Siêu Cấp Cường Giả
Chương 135: Nhất kích tất sát!
Bóng đêm tịch mịch, ánh trăng lạnh như băng chiều sáng vào khu rừng, vài điểm ngân quang làm cho khó có thể nhìn thấy khung cảnh trong rừng.
Trong rừng, bốn đạo thân ảnh đi tới trong đó, dẫn đầu là một tên nam tử mang theo một cái bao tải, nhìn qua trông bao tải có vẻ rất nặng nhưng ở trong tay của hắn thì lại nhẹ như không có gì.
Nếu lúc này đám người Tương Cương có mặt ở đây thì hắn nhất định sẽ nhận ra tên này.
Hắn không phải ai khác, chính là tên nam nhân lúc chiều đã diễn trò bắt cóc Mộ Khuynh Nhan.
Hắn gọi là Thái Phi, ước mơ của hắn là có thể trở thành một diễn viên nổi tiếng hoặc một quân nhân xuất sắc. Lúc hắn 15 tuổi, hắn lựa chọn trở thành diễn viễn, sau nhiều cố gắng trong học tập thì cuối cùng hắn tốt nghiệp ĐH điện ảnh và truyền hình tốt nhất ở trong nước.
Sau khi tốt nghiệp, hắn mang lý tưởng bắt đầu kiếp sống làm diễn viên, nhưng mà không hiểu rõ quy tắc ngầm trong giới văn nghệ, cuối cùng hắn tuyệt vọng, vì đắc tội với một tên đạo diễn mà phải bị đánh vào viện nằm.
Sau khi ra viện hắn liền giết cả nhà tên đạo diễn kia, từ nay về sau bắt đầu kiếp sống chạy tốn, kết quả ma xui quỷ khiến ở Đông Hải lại được Quý Hồng nhìn trúng, rồi đầu nhập vào Mãnh Hổ bang, sau đó trở thành một thành viên sát thủ trong tổ chức Phong Diệp.
Lúc chiều, sở dĩ hắn có thể thành công bắt được Mộ Khuynh Nhan chính là bản lĩnh hắn học được trong tổ chức Phong Diệp.
Nhưng mà.
Hắn thật không ngờ, đồng bọn của hắn lại bị cảnh sát phát hiện, bao vây chặn bắt, bất đắc dĩ lắm hắn mới chạy vào Vân Sơn.
- Thái Phi, phía trước có con suối, chúng ta nghỉ ngơi, uống một chút nước đi.
Đột nhiên, một tên đồng bọn sau lưng của hắn mở miệng nói nhỏ.
Trên thực tế, Thái Phi cũng đã thấy con suối đó nhưng hắn lại không muốn đi qua ấy uống nước, nghỉ ngơi.
Lúc này, nghe được tên đồng bọn kia nói như vậy thì hắn cung biết, cả đám đã chạy trối chết gần bốn giờ đồng hồ, thể lực tiêu hao không ít, vì vậy cần phải nghỉ ngơi một lát, còn về phần Mộ Khuynh Nhan bị nhốt từ trưa đến giờ ở trong bao cũng cần phải bổ sung thêm nước, nếu không sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Dến lúc này, Thái Phi rất rõ ràng, bọn hắn phải dựa vào Mộ Khuynh Nhan mới có thể chạy trốn được.
- Thời gian nghỉ ngơi là 5", lưu lại một người canh giữ.
Thái Phi dừng bước, quay đầu nói với 3 tên đồng bọn phía sau, sau đó liền đi tới dòng suối.
Rất nhanh, 2 tên đồng bọn đã đi đến bên suối, ba người Thái Phi liền nhân cơ hội này uống nước, rửa mặt, còn một tên thì đứng cảnh giới.
Ước chừng khoảng 30s sau, Thái Phi mở bao tải ra, đem Mộ Khuynh Nhan đưa ra ngoài.
Nương theo ánh trăng có thể được làn da mịn màng của Mộ Khuynh Nhan lúc ẩn lục hiện dưới bộ lễ phục dạ hội, thậm chí có thể thấy được quần chip ngay chỗ bắp đùi của nàng.
" Ực"
Thấy được bộ dạng của Mộ Khuynh Nhan thì hai gã đồng bọn của Thái Phi hiện ra vẻ hèn mọn.
- Không nên đụng vào nàng.
Thấy được trong mắt 2 gã kia toát ra vẻ dục vọng thì Thái Phi lạnh lùng cảnh cáo, hắn biết rõ mấy tên bên cạnh mình lúc nào cũng có chủ ý đối với Mộ Khuynh Nhan nhưng hắn nhớ rõ lời căn dặn của Quý Hồng cho nên phải làm ra cảnh cáo, để cho bọn chúng thu liễm lại.
- Thái ca, đến lúc này rồi mà còn muốn nghe mệnh lệnh của Quý Hồng à?
Nghe được Thái Phi nói như vậy, một tên thanh niên có dáng người khôi ngô không vui nói, khi nói chuyện, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào giữa hai đùi của Mộ Khuynh Nhan, có cảm giác hân không thể xé nát quần áo của Mộ Khuynh Nhan rồi sau đó xyz, abc.
- Báo tử, quy cũ của Phong Diệp thì mày cũng đã rõ ràng, mệnh lệnh của lão bản thì chúng ta nhất định chấp hành vô điều kiện.
Thái Phi lạnh lùng nói:
- Còn nữa, hiện tại chúng ta đã bị vây quanh, nàng chính là cơ hội để chúng ta có thể chạy trốn.
Báo tử không có hé răng, bất quá lại là bĩu môi.
- Báo tử, đừng trách tao không nhắc nhở mày, nếu mày dám đụng vào nàng thì tao sẽ bắn chết mày.
Thái Phi nhíu mày, sau đó múc một miếng nước, đổ từ từ vào miệng của Mộ Khuynh Nhan.
- Khụ..khụ.
Trong lúc mê, theo bản năng Mộ Khuynh Nhan nuốt nước xuống, sau đó nàng bị sặc lên, ho khan tiếng.
Lúc này, lông mi của nàng run lên nhè nhẹ, chậm rãi mở mắt.
Thái Phi thấy thế, vốn là định đánh ngất làm nhưng lại nhớ lên lời căn dặn của Quý Hồng là không nên làm tổn thương đến Mộ Khuynh Nhan cho nên hắn liền dùng một miếng băng keo trong, dán miệng Mộ Khuynh Nhan lại, để cho nàng không phát ra tiếng kêu.
Sau khi mở mắt ra thì theo bản năng nàng định hô to nhưng miệng của nàng đã bị dán lại, căn bản là không thể phát ra tiếng kêu.
"Ô... Ô..."
Dưới ánh trăng, Mộ Khuynh Nhan thấy được khuôn mặt của ba người Thái Phi, vẻ mặt hoảng sợ lùi về phía sau.
" Bịch"
Lúc lui ra sau, vì không cẩn thận nên nàng đã vấp phải tảng đá, cả người trực tiếp đập xuống đất.
Sau khi té mạnh xuống nàng thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, theo bản năng nàng đưa tay đến bàn chân của mình thì phát hiện chỗ ấy đã bị sưng đỏ lên.
Nhìn thấy vẻ mặt hung thần ác sát của 3 người Thái Phi, nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mình, nàng không nhịn được mà khóc.
- Khóc cái con két chứ khóc.
Mắt thấy Mộ Khuynh Nhan rơi nước mắt thì tên gọi là Báo tử không nhịn được mà chửi.
Bên ta vang lên lời mắng chửi của Báo tử, nhìn bộ dạng của Mộ Khuynh Nhan, dường như Thái Phi đang nhớ lại cuộc sống lúc trước, trong long có chút buồn bực không hiểu.
- Chúng mày trông nàng ấy, tao thay A Tam đi trông chừng, thuận tiện quan sát tình hình lúc này.
Thái Phi liền đứng dập, phân phó một câu, sao đó không nhịn được mà cảnh cáo Báo tử:
- Báo tử, nhớ kỹ lời của tao.
Nói xong, Thái Phi không hề dừng lại mà bước đi tới phía trước, chuẩn bị thay A Tam.
Chân trước Thái Phi vừa bước đi thì Báo tử liền đứng lên, giống như là một con dã thú đi đến bên người Mộ Khuynh Nhan.
Mắt thấy được dục vọng trong mắt Báo tử thì sắc mặt Mộ Khuynh Nhan tái nhợt, trong lòng sợ hãi, theo sau nàng không biết lấy được dũng khí từ đâu mà nắm những cục đá nhỏ dưới mặt đất rồi quăng tới.
- Báo tử, mày hẳn là hiểu rõ tính của Thái Phi, hắn là thứ nói được thì sẽ làm được.
Mắt thấy hành động của Báo tử thì một tên đồng bọn nhắc nhở:
- Hơn nữa Thái Phi cũng nói rất đúng, nàng là hy vọng duy nhất của chúng ta.
- Mẹ nó, có ngon thì mày tự sát đi, mày tự sát xong thì lão tử cũng chơi luôn.
Có lẽ là thấy Mộ Khuynh Nhan sẽ làm ra hành động tự sát, hoặc có lẽ là nhớ lại lời cảnh cáo của Thái Phi nên Báo tử dừng bước, vẻ mặt âm trầm mắng Mộ Khuynh Nhan.
Mộ Khuynh Nhan không dám mở miệng mà nàng cũng không có cách nào để mở miệng, nhưng mà vẻ mặt nàng rất kiên quyết, cảm giác kia như là chỉ cần ngươi còn dám bước tới nửa bước thì ta sẽ lập tức tự sát ngay.
Cục diện trong nhất thời có chút giằng co, cùng lúc đó A Tam đã tới đây.
- A Tam, tình hình hiện tại như thế nào rồi?
Mắt thấy A Tam đến gần, một tên đồng bọn mở miệng hỏi.
- Mẹ nó, chung quanh đã bị phong tỏa rồi, hơn nữa có một ít đặc cảnh đang đến gần.
Vẻ mặt A Tam ngưng trọng, nói:
- Tình huống hiện giờ vô cùng nguy cấp, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.
Nghe được A Tam nói như vậy thì tên đồng bọn kia cũng biết tình huống hiện tại là cửu tử nhất sinh, trong lúc nhất thời thì không một ai lên tiếng, mà A Tam thì lại đi uống nước, rửa mặt.
"Vèo"
Cùng lúc đó, Báo tử đã nhảy đến trước người Mộ Khuynh Nhan, tay của hắn chụp lấy hòn đá trong tay của Mộ Khuynh Nhan, sau đó trực tiếp nâng nàng lên bả vai của mình.
- Báo tử, mày…
Thấy một màn như vậy thì tên kia liền mở miệng, cố gắng nhắc nhở cái gì.
- Mẹ nó, mày câm cái miệng lại đi, cho tới bây giờ thì chúng ta không có con đường sống, một khi đã như vậy thì trước lúc chết hãy tranh thủ một hồi khoái hoạt phong lưu cho sướng.
Báo tử nói xong, lộ ra vẻ dâm đãng, tươi cười:
- Huống gì con điếm này cũng là cực phẩm trong cực phẩm a.
Mắt thấy Báo tử tức giân, vô luận là A Tam hay tên đồng bọn còn lại cũng không có hé răng, trong lòng bọn hắn cũng đồng tình với lời nói của Báo tử, bọn hắn cũng muốn quất một hồi nhưng mà bởi vì sợ hãi Thái Phi, cho nên bọn hắn chỉ đành phải nhắc nhở:
- Không nên giết chết nàng.
"Ô... Ô..."
Bị Báo tử để ở trên đầu vai, Mộ Khuynh Nhan không ngừng kêu lên, hai tay không ngừng vung lên nhưng căn bản là không thể làm thương tổn đến Báo tử, ngược lại hành động của nàng càng kích thích dục vọng trong người Báo tử.
- Cô em không nên kích động, một chút nữa anh sẽ cho cô biết cái gì là dục tiên dục tử.
Báo tử cố gắng liềm vào bắp chân nhỏ, trắng như tuyết của Mộ Khuynh Nhan, kết quả Mộ Khuynh Nhan né tránh bất quá hắn cũng không thèm để ý, mà là cười tà, bước nhanh hơn về bụi cỏ phía trước.
Mộ Khuynh Nhan giãy dụa nhưng mà mặc kệ là đá hay đánh thì cũng chẳng thấm vào đâu, chỉ có thể khiến cho Báo tử trở nên điên cuồng.
Rất nhanh, Báo tử đã mang Mộ Khuynh Nhan đến bụi cỏ, hắn trực tiếp đè xuống thân thể của Mộ Khuynh Nhan.
" Roẹt"
Báo tử đã xé rách phần trước của bộ lễ phục dạ hội trên người Mộ Khuynh Nhan.
Khe giữa 2 chiếc bánh bao của nàng liền hiện ra trước tầm mắt của Báo tử, nhất thời làm cho dục vọng của hắn lên cao.
" Ực"
Báo tử nuốt nước miệng, sau đó đầu của hắn chôn vào giữa hai cái bánh bao, cố gắng muốn hảo hảo nhấm nháp một phen.
Mắt thấy khuôn mặt xấu xí của đối phương, thì những giọt nước mắt trên khuôn mặt Mộ Khuynh Nhan lại rơi ra.
Dưới ánh trăng, nàng không chống cự nữa, chuẩn bị cắn lưỡi tự sát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đột nhiên sau đó, nàng thấy rõ một bóng người như quỷ mị xuất hiện phía sau lưng Báo tử.
Ngay sau đó.
Ngay sau đó, dưới sự hoảng hốt của Mộ Khuynh Nhan thì hai tay của người nọ liền chém ra, ấn chặt vào đầu của Báo tử, dùng sức bẻ.
"Răng rắc"
Đầu của Báo tử đã bị bẽ gãy.
Thiếu niên Bùi gia ra tay.
Nhất kích tất sát!
Trong rừng, bốn đạo thân ảnh đi tới trong đó, dẫn đầu là một tên nam tử mang theo một cái bao tải, nhìn qua trông bao tải có vẻ rất nặng nhưng ở trong tay của hắn thì lại nhẹ như không có gì.
Nếu lúc này đám người Tương Cương có mặt ở đây thì hắn nhất định sẽ nhận ra tên này.
Hắn không phải ai khác, chính là tên nam nhân lúc chiều đã diễn trò bắt cóc Mộ Khuynh Nhan.
Hắn gọi là Thái Phi, ước mơ của hắn là có thể trở thành một diễn viên nổi tiếng hoặc một quân nhân xuất sắc. Lúc hắn 15 tuổi, hắn lựa chọn trở thành diễn viễn, sau nhiều cố gắng trong học tập thì cuối cùng hắn tốt nghiệp ĐH điện ảnh và truyền hình tốt nhất ở trong nước.
Sau khi tốt nghiệp, hắn mang lý tưởng bắt đầu kiếp sống làm diễn viên, nhưng mà không hiểu rõ quy tắc ngầm trong giới văn nghệ, cuối cùng hắn tuyệt vọng, vì đắc tội với một tên đạo diễn mà phải bị đánh vào viện nằm.
Sau khi ra viện hắn liền giết cả nhà tên đạo diễn kia, từ nay về sau bắt đầu kiếp sống chạy tốn, kết quả ma xui quỷ khiến ở Đông Hải lại được Quý Hồng nhìn trúng, rồi đầu nhập vào Mãnh Hổ bang, sau đó trở thành một thành viên sát thủ trong tổ chức Phong Diệp.
Lúc chiều, sở dĩ hắn có thể thành công bắt được Mộ Khuynh Nhan chính là bản lĩnh hắn học được trong tổ chức Phong Diệp.
Nhưng mà.
Hắn thật không ngờ, đồng bọn của hắn lại bị cảnh sát phát hiện, bao vây chặn bắt, bất đắc dĩ lắm hắn mới chạy vào Vân Sơn.
- Thái Phi, phía trước có con suối, chúng ta nghỉ ngơi, uống một chút nước đi.
Đột nhiên, một tên đồng bọn sau lưng của hắn mở miệng nói nhỏ.
Trên thực tế, Thái Phi cũng đã thấy con suối đó nhưng hắn lại không muốn đi qua ấy uống nước, nghỉ ngơi.
Lúc này, nghe được tên đồng bọn kia nói như vậy thì hắn cung biết, cả đám đã chạy trối chết gần bốn giờ đồng hồ, thể lực tiêu hao không ít, vì vậy cần phải nghỉ ngơi một lát, còn về phần Mộ Khuynh Nhan bị nhốt từ trưa đến giờ ở trong bao cũng cần phải bổ sung thêm nước, nếu không sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Dến lúc này, Thái Phi rất rõ ràng, bọn hắn phải dựa vào Mộ Khuynh Nhan mới có thể chạy trốn được.
- Thời gian nghỉ ngơi là 5", lưu lại một người canh giữ.
Thái Phi dừng bước, quay đầu nói với 3 tên đồng bọn phía sau, sau đó liền đi tới dòng suối.
Rất nhanh, 2 tên đồng bọn đã đi đến bên suối, ba người Thái Phi liền nhân cơ hội này uống nước, rửa mặt, còn một tên thì đứng cảnh giới.
Ước chừng khoảng 30s sau, Thái Phi mở bao tải ra, đem Mộ Khuynh Nhan đưa ra ngoài.
Nương theo ánh trăng có thể được làn da mịn màng của Mộ Khuynh Nhan lúc ẩn lục hiện dưới bộ lễ phục dạ hội, thậm chí có thể thấy được quần chip ngay chỗ bắp đùi của nàng.
" Ực"
Thấy được bộ dạng của Mộ Khuynh Nhan thì hai gã đồng bọn của Thái Phi hiện ra vẻ hèn mọn.
- Không nên đụng vào nàng.
Thấy được trong mắt 2 gã kia toát ra vẻ dục vọng thì Thái Phi lạnh lùng cảnh cáo, hắn biết rõ mấy tên bên cạnh mình lúc nào cũng có chủ ý đối với Mộ Khuynh Nhan nhưng hắn nhớ rõ lời căn dặn của Quý Hồng cho nên phải làm ra cảnh cáo, để cho bọn chúng thu liễm lại.
- Thái ca, đến lúc này rồi mà còn muốn nghe mệnh lệnh của Quý Hồng à?
Nghe được Thái Phi nói như vậy, một tên thanh niên có dáng người khôi ngô không vui nói, khi nói chuyện, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào giữa hai đùi của Mộ Khuynh Nhan, có cảm giác hân không thể xé nát quần áo của Mộ Khuynh Nhan rồi sau đó xyz, abc.
- Báo tử, quy cũ của Phong Diệp thì mày cũng đã rõ ràng, mệnh lệnh của lão bản thì chúng ta nhất định chấp hành vô điều kiện.
Thái Phi lạnh lùng nói:
- Còn nữa, hiện tại chúng ta đã bị vây quanh, nàng chính là cơ hội để chúng ta có thể chạy trốn.
Báo tử không có hé răng, bất quá lại là bĩu môi.
- Báo tử, đừng trách tao không nhắc nhở mày, nếu mày dám đụng vào nàng thì tao sẽ bắn chết mày.
Thái Phi nhíu mày, sau đó múc một miếng nước, đổ từ từ vào miệng của Mộ Khuynh Nhan.
- Khụ..khụ.
Trong lúc mê, theo bản năng Mộ Khuynh Nhan nuốt nước xuống, sau đó nàng bị sặc lên, ho khan tiếng.
Lúc này, lông mi của nàng run lên nhè nhẹ, chậm rãi mở mắt.
Thái Phi thấy thế, vốn là định đánh ngất làm nhưng lại nhớ lên lời căn dặn của Quý Hồng là không nên làm tổn thương đến Mộ Khuynh Nhan cho nên hắn liền dùng một miếng băng keo trong, dán miệng Mộ Khuynh Nhan lại, để cho nàng không phát ra tiếng kêu.
Sau khi mở mắt ra thì theo bản năng nàng định hô to nhưng miệng của nàng đã bị dán lại, căn bản là không thể phát ra tiếng kêu.
"Ô... Ô..."
Dưới ánh trăng, Mộ Khuynh Nhan thấy được khuôn mặt của ba người Thái Phi, vẻ mặt hoảng sợ lùi về phía sau.
" Bịch"
Lúc lui ra sau, vì không cẩn thận nên nàng đã vấp phải tảng đá, cả người trực tiếp đập xuống đất.
Sau khi té mạnh xuống nàng thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, theo bản năng nàng đưa tay đến bàn chân của mình thì phát hiện chỗ ấy đã bị sưng đỏ lên.
Nhìn thấy vẻ mặt hung thần ác sát của 3 người Thái Phi, nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mình, nàng không nhịn được mà khóc.
- Khóc cái con két chứ khóc.
Mắt thấy Mộ Khuynh Nhan rơi nước mắt thì tên gọi là Báo tử không nhịn được mà chửi.
Bên ta vang lên lời mắng chửi của Báo tử, nhìn bộ dạng của Mộ Khuynh Nhan, dường như Thái Phi đang nhớ lại cuộc sống lúc trước, trong long có chút buồn bực không hiểu.
- Chúng mày trông nàng ấy, tao thay A Tam đi trông chừng, thuận tiện quan sát tình hình lúc này.
Thái Phi liền đứng dập, phân phó một câu, sao đó không nhịn được mà cảnh cáo Báo tử:
- Báo tử, nhớ kỹ lời của tao.
Nói xong, Thái Phi không hề dừng lại mà bước đi tới phía trước, chuẩn bị thay A Tam.
Chân trước Thái Phi vừa bước đi thì Báo tử liền đứng lên, giống như là một con dã thú đi đến bên người Mộ Khuynh Nhan.
Mắt thấy được dục vọng trong mắt Báo tử thì sắc mặt Mộ Khuynh Nhan tái nhợt, trong lòng sợ hãi, theo sau nàng không biết lấy được dũng khí từ đâu mà nắm những cục đá nhỏ dưới mặt đất rồi quăng tới.
- Báo tử, mày hẳn là hiểu rõ tính của Thái Phi, hắn là thứ nói được thì sẽ làm được.
Mắt thấy hành động của Báo tử thì một tên đồng bọn nhắc nhở:
- Hơn nữa Thái Phi cũng nói rất đúng, nàng là hy vọng duy nhất của chúng ta.
- Mẹ nó, có ngon thì mày tự sát đi, mày tự sát xong thì lão tử cũng chơi luôn.
Có lẽ là thấy Mộ Khuynh Nhan sẽ làm ra hành động tự sát, hoặc có lẽ là nhớ lại lời cảnh cáo của Thái Phi nên Báo tử dừng bước, vẻ mặt âm trầm mắng Mộ Khuynh Nhan.
Mộ Khuynh Nhan không dám mở miệng mà nàng cũng không có cách nào để mở miệng, nhưng mà vẻ mặt nàng rất kiên quyết, cảm giác kia như là chỉ cần ngươi còn dám bước tới nửa bước thì ta sẽ lập tức tự sát ngay.
Cục diện trong nhất thời có chút giằng co, cùng lúc đó A Tam đã tới đây.
- A Tam, tình hình hiện tại như thế nào rồi?
Mắt thấy A Tam đến gần, một tên đồng bọn mở miệng hỏi.
- Mẹ nó, chung quanh đã bị phong tỏa rồi, hơn nữa có một ít đặc cảnh đang đến gần.
Vẻ mặt A Tam ngưng trọng, nói:
- Tình huống hiện giờ vô cùng nguy cấp, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.
Nghe được A Tam nói như vậy thì tên đồng bọn kia cũng biết tình huống hiện tại là cửu tử nhất sinh, trong lúc nhất thời thì không một ai lên tiếng, mà A Tam thì lại đi uống nước, rửa mặt.
"Vèo"
Cùng lúc đó, Báo tử đã nhảy đến trước người Mộ Khuynh Nhan, tay của hắn chụp lấy hòn đá trong tay của Mộ Khuynh Nhan, sau đó trực tiếp nâng nàng lên bả vai của mình.
- Báo tử, mày…
Thấy một màn như vậy thì tên kia liền mở miệng, cố gắng nhắc nhở cái gì.
- Mẹ nó, mày câm cái miệng lại đi, cho tới bây giờ thì chúng ta không có con đường sống, một khi đã như vậy thì trước lúc chết hãy tranh thủ một hồi khoái hoạt phong lưu cho sướng.
Báo tử nói xong, lộ ra vẻ dâm đãng, tươi cười:
- Huống gì con điếm này cũng là cực phẩm trong cực phẩm a.
Mắt thấy Báo tử tức giân, vô luận là A Tam hay tên đồng bọn còn lại cũng không có hé răng, trong lòng bọn hắn cũng đồng tình với lời nói của Báo tử, bọn hắn cũng muốn quất một hồi nhưng mà bởi vì sợ hãi Thái Phi, cho nên bọn hắn chỉ đành phải nhắc nhở:
- Không nên giết chết nàng.
"Ô... Ô..."
Bị Báo tử để ở trên đầu vai, Mộ Khuynh Nhan không ngừng kêu lên, hai tay không ngừng vung lên nhưng căn bản là không thể làm thương tổn đến Báo tử, ngược lại hành động của nàng càng kích thích dục vọng trong người Báo tử.
- Cô em không nên kích động, một chút nữa anh sẽ cho cô biết cái gì là dục tiên dục tử.
Báo tử cố gắng liềm vào bắp chân nhỏ, trắng như tuyết của Mộ Khuynh Nhan, kết quả Mộ Khuynh Nhan né tránh bất quá hắn cũng không thèm để ý, mà là cười tà, bước nhanh hơn về bụi cỏ phía trước.
Mộ Khuynh Nhan giãy dụa nhưng mà mặc kệ là đá hay đánh thì cũng chẳng thấm vào đâu, chỉ có thể khiến cho Báo tử trở nên điên cuồng.
Rất nhanh, Báo tử đã mang Mộ Khuynh Nhan đến bụi cỏ, hắn trực tiếp đè xuống thân thể của Mộ Khuynh Nhan.
" Roẹt"
Báo tử đã xé rách phần trước của bộ lễ phục dạ hội trên người Mộ Khuynh Nhan.
Khe giữa 2 chiếc bánh bao của nàng liền hiện ra trước tầm mắt của Báo tử, nhất thời làm cho dục vọng của hắn lên cao.
" Ực"
Báo tử nuốt nước miệng, sau đó đầu của hắn chôn vào giữa hai cái bánh bao, cố gắng muốn hảo hảo nhấm nháp một phen.
Mắt thấy khuôn mặt xấu xí của đối phương, thì những giọt nước mắt trên khuôn mặt Mộ Khuynh Nhan lại rơi ra.
Dưới ánh trăng, nàng không chống cự nữa, chuẩn bị cắn lưỡi tự sát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đột nhiên sau đó, nàng thấy rõ một bóng người như quỷ mị xuất hiện phía sau lưng Báo tử.
Ngay sau đó.
Ngay sau đó, dưới sự hoảng hốt của Mộ Khuynh Nhan thì hai tay của người nọ liền chém ra, ấn chặt vào đầu của Báo tử, dùng sức bẻ.
"Răng rắc"
Đầu của Báo tử đã bị bẽ gãy.
Thiếu niên Bùi gia ra tay.
Nhất kích tất sát!
Tác giả :
Phong Cuồng