Siêu Cấp Thư Đồng
Chương 106: Trưng binh
Lúc này trong lòng Triệu Tử Văn vô cùng cô đơn. Có lẽ một người hiện đại không nên thuộc về nơi này. Hắn không hề liếc nhìn Dư Tư Lăng một cái, chỉ ảm đạm mở cửa đi ra…
Nhìn Triệu Tử Văn rời đi, Dư Tư Lăng nhịn hồi lâu, rốt cục nước mắt trút xuống. Trinh tiết mà nàng định gìn giữ cả đời đã bị con người mà nàng căm ghét nhất cướp đoạt, sao nàng có thể không thương tâm? Nàng chợt bổ nhào vào chăn khóc rống lên.
Triệu Tử Văn đi đến cửa viện thì phát hiện Điền Hổ đứng ở ngoài cửa viện. Hắn cũng không biết nên nói gì với y, chỉ đau đớn ôm vết thương bước đi…
- Triệu huynh, ngươi không sao chứ?
Điền Hổ thấy hắn đi ra từ cửa viện, chỗ ngực áo nhiễm máu đỏ tươi ướt cả mảng lớn, không khỏi cả kinh, chột dạ hỏi.
Triệu Tử Văn cũng không biết có nên trách y hay không. Nếu hôm qua y không gác cửa thì có lẽ đã không phát sinh chuyện này. Hắn nói mà vẻ mặt không chút thay đổi:
- Không có việc gì…
Điền Hổ cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Y nghĩ rằng Triệu Tử Văn giải độc xong sẽ rời đi, nhưng không ngờ y lại ngủ tới tận sáng sớm. Dư bộ khoái nhìn thấy hắn ngủ bên cạnh, sao có thể không giết hắn chứ? Hắn không chết đã là phúc lớn rồi. Điền Hổ có nỗi khổ không nói nên lời, muốn giúp Triệu Tử Văn nhân cơ hội báo thù, nhưng không ngờ lợn lành chữa thành lợn què, bèn thở dài nói:
- Đi thôi, về phủ băng bó vết thương đi.
Trong mắt Triệu Tử Văn không hề có chút ánh sáng, lạnh lùng nhìn về phía trước, gật đầu, chân bước đi nhưng trong lòng mê man, rốt cục làm thế nào mới có thể cứng rắn lên được?
- Ta không muốn làm lính, nhà ta còn mẹ già sáu mươi tuổi.
Triệu Tử Văn còn chưa bước vào cửa phủ đã nghe thấy tiếng khóc than khản cả giọng, dường như là giọng của Hạ Vân. Hắn không kìm nổi nhíu mày, từ trước tới giờ Hàng Châu vẫn bình lặng, vì sao lại bắt người làm lính chứ? Hắn hỏi Điền Hổ:
- Đây là có chuyện gì?
Điền Hổ nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, biết hắn không còn là tiểu thư đồng cợt nhả trước đây. Điền Hổ thở dài thật sâu nói:
- Còn nhớ trước kia ta nói có một Vương gia muốn làm phản không?
- Chẳng lẽ là Vương gia thật sự phản loạn, nhưng phản loạn vì sao phải trưng binh tại Hàng Châu?
Triệu Tử Văn hỏi vẻ ngạc nhiên
Điền Hổ cười khổ nói:
- Ta cũng thấy thật là quái dị, Tô Châu Bình Nam Vương khởi binh phản loạn, chính là tấn công Hàng Châu, mà không phải kinh đô Hàm Đan.
Triệu Tử Văn nghe vậy ngẩn ra, chẳng lẽ này cái gọi là Bình Nam Vương cũng là vì Hạ phủ mà đến? Nhưng cũng không thể khẳng định là vì Hạ phủ mà đến. Trong lòng hắn lại càng ngạc nhiên, Hàng Châu này rốt cuộc có bí mật gì mà khiến Bình Nam Vương không để ý sinh tử đánh tới đây chứ...
Hàng Châu từ trước đến nay bình tĩnh, lấy văn làm trọng, căn bản không có binh lính. Tô Châu lại khá gần Hàng Châu, đột nhiên khởi binh công tới, đương nhiên phải lâm thời trưng binh, nhưng Triệu Tử Văn biết Kinh quốc vốn quản binh khá nghiêm, thật không hiểu Bình Nam Vương này lấy binh lính ở đâu ra.
- Chậm đã!
Triệu Tử Văn bước tới. Lúc này trước hoa viên đã bị hơn mười tướng sĩ mặc khôi giáp vây quanh. Trên mặt bọn họ vẫn còn khá trẻ, có cảm giác hơi thư sinh. Có lẽ đây là con em nhà quân đội Giang Nam. Chỉ có các tướng lĩnh mới có hình dạng cứng rắn, có vài phần ngạo khí.
Viên tướng đứng trước mặt đám lính thấy đột nhiên có một thư đồng đi tới, thấy hắn hình thức uy mãnh, cao to, thần sắc thản nhiên, trong mắt thoáng nổi lên hàn ý, rất có phong thái tướng lãnh. Viên tướng nghiêm mặt nói:
- Không thấy bản tướng quân đang làm việc sao? Nếu ngươi dám làm loạn, nhất định trảm không tha.
Vẻ mặt Triệu Tử Văn không hề sợ hãi, thấy hai tên tướng sĩ đang nắm lấy Hạ Vân, cầm ngón tay cái hắn chuẩn bị ấn lên bản khế ước. Hắn thấy Đại tiểu thư và phu nhân đang đứng trước cửa nội đường, lúc này thiếu gia cũng không biết đang đi phong lưu khoái hoạt ở đâu rồi.
Đại tiểu thư nghe thấy "nhất định trảm không tha", không khỏi sợ run lên, lại nhìn thấy vết thương trên ngực hắn thì càng lo lắng hơn. Tiểu thư đồng o gan lớn mật này chẳng hiểu có lá gan gì nữa, dường như không biết sợ ai là gì.
Điền Hổ cũng không dám xác định tất cả ở đây đều là tướng sĩ Hàng Châu, sợ bị ai đó trong số họ nhận ra nên cũng không dám lộ diện, đứng ở phía sau Triệu Tử Văn, cũng không biết là hắn muốn làm gì. Nguồn:
Triệu Tử Văn không ngờ nói một cách rất rõ ràng từng chữ một:
- Buông hắn ra, tay đi thay hắn.
Toàn bộ mọi người đều cả kinh. Bọn họ đều biết Bình Nam Vương tụ tập hơn một vạn nhân mã, mà Hàng Châu lại chỉ có mấy ngàn, lần này tiến đến kháng địch, căn bản là chuẩn bị đi làm bia thịt, chỉ có thể kéo dài thời gian, chờ đợi tướng sĩ biên phòng quay binh về cứu giúp…
- Hạ Văn, không cần…
Đại tiểu thư thất thanh hô, sự khủng hoảng trong lòng khiến nàng không kìm nổi choáng váng…
Sao tiểu tử này lại ngu dốt như vậy. Điền Hổ thực sự không biết phải nói gì. Chuyện này vốn không hề liên quan gì tới chuyện của hắn, vậy mà hắn lại tự nhảy vào hố lửa…
- Tạ ơn Đại tiểu thư quan tâm, ý ta đã quyết.
Triệu Tử Văn ôn hoà ôm quyền nói với Đại tiểu thư, sau đó lại quay đầu nói với viên tướng:
- Không biết tướng quân có thể đáp ứng một thỉnh cầu của tại hạ hay không?
Viên tướng vô cùng thưởng thức loại nam nhân nhiệt huyết như hắn, sao có thể không đáp ứng hắn thỉnh cầu, vui mừng gật gật đầu.
Triệu Tử Văn đi đến trước mặt Hạ Vân. Lúc này Hạ Vân đã lệ nóng đầy mặt, cảm kích khó nói nên lời. tv vỗ vai y cười nói:
- Chăm sóc mẫu thân ngươi cho tốt. Đó là hồi báo tốt nhất đối với ta.
Hạ Vân gật gật đầu, kích động run run nói:
- Ta sẽ.
Toàn bộ người trong Hạ phủ đều rơi lệ, không ngờ Hạ Văn lại rộng lượng như vậy, chỉ vì một kẻ tôi tới "chân chính" mà bỏ qua sinh tử. Ý chí này chỉ sợ bất cứ ai cũng không có nổi.
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười. Hắn chỉ nghe thấy Hạ Vân gào lên rằng y có mẹ già cần chăm sóc, không kìm nổi nhớ tới mẫu thân của mình, trong lòng không đành lòng để cho hai mẹ con họ tách rời nhau. Cảm giác đó hắn đã trải qua, bởi vậy liều lĩnh thay hắn tham gia quân ngũ.
- Nếu đại ca muốn đi, ta cũng phải đi!
Điền Hổ giả ngu nói với viên tướng.
Lúc này Hàng Châu nhu cầu cấp bách về binh lính, ai đến cũng không cự tuyệt, cho dù là thằng ngốc cũng được. Viên tướng không thèm liếc nhìn hắn chút nào, gật đầu với tên quân lính cầm khế ước. Điền Hổ liền điểm chỉ lên khế ước.
Triệu Tử Văn kinh ngạc một lát, bất đắc dĩ thở dài, không ngờ lại kéo cả Điền Hổ cùng xuống nước, chỉ còn cách mỉm cười áy náy với Điền Hổ. Cũng không biết vì sao y lại theo mình, chẳng lẽ y buông tha nhiệm vụ ở Hạ phủ sao?
Nhìn Triệu Tử Văn rời đi, Dư Tư Lăng nhịn hồi lâu, rốt cục nước mắt trút xuống. Trinh tiết mà nàng định gìn giữ cả đời đã bị con người mà nàng căm ghét nhất cướp đoạt, sao nàng có thể không thương tâm? Nàng chợt bổ nhào vào chăn khóc rống lên.
Triệu Tử Văn đi đến cửa viện thì phát hiện Điền Hổ đứng ở ngoài cửa viện. Hắn cũng không biết nên nói gì với y, chỉ đau đớn ôm vết thương bước đi…
- Triệu huynh, ngươi không sao chứ?
Điền Hổ thấy hắn đi ra từ cửa viện, chỗ ngực áo nhiễm máu đỏ tươi ướt cả mảng lớn, không khỏi cả kinh, chột dạ hỏi.
Triệu Tử Văn cũng không biết có nên trách y hay không. Nếu hôm qua y không gác cửa thì có lẽ đã không phát sinh chuyện này. Hắn nói mà vẻ mặt không chút thay đổi:
- Không có việc gì…
Điền Hổ cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Y nghĩ rằng Triệu Tử Văn giải độc xong sẽ rời đi, nhưng không ngờ y lại ngủ tới tận sáng sớm. Dư bộ khoái nhìn thấy hắn ngủ bên cạnh, sao có thể không giết hắn chứ? Hắn không chết đã là phúc lớn rồi. Điền Hổ có nỗi khổ không nói nên lời, muốn giúp Triệu Tử Văn nhân cơ hội báo thù, nhưng không ngờ lợn lành chữa thành lợn què, bèn thở dài nói:
- Đi thôi, về phủ băng bó vết thương đi.
Trong mắt Triệu Tử Văn không hề có chút ánh sáng, lạnh lùng nhìn về phía trước, gật đầu, chân bước đi nhưng trong lòng mê man, rốt cục làm thế nào mới có thể cứng rắn lên được?
- Ta không muốn làm lính, nhà ta còn mẹ già sáu mươi tuổi.
Triệu Tử Văn còn chưa bước vào cửa phủ đã nghe thấy tiếng khóc than khản cả giọng, dường như là giọng của Hạ Vân. Hắn không kìm nổi nhíu mày, từ trước tới giờ Hàng Châu vẫn bình lặng, vì sao lại bắt người làm lính chứ? Hắn hỏi Điền Hổ:
- Đây là có chuyện gì?
Điền Hổ nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, biết hắn không còn là tiểu thư đồng cợt nhả trước đây. Điền Hổ thở dài thật sâu nói:
- Còn nhớ trước kia ta nói có một Vương gia muốn làm phản không?
- Chẳng lẽ là Vương gia thật sự phản loạn, nhưng phản loạn vì sao phải trưng binh tại Hàng Châu?
Triệu Tử Văn hỏi vẻ ngạc nhiên
Điền Hổ cười khổ nói:
- Ta cũng thấy thật là quái dị, Tô Châu Bình Nam Vương khởi binh phản loạn, chính là tấn công Hàng Châu, mà không phải kinh đô Hàm Đan.
Triệu Tử Văn nghe vậy ngẩn ra, chẳng lẽ này cái gọi là Bình Nam Vương cũng là vì Hạ phủ mà đến? Nhưng cũng không thể khẳng định là vì Hạ phủ mà đến. Trong lòng hắn lại càng ngạc nhiên, Hàng Châu này rốt cuộc có bí mật gì mà khiến Bình Nam Vương không để ý sinh tử đánh tới đây chứ...
Hàng Châu từ trước đến nay bình tĩnh, lấy văn làm trọng, căn bản không có binh lính. Tô Châu lại khá gần Hàng Châu, đột nhiên khởi binh công tới, đương nhiên phải lâm thời trưng binh, nhưng Triệu Tử Văn biết Kinh quốc vốn quản binh khá nghiêm, thật không hiểu Bình Nam Vương này lấy binh lính ở đâu ra.
- Chậm đã!
Triệu Tử Văn bước tới. Lúc này trước hoa viên đã bị hơn mười tướng sĩ mặc khôi giáp vây quanh. Trên mặt bọn họ vẫn còn khá trẻ, có cảm giác hơi thư sinh. Có lẽ đây là con em nhà quân đội Giang Nam. Chỉ có các tướng lĩnh mới có hình dạng cứng rắn, có vài phần ngạo khí.
Viên tướng đứng trước mặt đám lính thấy đột nhiên có một thư đồng đi tới, thấy hắn hình thức uy mãnh, cao to, thần sắc thản nhiên, trong mắt thoáng nổi lên hàn ý, rất có phong thái tướng lãnh. Viên tướng nghiêm mặt nói:
- Không thấy bản tướng quân đang làm việc sao? Nếu ngươi dám làm loạn, nhất định trảm không tha.
Vẻ mặt Triệu Tử Văn không hề sợ hãi, thấy hai tên tướng sĩ đang nắm lấy Hạ Vân, cầm ngón tay cái hắn chuẩn bị ấn lên bản khế ước. Hắn thấy Đại tiểu thư và phu nhân đang đứng trước cửa nội đường, lúc này thiếu gia cũng không biết đang đi phong lưu khoái hoạt ở đâu rồi.
Đại tiểu thư nghe thấy "nhất định trảm không tha", không khỏi sợ run lên, lại nhìn thấy vết thương trên ngực hắn thì càng lo lắng hơn. Tiểu thư đồng o gan lớn mật này chẳng hiểu có lá gan gì nữa, dường như không biết sợ ai là gì.
Điền Hổ cũng không dám xác định tất cả ở đây đều là tướng sĩ Hàng Châu, sợ bị ai đó trong số họ nhận ra nên cũng không dám lộ diện, đứng ở phía sau Triệu Tử Văn, cũng không biết là hắn muốn làm gì. Nguồn:
Triệu Tử Văn không ngờ nói một cách rất rõ ràng từng chữ một:
- Buông hắn ra, tay đi thay hắn.
Toàn bộ mọi người đều cả kinh. Bọn họ đều biết Bình Nam Vương tụ tập hơn một vạn nhân mã, mà Hàng Châu lại chỉ có mấy ngàn, lần này tiến đến kháng địch, căn bản là chuẩn bị đi làm bia thịt, chỉ có thể kéo dài thời gian, chờ đợi tướng sĩ biên phòng quay binh về cứu giúp…
- Hạ Văn, không cần…
Đại tiểu thư thất thanh hô, sự khủng hoảng trong lòng khiến nàng không kìm nổi choáng váng…
Sao tiểu tử này lại ngu dốt như vậy. Điền Hổ thực sự không biết phải nói gì. Chuyện này vốn không hề liên quan gì tới chuyện của hắn, vậy mà hắn lại tự nhảy vào hố lửa…
- Tạ ơn Đại tiểu thư quan tâm, ý ta đã quyết.
Triệu Tử Văn ôn hoà ôm quyền nói với Đại tiểu thư, sau đó lại quay đầu nói với viên tướng:
- Không biết tướng quân có thể đáp ứng một thỉnh cầu của tại hạ hay không?
Viên tướng vô cùng thưởng thức loại nam nhân nhiệt huyết như hắn, sao có thể không đáp ứng hắn thỉnh cầu, vui mừng gật gật đầu.
Triệu Tử Văn đi đến trước mặt Hạ Vân. Lúc này Hạ Vân đã lệ nóng đầy mặt, cảm kích khó nói nên lời. tv vỗ vai y cười nói:
- Chăm sóc mẫu thân ngươi cho tốt. Đó là hồi báo tốt nhất đối với ta.
Hạ Vân gật gật đầu, kích động run run nói:
- Ta sẽ.
Toàn bộ người trong Hạ phủ đều rơi lệ, không ngờ Hạ Văn lại rộng lượng như vậy, chỉ vì một kẻ tôi tới "chân chính" mà bỏ qua sinh tử. Ý chí này chỉ sợ bất cứ ai cũng không có nổi.
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười. Hắn chỉ nghe thấy Hạ Vân gào lên rằng y có mẹ già cần chăm sóc, không kìm nổi nhớ tới mẫu thân của mình, trong lòng không đành lòng để cho hai mẹ con họ tách rời nhau. Cảm giác đó hắn đã trải qua, bởi vậy liều lĩnh thay hắn tham gia quân ngũ.
- Nếu đại ca muốn đi, ta cũng phải đi!
Điền Hổ giả ngu nói với viên tướng.
Lúc này Hàng Châu nhu cầu cấp bách về binh lính, ai đến cũng không cự tuyệt, cho dù là thằng ngốc cũng được. Viên tướng không thèm liếc nhìn hắn chút nào, gật đầu với tên quân lính cầm khế ước. Điền Hổ liền điểm chỉ lên khế ước.
Triệu Tử Văn kinh ngạc một lát, bất đắc dĩ thở dài, không ngờ lại kéo cả Điền Hổ cùng xuống nước, chỉ còn cách mỉm cười áy náy với Điền Hổ. Cũng không biết vì sao y lại theo mình, chẳng lẽ y buông tha nhiệm vụ ở Hạ phủ sao?
Tác giả :
Huyết Đồ