Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 315
Lục Hi Thụy nheo mắt lắc đầu, nghiêm túc phản bác: "Không đúng, tôi chắc chắn đã từng gặp cô rồi."
Lê Tiếu ngẩng đầu, ngẫm nghĩ tên anh ta.
Mấy giây sau, cô nghiêng đầu hỏi Thương Úc: "Anh ấy có quan hệ với Lục Hi Hằng không?"
"Là em trai cậu ta." Thương Úc ôm eo Lê Tiếu, trầm giọng: "Em quen Lục Hi Hằng sao?"
Lê Tiếu lắc đầu, kiên nhẫn giải thích: "Không quen, lúc trước em có nghe Đường Dực Đình nói, cậu ấy có một ông anh họ tóc dài, hình như tên Lục Hi Hằng."
Hoắc Mang vỗ vai Lục Hi Thụy, nhéo mạnh như cảnh cáo, đồng thời nhìn Lê Tiếu: "Em quen người nhà họ Đường à?"
Mấy chục năm trước, nhà họ Lục ở Parma từng có cô con gái của vợ lẽ gả cho nhà họ Đường ở Nam Dương, là mẹ của Đường Dực Đình hiện giờ.
Nhưng quan hệ giữa hai nhà Lục – Đường không hề thân thiết.
Chỉ là Lục Hi Hằng thường xuyên ra vào Nam Dương với Thương Lục nên có qua lại nhiều với nhà họ Đường.
Lê Tiếu gật đầu bổ sung: "Biết, hai nhà cũng xem như thân quen nhiều đời."
Hoắc Mang thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Lê Tiếu quen biết người nhà họ Đường thì biểu hiện của Lục Hi Thụy cũng dễ hiểu.
Có thể họ đã từng gặp ở Nam Dương hoặc nhà họ Đường.
Nhưng Lục Hi Thụy lại nói: "Không đúng, tôi chưa từng gặp cô ở Nam Dương."
Hoắc Mang: "..."
Phục luôn!
Lê Tiếu nhíu mày, cẩn thận đánh giá gương mặt rất dễ nhận ra của Lục Hi Thụy, chỉ là... cô vẫn chẳng có ấn tượng gì.
Cô ngẫm nghĩ rồi xuống nước: "Hầu hết nét mặt người châu Á khá tương tự, không chừng anh Lục nhận nhầm người."
"Được rồi, được rồi, dù trước kia có gặp qua chưa, cũng là người mình cả." Hạ Kình thấy tình hình càng lúc càng không ổn nên vội giảng hòa.
Anh ta đã nhìn ra Thiếu Diễn có dấu hiệu nổi giận.
Đều là đàn ông, nếu bạn gái anh ta cũng bị anh em mình bắt chuyện thăm dò như vậy, e rằng anh ta cũng không thể giữ bình tĩnh.
Hạ Kình đứng dậy ra hiệu về phía bàn tiệc đối diện: "Nào, đến đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi."
Anh ta dứt lời, những người khác đang rục rịch thì ánh mắt Lục Hi Thụy chợt sáng lên, Lục Hi Thụy hô lên như bừng tỉnh: "Tôi nhớ ra rồi."
Hoắc Mang không nhịn được nữa, đạp chân đối phương: "Cậu vẫn chưa chịu thôi sao?"
Lục Hi Thụy bị đạp nên lảo đảo, nhưng anh ta mặc kệ Hoắc Mang, giải thích hoài nghi của mọi người: "Có phải cô Lê từng đến Myanmar không?"
Lê Tiếu: "..."
Được rồi, xem ra đúng là anh ta đã từng gặp cô thật.
Có thể nhắc đến Myanmar thì đúng là anh ta không nói ngoa.
Lê Tiếu bình thản nhìn Lục Hi Thụy, thoải mái gật đầu thừa nhận: "Vâng, có từng đi qua."
"Tôi đã bảo tôi không nhớ nhầm mà." Lục Hi Thụy khẽ cười như trút được gánh nặng: "Mấy năm trước tôi từng thấy cô ở phủ Nội các Myanmar."
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào Lê Tiếu.
Phủ Nội các Myanmar?
Ngoại trừ Lục Hi Thụy và Thương Úc, nét mặt những người kia vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ vô thức lựa chọn tin lời Lục Hi Thụy, nhưng chuyện này... quả thật khó tin, khiến người ta không khỏi hoài nghi.
Một Lê Tiếu chưa nghe qua tên tuổi, có năng lực gì vào được phủ Nội các Myanmar?
"Hi Thụy, anh... không đùa đấy chứ?" Hạ Khê khó tin hỏi lại, nhìn Lục Hi Thụy không chớp mắt, như muốn nhìn ra được sơ hở trên mặt anh ta.
Phủ Nội các, rất nhiều người nghe qua nhưng có mấy ai được thấy?
Lục Hi Thụy bình tĩnh gật đầu: "Đương nhiên không rồi. Mấy năm trước tôi được Bộ trưởng Bộ Hợp tác Quốc tế mời đến phủ Nội các tham gia tiệc, lúc ấy cũng có cô Lê."
Lần đó, Lê Tiếu cũng được mời tham gia tiệc, hơn nữa chỗ ngồi của cô còn ngay sát Tổng tư lệnh quân đội Myanmar.
Ánh mắt Lê Tiếu và Lục Hi Thụy giao nhau, cô cong môi: "Trí nhớ anh Lục tốt thật."
Dù lời nói nghe như đang khen ngợi, nhưng lại có vẻ không thật lòng.
Lê Tiếu rất hiếm khi để ý mấy chuyện lớn nhỏ trong những tình huống như vậy.
Năm đó cô tham gia tiệc cũng là có người dẫn đi thôi.
Cô vốn không để trong lòng.
Lục Hi Thụy mím môi, ánh mắt kính phục: "Không phải tôi nhớ tốt, mà vì bữa tiệc hôm ấy còn chưa kết thúc cô Lê đã về phủ rồi, khiến người ta ấn tượng sâu sắc."
Lê Tiếu: "..."
Đó là tiệc ở phủ Nội các của cả một nước, cô lại thiếu kiên nhẫn, uống mấy ly rượu rồi đanh mặt rời đi.
Mà các thành viên Nội các lại không hề cản lại, thậm chí họ cũng như đã nhìn quen rồi.
Đáng sợ thật.
Chuyện này vẫn còn như mới hôm qua trong đầu Lục Hi Thụy, muốn quên cũng khó. ...
Mười phút sau, sảnh Tư Yến bắt đầu tiệc.
Có thể vì sợ hãi với chuyện Lê Tiếu có thể tham gia bữa tiệc phủ Nội các Myanmar, thế nên phòng bao rộng lớn yên ắng đến mức làm người ta khó chịu.
Lê Tiếu cúi đầu dùng bữa, cảm thấy hơi buồn bực.
Mấy ánh mắt nóng rực ở đối diện không ngừng rơi trên người cô.
Dù đã cố ngó lơ, nhưng bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, cô khó lòng ngon miệng, hơn nữa còn thấy bản thân như một con khỉ vậy.
Lê Tiếu chỉ ăn vài miếng rồi thôi.
Hạ Kình tận mắt chứng kiến cô gắp đồ ăn vào đĩa, sau đó bắt đầu... lựa ra.
Từ miếng hành lá xắt nhỏ cho đến sườn sụn lớn, cô đều không ăn.
Có phải vừa rồi cô nói mình không kén ăn không nhỉ?
Qua thêm mấy phút, Lê Tiếu lẳng lặng gác đũa.
Giờ phút này, cô là "một con khỉ để người ta thưởng thức", thật sự nuốt không trôi.
Lê Tiếu lấy khăn lau tay, nhướng mày nhìn Thương Úc: "Em no rồi, ra ngoài đi dạo đây."
"Anh đi với em." Thương Úc muốn đặt đũa xuống nhưng cô đã ghì cổ tay anh: "Không cần đâu, mọi người trò chuyện đi, có Lạc Vũ đi với em rồi."
Cô hiểu rõ, nếu cô không rời đi, họ sẽ không nói tiếng nào.
Từ lúc bắt đầu dùng bữa, họ đã không trò chuyện gì cả, rõ ràng vẫn còn đang khiếp sợ chuyện cô có thể tham gia tiệc phủ Nội các Myanmar.
Thậm chí bầu không khí khi ăn cũng khá bức bối.
Họ đều là bạn của Thương Úc, có lẽ đôi lời không tiện nói trước mặt cô.
Lê Tiếu vừa ra khỏi sảnh Tư Yến, ba giây sau, anh em họ Hạ và Hoắc Mang lập tức nhìn sang Lục Hi Thụy, gần như đồng thanh hỏi: "Hi Thụy, rốt cuộc có chuyện gì thế?"
"Tách", tiếng bật lửa vang động truyền đến. Họ nhìn sang, chỉ thấy Thương Úc nhếch môi nhả khói.
Trong làn khói trắng lờ mờ là gương mặt anh tuấn.
Lục Hi Thụy nhìn quanh, khó hiểu hỏi lại: "Chuyện gì là chuyện gì?"
Hạ Khê từ tốn, giọng bình tĩnh hơn nhiều: "Anh chắc chắn không nhận nhầm người, thật sự từng gặp cô ấy trong phủ Nội các?"
"Đương nhiên, cô Lê cũng thừa nhận rồi, có gì phải nghi ngờ chứ?"
Lê Tiếu ngẩng đầu, ngẫm nghĩ tên anh ta.
Mấy giây sau, cô nghiêng đầu hỏi Thương Úc: "Anh ấy có quan hệ với Lục Hi Hằng không?"
"Là em trai cậu ta." Thương Úc ôm eo Lê Tiếu, trầm giọng: "Em quen Lục Hi Hằng sao?"
Lê Tiếu lắc đầu, kiên nhẫn giải thích: "Không quen, lúc trước em có nghe Đường Dực Đình nói, cậu ấy có một ông anh họ tóc dài, hình như tên Lục Hi Hằng."
Hoắc Mang vỗ vai Lục Hi Thụy, nhéo mạnh như cảnh cáo, đồng thời nhìn Lê Tiếu: "Em quen người nhà họ Đường à?"
Mấy chục năm trước, nhà họ Lục ở Parma từng có cô con gái của vợ lẽ gả cho nhà họ Đường ở Nam Dương, là mẹ của Đường Dực Đình hiện giờ.
Nhưng quan hệ giữa hai nhà Lục – Đường không hề thân thiết.
Chỉ là Lục Hi Hằng thường xuyên ra vào Nam Dương với Thương Lục nên có qua lại nhiều với nhà họ Đường.
Lê Tiếu gật đầu bổ sung: "Biết, hai nhà cũng xem như thân quen nhiều đời."
Hoắc Mang thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Lê Tiếu quen biết người nhà họ Đường thì biểu hiện của Lục Hi Thụy cũng dễ hiểu.
Có thể họ đã từng gặp ở Nam Dương hoặc nhà họ Đường.
Nhưng Lục Hi Thụy lại nói: "Không đúng, tôi chưa từng gặp cô ở Nam Dương."
Hoắc Mang: "..."
Phục luôn!
Lê Tiếu nhíu mày, cẩn thận đánh giá gương mặt rất dễ nhận ra của Lục Hi Thụy, chỉ là... cô vẫn chẳng có ấn tượng gì.
Cô ngẫm nghĩ rồi xuống nước: "Hầu hết nét mặt người châu Á khá tương tự, không chừng anh Lục nhận nhầm người."
"Được rồi, được rồi, dù trước kia có gặp qua chưa, cũng là người mình cả." Hạ Kình thấy tình hình càng lúc càng không ổn nên vội giảng hòa.
Anh ta đã nhìn ra Thiếu Diễn có dấu hiệu nổi giận.
Đều là đàn ông, nếu bạn gái anh ta cũng bị anh em mình bắt chuyện thăm dò như vậy, e rằng anh ta cũng không thể giữ bình tĩnh.
Hạ Kình đứng dậy ra hiệu về phía bàn tiệc đối diện: "Nào, đến đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi."
Anh ta dứt lời, những người khác đang rục rịch thì ánh mắt Lục Hi Thụy chợt sáng lên, Lục Hi Thụy hô lên như bừng tỉnh: "Tôi nhớ ra rồi."
Hoắc Mang không nhịn được nữa, đạp chân đối phương: "Cậu vẫn chưa chịu thôi sao?"
Lục Hi Thụy bị đạp nên lảo đảo, nhưng anh ta mặc kệ Hoắc Mang, giải thích hoài nghi của mọi người: "Có phải cô Lê từng đến Myanmar không?"
Lê Tiếu: "..."
Được rồi, xem ra đúng là anh ta đã từng gặp cô thật.
Có thể nhắc đến Myanmar thì đúng là anh ta không nói ngoa.
Lê Tiếu bình thản nhìn Lục Hi Thụy, thoải mái gật đầu thừa nhận: "Vâng, có từng đi qua."
"Tôi đã bảo tôi không nhớ nhầm mà." Lục Hi Thụy khẽ cười như trút được gánh nặng: "Mấy năm trước tôi từng thấy cô ở phủ Nội các Myanmar."
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào Lê Tiếu.
Phủ Nội các Myanmar?
Ngoại trừ Lục Hi Thụy và Thương Úc, nét mặt những người kia vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ vô thức lựa chọn tin lời Lục Hi Thụy, nhưng chuyện này... quả thật khó tin, khiến người ta không khỏi hoài nghi.
Một Lê Tiếu chưa nghe qua tên tuổi, có năng lực gì vào được phủ Nội các Myanmar?
"Hi Thụy, anh... không đùa đấy chứ?" Hạ Khê khó tin hỏi lại, nhìn Lục Hi Thụy không chớp mắt, như muốn nhìn ra được sơ hở trên mặt anh ta.
Phủ Nội các, rất nhiều người nghe qua nhưng có mấy ai được thấy?
Lục Hi Thụy bình tĩnh gật đầu: "Đương nhiên không rồi. Mấy năm trước tôi được Bộ trưởng Bộ Hợp tác Quốc tế mời đến phủ Nội các tham gia tiệc, lúc ấy cũng có cô Lê."
Lần đó, Lê Tiếu cũng được mời tham gia tiệc, hơn nữa chỗ ngồi của cô còn ngay sát Tổng tư lệnh quân đội Myanmar.
Ánh mắt Lê Tiếu và Lục Hi Thụy giao nhau, cô cong môi: "Trí nhớ anh Lục tốt thật."
Dù lời nói nghe như đang khen ngợi, nhưng lại có vẻ không thật lòng.
Lê Tiếu rất hiếm khi để ý mấy chuyện lớn nhỏ trong những tình huống như vậy.
Năm đó cô tham gia tiệc cũng là có người dẫn đi thôi.
Cô vốn không để trong lòng.
Lục Hi Thụy mím môi, ánh mắt kính phục: "Không phải tôi nhớ tốt, mà vì bữa tiệc hôm ấy còn chưa kết thúc cô Lê đã về phủ rồi, khiến người ta ấn tượng sâu sắc."
Lê Tiếu: "..."
Đó là tiệc ở phủ Nội các của cả một nước, cô lại thiếu kiên nhẫn, uống mấy ly rượu rồi đanh mặt rời đi.
Mà các thành viên Nội các lại không hề cản lại, thậm chí họ cũng như đã nhìn quen rồi.
Đáng sợ thật.
Chuyện này vẫn còn như mới hôm qua trong đầu Lục Hi Thụy, muốn quên cũng khó. ...
Mười phút sau, sảnh Tư Yến bắt đầu tiệc.
Có thể vì sợ hãi với chuyện Lê Tiếu có thể tham gia bữa tiệc phủ Nội các Myanmar, thế nên phòng bao rộng lớn yên ắng đến mức làm người ta khó chịu.
Lê Tiếu cúi đầu dùng bữa, cảm thấy hơi buồn bực.
Mấy ánh mắt nóng rực ở đối diện không ngừng rơi trên người cô.
Dù đã cố ngó lơ, nhưng bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, cô khó lòng ngon miệng, hơn nữa còn thấy bản thân như một con khỉ vậy.
Lê Tiếu chỉ ăn vài miếng rồi thôi.
Hạ Kình tận mắt chứng kiến cô gắp đồ ăn vào đĩa, sau đó bắt đầu... lựa ra.
Từ miếng hành lá xắt nhỏ cho đến sườn sụn lớn, cô đều không ăn.
Có phải vừa rồi cô nói mình không kén ăn không nhỉ?
Qua thêm mấy phút, Lê Tiếu lẳng lặng gác đũa.
Giờ phút này, cô là "một con khỉ để người ta thưởng thức", thật sự nuốt không trôi.
Lê Tiếu lấy khăn lau tay, nhướng mày nhìn Thương Úc: "Em no rồi, ra ngoài đi dạo đây."
"Anh đi với em." Thương Úc muốn đặt đũa xuống nhưng cô đã ghì cổ tay anh: "Không cần đâu, mọi người trò chuyện đi, có Lạc Vũ đi với em rồi."
Cô hiểu rõ, nếu cô không rời đi, họ sẽ không nói tiếng nào.
Từ lúc bắt đầu dùng bữa, họ đã không trò chuyện gì cả, rõ ràng vẫn còn đang khiếp sợ chuyện cô có thể tham gia tiệc phủ Nội các Myanmar.
Thậm chí bầu không khí khi ăn cũng khá bức bối.
Họ đều là bạn của Thương Úc, có lẽ đôi lời không tiện nói trước mặt cô.
Lê Tiếu vừa ra khỏi sảnh Tư Yến, ba giây sau, anh em họ Hạ và Hoắc Mang lập tức nhìn sang Lục Hi Thụy, gần như đồng thanh hỏi: "Hi Thụy, rốt cuộc có chuyện gì thế?"
"Tách", tiếng bật lửa vang động truyền đến. Họ nhìn sang, chỉ thấy Thương Úc nhếch môi nhả khói.
Trong làn khói trắng lờ mờ là gương mặt anh tuấn.
Lục Hi Thụy nhìn quanh, khó hiểu hỏi lại: "Chuyện gì là chuyện gì?"
Hạ Khê từ tốn, giọng bình tĩnh hơn nhiều: "Anh chắc chắn không nhận nhầm người, thật sự từng gặp cô ấy trong phủ Nội các?"
"Đương nhiên, cô Lê cũng thừa nhận rồi, có gì phải nghi ngờ chứ?"
Tác giả :
Mạn Tây