Siêu Cấp Cường Giả
Chương 266: Nạp Lan Minh Châu sám hối! (16)
Bởi vì có ánh hào quang của Nạp Lan gia ở Đông Bắc, Nạp Lan Minh Châu đã đem mình trở thành cành vàng lá ngọc, trở thành Nạp Lan công chúa cao cao tại thượng, đối với những người theo đuổi xung quanh ngay cả con mắt cũng không nhìn một cái. Nàng cho rằng những người theo đuổi nàng ngay cả tư cách xách giày cho nàng cũng không có.
Sau đó, nàng tiến vào Yên Kinh, giống như trước gặp được rất nhiều rất nhiều người theo đuổi, trong đó không thiếu những công tử như Lâm Phong.
Bởi vì gia thế sau lưng những công tử như Lâm Phong này, Nạp Lan Minh Châu không còn cảm thấy bọn họ là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng mà nàng tự cho là bản thân mình bất phàm, vẫn không có đồng ý, ngược lại, những công tử ca kia theo đuổi nàng khiến cho lòng tự tin cùng kiêu ngạo trong nội tâm nàng tăng lên...
Cho đến khi nàng gặp được Diệp Tranh Vanh.
Sau khi nhìn thấy Diệp Tranh Vanh người giống như chân mệnh thiên tử, Nạp Lan Minh Châu mới có mục tiêu, nàng muốn làm nữ nhân của Diệp Tranh Vanh.
Vì muốn thực hiện mục tiêu này, vì khiến cho Diệp Tranh Vanh chú ý, nàng không ngừng lượn lờ quanh kinh thành, bất quá… Nàng vẫn bảo vệ trinh tiết của mình.
Bởi vì… Nàng muốn trinh tiết của mình trao cho Diệp Tranh Vanh, giống như trước nàng cảm thấy chỉ có Diệp Tranh Vanh mới có tư cách đoạt đi lần đầu tiên của nàng!
Mà bởi vì ma xui quỷ khiến trở thành đại hồng nhân bên cạnh Diệp Tranh Vanh, sự tự tin cùng kiêu ngạo trong lòng Nạp Lan Minh Châu bành trướng tới cực điểm, thế cho nên sau khi nàng nhìn thấy Dương Sách thì nàng hoàn toàn không có đem Dương Sách để vào trong mắt, thậm chí nàng đã đem Dương Sách trở thành một con chó TQ.
Ở dưới dạng tình hình này, lúc này cảm nhận được phía dưới truyền đến cảm giác đau nhức, nàng liền biết lần đầu tiên của nàng định giữ lại cho Diệp Tranh Vanh đã bị con chó hạ tiện Dương Sách kia cướp đi, Nạp Lan Minh Châu chỉ cảm thấy sống không bằng chết, nàng dùng hết mọi lực lượng phản kháng, nhưng mà tất cả chí là phí công.
Hưởng thụ lần đầu tiên của Nạp Lan Minh Châu, đối mặt với sự phản kháng của Nạp Lan Minh Châu, Dương Sách đang cưỡi ở trên người Nạp Lan Minh Châu lại không có một chút điểm khoái cảm cùng hưng phấn nào.
Bởi vì… Trong lòng của hắn tuôn ra một cái ý niệm đáng sợ: Hắn đã triệt để đắc tội với Diệp Tranh Vanh, Bùi Đông Lai có giống với Diệp Tranh Vanh không, sẽ đem hắn bỏ rơi sao?
Sẽ.
Đây là đáp án trong lòng Dương Sách.
Đáp án này khiến cho Dương Sách khủng hoảng, thế cho nên hắn căn bản không có hưởng thụ cơn khoái cảm mà là máy móc di chuyển thân thể, đồng thời không nhịn được đem ánh mắt quăng về phía Bùi Đông Lai.
Trên ghế salon, Bùi Đông Lai lặng lẽ ngậm lấy điếu thuốc, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, nghe thanh âm "Đô đô" truyền vào trong tai, nhìn hết thảy chuyện xảy ra trước mắt, trên mặt không có đồng tình, không có nhân từ, không có kích động cùng hưng phấn, mà là khuôn mặt bình tĩnh không chút thay đổi.
Ngoài ngàn dặm, Yên Kinh thành.
Diệp Tranh Vanh đang đứng ở trước cửa sổ sát mặt đất, nhìn đèn đuốc sáng trưng trong Tử Cấm thành, cảm thụ được điện thoại di động rung lên, chân mày hơi nhíu lại.
Bởi vì hắn đã rõ tin tức của Bùi Đông Lai hiện nay nên hắn biết chủ nhân cuộc điện thoại chính là Bùi Đông Lai.
Mà đúng như Nạp Lan Minh Châu nói lúc trước, bởi vì niềm kiêu ngạo thuộc về Diệp đại thiếu gia nên Diệp Tranh Vanh đã khinh thường, không muốn giao thủ cùng Bùi Đông Lai. Sau đó, khi biết được trong thời gian ngắn Bùi Đông Lai đã xưng bá Hỗ Hàng, hắn mới cảm thấy Bùi Đông Lai đáng giá để hắn xuất thủ chơi một chút.
Cho nên, hắn mợi tạo ra đại bố cục này, hoặc là nói là một hồi trò chơi.
Hiện giờ, trò chơi kết thúc, Bùi Đông Lai thông qua cửa, trở thành người thắng.
Vào lúc này, Bùi Đông Lai gọi điện thoại tới có dụng ý gì, Diệp Tranh Vanh dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
Vài giây đồng hồ sau, Diệp Tranh Vanh thu hồi ánh mắt, đưa mắt nhìn một chút số điện thoại biểu hiện trên màn hình điện thoại di động, cuối cùng lựa chọn nghe.
- Ầu..zeah..a..a..a..ư..ư..ư…
Điện thoại vừa chuyển được, trong ống nghe liền truyền ra tiếng kêu sung sướng của một nữ nhân.
Chỉ một lần, Diệp Tranh Vanh liền nhận ra chủ nhân của thanh âm này là Nạp Lan Minh Châu.
Phát hiện này khiến trong tròng mắt của hắn hiện lên một tia lo lắng, bất quá… Rất nhanh, trên mặt của hắn lộ ra một nụ cười lạnh khinh thường:
- Bùi Đông Lai, cậu đang nếm quả ngọt thắng lợi sao?
Giang Ninh, trong phòng Tổng thống khách sạn Hi Nhĩ Đốn.
Sau khi Bùi Đông lai nhận thấy được Diệp Tranh Vanh tiếp điện thoại, liền nói to lên.
Diệp thiếu gia?
Lúc này, giọng nói của Diệp Tranh Vanh thông qua loa ngoài vang lên truyền vào trong tai Dương Sách cùng Nạp Lan Minh Châu, làm cho hai người cùng dừng lại, không hẹn mà cùng đem ánh mắt ném về hướng Bùi Đông Lai.
Sau phút ngây người ngắn ngủi, Nạp Lan Minh Châu xác định chủ nhân giọng nói vừa rồi đúng là Diệp Tranh Vanh, theo bản năng nàng muốn la lớn tiếng lên, hướng Diệp Tranh Vanh cầu cứu, nhưng mà lời vừa lên đến khóe miệng thì nàng chỉ cảm thấy cỏ họng mình nghẹn ứ, không dám gọi ra một tiếng.
Bởi vì lý trí nói cho nàng biết, lấy phần kiêu ngạo cùng tự phụ kia của Diệp Tranh Vanh. Nếu để cho Diệp Tranh Vanh biết thân thể của nàng bị Dương Sách cưỡi lên, như vậy, đời này của nàng vĩnh viễn không thể nào trở thành nữ nhân của Diệp Tranh Vanh, thậm chí ngay cả cơ hội làm một cái bình hoa, một món đồ chơi cũng không có!
Sau khi hiểu được điểm này, Nạp Lan Minh Châu không những đem lời nói đến khóe miệng nuốt xuống bụng, ngược lại, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, sắc mặt lo lắng nhìn Bùi Đông Lai.
Giờ khắc này, trong ánh mắt nàng nhìn về Bùi Đông Lai không có khinh miệt, không có cao cao tại thượng, cũng không có hận ý, có chẳng qua là khẩn cầu.
Khẩn cầu Bùi Đông Lai đừng nói chuyện này cho Diệp Tranh Vanh biết!
Dường như đã sớm đoán được một màn này, Bùi Đông Lai dùng ánh mắt thương hại nhìn Nạp Lan Minh Châu một cái.
- Bùi Đông Lai, đối với ta mà nói, chỉ có quyền lực mới có thể tượng trưng cho vinh quang cùng cường đại! Ngoài cái đó ra… Nữ nhân, các nàng chỉ là những bó hoa tươi xinh đẹp, chỉ là đồ trang sức đối với vinh quang mà thôi, làm đẹp thêm cho vinh quang mà thôi!
Thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, đầu bên kia điện thoại Diệp Tranh Vanh trầm mặc một hồi lâu, lại nói:
- Cái thế giới này, nữ nhân có thể sánh với Diệp Tranh Vanh ta không nhiều lắm, Tần Đông Tuyết coi như là một người. Cậu hiểu không… còn về Nạp Lan Minh Châu thì ngay cả tư cách làm đồ chơi cho ta cũng không có!
"Oanh!"
Lời nói hời hợt của Diệp Tranh Vanh, giống như một tia sét giữa trời nắng nổ vang bên tai Nạp Lan Minh Châu, hoặc là như một cái búa tạ, hung hăng đánh mạnh vào trái tim của nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Đem tự tin của nàng,
Đem kiêu ngạo của nàng,
Đem tia may mắn cuối cùng trong nội tâm của nàng,
Toàn bộ đập nát bấy!
Một cỗ khuất nhục cùng tuyệt vọng lan ra trong lòng của nàng.
Sắc mặt nàng trắng bệch, thân thể cứng ngắc, hai mắt vô thần nhìn Bùi Đông Lai.
"Nạp Lan tiểu thư, chẳng lẽ cô không cảm thấy có mấy lời nói đó, lúc làm một ít chuyện sẽ cảm thấy khá hơn một chút sao?"
"Ta mới vừa rồi nói với cô nhiều chuyện như vậy, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, Bùi gia chúng ta không có bất kỳ lỗi lầm nào với Nạp Lan gia các cô, ngược lại, không chỉ một lần giúp đỡ Nạp Lan gia các cô. Nhưng mà Nạp Lan gia các cô vì lợi ích, lấy oán báo ơn, cuối cùng chịu hậu quả, không trách được người khác!"
Trong đôi mắt hiện ra khuôn mặt bình tĩnh như trước của Bùi Đông Lai, bên tai nhớ lại lời nói lúc trước của Bùi Đông Lai. Rốt cuộc Nạp Lan Minh Châu cũng hiểu được nguyên nhân những lời nói trước đó của Bùi Đông Lai.
Tự gây nghiệt, không thể sống!
Đột nhiên Nạp Lan Minh Châu có cảm giác được rằng bản thân nàng giống như một con hề đang nhảy nhót trên sân khấu, giờ phút này, nàng đã lộ nguyên hình là một đứa hề.
Dưới ánh đèn, nàng giống như là bị đánh cắp linh hồn, hai mắt vô thần, mặt xám tro như người chết.
- Bùi Đông Lai, nói thật, ngay cả nữ nhân không xứng làm đồ chơi cho ta mà cậu cũng động tâm, ta thật lòng cảm thấy việc đem cậu trở thành đối thủ là chuyện tình ngu xuẩn nhất đời này của ta!
Lúc này, giọng nói Diệp Tranh Vanh một lần nữa vang lên:
- Nếu như để cho Tần Đông Tuyết đau khổ chờ trực cậu bước vào Tử Cấm thành biết chuyện này, nàng có hối hận không nhỉ? Giống như trước, một ngày kia khi nàng trở thành nữ nhân của ta, nàng hẳn là nên may mắn không có trở thành nữ nhân của cậu, mà là may mắn trở thành nữ nhân của ta!
- Có câu nói, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, thật ra là ta còn rất tò mò, rốt cuộc Nạp Lan Minh Châu bằng vào cái gì, mà cứ một lần, lại một lần tự cho mình là đúng.
Trên ghế salon, Bùi Đông Lai chậm rãi bóp tắt tàn thuốc, cười:
- Hiện tại ta đã biết, nàng là học theo mày —— ngượng ngùng rồi, Diệp đại thiếu gia, ở trong lòng mày, Nạp Lan Minh Châu ngay cả tư cách làm đồ chơi cho ngươi cũng không có, thì ở trong lòng ta, thân thể của nàng so với thân thể của tiểu thư trên đường còn muốn rẻ hơn. Mày cảm thấy rằng tao sẽ đụng nàng ư?
" Ách?"
Bởi vì nghe được tiếng rên của Nạp Lan Minh Châu, theo bản năng Diệp Tranh Vanh cho là Bùi Đông Lai đang hưởng trái ngọt thắng lợi, cưỡng đoạt thân thể Nạp Lan Minh Châu. Hiện giờ, Bùi Đông Lai nói như vậy cũng khiến cho Diệp Tranh Vanh khẽ ngơ ngác một chút.
- Diệp Tranh Vanh, tao biết nhất định mày đang hoài nghi lời nói của tao.
Bùi Đông Lai dùng một loại ngữ khí giống như đang nói chuyện phiếm với lão bằng hữu nói:
- Nếu không, tao chụp mấy tấm ảnh cho mày nhìn xem nhé?
"Bá!"
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai…, Nạp Lan Minh Châu đã tuyệt vọng không có bất kỳ phản ứng nào. Nhưng Dương Sách lại bị hù dọa đến sắc mặt biến đổi không ngừng, trên mặt cũng tìm không được nửa điểm dục vọng nữa.
- A… Thoạt nhìn nội tâm của mày đang dao động.
Thấy Diệp Tranh Vanh không nói lời nào, vẻ mặt Bùi Đông Lai hờ hững, nói:
- Tao cũng không dối gạt mày, người cưỡng đoạt Nạp Lan Minh Châu chính là Dương Sách, ân, là một con cờ trong bàn cờ của mày, hoặc là nói một con chó của mày, nhưng giờ đây hắn đã lựa chọn làm con chó của tao.
Một lần nữa nghe được lời nói của Bùi Đông Lai…, sắc mặt Diệp Tranh Vanh rốt cục thay đổi, cảm xúc lo lắng một lần nữa hiện ra trên mặt hắn.
Đối với hắn mà nói, mặc dù Nạp Lan Minh Châu ngay cả tư cách làm đồ chơi cho hắn cũng không có nhưng mà dù sao Nạp Lan Minh Châu cũng là một con cờ của hắn. Mà Dương Sách cũng là một con cờ của hắn thế nhưng hắn lại phản bội mình, trợ giúp Bùi Đông Lai. Điều này khiến hắn cảm thấy bị khiêu khích.
"Bịch!"
"Bịch!"
"Bịch!"
Cùng lúc đó, sau khi nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Dương Sách bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng ngã quỵ xuống, dập đầu với Bùi Đông Lai, mỗi một lần dập đầu đều là ra hết sức.
- Bùi… Bùi thiếu, Dương Sách đúng là con chó của ngài, ngài để cho Dương Sách cắn người nào, Dương Sách liền cắn người đó.
Sau mấy cái dập đầu, trán của Dương Sách be bét máu, máu chảy không ngừng, nhưng mà hắn lại không để ý đến, mà là hướng Bùi Đông Lai tỏ rõ lòng trung thành.
- Diệp thiếu gia, nghe được không, chó của mày lại muốn cắn ngược lại mày.
Thấy bộ dáng ra sức dập đầu của Dương Sách, nghe những lời nói của Dương Sách…, Bùi Đông Lai không nhịn được mỉm cười trêu ghẹo nói.
- Bùi Đông Lai, mày chớ vội đắc ý, trò chơi mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Tranh Vanh giận đến không nhẹ, bất quá không có thể hiện trong giọng nói, ngữ khí của hắn vẫn tràn đầy cảm giác tự phụ:
- Tao nghĩ đồ trong tay tao, không có ai có thể cướp đi được; chuyện mà tao muốn làm thì không có ai có thể ngăn cản. Tần Đông Tuyết, nàng nhất định sẽ trở thành bó hoa tươi chúc mừng nghi thức lên ngôi của tao!
- Không có khả năng.
Bùi Đông Lai nhẹ giọng nói:
- Bởi vì nàng sẽ trở thành bến cảng tình yêu của tao còn mày sẽ trở thành hài cốt dưới chân của tao.
…
Sau đó, nàng tiến vào Yên Kinh, giống như trước gặp được rất nhiều rất nhiều người theo đuổi, trong đó không thiếu những công tử như Lâm Phong.
Bởi vì gia thế sau lưng những công tử như Lâm Phong này, Nạp Lan Minh Châu không còn cảm thấy bọn họ là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng mà nàng tự cho là bản thân mình bất phàm, vẫn không có đồng ý, ngược lại, những công tử ca kia theo đuổi nàng khiến cho lòng tự tin cùng kiêu ngạo trong nội tâm nàng tăng lên...
Cho đến khi nàng gặp được Diệp Tranh Vanh.
Sau khi nhìn thấy Diệp Tranh Vanh người giống như chân mệnh thiên tử, Nạp Lan Minh Châu mới có mục tiêu, nàng muốn làm nữ nhân của Diệp Tranh Vanh.
Vì muốn thực hiện mục tiêu này, vì khiến cho Diệp Tranh Vanh chú ý, nàng không ngừng lượn lờ quanh kinh thành, bất quá… Nàng vẫn bảo vệ trinh tiết của mình.
Bởi vì… Nàng muốn trinh tiết của mình trao cho Diệp Tranh Vanh, giống như trước nàng cảm thấy chỉ có Diệp Tranh Vanh mới có tư cách đoạt đi lần đầu tiên của nàng!
Mà bởi vì ma xui quỷ khiến trở thành đại hồng nhân bên cạnh Diệp Tranh Vanh, sự tự tin cùng kiêu ngạo trong lòng Nạp Lan Minh Châu bành trướng tới cực điểm, thế cho nên sau khi nàng nhìn thấy Dương Sách thì nàng hoàn toàn không có đem Dương Sách để vào trong mắt, thậm chí nàng đã đem Dương Sách trở thành một con chó TQ.
Ở dưới dạng tình hình này, lúc này cảm nhận được phía dưới truyền đến cảm giác đau nhức, nàng liền biết lần đầu tiên của nàng định giữ lại cho Diệp Tranh Vanh đã bị con chó hạ tiện Dương Sách kia cướp đi, Nạp Lan Minh Châu chỉ cảm thấy sống không bằng chết, nàng dùng hết mọi lực lượng phản kháng, nhưng mà tất cả chí là phí công.
Hưởng thụ lần đầu tiên của Nạp Lan Minh Châu, đối mặt với sự phản kháng của Nạp Lan Minh Châu, Dương Sách đang cưỡi ở trên người Nạp Lan Minh Châu lại không có một chút điểm khoái cảm cùng hưng phấn nào.
Bởi vì… Trong lòng của hắn tuôn ra một cái ý niệm đáng sợ: Hắn đã triệt để đắc tội với Diệp Tranh Vanh, Bùi Đông Lai có giống với Diệp Tranh Vanh không, sẽ đem hắn bỏ rơi sao?
Sẽ.
Đây là đáp án trong lòng Dương Sách.
Đáp án này khiến cho Dương Sách khủng hoảng, thế cho nên hắn căn bản không có hưởng thụ cơn khoái cảm mà là máy móc di chuyển thân thể, đồng thời không nhịn được đem ánh mắt quăng về phía Bùi Đông Lai.
Trên ghế salon, Bùi Đông Lai lặng lẽ ngậm lấy điếu thuốc, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, nghe thanh âm "Đô đô" truyền vào trong tai, nhìn hết thảy chuyện xảy ra trước mắt, trên mặt không có đồng tình, không có nhân từ, không có kích động cùng hưng phấn, mà là khuôn mặt bình tĩnh không chút thay đổi.
Ngoài ngàn dặm, Yên Kinh thành.
Diệp Tranh Vanh đang đứng ở trước cửa sổ sát mặt đất, nhìn đèn đuốc sáng trưng trong Tử Cấm thành, cảm thụ được điện thoại di động rung lên, chân mày hơi nhíu lại.
Bởi vì hắn đã rõ tin tức của Bùi Đông Lai hiện nay nên hắn biết chủ nhân cuộc điện thoại chính là Bùi Đông Lai.
Mà đúng như Nạp Lan Minh Châu nói lúc trước, bởi vì niềm kiêu ngạo thuộc về Diệp đại thiếu gia nên Diệp Tranh Vanh đã khinh thường, không muốn giao thủ cùng Bùi Đông Lai. Sau đó, khi biết được trong thời gian ngắn Bùi Đông Lai đã xưng bá Hỗ Hàng, hắn mới cảm thấy Bùi Đông Lai đáng giá để hắn xuất thủ chơi một chút.
Cho nên, hắn mợi tạo ra đại bố cục này, hoặc là nói là một hồi trò chơi.
Hiện giờ, trò chơi kết thúc, Bùi Đông Lai thông qua cửa, trở thành người thắng.
Vào lúc này, Bùi Đông Lai gọi điện thoại tới có dụng ý gì, Diệp Tranh Vanh dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
Vài giây đồng hồ sau, Diệp Tranh Vanh thu hồi ánh mắt, đưa mắt nhìn một chút số điện thoại biểu hiện trên màn hình điện thoại di động, cuối cùng lựa chọn nghe.
- Ầu..zeah..a..a..a..ư..ư..ư…
Điện thoại vừa chuyển được, trong ống nghe liền truyền ra tiếng kêu sung sướng của một nữ nhân.
Chỉ một lần, Diệp Tranh Vanh liền nhận ra chủ nhân của thanh âm này là Nạp Lan Minh Châu.
Phát hiện này khiến trong tròng mắt của hắn hiện lên một tia lo lắng, bất quá… Rất nhanh, trên mặt của hắn lộ ra một nụ cười lạnh khinh thường:
- Bùi Đông Lai, cậu đang nếm quả ngọt thắng lợi sao?
Giang Ninh, trong phòng Tổng thống khách sạn Hi Nhĩ Đốn.
Sau khi Bùi Đông lai nhận thấy được Diệp Tranh Vanh tiếp điện thoại, liền nói to lên.
Diệp thiếu gia?
Lúc này, giọng nói của Diệp Tranh Vanh thông qua loa ngoài vang lên truyền vào trong tai Dương Sách cùng Nạp Lan Minh Châu, làm cho hai người cùng dừng lại, không hẹn mà cùng đem ánh mắt ném về hướng Bùi Đông Lai.
Sau phút ngây người ngắn ngủi, Nạp Lan Minh Châu xác định chủ nhân giọng nói vừa rồi đúng là Diệp Tranh Vanh, theo bản năng nàng muốn la lớn tiếng lên, hướng Diệp Tranh Vanh cầu cứu, nhưng mà lời vừa lên đến khóe miệng thì nàng chỉ cảm thấy cỏ họng mình nghẹn ứ, không dám gọi ra một tiếng.
Bởi vì lý trí nói cho nàng biết, lấy phần kiêu ngạo cùng tự phụ kia của Diệp Tranh Vanh. Nếu để cho Diệp Tranh Vanh biết thân thể của nàng bị Dương Sách cưỡi lên, như vậy, đời này của nàng vĩnh viễn không thể nào trở thành nữ nhân của Diệp Tranh Vanh, thậm chí ngay cả cơ hội làm một cái bình hoa, một món đồ chơi cũng không có!
Sau khi hiểu được điểm này, Nạp Lan Minh Châu không những đem lời nói đến khóe miệng nuốt xuống bụng, ngược lại, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, sắc mặt lo lắng nhìn Bùi Đông Lai.
Giờ khắc này, trong ánh mắt nàng nhìn về Bùi Đông Lai không có khinh miệt, không có cao cao tại thượng, cũng không có hận ý, có chẳng qua là khẩn cầu.
Khẩn cầu Bùi Đông Lai đừng nói chuyện này cho Diệp Tranh Vanh biết!
Dường như đã sớm đoán được một màn này, Bùi Đông Lai dùng ánh mắt thương hại nhìn Nạp Lan Minh Châu một cái.
- Bùi Đông Lai, đối với ta mà nói, chỉ có quyền lực mới có thể tượng trưng cho vinh quang cùng cường đại! Ngoài cái đó ra… Nữ nhân, các nàng chỉ là những bó hoa tươi xinh đẹp, chỉ là đồ trang sức đối với vinh quang mà thôi, làm đẹp thêm cho vinh quang mà thôi!
Thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, đầu bên kia điện thoại Diệp Tranh Vanh trầm mặc một hồi lâu, lại nói:
- Cái thế giới này, nữ nhân có thể sánh với Diệp Tranh Vanh ta không nhiều lắm, Tần Đông Tuyết coi như là một người. Cậu hiểu không… còn về Nạp Lan Minh Châu thì ngay cả tư cách làm đồ chơi cho ta cũng không có!
"Oanh!"
Lời nói hời hợt của Diệp Tranh Vanh, giống như một tia sét giữa trời nắng nổ vang bên tai Nạp Lan Minh Châu, hoặc là như một cái búa tạ, hung hăng đánh mạnh vào trái tim của nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Đem tự tin của nàng,
Đem kiêu ngạo của nàng,
Đem tia may mắn cuối cùng trong nội tâm của nàng,
Toàn bộ đập nát bấy!
Một cỗ khuất nhục cùng tuyệt vọng lan ra trong lòng của nàng.
Sắc mặt nàng trắng bệch, thân thể cứng ngắc, hai mắt vô thần nhìn Bùi Đông Lai.
"Nạp Lan tiểu thư, chẳng lẽ cô không cảm thấy có mấy lời nói đó, lúc làm một ít chuyện sẽ cảm thấy khá hơn một chút sao?"
"Ta mới vừa rồi nói với cô nhiều chuyện như vậy, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, Bùi gia chúng ta không có bất kỳ lỗi lầm nào với Nạp Lan gia các cô, ngược lại, không chỉ một lần giúp đỡ Nạp Lan gia các cô. Nhưng mà Nạp Lan gia các cô vì lợi ích, lấy oán báo ơn, cuối cùng chịu hậu quả, không trách được người khác!"
Trong đôi mắt hiện ra khuôn mặt bình tĩnh như trước của Bùi Đông Lai, bên tai nhớ lại lời nói lúc trước của Bùi Đông Lai. Rốt cuộc Nạp Lan Minh Châu cũng hiểu được nguyên nhân những lời nói trước đó của Bùi Đông Lai.
Tự gây nghiệt, không thể sống!
Đột nhiên Nạp Lan Minh Châu có cảm giác được rằng bản thân nàng giống như một con hề đang nhảy nhót trên sân khấu, giờ phút này, nàng đã lộ nguyên hình là một đứa hề.
Dưới ánh đèn, nàng giống như là bị đánh cắp linh hồn, hai mắt vô thần, mặt xám tro như người chết.
- Bùi Đông Lai, nói thật, ngay cả nữ nhân không xứng làm đồ chơi cho ta mà cậu cũng động tâm, ta thật lòng cảm thấy việc đem cậu trở thành đối thủ là chuyện tình ngu xuẩn nhất đời này của ta!
Lúc này, giọng nói Diệp Tranh Vanh một lần nữa vang lên:
- Nếu như để cho Tần Đông Tuyết đau khổ chờ trực cậu bước vào Tử Cấm thành biết chuyện này, nàng có hối hận không nhỉ? Giống như trước, một ngày kia khi nàng trở thành nữ nhân của ta, nàng hẳn là nên may mắn không có trở thành nữ nhân của cậu, mà là may mắn trở thành nữ nhân của ta!
- Có câu nói, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, thật ra là ta còn rất tò mò, rốt cuộc Nạp Lan Minh Châu bằng vào cái gì, mà cứ một lần, lại một lần tự cho mình là đúng.
Trên ghế salon, Bùi Đông Lai chậm rãi bóp tắt tàn thuốc, cười:
- Hiện tại ta đã biết, nàng là học theo mày —— ngượng ngùng rồi, Diệp đại thiếu gia, ở trong lòng mày, Nạp Lan Minh Châu ngay cả tư cách làm đồ chơi cho ngươi cũng không có, thì ở trong lòng ta, thân thể của nàng so với thân thể của tiểu thư trên đường còn muốn rẻ hơn. Mày cảm thấy rằng tao sẽ đụng nàng ư?
" Ách?"
Bởi vì nghe được tiếng rên của Nạp Lan Minh Châu, theo bản năng Diệp Tranh Vanh cho là Bùi Đông Lai đang hưởng trái ngọt thắng lợi, cưỡng đoạt thân thể Nạp Lan Minh Châu. Hiện giờ, Bùi Đông Lai nói như vậy cũng khiến cho Diệp Tranh Vanh khẽ ngơ ngác một chút.
- Diệp Tranh Vanh, tao biết nhất định mày đang hoài nghi lời nói của tao.
Bùi Đông Lai dùng một loại ngữ khí giống như đang nói chuyện phiếm với lão bằng hữu nói:
- Nếu không, tao chụp mấy tấm ảnh cho mày nhìn xem nhé?
"Bá!"
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai…, Nạp Lan Minh Châu đã tuyệt vọng không có bất kỳ phản ứng nào. Nhưng Dương Sách lại bị hù dọa đến sắc mặt biến đổi không ngừng, trên mặt cũng tìm không được nửa điểm dục vọng nữa.
- A… Thoạt nhìn nội tâm của mày đang dao động.
Thấy Diệp Tranh Vanh không nói lời nào, vẻ mặt Bùi Đông Lai hờ hững, nói:
- Tao cũng không dối gạt mày, người cưỡng đoạt Nạp Lan Minh Châu chính là Dương Sách, ân, là một con cờ trong bàn cờ của mày, hoặc là nói một con chó của mày, nhưng giờ đây hắn đã lựa chọn làm con chó của tao.
Một lần nữa nghe được lời nói của Bùi Đông Lai…, sắc mặt Diệp Tranh Vanh rốt cục thay đổi, cảm xúc lo lắng một lần nữa hiện ra trên mặt hắn.
Đối với hắn mà nói, mặc dù Nạp Lan Minh Châu ngay cả tư cách làm đồ chơi cho hắn cũng không có nhưng mà dù sao Nạp Lan Minh Châu cũng là một con cờ của hắn. Mà Dương Sách cũng là một con cờ của hắn thế nhưng hắn lại phản bội mình, trợ giúp Bùi Đông Lai. Điều này khiến hắn cảm thấy bị khiêu khích.
"Bịch!"
"Bịch!"
"Bịch!"
Cùng lúc đó, sau khi nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Dương Sách bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng ngã quỵ xuống, dập đầu với Bùi Đông Lai, mỗi một lần dập đầu đều là ra hết sức.
- Bùi… Bùi thiếu, Dương Sách đúng là con chó của ngài, ngài để cho Dương Sách cắn người nào, Dương Sách liền cắn người đó.
Sau mấy cái dập đầu, trán của Dương Sách be bét máu, máu chảy không ngừng, nhưng mà hắn lại không để ý đến, mà là hướng Bùi Đông Lai tỏ rõ lòng trung thành.
- Diệp thiếu gia, nghe được không, chó của mày lại muốn cắn ngược lại mày.
Thấy bộ dáng ra sức dập đầu của Dương Sách, nghe những lời nói của Dương Sách…, Bùi Đông Lai không nhịn được mỉm cười trêu ghẹo nói.
- Bùi Đông Lai, mày chớ vội đắc ý, trò chơi mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Tranh Vanh giận đến không nhẹ, bất quá không có thể hiện trong giọng nói, ngữ khí của hắn vẫn tràn đầy cảm giác tự phụ:
- Tao nghĩ đồ trong tay tao, không có ai có thể cướp đi được; chuyện mà tao muốn làm thì không có ai có thể ngăn cản. Tần Đông Tuyết, nàng nhất định sẽ trở thành bó hoa tươi chúc mừng nghi thức lên ngôi của tao!
- Không có khả năng.
Bùi Đông Lai nhẹ giọng nói:
- Bởi vì nàng sẽ trở thành bến cảng tình yêu của tao còn mày sẽ trở thành hài cốt dưới chân của tao.
…
Tác giả :
Phong Cuồng