Siêu Cấp Cường Giả
Chương 164: Minh Kính đại thành, Qua Tử xuất hiện
- Đông Lai, Phương Chấn xưng bá hắc đạo Hàng Châu nhiều năm, bên cạnh có không ít cao thủ cậu không thể vọng động!
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhận thấy được sát ý trên người Bùi Đông Lai, Liễu Nguyệt trong lòng cả kinh vội vàng khuyên can nói.
- Ta biết, ta sẽ không hành động lỗ mãng, mà sẽ tìm cơ hội tốt nhất.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, hắn có thể nhận thấy được sự quan tâm của Liễu Nguyệt, bất quá hắn cũng biết, chuyện này vẫn chưa giải quyết xong, không bằng kết thúc sớm một chút.
Ngoại trừ điểm này còn có một nguyên nhân khác khiến cho Bùi Đông Lai kiên định với quyết định ám sát Phương Chấn.
Rời đi trụ sở Huyết Sát một thời gian, Bùi Đông Lai mỗi ngày đều luyện quyền không nói, còn trên Vân Sơn đánh nhau sống chết với bốn tên bắt cóc Mộ Khuynh Nhan, thực lực tăng lên không nhỏ, hắn hôm nay có thể tùy ý khống chế kình lực trong cơ thể có thể thu phát tự nhiên.
Đối với lần này Bùi Đông Lai hiểu được, chính mình giống như mới bước vào cánh cửa Minh Kính, tiến vào bình cảnh phải thông qua sinh tử tôi luyện mới có thể kích thích vượt qua cánh cửa Minh Kính bước vào cảnh giới Ám Kính thần bí khó lường.
- Cậu đã hạ quyết tâm như vậy, ta cũng không ngăn cản.
Liễu Nguyệt vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Bất quá vì bảo vệ, ta sẽ cho bốn gã thành viên của Huyết sát hỗ trợ cho cậu.
- Không cần đâu Liễu tỷ.
Bùi Đông Lai lắc đầy không giấu giếm dụng ý của mình nữa:
- Đối với ta mà nói, ám sát Phương Chấn cũng giống như một lần tôi luyện bản thân vậy.
- Ta biết, chỉ là…
Liễu Nguyệt vẫn không yên lòng.
- Liễu tỷ, ta nhìn ra được tỷ là người đã từng luyện võ, tỷ biết Ám Kình không?
Ám Kính?
Nghe được hai chữ này, con ngươi Liễu Nguyệt đột nhiên lớn hơn.
Đúng như lời Bùi Đông Lai nói, nàng đã từng luyện võ, vì vậy nàng cũng rất rõ ràng, người luyện võ một khi đạt tới cảnh giới Ám Kính liền chân chính tiến tới hàng ngũ cao thủ.
Từng nghe qua Đông Phương Thần cha của Đông Phương Lãnh Vũ nói, người có thể đạt tới cảnh giới Ám Kính trong võ học Trung Hoa không nhiều.
- Chẳng lẽ cậu đã đạt tới cảnh giới Ám Kính?
Dưới ánh đèn Liễu Nguyệt kinh ngạc nhìn Bùi Đông Lai.
- Tạm thời thì chưa.
Bùi Đông Lai lắc đầu:
- Bất quá lấy thực lực của ta bây giờ chỉ cần không gặp phải cao thủ Ám Kình thì sẽ không có bất kì nguy hiểm nào cả thậm chí cho dù gặp phải ca thủ Ám Kính ta cũng có thể toàn thân trở ra.
Sau khi nói xong trên mặt Bùi Đông Lai hiện rõ vẻ tự tin.
Tự tin ở cái cơ năng biến thái của thân thể.
Bởi vì Bùi Vũ Phu từ nhỏ đã bắt hắn đứng tấn, luyện tập dẫn thể thuật hơn nữa còn dùng dược thủy ngâm mình cho hắn, thân thể của hắn vượt xa người bình thường, mà trước khi đến Đông Hải Bùi Vũ Phu dùng loại thuốc bột màu đen lại càng xuất thần nhập hóa, có thể đề cao cơ năng của các hạng mục thân thể, so với bộ đội đặc chủng cũng không kém chút nào.
Sau này ở trụ sở Huyết Sát huấn luyện thân thể ở cường độ cao lại càng làm cho cơ năng thân thể của Bùi Đông Lai có thể so sánh với bộ đội đặc chủng tinh nhuệ, hắn hôm nay gân cốt vô cùng cứng rắn, chỉ cần có thể đem da thịt đạt được độ cứng như gân cốt, thì đã có thể đạt đến giới hạn cao nhất của con người.
Điều này cũng nói rằng ngay Trần Anh là thành viên của Long Nha, các hạng mục cơ năng của thân thể cũng không thể so sánh với Bùi Đông Lai, có hơn chẳng qua là các loại kinh nghiệm chiến đấu thôi.
- Được rồ, đêm nay ta sẽ chuẩn bị, tranh thủ sáng mai sẽ đưa cho cậu một tư liệu kỹ lưỡng nhất.
Nhận thấy được sự tự tin cùng kiên định trong lời nói của Bùi Đông Lai, Liễu Nguyệt trầm ngâm chôc lát cuối cùng là lựa chọn đáp ứng.
Một mặt nàng biết Bùi Đông Lai là loại người đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, còn nữa nàng cảm thấy nếu Bùi Vũ Phu buông tay để cho Bùi Đông Lai tôi luyện cũng là có đạo lý, dù sao một đó hoa ở trong phòng ấm thì không thể nào có được thành tựu.
- Cảm ơn Liễu tỷ.
Bùi Đông Lai vội vàng cảm ơn.
- Đông Lai sau này không cần khách khí với ta.
Liễu Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, cười khổ nói:
- Cha cậu đối với ta giống như là phụ mẫu tái sinh, có thể nói hết thảy của ta hiện nay đều là do ông ấy mang lại, lấy ân tình của ông ấy đối với ta và anh trai ta, cho dù có cho cậu hết thảy ta cũng không nhăn mày một chút nào!
" Ách"
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Liễu Nguyệt, Bùi Đông Lai sắc mặt rốt cuộc thay đổi.
Kể từ khi hắn biết được thân thủ kinh khủng của Bùi Vũ Phu, trong lòng liền cho rằng tên tuổi của Bùi Vũ Phu năm đó không nhỏ, hôm nay nghe được lời nói của Liễu Nguyệt hắn mới biết rốt cuộc là hắn vẫn đánh gia thấp thành tựu của Qua tử.
- Liễu Tỷ, cha ta năm đó rất lợi hại phải không?
Sau khi kinh ngạc xong, Bùi Đông Lai lần đầu tiên không nhịn được hướng tới Liễu Nguyệt hỏi thăm chuyện tình của Bùi Vũ Phu năm đó.
- Đông Lai một chút quá khứ của cha cậu mà cậu cũng không biết sao?
Lần này đến phiên Liễu Nguyệt kinh ngạc, nàng từng hoài nghi Bùi Đông Lai cũng không biết được mọi chuyện của Bùi Vũ Phu, hôm nay xem ra Bùi Đông Lai một chút cũng không biết.
- Không?
Bùi Đông Lai lắc đầu chi tiết đáp:
- Cha vẫn không có nói cho ta biết mọi chuyện.
- Đông Lai nói thật cha cậu năm đó có bao nhiêu thế lực ta cũng không rõ lắm.
Liễu Nguyệt cười khổ nói:
- Ta chỉ biết là, cha cậu năm đó vì đã đoạt đi mĩ nhân đệ nhất kinh thành từ trong tay tứ đại công tử của kinh thành, cũng chính là mẹ cậu, hơn nữa còn đại náo tử cấm thành, cuối cùng toàn thân trở ra, làm cho vua và dân chấn động.
"Ách..."
Nghe được Liễu Nguyệt nói vậy, Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy toàn thân sôi trào, một cỗ kích động trong lòng không thể nào áp chế được, ngoài ra hắn có bị kinh sợ.
Hắn biết là Bùi Vũ Phu rất trâu bò, nhưng không ngờ được Bùi Vũ Phu lại trâu bò đến trình độ như vậy.
- So sánh cha cậu với người ở bốn lĩnh vực Quân, Chính, Thương Nhân thì cha cậu ở giới võ học mới thật sự là cường giả, giới võ học của Nhật Bản năm đó khiêu chiến với giới võ học Trung Hoa, các đại môn phái rối rít phái ra các cao thủ nghênh chiến cuối cùng không địch lại được Võ Thần Nhật Bản.
- Cha ta xuất chiến?
Bùi Đông Lai kích động hỏi.
- Một chiêu.
Liễu Nguyệt vừa nói vừa phảng phất nhớ lại trận chiến năm đó, cả người kích động không gì sánh được:
- Võ Thần chỉ dùng một chiêu!
- Một chiêu!
Bùi Đông Lai trợn tròn cặp mắt, hoàn toàn há hốc mồm.
- Đúng vậy, võ thần một chiêu đánh chết võ thần Nhật Bản, làm cho giới võ học Nhật Bản mất hết mặt mũi, hơn nữa còn nói một câu.
Liễu Nguyệt nói tới đây tựa hồ hoàn toàn sôi mấu, hô hấp trở nên dồn dập, Thánh Nữ Phong ()trước ngực không ngừng đung đưa.
- Nói gì?
Bùi Đông Lai ngừng thở thốt lên hỏi.
- Động vào Trung Hoa, dù xa cũng giết.
Liễu Nguyệt run rẩy nói ra những lời này.
Bùi Đông Lai ngây người ra như phỗng, thật lâu không có lên tiếng.
- Từ đó về sau, cao thủ ngoại quốc không những không dám khiêu chiến với giới võ học Trung Hoa nữa mà còn không dám bước chân vào Trung Hoa nửa bước.
Liễu Nguyệt phun ra một ngụm khó chịu thật sâu cười khổ nói:
- Mà từ đó cha của cậu cũng có được danh hiệu Võ Thần.
Võ Thần…
Bùi Đông Lai dùng sức nuốt nước bọt mặc niệm hai chữ này.
- Chân của cha ta làm sao mà lại gãy.
Sau khi khiếp sợ cùng kích động, Bùi Đông Lai cưỡng chế cho mình trấn định lại, đồng thời nhớ tới lúc Bùi Vũ Phu nói cho hắn biết sau khi mẹ hắn mất thì một mình mang hắn vào trong núi, trong long dâng lên một cái nghi vấn.
- Cái này ta cũng không biết, chờ sau này cậu gặp lại Võ Thần thì tự mình hỏi đi.
Liễu Nguyệt lắc đầu, nàng chẳng qua là mơ hồ nghe được một ít chuyện Bùi Vũ Phu thối lui khỏi giang hồ, cụ thể tình tiết như thế nào, thì nàng một chút cũng không biết, càng không biết kinh khủng như Võ Thần tại sao lại mất một chân.
Lần này Bùi Đông Lai không nói gì mà trầm mặc.
- Đúng rồi Đông Lai, sau khi cậu đến Đông Hải không có liên lạc gì với Võ Thần sao?
Liễu Nguyệt mang theo vài phần tò mò hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bùi Đông Lai cười khổ:
- Không có, số điện thoai lúc trước không gọi được không biết là ông ấy đã đi đâu nữa.
Liễu Nguyệt như có điều suy nghĩ.
- Liễu tỷ thời gian không còn sớm, người nghỉ ngơi đi.
Bùi Đông Lai vẻ mặt hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.
- Tốt.
Liễu Nguyệt gật đầu.
Thấy Liễu Nguyệt gật đầu, Bùi Đông Lai không hề ở lại nữa mà trực tiếp đi khỏi đại sảnh.
Hắn cũng không có trực tiếp trở về căn phòng hắn ở lúc làm gia sư cho Đông Phương Lãnh Vũ mà đi ra ngoài biệt thự, giống như khi làm gia sư cho Đông Phương Lãnh Vũ, chạy chậm ra rừng cây trước khu nhà giàu.
Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai đi xa, Liễu Nguyệt rất rõ ràng, ngay cả khi biết được quá khứ huy hoàng của Bùi Vũ Phu cũng sẽ không có một chút giống những tên hoàn khố, mà ngược lại hắn lại càng cố gắng để có thể theo được nhịp bước của Bùi Vũ Phu.
Một đường chạy chậm đến chỗ rừng cây nhỏ, Bùi Đông Lai điều chỉnh lại hô hấp một lần, nhưng không có nóng lòng tập bộ quyền pháp không tên Bùi Vũ Phu dạy cho hắn mà là giống như lúc còn bé, luyện tập dẫn thể thuật.
- Qua Tử từng nói, Minh Kính chia làm nhập môn cùng đại thành hai giai đoạn, giai đoạn nhập môn có thể đem lực lượng toàn thân tập trung lại rồi đánh ra một kích, kình lực chấn động không khí tạo thành tiếng động giòn vang, giai đoạn đại thành thì kình lực có thể thu phát tự nhiên, trong quá trình phát kình thì tiếng vang phát ra trong không khí cùng cộng hưởng với tiếng xe gió, tạo thành như rồng ngâm.
- Hôm nay ta có thể thu phát kình lực tự nhiên, lúc phát kình thì tiếng vang trong xương cốt cộng hưởng cùng tiếng xé gió trong không khí, như vậy là đã đến giai đoạn đại thành, chỉ cần trong lúc phát kình có thể phong bế lỗ chân lông không để cho kình lực rò rỉ ra bên ngoài, như vậy có thể coi là đã chạm tới cánh cửa Ám Kính.
Sau khi luyện tập dẫn thể thuật xong, Bùi Đông Lai vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Căn cứ theo lời nói ban đầu của Bùi Vũ Phu nói, người luyện võ ở cảnh giới Minh Kính có thể tập trung kình lực tập trung trong một đòn đánh chỉ là trong quá trình phát lực, một bỗ phận kình lực có thể hóa thành tinh khí thông qua lỗ chân lông mà tiết ra bên ngoài cơ thể.
Người bình thường sau khi vận động kịch liệt thì người đổ mồ hôi, đỉnh đầu phát nhiệt cũng chính là đạo lý này.
Mà cái gọi là Ám Kính liền có thể trong nháy mắt đó hoàn toàn phong bế lễ chân lông không để cho kình lực thoát ra ngoài., có thể tập trung lực lượng hơn, hơn nữa quá trình phát kình thì tiếng vang của xương cốt không cộng hưởng với tiếng vang của không khí, vậy nên ra chiêu vô thanh vô tức, khi kình lực bộc phát âm thanh như sấm rền.
Hồi tưởng lại lời nói của Qua Tử, Bùi Đông Lai giống như ngày thường bắt đầu tập luyện bộ quyền pháp vô danh kia.
" Phù"
Dưới màn đêm Bùi Đông Lai thân như quỷ mị, thân hình vừa động liền truyền ra thanh âm phá không.
" Vù"
Một quyền xuất ra, kìn lực bộc phát chấn động không khí, xương cốt truyền ra tiếng vang giòn hợp cùng thanh âm xé gió trong không khí.
" Rầm… Rầm"
Bùi Đông Lai trong lúc đánh quyền đã cố gắng khống chế lỗ chân lông của mình nhưng không thể nào đạt đến tinh tủy, thủy chung không có cách nào trong nháy mắt phát kình phong bế lỗ chân lông không để cho kình lực tiết ra ngoài.
Kể từ đó sau khi đánh xong một lần, trên người của hắn xuất hiện rất nhiều mồ hôi.
Không có lau đi mồ hôi trên mặt, Bùi Đông Lai đứng nguyên tại chỗ, cẩn thận tự nhớ lại mõi quá trình rất nhỏ, từng biến hóa của cơ thể trong lúc phát kình.
Suy tư chốc lát, Bùi Đông Lai lại bắt đầu luyện tập lần thứ hai.
Một lần, hai lần, ba lần…
Không biết qua bao lâu, Bùi Đông Lai toàn thân mồ hôi rơi như mưa khắp người ướt đẫm mói đình chỉ luyện tập.
- Nếu mà có Qua tử ở đây thì chắc có thể lĩnh ngộ nhanh hơn một chút.
Cới chiếc áo ngoài xuống, lau sạch mồ hôi, Bùi Đông Lai bắt đầu nhớ lại đoạn thời gian Qua tử dạy hắn đánh quyền, thời gian đó mặc dù hắn không có đột phá Minh Kính nhưng hắn biết đó là thời gian hắn tiến bộ nhanh nhất.
Trong khoảng thời gian này hắn có thể tuef minh kính nhập môn tiến đến minh kính đại thành, trừ tự thân cố gắng tập luyện ra thì cũng bởi vì bản thân cùng Tiêu Phi bắt đầu giai đoạn dung hợp thứ hai làm cho ngộ tính của hắn ở Phương diện võ học tiến bộ thật lớn.
Vắt khô quần áo, Bùi Đông Lai kết thúc buổi luyện tập tối nay, theo đường cũ trở về biệt thự.
Ở một chỗ hắc ám trong rừng cây.
Nam tử đã từng hô to lên: " Động vào Trung Hoa, dù sao cũng đánh" Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi, lộ ra một nụ cười khúc khích mười tám năm không thay đổi.
Trong nụ cười có cưng chiều cũng có cả vui mừng.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhận thấy được sát ý trên người Bùi Đông Lai, Liễu Nguyệt trong lòng cả kinh vội vàng khuyên can nói.
- Ta biết, ta sẽ không hành động lỗ mãng, mà sẽ tìm cơ hội tốt nhất.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, hắn có thể nhận thấy được sự quan tâm của Liễu Nguyệt, bất quá hắn cũng biết, chuyện này vẫn chưa giải quyết xong, không bằng kết thúc sớm một chút.
Ngoại trừ điểm này còn có một nguyên nhân khác khiến cho Bùi Đông Lai kiên định với quyết định ám sát Phương Chấn.
Rời đi trụ sở Huyết Sát một thời gian, Bùi Đông Lai mỗi ngày đều luyện quyền không nói, còn trên Vân Sơn đánh nhau sống chết với bốn tên bắt cóc Mộ Khuynh Nhan, thực lực tăng lên không nhỏ, hắn hôm nay có thể tùy ý khống chế kình lực trong cơ thể có thể thu phát tự nhiên.
Đối với lần này Bùi Đông Lai hiểu được, chính mình giống như mới bước vào cánh cửa Minh Kính, tiến vào bình cảnh phải thông qua sinh tử tôi luyện mới có thể kích thích vượt qua cánh cửa Minh Kính bước vào cảnh giới Ám Kính thần bí khó lường.
- Cậu đã hạ quyết tâm như vậy, ta cũng không ngăn cản.
Liễu Nguyệt vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Bất quá vì bảo vệ, ta sẽ cho bốn gã thành viên của Huyết sát hỗ trợ cho cậu.
- Không cần đâu Liễu tỷ.
Bùi Đông Lai lắc đầy không giấu giếm dụng ý của mình nữa:
- Đối với ta mà nói, ám sát Phương Chấn cũng giống như một lần tôi luyện bản thân vậy.
- Ta biết, chỉ là…
Liễu Nguyệt vẫn không yên lòng.
- Liễu tỷ, ta nhìn ra được tỷ là người đã từng luyện võ, tỷ biết Ám Kình không?
Ám Kính?
Nghe được hai chữ này, con ngươi Liễu Nguyệt đột nhiên lớn hơn.
Đúng như lời Bùi Đông Lai nói, nàng đã từng luyện võ, vì vậy nàng cũng rất rõ ràng, người luyện võ một khi đạt tới cảnh giới Ám Kính liền chân chính tiến tới hàng ngũ cao thủ.
Từng nghe qua Đông Phương Thần cha của Đông Phương Lãnh Vũ nói, người có thể đạt tới cảnh giới Ám Kính trong võ học Trung Hoa không nhiều.
- Chẳng lẽ cậu đã đạt tới cảnh giới Ám Kính?
Dưới ánh đèn Liễu Nguyệt kinh ngạc nhìn Bùi Đông Lai.
- Tạm thời thì chưa.
Bùi Đông Lai lắc đầu:
- Bất quá lấy thực lực của ta bây giờ chỉ cần không gặp phải cao thủ Ám Kình thì sẽ không có bất kì nguy hiểm nào cả thậm chí cho dù gặp phải ca thủ Ám Kính ta cũng có thể toàn thân trở ra.
Sau khi nói xong trên mặt Bùi Đông Lai hiện rõ vẻ tự tin.
Tự tin ở cái cơ năng biến thái của thân thể.
Bởi vì Bùi Vũ Phu từ nhỏ đã bắt hắn đứng tấn, luyện tập dẫn thể thuật hơn nữa còn dùng dược thủy ngâm mình cho hắn, thân thể của hắn vượt xa người bình thường, mà trước khi đến Đông Hải Bùi Vũ Phu dùng loại thuốc bột màu đen lại càng xuất thần nhập hóa, có thể đề cao cơ năng của các hạng mục thân thể, so với bộ đội đặc chủng cũng không kém chút nào.
Sau này ở trụ sở Huyết Sát huấn luyện thân thể ở cường độ cao lại càng làm cho cơ năng thân thể của Bùi Đông Lai có thể so sánh với bộ đội đặc chủng tinh nhuệ, hắn hôm nay gân cốt vô cùng cứng rắn, chỉ cần có thể đem da thịt đạt được độ cứng như gân cốt, thì đã có thể đạt đến giới hạn cao nhất của con người.
Điều này cũng nói rằng ngay Trần Anh là thành viên của Long Nha, các hạng mục cơ năng của thân thể cũng không thể so sánh với Bùi Đông Lai, có hơn chẳng qua là các loại kinh nghiệm chiến đấu thôi.
- Được rồ, đêm nay ta sẽ chuẩn bị, tranh thủ sáng mai sẽ đưa cho cậu một tư liệu kỹ lưỡng nhất.
Nhận thấy được sự tự tin cùng kiên định trong lời nói của Bùi Đông Lai, Liễu Nguyệt trầm ngâm chôc lát cuối cùng là lựa chọn đáp ứng.
Một mặt nàng biết Bùi Đông Lai là loại người đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, còn nữa nàng cảm thấy nếu Bùi Vũ Phu buông tay để cho Bùi Đông Lai tôi luyện cũng là có đạo lý, dù sao một đó hoa ở trong phòng ấm thì không thể nào có được thành tựu.
- Cảm ơn Liễu tỷ.
Bùi Đông Lai vội vàng cảm ơn.
- Đông Lai sau này không cần khách khí với ta.
Liễu Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, cười khổ nói:
- Cha cậu đối với ta giống như là phụ mẫu tái sinh, có thể nói hết thảy của ta hiện nay đều là do ông ấy mang lại, lấy ân tình của ông ấy đối với ta và anh trai ta, cho dù có cho cậu hết thảy ta cũng không nhăn mày một chút nào!
" Ách"
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Liễu Nguyệt, Bùi Đông Lai sắc mặt rốt cuộc thay đổi.
Kể từ khi hắn biết được thân thủ kinh khủng của Bùi Vũ Phu, trong lòng liền cho rằng tên tuổi của Bùi Vũ Phu năm đó không nhỏ, hôm nay nghe được lời nói của Liễu Nguyệt hắn mới biết rốt cuộc là hắn vẫn đánh gia thấp thành tựu của Qua tử.
- Liễu Tỷ, cha ta năm đó rất lợi hại phải không?
Sau khi kinh ngạc xong, Bùi Đông Lai lần đầu tiên không nhịn được hướng tới Liễu Nguyệt hỏi thăm chuyện tình của Bùi Vũ Phu năm đó.
- Đông Lai một chút quá khứ của cha cậu mà cậu cũng không biết sao?
Lần này đến phiên Liễu Nguyệt kinh ngạc, nàng từng hoài nghi Bùi Đông Lai cũng không biết được mọi chuyện của Bùi Vũ Phu, hôm nay xem ra Bùi Đông Lai một chút cũng không biết.
- Không?
Bùi Đông Lai lắc đầu chi tiết đáp:
- Cha vẫn không có nói cho ta biết mọi chuyện.
- Đông Lai nói thật cha cậu năm đó có bao nhiêu thế lực ta cũng không rõ lắm.
Liễu Nguyệt cười khổ nói:
- Ta chỉ biết là, cha cậu năm đó vì đã đoạt đi mĩ nhân đệ nhất kinh thành từ trong tay tứ đại công tử của kinh thành, cũng chính là mẹ cậu, hơn nữa còn đại náo tử cấm thành, cuối cùng toàn thân trở ra, làm cho vua và dân chấn động.
"Ách..."
Nghe được Liễu Nguyệt nói vậy, Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy toàn thân sôi trào, một cỗ kích động trong lòng không thể nào áp chế được, ngoài ra hắn có bị kinh sợ.
Hắn biết là Bùi Vũ Phu rất trâu bò, nhưng không ngờ được Bùi Vũ Phu lại trâu bò đến trình độ như vậy.
- So sánh cha cậu với người ở bốn lĩnh vực Quân, Chính, Thương Nhân thì cha cậu ở giới võ học mới thật sự là cường giả, giới võ học của Nhật Bản năm đó khiêu chiến với giới võ học Trung Hoa, các đại môn phái rối rít phái ra các cao thủ nghênh chiến cuối cùng không địch lại được Võ Thần Nhật Bản.
- Cha ta xuất chiến?
Bùi Đông Lai kích động hỏi.
- Một chiêu.
Liễu Nguyệt vừa nói vừa phảng phất nhớ lại trận chiến năm đó, cả người kích động không gì sánh được:
- Võ Thần chỉ dùng một chiêu!
- Một chiêu!
Bùi Đông Lai trợn tròn cặp mắt, hoàn toàn há hốc mồm.
- Đúng vậy, võ thần một chiêu đánh chết võ thần Nhật Bản, làm cho giới võ học Nhật Bản mất hết mặt mũi, hơn nữa còn nói một câu.
Liễu Nguyệt nói tới đây tựa hồ hoàn toàn sôi mấu, hô hấp trở nên dồn dập, Thánh Nữ Phong ()trước ngực không ngừng đung đưa.
- Nói gì?
Bùi Đông Lai ngừng thở thốt lên hỏi.
- Động vào Trung Hoa, dù xa cũng giết.
Liễu Nguyệt run rẩy nói ra những lời này.
Bùi Đông Lai ngây người ra như phỗng, thật lâu không có lên tiếng.
- Từ đó về sau, cao thủ ngoại quốc không những không dám khiêu chiến với giới võ học Trung Hoa nữa mà còn không dám bước chân vào Trung Hoa nửa bước.
Liễu Nguyệt phun ra một ngụm khó chịu thật sâu cười khổ nói:
- Mà từ đó cha của cậu cũng có được danh hiệu Võ Thần.
Võ Thần…
Bùi Đông Lai dùng sức nuốt nước bọt mặc niệm hai chữ này.
- Chân của cha ta làm sao mà lại gãy.
Sau khi khiếp sợ cùng kích động, Bùi Đông Lai cưỡng chế cho mình trấn định lại, đồng thời nhớ tới lúc Bùi Vũ Phu nói cho hắn biết sau khi mẹ hắn mất thì một mình mang hắn vào trong núi, trong long dâng lên một cái nghi vấn.
- Cái này ta cũng không biết, chờ sau này cậu gặp lại Võ Thần thì tự mình hỏi đi.
Liễu Nguyệt lắc đầu, nàng chẳng qua là mơ hồ nghe được một ít chuyện Bùi Vũ Phu thối lui khỏi giang hồ, cụ thể tình tiết như thế nào, thì nàng một chút cũng không biết, càng không biết kinh khủng như Võ Thần tại sao lại mất một chân.
Lần này Bùi Đông Lai không nói gì mà trầm mặc.
- Đúng rồi Đông Lai, sau khi cậu đến Đông Hải không có liên lạc gì với Võ Thần sao?
Liễu Nguyệt mang theo vài phần tò mò hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bùi Đông Lai cười khổ:
- Không có, số điện thoai lúc trước không gọi được không biết là ông ấy đã đi đâu nữa.
Liễu Nguyệt như có điều suy nghĩ.
- Liễu tỷ thời gian không còn sớm, người nghỉ ngơi đi.
Bùi Đông Lai vẻ mặt hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.
- Tốt.
Liễu Nguyệt gật đầu.
Thấy Liễu Nguyệt gật đầu, Bùi Đông Lai không hề ở lại nữa mà trực tiếp đi khỏi đại sảnh.
Hắn cũng không có trực tiếp trở về căn phòng hắn ở lúc làm gia sư cho Đông Phương Lãnh Vũ mà đi ra ngoài biệt thự, giống như khi làm gia sư cho Đông Phương Lãnh Vũ, chạy chậm ra rừng cây trước khu nhà giàu.
Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai đi xa, Liễu Nguyệt rất rõ ràng, ngay cả khi biết được quá khứ huy hoàng của Bùi Vũ Phu cũng sẽ không có một chút giống những tên hoàn khố, mà ngược lại hắn lại càng cố gắng để có thể theo được nhịp bước của Bùi Vũ Phu.
Một đường chạy chậm đến chỗ rừng cây nhỏ, Bùi Đông Lai điều chỉnh lại hô hấp một lần, nhưng không có nóng lòng tập bộ quyền pháp không tên Bùi Vũ Phu dạy cho hắn mà là giống như lúc còn bé, luyện tập dẫn thể thuật.
- Qua Tử từng nói, Minh Kính chia làm nhập môn cùng đại thành hai giai đoạn, giai đoạn nhập môn có thể đem lực lượng toàn thân tập trung lại rồi đánh ra một kích, kình lực chấn động không khí tạo thành tiếng động giòn vang, giai đoạn đại thành thì kình lực có thể thu phát tự nhiên, trong quá trình phát kình thì tiếng vang phát ra trong không khí cùng cộng hưởng với tiếng xe gió, tạo thành như rồng ngâm.
- Hôm nay ta có thể thu phát kình lực tự nhiên, lúc phát kình thì tiếng vang trong xương cốt cộng hưởng cùng tiếng xé gió trong không khí, như vậy là đã đến giai đoạn đại thành, chỉ cần trong lúc phát kình có thể phong bế lỗ chân lông không để cho kình lực rò rỉ ra bên ngoài, như vậy có thể coi là đã chạm tới cánh cửa Ám Kính.
Sau khi luyện tập dẫn thể thuật xong, Bùi Đông Lai vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Căn cứ theo lời nói ban đầu của Bùi Vũ Phu nói, người luyện võ ở cảnh giới Minh Kính có thể tập trung kình lực tập trung trong một đòn đánh chỉ là trong quá trình phát lực, một bỗ phận kình lực có thể hóa thành tinh khí thông qua lỗ chân lông mà tiết ra bên ngoài cơ thể.
Người bình thường sau khi vận động kịch liệt thì người đổ mồ hôi, đỉnh đầu phát nhiệt cũng chính là đạo lý này.
Mà cái gọi là Ám Kính liền có thể trong nháy mắt đó hoàn toàn phong bế lễ chân lông không để cho kình lực thoát ra ngoài., có thể tập trung lực lượng hơn, hơn nữa quá trình phát kình thì tiếng vang của xương cốt không cộng hưởng với tiếng vang của không khí, vậy nên ra chiêu vô thanh vô tức, khi kình lực bộc phát âm thanh như sấm rền.
Hồi tưởng lại lời nói của Qua Tử, Bùi Đông Lai giống như ngày thường bắt đầu tập luyện bộ quyền pháp vô danh kia.
" Phù"
Dưới màn đêm Bùi Đông Lai thân như quỷ mị, thân hình vừa động liền truyền ra thanh âm phá không.
" Vù"
Một quyền xuất ra, kìn lực bộc phát chấn động không khí, xương cốt truyền ra tiếng vang giòn hợp cùng thanh âm xé gió trong không khí.
" Rầm… Rầm"
Bùi Đông Lai trong lúc đánh quyền đã cố gắng khống chế lỗ chân lông của mình nhưng không thể nào đạt đến tinh tủy, thủy chung không có cách nào trong nháy mắt phát kình phong bế lỗ chân lông không để cho kình lực tiết ra ngoài.
Kể từ đó sau khi đánh xong một lần, trên người của hắn xuất hiện rất nhiều mồ hôi.
Không có lau đi mồ hôi trên mặt, Bùi Đông Lai đứng nguyên tại chỗ, cẩn thận tự nhớ lại mõi quá trình rất nhỏ, từng biến hóa của cơ thể trong lúc phát kình.
Suy tư chốc lát, Bùi Đông Lai lại bắt đầu luyện tập lần thứ hai.
Một lần, hai lần, ba lần…
Không biết qua bao lâu, Bùi Đông Lai toàn thân mồ hôi rơi như mưa khắp người ướt đẫm mói đình chỉ luyện tập.
- Nếu mà có Qua tử ở đây thì chắc có thể lĩnh ngộ nhanh hơn một chút.
Cới chiếc áo ngoài xuống, lau sạch mồ hôi, Bùi Đông Lai bắt đầu nhớ lại đoạn thời gian Qua tử dạy hắn đánh quyền, thời gian đó mặc dù hắn không có đột phá Minh Kính nhưng hắn biết đó là thời gian hắn tiến bộ nhanh nhất.
Trong khoảng thời gian này hắn có thể tuef minh kính nhập môn tiến đến minh kính đại thành, trừ tự thân cố gắng tập luyện ra thì cũng bởi vì bản thân cùng Tiêu Phi bắt đầu giai đoạn dung hợp thứ hai làm cho ngộ tính của hắn ở Phương diện võ học tiến bộ thật lớn.
Vắt khô quần áo, Bùi Đông Lai kết thúc buổi luyện tập tối nay, theo đường cũ trở về biệt thự.
Ở một chỗ hắc ám trong rừng cây.
Nam tử đã từng hô to lên: " Động vào Trung Hoa, dù sao cũng đánh" Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi, lộ ra một nụ cười khúc khích mười tám năm không thay đổi.
Trong nụ cười có cưng chiều cũng có cả vui mừng.
Tác giả :
Phong Cuồng