Siêu Cấp Thư Đồng
Chương 245: Nàng cười trong bụi hoa
- An Ninh, đừng làm loạn.
Tô Tiểu Muội tranh thủ kéo Hạng An Ninh đang tức giận đến cả người phát run lên qua một bên, khẽ nói:
- Chúng ta đi ngắm hoa thôi. Nguồn:
Hạng An Ninh cứ như thế bị Tô Tiểu Muội vừa lôi vừa kéo đi đến một bụi hoa trong rừng, nhưng nàng sao có thể buông tha cho người một cách dễ dàng như vậy chứ. Nàng trầm tư cúi đầu đứng trong bụi hoa, không phải là thưởng thức trăm hoa khoe sắc mà đôi mắt chợt sáng ngời, cũng không biết là đã nghĩ ra chủ ý gì để đối phó với tên dâm tặc này. Khóe môi nàng khẽ nhếch lên một nụ cười không nên có ở các thiếu nữ, hạ giọng oán hận, nói:
- Ngày mai, ta nhất định làm cho ngươi không thể không muốn chết được.
Nhìn hai người giương cung bạt kiếm, mọi người đều bo bo giữ mình, quên cả hành lễ với quận chúa, nhưng quận chúa đã đi xa rồi thì cũng đành thôi.
Nàng quận chúa tai họa này đã rời đi rồi, cái lỗ tai của Triệu Tử Văn được trả lại sự thanh tĩnh. Bất quá, hắn đột nhiên cảm giác thấy sau lưng chợt lạnh, cảm giác này như có lại như không có sát khí vậy. Nhưng quay đầu nhìn chỉ thấy Tô Uyển Nhu và tiểu ma nữ kia đứng trong bụi hoa.
Hắn cũng chưa phát hiện ra cái gì khác lạ cả, lại cho rằng mình đã quá khẩn trương rồi, cho nên quay về cười nói với Lý tài nữ:
- An Nhi, có muốn chúng ta đi du thuyền không?
Trên hồ Yên Chi, du thuyền qua lại rất nhiều, cũng là một nơi rất thú vị.
An Nhi gật gù bảo:
- Đại ca, chúng ta mới vừa đi đến đây, cứ thưởng thức hoa cỏ đi đã.
Nơi đây là một sườn núi nhỏ tương đối xa hồ Yên Chi, không chỉ có thể nhìn thấy được nước hồ trong xanh như gương, mà trên sườn núi còn đầy các bụi hoa tươi. Cả cánh đồng hoa trăm ngàn loại đồng thời nở rộ, đua ganh sắc đẹp, muôn hồng nghìn tía tràn ngập ánh mắt người ta. Làm gì có nữ tử nào không yêu hoa? Lý tài nữ đương nhiên là cũng không muốn bỏ qua cảnh đẹp thế này.
- Lý tiểu thư, chúng ta từ lâu đã nghe đại danh của nàng. Hôm nay nhân dịp du xuân, phong cảnh vô cùng xinh đẹp, không bằng chúng ta làm thơ đi, thế nào? Không biết Lý tiểu thư có nhã hứng này không?
Mấy vị tài tử phong độ đi về phía Lý tài nữ cười hỏi. Hiển nhiên là họ đang đứng về cùng một chiến tuyến để đối phó với Triệu Tử Văn.
Lý tài nữ ngẩn ra trong chốc lát, nhìn qua đại ca như muốn hỏi ý kiến của hắn.
- Cũng hay đó. Đề nghị hay!
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói.
Nhưng Lý tài nữ thì cảm thấy là lạ. Nếu đại ca mà đáp ứng thì làm sao lại còn cười hư hỏng thế chứ. Nàng cười thản nhiên, đáp lại:
- Nếu các vị công tử có nhã hứng như vậy thì tiểu nữ đành bêu xấu. Không biết là vị công tử nào lên trước?
- Ta ta ta ......
Một vị công tử xấu xí lại muốn tranh lên làm người đầu tiên biểu diễn trước mặt Lý tài nữ, vội vàng thở gấp thở gáp nói.
Triệu Tử Văn cười ha hả, bảo:
- Huynh đài đừng kích động. Không ai đoạt với ngươi đâu!
Vị công tử kia lập tức đỏ bừng cả mặt, vội vã lúng búng ngâm:
- Vạn thụ hồ biên hạnh,
tân khai nhất dạ phong.
Sơn pha thâm thiển sắc.
Chiếu tại lục ba trung!
(Dịch nghĩa:
Vạn cây bên hồ hạnh,
mới nở sau một đêm nhiều gió,
triền núi màu nâu nhạt,
như in hình lên những con sóng hồ.)
Một bài thơ bình thường, không có gì đặc sắc cả. Các tài tử đều không có biểu tình nào, gật đầu thôi, tỏ vẻ là bài thơ này miễn cưỡng cũng có thể gọi là thơ được, nhưng cũng chỉ có thể coi là một bài thơ hạ đẳng mà thôi.
Công tử làm con chuột bạch đầu tiên vụng trộm liếc nhìn Lý tiểu thư, thấy nàng cũng không có phản ứng gì thì ảm đạm thối lui ra phía sau các tài tử.
Ánh mắt Triệu Tử Văn liếc nhìn về phía Tô Uyển Nhu. Hắn rất có hảo cảm với nàng Tô Uyển Nhu thành thục như mật đào này. Đáng tiếc là lúc nào tiểu công chúa cũng đứng bên cạnh nàng, có muốn nói chuyện cũng nói không nổi nữa.
Lý Dịch An đứng bên cạnh hắn khẽ nói:
- Đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy?
- Àh, ta đang nghĩ, An Nhi muội thật là được hoan nghênh!
Triệu Tử Văn cười cười, vừa nói vừa nhìn về phía An Ninh quận chúa đang ở phía xa xa bĩu môi nhìn mình chằm chằm.
Ở đây mọi người đều có thể nhìn ra, các tài tử đều cực kỳ có cảm tình với nàng Lý tài nữ tuyệt mỹ này, muốn cùng nàng ngâm thơ làm câu đối thì nhất định là có dụng tâm kín đáo. Lý Dịch An khẽ hé miệng cười, đôi mắt duyên dáng nhìn hắn nói:
- Đại ca, huynh đây là đang ghen có phải không?
Triệu Tử Văn nhẹ nhàng mơn trớn vòng eo nhỏ nhắn như không xương của Lý tài nữ, ánh mắt quét qua một đám tài tử đang sốt ruột muốn thể hiện, cười ha hả nói:
- Nếu đại ca ghen, chỉ sợ là có muốn ăn dấm chua đến sáng mai cũng không hết.
- Đại ca lại giễu cợt muội rồi.
Lý tài nữ cười đến hồng cả mặt, thấp giọng gắt gỏng. Nàng lại cúi đầu, xấu hổ khẽ lẩm bẩm:
- An Nhi mới không cần bọn họ. An Nhi chỉ thích ......một mình đại ca thôi.
Lý tài nữ hai má đỏ bừng, lông mày như nét xuân sơn, ánh mắt như làn thu thủy, bộ dạng thẹn thùng rung động lòng người khiến các tài tử nhìn mà ngẩn ngơ. Triệu Tử Văn nhìn nàng mà trong lòng cũng ngứa ngáy. Nếu như không có lắm tài tử tiểu thư ở đây như thế thì hắn chắc chắn sẽ không ngán gì mà không kéo An Nhi vào trong lòng hung hăng hôn mạnh lên môi nàng.
Một vị công tử hấp tấp theo sát sau đó, nói:
- Lý tiểu thư, tại hạ vừa rồi làm được một bài, xin mời Lý tiểu thư chỉ điểm cho.
Nói xong, vị công tử này rung đùi đắc ý cất giọng ngâm nga:
- Lạc hoa mãn xuân quang,
sơ liễu ánh tân đường.
Dã độ hoa tranh phát,
xuân đường thủy loạn lưu.
(Dịch nghĩa:
Hoa rơi tràn ngập cảnh xuân,
Mành liễu lưa thưa bên bờ hồ,
Bức tranh hoa cỏ tự nhiên nảy nở,
Dòng nước mùa xuân chảy vô tình.)
Bài thơ này xét về ý cảnh thì có hơn vị công tử trước được vài phần. Chẳng qua Triệu Tử Văn nghe mà không hiểu sao cứ cảm thấy như dâm thơ. "Cái gì mà cảnh xuân? Nước chảy vô tình? Huynh đệ ngươi cũng lắm ảo tưởng nhỉ?"
Những tài tử từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, không có kiểu tư tưởng thiên mã hành không như hắn, dù sao cũng không liên tưởng được đến chuyện kia, chỉ thấy bài thơ này so với bài trước thì mạnh mẽ hơn được vài phần. Cũng có vài người đã nịnh hót, khen hay rồi. Lý tài nữ mỉm cười thản nhiên, bình luận khen ngợi vài câu.
Đã có mấy người đọc thơ rồi, nhưng cũng chẳng có bài nào ra hồn cả. Triệu Tử Văn nghe được mà không khỏi mệt nhừ cả người lẫn đầu.
- Lý tiểu thư, hôm nay có lẽ nàng cũng nên làm một bài nhỉ?
Mấy vị tài tử cười cười nói.
Lý tài nữ gật đầu, mắt đẹp quét qua những đóa hoa muôn tía ngàn hồng. Chỉ thấy cách đó không xa, trên cành mai điểm xuyết hoa hồng rực như lửa, tuyết trắng trên mặt đất, như một dòng sông phấn, nơi nơi đều có hương hoa, đẹp không sao tả xiết.
Trên mặt nàng hiện ra một nụ cười ngọt ngào, bước liên tục đi đến dưới cành mai, tươi cười tha thiết nhìn hoa mai trước mắt. Những đóa mai soi rọi trên hai má xinh đẹp thanh tú của nàng, vô cùng kiều mỵ.
Những đóa hoa màu hồng phấn như vẫn đọng sương đêm, vô cùng diễm lệ, phi phàm. Lý Dịch An vin cành hoa mai, khẽ cất giọng ngâm:
- Xuân nhật nhàn du, thung chỉnh tiêm tiêm thủ.
Lộ nùng hoa sấu, bạc hãn khinh y thấu.
Kiến hữu nhân lai, miệt sạn kim sai lưu, hòa tu tẩu.
Ỷ môn hồi thủ, khước bả thanh mai khứu.
(Dịch nghĩa:
Ngày xuân rỗi rãi thảnh thơi, lười biếng cả bàn tay thon thả.
Hơi sương đậm làm hoa gầy, thấm qua lớp y phục mỏng manh.
Gặp phải có người đến, vội cài trâm, xấu hổ bước đi.
Dựa cửa quay đầu, lại mơ màng với hương hoa mai.
- Thơ hay! Thơ hay!
Các tài tử đều vỗ tay khen ngợi. Các tiểu thư vốn đang ghen tị vì Lý tài nữ được nhiều tài tử hoan nghênh đến thế cũng không khỏi cất giọng trầm trồ khen ngợi. Ai bảo bài thơ này quá hay đến mức không thể chê nổi. Một hình ảnh thiếu nữ đi hái hoa mai hiện ra trước mắt mọi người. Toàn bộ từ phong cách thanh thoát, tiết tấu thoải mái, hình tượng thuần khiết của thiếu nữ ngây thơ vin cành hoa mai, tất cả đều thể hiện một bút pháp quá thần kỳ.
Lý tài nữ ngượng ngùng khẽ hái một đóa hoa mai cài trước ngực, tươi cười ngọt ngào nhìn đại ca ở cách đó không xa, gắt giọng:
- Đại ca, huynh cũng làm một bài đi. Bằng không thì muội không chịu đâu!
Triệu Tử Văn còn đang cảm khái.... Trong số tất cả những thi từ của Lý tài nữ, bài thơ này là tác phẩm đầu năm mới của Lý Thanh Chiếu, viết về thần thái ngây thơ của thiếu nữ, không ngờ là lại được viết ra trong hoàn cảnh này.
Hắn si tình nhìn An Nhi, trong lòng vô cùng cảm động. Ánh mắt thâm tình nhìn An Nhi dưới tán cây hoa mai, trong trẻo cất giọng ngâm:
- Phong vũ tống xuân quy,
phi tuyết nghênh xuân đáo,
dĩ thị huyền nhai bách trượng băng,
do hữu hoa chi tiếu.
Tiếu dã bất tranh xuân,
chích bả xuân lai báo.......
Đãi đáo sơn hoa lạn mạn thì,
tha tại tùng trung tiếu!
(Dịch nghĩa:
Mưa gió đưa xuân về,
tuyết bay đón xuân tới,
đã là băng dày trăm trượng trên vách núi,
vẫn có cành hoa cười.
Cười cũng không tranh xuân,
chỉ báo xuân đã tới ......
Đợi cho đến khi hoa trên núi rực rỡ,
nàng sẽ cười trong bụi hoa)
Mấy câu đầu chỉ biểu hiện như một bài thơ quá tầm thường, mọi người đều khinh miệt nhìn hắn. Lý tài nữ trong lòng cũng quýnh lên, đại ca làm sao đột nhiên lại không được thế này?
Nếu Triệu Tử Văn biết được ý nghĩ trong lòng của tiểu ny tử này mà không tử hình nàng tại chỗ mới là lạ. Dám nói là ta không được?
Nhưng nghe đến câu "Đợi cho đến khi hoa trên núi rực rỡ, nàng sẽ cười trong bụi hoa" thì một câu miêu tả Lý tài nữ sinh động như thật, giống như một hoa tiên tử đến trần gian, tuyệt đối đáng được xưng tụng là một nét bút điểm thêm mắt rồng.
- Thơ hay, thơ hay! Triệu đại nhân quả nhiên là văn tài xuất sắc!
Những thiên kim tiểu thư nghe xong thì đôi mắt đẹp mở to, sáng rỡ, si ngốc nhìn Triệu Tử Văn, trầm trồ khen ngợi, lại càng như chọc tức thêm các tài tử vốn trong mắt chỉ có Lý tiểu thư.
Triệu Tử Văn thân là Tể tướng, những tài tử này không dám có xung đột chính diện với hắn, đều chỉ dám nói bậy sau lưng. Thế mà hiện giờ hắn làm bài thơ, dù là hay hay dở cũng phải kêu vài tiếng "hay"
- Dâm tặc chết tiệt!
Hạng An Ninh vẫn chú ý đến hành động của Triệu Tử Văn, thấy hắn và Lý Dịch An trao đổi thơ từ, liếc mắt đưa tình mùi mẫn với nhau thì không khỏi căm giận nói.
Tô Tiểu Muội cười nói:
- Triệu đại nhân này quả thực là có vài phần văn tài.
- Văn tài thì tính là cái gì? Biết võ công mới là lợi hại nhất. Hắn so với Triệu tướng quân thì cách xa mười vạn tám nghìn dặm.
Tiểu quận chúa tức giận giậm chân đập tay nói, trong lòng lại càng thêm kiên định âm mưu ngày mai tuyệt đối phải thực hiện được, lại hạ giọng thầm thì:
- Ngày mai nếu kế thành, đến cả Hoàng thúc cũng không bảo hộ được ngươi!
- Đại ca, muội biết huynh là lợi hại nhất!
An Nhi đi đến bên người Triệu đại ca, thâm tình nhìn hắn, dịu dàng nói.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Lý đại tài nữ của ta mới là lợi hại nhất!
- Hừ, một bài thơ thôi thì có cái gì mà ra vẻ!
Tiểu quận chúa đứng trong rừng hoa, cau mũi ngọc, khinh thường nói.
- An Ninh!
Tô Uyển Nhu giật tay tiểu quận chúa, nói:
- Vương gia không phải là đã dặn muội không được nhằm vào Triệu đại nhân đó rồi hay sao?
Tô Tiểu Muội tranh thủ kéo Hạng An Ninh đang tức giận đến cả người phát run lên qua một bên, khẽ nói:
- Chúng ta đi ngắm hoa thôi. Nguồn:
Hạng An Ninh cứ như thế bị Tô Tiểu Muội vừa lôi vừa kéo đi đến một bụi hoa trong rừng, nhưng nàng sao có thể buông tha cho người một cách dễ dàng như vậy chứ. Nàng trầm tư cúi đầu đứng trong bụi hoa, không phải là thưởng thức trăm hoa khoe sắc mà đôi mắt chợt sáng ngời, cũng không biết là đã nghĩ ra chủ ý gì để đối phó với tên dâm tặc này. Khóe môi nàng khẽ nhếch lên một nụ cười không nên có ở các thiếu nữ, hạ giọng oán hận, nói:
- Ngày mai, ta nhất định làm cho ngươi không thể không muốn chết được.
Nhìn hai người giương cung bạt kiếm, mọi người đều bo bo giữ mình, quên cả hành lễ với quận chúa, nhưng quận chúa đã đi xa rồi thì cũng đành thôi.
Nàng quận chúa tai họa này đã rời đi rồi, cái lỗ tai của Triệu Tử Văn được trả lại sự thanh tĩnh. Bất quá, hắn đột nhiên cảm giác thấy sau lưng chợt lạnh, cảm giác này như có lại như không có sát khí vậy. Nhưng quay đầu nhìn chỉ thấy Tô Uyển Nhu và tiểu ma nữ kia đứng trong bụi hoa.
Hắn cũng chưa phát hiện ra cái gì khác lạ cả, lại cho rằng mình đã quá khẩn trương rồi, cho nên quay về cười nói với Lý tài nữ:
- An Nhi, có muốn chúng ta đi du thuyền không?
Trên hồ Yên Chi, du thuyền qua lại rất nhiều, cũng là một nơi rất thú vị.
An Nhi gật gù bảo:
- Đại ca, chúng ta mới vừa đi đến đây, cứ thưởng thức hoa cỏ đi đã.
Nơi đây là một sườn núi nhỏ tương đối xa hồ Yên Chi, không chỉ có thể nhìn thấy được nước hồ trong xanh như gương, mà trên sườn núi còn đầy các bụi hoa tươi. Cả cánh đồng hoa trăm ngàn loại đồng thời nở rộ, đua ganh sắc đẹp, muôn hồng nghìn tía tràn ngập ánh mắt người ta. Làm gì có nữ tử nào không yêu hoa? Lý tài nữ đương nhiên là cũng không muốn bỏ qua cảnh đẹp thế này.
- Lý tiểu thư, chúng ta từ lâu đã nghe đại danh của nàng. Hôm nay nhân dịp du xuân, phong cảnh vô cùng xinh đẹp, không bằng chúng ta làm thơ đi, thế nào? Không biết Lý tiểu thư có nhã hứng này không?
Mấy vị tài tử phong độ đi về phía Lý tài nữ cười hỏi. Hiển nhiên là họ đang đứng về cùng một chiến tuyến để đối phó với Triệu Tử Văn.
Lý tài nữ ngẩn ra trong chốc lát, nhìn qua đại ca như muốn hỏi ý kiến của hắn.
- Cũng hay đó. Đề nghị hay!
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói.
Nhưng Lý tài nữ thì cảm thấy là lạ. Nếu đại ca mà đáp ứng thì làm sao lại còn cười hư hỏng thế chứ. Nàng cười thản nhiên, đáp lại:
- Nếu các vị công tử có nhã hứng như vậy thì tiểu nữ đành bêu xấu. Không biết là vị công tử nào lên trước?
- Ta ta ta ......
Một vị công tử xấu xí lại muốn tranh lên làm người đầu tiên biểu diễn trước mặt Lý tài nữ, vội vàng thở gấp thở gáp nói.
Triệu Tử Văn cười ha hả, bảo:
- Huynh đài đừng kích động. Không ai đoạt với ngươi đâu!
Vị công tử kia lập tức đỏ bừng cả mặt, vội vã lúng búng ngâm:
- Vạn thụ hồ biên hạnh,
tân khai nhất dạ phong.
Sơn pha thâm thiển sắc.
Chiếu tại lục ba trung!
(Dịch nghĩa:
Vạn cây bên hồ hạnh,
mới nở sau một đêm nhiều gió,
triền núi màu nâu nhạt,
như in hình lên những con sóng hồ.)
Một bài thơ bình thường, không có gì đặc sắc cả. Các tài tử đều không có biểu tình nào, gật đầu thôi, tỏ vẻ là bài thơ này miễn cưỡng cũng có thể gọi là thơ được, nhưng cũng chỉ có thể coi là một bài thơ hạ đẳng mà thôi.
Công tử làm con chuột bạch đầu tiên vụng trộm liếc nhìn Lý tiểu thư, thấy nàng cũng không có phản ứng gì thì ảm đạm thối lui ra phía sau các tài tử.
Ánh mắt Triệu Tử Văn liếc nhìn về phía Tô Uyển Nhu. Hắn rất có hảo cảm với nàng Tô Uyển Nhu thành thục như mật đào này. Đáng tiếc là lúc nào tiểu công chúa cũng đứng bên cạnh nàng, có muốn nói chuyện cũng nói không nổi nữa.
Lý Dịch An đứng bên cạnh hắn khẽ nói:
- Đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy?
- Àh, ta đang nghĩ, An Nhi muội thật là được hoan nghênh!
Triệu Tử Văn cười cười, vừa nói vừa nhìn về phía An Ninh quận chúa đang ở phía xa xa bĩu môi nhìn mình chằm chằm.
Ở đây mọi người đều có thể nhìn ra, các tài tử đều cực kỳ có cảm tình với nàng Lý tài nữ tuyệt mỹ này, muốn cùng nàng ngâm thơ làm câu đối thì nhất định là có dụng tâm kín đáo. Lý Dịch An khẽ hé miệng cười, đôi mắt duyên dáng nhìn hắn nói:
- Đại ca, huynh đây là đang ghen có phải không?
Triệu Tử Văn nhẹ nhàng mơn trớn vòng eo nhỏ nhắn như không xương của Lý tài nữ, ánh mắt quét qua một đám tài tử đang sốt ruột muốn thể hiện, cười ha hả nói:
- Nếu đại ca ghen, chỉ sợ là có muốn ăn dấm chua đến sáng mai cũng không hết.
- Đại ca lại giễu cợt muội rồi.
Lý tài nữ cười đến hồng cả mặt, thấp giọng gắt gỏng. Nàng lại cúi đầu, xấu hổ khẽ lẩm bẩm:
- An Nhi mới không cần bọn họ. An Nhi chỉ thích ......một mình đại ca thôi.
Lý tài nữ hai má đỏ bừng, lông mày như nét xuân sơn, ánh mắt như làn thu thủy, bộ dạng thẹn thùng rung động lòng người khiến các tài tử nhìn mà ngẩn ngơ. Triệu Tử Văn nhìn nàng mà trong lòng cũng ngứa ngáy. Nếu như không có lắm tài tử tiểu thư ở đây như thế thì hắn chắc chắn sẽ không ngán gì mà không kéo An Nhi vào trong lòng hung hăng hôn mạnh lên môi nàng.
Một vị công tử hấp tấp theo sát sau đó, nói:
- Lý tiểu thư, tại hạ vừa rồi làm được một bài, xin mời Lý tiểu thư chỉ điểm cho.
Nói xong, vị công tử này rung đùi đắc ý cất giọng ngâm nga:
- Lạc hoa mãn xuân quang,
sơ liễu ánh tân đường.
Dã độ hoa tranh phát,
xuân đường thủy loạn lưu.
(Dịch nghĩa:
Hoa rơi tràn ngập cảnh xuân,
Mành liễu lưa thưa bên bờ hồ,
Bức tranh hoa cỏ tự nhiên nảy nở,
Dòng nước mùa xuân chảy vô tình.)
Bài thơ này xét về ý cảnh thì có hơn vị công tử trước được vài phần. Chẳng qua Triệu Tử Văn nghe mà không hiểu sao cứ cảm thấy như dâm thơ. "Cái gì mà cảnh xuân? Nước chảy vô tình? Huynh đệ ngươi cũng lắm ảo tưởng nhỉ?"
Những tài tử từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, không có kiểu tư tưởng thiên mã hành không như hắn, dù sao cũng không liên tưởng được đến chuyện kia, chỉ thấy bài thơ này so với bài trước thì mạnh mẽ hơn được vài phần. Cũng có vài người đã nịnh hót, khen hay rồi. Lý tài nữ mỉm cười thản nhiên, bình luận khen ngợi vài câu.
Đã có mấy người đọc thơ rồi, nhưng cũng chẳng có bài nào ra hồn cả. Triệu Tử Văn nghe được mà không khỏi mệt nhừ cả người lẫn đầu.
- Lý tiểu thư, hôm nay có lẽ nàng cũng nên làm một bài nhỉ?
Mấy vị tài tử cười cười nói.
Lý tài nữ gật đầu, mắt đẹp quét qua những đóa hoa muôn tía ngàn hồng. Chỉ thấy cách đó không xa, trên cành mai điểm xuyết hoa hồng rực như lửa, tuyết trắng trên mặt đất, như một dòng sông phấn, nơi nơi đều có hương hoa, đẹp không sao tả xiết.
Trên mặt nàng hiện ra một nụ cười ngọt ngào, bước liên tục đi đến dưới cành mai, tươi cười tha thiết nhìn hoa mai trước mắt. Những đóa mai soi rọi trên hai má xinh đẹp thanh tú của nàng, vô cùng kiều mỵ.
Những đóa hoa màu hồng phấn như vẫn đọng sương đêm, vô cùng diễm lệ, phi phàm. Lý Dịch An vin cành hoa mai, khẽ cất giọng ngâm:
- Xuân nhật nhàn du, thung chỉnh tiêm tiêm thủ.
Lộ nùng hoa sấu, bạc hãn khinh y thấu.
Kiến hữu nhân lai, miệt sạn kim sai lưu, hòa tu tẩu.
Ỷ môn hồi thủ, khước bả thanh mai khứu.
(Dịch nghĩa:
Ngày xuân rỗi rãi thảnh thơi, lười biếng cả bàn tay thon thả.
Hơi sương đậm làm hoa gầy, thấm qua lớp y phục mỏng manh.
Gặp phải có người đến, vội cài trâm, xấu hổ bước đi.
Dựa cửa quay đầu, lại mơ màng với hương hoa mai.
- Thơ hay! Thơ hay!
Các tài tử đều vỗ tay khen ngợi. Các tiểu thư vốn đang ghen tị vì Lý tài nữ được nhiều tài tử hoan nghênh đến thế cũng không khỏi cất giọng trầm trồ khen ngợi. Ai bảo bài thơ này quá hay đến mức không thể chê nổi. Một hình ảnh thiếu nữ đi hái hoa mai hiện ra trước mắt mọi người. Toàn bộ từ phong cách thanh thoát, tiết tấu thoải mái, hình tượng thuần khiết của thiếu nữ ngây thơ vin cành hoa mai, tất cả đều thể hiện một bút pháp quá thần kỳ.
Lý tài nữ ngượng ngùng khẽ hái một đóa hoa mai cài trước ngực, tươi cười ngọt ngào nhìn đại ca ở cách đó không xa, gắt giọng:
- Đại ca, huynh cũng làm một bài đi. Bằng không thì muội không chịu đâu!
Triệu Tử Văn còn đang cảm khái.... Trong số tất cả những thi từ của Lý tài nữ, bài thơ này là tác phẩm đầu năm mới của Lý Thanh Chiếu, viết về thần thái ngây thơ của thiếu nữ, không ngờ là lại được viết ra trong hoàn cảnh này.
Hắn si tình nhìn An Nhi, trong lòng vô cùng cảm động. Ánh mắt thâm tình nhìn An Nhi dưới tán cây hoa mai, trong trẻo cất giọng ngâm:
- Phong vũ tống xuân quy,
phi tuyết nghênh xuân đáo,
dĩ thị huyền nhai bách trượng băng,
do hữu hoa chi tiếu.
Tiếu dã bất tranh xuân,
chích bả xuân lai báo.......
Đãi đáo sơn hoa lạn mạn thì,
tha tại tùng trung tiếu!
(Dịch nghĩa:
Mưa gió đưa xuân về,
tuyết bay đón xuân tới,
đã là băng dày trăm trượng trên vách núi,
vẫn có cành hoa cười.
Cười cũng không tranh xuân,
chỉ báo xuân đã tới ......
Đợi cho đến khi hoa trên núi rực rỡ,
nàng sẽ cười trong bụi hoa)
Mấy câu đầu chỉ biểu hiện như một bài thơ quá tầm thường, mọi người đều khinh miệt nhìn hắn. Lý tài nữ trong lòng cũng quýnh lên, đại ca làm sao đột nhiên lại không được thế này?
Nếu Triệu Tử Văn biết được ý nghĩ trong lòng của tiểu ny tử này mà không tử hình nàng tại chỗ mới là lạ. Dám nói là ta không được?
Nhưng nghe đến câu "Đợi cho đến khi hoa trên núi rực rỡ, nàng sẽ cười trong bụi hoa" thì một câu miêu tả Lý tài nữ sinh động như thật, giống như một hoa tiên tử đến trần gian, tuyệt đối đáng được xưng tụng là một nét bút điểm thêm mắt rồng.
- Thơ hay, thơ hay! Triệu đại nhân quả nhiên là văn tài xuất sắc!
Những thiên kim tiểu thư nghe xong thì đôi mắt đẹp mở to, sáng rỡ, si ngốc nhìn Triệu Tử Văn, trầm trồ khen ngợi, lại càng như chọc tức thêm các tài tử vốn trong mắt chỉ có Lý tiểu thư.
Triệu Tử Văn thân là Tể tướng, những tài tử này không dám có xung đột chính diện với hắn, đều chỉ dám nói bậy sau lưng. Thế mà hiện giờ hắn làm bài thơ, dù là hay hay dở cũng phải kêu vài tiếng "hay"
- Dâm tặc chết tiệt!
Hạng An Ninh vẫn chú ý đến hành động của Triệu Tử Văn, thấy hắn và Lý Dịch An trao đổi thơ từ, liếc mắt đưa tình mùi mẫn với nhau thì không khỏi căm giận nói.
Tô Tiểu Muội cười nói:
- Triệu đại nhân này quả thực là có vài phần văn tài.
- Văn tài thì tính là cái gì? Biết võ công mới là lợi hại nhất. Hắn so với Triệu tướng quân thì cách xa mười vạn tám nghìn dặm.
Tiểu quận chúa tức giận giậm chân đập tay nói, trong lòng lại càng thêm kiên định âm mưu ngày mai tuyệt đối phải thực hiện được, lại hạ giọng thầm thì:
- Ngày mai nếu kế thành, đến cả Hoàng thúc cũng không bảo hộ được ngươi!
- Đại ca, muội biết huynh là lợi hại nhất!
An Nhi đi đến bên người Triệu đại ca, thâm tình nhìn hắn, dịu dàng nói.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Lý đại tài nữ của ta mới là lợi hại nhất!
- Hừ, một bài thơ thôi thì có cái gì mà ra vẻ!
Tiểu quận chúa đứng trong rừng hoa, cau mũi ngọc, khinh thường nói.
- An Ninh!
Tô Uyển Nhu giật tay tiểu quận chúa, nói:
- Vương gia không phải là đã dặn muội không được nhằm vào Triệu đại nhân đó rồi hay sao?
Tác giả :
Huyết Đồ