Siêu Cấp Cường Giả
Chương 408: Chân tướng hiện, phong vân nổi (Hạ)
Khi Bùi Đông Lai đang nổi danh khắp Kinh Hoa vì chuyện cướp đi Tần Đông Tuyết từ trong tay của Diệp Tranh Vanh thì trong một tòa tuyết sơn ở Hokkaido. Một thiếu niên mặc quần dài, đầu húi cua, đang đứng dưới thác nước, hóa thủ vi đao, không ngừng mà chém mạnh vào những dòng nước từ trên thác chảy xuống.
“Vù”
Mỗi lần thiếu niên vung tay lên chém thì đều tạo những tiếng xé gió, uy mãnh.
Cách đó không xa, một nam nhân trung niên mặc võ sĩ phục, mang theo một thanh bảo kiếm màu đen. Thấy thiếu niên không ngừng vung tay chém vào thác nước thì trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vài phần vui mừng.
- Đằng Dã.
Không biết qua bao lâu, thấy thiếu niên không vung tay chém vào thác nước nữa, tonaf thân đang bị một cỗ sương trắng bao phủ thì nam nhân trung niên liền bước đến gọi.
- Sư phụ.
Nghe được nam nhân trung niên kêu thì thiếu niên gọi là Đằng Dã liền thả người bắn ra, giống như là một trận gió, xuất hiện trước mặt nam nhân trung niên, cung kính hành lễ.
- Đằng Dã, từ 3 năm trước khi con đánh bại đại sư Hợp Khí Đạo, đi theo luyện kiếm 3 năm, đến bây giờ con đã đạt đến một bình cảnh mới. Bây giờ, con cần phải không ngừng chiến đấu với võ giả, có như thế con mới có thể đề cao được năng lực của mình.
Nam nhân trung niên nói.
- Vâng, sư phụ.
Đối với lời nói của nam nhân trung niên thì Đằng Dã vô cùng tin tưởng:
- Đối thủ lần này của con là ai?
- Người TQ.
Nam nhân trung niên nở ra một nụ cười lạnh.
- Người TQ sao?
Đằng Dã ngẩn ra, trong 19 năm qua, hắn tổng cộng đã tham gia qua 16 trận chiến, ngoài đánh bại 4 tên cao thủ người NB thì hắn đã giết đi không ít bộ đội đặc chủng của Seberia, cùng với một ít cao thủ Thái Quyền của TL, bất quá chưa bao giờ hắn giao thủ với võ giả người TQ.
Ngắn ngủi kinh ngạc trôi qua, trên mặt Đằng Dã lộ ra một tia hưng phấn, càng nhiều là tàn nhẫn:
- Người TQ cùi chó ấy luôn thổi phồng bọn hắn có văn hóa hàng ngàn năm, võ học uyên thâm. Đệ tử sẽ dùng thanh kiếm của mình để làm cho bọn nhu nhược kia không chiến mà bại, để bọn hắn biết được thực lực của người NB chúng ta.
- Từ xưa đến này, trong chiến tranh người TQ chưa bao giờ thắng qua chúng ta, bất quá võ học của bọn chúng cũng có chỗ độc đáo.
Nghe được Đằng Dã nói như thế thì nam nhân trung niên nghĩ đến cái gì, nheo mắt lại nói:
- Cha của ta từng chết trong tay của một võ giả người TQ.
"Bá!"
Nghe được nam nhân trung niên nói như thế thì vẻ mặt Đằng Dã liền biến đổi, trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ.
Là khiếp sợ!
Tuy rằng sư phụ của hắn đã mai danh ẩn tích vài chục năm, võ giả của NB cũng không có biết đến. Nhưng mà hắn lại rõ ràng, sư phụ của hắn đã kế thừa Nhẫn Thuật chính tông của NB, trong tay còn mang theo một thanh bảo kiếm, cũng là Sát Thần chi đao của NB là thanh Bố Đô Ngự Hồn.
Mà thanh được đặt ở Lộc Đảo Thần cung kia cũng là Bố Đô Ngự Hồn nhưng mà thanh đó chỉ dùng để lừa gạt người dân mà thôi.
Cho nên, lúc này nghe sư phụ mình nói thế thì Đằng Dã dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến đối thủ sắp tới của mình là một cao thủ siêu cấp.
Mà hiện giờ, sư phụ của hắn lại nói cho hắn biết, cha của sư phụ mình lại chết ở trong tay võ giả của TQ, điều này có thể khiến cho hắn không kinh ngạc sao?
- Những năm 40 của thế kỷ trước vào lúc chiến tranh. Có một võ giả người TQ đã giết hại rất nhiều binh lính của chúng ta, quân đội không thể giết chết võ giả thần bí kia nên đành phải tìm đến cha ta.
Nam nhân trung niên nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt càng tỏ ra lãnh mạc:
- Lúc ấy cha của ta được xưng là Nhẫn Hoàng là một nhân vật truyền kỳ của giới võ học NB. Sau khi quân đội tìm được võ giả thần bí ấy thì hắn cha của ta liền hạ chiến thư rồi mang theo đệ tử đến TQ, cuối cùng là chết ở trong tay của vị võ giả TQ này.
"Ách..."
Lúc này đây, Đằng Dã không nói gì, mà là há to miệng ra.
- Đương nhiên, sở dĩ cha ta bại trận là vì không mang theo thanh Bố Đô Ngự Hồn.
Trung niên nam nhân lại bổ sung một câu.
- Sư phụ, người kia còn sống không?
Nam nhân trung niên lắc đầu:
- Dựa vào tin tức ta thu được thì hắn đã chết. Bất quá hậu nhân của hắn chính là người 20 năm trước đã đánh bại Nguyên Mộc, vị chưởng môn của Vô Sinh Kiếm Đạo.
- Thì ra là hắn.
Ánh mắt Đằng Dã nhíu lại, sát ý hiện ra. Hắn và rất nhiều võ giả người NB đều biết đến trận chiến 20 năm trước.
Trận chiến ấy là sỉ nhục đối với võ giả NB.
- Sư phụ, ngài muốn cho đệ tử đến tìm hắn sao?
Sau đó, Đằng Dã minh bạch được cái gì rồi, mang theo vài phần kích động hỏi.
Kích động là bởi vì hắn tin chắc mặc dù trong vòng mười mấy năm qua sư phụ của hắn chưa bao giờ rút kiếm không phải là thực lực không đủ. Ngược lại, trong giới võ học NB thì không có ai đủ tư cách để sư phụ hắn rút kiếm cả.
Dù sao, từ nhỏ hắn đã được vị sư phụ này nuôi nhận, lúc 19 tuổi thì hắn đã được xưng là thiên tài của giới võ học NB.
Cho nên, hắn hoàn toàn có lý do để tin tưởng, sư phụ của mình có đủ năng lực để giết Nguyên Mộc như giết gà.
- Người đời sau của Bùi gia đã xuất hiện, ta chờ ngươi đã 18 năm rồi.
Nam nhân trung niên ngẩng đầu nhìn về phía TQ, đầu tóc không gió mà bay:
- Vài chục năm qua Bố Đô Ngự Hồn đã chưa từng rút ra khỏi võ, ta sẽ dùng nó chém đầu của ngươi. Sau đó đem đầu của ngươi tế đệ cho cha ta, rửa nhục cho giới võ giả NB.
“ Keng..Keng…”
Cảm nhận được sát ý khủng bố trên người của nam nhân trung niên bùng nổ thì thanh Bố Đô Ngự Hồn khẽ rung lên.
- Sư phụ, Bùi gia kia có người nào trẻ tuổi không?
Cảm nhận được sát ý trên người nam nhân trung niên, cả người Đằng Dã liền sôi máu, nhịn không được mà hỏi.
- Có.
Nam nhân trung niên gật đầu:
- Hắn chính là đối thủ tiếp theo của con.
- Thật muốn bây giờ chém đầu tên TQ đó, nhấp nháp hương vị máu tươi của hắn a.
Nghe nam nhân trung niên nói thế thì Đằng Dã hưng phấn liếm liếm môi.
Lúc này đây, tại Châu Âu trong một tòa thành.
Một gã mặc trường bào màu đen, tay cầm quyền trượng tượng trưng cho quyền lực cùng thân phận địa vị của hắn.
Cửa cung điện có 16 hình trụ, trên hình trụ có điêu khắc những đồ án tinh mỹ. 4 gã hắc ý đang thủ hộ tại cửa cung điện, toàn thân toát ra hơi thở lạnh như băng.
- Xin mời vào nói cho Tôn quý chi thần rằng ta có tin tức cần báo cáo.
Nam nhân hắc bào mang theo vài phần kính sợ nói với tên thủ lĩnh đứng trước cửa.
- Dracula tôn quý, xin ngài chờ một chút.
Tên thủ lĩnh liền hoàn lễ với nam nhân trung niên tên là Dracula sau đó hắn xoay người, đi vào cung điện.
Trong cung điện mà một mảnh tối đen, đưa tay ra cũng không thấy được 5 ngón, làm cho người ta có cảm giác âm trầm đến cực điểm.
Dường như tên thủ lĩnh này đã có thói quen, sau khi đi vào cung điện thì hắn liền đi thẳng một đường, không một tiếng động, giống như là một u linh vậy.
Không biết qua bao lâu, tên thủ lĩnh đi dọc theo hành lang, đi tới cung điện phía trước rồi quỳ xuống, nói:
- Vô sở bất năng đích thần( Vị thần không gì là không làm được), Dracula nói là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với ngài.
- Để hắn vào.
Trên ghế ngồi khô lâu, tên thần bí nhân kia vẫn không nhúc nhích làm cho người ta có cảm giác không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
- Vâng, Vô sở bất năng thần.
Tên thủ lĩnh liền chậm rãi đứng dậy rồi cung kính lui ra.
- Vô sở bất năng đích thần.
1’ sau, Dracula đi vào Khô Lâu Vương, quỳ một gối xuống, vẻ mặt kính sợ nhìn vào vị thần bí nhân kia.
- Dracula, người có tin gì cần nói với ta ư?
Giọng nói của tên thần bí nhân lại vang lên làm cho người ta có cảm giác đang bị thẩm vấn.
- Thưa Vô sở bất năng đích thần, dựa vào tin tức thuộc ha thu thập được thì người TQ biến trước 18 năm trước đã hiện thân.
Dracula cung kính nói.
Oh?
Nghe được Dracula nói thế thì tên thần bí nhân kia hơi nghiêng người về phía trước, cười khẽ:
- Ta đợi hắn đã lâu rồi, rốt cuộc hắn cũng đã hiện thân.
- Vô sở bất năng đích thần, cho tới nay, chúng ta không dám đem thế lực thâm nhập vào TQ cũng bởi vì sự tồn tại của hắn.
Dracula do dự một chút, nói:
- Hiện giờ hắn đã hiện thân, ngài xem chúng ta nên làm như thế nào đây?
- Để người phía trước dùng tốc độ nhanh nhất đến ĐNA xử lý việc kia.
Thần bí nhân hơi trầm ngâm, nói:
- Chờ sau khi mọi chuyện được xử lý xong thì ngươi tự mình đi đến TQ một chuyến, lấy danh nghĩa của ta hạ chiến thư với hắn.
- Vâng.
Dracula lĩnh mệnh, cung kính lui ra.
- Võ thần TQ, hy vọng ngươi không làm cho ta thất vọng.
Khi Dracula lui ra, giọng nói khàn khàn của thần bí nhân kia lại vang lên.
Lúc này đây.
Giọng nói của hắn còn mang theo một tia chờ mong.
Sau đó, cả cung điện làm lâm vào im lặng giống như chết, tên thần bí nhân kia đã hoàn toàn sát nhập vào bóng tối.
- Hô hô, vũ thần TQ, thật sự là cảm ơn sự xuất hiện của người. Bởi vì sự xuất hiện của ngươi mà kế hoạch của chúng ta cũng bớt phiền hơn.
Đi ra khỏi cung điện, bên tai nghe được lời nói của thần bí nhân kia thì Dracula ngẩng đầu nhìn mặt trời, cười một cách âm trầm:
- Ánh sáng đã bao phủ mảnh đất ấy quá lâu, nên để cho bóng tối dưới lòng đất thay thế rồi.
Qua tử hiện, phong vân biến.
“Vù”
Mỗi lần thiếu niên vung tay lên chém thì đều tạo những tiếng xé gió, uy mãnh.
Cách đó không xa, một nam nhân trung niên mặc võ sĩ phục, mang theo một thanh bảo kiếm màu đen. Thấy thiếu niên không ngừng vung tay chém vào thác nước thì trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vài phần vui mừng.
- Đằng Dã.
Không biết qua bao lâu, thấy thiếu niên không vung tay chém vào thác nước nữa, tonaf thân đang bị một cỗ sương trắng bao phủ thì nam nhân trung niên liền bước đến gọi.
- Sư phụ.
Nghe được nam nhân trung niên kêu thì thiếu niên gọi là Đằng Dã liền thả người bắn ra, giống như là một trận gió, xuất hiện trước mặt nam nhân trung niên, cung kính hành lễ.
- Đằng Dã, từ 3 năm trước khi con đánh bại đại sư Hợp Khí Đạo, đi theo luyện kiếm 3 năm, đến bây giờ con đã đạt đến một bình cảnh mới. Bây giờ, con cần phải không ngừng chiến đấu với võ giả, có như thế con mới có thể đề cao được năng lực của mình.
Nam nhân trung niên nói.
- Vâng, sư phụ.
Đối với lời nói của nam nhân trung niên thì Đằng Dã vô cùng tin tưởng:
- Đối thủ lần này của con là ai?
- Người TQ.
Nam nhân trung niên nở ra một nụ cười lạnh.
- Người TQ sao?
Đằng Dã ngẩn ra, trong 19 năm qua, hắn tổng cộng đã tham gia qua 16 trận chiến, ngoài đánh bại 4 tên cao thủ người NB thì hắn đã giết đi không ít bộ đội đặc chủng của Seberia, cùng với một ít cao thủ Thái Quyền của TL, bất quá chưa bao giờ hắn giao thủ với võ giả người TQ.
Ngắn ngủi kinh ngạc trôi qua, trên mặt Đằng Dã lộ ra một tia hưng phấn, càng nhiều là tàn nhẫn:
- Người TQ cùi chó ấy luôn thổi phồng bọn hắn có văn hóa hàng ngàn năm, võ học uyên thâm. Đệ tử sẽ dùng thanh kiếm của mình để làm cho bọn nhu nhược kia không chiến mà bại, để bọn hắn biết được thực lực của người NB chúng ta.
- Từ xưa đến này, trong chiến tranh người TQ chưa bao giờ thắng qua chúng ta, bất quá võ học của bọn chúng cũng có chỗ độc đáo.
Nghe được Đằng Dã nói như thế thì nam nhân trung niên nghĩ đến cái gì, nheo mắt lại nói:
- Cha của ta từng chết trong tay của một võ giả người TQ.
"Bá!"
Nghe được nam nhân trung niên nói như thế thì vẻ mặt Đằng Dã liền biến đổi, trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ.
Là khiếp sợ!
Tuy rằng sư phụ của hắn đã mai danh ẩn tích vài chục năm, võ giả của NB cũng không có biết đến. Nhưng mà hắn lại rõ ràng, sư phụ của hắn đã kế thừa Nhẫn Thuật chính tông của NB, trong tay còn mang theo một thanh bảo kiếm, cũng là Sát Thần chi đao của NB là thanh Bố Đô Ngự Hồn.
Mà thanh được đặt ở Lộc Đảo Thần cung kia cũng là Bố Đô Ngự Hồn nhưng mà thanh đó chỉ dùng để lừa gạt người dân mà thôi.
Cho nên, lúc này nghe sư phụ mình nói thế thì Đằng Dã dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến đối thủ sắp tới của mình là một cao thủ siêu cấp.
Mà hiện giờ, sư phụ của hắn lại nói cho hắn biết, cha của sư phụ mình lại chết ở trong tay võ giả của TQ, điều này có thể khiến cho hắn không kinh ngạc sao?
- Những năm 40 của thế kỷ trước vào lúc chiến tranh. Có một võ giả người TQ đã giết hại rất nhiều binh lính của chúng ta, quân đội không thể giết chết võ giả thần bí kia nên đành phải tìm đến cha ta.
Nam nhân trung niên nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt càng tỏ ra lãnh mạc:
- Lúc ấy cha của ta được xưng là Nhẫn Hoàng là một nhân vật truyền kỳ của giới võ học NB. Sau khi quân đội tìm được võ giả thần bí ấy thì hắn cha của ta liền hạ chiến thư rồi mang theo đệ tử đến TQ, cuối cùng là chết ở trong tay của vị võ giả TQ này.
"Ách..."
Lúc này đây, Đằng Dã không nói gì, mà là há to miệng ra.
- Đương nhiên, sở dĩ cha ta bại trận là vì không mang theo thanh Bố Đô Ngự Hồn.
Trung niên nam nhân lại bổ sung một câu.
- Sư phụ, người kia còn sống không?
Nam nhân trung niên lắc đầu:
- Dựa vào tin tức ta thu được thì hắn đã chết. Bất quá hậu nhân của hắn chính là người 20 năm trước đã đánh bại Nguyên Mộc, vị chưởng môn của Vô Sinh Kiếm Đạo.
- Thì ra là hắn.
Ánh mắt Đằng Dã nhíu lại, sát ý hiện ra. Hắn và rất nhiều võ giả người NB đều biết đến trận chiến 20 năm trước.
Trận chiến ấy là sỉ nhục đối với võ giả NB.
- Sư phụ, ngài muốn cho đệ tử đến tìm hắn sao?
Sau đó, Đằng Dã minh bạch được cái gì rồi, mang theo vài phần kích động hỏi.
Kích động là bởi vì hắn tin chắc mặc dù trong vòng mười mấy năm qua sư phụ của hắn chưa bao giờ rút kiếm không phải là thực lực không đủ. Ngược lại, trong giới võ học NB thì không có ai đủ tư cách để sư phụ hắn rút kiếm cả.
Dù sao, từ nhỏ hắn đã được vị sư phụ này nuôi nhận, lúc 19 tuổi thì hắn đã được xưng là thiên tài của giới võ học NB.
Cho nên, hắn hoàn toàn có lý do để tin tưởng, sư phụ của mình có đủ năng lực để giết Nguyên Mộc như giết gà.
- Người đời sau của Bùi gia đã xuất hiện, ta chờ ngươi đã 18 năm rồi.
Nam nhân trung niên ngẩng đầu nhìn về phía TQ, đầu tóc không gió mà bay:
- Vài chục năm qua Bố Đô Ngự Hồn đã chưa từng rút ra khỏi võ, ta sẽ dùng nó chém đầu của ngươi. Sau đó đem đầu của ngươi tế đệ cho cha ta, rửa nhục cho giới võ giả NB.
“ Keng..Keng…”
Cảm nhận được sát ý khủng bố trên người của nam nhân trung niên bùng nổ thì thanh Bố Đô Ngự Hồn khẽ rung lên.
- Sư phụ, Bùi gia kia có người nào trẻ tuổi không?
Cảm nhận được sát ý trên người nam nhân trung niên, cả người Đằng Dã liền sôi máu, nhịn không được mà hỏi.
- Có.
Nam nhân trung niên gật đầu:
- Hắn chính là đối thủ tiếp theo của con.
- Thật muốn bây giờ chém đầu tên TQ đó, nhấp nháp hương vị máu tươi của hắn a.
Nghe nam nhân trung niên nói thế thì Đằng Dã hưng phấn liếm liếm môi.
Lúc này đây, tại Châu Âu trong một tòa thành.
Một gã mặc trường bào màu đen, tay cầm quyền trượng tượng trưng cho quyền lực cùng thân phận địa vị của hắn.
Cửa cung điện có 16 hình trụ, trên hình trụ có điêu khắc những đồ án tinh mỹ. 4 gã hắc ý đang thủ hộ tại cửa cung điện, toàn thân toát ra hơi thở lạnh như băng.
- Xin mời vào nói cho Tôn quý chi thần rằng ta có tin tức cần báo cáo.
Nam nhân hắc bào mang theo vài phần kính sợ nói với tên thủ lĩnh đứng trước cửa.
- Dracula tôn quý, xin ngài chờ một chút.
Tên thủ lĩnh liền hoàn lễ với nam nhân trung niên tên là Dracula sau đó hắn xoay người, đi vào cung điện.
Trong cung điện mà một mảnh tối đen, đưa tay ra cũng không thấy được 5 ngón, làm cho người ta có cảm giác âm trầm đến cực điểm.
Dường như tên thủ lĩnh này đã có thói quen, sau khi đi vào cung điện thì hắn liền đi thẳng một đường, không một tiếng động, giống như là một u linh vậy.
Không biết qua bao lâu, tên thủ lĩnh đi dọc theo hành lang, đi tới cung điện phía trước rồi quỳ xuống, nói:
- Vô sở bất năng đích thần( Vị thần không gì là không làm được), Dracula nói là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với ngài.
- Để hắn vào.
Trên ghế ngồi khô lâu, tên thần bí nhân kia vẫn không nhúc nhích làm cho người ta có cảm giác không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
- Vâng, Vô sở bất năng thần.
Tên thủ lĩnh liền chậm rãi đứng dậy rồi cung kính lui ra.
- Vô sở bất năng đích thần.
1’ sau, Dracula đi vào Khô Lâu Vương, quỳ một gối xuống, vẻ mặt kính sợ nhìn vào vị thần bí nhân kia.
- Dracula, người có tin gì cần nói với ta ư?
Giọng nói của tên thần bí nhân lại vang lên làm cho người ta có cảm giác đang bị thẩm vấn.
- Thưa Vô sở bất năng đích thần, dựa vào tin tức thuộc ha thu thập được thì người TQ biến trước 18 năm trước đã hiện thân.
Dracula cung kính nói.
Oh?
Nghe được Dracula nói thế thì tên thần bí nhân kia hơi nghiêng người về phía trước, cười khẽ:
- Ta đợi hắn đã lâu rồi, rốt cuộc hắn cũng đã hiện thân.
- Vô sở bất năng đích thần, cho tới nay, chúng ta không dám đem thế lực thâm nhập vào TQ cũng bởi vì sự tồn tại của hắn.
Dracula do dự một chút, nói:
- Hiện giờ hắn đã hiện thân, ngài xem chúng ta nên làm như thế nào đây?
- Để người phía trước dùng tốc độ nhanh nhất đến ĐNA xử lý việc kia.
Thần bí nhân hơi trầm ngâm, nói:
- Chờ sau khi mọi chuyện được xử lý xong thì ngươi tự mình đi đến TQ một chuyến, lấy danh nghĩa của ta hạ chiến thư với hắn.
- Vâng.
Dracula lĩnh mệnh, cung kính lui ra.
- Võ thần TQ, hy vọng ngươi không làm cho ta thất vọng.
Khi Dracula lui ra, giọng nói khàn khàn của thần bí nhân kia lại vang lên.
Lúc này đây.
Giọng nói của hắn còn mang theo một tia chờ mong.
Sau đó, cả cung điện làm lâm vào im lặng giống như chết, tên thần bí nhân kia đã hoàn toàn sát nhập vào bóng tối.
- Hô hô, vũ thần TQ, thật sự là cảm ơn sự xuất hiện của người. Bởi vì sự xuất hiện của ngươi mà kế hoạch của chúng ta cũng bớt phiền hơn.
Đi ra khỏi cung điện, bên tai nghe được lời nói của thần bí nhân kia thì Dracula ngẩng đầu nhìn mặt trời, cười một cách âm trầm:
- Ánh sáng đã bao phủ mảnh đất ấy quá lâu, nên để cho bóng tối dưới lòng đất thay thế rồi.
Qua tử hiện, phong vân biến.
Tác giả :
Phong Cuồng