Siêu Cấp Cường Giả
Chương 213: Hảo tụ hảo tán (*)
Cơ hồ tất cả mọi người đều muốn biết Bùi Đông Lai rốt cuộc là thần thánh phương nào mà chẳng những có thể thân mật cùng Hạ Y Na ngoài ra còn khiến chủ quán bar phải tự mình dâng tặng hai chai rượu quý.
Đối mặt với những ánh mắt ngạc nhiên kia Bùi Đông Lai cũng không để tâm, hắn nâng chén rượu hướng tới mọi người biểu đạt sự áy náy vì lần trước ra đi không từ biệt.
- Bùi Đông Lai, hôm đó tại quán bar Hàng Hồ chơi chưa đã, hôm nay nhất định phải tận hứng.
Chạm cốc, Hạ Y Na nói.
- Được.
Khi còn trên đường về Đông Hải, Ngô Vũ Trạch đã nói cho Bùi Đông Lai biết rằng đêm hắn giết Phương Chấn, đám người Hạ Y Na chẳng những suýt chút nữa bị cảnh sát bắt đi mà còn phải lo lắng cả một đêm, trong lòng hắn thấy áy náy nên không từ chối đề nghị của Hạ Y Na, thẳng thắn đáp ứng.
Sau đó….dưới sự yêu cầu nhất quyết của Hạ Y Na, Bùi Đông Lai nốc sạch cốc rượu.
Lúc Bùi Đông Lai uống rượu, có thể thấy được Quách Lệ Na không cao hứng như trước còn Ngô Vũ Trạch lại rất thản nhiên.
Đối với việc này, Bùi Đông Lai đã biết một ít từ miệng của Ngô Vũ Trạch, đành im lặng không nói gì.
Bùi Đông Lai vừa uống xong Hạ Y Na đã xung phong rót tiếp, mọi người trừ Quách Lệ Na ra đều hứng trí phụ họa hết mình.
Bất tri bất giác hai chai rượu ngon nổi tiếng đến từ nước Pháp đã trôi vào bụng mấy người, Hạ Y Na uống đến mức hai má đỏ lên, đôi mắt long lanh đã có phần ngà ngà say.
Cùng lúc đó người phục vụ mà lúc đầu dẫn Bùi Đông Lai với Ngô Vũ Trạch vào đây cầm thêm tới cho mọi người năm chai rượu giống như chai mà ông chủ họ đã đem đến lúc trước.
Đến 10h30 khi mà DJ chuẩn bi sắp bắt đầu, trong năm chai rượu lấy thêm ra đã có ba chai cạn đến đáy.
Trên ghế sô fa, khuôn mặt Hạ Y Na đỏ bừng tựa vào đầu vai Bùi Đông Lai, nói năng đã không còn rõ ràng, mà Trang Bích Phàm do ko chịu nổi men rượu nên say mèm nằm trên ghế.
- Bùi Đông Lai, Trang Bích Phàm không thể uống được nữa.
- Uống, đêm nay không say không về!
Không đợi Bùi Đông Lai đáp lời, Hạ Y Na đã quơ bàn tay nhỏ bé ra nói giọng mơ hồ.
- Hạ tỷ, em sợ hắn uống tiếp sẽ xảy ra chuyện.
Tằng Khả Tâm có vẻ lo lắng.
Lúc này Hạ Y Na không thể nói thêm gì nữa vì say quá ngã vào lòng Bùi Đông Lai.
- Tớ thấy hôm nay có lẽ nên dừng lại ở đây thôi.
Thấy hai người đã say, Bùi Đông Lai nói
Với đề nghị này không ai dị nghị gì hết.
Sau đó không đợi hai vị Minh Tinh kia kịp ra mặt, ông chủ quán bar Hoàng Hậu tự mình tiễn đám người Bùi Đông Lai đi trong ánh mắt chăm chú của mọi khách nhân.
- Hoàng ca, đêm nay đã làm phiền anh rồi.
Ra khỏi quán bar, Bùi Đông Lai vừa nâng Hạ Y Na vừa cảm ơn ông chủ quán bar, hắn vừa hỏi tên ông chủ từ một người phục vụ.
- Bùi... Bùi thiếu không cần khách khí, đây là việc tôi phải làm.
Hoàng Thành thật không thể ngờ được Bùi Đông Lai lại biết tên y nên có vẻ rất kích động, y biết điều hỏi han:
- Bùi thiếu, tôi thấy các bạn bè của cậu đều uống nhiều quá rồi, nếu không tiện về thì bên cạnh có chỗ trọ cũng do tôi mở, tôi có thể chuẩn bị phòng cho mọi ngươi, nếu cậu thích để tôi phái người dẫn đi.
- Vũ Trạch, chú cùng Quách Lệ Na đi trước đi.
Nghe Hoàng Thành nói thế, Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút rồi phân phó cho Ngô Vũ Trạch.
- Ok.
Ngô Vũ Trạch cũng nghe được Hoàng Thành nói thế, nghĩ một chút liền đồng ý.
- Văn Cảnh, chú giúp ka dìu Bích Phàm ra xe, ka đỡ Hạ Y Na.
Sau khi Ngô Vũ Trạch và Quách Lệ Na đã đi, Bùi Đông Lai nhìn Cổ Văn Cảnh nói.
- Ừh.
Cổ Văn Cảnh vừa giúp Tằng Khả Tâm đỡ Trang Bích Phàm vừa đáp.
Rất nhanh chóng, Hoàng Thành điều một chiếc xe Mercedes đến, tự mình giúp đỡ Cổ Văn Cảnh đưa Trang Bích Phàm lên xe.
- Các cậu đi trước đi.
Thấy bốn người Cổ Văn Cảnh đã lên xe, Bùi Đông Lai mới dìu người đã say như chết là Hạ Y Na tới cỗ xe Land Rover mà đỏ kia.
- Cậu khỏe chứ, Bùi Thiếu. Tôi là vệ sĩ của Hạ tiểu thư.
Không đợi Bùi Đông Lai lấy chìa khóa trong túi Hạ Y Na, nam trung niên luôn đi theo Hạ Y Na đã bước lên trước nói rõ thân phận mình:
- Hạ tiểu thư uống quá say, vì phòng ngừa những điều bất trắc nên tiểu thư sẽ không trở về trường học, tôi đưa cô ấy về nhà.
- Được.
Lần trước ở Hàng Hồ Bùi Đông Lai đã biết trung niên này âm thầm bảo vệ Hạ Y Na nên với đề nghị này của y Bùi Đông Lai cũng không có ý kiến gì, đem chìa khóa xe đưa cho y đồng thời đưa Hạ Y Na lên xe.
"Ân..."
Hạ Y Na được Hạ Y Na nâng lên xe lại cứ ôm chặt lấy cánh tay Bùi Đông Lai như trước, không chịu bỏ ra.
Bùi Đông Lai thấy vậy chỉ cười khổ, cố gắng giãy ra.
- Đông..Đông Lai. Đưa tớ về.
Không để Bùi Đông Lai rút tay ra, Hạ Y Na mở mắt nói mơ hồ.
- Nếu không phiền thì Bùi thiếu tiễn tiểu thư một đoạn đi."
Người đàn ông trung niên nghĩ ngợi một lúc nói:
- Nếu không một mình tôi đưa tiểu thư về cũng không tiện.
Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm, lát sau gật đầu đồng ý.
Người đàn ông kia thấy vậy thì im lặng khởi động ô tô đi tới khu vực nhà giàu Cao Nhĩ Phu.
20 phút sau.
Ngô Vũ Trạch không mang Quách Lệ Na đi lấy phòng như trước mà dừng xe ở một chỗ trên đường cái.
- Ngô Vũ Trạch, anh có phải muốn chia tay với em hay không?
Thấy Ngô Vũ Trạch dừng lại, Quách Lệ Na vốn trầm mặc cả tối giờ nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi.
"Ba!"
Ngô Vũ Trạch không lập tức trả lời mà châm lửa hút một điếu thuốc, nhìn khuôn mặt yêu mị của Quách Lệ Na nói:
- Kì thật, em ước gì anh nói chia tay với em đúng không?
Lộp bộp!
Ngạc nhiên nghe thấy câu nói của Ngô Vũ Trạch, trong lòng Quách Lệ Na cả kinh, làm ra một bộ dáng tức giận phẫn nộ nói:
- Ngô Vũ Trạch, anh muốn chia tay thì chia tay, cần gì phải tìm lý do như thế? Một nam nhân như anh mà đem hết trách nhiệm đổ lên đầu em, anh không biết xấu hổ sao?
- Em hẳn còn nhớ khi em nói muốn ở cùng anh, anh đã nói với em rằng chúng ta không thể có kết quả tốt, em nói muốn thử xem sao, anh đã bảo có thể thử nhưng em không được hối hận, em đã khẳng định sẽ không hối hận. Đêm đó chúng ta đã lên giường.
Ngô Vũ Trạch rít một hơi thuốc nói:
- Mà từ sau đợt huấn luyện quân sự, em một mặt ở với anh, mặt khác lại thường xuyên liên hệ cùng một người học cùng trường tên là Ngưu Hải Đào đúng không?
"Bá!"
Dường như không thể ngờ được Ngô Vũ Trạch sẽ nói như thế, sắc mặt Quách Lệ Na đại biến.
- Anh không có thói quen xem trộm điện thoại, càng không đi giám sát nhất cử nhất động của em. Sở dĩ anh biết điều này bởi vì có một lần trong lúc anh đang tắm ở khách sạn, em lén nghe điện thoại bị anh vô tình nghe thấy.
Ngô Vũ Trạch nhìn Quách Lệ Na bằng một ánh mắt phức tạp, cười nói.
Quách Lệ Na im lặng.
- Lúc đầu em lựa chọn ở cùng anh vì gia cảnh của anh thoạt nhìn cũng không kém, mà sau khi cái tên nam sinh Ngưu Đào Hải kia bắt đầu theo đuổi em, em vì biết được gia cảnh của hắn cũng rất tốt nên đã bắt đầu vừa ở cùng anh vùa đối tốt với hắn, coi như chuẩn bị một đường lui.
Thấy Quách lệ Na không nói gì, Ngô Vũ Trạch thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ngã tư xa hoa trụy lạc, giận dữ nói:
- Mà em theo anh quay về Hàng Hồ một mặt vì Hạ Y Na đề nghị, mặt khác chính là muốn biết thực tế tình hình nhà anh để đưa ra lựa chọn cuối cùng.
- Anh nghĩ rằng khi ở quán bar BBS em nghe được bốn chữ Ngô gia phế vật thì đã có quyết định của mình. Nguồn:
Ngô Vũ Trạch nói cong bóp tắt tàn thuốc, nói tiếp:
- Nhưng em còn chưa buông tha cho anh, bởi vì trước đây em đã trả giá không ít, đương nhiên đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, mà còn có thể coi là nguyên nhân không đáng kể, bởi vì sự trả giá của em đã đánh đổi được rất nhiều thứ.
Quách Lệ Na trầm mặc, từ sau khi ở chung với Ngô Vũ Trạch, quần áo của nàng không dưới mười bộ, mỗi bộ đều vô cùng xa xỉ, từ những thứ đó ra còn có bao da LV, giày dép linh tinh, chỉ cần nàng mở miệng thì Ngô Vũ Trạch sẽ đáp ứng.
Thậm chí….. Ngô Vũ Trạch còn cho nàng một tờ chi phiếu hai mươi vạn, coi như tiền tiêu vặt.
- Em không chia tay với anh trước là vì em không tìm được lý do nào, em sợ sau khi chúng ta chia tay thì sẽ không thể thân thiết với bọn anh nữa, chính xác nhất là không thể thân thiết cùng Hạ Y Na và Đông Lai. Hạ Y Na thì không cần phải nói, nàng ấy là người mà cả đại học Đông Hải đều biết, còn Đông Lai tuy rằng luôn khiêm tốn nhưng chúng ta đều biết thân phận của cậu ấy không đơn giản.
Nghe Ngô Vũ Trạch nói từng lời, Quách Lệ Na cảm thấy như bị soi mói từng bí mật, hơi thở đã dồn dập.
- Nhưng nếu anh chủ động chia tay thì sẽ không như thế, không nói tới Đông Lai, ít nhất Hạ Y Na sẽ không vì thế mà không thân thiết với em nữa.
Ngô Vũ Trạch vô cùng bình thản như đang nói với một đồ vật bình thường:
- Mà em lại không muốn bỏ qua mối quan hệ mà bản thân thật vất vả mới gây dựng được ấy.
- Đủ rồi!
Có lẽ vì quá hổ thẹn, Quách Lệ Na bỗng trở nên kích động:
- Ngô Vũ Trạch, em thừa nhận anh nói không sai điều gì, chỉ là….anh cũng chẳng cao thượng gì, anh chia tay với em chẳng phải vì bạn gái trước kia sao?
- Là bởi vì cô ấy.
Ngô Vũ Trạch thừa nhận:
- Nhưng ít ra trong một khoảng thời gian ở cùng em, anh rất thẳng thắn đối đãi với em.
Quách Lệ Na há mồm ra, không phản bác được.
- Trong cái xã hội này, rất nhiều nam nhân hi vọng có thể như cá chép vượt long môn, rất nhiều nữ nhân muốn được như Ma Tước biến thành Phượng Hoàng, điều này đã trở thành một nếp sống. Vì thế em muốn thông quan đàn ông để thay đổi vận mệnh của mình thì cũng không sai, cũng như em vì thiếu cảm giác an toàn nên muốn tìm một chỗ dựa cũng có thể hiểu được.
Ngô Vũ Trạch nghiêng đầu quay ra chỗ khác, thấy được khuôn mặt đang xúc động của Quách Lệ Na.
- Nhưng em đã sơ xuất, không có người đàn ông nào muốn người phụ nữ của mình có thêm chỗ dựa khác - nhiều khi chỗ dựa đó sẽ biến em thành đồ chơi của hắn.
Bên tai vang lên những lời nói cũng Ngô Vũ Trạch, Quách Lệ Na nhìn Ngô Vũ Trạch bằng một ánh mắt quái dị như chưa từng quen biết.
Trải qua một tháng tiếp xúc, nàng đã coi Ngô Vũ Trạch như một tên công tử không biết cầu tiến, chỉ ăn chờ chết, hiện tại xem ra Ngô Vũ Trạch không hề nông cạn như nàng tưởng tượng.
Chính mình sai lầm rồi sao?
Rất nhiều cảm xúc lẫn lộn khiến Quách Lệ Na không thể lên tiếng.
- Em không sai, chỉ có thể trách xã hội này.
Thấy Quách Lệ Na im lặng, Ngô Vũ Trạch dường như có thể đoán được tâm tư của nàng, không kìm lòng được mà cảm thán một câu, rồi thở dài nói:
- Anh hi vọng chúng ta có thể dễ dàng đến với nhau thì cũng chia tay nhau như thế.
(*): Dễ đến với nhau thì dễ chia tay.
BONUS:
YouTube Video - Xem màn hình lớn
ERROR: If you can see this, then YouTube is down or you don't have Flash installed.
Boom to xuất hiện Mừng Noel
Ch 30
Đối mặt với những ánh mắt ngạc nhiên kia Bùi Đông Lai cũng không để tâm, hắn nâng chén rượu hướng tới mọi người biểu đạt sự áy náy vì lần trước ra đi không từ biệt.
- Bùi Đông Lai, hôm đó tại quán bar Hàng Hồ chơi chưa đã, hôm nay nhất định phải tận hứng.
Chạm cốc, Hạ Y Na nói.
- Được.
Khi còn trên đường về Đông Hải, Ngô Vũ Trạch đã nói cho Bùi Đông Lai biết rằng đêm hắn giết Phương Chấn, đám người Hạ Y Na chẳng những suýt chút nữa bị cảnh sát bắt đi mà còn phải lo lắng cả một đêm, trong lòng hắn thấy áy náy nên không từ chối đề nghị của Hạ Y Na, thẳng thắn đáp ứng.
Sau đó….dưới sự yêu cầu nhất quyết của Hạ Y Na, Bùi Đông Lai nốc sạch cốc rượu.
Lúc Bùi Đông Lai uống rượu, có thể thấy được Quách Lệ Na không cao hứng như trước còn Ngô Vũ Trạch lại rất thản nhiên.
Đối với việc này, Bùi Đông Lai đã biết một ít từ miệng của Ngô Vũ Trạch, đành im lặng không nói gì.
Bùi Đông Lai vừa uống xong Hạ Y Na đã xung phong rót tiếp, mọi người trừ Quách Lệ Na ra đều hứng trí phụ họa hết mình.
Bất tri bất giác hai chai rượu ngon nổi tiếng đến từ nước Pháp đã trôi vào bụng mấy người, Hạ Y Na uống đến mức hai má đỏ lên, đôi mắt long lanh đã có phần ngà ngà say.
Cùng lúc đó người phục vụ mà lúc đầu dẫn Bùi Đông Lai với Ngô Vũ Trạch vào đây cầm thêm tới cho mọi người năm chai rượu giống như chai mà ông chủ họ đã đem đến lúc trước.
Đến 10h30 khi mà DJ chuẩn bi sắp bắt đầu, trong năm chai rượu lấy thêm ra đã có ba chai cạn đến đáy.
Trên ghế sô fa, khuôn mặt Hạ Y Na đỏ bừng tựa vào đầu vai Bùi Đông Lai, nói năng đã không còn rõ ràng, mà Trang Bích Phàm do ko chịu nổi men rượu nên say mèm nằm trên ghế.
- Bùi Đông Lai, Trang Bích Phàm không thể uống được nữa.
- Uống, đêm nay không say không về!
Không đợi Bùi Đông Lai đáp lời, Hạ Y Na đã quơ bàn tay nhỏ bé ra nói giọng mơ hồ.
- Hạ tỷ, em sợ hắn uống tiếp sẽ xảy ra chuyện.
Tằng Khả Tâm có vẻ lo lắng.
Lúc này Hạ Y Na không thể nói thêm gì nữa vì say quá ngã vào lòng Bùi Đông Lai.
- Tớ thấy hôm nay có lẽ nên dừng lại ở đây thôi.
Thấy hai người đã say, Bùi Đông Lai nói
Với đề nghị này không ai dị nghị gì hết.
Sau đó không đợi hai vị Minh Tinh kia kịp ra mặt, ông chủ quán bar Hoàng Hậu tự mình tiễn đám người Bùi Đông Lai đi trong ánh mắt chăm chú của mọi khách nhân.
- Hoàng ca, đêm nay đã làm phiền anh rồi.
Ra khỏi quán bar, Bùi Đông Lai vừa nâng Hạ Y Na vừa cảm ơn ông chủ quán bar, hắn vừa hỏi tên ông chủ từ một người phục vụ.
- Bùi... Bùi thiếu không cần khách khí, đây là việc tôi phải làm.
Hoàng Thành thật không thể ngờ được Bùi Đông Lai lại biết tên y nên có vẻ rất kích động, y biết điều hỏi han:
- Bùi thiếu, tôi thấy các bạn bè của cậu đều uống nhiều quá rồi, nếu không tiện về thì bên cạnh có chỗ trọ cũng do tôi mở, tôi có thể chuẩn bị phòng cho mọi ngươi, nếu cậu thích để tôi phái người dẫn đi.
- Vũ Trạch, chú cùng Quách Lệ Na đi trước đi.
Nghe Hoàng Thành nói thế, Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút rồi phân phó cho Ngô Vũ Trạch.
- Ok.
Ngô Vũ Trạch cũng nghe được Hoàng Thành nói thế, nghĩ một chút liền đồng ý.
- Văn Cảnh, chú giúp ka dìu Bích Phàm ra xe, ka đỡ Hạ Y Na.
Sau khi Ngô Vũ Trạch và Quách Lệ Na đã đi, Bùi Đông Lai nhìn Cổ Văn Cảnh nói.
- Ừh.
Cổ Văn Cảnh vừa giúp Tằng Khả Tâm đỡ Trang Bích Phàm vừa đáp.
Rất nhanh chóng, Hoàng Thành điều một chiếc xe Mercedes đến, tự mình giúp đỡ Cổ Văn Cảnh đưa Trang Bích Phàm lên xe.
- Các cậu đi trước đi.
Thấy bốn người Cổ Văn Cảnh đã lên xe, Bùi Đông Lai mới dìu người đã say như chết là Hạ Y Na tới cỗ xe Land Rover mà đỏ kia.
- Cậu khỏe chứ, Bùi Thiếu. Tôi là vệ sĩ của Hạ tiểu thư.
Không đợi Bùi Đông Lai lấy chìa khóa trong túi Hạ Y Na, nam trung niên luôn đi theo Hạ Y Na đã bước lên trước nói rõ thân phận mình:
- Hạ tiểu thư uống quá say, vì phòng ngừa những điều bất trắc nên tiểu thư sẽ không trở về trường học, tôi đưa cô ấy về nhà.
- Được.
Lần trước ở Hàng Hồ Bùi Đông Lai đã biết trung niên này âm thầm bảo vệ Hạ Y Na nên với đề nghị này của y Bùi Đông Lai cũng không có ý kiến gì, đem chìa khóa xe đưa cho y đồng thời đưa Hạ Y Na lên xe.
"Ân..."
Hạ Y Na được Hạ Y Na nâng lên xe lại cứ ôm chặt lấy cánh tay Bùi Đông Lai như trước, không chịu bỏ ra.
Bùi Đông Lai thấy vậy chỉ cười khổ, cố gắng giãy ra.
- Đông..Đông Lai. Đưa tớ về.
Không để Bùi Đông Lai rút tay ra, Hạ Y Na mở mắt nói mơ hồ.
- Nếu không phiền thì Bùi thiếu tiễn tiểu thư một đoạn đi."
Người đàn ông trung niên nghĩ ngợi một lúc nói:
- Nếu không một mình tôi đưa tiểu thư về cũng không tiện.
Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm, lát sau gật đầu đồng ý.
Người đàn ông kia thấy vậy thì im lặng khởi động ô tô đi tới khu vực nhà giàu Cao Nhĩ Phu.
20 phút sau.
Ngô Vũ Trạch không mang Quách Lệ Na đi lấy phòng như trước mà dừng xe ở một chỗ trên đường cái.
- Ngô Vũ Trạch, anh có phải muốn chia tay với em hay không?
Thấy Ngô Vũ Trạch dừng lại, Quách Lệ Na vốn trầm mặc cả tối giờ nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi.
"Ba!"
Ngô Vũ Trạch không lập tức trả lời mà châm lửa hút một điếu thuốc, nhìn khuôn mặt yêu mị của Quách Lệ Na nói:
- Kì thật, em ước gì anh nói chia tay với em đúng không?
Lộp bộp!
Ngạc nhiên nghe thấy câu nói của Ngô Vũ Trạch, trong lòng Quách Lệ Na cả kinh, làm ra một bộ dáng tức giận phẫn nộ nói:
- Ngô Vũ Trạch, anh muốn chia tay thì chia tay, cần gì phải tìm lý do như thế? Một nam nhân như anh mà đem hết trách nhiệm đổ lên đầu em, anh không biết xấu hổ sao?
- Em hẳn còn nhớ khi em nói muốn ở cùng anh, anh đã nói với em rằng chúng ta không thể có kết quả tốt, em nói muốn thử xem sao, anh đã bảo có thể thử nhưng em không được hối hận, em đã khẳng định sẽ không hối hận. Đêm đó chúng ta đã lên giường.
Ngô Vũ Trạch rít một hơi thuốc nói:
- Mà từ sau đợt huấn luyện quân sự, em một mặt ở với anh, mặt khác lại thường xuyên liên hệ cùng một người học cùng trường tên là Ngưu Hải Đào đúng không?
"Bá!"
Dường như không thể ngờ được Ngô Vũ Trạch sẽ nói như thế, sắc mặt Quách Lệ Na đại biến.
- Anh không có thói quen xem trộm điện thoại, càng không đi giám sát nhất cử nhất động của em. Sở dĩ anh biết điều này bởi vì có một lần trong lúc anh đang tắm ở khách sạn, em lén nghe điện thoại bị anh vô tình nghe thấy.
Ngô Vũ Trạch nhìn Quách Lệ Na bằng một ánh mắt phức tạp, cười nói.
Quách Lệ Na im lặng.
- Lúc đầu em lựa chọn ở cùng anh vì gia cảnh của anh thoạt nhìn cũng không kém, mà sau khi cái tên nam sinh Ngưu Đào Hải kia bắt đầu theo đuổi em, em vì biết được gia cảnh của hắn cũng rất tốt nên đã bắt đầu vừa ở cùng anh vùa đối tốt với hắn, coi như chuẩn bị một đường lui.
Thấy Quách lệ Na không nói gì, Ngô Vũ Trạch thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ngã tư xa hoa trụy lạc, giận dữ nói:
- Mà em theo anh quay về Hàng Hồ một mặt vì Hạ Y Na đề nghị, mặt khác chính là muốn biết thực tế tình hình nhà anh để đưa ra lựa chọn cuối cùng.
- Anh nghĩ rằng khi ở quán bar BBS em nghe được bốn chữ Ngô gia phế vật thì đã có quyết định của mình. Nguồn:
Ngô Vũ Trạch nói cong bóp tắt tàn thuốc, nói tiếp:
- Nhưng em còn chưa buông tha cho anh, bởi vì trước đây em đã trả giá không ít, đương nhiên đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, mà còn có thể coi là nguyên nhân không đáng kể, bởi vì sự trả giá của em đã đánh đổi được rất nhiều thứ.
Quách Lệ Na trầm mặc, từ sau khi ở chung với Ngô Vũ Trạch, quần áo của nàng không dưới mười bộ, mỗi bộ đều vô cùng xa xỉ, từ những thứ đó ra còn có bao da LV, giày dép linh tinh, chỉ cần nàng mở miệng thì Ngô Vũ Trạch sẽ đáp ứng.
Thậm chí….. Ngô Vũ Trạch còn cho nàng một tờ chi phiếu hai mươi vạn, coi như tiền tiêu vặt.
- Em không chia tay với anh trước là vì em không tìm được lý do nào, em sợ sau khi chúng ta chia tay thì sẽ không thể thân thiết với bọn anh nữa, chính xác nhất là không thể thân thiết cùng Hạ Y Na và Đông Lai. Hạ Y Na thì không cần phải nói, nàng ấy là người mà cả đại học Đông Hải đều biết, còn Đông Lai tuy rằng luôn khiêm tốn nhưng chúng ta đều biết thân phận của cậu ấy không đơn giản.
Nghe Ngô Vũ Trạch nói từng lời, Quách Lệ Na cảm thấy như bị soi mói từng bí mật, hơi thở đã dồn dập.
- Nhưng nếu anh chủ động chia tay thì sẽ không như thế, không nói tới Đông Lai, ít nhất Hạ Y Na sẽ không vì thế mà không thân thiết với em nữa.
Ngô Vũ Trạch vô cùng bình thản như đang nói với một đồ vật bình thường:
- Mà em lại không muốn bỏ qua mối quan hệ mà bản thân thật vất vả mới gây dựng được ấy.
- Đủ rồi!
Có lẽ vì quá hổ thẹn, Quách Lệ Na bỗng trở nên kích động:
- Ngô Vũ Trạch, em thừa nhận anh nói không sai điều gì, chỉ là….anh cũng chẳng cao thượng gì, anh chia tay với em chẳng phải vì bạn gái trước kia sao?
- Là bởi vì cô ấy.
Ngô Vũ Trạch thừa nhận:
- Nhưng ít ra trong một khoảng thời gian ở cùng em, anh rất thẳng thắn đối đãi với em.
Quách Lệ Na há mồm ra, không phản bác được.
- Trong cái xã hội này, rất nhiều nam nhân hi vọng có thể như cá chép vượt long môn, rất nhiều nữ nhân muốn được như Ma Tước biến thành Phượng Hoàng, điều này đã trở thành một nếp sống. Vì thế em muốn thông quan đàn ông để thay đổi vận mệnh của mình thì cũng không sai, cũng như em vì thiếu cảm giác an toàn nên muốn tìm một chỗ dựa cũng có thể hiểu được.
Ngô Vũ Trạch nghiêng đầu quay ra chỗ khác, thấy được khuôn mặt đang xúc động của Quách Lệ Na.
- Nhưng em đã sơ xuất, không có người đàn ông nào muốn người phụ nữ của mình có thêm chỗ dựa khác - nhiều khi chỗ dựa đó sẽ biến em thành đồ chơi của hắn.
Bên tai vang lên những lời nói cũng Ngô Vũ Trạch, Quách Lệ Na nhìn Ngô Vũ Trạch bằng một ánh mắt quái dị như chưa từng quen biết.
Trải qua một tháng tiếp xúc, nàng đã coi Ngô Vũ Trạch như một tên công tử không biết cầu tiến, chỉ ăn chờ chết, hiện tại xem ra Ngô Vũ Trạch không hề nông cạn như nàng tưởng tượng.
Chính mình sai lầm rồi sao?
Rất nhiều cảm xúc lẫn lộn khiến Quách Lệ Na không thể lên tiếng.
- Em không sai, chỉ có thể trách xã hội này.
Thấy Quách Lệ Na im lặng, Ngô Vũ Trạch dường như có thể đoán được tâm tư của nàng, không kìm lòng được mà cảm thán một câu, rồi thở dài nói:
- Anh hi vọng chúng ta có thể dễ dàng đến với nhau thì cũng chia tay nhau như thế.
(*): Dễ đến với nhau thì dễ chia tay.
BONUS:
YouTube Video - Xem màn hình lớn
ERROR: If you can see this, then YouTube is down or you don't have Flash installed.
Boom to xuất hiện Mừng Noel
Ch 30
Tác giả :
Phong Cuồng