Siêu Cấp Cường Giả
Chương 186: Một trận chiến, định tương lai ( 14 )
Chủ nhân của khu biệt thự này tên là Bạch Quốc Du, 41 tuổi, cũng giống như Tào Nghiễm Giang, đều là Phó Tỉnh Trưởng.
Luận về cấp bậc thì có thể Bạch Quốc Du không bằng Tào Nghiễm Giang.
Nhưng mà tính riêng về tài sản thì cả Chiết Giang này không ai bằng hắn.
Tất cả chuyện này, đơn giản là hắn đến từ Bạch gia ở Yến Kinh.
Bạch gia, Yến Kinh.
Là một nhà giàu có tiếng ở Tung của.
Mà Bạch Quốc Du cũng giống như Tần Tranh của Tần gia, 20 năm trước cũng được xưng là tứ đại thiếu gia của kinh thành.
20 năm sau, tứ đại thiếu gia của kinh thành, trừ đi Tiêu Quân của Tiêu gia đang phát triển ở nước ngoài,trong 3 người còn lại thì hắn lại chưa bước qua cánh cửa cấp Tỉnh.
Ở mặt ngoài mà xem thì hắn là bại tướng nhưng mà hắn chỉ mới 41 tuổi.
41 tuổi đã thành Phó Tỉnh.
Điều này đủ để 99% số người phải ngước lên nhìn.
Bởi vì ưu thế chính là tuổi.
Không có người nào dám hoài nghi hắn không thể bước lên đỉnh quyền lực của Tung của.
Cũng không ai dám nói hắn sẽ không trở thành người cầm quyền của Bạch gia.
Cũng vì vậy mà nơi này chính là nơi khó bước vào nhất của Chiết Giang.
Nhưng mà.
Lúc này đây, dưới sự dẫn dắt của thư ký Bạch Quốc Du thì Bùi Đông Lai đang bước vào đại viện này.
Tiến vào biệt thự thì Bùi Đông Lai phát hiện được nơi này cũng giống với biệt thự Đàn Cung của Liễu Nguyệt, nơi này không có bể bơi ngoài trời, cũng không có những ngọn giả sơn.
Thư ký của Bạch Quốc Du dựa vào chỉ thị của Bạch Quốc Du mà mang Bùi Đông Lai đến đây. Hắn thấy Bùi Đông Lai bước vào đây mà còn có tâm tư quan sát khắp nơi thì trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn lại hiếu kỳ vì sao tại thời điểm mấu chốt này Bạch Quốc Du lại gọi Bùi Đông Lai đến đây, hơn nữa tại sao Bùi Đông Lai lại có thể tỏ ra bình tĩnh như thế.
Mặc dù hiếu kỳ nhưng mà hắn cũng không có lên tiếng, một đường dẫn Bùi Đông Lai đi vào.
" Cốc..Cốc…"
Thư ký Bạch Quốc Du bước lên vài bước rồi gõ cửa phòng.
- Vào đi.
Bên trong liền truyền ra một giọng nói uy nghiêm.
" Két"
Cánh cửa được mở ra, thư ký Bạch Quốc Du cung kính nói:
- Bạch tỉnh trưởng, người đã tới.
Không lên tiếng, Bạch Quốc Du không lên trước, trước mắt hắn đem ánh mắt đánh giá Bùi Đông Lai.
Ánh mắt hắn không giống như Tào Nghiễm Giang, không làm cho người ta cảm thấy một cảm giác uy nghiêm, cũng không giống như pc. Mà ánh mắt của Bạch Quốc Du vô cùng ôn hòa, khiến cho người ta không đề phòng.
Cảm nhận được Bạch Quốc Du đang đánh giá mình, Bùi Đông Lai cũng không biểu hiện ra một bộ dạng hèn mòn, cũng không có biểu hiện ra một chút cuồng ngạo, hắn chỉ đứng thẳng lưng, cung kính đứng ở cửa phòng, cũng giống như Bạch Quốc Du hắn cũng đang đánh giá Bạch Quốc Du.
Bạch Quốc Du cũng giống như Bùi Đông Lai, hắn có khuôn mặt trái xoan, làn da hơi trắng, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, vô cùng xuất chúng, toàn thân toát ra hơi thở của một nam nhân thành thục.
20 năm trước, hắn cũng có thể được xưng là hoa hoa công tử, 20 năm sau hắn cũng có thể khiến bao nhiêu thiếu phụ phải say đắm vì hắn.
Năm tháng không mang đi vẻ anh tuấn của hắn, lại mang cho hắn vẻ phong quang.
Hắn không hề giống như 20 năm trước, không hề bộc lộ tài năng, mà hắn thu lại nội liễm. Giống như là một thanh bảo kiếm bị mài đi một góc.
Trọng kiếm vô phong.
Nói nói chung là như thế.
- Ấy?
Đột nhiên, Bùi Đông Lai thấy được Bạch Quốc Du có chút thất thần.
- Lý bí thư, ông đi ra ngoài trước đi.
Sau khi khôi phục lại thì Bạch Quốc Du mỉm cười ý bảo thư ký ra ngoài.
- Vâng, Bạch tỉnh trưởng.
Lý bí thư cung kính lui ra.
- Vào đây mà ngồi.
Thấy thư ký rời đi, Bạch Quốc Du ý bảo Bùi Đông Lai tiến vào thư phòng.
- Cảm ơn Bạch tỉnh trưởng.
Bùi Đông Lai hơi hơi cúi đầu, sau đó bước chân vững vàng đi vào phòng.
Nhìn thấy Bùi Đông Lai đóng cửa phòng, đã biết được chính Bùi Đông Lai là người huyết tẩy Phương gia nhưng Bạch Quốc Du cũng không cảm thấy sợ hãi. Hắn chỉ là mỉm cười nhìn Bùi Đông Lai, lộ ra bộ dạng hứng thú.
Sau khi đóng cửa thì Bùi Đông Lai bước đến một chiếc ghế sô-pha rồi ngồi xuống.
- Nếu ta đoán không sai thì lần này cậu đến đây là không phải ý tứ của Vũ Phu, là do chính cậu quyết định phải không?
Bạch Quốc Du thấy Bùi Đông Lai nhập tọa, mỉm cười mở miệng, ngữ khí không nóng không vội, tựa hồ đang nói chuyện việc nhà.
Mặc dù tò mò vì sao Bạch Quốc Du lại đoán được điều này, bất uá Bùi Đông Lai gật đầu:
- Đúng vậy, Bạch tỉnh trưởng.
- Ta rất lấy làm ra, vì sao cậu biết ta sẽ gặp cậu?
Bạch Quốc Du nói thẳng, hắn không muốn diễn công phu trước mặt Bùi Đông Lai.
- Có 2 nguyên nhân, bởi vì tôi là con của Diệp Vãn Tình, thứ 2 là ngài đã đoán được chuyện đêm nay là do tôi làm, nhưng mà ngài muốn biết tôi có cái gì để có thể dựa vào khiến ngài ra mặt giùm tôi.
Bùi Đông Lai nói đúng mức.
- Lý do thứ nhất thì ok, lý do thứ 2 thì miễn cưỡng là được.
Bạch Quốc Du cười cười:
- Trừ 2 cái đó ra thì kỳ thật ta càng muốn biết, vì sao cậu lại không tới tìm gặp cha cậu. Cậu đã biết ta sẽ vì Vãn Tình mà gặp cậu thì chắc hẳn cậu cũng đã biết ít nhiều sự tích năm đó của cha cậu. Đồng dạng, nếu cha của cậu ra mặt giùm cậu thì chắc chắn cậu sẽ bình an vô sự.
- Tôi đã nghĩ qua việc này… nhưng mà tôi không muốn làm phiền…
Bùi Đông Lai cười khổ:
- Đương nhiên, quan trọng hơn chính là tôi nghĩ chuyện này tôi có thể giải quyết được.
- Ôh?
Nghe được Bùi Đông Lai nói tự tin như thế thì Bạch Quốc Du nở nụ cười:
- Để ta giúp cậu đòi lại công bằng sao?
- Đúng.
Bùi Đông Lai nói ra một câu trả lời thuyết phục.
- Ha ha… cậu cũng giống như cha cậu, cả 2 đều vô cùng tự tin, nhưng mà so với cha cậu thì cậu lại thiếu vài phần hào khí.
Nụ cười trên mặt Bạch Quốc Du không giảm:
- Nếu cậu cho rằng năm đó ta thích mẹ của cậu, nhớ đến tình cũ mà ra mặt giúp cậu thì cậu đã sai rồi. Đồng dạng ta cũng không bởi vì thua cha cậu vào năm đó mà làm ra chuyện tình bỏ đá xuống giếng.
- Còn nữa, ta không biết rằng cậu đã điều tra tư liệu của Tào Nghiễm Giang chưa. Nhưng mà ta cần phải nhắc nhở cậu một câu, hắn chính là con cờ của Diệp gia, đối phó với hắn thì tương dưới trở mặt với Diệp gia.
Bạch Quốc Du nói xong, lại hiếu kỳ liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái.
- Tôi biết.
Bùi Đông Lai cũng cười:
- Đồng dạng, tôi cũng biết rằng ngài rất muốn làm thịt con cờ này.
- Ha ha… Trí tưởng tượng của cậu rất phong phú.
Bạch Quốc Du cười nói.
- Đây không phải tưởng tượng, mà là phân tích.
Bùi Đông Lai tiếp tục nói:
- Tần Tranh của Tần gia, Diệp Cấm của Diệp gia, Tiêu Quân của Tiêu gia, Bạch Quốc Du của Bạch gia. 20 năm trước, 4 người này được xưng là tứ đại thiếu gia ở kinh thành, đồng dạng cũng là những người trẻ tuổi xuất sắc xuất thân từ cái đại hào của Tung của. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Căn cứ vào tư liệu tôi tìm được thì năm đó 4 người này đều theo đuổi mẫu thân của tôi, coi đó là một loại cạnh tranh. Mà qua 10 năm rồi, 4 người này từ tình trường nhảy sang quan trường. Mà 3 người bọn họ, Tần Tranh cùng Diệp Cấm đã bước qua cánh cửa cấp Tỉnh, còn Tiêu Quân thì đã lên chức tướng, là nhân vật có thực quyền ở Yến Kinh, luận về thân phận, luận địa vị hoặc tiền đồ trong tương lại thì cũng không thua gì Tần Tranh và Diệp Cấm.
Nghe được những câu nói này của Bùi Đông Lai thì trong mắt của Bạch Quốc Du hiện lên một tia ngạc nhiên. Dường như hắn không ngờ rằng Bùi Đông Lai lại điều tra kỹ đến thế.
- Kinh thành tứ đại thiếu gia chỉ có một mình ngài rớt lại phía sau. Mà căn cứ vào tư liệu ta tìm được thì 20 năm trước ngài chính là một con dao nhọn nhất trong 4 người.
Bùi Đông Lai nhận thấy vẻ ngạc nhiên của Bạch Quốc Du, hắn vẫn tình bơ, nói tiếp:
- 20 năm sau, đến hôm nay thì ngài đã thay đổi rất nhiều. nhưng mà…Ta nghĩ là ngài không cam lòng bị tụt lại ở phía sau so với 3 người bọn họ.
- Nói tiếp.
Bạch Quốc Du hứng thú.
- 10 năm trước, trong trường phong ba kia, gia tộc của ngài đã bị ảnh hướng, mặc dù không tổn thương nguyên khí tuy nhiên nó lại làm ngài mất đi một cơ hội tiến lên bước nữa.
Bùi Đông Lai tiếp tục nói:
- Mà trong trận chiến đó, Diệp gia lấy được một khối bánh ngọt, mà khối bánh ngọt kia vốn là của Bạch gia ngài.
Trong lòng Bạch Quốc Du nổi lên gợn sóng nhưng vẫn lộ vẻ tươi cười như cũ.
- Thông qua 10 năm phát triển thì Bạch gia và Diệp gia cũng không chênh lệch đáng kể. Trừ cái đó ra thì trước mắt, quan hệ của tứ đại gia tộc vô cùng vi diệp. Bởi vì sự xuất hiện của tôi mà đám hỏi của Diệp gia và Tần gia mắc cạn. Ta nghĩ, vô luận là ngài hay Bạch gia, tất cả đều muốn lấy lại phần công bằng của năm đó.
Bùi Đông Lai nói tới đây thì đột nhiên đề cao giọng nói:
- Dưới tình hình như thế thì nếu ngài có thể giẫm vào thi thể quân cờ của Bạch gia bước lên thượng vị thì đó là phương thức tốt nhất.
- Như vậy, cậu mới nhờ ta ra mặt giúp cậu ư?
Nụ cười trên mặt Bạch Quốc Du càng đậm, hỏi.
- Cái này.
Bùi Đông Lai từ trong áo lấy ra một xấp tài liệu:
- Đây chính là tài liệu tham ô của Tào Nghiễm Giang và tài liệu có liên quan đến Phương Hiểu Hồng.
- Việc phân tích lúc nãy vô cùng chính xác, nhưng mà trong phân tích của ta thì nguyên nhân Bạch gia động thủ với Diệp gia vẫn còn thiếu đi một điều quan trong.
Bạch Quốc Du cười nói.
Bùi Đông Lai hỏi:
- Là điều gì?
- Cha của cậu đã rời núi.
Nhất thạch kích khởi thiên tằng lãng.
( Một viên đá làm nổi hàng ngàn đợt sóng.)
3
Luận về cấp bậc thì có thể Bạch Quốc Du không bằng Tào Nghiễm Giang.
Nhưng mà tính riêng về tài sản thì cả Chiết Giang này không ai bằng hắn.
Tất cả chuyện này, đơn giản là hắn đến từ Bạch gia ở Yến Kinh.
Bạch gia, Yến Kinh.
Là một nhà giàu có tiếng ở Tung của.
Mà Bạch Quốc Du cũng giống như Tần Tranh của Tần gia, 20 năm trước cũng được xưng là tứ đại thiếu gia của kinh thành.
20 năm sau, tứ đại thiếu gia của kinh thành, trừ đi Tiêu Quân của Tiêu gia đang phát triển ở nước ngoài,trong 3 người còn lại thì hắn lại chưa bước qua cánh cửa cấp Tỉnh.
Ở mặt ngoài mà xem thì hắn là bại tướng nhưng mà hắn chỉ mới 41 tuổi.
41 tuổi đã thành Phó Tỉnh.
Điều này đủ để 99% số người phải ngước lên nhìn.
Bởi vì ưu thế chính là tuổi.
Không có người nào dám hoài nghi hắn không thể bước lên đỉnh quyền lực của Tung của.
Cũng không ai dám nói hắn sẽ không trở thành người cầm quyền của Bạch gia.
Cũng vì vậy mà nơi này chính là nơi khó bước vào nhất của Chiết Giang.
Nhưng mà.
Lúc này đây, dưới sự dẫn dắt của thư ký Bạch Quốc Du thì Bùi Đông Lai đang bước vào đại viện này.
Tiến vào biệt thự thì Bùi Đông Lai phát hiện được nơi này cũng giống với biệt thự Đàn Cung của Liễu Nguyệt, nơi này không có bể bơi ngoài trời, cũng không có những ngọn giả sơn.
Thư ký của Bạch Quốc Du dựa vào chỉ thị của Bạch Quốc Du mà mang Bùi Đông Lai đến đây. Hắn thấy Bùi Đông Lai bước vào đây mà còn có tâm tư quan sát khắp nơi thì trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn lại hiếu kỳ vì sao tại thời điểm mấu chốt này Bạch Quốc Du lại gọi Bùi Đông Lai đến đây, hơn nữa tại sao Bùi Đông Lai lại có thể tỏ ra bình tĩnh như thế.
Mặc dù hiếu kỳ nhưng mà hắn cũng không có lên tiếng, một đường dẫn Bùi Đông Lai đi vào.
" Cốc..Cốc…"
Thư ký Bạch Quốc Du bước lên vài bước rồi gõ cửa phòng.
- Vào đi.
Bên trong liền truyền ra một giọng nói uy nghiêm.
" Két"
Cánh cửa được mở ra, thư ký Bạch Quốc Du cung kính nói:
- Bạch tỉnh trưởng, người đã tới.
Không lên tiếng, Bạch Quốc Du không lên trước, trước mắt hắn đem ánh mắt đánh giá Bùi Đông Lai.
Ánh mắt hắn không giống như Tào Nghiễm Giang, không làm cho người ta cảm thấy một cảm giác uy nghiêm, cũng không giống như pc. Mà ánh mắt của Bạch Quốc Du vô cùng ôn hòa, khiến cho người ta không đề phòng.
Cảm nhận được Bạch Quốc Du đang đánh giá mình, Bùi Đông Lai cũng không biểu hiện ra một bộ dạng hèn mòn, cũng không có biểu hiện ra một chút cuồng ngạo, hắn chỉ đứng thẳng lưng, cung kính đứng ở cửa phòng, cũng giống như Bạch Quốc Du hắn cũng đang đánh giá Bạch Quốc Du.
Bạch Quốc Du cũng giống như Bùi Đông Lai, hắn có khuôn mặt trái xoan, làn da hơi trắng, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, vô cùng xuất chúng, toàn thân toát ra hơi thở của một nam nhân thành thục.
20 năm trước, hắn cũng có thể được xưng là hoa hoa công tử, 20 năm sau hắn cũng có thể khiến bao nhiêu thiếu phụ phải say đắm vì hắn.
Năm tháng không mang đi vẻ anh tuấn của hắn, lại mang cho hắn vẻ phong quang.
Hắn không hề giống như 20 năm trước, không hề bộc lộ tài năng, mà hắn thu lại nội liễm. Giống như là một thanh bảo kiếm bị mài đi một góc.
Trọng kiếm vô phong.
Nói nói chung là như thế.
- Ấy?
Đột nhiên, Bùi Đông Lai thấy được Bạch Quốc Du có chút thất thần.
- Lý bí thư, ông đi ra ngoài trước đi.
Sau khi khôi phục lại thì Bạch Quốc Du mỉm cười ý bảo thư ký ra ngoài.
- Vâng, Bạch tỉnh trưởng.
Lý bí thư cung kính lui ra.
- Vào đây mà ngồi.
Thấy thư ký rời đi, Bạch Quốc Du ý bảo Bùi Đông Lai tiến vào thư phòng.
- Cảm ơn Bạch tỉnh trưởng.
Bùi Đông Lai hơi hơi cúi đầu, sau đó bước chân vững vàng đi vào phòng.
Nhìn thấy Bùi Đông Lai đóng cửa phòng, đã biết được chính Bùi Đông Lai là người huyết tẩy Phương gia nhưng Bạch Quốc Du cũng không cảm thấy sợ hãi. Hắn chỉ là mỉm cười nhìn Bùi Đông Lai, lộ ra bộ dạng hứng thú.
Sau khi đóng cửa thì Bùi Đông Lai bước đến một chiếc ghế sô-pha rồi ngồi xuống.
- Nếu ta đoán không sai thì lần này cậu đến đây là không phải ý tứ của Vũ Phu, là do chính cậu quyết định phải không?
Bạch Quốc Du thấy Bùi Đông Lai nhập tọa, mỉm cười mở miệng, ngữ khí không nóng không vội, tựa hồ đang nói chuyện việc nhà.
Mặc dù tò mò vì sao Bạch Quốc Du lại đoán được điều này, bất uá Bùi Đông Lai gật đầu:
- Đúng vậy, Bạch tỉnh trưởng.
- Ta rất lấy làm ra, vì sao cậu biết ta sẽ gặp cậu?
Bạch Quốc Du nói thẳng, hắn không muốn diễn công phu trước mặt Bùi Đông Lai.
- Có 2 nguyên nhân, bởi vì tôi là con của Diệp Vãn Tình, thứ 2 là ngài đã đoán được chuyện đêm nay là do tôi làm, nhưng mà ngài muốn biết tôi có cái gì để có thể dựa vào khiến ngài ra mặt giùm tôi.
Bùi Đông Lai nói đúng mức.
- Lý do thứ nhất thì ok, lý do thứ 2 thì miễn cưỡng là được.
Bạch Quốc Du cười cười:
- Trừ 2 cái đó ra thì kỳ thật ta càng muốn biết, vì sao cậu lại không tới tìm gặp cha cậu. Cậu đã biết ta sẽ vì Vãn Tình mà gặp cậu thì chắc hẳn cậu cũng đã biết ít nhiều sự tích năm đó của cha cậu. Đồng dạng, nếu cha của cậu ra mặt giùm cậu thì chắc chắn cậu sẽ bình an vô sự.
- Tôi đã nghĩ qua việc này… nhưng mà tôi không muốn làm phiền…
Bùi Đông Lai cười khổ:
- Đương nhiên, quan trọng hơn chính là tôi nghĩ chuyện này tôi có thể giải quyết được.
- Ôh?
Nghe được Bùi Đông Lai nói tự tin như thế thì Bạch Quốc Du nở nụ cười:
- Để ta giúp cậu đòi lại công bằng sao?
- Đúng.
Bùi Đông Lai nói ra một câu trả lời thuyết phục.
- Ha ha… cậu cũng giống như cha cậu, cả 2 đều vô cùng tự tin, nhưng mà so với cha cậu thì cậu lại thiếu vài phần hào khí.
Nụ cười trên mặt Bạch Quốc Du không giảm:
- Nếu cậu cho rằng năm đó ta thích mẹ của cậu, nhớ đến tình cũ mà ra mặt giúp cậu thì cậu đã sai rồi. Đồng dạng ta cũng không bởi vì thua cha cậu vào năm đó mà làm ra chuyện tình bỏ đá xuống giếng.
- Còn nữa, ta không biết rằng cậu đã điều tra tư liệu của Tào Nghiễm Giang chưa. Nhưng mà ta cần phải nhắc nhở cậu một câu, hắn chính là con cờ của Diệp gia, đối phó với hắn thì tương dưới trở mặt với Diệp gia.
Bạch Quốc Du nói xong, lại hiếu kỳ liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái.
- Tôi biết.
Bùi Đông Lai cũng cười:
- Đồng dạng, tôi cũng biết rằng ngài rất muốn làm thịt con cờ này.
- Ha ha… Trí tưởng tượng của cậu rất phong phú.
Bạch Quốc Du cười nói.
- Đây không phải tưởng tượng, mà là phân tích.
Bùi Đông Lai tiếp tục nói:
- Tần Tranh của Tần gia, Diệp Cấm của Diệp gia, Tiêu Quân của Tiêu gia, Bạch Quốc Du của Bạch gia. 20 năm trước, 4 người này được xưng là tứ đại thiếu gia ở kinh thành, đồng dạng cũng là những người trẻ tuổi xuất sắc xuất thân từ cái đại hào của Tung của. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Căn cứ vào tư liệu tôi tìm được thì năm đó 4 người này đều theo đuổi mẫu thân của tôi, coi đó là một loại cạnh tranh. Mà qua 10 năm rồi, 4 người này từ tình trường nhảy sang quan trường. Mà 3 người bọn họ, Tần Tranh cùng Diệp Cấm đã bước qua cánh cửa cấp Tỉnh, còn Tiêu Quân thì đã lên chức tướng, là nhân vật có thực quyền ở Yến Kinh, luận về thân phận, luận địa vị hoặc tiền đồ trong tương lại thì cũng không thua gì Tần Tranh và Diệp Cấm.
Nghe được những câu nói này của Bùi Đông Lai thì trong mắt của Bạch Quốc Du hiện lên một tia ngạc nhiên. Dường như hắn không ngờ rằng Bùi Đông Lai lại điều tra kỹ đến thế.
- Kinh thành tứ đại thiếu gia chỉ có một mình ngài rớt lại phía sau. Mà căn cứ vào tư liệu ta tìm được thì 20 năm trước ngài chính là một con dao nhọn nhất trong 4 người.
Bùi Đông Lai nhận thấy vẻ ngạc nhiên của Bạch Quốc Du, hắn vẫn tình bơ, nói tiếp:
- 20 năm sau, đến hôm nay thì ngài đã thay đổi rất nhiều. nhưng mà…Ta nghĩ là ngài không cam lòng bị tụt lại ở phía sau so với 3 người bọn họ.
- Nói tiếp.
Bạch Quốc Du hứng thú.
- 10 năm trước, trong trường phong ba kia, gia tộc của ngài đã bị ảnh hướng, mặc dù không tổn thương nguyên khí tuy nhiên nó lại làm ngài mất đi một cơ hội tiến lên bước nữa.
Bùi Đông Lai tiếp tục nói:
- Mà trong trận chiến đó, Diệp gia lấy được một khối bánh ngọt, mà khối bánh ngọt kia vốn là của Bạch gia ngài.
Trong lòng Bạch Quốc Du nổi lên gợn sóng nhưng vẫn lộ vẻ tươi cười như cũ.
- Thông qua 10 năm phát triển thì Bạch gia và Diệp gia cũng không chênh lệch đáng kể. Trừ cái đó ra thì trước mắt, quan hệ của tứ đại gia tộc vô cùng vi diệp. Bởi vì sự xuất hiện của tôi mà đám hỏi của Diệp gia và Tần gia mắc cạn. Ta nghĩ, vô luận là ngài hay Bạch gia, tất cả đều muốn lấy lại phần công bằng của năm đó.
Bùi Đông Lai nói tới đây thì đột nhiên đề cao giọng nói:
- Dưới tình hình như thế thì nếu ngài có thể giẫm vào thi thể quân cờ của Bạch gia bước lên thượng vị thì đó là phương thức tốt nhất.
- Như vậy, cậu mới nhờ ta ra mặt giúp cậu ư?
Nụ cười trên mặt Bạch Quốc Du càng đậm, hỏi.
- Cái này.
Bùi Đông Lai từ trong áo lấy ra một xấp tài liệu:
- Đây chính là tài liệu tham ô của Tào Nghiễm Giang và tài liệu có liên quan đến Phương Hiểu Hồng.
- Việc phân tích lúc nãy vô cùng chính xác, nhưng mà trong phân tích của ta thì nguyên nhân Bạch gia động thủ với Diệp gia vẫn còn thiếu đi một điều quan trong.
Bạch Quốc Du cười nói.
Bùi Đông Lai hỏi:
- Là điều gì?
- Cha của cậu đã rời núi.
Nhất thạch kích khởi thiên tằng lãng.
( Một viên đá làm nổi hàng ngàn đợt sóng.)
3
Tác giả :
Phong Cuồng