Siêu Cấp Thư Đồng
Chương 147: Vong Quốc Chi m
Tục truyền, Khang triều sống xa xỉ, không màng chính sự, mê đắm nữ sắc. Hàng ngày chỉ ở trong cung vui chơi với phi tần, suốt ngày yến tiệc, tán tỉnh cung nữ, thê thiếp của cận thần. Sau đó bắt các văn thần làm thơ từ, rồi chọn một vài câu thơ đặc biệt xuất sắc, gộp lại thành một bản từ dùng để trêu ghẹo cung nữ, đó chính là xuất sứ của bài từ Ngọc Thụ Sau Đình Hoa.
Bài từ Ngọc Thụ Sau Đình Hoa cũng chính là âm thanh mất nước, chỉ có điều con người suốt ngày mê đắm trong nữ sắc sao có thể để ý, tài tử, tiểu thư ở Hàng Châu cũng chỉ biết tiêu dao tự tại, đâu biết rằng thủ khúc này chính là những giọt nước mắt câm lặng, Triệu Tử Văn đọc bài thơ, trong lòng thầm chua xót, Vong Quốc Chi m !!!
Kinh quốc mặc dù chưa mất nước nhưng liên tục bại trận trước Hung nô, triều định rối ren, quan văn chiếm đa số, võ tướng ngày càng ít, nếu cứ tiếp tục trầm mê như vậy, Kinh quốc rồi cũng sẽ dẫm vào vết xe đổ của Khang quốc mà thôi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Tài nữ, tài tử, tiểu thư mặc dù không phải là tướng sĩ, nhưng cũng là người Kinh quốc, mất nước, hẳn bọn họ cũng sẽ cảm thấy thống khổ sâu sắc, bọn họ mỗi ngày chỉ biết ngâm thơ đối ngẫu, đánh đàn, xướng ca, sau khi nghe bài thơ của Triệu Tử Văn, tất cả đều xấu hổ cúi đầu.
Bài thơ này không chỉ miêu tả sinh động Tây Hồ lúc đêm khuya, lại mượn ý thơ, mượn cảnh sắc thê lương, thần bí, tất cả dung hòa, ký thác cảm xúc thâm trầm, nỗi đau vì quốc gia hưng vong, lột tả nỗi thống hận khi mất nước khiến người ta chợt cảm thấy ảm đạm.
- Công tử, tài học của người thực không ai sánh bằng
Các vị tài tử khom người ôm quyền nhìn Triệu Tử Văn, bọn họ bội phục tài học kinh người của Triệu Tử Văn, càng khâm phục trái tim ưu tư vì quốc gia của hắn.
Sau Khang triều mất nước, Khang vương đã đưa các mỹ nữ tới Hàng Châu, tại Hàng CHâu hắn cùng các quý phi tự vận tại Giang Nam, nơi mà hắn tự vận chính là sông Tiền Đường, Giang Nam, sông từ trong núi chảy ra, hình thành con sông Tiền Đường, đó là nơi trước đây hoàng đế Khang triều thường tới vui chơi cùng phi tử, cũng khéo léo thay, cũng chính con sông Tiền Đường là nơi hoàng đế cùng các phi tử của hắn tự vận mà chết.
Đứng ở Tây Hồ có thể nhìn thấy sông Tiền Đường phía xa, ánh mắt Triệu Tử Văn lúc này dõi nhìn về nơi xa xăm, mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, trong lòng chợt tỉnh ngộ, hiểu ra cái diệu trong câu thơ cuối cùng "Cách giang do xướng hậu đình hoa!
Lấy hào các làm trung tâm, cách giang kia chính là chỉ Tây Hổ, một câu kia toát lên toàn bộ sự thương cảm khi mất nước, khiến các tài tử kích động không thôi:
- Hay cho một câu Cách giang do xướng hậu đình hoa !!
Chúng ta tuyệt đối không thể để Kinh quốc dẫm vào vết xe đổ của Khang Quốc, không thể một lần nữa "Tiễn Đường"
Khuôn mặt Trương Nhũ Chu lúc này trắng bệch, nắm chặt bàn tay, hắn vừa rồi làm một bài thơ ca ngợi nữ sĩ, giờ đứng trước bài thơ ưu sầu vì mất nước này, bài thơ tuyệt diệu của hắn lập tức trở thành một bài thơ châm biếm, điều này khiến hắn tức giận muốn hộc máu, cảm thấy không còn mặt mũi gì mà đứng ở đây.
Lâm Mộng Phỉ cũng vô cùng xấu hổ, vừa rồi nàng ở đây xướng ca, hát bài hát Vong Quốc Chi m, giống như kêu gọi người ta làm phản, nàng vừa sợ, vừa thẹn cúi đầu, né tránh ánh mắt của mọi người, hận dưới chân không nứt ra một cái lỗ để nàng trốn, từ xưa tới nay nàng chưa từng lâm vào tình cảnh như vậy.
Triệu Tử Văn nhìn vẻ mặt của Lâm Mộng Phỉ, miệng hắn há hốc….bởi vì….Lâm Mộng Phỉ khóc…
Cô nàng này không phải chỉ bởi vì một bài thơ châm biếm của ta mà khóc chứ ?
Triệu Tử Văn lắc đầu, Lâm Mộng Phỉ tâm trí thành thục như vậy sao lại chỉ vì việc nhỏ mà khóc, trừ phi Lâm Mộng Phỉ này có lòng tự trọng rất cao, cao đến khó có thể hình dung, hoặc Lâm Mộng Phỉ cực kỳ yêu nước !!! Nhưng, Kinh quốc vẫn chưa vong, sao lại phải căm phẫn như vậy ?
- Đại ca, sau này dạy ta thơ từ được không ?
Lý tài nữa duyên dáng thì thầm.
- Khụ khụ
Lý đại tài nữ nhờ ta dạy thi từ ? Triệu Tử Văn bị dọa sợ xanh mặt, ho nhẹ, hắn đọc bài thơ này vốn chỉ là đạo lại, đổi hai chữ Tần Hoài thành Tây Hồ, lại dựa vào thiên thời địa lợi, cảnh đêm của Tây Hồ hôm nay không khác với bài thơ miêu tả nên mới được như vậy, cũng chỉ là duyên xảo hợp mà thôi, hắn ngượng ngùng cười:
- An Nhi, tài học của muội huynh còn chưa học được, dạy muội sao nổi.
Lý tài nữ đỏ mặt khẽ cười, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, nữ tử vốn không cần tài cao mới là đúng, nếu tài học của nàng cao hơn cả đại ca, không phải là……Lý đại tài nữ vội xua tay nói:
- Đại ca, chỉ dựa vào bài thơ này của đại ca chắc chắn sẽ lưu danh hậu thế, muội đâu dám so sánh với đại ca.
Lý tài nữ cũng biết vuốt mông ngựa ?
Triệu Tử Văn nghe cảm thấy rất sảng khoái, cái này Hạ Bình hẳn phải học thêm, hắn lắc lắc người nói:
- Muội cũng muốn ta dạy muội hả ?
Chỉ là dạy mà cũng nhéo……Triệu Tử Văn thật hoài nghi, nha đầu này có phải là đã quá bạo lực hay không, tuy nhiên, cánh tay nhỏ bé kia nhéo cũng….không đau, ngược lại khá thoải mái, Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Nếu muốn huynh dạy muội, vậy hôn huynh một cái, thế nào ?
Hạ Bình ứ một tiếng, Lý tài nữ đứng đó cũng nghe thấy, hai má đỏ bừng. Trước mặt mọi người, ba người cố tỏ vẻ nghiêm trang, nhưng ai cũng khẩn trương, lại thêm chút kích thích.
- Bại hoại, tối ta sẽ cho ngươi hôn một cái
Hạ Bình đỏ mặt, ghé vào tai hắn thì thầm
Ta hôn ngươi còn phải chờ cho sao? Triệu Tử Văn ngả ngớn nói:
- Hay là chúng ta ở trên giường tập đánh trận ?
Đánh trận ? hạ Bình nao nao, nhưng nàng cũng thông minh hơn người, ngay lập tức hiểu ra ý của hắn, vừa tức vừa thẹn:
- Ngươi, đồ bại hoại, lại muốn cùng ta……cùng ta…..
Mọi người lúc này đang thầm suy ngẫm về bài thơ của Triệu Tử Văn, tâm trí đã sớm bay bổng, ai sẽ nguyện ý làm kẻ bán nước, để nước mất nhà tan, cam tâm làm nô tài chứ? Người cổ đại kiêng kị nhất chính là thứ này, bọn họ đọc sách nhiều, hiểu biết nhiều, lúc này mặc dù đã tỉnh ngộ, nhưng lại hữu tâm vô lực, không lẽ dùng vài câu thơ từ, ứng đối là có thể đuổi giặc Hung Nô hay sao?
Vì vậy họ không chút chú ý, tất cả đều ảm đạm cúi đầu, khuôn mặt đầy vẻ mất mát.
Bài từ Ngọc Thụ Sau Đình Hoa cũng chính là âm thanh mất nước, chỉ có điều con người suốt ngày mê đắm trong nữ sắc sao có thể để ý, tài tử, tiểu thư ở Hàng Châu cũng chỉ biết tiêu dao tự tại, đâu biết rằng thủ khúc này chính là những giọt nước mắt câm lặng, Triệu Tử Văn đọc bài thơ, trong lòng thầm chua xót, Vong Quốc Chi m !!!
Kinh quốc mặc dù chưa mất nước nhưng liên tục bại trận trước Hung nô, triều định rối ren, quan văn chiếm đa số, võ tướng ngày càng ít, nếu cứ tiếp tục trầm mê như vậy, Kinh quốc rồi cũng sẽ dẫm vào vết xe đổ của Khang quốc mà thôi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Tài nữ, tài tử, tiểu thư mặc dù không phải là tướng sĩ, nhưng cũng là người Kinh quốc, mất nước, hẳn bọn họ cũng sẽ cảm thấy thống khổ sâu sắc, bọn họ mỗi ngày chỉ biết ngâm thơ đối ngẫu, đánh đàn, xướng ca, sau khi nghe bài thơ của Triệu Tử Văn, tất cả đều xấu hổ cúi đầu.
Bài thơ này không chỉ miêu tả sinh động Tây Hồ lúc đêm khuya, lại mượn ý thơ, mượn cảnh sắc thê lương, thần bí, tất cả dung hòa, ký thác cảm xúc thâm trầm, nỗi đau vì quốc gia hưng vong, lột tả nỗi thống hận khi mất nước khiến người ta chợt cảm thấy ảm đạm.
- Công tử, tài học của người thực không ai sánh bằng
Các vị tài tử khom người ôm quyền nhìn Triệu Tử Văn, bọn họ bội phục tài học kinh người của Triệu Tử Văn, càng khâm phục trái tim ưu tư vì quốc gia của hắn.
Sau Khang triều mất nước, Khang vương đã đưa các mỹ nữ tới Hàng Châu, tại Hàng CHâu hắn cùng các quý phi tự vận tại Giang Nam, nơi mà hắn tự vận chính là sông Tiền Đường, Giang Nam, sông từ trong núi chảy ra, hình thành con sông Tiền Đường, đó là nơi trước đây hoàng đế Khang triều thường tới vui chơi cùng phi tử, cũng khéo léo thay, cũng chính con sông Tiền Đường là nơi hoàng đế cùng các phi tử của hắn tự vận mà chết.
Đứng ở Tây Hồ có thể nhìn thấy sông Tiền Đường phía xa, ánh mắt Triệu Tử Văn lúc này dõi nhìn về nơi xa xăm, mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, trong lòng chợt tỉnh ngộ, hiểu ra cái diệu trong câu thơ cuối cùng "Cách giang do xướng hậu đình hoa!
Lấy hào các làm trung tâm, cách giang kia chính là chỉ Tây Hổ, một câu kia toát lên toàn bộ sự thương cảm khi mất nước, khiến các tài tử kích động không thôi:
- Hay cho một câu Cách giang do xướng hậu đình hoa !!
Chúng ta tuyệt đối không thể để Kinh quốc dẫm vào vết xe đổ của Khang Quốc, không thể một lần nữa "Tiễn Đường"
Khuôn mặt Trương Nhũ Chu lúc này trắng bệch, nắm chặt bàn tay, hắn vừa rồi làm một bài thơ ca ngợi nữ sĩ, giờ đứng trước bài thơ ưu sầu vì mất nước này, bài thơ tuyệt diệu của hắn lập tức trở thành một bài thơ châm biếm, điều này khiến hắn tức giận muốn hộc máu, cảm thấy không còn mặt mũi gì mà đứng ở đây.
Lâm Mộng Phỉ cũng vô cùng xấu hổ, vừa rồi nàng ở đây xướng ca, hát bài hát Vong Quốc Chi m, giống như kêu gọi người ta làm phản, nàng vừa sợ, vừa thẹn cúi đầu, né tránh ánh mắt của mọi người, hận dưới chân không nứt ra một cái lỗ để nàng trốn, từ xưa tới nay nàng chưa từng lâm vào tình cảnh như vậy.
Triệu Tử Văn nhìn vẻ mặt của Lâm Mộng Phỉ, miệng hắn há hốc….bởi vì….Lâm Mộng Phỉ khóc…
Cô nàng này không phải chỉ bởi vì một bài thơ châm biếm của ta mà khóc chứ ?
Triệu Tử Văn lắc đầu, Lâm Mộng Phỉ tâm trí thành thục như vậy sao lại chỉ vì việc nhỏ mà khóc, trừ phi Lâm Mộng Phỉ này có lòng tự trọng rất cao, cao đến khó có thể hình dung, hoặc Lâm Mộng Phỉ cực kỳ yêu nước !!! Nhưng, Kinh quốc vẫn chưa vong, sao lại phải căm phẫn như vậy ?
- Đại ca, sau này dạy ta thơ từ được không ?
Lý tài nữa duyên dáng thì thầm.
- Khụ khụ
Lý đại tài nữ nhờ ta dạy thi từ ? Triệu Tử Văn bị dọa sợ xanh mặt, ho nhẹ, hắn đọc bài thơ này vốn chỉ là đạo lại, đổi hai chữ Tần Hoài thành Tây Hồ, lại dựa vào thiên thời địa lợi, cảnh đêm của Tây Hồ hôm nay không khác với bài thơ miêu tả nên mới được như vậy, cũng chỉ là duyên xảo hợp mà thôi, hắn ngượng ngùng cười:
- An Nhi, tài học của muội huynh còn chưa học được, dạy muội sao nổi.
Lý tài nữ đỏ mặt khẽ cười, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, nữ tử vốn không cần tài cao mới là đúng, nếu tài học của nàng cao hơn cả đại ca, không phải là……Lý đại tài nữ vội xua tay nói:
- Đại ca, chỉ dựa vào bài thơ này của đại ca chắc chắn sẽ lưu danh hậu thế, muội đâu dám so sánh với đại ca.
Lý tài nữ cũng biết vuốt mông ngựa ?
Triệu Tử Văn nghe cảm thấy rất sảng khoái, cái này Hạ Bình hẳn phải học thêm, hắn lắc lắc người nói:
- Muội cũng muốn ta dạy muội hả ?
Chỉ là dạy mà cũng nhéo……Triệu Tử Văn thật hoài nghi, nha đầu này có phải là đã quá bạo lực hay không, tuy nhiên, cánh tay nhỏ bé kia nhéo cũng….không đau, ngược lại khá thoải mái, Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Nếu muốn huynh dạy muội, vậy hôn huynh một cái, thế nào ?
Hạ Bình ứ một tiếng, Lý tài nữ đứng đó cũng nghe thấy, hai má đỏ bừng. Trước mặt mọi người, ba người cố tỏ vẻ nghiêm trang, nhưng ai cũng khẩn trương, lại thêm chút kích thích.
- Bại hoại, tối ta sẽ cho ngươi hôn một cái
Hạ Bình đỏ mặt, ghé vào tai hắn thì thầm
Ta hôn ngươi còn phải chờ cho sao? Triệu Tử Văn ngả ngớn nói:
- Hay là chúng ta ở trên giường tập đánh trận ?
Đánh trận ? hạ Bình nao nao, nhưng nàng cũng thông minh hơn người, ngay lập tức hiểu ra ý của hắn, vừa tức vừa thẹn:
- Ngươi, đồ bại hoại, lại muốn cùng ta……cùng ta…..
Mọi người lúc này đang thầm suy ngẫm về bài thơ của Triệu Tử Văn, tâm trí đã sớm bay bổng, ai sẽ nguyện ý làm kẻ bán nước, để nước mất nhà tan, cam tâm làm nô tài chứ? Người cổ đại kiêng kị nhất chính là thứ này, bọn họ đọc sách nhiều, hiểu biết nhiều, lúc này mặc dù đã tỉnh ngộ, nhưng lại hữu tâm vô lực, không lẽ dùng vài câu thơ từ, ứng đối là có thể đuổi giặc Hung Nô hay sao?
Vì vậy họ không chút chú ý, tất cả đều ảm đạm cúi đầu, khuôn mặt đầy vẻ mất mát.
Tác giả :
Huyết Đồ