Siêu Cấp Thư Đồng
Chương 102: Phá án
Sáu nữ thi vẫn được canh giữ bên trong huyện nha, đến khi phá án và bắt giam tội phạm mới đem đi chôn cất, cũng để tạo điều kiện cho các bộ khoái tìm manh mối, mấy ngày nay thân nhân của sáu vị nữ tử cũng chưa được gặp mặt, rõ là chết rồi cũng không được yên lòng…..Thiếu nữ xinh đẹp như hoa mà chết oan, làm Triệu Tử Văn không khỏi tiếc thương.
Triệu Tử Văn kéo tấm vải phủ trên người sáu thi thể xuồng ngang bụng, đi qua từng nữ thi quan sát kỹ lại lần nữa, phát hiện thấy vết thương trên người và chỗ cổ bị vặn đều giồng nhau, hắn nhìn nữ thi nói:
- Tên dâm tặc này đúng thật là tàn nhẫn, nhưng không ngờ lại biến thái tới mức đánh đập xác chết.
Đánh đập xác chết ? Điền Hổ và Bộ khoái tất cả đều kinh ngạc, Điền Hổ hỏi:
- Chẳng lẽ không phải nữ tử phản kháng nên dâm tặc mới đánh đập tàn nhẫn hay sao?
Đêm qua Triệu Tử Văn chưa dám chắc chắn tên dâm tặc đánh đập nữ tử sau khi giết, nhưng tối nay quan sát thấy sáu cỗ thi thể đều giống nhau, hắn gật đầu nói:
- Đúng như vậy, cơ thể sáu vị nữ tử rất mềm, có thể thấy là bị đánh một cái chết luôn, chính vì thế mà thần sắc sợ hãi cũng không biểu hiện ra ngoài, cú đánh rất mạnh, nhưng các vết thương này đều có vết bầm, chứng tỏ bị hung thủ dùng gậy đánh, bị đánh đập dã man như thế mà thần thái vẫn bình thường không phải là bất hợp lí sao ?
Điền Hổ biến sắc nói:
- Tên dâm tặc quá độc ác, nếu đúng như lời Triệu huynh nói, thì không phải hắn tiền sát hậu gian dâm sao?
- Có lẽ thế. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Triệu Tử Văn thấy vẫn còn nhiều điểm đáng nghi, liền đến kiểm tra lại một lần nữa sáu cái xác.
- Di……..
Triệu Tử Văn đột nhiên phát hiện phát hiện ra cơ thể nữ thi thứ nhất bị buộc chặt , vẻ mặt hoảng sợ, mặt cắt không còn giọt máu nhìn rất kinh khủng, Triệu Tử Văn bước tới gần cái xác, chỉ thấy trên mặt cái xác có dấu vết một bàn tay, hình dạng rất khác thường…..
Bộ khoái thấy Triệu Tử Văn nhìn bàn tay xác chết, nhân tiện nói:
- Chỉ có vị nữ tử thứ nhất này trên mặt khác với các vị nữ tử khác—trên mặt có vết tát, khám nghiệm tử thi cũng không biết vì sao bàn tay lại quái dị như thế.
Triệu Tử Văn cân nhắc một lúc, trầm giọng nói:
- Tên dâm tắc này thường xuyên làm việc nặng nhọc để kiếm sống, bàn tay có nhiều nốt chai rất dày, đánh vào mặt mới in dấu thành như vậy……….
- Thì ra là thế.
Bộ khoái nghĩ Triệu Tử Văn là một người rất có tài nhưng không nghĩ tới đối với phá án hắn cũng có vài phần hiểu biết, hơn nữa còn nói rõ ràng hợp lý, không khỏi khâm phục, trong mắt tỏ vẻ quý trọng.
- Xem ra chỉ có vị nữ tử này là phản kháng, các nữ tử khác thì vô tình bị giết hại.
Triệu Tử Văn cảm thấy rất sợ hãi, nếu là Bảo Nhi trước mặt chắc hắn chắc chắn đã không đủ tỉnh táo để nói, chỉ e rằng nếu không nhanh chóng phá án, trong thi phòng sẽ có thêm nhiều xác chết.
Điền Hổ quay sang Bộ khoái nói:
- Hàng Châu thường xuyên xảy ra án mạng sao?
Bộ khoái đương nhiên biết nhất phẩm thị vệ là thị vệ cung đình, nên không nắm được tình hình Hàng Châu, hắn cũng không hiểu tại sao thị vệ cung đình lại vì án này mà tới đây, vội cung kính nói:
- Hàng Châu năm nay đã có hơn mười vụ án mạng, năm trước chỉ có ba vụ dâm án, đầu năm còn chưa có vụ đâm án nào, không ngờ mấy ngày nay lại xảy ra nhiều như vậy…….
Điền Hổ thở dài:
- Hàng Châu được xem là bình yên, một năm chỉ có ba vụ dâm án, nhưng Hàm Đan có mấy chục vụ, mỗi lần bắt được tên dâm tặc gây án đều đẩy ra biên cương làm khổ sai, phá án cũng tốn không biết bao nhiêu chi phí…..
Triệu Tử Văn quan sát thi thể thêm một lúc nhưng không có thểm manh mối gì, hắn liếc nhìn xung quanh, chợt thấy một chiếc bàn, trên có văn phòng tứ bảo, chắc là dùng ghi chép khi khám nghiệm tử thi. Triệu Tử Văn đi ra phía trước cầm lấy bút son, kéo lấy một tấm giấy ở trên bàn rồi viết lên giấy chữ trần.
Điền Hổ tiến lên, hỏi:
- Đây là chữ gì?
Triệu Tử Văn cười khổ, hắn cũng chỉ viết đại mà thôi, hắn miễn cưỡng nói:
- Viết linh tinh thôi
Triệu Tử Văn nhìn lại chữ vừa viết, tuy rằng chữ trần không đủ năm nét, nhưng hắn vốn đã suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra ý nghĩa, thời cổ đại dùng chủ yếu là chữ phồn thể, rất có thể năm nét đó là chữ trần, hắn cảm giác có điều gì đó không đúng, nhưng năm nét bút sử dụng với chữ phồn thể chỉ có thể là chữ trần.
Hắn lại trầm tư một lúc lâu, bất đắc dĩ lắc đầu, huyện Tiền Đường ít nhất cũng có một vạn người, khó có thể có tác dụng, một chữ trần và dấu bàn tay mà có thể tìm được hắn sao? Dựa vào những chứng cứ này không khác gì mò kim đáy biển, nhưng Triệu Tử Văn vẫn không chịu rút lui, vì Bảo Nhi, vì những thiếu nữ vô tội, phải bắt bằng được tên dâm tặc, Triệu Tử Văn chán nản đấm mạnh xuống bàn.
Phịch một tiếng, bàn gỗ rung theo tiếng đập tay của Triệu Tử Văn, chấn song cửa sổ nhỏ bị rung lên, cửa sổ bị chấn động bật mở, từng cơn gió lạnh lùa qua khe cửa sổ, phát ra tiếng ào ào, giấy trên bàn bị thổi bay xuống mặt đất…..
Triệu Tử Văn lơ đãng nhìn, thấy chữ trần ngược, bỗng nhiên Triệu Tử Văn nghĩ đến nữ tử cuối cùng bị giết hại không viết chữ gì, trong đầu hắn chợt lóe lên như có điện chạy qua, nhưng hắn không thể tin lắc đầu:
- Hẳn là không đúng…..
- Cái gì không đúng.
Điền Hổ nghe hắn nói thì thào, nghĩ hắn tìm được manh mối liền hỏi.
Triệu Tử Văn đang nghĩ tới một điểm đáng ngờ, vọt tới phía trước xác chết, hắn lật tấm vải che hạ thân xác chết ra, nói:
- Thì ra là thế, ta đã biết tên dâm tặc ở đâu.
Bộ khoái và Điền Hổ nghe hắn nói, sửng sốt, chẳng lẽ có thể từ những manh mối này có thể biết tên dâm tặc ở đâu?
Triệu Tử Văn nhìn mông lung ra bóng đêm, hô to:
- Không được rồi, tên dâm tặc lại bắt đầu hành động, chúng ta phải nhanh lên.
Triệu Tử Văn không kịp giải thích cho Điền Hổ, kéo Điền Hổ chạy đi ra ngoài cửa.
Điền Hổ biết sự tình khẩn cấp, liền lạnh nhạt nói với tên bộ khoái:
- Không được cho bất kỳ kẻ nào biết chuyện này, nếu tiết lộ tin tức, ta sẽ lấy đầu của ngươi.
Tên bộ khoái nào dám không tuân lời, gật gật đầu như gà mổ thóc, trán toát mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi, không biết hai người này thực có thể bắt tên dâm tặc hay không.
Triệu Tử Văn kéo tấm vải phủ trên người sáu thi thể xuồng ngang bụng, đi qua từng nữ thi quan sát kỹ lại lần nữa, phát hiện thấy vết thương trên người và chỗ cổ bị vặn đều giồng nhau, hắn nhìn nữ thi nói:
- Tên dâm tặc này đúng thật là tàn nhẫn, nhưng không ngờ lại biến thái tới mức đánh đập xác chết.
Đánh đập xác chết ? Điền Hổ và Bộ khoái tất cả đều kinh ngạc, Điền Hổ hỏi:
- Chẳng lẽ không phải nữ tử phản kháng nên dâm tặc mới đánh đập tàn nhẫn hay sao?
Đêm qua Triệu Tử Văn chưa dám chắc chắn tên dâm tặc đánh đập nữ tử sau khi giết, nhưng tối nay quan sát thấy sáu cỗ thi thể đều giống nhau, hắn gật đầu nói:
- Đúng như vậy, cơ thể sáu vị nữ tử rất mềm, có thể thấy là bị đánh một cái chết luôn, chính vì thế mà thần sắc sợ hãi cũng không biểu hiện ra ngoài, cú đánh rất mạnh, nhưng các vết thương này đều có vết bầm, chứng tỏ bị hung thủ dùng gậy đánh, bị đánh đập dã man như thế mà thần thái vẫn bình thường không phải là bất hợp lí sao ?
Điền Hổ biến sắc nói:
- Tên dâm tặc quá độc ác, nếu đúng như lời Triệu huynh nói, thì không phải hắn tiền sát hậu gian dâm sao?
- Có lẽ thế. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Triệu Tử Văn thấy vẫn còn nhiều điểm đáng nghi, liền đến kiểm tra lại một lần nữa sáu cái xác.
- Di……..
Triệu Tử Văn đột nhiên phát hiện phát hiện ra cơ thể nữ thi thứ nhất bị buộc chặt , vẻ mặt hoảng sợ, mặt cắt không còn giọt máu nhìn rất kinh khủng, Triệu Tử Văn bước tới gần cái xác, chỉ thấy trên mặt cái xác có dấu vết một bàn tay, hình dạng rất khác thường…..
Bộ khoái thấy Triệu Tử Văn nhìn bàn tay xác chết, nhân tiện nói:
- Chỉ có vị nữ tử thứ nhất này trên mặt khác với các vị nữ tử khác—trên mặt có vết tát, khám nghiệm tử thi cũng không biết vì sao bàn tay lại quái dị như thế.
Triệu Tử Văn cân nhắc một lúc, trầm giọng nói:
- Tên dâm tắc này thường xuyên làm việc nặng nhọc để kiếm sống, bàn tay có nhiều nốt chai rất dày, đánh vào mặt mới in dấu thành như vậy……….
- Thì ra là thế.
Bộ khoái nghĩ Triệu Tử Văn là một người rất có tài nhưng không nghĩ tới đối với phá án hắn cũng có vài phần hiểu biết, hơn nữa còn nói rõ ràng hợp lý, không khỏi khâm phục, trong mắt tỏ vẻ quý trọng.
- Xem ra chỉ có vị nữ tử này là phản kháng, các nữ tử khác thì vô tình bị giết hại.
Triệu Tử Văn cảm thấy rất sợ hãi, nếu là Bảo Nhi trước mặt chắc hắn chắc chắn đã không đủ tỉnh táo để nói, chỉ e rằng nếu không nhanh chóng phá án, trong thi phòng sẽ có thêm nhiều xác chết.
Điền Hổ quay sang Bộ khoái nói:
- Hàng Châu thường xuyên xảy ra án mạng sao?
Bộ khoái đương nhiên biết nhất phẩm thị vệ là thị vệ cung đình, nên không nắm được tình hình Hàng Châu, hắn cũng không hiểu tại sao thị vệ cung đình lại vì án này mà tới đây, vội cung kính nói:
- Hàng Châu năm nay đã có hơn mười vụ án mạng, năm trước chỉ có ba vụ dâm án, đầu năm còn chưa có vụ đâm án nào, không ngờ mấy ngày nay lại xảy ra nhiều như vậy…….
Điền Hổ thở dài:
- Hàng Châu được xem là bình yên, một năm chỉ có ba vụ dâm án, nhưng Hàm Đan có mấy chục vụ, mỗi lần bắt được tên dâm tặc gây án đều đẩy ra biên cương làm khổ sai, phá án cũng tốn không biết bao nhiêu chi phí…..
Triệu Tử Văn quan sát thi thể thêm một lúc nhưng không có thểm manh mối gì, hắn liếc nhìn xung quanh, chợt thấy một chiếc bàn, trên có văn phòng tứ bảo, chắc là dùng ghi chép khi khám nghiệm tử thi. Triệu Tử Văn đi ra phía trước cầm lấy bút son, kéo lấy một tấm giấy ở trên bàn rồi viết lên giấy chữ trần.
Điền Hổ tiến lên, hỏi:
- Đây là chữ gì?
Triệu Tử Văn cười khổ, hắn cũng chỉ viết đại mà thôi, hắn miễn cưỡng nói:
- Viết linh tinh thôi
Triệu Tử Văn nhìn lại chữ vừa viết, tuy rằng chữ trần không đủ năm nét, nhưng hắn vốn đã suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra ý nghĩa, thời cổ đại dùng chủ yếu là chữ phồn thể, rất có thể năm nét đó là chữ trần, hắn cảm giác có điều gì đó không đúng, nhưng năm nét bút sử dụng với chữ phồn thể chỉ có thể là chữ trần.
Hắn lại trầm tư một lúc lâu, bất đắc dĩ lắc đầu, huyện Tiền Đường ít nhất cũng có một vạn người, khó có thể có tác dụng, một chữ trần và dấu bàn tay mà có thể tìm được hắn sao? Dựa vào những chứng cứ này không khác gì mò kim đáy biển, nhưng Triệu Tử Văn vẫn không chịu rút lui, vì Bảo Nhi, vì những thiếu nữ vô tội, phải bắt bằng được tên dâm tặc, Triệu Tử Văn chán nản đấm mạnh xuống bàn.
Phịch một tiếng, bàn gỗ rung theo tiếng đập tay của Triệu Tử Văn, chấn song cửa sổ nhỏ bị rung lên, cửa sổ bị chấn động bật mở, từng cơn gió lạnh lùa qua khe cửa sổ, phát ra tiếng ào ào, giấy trên bàn bị thổi bay xuống mặt đất…..
Triệu Tử Văn lơ đãng nhìn, thấy chữ trần ngược, bỗng nhiên Triệu Tử Văn nghĩ đến nữ tử cuối cùng bị giết hại không viết chữ gì, trong đầu hắn chợt lóe lên như có điện chạy qua, nhưng hắn không thể tin lắc đầu:
- Hẳn là không đúng…..
- Cái gì không đúng.
Điền Hổ nghe hắn nói thì thào, nghĩ hắn tìm được manh mối liền hỏi.
Triệu Tử Văn đang nghĩ tới một điểm đáng ngờ, vọt tới phía trước xác chết, hắn lật tấm vải che hạ thân xác chết ra, nói:
- Thì ra là thế, ta đã biết tên dâm tặc ở đâu.
Bộ khoái và Điền Hổ nghe hắn nói, sửng sốt, chẳng lẽ có thể từ những manh mối này có thể biết tên dâm tặc ở đâu?
Triệu Tử Văn nhìn mông lung ra bóng đêm, hô to:
- Không được rồi, tên dâm tặc lại bắt đầu hành động, chúng ta phải nhanh lên.
Triệu Tử Văn không kịp giải thích cho Điền Hổ, kéo Điền Hổ chạy đi ra ngoài cửa.
Điền Hổ biết sự tình khẩn cấp, liền lạnh nhạt nói với tên bộ khoái:
- Không được cho bất kỳ kẻ nào biết chuyện này, nếu tiết lộ tin tức, ta sẽ lấy đầu của ngươi.
Tên bộ khoái nào dám không tuân lời, gật gật đầu như gà mổ thóc, trán toát mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi, không biết hai người này thực có thể bắt tên dâm tặc hay không.
Tác giả :
Huyết Đồ