Siêu Cấp Cường Giả
Chương 106: Châu chấu đá xe
Bùi Đông Lai bắt đầu tiến vào giai đoạn dung hợp thứ hai, nhưng mà hắn lại không có lười biếng chút nào ngày hôm sau tờ mờ sáng, hắn chỉ ngủ không quá bốn tiếng đồng hồ thì liền tỉnh dậy, bắt đầu luyện công cùng luyện quyền buổi sáng.
Cho đến khi mặt trời dần dần lên cao,thời điểm buổi sáng một số người giàu có bắt đầu luyện công thì Bùi Đông Lai mới kết thúc luyện quyền, chạy chậm trở về biệt thự.
Giống như mọi ngày, những người luyện công buổi sáng nhìn thấy Bùi Đông Lai gương mặt xa lạ, cũng không lưu ý quá mức, chính là nhìn thấy Bùi Đông Lai chủ động mỉm cười..
Khi thời gian Bùi Đông Lai trở lại biệt thự, Liễu Nguyệt cùng Đông Phương Uyển Nhi mà đã muốn dậy rồi, mà Đông Phương Lãnh Vũ giống như cũ vẫn là ngủ nướng.
Trong đại sảnh của biệt thự, Đông Phương Uyển Nhi thì bắt chước những động tác thể dục trong ti vi để luyện tập mà một bên thì Liễu Nguyệt lại buộc tạp dề, ở trong phòng ăn chuẩn bị bữa sáng.
Trên thực tế, mỗi ngày Liều Nguyệt đều nấu bữa ăn sáng cho Đông Phương Lãnh Vũ và Đông Phương Uyển Nhi, điều này làm cho Bùi Đông Lai thật là giật mình.
Bởi vì…Theo hắn trong thư tịch trên truyenfull.vn biết, một ít nhân vật cường đại thì lại không có thiên phú về mặt nấu ăn,hơn nữa cũng không có thời gian xuống bếp.
Điều Bùi Đông Lai không biết, trước khi phụ thân Đông Phương Lãnh Vũ mất đi thì một tay Liễu Nguyệt lo công việc tập đoàn Thiên Tường.
Mà sau khi phụ thân của Đông Phương Lãnh Vũ qua đời thì Liễu Nguyệt liền tiếp nhận đống của cải khổng lồ ấy, hơn nữa mỗi ngày còn nấu cơm cho Đông Phương Lãnh Vũ cùng Đông Phương Uyển Nhi.
"Hô... Hô..."
Mắt nhìn thấy Bùi Đông Lai đi đến đại sảnh, tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi đình chỉ luyện tập, lau mồ hôi trên đầu sau đó chớp đôi mắt to,hỏi:
- Đông Lai ca ca, ca kết thúc luyện công buổi sáng rồi sao?
Đông Lai gật đầu cười, hỏi:
- Làm sao lại không tập nữa?
- Đã luyện xong rồi.
Đông Phương Uyển Nhi thè lưỡi nói,sau đó chớp chớp đôi mắt to,vẻ mặt tò mò hỏi:
- Đông Lai ca ca, cả ngày hôm qua cùng Vũ ca ca đi làm cái gì thế? Có vẻ như các ngươi đã tới khuya đều vẫn chưa về đâu, ta cùng mụ mụ chờ hai người kết quả không cẩn thận đã ngủ thiếp đi.
- Ta vừa tới Đông Hải,không quen thuộc để cho Tiểu Vũ mang ta đi ra ngoài dạo chơi.
Bùi Đông Lai cũng không muốn nói chuyện hôm qua cho Đông Phương Uyển Nhi biết, hắn liền tùy tiện tìm lấy cái cớ.
"Nga?"
Đông Phương Uyển làm ra một bộ mặt diễn cảm:
- Hai người không phải đi đến rạp chiếu phim để tán gái chứ?
"—— "
Mặc dù Bùi Đông Lai biết tiểu la lỵ có thể làm cho người ta xấu hổ nhưng mà lúc này nghe được lời lời nói của tiểu la lỵ thì Bùi Đông Lai không khỏi cảm thấy đau đầu, cũng không nói gì nữa.
Trong phòng bếp, Liễu Nguyệt vẫn một mực chút ý đến đpun và Bùi Đông Lai, mắt thấy Bùi Đông Lai làm ra bộ dáng khó chịu, thì nàng liền cười khổ một tiếng, sau đó đi ra khỏi phòng bếp, mỉm cười với Bùi Đông Lai:
- Đông Lai, sớm.
- Liễu tỷ.
Thấy được vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Liễu Nguyệt thì Bùi Đông Lai mỉm cười, trả lời một câu.
- Uyển Nhi, trước tiên hãy đi rửa mặt đi rồi sau đó gọi Tiểu Vũ dậy ăn sáng.
Liễu Nguyệt nói.
- Mụ mụ, người cũng biết rằng tiểu Vũ ca ca phiền nhất là đang ngủ mà bị người khác quấy rầy, con không gọi đâu.
Tiểu la lỵ làm ra bộ dạng đáng thương.
Bùi Đông Lai thấy thế,cười cười nói:
- Liễu tỷ,để ta đi.
- Đông Lai ca ca, khuyên huynh vẫn là không nên đi nga, dù sao chuyện ngày đó thì tiểu Vũ ca đã canh canh ở trong lòng.
Tiểu La Lỵ hảo tâm nhắc nhở. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Cùng với Đông Phương Uyển Nhi bất đồng, Liễu Nguyệt rất rõ ràng, hiện giờ Đông Phương Lãnh Vũ đối với Bùi Đông Lai sung bái đến cỡ nào, ở nàng xem, Đông Phương Lãnh Vũ có lẽ sẽ không nghe lời của nàng, nhưng tuyệt đối sẽ đối Bùi Đông Lai nói gì sẽ nghe nấy!
Bởi vì hiểu được điều này, Liễu Nguyệt mỉm cười gật đầu, sau đó trở về nhà bếp, mà Bùi Đông Lai lại là đi lên lầu kêu Đông Phương Lãnh Vũ.
Mắt thấy Bùi Đông Lai lên lầu, Đông Phương Uyển Nhi lại không có đi rửa mặt, mà là chớp chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Bùi Đông Lai. Đồng thời đang suy đoán có thể hay không cùng Đông Phương Lãnh Vũ tiếp tục đánh một trận…
1" sau, Đông Phương Lãnh Vũ đi phía sau Bùi Đông Lai, sắc mặt hắn vẫn còn hơi ngái ngủ, nhưng mà không ngừng sám hối:
- Đông Lai ca, ta thề, bắt đầu từ ngay mai ta nhất định sẽ không ngủ nướng nữa, sẽ dậy sớm bắt chước Đông Lai ca luyện công buổi sáng..
Nghe được lời nói, lại thấy bộ dạng lo lắng của Đông Phương Lãnh Vũ thì khóe miệng của đpun liền há to ra, cảm giác kia đang hỏi:
" Đông Lai ca ca, làm sao lại làm được thế?"
…
Bệnh viên 455 là một khu nhà có lịch sử hơn 70 năm, có danh khí không nhỏ ở Đông Hải.
Lúc mấy người Bùi Đông Lai đang dùng điểm tâm buổi sáng thì trong một phòng bệnh cao cấp tại bệnh viên 455, cả người Chu Đào băng bột nằm ở nơi đây.
Bên giường bệnh một người phụ nữ mặc một bộ đồ hàng hiệu, ngồi trước giường bệnh nhìn vào Chu Đào, nhỏ giọng khóc.
- Sáng sớm, bà đừng có sướt mướt nữa được không?
Bên cửa sổ, một nam nhân trung niên mang giày tây vốn không biết suy nghĩ cái gì, nghe được người phụ nữ trung niên khóc, nhịn không được quay đầu lại mắng.
- Chu Phúc Thái, ngoài trừ gầm rú ra thì ông còn có thể làm gì?
Đối mặt với lời quở mắng của người nam nhân trung niên kia thì người phụ nữ liền tức giận nói:
- Ông có bản lĩnh thì đi báo thù giùm nhi tử của mình đi?
Tối hôm qua, Tôn Vệ Đông đem Chu Đào mang đến bệnh viện 455 đồng thời cũng gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ Chu Đào biết.
Bởi vì phụ thân của Tôn Vệ Đông là người nắm quyền của quân khu Đông Hải, hắn lợi dụng đặc quyền để điều chuyên gia tới để kiểm tra thân thể cho Chu Đào, kết quả thì xương chân Chu Đào đã bị dập nát.
Sau khi kiểm tra kết thúc, chuyên gia chỉnh hình của bệnh viện 455 liền làm phẫu thuật cho Chu Đài, mặc dù là đã bảo vệ được hai cái chân của hắn nhưng mà cũng chỉ là giữ được mà thôi.
Căn cứ theo như lời nói chuyên gia khoa chỉnh hình, Chu Đào coi như nửa đời sau phải ngồi xe lăn,sau này không có khả năng hoạt động giống như người bình thường.
Sau khi biết được kết quả này, mẫu thân Chu Đào luôn khóc kêu Chu Phúc Thái phụ thân của Chu Đào đi báo thù, mà sau khi Chu Phúc Thái biết được chân tướng sự việc, bởi vì không rõ ràng thân phận chân chính của Bùi Đông Lai, lại thêm kiêng kị Liễu Nguyệt,c hỉ có thể tạm thời đem nổi hận nuốt vào trong bụng, không dám tiến đến tìm Liễu Nguyệt gây chuyện.
Hiện giờ, nhìn thấy Chu mẫu lại làm rầm rĩ lên bảo mình đi báo thù,Chu Phú Thái tức giận đến cả người run lên lại không biết phản bác như thế nào.
- Kêu ông dành nhiều thời gian lo lắng cho hắn đi mà ông không không nghe, cả ngày chỉ biết kiếm tiền!
Mắt thấy Chu Phúc Thái không lên tiếng, tâm tình của Chu mẫu càng thêm xúc động lải nhải nói:
- Hiện tại hai chân của hắn đã bị phế đi,ông kiếm nhiều tiền như vậy lại có ích lợi gì? Có khả năng giúp đỡ nhi tử báo thù sao? Có thể làm cho hai chân của hắn khôi phục lại bình thường sao?
- Còn bà thì sao? Sao bà không đi làm cái gì đi?
Nghe Được lời nói Chu mẫu, Chu Phúc Thái thiếu chút nữa ngất đi.
Chu mẫu lớn tiếng nói lại:
- Nếu như ta có thể quản Tiểu Đào,ta còn cần ông đi quản sao?
- Bà….
Ở trong mấy năm qua, Chu Phú Thái bởi vì sinh ý quá bận,không rảnh chăm sóc Chu Đào,mà Chu mầu hướng Chu Đào quá mức nuông chiều, trực tiếp dưỡng Chu Đào thành tính cách ngạo nghễ, lúc này đối mặc với chỉ trích của Chu mẫu, Chu Phúc Thái hết đường chối cãi.
Đồng thời, hận ý của hắn đối với người đã gây ra tổn thương cho nhi tử mình cũng dâng cao.
" Dát chi"
Coi như Chu Phúc Thái đem hận ý và phẫn nộ đều dời trên người Bùi Đông Lai thì cửa phòng bị người đẩy ra, Tôn Vệ Đông đi vào phòng bệnh.
- Vệ Đông, có tin tức gì sao?
Mắt thấy Tôn Vệ Đông tiến vào phòng bệnh,Chu Phúc Thái trước tiên chào hỏi, vội vã hỏi han, cảm giác giống như hận không thể ngay lập tức đem tên đánh nhi tử hắn bị thương lập tức biến thành tro!
Tối hốm qua đối với Tôn Vệ Đông mà nói tuyệt đối là một cái ác mộng
Chẳng những hắn bại bởi Phương Lãnh Vũ đánh mất thể diện,sư phụ của hắn Khang Tử Kiện trong trận đấu ở lúc sau đã chết, tâm tình của hắn có thể nói là buồn bực tới cực điểm.
Buồn bực rất nhiều,hắn đối Bùi Đông Lai cùng Đông Phương Lãnh Vũ hận ý ngập trời.
Hận thì hận nhưng mà hắn cũng biết có Liễu Nguyệt bao che cho Đông Phuong Lãnh Vũ, không phải hắn có khả năng động tới, hắn cũng chỉ có thể đem lửa giận và oán khí phát tiết trên người Bùi Đông Lai,hơn nữa hấn đã thay đổi hành động, tối hôm qua hắn liện gọi điện thoại vận dụng quan hệ đi điều tra thân phận Bùi Đông Lai.
- Chu thúc, đã điều tra ra được, tiểu tử đó là Trạng Nguyên thi vào ĐH năm nay, xuất thân bần hàn, không có bối cảnh gì,trước mắt là thầy dạy kèm tại nhà cho cháu Liễu Nguyệt là Đông Phương Lãnh Vũ.
Tôn Vệ Đông nói ra tin tức điều tra được trong vòng một đêm, lộ ra vẻ tươi cười âm hiểm.
Hiển nhiên là ở trong khoảng thời gian ngắn này đi điều tra thân phận chân thật của Bùi Đông Lai thì có chút khó khăn, nhưng sau khi điều tra được thì hắn lại không băn khoăn, hắn tin tưởng Liễu Nguyệt sẽ không vì một tên gia sư kia mà đắc tội với hắn và Chu Phúc Thái.
- Gia sư sao?
Nghe được lời nói của Tôn Vệ Đông thì hắn căm giận nói:
- Gan chó của hắn thật lớn.
- Chu thúc, một hồi ta cùng thúc đi Đàn Cung, cùng Liễu Nguyệt bàn chuyện quan trọng!
Vẻ mặt Tôn Vệ Đông âm trầm, nói.
- Chu Phúc Thái, ông còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi đi
Tôn Vệ Đông vừa nói xong thì không đợi Chu Phúc Thái mở miệng, Chu mẫu theo chỗ ngồi đúng lên,nước miếng phun tùm lum khẩn cấp nói:
- Ta muốn tên hỗn đản kia quỳ dưới nhi tử ta nhận sai, sau đó cắt đứt hai chân hắn! Không, không ta còn muốn chặt đứt 2 tay hắn!
- Ta muốn đem hắn đến sông Hoàng Phổ ném cho cá ăn!
Vẻ mặt Chu Phúc Thái lạnh lẽo,,đối với hắn mà nói mặc kệ nhi tử hắn có làm sai hay không, một tên gia hỏa không có thân phận không có bối cảnh mà dám chặt đứt hai chân nhi tử của hắn, hắn nhất định phải làm cho đối phương trả giá.
- Chu thúc nói không sai đúng như vậy, như vậy thì tiện nghi cho hắn quá.
Nghĩ đến tư thế tối hôm qua của Bùi Đông Lai, vẻ mặt Tôn Vệ Đông cũng âm trầm.
Khi hắn xem ra,Bùi Đông Lai ỷ có Đông Phương Lãnh Vũ ở đấy không biết trời cao đất rộng, không có một chút giác ngộ làm cẩu, quả thực là muốn tìm chết.
Muốn chết sao?
Thật là muốn chết, châu chấu đá xe!
Cho đến khi mặt trời dần dần lên cao,thời điểm buổi sáng một số người giàu có bắt đầu luyện công thì Bùi Đông Lai mới kết thúc luyện quyền, chạy chậm trở về biệt thự.
Giống như mọi ngày, những người luyện công buổi sáng nhìn thấy Bùi Đông Lai gương mặt xa lạ, cũng không lưu ý quá mức, chính là nhìn thấy Bùi Đông Lai chủ động mỉm cười..
Khi thời gian Bùi Đông Lai trở lại biệt thự, Liễu Nguyệt cùng Đông Phương Uyển Nhi mà đã muốn dậy rồi, mà Đông Phương Lãnh Vũ giống như cũ vẫn là ngủ nướng.
Trong đại sảnh của biệt thự, Đông Phương Uyển Nhi thì bắt chước những động tác thể dục trong ti vi để luyện tập mà một bên thì Liễu Nguyệt lại buộc tạp dề, ở trong phòng ăn chuẩn bị bữa sáng.
Trên thực tế, mỗi ngày Liều Nguyệt đều nấu bữa ăn sáng cho Đông Phương Lãnh Vũ và Đông Phương Uyển Nhi, điều này làm cho Bùi Đông Lai thật là giật mình.
Bởi vì…Theo hắn trong thư tịch trên truyenfull.vn biết, một ít nhân vật cường đại thì lại không có thiên phú về mặt nấu ăn,hơn nữa cũng không có thời gian xuống bếp.
Điều Bùi Đông Lai không biết, trước khi phụ thân Đông Phương Lãnh Vũ mất đi thì một tay Liễu Nguyệt lo công việc tập đoàn Thiên Tường.
Mà sau khi phụ thân của Đông Phương Lãnh Vũ qua đời thì Liễu Nguyệt liền tiếp nhận đống của cải khổng lồ ấy, hơn nữa mỗi ngày còn nấu cơm cho Đông Phương Lãnh Vũ cùng Đông Phương Uyển Nhi.
"Hô... Hô..."
Mắt nhìn thấy Bùi Đông Lai đi đến đại sảnh, tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi đình chỉ luyện tập, lau mồ hôi trên đầu sau đó chớp đôi mắt to,hỏi:
- Đông Lai ca ca, ca kết thúc luyện công buổi sáng rồi sao?
Đông Lai gật đầu cười, hỏi:
- Làm sao lại không tập nữa?
- Đã luyện xong rồi.
Đông Phương Uyển Nhi thè lưỡi nói,sau đó chớp chớp đôi mắt to,vẻ mặt tò mò hỏi:
- Đông Lai ca ca, cả ngày hôm qua cùng Vũ ca ca đi làm cái gì thế? Có vẻ như các ngươi đã tới khuya đều vẫn chưa về đâu, ta cùng mụ mụ chờ hai người kết quả không cẩn thận đã ngủ thiếp đi.
- Ta vừa tới Đông Hải,không quen thuộc để cho Tiểu Vũ mang ta đi ra ngoài dạo chơi.
Bùi Đông Lai cũng không muốn nói chuyện hôm qua cho Đông Phương Uyển Nhi biết, hắn liền tùy tiện tìm lấy cái cớ.
"Nga?"
Đông Phương Uyển làm ra một bộ mặt diễn cảm:
- Hai người không phải đi đến rạp chiếu phim để tán gái chứ?
"—— "
Mặc dù Bùi Đông Lai biết tiểu la lỵ có thể làm cho người ta xấu hổ nhưng mà lúc này nghe được lời lời nói của tiểu la lỵ thì Bùi Đông Lai không khỏi cảm thấy đau đầu, cũng không nói gì nữa.
Trong phòng bếp, Liễu Nguyệt vẫn một mực chút ý đến đpun và Bùi Đông Lai, mắt thấy Bùi Đông Lai làm ra bộ dáng khó chịu, thì nàng liền cười khổ một tiếng, sau đó đi ra khỏi phòng bếp, mỉm cười với Bùi Đông Lai:
- Đông Lai, sớm.
- Liễu tỷ.
Thấy được vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Liễu Nguyệt thì Bùi Đông Lai mỉm cười, trả lời một câu.
- Uyển Nhi, trước tiên hãy đi rửa mặt đi rồi sau đó gọi Tiểu Vũ dậy ăn sáng.
Liễu Nguyệt nói.
- Mụ mụ, người cũng biết rằng tiểu Vũ ca ca phiền nhất là đang ngủ mà bị người khác quấy rầy, con không gọi đâu.
Tiểu la lỵ làm ra bộ dạng đáng thương.
Bùi Đông Lai thấy thế,cười cười nói:
- Liễu tỷ,để ta đi.
- Đông Lai ca ca, khuyên huynh vẫn là không nên đi nga, dù sao chuyện ngày đó thì tiểu Vũ ca đã canh canh ở trong lòng.
Tiểu La Lỵ hảo tâm nhắc nhở. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Cùng với Đông Phương Uyển Nhi bất đồng, Liễu Nguyệt rất rõ ràng, hiện giờ Đông Phương Lãnh Vũ đối với Bùi Đông Lai sung bái đến cỡ nào, ở nàng xem, Đông Phương Lãnh Vũ có lẽ sẽ không nghe lời của nàng, nhưng tuyệt đối sẽ đối Bùi Đông Lai nói gì sẽ nghe nấy!
Bởi vì hiểu được điều này, Liễu Nguyệt mỉm cười gật đầu, sau đó trở về nhà bếp, mà Bùi Đông Lai lại là đi lên lầu kêu Đông Phương Lãnh Vũ.
Mắt thấy Bùi Đông Lai lên lầu, Đông Phương Uyển Nhi lại không có đi rửa mặt, mà là chớp chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Bùi Đông Lai. Đồng thời đang suy đoán có thể hay không cùng Đông Phương Lãnh Vũ tiếp tục đánh một trận…
1" sau, Đông Phương Lãnh Vũ đi phía sau Bùi Đông Lai, sắc mặt hắn vẫn còn hơi ngái ngủ, nhưng mà không ngừng sám hối:
- Đông Lai ca, ta thề, bắt đầu từ ngay mai ta nhất định sẽ không ngủ nướng nữa, sẽ dậy sớm bắt chước Đông Lai ca luyện công buổi sáng..
Nghe được lời nói, lại thấy bộ dạng lo lắng của Đông Phương Lãnh Vũ thì khóe miệng của đpun liền há to ra, cảm giác kia đang hỏi:
" Đông Lai ca ca, làm sao lại làm được thế?"
…
Bệnh viên 455 là một khu nhà có lịch sử hơn 70 năm, có danh khí không nhỏ ở Đông Hải.
Lúc mấy người Bùi Đông Lai đang dùng điểm tâm buổi sáng thì trong một phòng bệnh cao cấp tại bệnh viên 455, cả người Chu Đào băng bột nằm ở nơi đây.
Bên giường bệnh một người phụ nữ mặc một bộ đồ hàng hiệu, ngồi trước giường bệnh nhìn vào Chu Đào, nhỏ giọng khóc.
- Sáng sớm, bà đừng có sướt mướt nữa được không?
Bên cửa sổ, một nam nhân trung niên mang giày tây vốn không biết suy nghĩ cái gì, nghe được người phụ nữ trung niên khóc, nhịn không được quay đầu lại mắng.
- Chu Phúc Thái, ngoài trừ gầm rú ra thì ông còn có thể làm gì?
Đối mặt với lời quở mắng của người nam nhân trung niên kia thì người phụ nữ liền tức giận nói:
- Ông có bản lĩnh thì đi báo thù giùm nhi tử của mình đi?
Tối hôm qua, Tôn Vệ Đông đem Chu Đào mang đến bệnh viện 455 đồng thời cũng gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ Chu Đào biết.
Bởi vì phụ thân của Tôn Vệ Đông là người nắm quyền của quân khu Đông Hải, hắn lợi dụng đặc quyền để điều chuyên gia tới để kiểm tra thân thể cho Chu Đào, kết quả thì xương chân Chu Đào đã bị dập nát.
Sau khi kiểm tra kết thúc, chuyên gia chỉnh hình của bệnh viện 455 liền làm phẫu thuật cho Chu Đài, mặc dù là đã bảo vệ được hai cái chân của hắn nhưng mà cũng chỉ là giữ được mà thôi.
Căn cứ theo như lời nói chuyên gia khoa chỉnh hình, Chu Đào coi như nửa đời sau phải ngồi xe lăn,sau này không có khả năng hoạt động giống như người bình thường.
Sau khi biết được kết quả này, mẫu thân Chu Đào luôn khóc kêu Chu Phúc Thái phụ thân của Chu Đào đi báo thù, mà sau khi Chu Phúc Thái biết được chân tướng sự việc, bởi vì không rõ ràng thân phận chân chính của Bùi Đông Lai, lại thêm kiêng kị Liễu Nguyệt,c hỉ có thể tạm thời đem nổi hận nuốt vào trong bụng, không dám tiến đến tìm Liễu Nguyệt gây chuyện.
Hiện giờ, nhìn thấy Chu mẫu lại làm rầm rĩ lên bảo mình đi báo thù,Chu Phú Thái tức giận đến cả người run lên lại không biết phản bác như thế nào.
- Kêu ông dành nhiều thời gian lo lắng cho hắn đi mà ông không không nghe, cả ngày chỉ biết kiếm tiền!
Mắt thấy Chu Phúc Thái không lên tiếng, tâm tình của Chu mẫu càng thêm xúc động lải nhải nói:
- Hiện tại hai chân của hắn đã bị phế đi,ông kiếm nhiều tiền như vậy lại có ích lợi gì? Có khả năng giúp đỡ nhi tử báo thù sao? Có thể làm cho hai chân của hắn khôi phục lại bình thường sao?
- Còn bà thì sao? Sao bà không đi làm cái gì đi?
Nghe Được lời nói Chu mẫu, Chu Phúc Thái thiếu chút nữa ngất đi.
Chu mẫu lớn tiếng nói lại:
- Nếu như ta có thể quản Tiểu Đào,ta còn cần ông đi quản sao?
- Bà….
Ở trong mấy năm qua, Chu Phú Thái bởi vì sinh ý quá bận,không rảnh chăm sóc Chu Đào,mà Chu mầu hướng Chu Đào quá mức nuông chiều, trực tiếp dưỡng Chu Đào thành tính cách ngạo nghễ, lúc này đối mặc với chỉ trích của Chu mẫu, Chu Phúc Thái hết đường chối cãi.
Đồng thời, hận ý của hắn đối với người đã gây ra tổn thương cho nhi tử mình cũng dâng cao.
" Dát chi"
Coi như Chu Phúc Thái đem hận ý và phẫn nộ đều dời trên người Bùi Đông Lai thì cửa phòng bị người đẩy ra, Tôn Vệ Đông đi vào phòng bệnh.
- Vệ Đông, có tin tức gì sao?
Mắt thấy Tôn Vệ Đông tiến vào phòng bệnh,Chu Phúc Thái trước tiên chào hỏi, vội vã hỏi han, cảm giác giống như hận không thể ngay lập tức đem tên đánh nhi tử hắn bị thương lập tức biến thành tro!
Tối hốm qua đối với Tôn Vệ Đông mà nói tuyệt đối là một cái ác mộng
Chẳng những hắn bại bởi Phương Lãnh Vũ đánh mất thể diện,sư phụ của hắn Khang Tử Kiện trong trận đấu ở lúc sau đã chết, tâm tình của hắn có thể nói là buồn bực tới cực điểm.
Buồn bực rất nhiều,hắn đối Bùi Đông Lai cùng Đông Phương Lãnh Vũ hận ý ngập trời.
Hận thì hận nhưng mà hắn cũng biết có Liễu Nguyệt bao che cho Đông Phuong Lãnh Vũ, không phải hắn có khả năng động tới, hắn cũng chỉ có thể đem lửa giận và oán khí phát tiết trên người Bùi Đông Lai,hơn nữa hấn đã thay đổi hành động, tối hôm qua hắn liện gọi điện thoại vận dụng quan hệ đi điều tra thân phận Bùi Đông Lai.
- Chu thúc, đã điều tra ra được, tiểu tử đó là Trạng Nguyên thi vào ĐH năm nay, xuất thân bần hàn, không có bối cảnh gì,trước mắt là thầy dạy kèm tại nhà cho cháu Liễu Nguyệt là Đông Phương Lãnh Vũ.
Tôn Vệ Đông nói ra tin tức điều tra được trong vòng một đêm, lộ ra vẻ tươi cười âm hiểm.
Hiển nhiên là ở trong khoảng thời gian ngắn này đi điều tra thân phận chân thật của Bùi Đông Lai thì có chút khó khăn, nhưng sau khi điều tra được thì hắn lại không băn khoăn, hắn tin tưởng Liễu Nguyệt sẽ không vì một tên gia sư kia mà đắc tội với hắn và Chu Phúc Thái.
- Gia sư sao?
Nghe được lời nói của Tôn Vệ Đông thì hắn căm giận nói:
- Gan chó của hắn thật lớn.
- Chu thúc, một hồi ta cùng thúc đi Đàn Cung, cùng Liễu Nguyệt bàn chuyện quan trọng!
Vẻ mặt Tôn Vệ Đông âm trầm, nói.
- Chu Phúc Thái, ông còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi đi
Tôn Vệ Đông vừa nói xong thì không đợi Chu Phúc Thái mở miệng, Chu mẫu theo chỗ ngồi đúng lên,nước miếng phun tùm lum khẩn cấp nói:
- Ta muốn tên hỗn đản kia quỳ dưới nhi tử ta nhận sai, sau đó cắt đứt hai chân hắn! Không, không ta còn muốn chặt đứt 2 tay hắn!
- Ta muốn đem hắn đến sông Hoàng Phổ ném cho cá ăn!
Vẻ mặt Chu Phúc Thái lạnh lẽo,,đối với hắn mà nói mặc kệ nhi tử hắn có làm sai hay không, một tên gia hỏa không có thân phận không có bối cảnh mà dám chặt đứt hai chân nhi tử của hắn, hắn nhất định phải làm cho đối phương trả giá.
- Chu thúc nói không sai đúng như vậy, như vậy thì tiện nghi cho hắn quá.
Nghĩ đến tư thế tối hôm qua của Bùi Đông Lai, vẻ mặt Tôn Vệ Đông cũng âm trầm.
Khi hắn xem ra,Bùi Đông Lai ỷ có Đông Phương Lãnh Vũ ở đấy không biết trời cao đất rộng, không có một chút giác ngộ làm cẩu, quả thực là muốn tìm chết.
Muốn chết sao?
Thật là muốn chết, châu chấu đá xe!
Tác giả :
Phong Cuồng