Siêu Cấp Cường Giả
Chương 345: Thế giới rất lớn cũng rất nhỏ
Ban đêm cả Yên Kinh đều giống những thành phố khác, đèn đuốc sáng trưng, đông nghẹt.
Kể từ khi máy bay tiến vào bầu trời Yên Kinh thì Bùi Đông Lai ngồi ở bên cửa sổ, mắt nhìn xuống cảnh vật ban đêm ở phía dưới Yên Kinh, sắc mặt bình tĩnh như nước, cũng không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Đối với Bùi Đông Lai mà nói thì đây là lần đầu tiên hắn đến Yên Kinh.
Mùa hè lúc trước khi hắn ngồi xe lửa xuôi nam đến Đông Hải thì cũng từng đi ngang qua Yên Kinh.
Ngày hôm đó, hắn chỉ dám ngồi trên xe lửa mà ngắm cảnh bên ngoài chứ không có bước xuống.
Không phải là không muốn, mà là không dám.
Bởi vì.
Khi đó hắn cảm thấy Yên Kinh là địa ngục đối với hắn, chỉ cần hắn dám bước lên mảnh đất này thì hắn sẽ trở thành một bộ hài cốt.
Lần này, thông qua cửa sổ trên máy bay, nhìn Yên Kinh từ trên bầu trời xuống.
Không biết là thân phận thay đổi hay tâm tình thay đổi mà ánh mắt của Bùi Đông Lai nhìn lại đầy vẻ thưởng thức.
Lần này, hắn cảm thấy Yên Kinh không còn đáng sợ nữa, cũng không còn là nơi để hắn cảm thấy kính sợ.
- Nghĩ gì thế.
Sau khi máy bay hạ xuống, Cổ Bồi Nguyên thấy Bùi Đông Lai thu hồi lại ánh mắt thì cười hỏi.
- Có cảm giác giống như là đang nằm mơ.
Bùi Đông Lai mở miệng nói nhưng trong lòng thì cảm thán không thôi. Vốn là hắn tính toán thông qua 4 năm cố gắng sau đó mới bước chân vào Yên Kinh, hôm nay khoảng cách so với kế hoạch 4 năm đã giảm đi rất nhiều, điều này làm cho hắn có cảm giác như mộng như ảo.
Bắc Tử Viết, Nam Bồi Nguyên.
Thân là một trong những ngôi sao sáng trong lĩnh vực kinh tế, mặc dù Cổ Bồi Nguyên không có hỗn vào quan trường hay là đi xuống biển để buôn bán nhưng thanh danh của Cổ Bồi Nguyên cũng đã lan xa.
Để tỏ lòng kính trọng vơi Cổ Bồi Nguyên, cho nên một người đứng đầu sự kiện lần này đã đến sân bay đón Cổ Bồi Nguyên, lúc thấy Cổ Bồi Nguyên thì khuôn mặt của người này mỉm cười, tôn trọng. Đối với Bùi Đông Lai thì hắn tỏ ra mỉm cười.
Chẳng qua.
Hắn đã âm thầm đánh giá Bùi Đông Lai 3 lần.
Sau đó, hắn nghĩ mãi không ra, Bùi Đông Lai dựa vào cái gì mà dám gọi nhịp cùng với thái tử của Diệp gia.
- Cỗ lão, lần hội nghị này được tiến hành ở Yên Kinh, trong lúc hội nghị được tiến hành thì mọi người sẽ ở trong khách sạn Yến Viên.
Trong chiếc Audi A6, nam nhân họ Diêu tên Lập mở miệng chủ động bắt chuyện với Cổ Bồi Nguyên:
- Tính đến trước mắt thì đa số đại biểu đã đến. Dựa vào an bài của buổi thảo luận lần nay thì ngài mai các đại biểu có thể được tụ tập lại với nhau rồi tự do thảo luận. Ngày mốt vào lúc 9h sáng, hội nghị sẽ được tiến hành tại trung tâm hội nghị quốc tế Yến Viên.
Cổ Bồi Nguyên mỉm cười gật đầu.
- Ngoài ra, Cổ lão, tôi đã an bài một phòng để một lát nữa ngài cùng với trợ thủ và học trò của mình đi ăn cơm, có được không?
Diêu Lập thấy Cổ Bồi Nguyên không có dị nghị thì lại hỏi thêm.
Cổ Bồi Nguyên lắc đầu nói:
- Buổi tối tôi ăn rất ít nên không cần.
Đang lúc nói chuyện, Cổ Bồi Nguyên quay đầu lại phía Bùi Đông Lai, hỏi:
- Đông Lai, cháu cùng Diêu cục trưởng dùng cơm đi.
- Không cần đâu lão sư, lúc nãy ở trên máy bay cháu đã ăn no rồi.
Bùi Đông Lai mỉm cười, từ chối.
- Diêu cục trưởng, tâm ý của cậu thì chúng tôi lĩnh, cơm tối sợ rằng sẽ không ăn.
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Cổ Bồi Nguyên hơi áy náy nhìn về Diêu Lập, nói.
- Có lão khách khí.
Đối với lời từ chối của Cổ Bồi Nguyên, Diêu Lập cũng không nói gì thêm mà là cười cười.
1 tiếng sau, xe hơi đã đến Yến Viên.
Bởi vì quy mô của buổi thảo luận này không nhỏ, dường như là hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của các nhà Kinh Tế học trong quốc nội, cộng thêm có nhiều đại của các ngành tham dự nên công tác an ninh cũng hết sức được chú trọng.
- Cổ lão, tôi không quấy rầy ngài nữa, ngài nghỉ sớm một chút.
Sau khi đưa Cổ Bồi Nguyên đến một gian phòng trong khách sạn Yến Viên thì dp khẽ mỉm cười, chuẩn bị cáo từ.
Cổ Bồi Nguyên mỉm cười, vươn tay ra cùng bắt tay với Diêu Lập:
- Làm phiền Diêu ti trưởng rồi.
- Là điều nên làm.
Diêu Lập cười rồi trả lời, sau đó quay lại mỉm cười với Trương Thụy và Bùi Đông Lai rồi liền rời khỏi phòng.
- Đông Lai, tối nay cháu nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai ta sẽ dẫn cháu đến tham gia buổi thảo luận.
Có lẽ biết Bùi Đông Lai mới đến Yên Kinh thì tâm tư không thể bình tình nên đợi sau khi Diêu Lập đi rồi thì Cổ Bồi Nguyên liền không có nóng lòng dẫn Bùi Đông Lai đi gặp các vị học giả ở vấn đề Kinh Tế học mà là để Bùi Đông Lai hảo hảo nghỉ ngơi.
- Tốt, lão sư.
Bùi Đông Lai gật đầu, cúi người chào rồi cáo lui.
Để tỏ lòng tôn trọng với Cổ Bồi Nguyên cho nên Chủ Bạn Phương đã đặt cho Cổ Bồi Nguyên một gian phòng hơn nữa 2 người Trương Thụy và Bùi Đông Lai mỗi người cũng ở riêng một phòng.
Phòng của Bùi Đông Lai nằm đối diện với phòng của Cổ Bồi Nguyên.
" Reng…Reng"
Đi vào phòng, Bùi Đông Lai để ba lô xuống, đang chuẩn bị đi tắm rửa thì đột nhiên tiếng điện thoại di động lại vang lên.
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, lấy điện thoại ra nhìn thì phát hiện người gọi điện không phải là Tần Đông Tuyết mà là bạn gái của Ngô Vũ Trạch, Tô Thi Vận.
Hơi có chút mất mác, Bùi Đông Lai nhấn nút nghe:
- Alô
- Bùi Đông Lai, tớ là Tô Thi Vận.
Đầu bên kia điện thoại, Tô Thi Vận liền giới thiệu.
- Tớ biết rồi.
- Cậu đã đến Yên Kinh chưa?
- Ừh, vừa mới tới.
- Buổi tối có rảnh không? Nếu có thời gian thì tớ mời cậu uống ly cà phê.
Tô Thi Vận chủ động mời.
- Ok.
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động cho nên liền đáp ứng.
Quán cà phê mà Tô Thi Vận hẹn Bùi Đông Lai là quán cà phê Vi Nhạc Thạch.
Sau khi bắt xe taxi đến, bước vào quán thì Bùi Đông Lai liền thấy được Tô Thi Vận đang ngồi ở gần bên cửa sổ.
Thấy được Bùi Đông Lai thì Tô Thi Vận liền đứng lên ý bảo, Bùi Đông Lai thấy thế thì mỉm cười, sau đó đi về phía cuaTô Thi Vận.
- Ngài khỏe chứ tên sinh, xin hỏi ngài dùng gì?
Bùi Đông Lai vừa mới ngồi xuống thì người phục vụ liền bước lên đưa cho Bùi Đông Lai một ly nước.
- Nước đá, cảm ơn.
Bùi Đông Lai khẽ mỉm cười.
Nước đá?
Nụ cười trên mặt người phục vụ liền cứng ngắc, đôi mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
- Cà phê ở nơi này rất ngon, mùi vị cũng không tệ, cậu dùng thử đi?
Tô Thi Vận thấy tên phục vụ lộ ra vẻ lúng túng thì mở miệng hướng Bùi Đông Lai nói.
- Tớ không quen uống cà phê, nước đá là được rồi.
Bùi Đông Lai cười lắc đầu.
Nghe Bùi Đông Lai nói như thế thì Tô Thi Vận cũng biết Bùi Đông Lai là một người kiên định, một khi đã làm ra quyết định gì rồi thì sẽ không thay đổi.
Đối với việc này, Tô Thi Vận cũng không có miễn cưỡng mà là mỉm cười ý bảo tên phục vụ cho Bùi Đông Lai một ly nước đá.
- Một tuần trước, Đông Tuyết đã bị mang về nhà rồi.
1" sau, sau khi phục vụ mang lên cho Bùi Đông Lai một ly nước đá thì Tô Thi Vận liền nói vào điểm chính:
- Trước khi đi thì cậu ấy nói cho tớ biết, trước khi buổi thảo luận về vấn đề Kinh Tế học diễn ra thì nàng có thể bị giam lỏng, không cách nào liên lạc được với cậu. Mấy ngày nay cậu có liền lạc với Đông Tuyết không?
- Không có.
Bùi Đông Lai lắc đầu.
"Haizz"
Thấy Bùi Đông Lai lắc đầu, Tô Thi Vận thở dài, nói:
- Cậu định làm như thế nào?
- Nên làm gì thì làm.
Bùi Đông Lai cười cười rồi bưng ly nước lên.
- Cậu….cậu sẽ không trách Đông Tuyết chứ?
Mắt thấy Bùi Đông Lai bưng ly nước đá lên thì Tô Thi Vận sợ Bùi Đông Lai sẽ trách Tần Đông Tuyết cho nên nàng mang theo vài phần lo lắng hỏi.
- Nếu như trách cậu ấy thì tớ cũng đã không đến đây.
Bùi Đông Lai uống một miếng nước đá rồi nói:
- Tớ hiểu được cậu ấy bất đắc dĩ.
" Hô!"
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Tô Thi Vận âm thầm thở nhẹ một hơi:
- Vậy thì tốt, đúng rồi thiếu chút nữa quên nói cho cậu biết, Đông Tuyết nói nếu như cậu cảm thấy lần này quá nhanh thì cứ từ từ, dù sao cũng còn hơn 3 năm, cậu ấy chịu được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Nếu như đã tới thì sẽ đem mọi chuyện làm cho xong xuôi.
Bùi Đông Lai cười cười, cười rất tự tin.
Tô Thi Vận liền ngạc nhiên, nàng không biết vì sao Bùi Đông Lai lại tự tin đến như vậy.
30" sau, Bùi Đông Lai và Tô Thi Vận kết thúc cuộc nói chuyện, cả 2 rời khỏi quán cà phê.
Để cho Bùi Đông Lai cảm thấy ngoài ý muốn là Tô Thi Vận không đi xe tới mà là ngồi taxi.
Bởi vì ngược đường nhau nên 2 người đã chia tay, Bùi Đông Lai tự ngồi lên taxi trở về khách sạn Yến Viên.
Không biết qua bao lâu, xe taxi dừng lại ở một ngã tư đường. Xuyên qua cửa kính xe thì Bùi Đông Lai thấy được mọt chiếc Audi A6 mang biểu số Yên Kinh dừng ở bên cạnh.
Cửa xe mở ra, một gương mặt lãnh diễm đập vào mắt Bùi Đông Lai.
Đối mặt với gương mặt này Bùi Đông Lai cũng không xa lạ gì.
Có lẽ là nhận ra Bùi Đông Lai đang chăm chú nhìn mình nên nữ nhân kia quay đầu lại nhìn về phía Bùi Đông Lai.
4 mắt đụng nhau, đồng tử của nữ nhân đột nhiên mở to ra, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Đèn đỏ chuyển thành xanh, Bùi Đông Lai thu hồi lại ánh mắt, xe taxi khởi động cùng chiếc Audi A6 gặp thoáng qua.
Bên trong xe taxi.
Lòng Bùi Đông Lai vững như bàn thạch, sắc mặt bình tĩnh.
Trong chiếc Audi A6 kia, cô bé từng được xưng là một trong những bông hoa giảng đường của Trầm Thành Nhất Trung, tên của nữ nhân này là Cố Mỹ Mỹ, lúc này vẻ mặt nàng vẫn ngây ngốc.
Thế giới rất lớn, cũng rất nhỏ.
Nhân sinh hà xứ bất tương phùng.
Kể từ khi máy bay tiến vào bầu trời Yên Kinh thì Bùi Đông Lai ngồi ở bên cửa sổ, mắt nhìn xuống cảnh vật ban đêm ở phía dưới Yên Kinh, sắc mặt bình tĩnh như nước, cũng không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Đối với Bùi Đông Lai mà nói thì đây là lần đầu tiên hắn đến Yên Kinh.
Mùa hè lúc trước khi hắn ngồi xe lửa xuôi nam đến Đông Hải thì cũng từng đi ngang qua Yên Kinh.
Ngày hôm đó, hắn chỉ dám ngồi trên xe lửa mà ngắm cảnh bên ngoài chứ không có bước xuống.
Không phải là không muốn, mà là không dám.
Bởi vì.
Khi đó hắn cảm thấy Yên Kinh là địa ngục đối với hắn, chỉ cần hắn dám bước lên mảnh đất này thì hắn sẽ trở thành một bộ hài cốt.
Lần này, thông qua cửa sổ trên máy bay, nhìn Yên Kinh từ trên bầu trời xuống.
Không biết là thân phận thay đổi hay tâm tình thay đổi mà ánh mắt của Bùi Đông Lai nhìn lại đầy vẻ thưởng thức.
Lần này, hắn cảm thấy Yên Kinh không còn đáng sợ nữa, cũng không còn là nơi để hắn cảm thấy kính sợ.
- Nghĩ gì thế.
Sau khi máy bay hạ xuống, Cổ Bồi Nguyên thấy Bùi Đông Lai thu hồi lại ánh mắt thì cười hỏi.
- Có cảm giác giống như là đang nằm mơ.
Bùi Đông Lai mở miệng nói nhưng trong lòng thì cảm thán không thôi. Vốn là hắn tính toán thông qua 4 năm cố gắng sau đó mới bước chân vào Yên Kinh, hôm nay khoảng cách so với kế hoạch 4 năm đã giảm đi rất nhiều, điều này làm cho hắn có cảm giác như mộng như ảo.
Bắc Tử Viết, Nam Bồi Nguyên.
Thân là một trong những ngôi sao sáng trong lĩnh vực kinh tế, mặc dù Cổ Bồi Nguyên không có hỗn vào quan trường hay là đi xuống biển để buôn bán nhưng thanh danh của Cổ Bồi Nguyên cũng đã lan xa.
Để tỏ lòng kính trọng vơi Cổ Bồi Nguyên, cho nên một người đứng đầu sự kiện lần này đã đến sân bay đón Cổ Bồi Nguyên, lúc thấy Cổ Bồi Nguyên thì khuôn mặt của người này mỉm cười, tôn trọng. Đối với Bùi Đông Lai thì hắn tỏ ra mỉm cười.
Chẳng qua.
Hắn đã âm thầm đánh giá Bùi Đông Lai 3 lần.
Sau đó, hắn nghĩ mãi không ra, Bùi Đông Lai dựa vào cái gì mà dám gọi nhịp cùng với thái tử của Diệp gia.
- Cỗ lão, lần hội nghị này được tiến hành ở Yên Kinh, trong lúc hội nghị được tiến hành thì mọi người sẽ ở trong khách sạn Yến Viên.
Trong chiếc Audi A6, nam nhân họ Diêu tên Lập mở miệng chủ động bắt chuyện với Cổ Bồi Nguyên:
- Tính đến trước mắt thì đa số đại biểu đã đến. Dựa vào an bài của buổi thảo luận lần nay thì ngài mai các đại biểu có thể được tụ tập lại với nhau rồi tự do thảo luận. Ngày mốt vào lúc 9h sáng, hội nghị sẽ được tiến hành tại trung tâm hội nghị quốc tế Yến Viên.
Cổ Bồi Nguyên mỉm cười gật đầu.
- Ngoài ra, Cổ lão, tôi đã an bài một phòng để một lát nữa ngài cùng với trợ thủ và học trò của mình đi ăn cơm, có được không?
Diêu Lập thấy Cổ Bồi Nguyên không có dị nghị thì lại hỏi thêm.
Cổ Bồi Nguyên lắc đầu nói:
- Buổi tối tôi ăn rất ít nên không cần.
Đang lúc nói chuyện, Cổ Bồi Nguyên quay đầu lại phía Bùi Đông Lai, hỏi:
- Đông Lai, cháu cùng Diêu cục trưởng dùng cơm đi.
- Không cần đâu lão sư, lúc nãy ở trên máy bay cháu đã ăn no rồi.
Bùi Đông Lai mỉm cười, từ chối.
- Diêu cục trưởng, tâm ý của cậu thì chúng tôi lĩnh, cơm tối sợ rằng sẽ không ăn.
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Cổ Bồi Nguyên hơi áy náy nhìn về Diêu Lập, nói.
- Có lão khách khí.
Đối với lời từ chối của Cổ Bồi Nguyên, Diêu Lập cũng không nói gì thêm mà là cười cười.
1 tiếng sau, xe hơi đã đến Yến Viên.
Bởi vì quy mô của buổi thảo luận này không nhỏ, dường như là hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của các nhà Kinh Tế học trong quốc nội, cộng thêm có nhiều đại của các ngành tham dự nên công tác an ninh cũng hết sức được chú trọng.
- Cổ lão, tôi không quấy rầy ngài nữa, ngài nghỉ sớm một chút.
Sau khi đưa Cổ Bồi Nguyên đến một gian phòng trong khách sạn Yến Viên thì dp khẽ mỉm cười, chuẩn bị cáo từ.
Cổ Bồi Nguyên mỉm cười, vươn tay ra cùng bắt tay với Diêu Lập:
- Làm phiền Diêu ti trưởng rồi.
- Là điều nên làm.
Diêu Lập cười rồi trả lời, sau đó quay lại mỉm cười với Trương Thụy và Bùi Đông Lai rồi liền rời khỏi phòng.
- Đông Lai, tối nay cháu nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai ta sẽ dẫn cháu đến tham gia buổi thảo luận.
Có lẽ biết Bùi Đông Lai mới đến Yên Kinh thì tâm tư không thể bình tình nên đợi sau khi Diêu Lập đi rồi thì Cổ Bồi Nguyên liền không có nóng lòng dẫn Bùi Đông Lai đi gặp các vị học giả ở vấn đề Kinh Tế học mà là để Bùi Đông Lai hảo hảo nghỉ ngơi.
- Tốt, lão sư.
Bùi Đông Lai gật đầu, cúi người chào rồi cáo lui.
Để tỏ lòng tôn trọng với Cổ Bồi Nguyên cho nên Chủ Bạn Phương đã đặt cho Cổ Bồi Nguyên một gian phòng hơn nữa 2 người Trương Thụy và Bùi Đông Lai mỗi người cũng ở riêng một phòng.
Phòng của Bùi Đông Lai nằm đối diện với phòng của Cổ Bồi Nguyên.
" Reng…Reng"
Đi vào phòng, Bùi Đông Lai để ba lô xuống, đang chuẩn bị đi tắm rửa thì đột nhiên tiếng điện thoại di động lại vang lên.
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, lấy điện thoại ra nhìn thì phát hiện người gọi điện không phải là Tần Đông Tuyết mà là bạn gái của Ngô Vũ Trạch, Tô Thi Vận.
Hơi có chút mất mác, Bùi Đông Lai nhấn nút nghe:
- Alô
- Bùi Đông Lai, tớ là Tô Thi Vận.
Đầu bên kia điện thoại, Tô Thi Vận liền giới thiệu.
- Tớ biết rồi.
- Cậu đã đến Yên Kinh chưa?
- Ừh, vừa mới tới.
- Buổi tối có rảnh không? Nếu có thời gian thì tớ mời cậu uống ly cà phê.
Tô Thi Vận chủ động mời.
- Ok.
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động cho nên liền đáp ứng.
Quán cà phê mà Tô Thi Vận hẹn Bùi Đông Lai là quán cà phê Vi Nhạc Thạch.
Sau khi bắt xe taxi đến, bước vào quán thì Bùi Đông Lai liền thấy được Tô Thi Vận đang ngồi ở gần bên cửa sổ.
Thấy được Bùi Đông Lai thì Tô Thi Vận liền đứng lên ý bảo, Bùi Đông Lai thấy thế thì mỉm cười, sau đó đi về phía cuaTô Thi Vận.
- Ngài khỏe chứ tên sinh, xin hỏi ngài dùng gì?
Bùi Đông Lai vừa mới ngồi xuống thì người phục vụ liền bước lên đưa cho Bùi Đông Lai một ly nước.
- Nước đá, cảm ơn.
Bùi Đông Lai khẽ mỉm cười.
Nước đá?
Nụ cười trên mặt người phục vụ liền cứng ngắc, đôi mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
- Cà phê ở nơi này rất ngon, mùi vị cũng không tệ, cậu dùng thử đi?
Tô Thi Vận thấy tên phục vụ lộ ra vẻ lúng túng thì mở miệng hướng Bùi Đông Lai nói.
- Tớ không quen uống cà phê, nước đá là được rồi.
Bùi Đông Lai cười lắc đầu.
Nghe Bùi Đông Lai nói như thế thì Tô Thi Vận cũng biết Bùi Đông Lai là một người kiên định, một khi đã làm ra quyết định gì rồi thì sẽ không thay đổi.
Đối với việc này, Tô Thi Vận cũng không có miễn cưỡng mà là mỉm cười ý bảo tên phục vụ cho Bùi Đông Lai một ly nước đá.
- Một tuần trước, Đông Tuyết đã bị mang về nhà rồi.
1" sau, sau khi phục vụ mang lên cho Bùi Đông Lai một ly nước đá thì Tô Thi Vận liền nói vào điểm chính:
- Trước khi đi thì cậu ấy nói cho tớ biết, trước khi buổi thảo luận về vấn đề Kinh Tế học diễn ra thì nàng có thể bị giam lỏng, không cách nào liên lạc được với cậu. Mấy ngày nay cậu có liền lạc với Đông Tuyết không?
- Không có.
Bùi Đông Lai lắc đầu.
"Haizz"
Thấy Bùi Đông Lai lắc đầu, Tô Thi Vận thở dài, nói:
- Cậu định làm như thế nào?
- Nên làm gì thì làm.
Bùi Đông Lai cười cười rồi bưng ly nước lên.
- Cậu….cậu sẽ không trách Đông Tuyết chứ?
Mắt thấy Bùi Đông Lai bưng ly nước đá lên thì Tô Thi Vận sợ Bùi Đông Lai sẽ trách Tần Đông Tuyết cho nên nàng mang theo vài phần lo lắng hỏi.
- Nếu như trách cậu ấy thì tớ cũng đã không đến đây.
Bùi Đông Lai uống một miếng nước đá rồi nói:
- Tớ hiểu được cậu ấy bất đắc dĩ.
" Hô!"
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Tô Thi Vận âm thầm thở nhẹ một hơi:
- Vậy thì tốt, đúng rồi thiếu chút nữa quên nói cho cậu biết, Đông Tuyết nói nếu như cậu cảm thấy lần này quá nhanh thì cứ từ từ, dù sao cũng còn hơn 3 năm, cậu ấy chịu được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Nếu như đã tới thì sẽ đem mọi chuyện làm cho xong xuôi.
Bùi Đông Lai cười cười, cười rất tự tin.
Tô Thi Vận liền ngạc nhiên, nàng không biết vì sao Bùi Đông Lai lại tự tin đến như vậy.
30" sau, Bùi Đông Lai và Tô Thi Vận kết thúc cuộc nói chuyện, cả 2 rời khỏi quán cà phê.
Để cho Bùi Đông Lai cảm thấy ngoài ý muốn là Tô Thi Vận không đi xe tới mà là ngồi taxi.
Bởi vì ngược đường nhau nên 2 người đã chia tay, Bùi Đông Lai tự ngồi lên taxi trở về khách sạn Yến Viên.
Không biết qua bao lâu, xe taxi dừng lại ở một ngã tư đường. Xuyên qua cửa kính xe thì Bùi Đông Lai thấy được mọt chiếc Audi A6 mang biểu số Yên Kinh dừng ở bên cạnh.
Cửa xe mở ra, một gương mặt lãnh diễm đập vào mắt Bùi Đông Lai.
Đối mặt với gương mặt này Bùi Đông Lai cũng không xa lạ gì.
Có lẽ là nhận ra Bùi Đông Lai đang chăm chú nhìn mình nên nữ nhân kia quay đầu lại nhìn về phía Bùi Đông Lai.
4 mắt đụng nhau, đồng tử của nữ nhân đột nhiên mở to ra, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Đèn đỏ chuyển thành xanh, Bùi Đông Lai thu hồi lại ánh mắt, xe taxi khởi động cùng chiếc Audi A6 gặp thoáng qua.
Bên trong xe taxi.
Lòng Bùi Đông Lai vững như bàn thạch, sắc mặt bình tĩnh.
Trong chiếc Audi A6 kia, cô bé từng được xưng là một trong những bông hoa giảng đường của Trầm Thành Nhất Trung, tên của nữ nhân này là Cố Mỹ Mỹ, lúc này vẻ mặt nàng vẫn ngây ngốc.
Thế giới rất lớn, cũng rất nhỏ.
Nhân sinh hà xứ bất tương phùng.
Tác giả :
Phong Cuồng