Siêu Cấp Thư Đồng
Chương 103: Người Áo Đen
Triệu Tử Văn chạy như điên trên đường, lúc này đã rất khuya, đúng là thời điểm tên dâm tặc động thủ.
Điền Hổ theo sát hắn, thấy Triệu Tử Văn chạy một mạch tới một tòa trang viện nhỏ gần huyện nha thì dừng bước, tòa trang viện chỉ có một gian, nhưng trong viện tùng bách trồng từng lớp, khung cảnh thật thanh tịnh.
- Chẳng lẽ đây là nơi ở của dâm tặc ?
Điền Hổ thầm nghĩ, cũng không thể tin nổi, tên dâm tặc sao có thể ở ngay gần huyện nha, hắn càng không thể hiểu tại sao Triệu Tử Văn có thể đoán được.
- Điền huynh, nhanh lên
Triệu Tử Văn vừa nói vừa rón rén ngó qua bức tường bao quanh nhà, vốn chỉ cao khoảng hai thước, thấy Điền Hổ vẫn đứng ngẩn người, hắn liền gọi
Điền Hổ cười khổ một tiếng, hắn không tin đây là nhà của tên dâm tặc, nếu chỉ bằng vài manh mối nhỏ có thể tìm ra nhà tên dâm tặc, chỉ sợ là thần tiên cũng không dám nghĩ tới, hắn cũng không biết Triệu Tử Văn có phải gặp quỷ hay không, chỉ đành bất đắc dĩ đuổi theo.
Trang viện chỉ có một căn phòng nhỏ, Triệu Tử Văn cũng không dám tiến vào, hắn và Điền Hổ nấp ở một góc, quan sát tình hình trong phòng.
Điền Hổ thì thầm nói:
- Triệu huynh, chẳng lẽ đây là nhà của tên dâm tặc.
Triệu Tử Văn lắc đầu trả lời:
- Không phải
- Vậy là ???
Điền Hổ khẽ liếc mắt, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ đây là mục tiêu tiếp theo của tên dâm tặc ?
Triệu Tử Văn nghiêm túc gật đầu:
- Đây là mục tiêu tiếp theo của tên dâm tặc…..ái nam ái nữ
- Ái nam ái nữ !!
Câu nói như sét đánh ngang tai, Điền Hổ cảm thấy đại não tê dại, hắn hiểu câu nói ái nam ái nữ của Triệu Tử Văn nghĩa là gì, nhưng không lẽ, Dư bộ khoái là hung thủ ???? Tên dâm tặc này ??? Điều này quả thực có chút rất không hợp lý, vì vậy Điền Hổ mới kinh ngạc như vậy.
- Tiểu tử ngươi nói nhỏ thôi !!!
Triệu Tử Văn vội nói, rồi giải thích:
- Ngươi có còn nhớ năm ký tự kia không ?
Kỳ thật đó là bút tích tên dâm tặc lưu lại
Điền Hổ cũng đoán được, đó chính là dấu vết tên dâm tặc lưu lại, nhưng hắn không hiểu đạo lý bên trong, tên dâm tặc lưu lại năm ký tự này làm gì, liền hỏi:
- Chẳng lẽ tên dâm tặc này thực sự ngu xuẩn đến vậy, lưu lại đầu mối ?
- Hắn không ngu xuẩn, mà hắn muốn chơi đùa với Dư bộ khoái
Triệu Tử Văn cười cười, hắn ban đầu cũng không tin rằng tên dâm tặc này lại dám đùa giỡn với cao thủ ái nam ái nữ kia, nhưng sự thật chứng minh rõ ràng, hắn lại nói:
- Ngươi có nhớ ban nãy ta viết cái gì không ?
Điền Hổ tuy rằng không được thông minh lắm, nhưng cũng không nhanh quên như vậy, hắn ngồi xổm xuống, rồi cầm đoạn cây khô viết lên mặt đất chữ Trần, hắn cân nhắc một lúc lâu, rồi lắc đầu:
- Chữ này ta không hiểu, chẳng lẽ có liên quan tới Dư bộ khoái ?
Triệu Tử Văn vừa quan sát động tĩnh trong phòng, vừa giải thích cho Điền Hổ, hắn cũng không dám khẳng định đêm nay tên dâm tặc sẽ đến, lại càng không dám tùy tiện tiến vào nhà, chỉ có thể ở bên ngoài quan sát động tĩnh trong phòng, hắn thản nhiên nói:
- Ngươi thử nhìn ngược lại chữ này xem
Điền Hổ làm theo, rồi suy nghĩ một lúc lâu, nhưng vẫn không hiểu:
- Nhìn ngược lại thì có quan hệ gì ?
- Ngươi, tên dâm tặc, giỏi thì thả ta ra, dùng thủ đoạn âm hiểm không phải là hảo hán !!!
Triệu Tử Văn và Điền Hổ nghe thấy tiếng cả kinh, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đạp cửa xông vào, thấy Dư bộ khoái bị trói vào đầu giường, ở đầu giường còn có một nam tử mặc hắc y đứng đó, ánh mắt của hắn lúc này đang rất kinh dị, nhìn hai người xong vào, nhưng trong mắt hắn không hề có một chút kích động, thản nhiên hỏi:
- Sao các ngươi biết ta sẽ tới nơi này ?
Điền Hổ cười lạnh:
- Con cá trong rọ, sắp chết cần gì phải biết ?
Điền Hổ cũng không sốt ruột động thủ, địch không động, hắn cũng bất động.
Người áo đen biết yêu vật kia hay tới nơi này, còn tưởng hai người là bộ khoái, hắn cười nói:
- Đáng tiếc, các ngươi đã tới chậm một bước.
Tiếng cười vô cùng quỷ dị, khiến Triệu Tử Văn và Điền Hổ không khỏi lạnh người. Nguồn:
Dư Tư Lăng thấy hai người xông vào, chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, trong mắt không hề có chút mừng rỡ, nàng nhìn tên dâm tặc, tức giận nói:
- Ta có hóa thành ác quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Có thể cho ta biết, vì sao các ngươi có thể tìm đến nơi này ?
Người áo đen không để ý tới Dư Tư Lăng, nhìn Triệu Tử Văn và Điền Hổ hỏi:
- Đây là tâm nguyện cuối cùng của ta trước khi chết
Triệu Tử Văn tới đây hôm nay, cũng không nghĩ muốn cứu Dư Tư Lăng, hắn không muốn nợ nhân tình của bất cứ kẻ nào, hắn có thù báo thù, có ân báo ân, đối với một người sắp chết, hắn cũng không câu nệ, quay sang nói với Điền Hổ:
- Ngươi nói cho hắn biết về chữ viết kia
Điền Hổ vô cùng bội phục Triệu Tử Văn, thật không ngờ hắn đoán trúng, hắn gật gật đầu, viết một chữ Trần thật to trên mặt đất, rồi nói lại toàn bộ lập luận của Triệu Tử Văn, hai mắt lại một lần nữa quan sát chữ Trần.
Lúc này, hai má Dư Tư Lăng ửng đỏ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chữ này, cũng không để ý điều tra, lại càng coi thường tên thư đồng này, nàng ngây ngốc ngồi ở mép giường như đang chờ chết.
Triệu Tử Văn nhìn ánh mắt và lời nói của Dư Tư Lăng, trong lòng buồn bực, ngươi còn chưa bị giết, ta cũng không thèm tính toán với ngươi.
Ánh mắt người áo đen tràn ngập vẻ ngạc nhiên, hỏi:
- Làm sao ngươi viết ra được chữ này ?
Triệu Tử Văn cười nói:
- Còn nhớ thi thể cuối cùng không ? Kỳ thật, hắn có viết một chữ
- Nhưng ta đã kiểm tra rất kỹ, không hề có chữ nào
Điền Hổ phản bác
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Kỳ thật rất đơn giản, nhìn như là không viết gì, chỉ có điểu, cỗ thi thể kia chính là một người, hắn không viết gì, chỉ vì muốn ám chỉ…..chữ đó chính là….chữ người !!!
- Ta nói đúng không ?
Triệu Tử Văn nhìn tên dâm tặc, ánh mắt hắn lóe lên vài phần bội phục, nhưng vẫn không hề khẩn trương.
- Hay ! Hay ! Hay !
Người áo đen vỗ tay, hô lớn:
- Huynh đệ thật tài giỏi, thật sự không ai có thể bì kịp, hôm nay thua trong tay huynh đài, ta không có gì để nói
Điền Hổ vẫn ngơ ngác, Triệu Tử Văn nhìn hắn, nói:
- Ngươi đặt trữ Trần trên đầu chữ Nhân, lập tức sẽ biết đáp án.
- Dư !!!!
Điền Hổ vừa viết xong đã kinh hãi hô lớn, mặc dù không phải thực sự đúng với quy phạm (quy tắc viết chữ phồn thể), nhưng chỉ cần sửa lại một chút, sau đó thay đổi hai nét, quả thực đã trở thành chữ Dư, hắn thấp giọng lẩm bẩm:
- Thì ra là thế, toàn bộ vụ án hóa ra chỉ nhằm vào một mình Dư bộ khoái !!!!
Điền Hổ theo sát hắn, thấy Triệu Tử Văn chạy một mạch tới một tòa trang viện nhỏ gần huyện nha thì dừng bước, tòa trang viện chỉ có một gian, nhưng trong viện tùng bách trồng từng lớp, khung cảnh thật thanh tịnh.
- Chẳng lẽ đây là nơi ở của dâm tặc ?
Điền Hổ thầm nghĩ, cũng không thể tin nổi, tên dâm tặc sao có thể ở ngay gần huyện nha, hắn càng không thể hiểu tại sao Triệu Tử Văn có thể đoán được.
- Điền huynh, nhanh lên
Triệu Tử Văn vừa nói vừa rón rén ngó qua bức tường bao quanh nhà, vốn chỉ cao khoảng hai thước, thấy Điền Hổ vẫn đứng ngẩn người, hắn liền gọi
Điền Hổ cười khổ một tiếng, hắn không tin đây là nhà của tên dâm tặc, nếu chỉ bằng vài manh mối nhỏ có thể tìm ra nhà tên dâm tặc, chỉ sợ là thần tiên cũng không dám nghĩ tới, hắn cũng không biết Triệu Tử Văn có phải gặp quỷ hay không, chỉ đành bất đắc dĩ đuổi theo.
Trang viện chỉ có một căn phòng nhỏ, Triệu Tử Văn cũng không dám tiến vào, hắn và Điền Hổ nấp ở một góc, quan sát tình hình trong phòng.
Điền Hổ thì thầm nói:
- Triệu huynh, chẳng lẽ đây là nhà của tên dâm tặc.
Triệu Tử Văn lắc đầu trả lời:
- Không phải
- Vậy là ???
Điền Hổ khẽ liếc mắt, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ đây là mục tiêu tiếp theo của tên dâm tặc ?
Triệu Tử Văn nghiêm túc gật đầu:
- Đây là mục tiêu tiếp theo của tên dâm tặc…..ái nam ái nữ
- Ái nam ái nữ !!
Câu nói như sét đánh ngang tai, Điền Hổ cảm thấy đại não tê dại, hắn hiểu câu nói ái nam ái nữ của Triệu Tử Văn nghĩa là gì, nhưng không lẽ, Dư bộ khoái là hung thủ ???? Tên dâm tặc này ??? Điều này quả thực có chút rất không hợp lý, vì vậy Điền Hổ mới kinh ngạc như vậy.
- Tiểu tử ngươi nói nhỏ thôi !!!
Triệu Tử Văn vội nói, rồi giải thích:
- Ngươi có còn nhớ năm ký tự kia không ?
Kỳ thật đó là bút tích tên dâm tặc lưu lại
Điền Hổ cũng đoán được, đó chính là dấu vết tên dâm tặc lưu lại, nhưng hắn không hiểu đạo lý bên trong, tên dâm tặc lưu lại năm ký tự này làm gì, liền hỏi:
- Chẳng lẽ tên dâm tặc này thực sự ngu xuẩn đến vậy, lưu lại đầu mối ?
- Hắn không ngu xuẩn, mà hắn muốn chơi đùa với Dư bộ khoái
Triệu Tử Văn cười cười, hắn ban đầu cũng không tin rằng tên dâm tặc này lại dám đùa giỡn với cao thủ ái nam ái nữ kia, nhưng sự thật chứng minh rõ ràng, hắn lại nói:
- Ngươi có nhớ ban nãy ta viết cái gì không ?
Điền Hổ tuy rằng không được thông minh lắm, nhưng cũng không nhanh quên như vậy, hắn ngồi xổm xuống, rồi cầm đoạn cây khô viết lên mặt đất chữ Trần, hắn cân nhắc một lúc lâu, rồi lắc đầu:
- Chữ này ta không hiểu, chẳng lẽ có liên quan tới Dư bộ khoái ?
Triệu Tử Văn vừa quan sát động tĩnh trong phòng, vừa giải thích cho Điền Hổ, hắn cũng không dám khẳng định đêm nay tên dâm tặc sẽ đến, lại càng không dám tùy tiện tiến vào nhà, chỉ có thể ở bên ngoài quan sát động tĩnh trong phòng, hắn thản nhiên nói:
- Ngươi thử nhìn ngược lại chữ này xem
Điền Hổ làm theo, rồi suy nghĩ một lúc lâu, nhưng vẫn không hiểu:
- Nhìn ngược lại thì có quan hệ gì ?
- Ngươi, tên dâm tặc, giỏi thì thả ta ra, dùng thủ đoạn âm hiểm không phải là hảo hán !!!
Triệu Tử Văn và Điền Hổ nghe thấy tiếng cả kinh, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đạp cửa xông vào, thấy Dư bộ khoái bị trói vào đầu giường, ở đầu giường còn có một nam tử mặc hắc y đứng đó, ánh mắt của hắn lúc này đang rất kinh dị, nhìn hai người xong vào, nhưng trong mắt hắn không hề có một chút kích động, thản nhiên hỏi:
- Sao các ngươi biết ta sẽ tới nơi này ?
Điền Hổ cười lạnh:
- Con cá trong rọ, sắp chết cần gì phải biết ?
Điền Hổ cũng không sốt ruột động thủ, địch không động, hắn cũng bất động.
Người áo đen biết yêu vật kia hay tới nơi này, còn tưởng hai người là bộ khoái, hắn cười nói:
- Đáng tiếc, các ngươi đã tới chậm một bước.
Tiếng cười vô cùng quỷ dị, khiến Triệu Tử Văn và Điền Hổ không khỏi lạnh người. Nguồn:
Dư Tư Lăng thấy hai người xông vào, chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, trong mắt không hề có chút mừng rỡ, nàng nhìn tên dâm tặc, tức giận nói:
- Ta có hóa thành ác quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Có thể cho ta biết, vì sao các ngươi có thể tìm đến nơi này ?
Người áo đen không để ý tới Dư Tư Lăng, nhìn Triệu Tử Văn và Điền Hổ hỏi:
- Đây là tâm nguyện cuối cùng của ta trước khi chết
Triệu Tử Văn tới đây hôm nay, cũng không nghĩ muốn cứu Dư Tư Lăng, hắn không muốn nợ nhân tình của bất cứ kẻ nào, hắn có thù báo thù, có ân báo ân, đối với một người sắp chết, hắn cũng không câu nệ, quay sang nói với Điền Hổ:
- Ngươi nói cho hắn biết về chữ viết kia
Điền Hổ vô cùng bội phục Triệu Tử Văn, thật không ngờ hắn đoán trúng, hắn gật gật đầu, viết một chữ Trần thật to trên mặt đất, rồi nói lại toàn bộ lập luận của Triệu Tử Văn, hai mắt lại một lần nữa quan sát chữ Trần.
Lúc này, hai má Dư Tư Lăng ửng đỏ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chữ này, cũng không để ý điều tra, lại càng coi thường tên thư đồng này, nàng ngây ngốc ngồi ở mép giường như đang chờ chết.
Triệu Tử Văn nhìn ánh mắt và lời nói của Dư Tư Lăng, trong lòng buồn bực, ngươi còn chưa bị giết, ta cũng không thèm tính toán với ngươi.
Ánh mắt người áo đen tràn ngập vẻ ngạc nhiên, hỏi:
- Làm sao ngươi viết ra được chữ này ?
Triệu Tử Văn cười nói:
- Còn nhớ thi thể cuối cùng không ? Kỳ thật, hắn có viết một chữ
- Nhưng ta đã kiểm tra rất kỹ, không hề có chữ nào
Điền Hổ phản bác
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Kỳ thật rất đơn giản, nhìn như là không viết gì, chỉ có điểu, cỗ thi thể kia chính là một người, hắn không viết gì, chỉ vì muốn ám chỉ…..chữ đó chính là….chữ người !!!
- Ta nói đúng không ?
Triệu Tử Văn nhìn tên dâm tặc, ánh mắt hắn lóe lên vài phần bội phục, nhưng vẫn không hề khẩn trương.
- Hay ! Hay ! Hay !
Người áo đen vỗ tay, hô lớn:
- Huynh đệ thật tài giỏi, thật sự không ai có thể bì kịp, hôm nay thua trong tay huynh đài, ta không có gì để nói
Điền Hổ vẫn ngơ ngác, Triệu Tử Văn nhìn hắn, nói:
- Ngươi đặt trữ Trần trên đầu chữ Nhân, lập tức sẽ biết đáp án.
- Dư !!!!
Điền Hổ vừa viết xong đã kinh hãi hô lớn, mặc dù không phải thực sự đúng với quy phạm (quy tắc viết chữ phồn thể), nhưng chỉ cần sửa lại một chút, sau đó thay đổi hai nét, quả thực đã trở thành chữ Dư, hắn thấp giọng lẩm bẩm:
- Thì ra là thế, toàn bộ vụ án hóa ra chỉ nhằm vào một mình Dư bộ khoái !!!!
Tác giả :
Huyết Đồ