nụ cười đạm nhạt như trước, dường như là không nhận ra Điền Hổ. Nàng không nhanh không chậm đáp:
- Điền tướng quân và các vị tướng sĩ, không cần đa lễ.
Lâm Các chủ đột nhiên lại trở thành Hưng Bình công chúa, trò ảo thuật này cũng thật là quá nhanh đi. Điền Hổ thầm tự nhủ, cũng không biết là rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nữa. Càng ly kỳ hơn chính là, Hoàng thượng để cho Triệu huynh đi cùng Bát Hoàng tử điện hạ đến Hưng Khánh ứng tuyển Phò mã. Làm sao lại đảo ngược lại là hắn lên làm Phò mã cơ chứ?
Thấy Điền đại tướng quân không ngừng nhăn trán, nghĩ chuyện này chuyện nọ, Triệu Tử Văn liền chuyển sang chủ đề khác, nghiêm mặt hỏi:
- Hiện giờ thế cục Hàm Đan như thế nào? Có tin tức gì của Hoàng thượng không?
"Cái vị trí Phò mã này để cho người khác làm vẫn tốt hơn là để cho Triệu huynh. Giờ Triệu huynh lại là Phò mã của Tây Lương, thật sự là thân phận hiển hách!" Điền Hổ nghĩ xong xuôi mới biến sắc, nhướn mày nói:
- Hoàng thượng và rất nhiều đại thần bị nhốt trong hoàng thành. Hoàng thượng dường như là bệnh nặng hơn. Chúng ta phải mau chóng tìm cách cứu viện Hoàng thượng!
Triệu Tử Văn hiểu được, văn võ bá quan bị nhốt, thế lực phía sau đương nhiên là muốn để cho bách quan tôn phụng y lên ngôi Hoàng đế. Trong số quan viên bị vây có cả Tô Thái sư, Tần học sĩ và Lễ bộ Thượng thư Lý Cách Phi. Mà văn võ bá quan bị nhốt lại, hiển nhiên là đã sớm có dự mưu rồi.
Tô Thái sư và Tần học sĩ với Triệu Tử Văn là hảo hữu tri kỷ. Còn Lý Cách Phi lại là nhạc phụ của hắn. Lúc này đây không chỉ có là phải bình ổn lại động loạn mà còn phải bảo vệ cho bọn họ được chu toàn nữa. Có thể thấy được những gian nan trong đó rất lớn.
Dư Tư Lăng nhìn khuôn mặt tuấn lãng ngăm ngăm đen của Triệu Tử Văn. Thần sắc hắn cương nghị nhưng vô cùng chăm chú. Nàng rất thích nhìn dáng vẻ tướng công đang nghiên cứu cân nhắc sự tình. Nàng cũng không quấy rầy, đôi mắt đẹp chỉ si ngốc nhìn Triệu Tử Văn đang âm trầm suy tư.
Lương Mộ Phỉ giỏi văn giỏi võ cẩn thận nghe lời bọn họ nói, hy vọng có thể bày mưu tính kế giúp Tử Văn, giải bớt mối sầu lo cho hắn.
Triệu Tử Văn rất nghiêm túc nói:
- Thành Hàm Đan hoang vắng như thế, đó không phải là một thế lực có thể tạo ra được. Chúng ta tùy tiện đi vào, chỉ sợ sẽ thành cá trong chậu. Hiện giờ chúng ta trước hết là phải nghĩ kỹ đối sách, không thể hành động thiếu suy nghĩ được!
Điền Hổ rất lo lắng cho sự an nguy của Hoàng thượng, nhưng y cũng hiểu được là có vội cũng không giải quyết được gì. Y cười cười nói:
- Triệu huynh nói có lý. Chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn mới có thể bình định được động loạn.
- Chỉ có điều,
Điền Hổ lại đổi giọng nói:
- Chỉ có điều không biết là trong thành Hàm Đan, ngoài thế lực của An Vương ra còn có thế lực nào nữa.
Đôi mắt thâm thúy của Triệu Tử Văn đột nhiên sáng lên. Hắn rất nhanh bỏ qua, lãnh đạm nói:
- Điền huynh, ngươi cứ yên tâm đi, một ngày nào đó sẽ tra ra được manh mối thôi.
Dư Tư Lăng đang luôn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, cảm giác được giữa hai đầu lông mày của tướng công thoáng một tia thần sắc ảm đạm làm người ta rất khó phát hiện ra thì không khỏi nhẹ giọng nói:
- Tướng công, huynh sao vậy?
Dư Tư Lăng từng động tác giơ tay nhấc chân, đôi mắt như làn thu thủy duyên dáng, ôn nhu như nước chảy. Triệu Tử Văn nhìn tiểu ny tử mê người này, trấn an:
- Tướng công không sao đâu. Đừng lo lắng.
Triệu phu nhân bây giờ đã không còn là Dư Bộ khoái oai phong như ngày xưa nữa. Điền Hổ không khỏi cảm thán cho sự đáng sợ của tình yêu nam nữ.
Lương Mộ Phỉ biết chắc chắn về mặt tâm lý là Triệu Tử Văn có chuyện, nhưng Tử Văn lại không muốn nói ra với ai, cũng giống như thân thế của hắn vậy. Lương Mộ Phỉ thần sắc có vẻ u oán, muốn nhìn xem chuyện gì đang chôn giấu dưới đáy lòng của Triệu đại nhân.
- Vũ Tình các nàng vẫn khỏe chứ?
Triệu Tử Văn nghĩ đến Bảo Nhi các nàng, trong lòng rất nhung nhớ, vội vàng hỏi.
Điền Hổ cười nói:
- Các nàng có Kỵ binh đoàn bảo hộ, rất an toàn!
- Kỵ binh đoàn? Là cái gì Kỵ binh đoàn?
Phía sau doanh trướng đột nhiên có một thiếu niên nhảy ra, sau lưng y đeo một cây ngân thương, hưng phấn giơ tay nói:
- Có phải là Kỵ binh đoàn của Triệu tướng quân không?
Dư Tư Lăng và Lương Mộ Phỉ nhìn Nhạc Phá Nô hưng phấn đến nỗi đỏ cả mặt thì mím đôi môi anh đào, cười hì hì. Nhạc Phá Nô này đôi lúc thật giống một tiểu hài tử không lớn lên nổi.
Triệu Tử Văn sớm đã quen với cái thói chỉ e thiên hạ không loạn của Nhạc Phá Nô, tức giận nói:
- Ngươi mò mẫm ăn nói linh tinh gì đó? Luyện võ tử tế cho ta đi.
Nhạc Phá Nô sợ nhất là Triệu tướng quân, nghe nói thế lập tức ngậm miệng lại, lắp bắp nói:
- Triệu tướng quân, ta cũng chỉ là tò mò thôi mà.
Trên đường quay về Hàm Đan, Triệu Tử Văn cũng đã bắt đầu huấn luyện Nhạc Phá Nô. Huấn luyện hàng ngày không phải là gió thổi thì cũng là dầm mưa phơi nắng, trực tiếp huấn luyện hắn, cho nên hiện giờ Nhạc Phá Nô cứ nhìn đến vẻ mặt cương nghị của Triệu tướng quân là đã thấy sợ hãi rồi
Ánh mắt Điền Hổ lập tức nhìn về phía thiếu niên lưng đeo ngân thương này. Chỉ thấy thiếu niên có một anh khí kinh người, một đôi mắt hắc bạch phân minh, di chuyển rất nhanh, có vẻ cực kỳ linh mẫn.
Quả là một thiếu niên bất phàm! Điền Hổ thầm tán thưởng, đồng thời cũng đoán được tương lai tiền đồ của Nhạc Phá Nô không thể khinh thường được. Cũng không biết là thiếu niên này là ai nữa, chẳng lẽ lại là con tư sinh của Triệu huynh? Nhưng mà cũng không giống, hơn nữa tuổi tác cũng chênh khá lớn.
Điền Hổ hỏi:
- Vị này chính là?
Triệu Tử Văn a lên một tiếng, đáp:
- Đây là tân binh ta thu cho Kỵ binh đoàn.
Tân binh? Điền Hổ ngạc nhiên nói:
- Không phải là thu được từ Tây Lương đấy chứ?
Ánh mắt của y theo bản năng nhìn về phía Lâm Mộng Phỉ, Các chủ Quần Phương Các đột nhiên trở thành Hưng Bình công chúa. Chẳng lẽ đều là kỳ ngộ của Triệu đại nhân ở Tây Lương sao?
Lương Mộ Phỉ đương nhiên hiểu được thâm ý trong ánh mắt của Điền Hổ. Có điều kỳ ngộ của bản thân mình và Tử Văn làm sao có thể nói một hai câu là hết được, cho nên nàng chỉ đành trầm mặc.
Triệu Tử Văn gật đầu nói:
- Nhạc Phá Nô này là ta gặp được ở Tây Lương.
Nghe thấy Triệu tướng quân không có nhắc lại chuyện huấn luyện, Nhạc Phá Nô không dám hé răng ra nữa, rất sợ lại chọc tới Triệu tướng quân thì hôm nay lại bị bắt gian khổ huấn luyện một lần nữa. Cho dù là Nhạc Phá Nô muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng dù sao y cũng mới chỉ là một đứa trẻ ít tuổi ham chơi, y vẫn hy vọng được chơi nhiều hơn một chút.
Quả thực Điền Hổ rất kinh ngạc, lại cảm thán chuyến đi này tới Tây Lương của Triệu đại nhân thật sự là rất có thu hoạch. Tìm được Triệu phu nhân Dư Bộ khoái, ôm mỹ nhân về, lại còn thu được một tân binh có tiền đồ vô lượng như vậy nữa.
- Tướng công, chúng ta mau đi gặp Bảo Nhi đi?
Dư Tư Lăng có chút nóng vội, ôn nhu hỏi.
- Ừ, chúng ta đi nào.
Triệu Tử Văn cười nói, ánh mắt lại nhìn sang Điền Hổ:
- Điền huynh, chúng ta tới nơi Kỵ binh đoàn hạ trại nhé.
Lương Mộ Phỉ luôn tùy tiện nghe thấy sắp phải đi gặp mấy hồng nhan tri kỷ khác của Tử Văn thì vẻ mặt có vẻ xấu hổ.
Lúc trước là Các chủ Quần Phương Các ở Hàng Châu nổi danh vang dội. Người Hàng Châu không ai là không biết Lâm Mộng Phỉ cả. Lương Mộ Phỉ đột nhiên lại đi gặp mấy vị hồng nhan tri kỷ ở Tiền Đường của Tử Văn bằng thân phận của Triệu phu nhân thì lập tức có cảm giác là lạ, không khỏi đỏ mặt lên.
Nàng khó khăn nói:
- Tử Văn, thiếp định quay về doanh trướng nghỉ tạm.
Dư Tư Lăng lại nhất định kéo nàng lại, không cho rời đi, ôn nhu nói:
- Mộ Phỉ, Bảo Nhi và Vũ Tình các nàng, tỷ đều quen hết. Tỷ cũng không thể không gặp các nàng được.
Lương Mộ Phỉ không dám động mạnh, sợ lại thương tổn tới Lăng Nhi. Nàng đành để mặc Lăng Nhi kéo tay đi. Triệu Tử Văn nhìn Mộ Phỉ nói:
- Mộ Phỉ, nàng là Hưng Bình công chúa, lại còn sợ gặp người khác sao?
Hưng Bình công chúa của Tây Lương lại sợ các vị tiểu thư? Quả thật là khó coi! Lương Mộ Phỉ vốn là tính tình cởi mở, nghe thấy Tử Văn khích tướng thì sự ngượng ngùng lập tức được cởi bỏ, hừ nhẹ nói:
- Đi thì đi!
Triệu Tử Văn cười phá lên, lại nói với Cao thống lĩnh của binh sĩ Tây Lương phía xa xa, hô to:
- Cao thống lĩnh, các ngươi ở đây chờ đợi. Ta đi một chút sẽ trở lại ngay. Nếu có động tĩnh gì, phóng phi tiễn báo cho ta biết.
- Tuân lệnh tướng quân!
Cao thống lĩnh lên tiếng đáp ứng. Tướng sĩ Tây Lương đang thao luyện, còn Cao thống lĩnh thì lại nhàn nhã đứng một bên. Có điều, tâm trạng của gã cũng không rảnh rỗi đến vậy. Nhìn thành Hàm Đan thê lương, gã tin tưởng chắc chắn rằng nơi này đã phát sinh đại sự. Đến lúc đó Phò mã gia cần phải đấu tranh anh dũng, chính mình lại không thể cãi lệnh được, nói không chừng cái mạng nhỏ đến mất ở nơi này mất.
Cao thống lĩnh nhát như chuột này cũng không muốn chôn xương nơi xứ người, trong lòng âm thầm tính toán, tìm lý do nói khéo với công chúa và Phò mã gia, sau đó dẫn quân quay về thành Hưng Khánh.
Phó thống lĩnh biết rõ những tính toán của Cao thống lĩnh, trong lòng càng thêm khinh miệt gã là kẻ nhát gan. Còn Triệu Tử Văn thì cho dù biết cũng sẽ không thèm để ý. Hơn hai trăm binh lính Tây Lương này không thể coi như là một đội quân đẹp được. Đối với chiến cuộc thì có cũng được mà không cũng không sao. Triệu Tử Văn đặt cược toàn bộ vào Kỵ binh đoàn đang sở hữu Gia Cát liên nỗ kìa.
Dư Tư Lăng tươi cười lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Lương Mộ Phỉ, đi theo sau Triệu Tử Văn. Khi Triệu Tử Văn sải bước lên chiến mã, hắn rất nhẹ rất nhẹ ôm thân Lăng Nhi kéo lên, đặt nàng ngồi ở phía trước. Lăng Nhi bụng to đùng xấu hổ tựa vào người tướng công. Lương Mộ Phỉ cưỡi tuấn mã còn lại, giục ngựa chạy theo bên cạnh Triệu Tử Văn.
- Triệu tướng quân, ta có thể đi cùng không?
Nhạc Phá Nô đi đến giữ ngựa của Triệu Tử Văn lại, ánh mắt tràn ngập nỗi mong chờ, khúm núm nói.
Triệu Tử Văn gật gật đầu:
- Có thể, có đều ngươi đừng có mang thêm phiền phức đến cho ta. Nếu không ta sẽ một cước đá bay ngươi về đấy!
Nhạc Phá Nô vui mừng nhướn mày, cao hứng hô to:
- Tuân mệnh!
Trong lòng y ước ao được nhìn thấy Kỵ binh đoàn của Triệu tướng quân rốt cuộc là một đội quân hùng mạnh tới cỡ nào. Y lập tức vội vàng lên ngựa chạy theo sau Triệu Tử Văn.
Đoàn người chậm rãi chạy về nơi đóng quân của Kỵ binh đoàn.
- Ngươi nói chút xem, Lâm Mộng Phỉ sao đột nhiên lại trở thành Hưng Bình công chúa? Ngươi làm sao lại trở thành Phò mã thế?
Điền Hổ cưỡi ngựa, đột nhiên lại gần Triệu Tử Văn nói nhỏ, tiếng nói giảm thiểu cứ như sợ Lương Mộ Phỉ nghe thấy.
Triệu Tử Văn cố tình suy nghĩ sâu xa, chậm rãi đáp:
- Chuyện này thì giờ cũng không tiện nói. Cứ đế sau này ta sẽ giải thích lại cho ngươi đi.
Thân thế của Mộ Phỉ, Dư Tư Lăng hiện giờ rõ ràng nhất. Mà chuyện tướng công và Mộ Phỉ cũng là một tay nàng tác hợp mà thành, cho nên từ đầu đến cuối chuyện này cũng chỉ có nàng là rõ nhất.
Thấy Triệu đại nhân cố ý lửng lơ thừa nước đục thả câu, hiển nhiên là không chịu nói, Điền Hổ lập tức chuyển mục tiêu sang hỏi Dư Tư Lăng:
- Dư Bộ khoái, ngươi có biết chuyện này không?
Dư Bộ khoái? Dư Tư Lăng rất lâu rồi chưa nghe thấy có người gọi mình như thế, mà lại còn gọi ngay trước mặt tướng công mình nữa. Hai gò má nàng đỏ bừng lên, nàng vội vã nói:
- Điền tướng quân, ta đã sớm không làm Bộ khoái từ lâu rồi. Điền tướng quân gọi ta là Triệu phu nhân là được rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Nói xong Dư Tư Lăng càng cảm thấy hai vành tai nóng rực lên.
Dư Bộ khoái trước kia kiêu ngạo ương ngạnh là thế không ngờ lại trở nên thẹn thùng như vậy, thật sự là quá kỳ quái! Điền Hổ nghẹn lại, cố nhịn cười đến nỗi mặt đỏ bừng, không dám cười ra tiếng. Y cũng không tiện lại hỏi lại nữa. Không khéo lại làm cho vị Triệu phu nhân này phải tìm một lỗ nẻ để chui vào mất.
Quan trọng hơn nữa là, điều cần làm bây giờ là trước hết phải nghĩ được một đối sách thật là tốt. Làm sao mới có thể bình ổn được động loạn ----cứu Hoàng thượng ra. Lúc này Hoàng thượng đang nguy kịch, có điều cũng chưa đến mức nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng chỉ cần có di chiếu thông cáo thiên hạ là Hoàng thượng sẽ không còn tiếp tục có giá trị lợi dụng nữa. Đến lúc đó, Hoàng thượng chắc chắn sẽ bị hại chết chứ không nghi ngờ gì. Thần sắc của Điền Hổ nghiêm nghị trở lại, lại bắt đầu cân nhắc làm sao trong tình huống địch tối ta sáng mà chiếm được thế chủ động để chuyển bại thành thắng được.
Thành Hàm Đan hỗn loạn, Triệu Tử Văn cũng không phải là quá rõ ràng mà chỉ hiểu được đại khái. Giờ đây chỉ có thể tập kết thêm nhiều quân đội hơn để chuẩn bị phản kích thôi.
---------------------
Ở một sườn núi cao cách xa ngoại thành Hàm Đan, có hơn một trăm doanh trướng cao cao.
Điền Hổ chỉ vào doanh trướng phía xa, nói:
- Đó chính là nơi Kỵ binh đoàn đóng quân.
Cho dù chưa tới Kỵ binh đoàn cũng đã có thể nghe thấy tiếng ngựa hí và tiếng hò hét của tướng sĩ huấn luyện.
Nhạc Phá Nô cứ ngỏng cổ lên, nhìn đông nhìn tây, vừa thấy cũng biết là dạng thiếu niên nhà quê chưa lên tỉnh bao giờ. Sau khi Điền Hổ trông thấy bộ dạng đó thì thầm than khẽ, cho dù là có tố chất cũng còn cần bồi dưỡng lâu nữa mới được.
Triệu Tử Văn nghe thấy thanh âm quen thuộc, trong lòng lập tức dâng lên hàng ngàn hàng vạn lý tưởng hào hùng. Khi động loạn ở Hàm Đan kết thúc cũng là lúc suất lĩnh đạo Kỵ binh đoàn này đi đánh Hung Nô.
Đội ngũ càng đi càng gần, những tướng sĩ đang thao luyện lập tức nhận ra đội ngũ đang tiến lại. Bọn họ có chút cảnh giác, nắm chặt binh khí trong tay nhìn đội ngũ đang đến gần. Khi thấy người đi đầu chính là Điền tướng quân thì họ mới thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nhưng ánh mắt của bọn họ chợt nhìn về phía một thân ảnh quen thuộc phía sau Điền tướng quân.
Hai ngàn tướng sĩ không khỏi sửng sốt một lúc lâu, rồi lập tức hét lên hưng phấn:
- Triệu tướng quân! Là Triệu tướng quân!
Hai ngàn tướng sĩ sầm sập chạy đến gần, chỉnh tề hưng phấn quỳ một gối xuống. Khôi giáp phát ra tiếng ầm đồng loạt. Thanh thế khiến cho người ta phải sợ hãi, thẳng đến tận trời xanh. Bọn họ dùng toàn bộ khí lực của mình hô vang:
- Tham kiến Đoàn trưởng!
Nhạc Phá Nô từ đầu đã bị giật mình, tiếp theo trong mắt lại hiện ra vẻ hưng phấn, lại cảm thấy Kỵ binh đoàn còn kinh khủng hơn, cường đại hơn cả tưởng tượng của bản thân mình nữa. Chỉ cần khí thế bá đạo này thôi cũng đã đủ làm cho địch nhân phải sợ hãi rồi.
"Đây là Kỵ binh đoàn của Tử Văn ư? Thật là một cánh quân vô địch!" Đôi mắt Lương Mộ Phỉ đánh giá những tướng sĩ Kỵ binh đoàn đang quỳ trên mặt đất. Bọn họ có một sát khí sắc bén và linh hoạt mà không phải bất kỳ tướng sĩ bình thường nào cũng có thể so sánh được. Bất chợt nàng lại nghĩ đến đám hắc võ sĩ, thủ hạ của Các chủ, trong lòng thầm cân nhắc, chỉ sợ hắc võ sĩ cũng căn bản không chịu nổi một kích của Kỵ binh đoàn.
- Tướng công, đây là Kỵ binh đoàn do huynh huấn luyện ra sao?
Dư Tư Lăng nhẹ giọng hỏi.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Chẳng lẽ muội không tin là tướng công của muội có thực lực này sao?
Dư Tư Lăng thẹn thùng nói:
- Muội đương nhiên là tin tưởng tướng công rồi.
Lăng Nhi đang có bầu, Triệu Tử Văn không dám phóng nhanh hơn. Hắn vẫn cưỡi ngựa với tốc độ chậm rãi như trước, không quên nói bên tai Lăng Nhi:
- Lăng Nhi, muội với Mộ Phỉ đi cùng nhau nhé. Để ta đi gặp Kỵ binh đoàn đã.
Dư Tư Lăng biết nữ nhi không tiện xuất hiện trong quân, nên gật đầu đồng ý.
Triệu Tử Văn còn chưa chào hỏi với chúng tướng sĩ thì đã nghe thấy mấy tiếng goi to duyên dáng vang lên:
- Tử Văn.
Tác giả :
Huyết Đồ