Siêu Cấp Binh Vương
Chương 214: Tam Hùng Gặp Mặt, Hồng Môn Yến (1)
Trên đường rất ồn ào, Diệp Khiêm tự nhiên không có nghe thấy Chu Mậu cùng Vương Vũ đối thoại. Tuy nhiên mỗi lần cùng Vương Vũ gặp mặt, cơ hồ đều không có chuyện tốt lành gì; nhưng đối với nha đầu kia, Diệp Khiêm đánh giá nàng cương trực công chính, rất có tinh thần trọng nghĩa.
Vì sợ Vương Vũ chịu thiệt, Diệp Khiêm xuống xe đi tới.
Lúc trông thấy Diệp Khiêm, Vương Vũ cũng không khỏi sửng sốt, không biết cái này có tính là hữu duyên hay không, mỗi lần mình muốn đem hắn quên đi, thì hắn lại xuất hiện trước mặt mình, câu dẫn ra đủ loại hồi ức trước kia. Chẳng lẽ cái này gọi là nghiệt?
"Sao vậy? Không biết ta là ai à?" Diệp Khiêm cố ý trêu chọc nói, tránh cho không khí xấu hổ cứng ngắc.
Vương Vũ trợn tròn mắt, nói: "Ngươi như thế nào cũng ở nơi đây?"
"Duyên phận, ha ha." Diệp Khiêm nói, "Ngươi không sao chớ?"
"Không có việc gì, chỉ là xe bị hư rồi." Vương Vũ lắc đầu, nói, "Hắn chạy sai còn muốn ta bồi thường, người Nam Kinh không nói đạo lý sao."
"Cũng đừng quơ đũa cả nắm." Diệp Khiêm ha ha vừa cười vừa nói. Sau đó gật gật đầu, ánh mắt chuyển hướng Chu Mậu, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Chu công tử, có thể cho ta mặt mũi hay không, chuyện cứ như vậy là được rồi?" Diệp Khiêm cũng không phải e ngại tập đoàn tập đoàn Chu thị, cũng không phải e ngại Chu Mậu, chỉ là Diệp Khiêm cảm thấy hiện tại là lúc mấu chốt, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cũng không cần cùng Chu thiện thành kẻ thù. Mọi thứ cũng không thể quá cấp tiến.
Chu Mậu hiển nhiên là không ngờ rằng một tên cảnh sát giao thông dám nói chuyện với tự mình như vậy, trong nội tâm phẫn nộ, cảm giác mặt mũi của mình bị ném đi. Hung hăng tát cảnh sát giao thông một bạt tai, cảnh sát giao thông nhất thời không phòng bị, bị Chu Mậu đánh trúng có chút chóng mặt. "Con mẹ nó, a miêu a cẩu cũng dám cùng lão tử hung hăng càn quấy, muốn chết hả." Chu Mậu tức giận mắng một câu. Ánh mắt chuyển hướng Diệp Khiêm, cao thấp nhìn lướt qua, mặt mũi tràn đầy khinh thường, nói: "Cho ngươi mặt mũi? Ngươi có bao nhiêu mặt mũi?"
"Chu công tử, ngươi là đại nhân vật, làm gì phải so đo những chuyện nhỏ nhặt này?" Diệp Khiêm vẻ mặt lạnh nhạt, không quan tâm hơn thua.
Chu Mậu tưởng là Diệp Khiêm muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, thế nhưng mà lại không có bản lãnh gì, ở chỗ này bày thâm trầm giả bộ trang bức, vẻ mặt khinh thường, nói: "Ngươi là bằng hữu của nàng?"
"Đúng vậy, bằng hữu." Diệp Khiêm nói.
"Được rồi, nhìn ngươi có tình có nghĩa, cũng miễn cho người ta nói Chu Mậu ta keo kiệt. Ngươi chỉ cần quỳ xuống dập đầu ba cái, ta coi như không có chuyện gì phát sinh." Chu Mậu nói. Trong nội tâm lại âm thầm nghĩ, "Đcm, lại để cho tiểu tử ngươi cùng ta giả bộ trang bức."
Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, mình chỉ là không muốn đem chuyện này náo lớn mà thôi, Chu Mậu lại cho là mình không có năng lực. "Dưới đầu gối đàn ông là vàng, lạy trời lạy đất lạy phụ mẫu, người có thể thừa nhận một lạy của Diệp Khiêm ta, trên thế giới này không có mấy người. Ngươi có thể nhận nổi sao?" Diệp Khiêm lạnh lùng nói.
"Ngươi... Ngươi là Diệp Khiêm?" Chu Mậu kinh ngạc nói. Diệp Khiêm danh tiếng tại thành phố Nam Kinh đang rất nổi, tên của hắn tại thành phố Nam Kinh có thể nói là mọi người đều biết, Chu Mậu tự nhiên sẽ không lạ lẫm.
"Không thể giả được!" Diệp Khiêm nói.
"Diệp... Diệp lão bản, vị... Vị tiểu thư này là bằng hữu của ngươi, thì quên đi, chuyện này coi như xong, ta cũng không truy cứu nữa." Trán của Chu Mậu không khỏi chảy ra mồ hôi, tuy hắn không có nhiều năng lực chỉ lo chơi bời lêu lổng, nhưng cái gì gọi là thức thời hắn vẫn tinh tường. Nhà mình mặc dù có chút thế lực, nhưng nếu như hiện tại Diệp Khiêm thật sự đánh mình, đoán chừng cha của mình cũng rất khó đòi lại công đạo.
Nhìn thấy Chu Mậu quay người chuẩn bị ly khai, Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói: "Đứng lại!"
Chu Mậu run rẩy xoay người lại, hoảng sợ nói: "Diệp... Diệp lão bản, còn có cái gì phân phó?"
"Vốn ta là không muốn so đo, nhưng ngươi lại hùng hổ dọa người. Hiện tại ngươi muốn cứ như vậy ra đi, thế nhưng mà ta lại muốn đòi lại một cái công đạo." Diệp Khiêm nói.
"Cái kia... Cái kia Diệp lão bản muốn thế nào?" Chu Mậu nói.
"Quỳ xuống dập đầu ba cái, ngươi có thể đi nha." Diệp Khiêm nói.
"Cái gì?" Chu Mậu cả kinh kêu lên, "Diệp Khiêm, không nhìn mặt tăng cũng xem mặt Phật, ngươi cũng đừng ép người quá đáng. Ta nói như thế nào cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Chu thị, ngươi đây là muốn khơi mào chiến tranh sao?"
Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười, nói: "Đã phụ thân ngươi không hiểu được như thế nào dạy ngươi, ta đây liền thay hắn dạy ngươi đạo lý làm người." Vừa mới nói xong, Diệp Khiêm vung tay tát qua. Nhìn như bình thản không có gì lạ, cho dù Chu Mậu né tránh vẫn bị đánh trúng, trong nội tâm cảm giác có chút quỷ dị. Diệp Khiêm cũng không có ra tay độc ác, nếu không một bạt tai này đủ để cho hàm răng của Chu Mậu rơi xuống đất.
"Cái bạt tai này là thay vị cảnh sát giao thông đánh ngươi, để cho ngươi biết cái gì gọi là tôn kính người khác." Diệp Khiêm nói xong, đá vào đầu gối của hắn một cước, Chu Mậu bị đau không khỏi quỳ xuống. Diệp Khiêm mặc dù đối với quan viên không có nhiều hảo cảm, nhưng vị cảnh sát giao thông này là một cảnh sát tốt.
Cảnh sát giao thông cảm kích nhìn Diệp Khiêm, không nói gì.
Diệp Khiêm cũng không có quá phận, cũng không có buộc Chu Mậu dập đầu. Quay người đi đến trước mặt Vương Vũ, nói: "Ngươi muốn đi đâu? Có muốn ta đưa ngươi đi một đoạn hay không?"
"Không cần, ta còn phải đi đến cục cảnh sát một chuyến, nhìn xem cảnh sát giao thông xử lý kết quả thế nào." Vương Vũ nói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, cũng không có miễn cưỡng. Vương Vũ nói như thế nào cũng là nhân viên chấp pháp, phụ thân lại là bí thư thị ủy thành phố Thượng Hải, cho nên Diệp Khiêm cũng không lo lắng nàng bị cảnh sát thành phố Nam Kinh đùa nghịch cái gì. Hơn nữa, Vương Vũ thủy chung vẫn là một nhân viên chấp pháp, trong mắt của nàng pháp luật là lớn nhất, Diệp Khiêm không nghĩ ở trước mặt nàng sử dụng thủ đoạn đen tối, trọng yếu hơn là Diệp Khiêm không muốn phá hư hình tượng pháp luật ở trong suy nghĩ của nàng.
Đầu năm nay, nhân viên chấp pháp có thể kiên trì chính đã không còn nhiều, mà Vương Vũ đúng là một người trong số đó, Diệp Khiêm không muốn làm cho nàng thất vọng.
Sau khi tạm biệt Vương Vũ, Diệp Khiêm lái ô-tô chạy tới hội sở Ánh Trăng. Chỉ là, Diệp Khiêm không biết, chuyện phát sinh vừa rồi bị một cái phóng viên trông thấy, hơn nữa còn chụp ảnh toàn bộ diễn biến. Ngày hôm sau tất cả đại báo chí thành phố Nam Kinh cơ hồ đều dùng đầu đề đưa tin tin tức này, "Cảnh sát giao thông bị côn đồ ẩu đả, người dân hăng hái giữ gìn chính nghĩa." Trong lúc nhất thời, Diệp Khiêm lại một lần nữa trở thành điểm nóng của thành phố Nam Kinh. Bất quá, chuyện này là nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Lúc đến hội sở Ánh Trăng, đã là 9:30. Dù Tô Kiến Quân là người kiên nhẫn, cũng không khỏi có cảm giác bực bội, hắn cũng không lo lắng Diệp Khiêm không đến, chỉ là có chút phiền muộn tiểu tử này không xem chuyện đến gặp mình là quan trọng.
Chuyện Trần Phù Sinh có một đứa con gái, cũng chỉ có vài người biết, mà Tô Kiến Quân là một trong những người biết chuyện này. Hơn nữa, từ khi Trần Phù Sinh nổi lên, Tô Kiến Quân vẫn âm thầm điều tra chuyện này, rốt cục hắn cũng biết Triệu Nhã là con gái thất lạc của Trần Phù Sinh. Cho nên những năm gần đây, Tô Kiến Quân một mực phái người âm thầm giám thị Triệu Nhã, sau khi biết nàng đã đến thành phố Nam Kinh, liền lập tức đem nàng bắt qua.
Đương nhiên, hắn cũng biết rõ phụ thân của Triệu Nhã Triệu Thiên Hào chính là đường chủ Hồng Môn, cho nên cũng không dám khó xử Triệu Nhã. Mặc dù mình tại thành phố Nam Kinh cũng coi là nhân vật số má, nhưng cùng Hồng Môn so sánh, mình không thể nghi ngờ chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, hắn điểm ấy vẫn tự hiểu lấy.
Bất quá, Tô Kiến Quân cũng coi là một gian hùng. Hắn cũng không có làm khó Triệu Nhã, cho dù Triệu Thiên Hào có biết, cũng không có trở ngại gì, hắn chỉ là muốn mượn chuyện của Triệu Nhã để xem phản ứng của Diệp Khiêm, nhìn xem người nối nghiệp Trần Phù Sinh sẽ là nhân vật dạng gì.
Là trọng yếu hơn là, Tô Kiến Quân còn có một mục đích khác.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, Diệp Khiêm trực tiếp đi tới phòng Tô Kiến Quân đã đặt trước. Chỉ thấy bên trong có mấy trung niên nam tử đang ngồi ngay ngắn, Tô Kiến Quân, Chu Thiện, Cố Minh Hùng cũng ngồi ở trong đó. Diệp Khiêm không có bao nhiêu kinh ngạc, chuyện Cố Minh Hùng phản bội hắn đã biết rõ, người bên cạnh hắn bị Diệp Khiêm mua chuộc sớm đã đem chuyện hắn phản bội nói cho Diệp Khiêm, Cố Minh Hùng dĩ nhiên đem sản nghiệp của mình bán cho Tô Kiến Quân cùng Chu Thiện, hơn nữa còn trở thành thủ hạ của bọn họ.
Bốn người đang ngồi xung quanh một cái bàn trong phòng, chỉ chừa lại một vị trí đưa lưng về phía cửa ra vào. Diệp Khiêm vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt đi tới, khóe miệng có bộ dáng tươi cười, nói: "Tô lão bản, không có ý tứ, người trẻ tuổi ham ngủ, không nghĩ tới lại ngủ quên mất, lại để cho nhị vị đợi lâu."
Ăn miếng trả miếng, trả lại câu nói tối hôm qua của Tô Kiến Quân, làm cho Tô Kiến Quân sững sờ nói không ra lời. Diệp Khiêm trực tiếp đi đến vị trí ngồi xuống, lạnh lùng quét Cố Minh Hùng, khiến hắn toàn thân run rẩy, vậy mà không tự giác lại đứng lên.
Trước mặt có một bộ bàn uống trà, trà đã ngâm vào nước, nóng hôi hổi. Diệp Khiêm không chút khách khí nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, chậc chậc một chút, nói: "Trà ngon, trà ngon, Tô lão bản, Chu lão bản rất có nhã hứng nha."
"Diệp Khiêm, ngươi là người bận rộn, ta cùng lão Tô thì rất rảnh rỗi ah." Chu Thiện nói, "Nếu như không hẹn ngươi đi ra gặp mặt, sợ sau này chúng ta cũng không biết người có hình dạng như thế nào."
Diệp Khiêm dùng lão bản để gọi, mà Chu Thiện lại gọi thẳng tên của Diệp Khiêm, rõ ràng cố ý làm thấp Diệp Khiêm. Diệp Khiêm nhíu mày, lập tức lại giãn ra, khôi phục vẻ mặt tươi cười, nói: "Chu lão bản ngươi đây đang tâng bốc quá lời, ta thật có chút kinh sợ ah."
"Đừng pha trò nữa, Diệp huynh đệ là người sảng khoái, lão Chu, ngươi có việc cứ nói thẳng a." Khẩu Phật tâm xà Tô Kiến Quân nói.
Dừng một chút, Chu thiện nói: "Lần này ta cùng lão Tô là theo Minh Hùng đến, hắn tìm ngươi có chút việc."
Nói xong liền nhìn sang Cố Minh Hùng. Cố Minh Hùng bộ dáng kinh sợ, hắn vốn tưởng rằng có Tô kiến Quân cùng Chu Thiện đi cùng, đêm nay sẽ có cảm giác thượng vị giả, chế ngạo một phen Diệp Khiêm, lại không nghĩ đến Diệp Khiêm từ đầu đến cuối cũng không có để hắn vào mắt, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút tức giận.
Vì sợ Vương Vũ chịu thiệt, Diệp Khiêm xuống xe đi tới.
Lúc trông thấy Diệp Khiêm, Vương Vũ cũng không khỏi sửng sốt, không biết cái này có tính là hữu duyên hay không, mỗi lần mình muốn đem hắn quên đi, thì hắn lại xuất hiện trước mặt mình, câu dẫn ra đủ loại hồi ức trước kia. Chẳng lẽ cái này gọi là nghiệt?
"Sao vậy? Không biết ta là ai à?" Diệp Khiêm cố ý trêu chọc nói, tránh cho không khí xấu hổ cứng ngắc.
Vương Vũ trợn tròn mắt, nói: "Ngươi như thế nào cũng ở nơi đây?"
"Duyên phận, ha ha." Diệp Khiêm nói, "Ngươi không sao chớ?"
"Không có việc gì, chỉ là xe bị hư rồi." Vương Vũ lắc đầu, nói, "Hắn chạy sai còn muốn ta bồi thường, người Nam Kinh không nói đạo lý sao."
"Cũng đừng quơ đũa cả nắm." Diệp Khiêm ha ha vừa cười vừa nói. Sau đó gật gật đầu, ánh mắt chuyển hướng Chu Mậu, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Chu công tử, có thể cho ta mặt mũi hay không, chuyện cứ như vậy là được rồi?" Diệp Khiêm cũng không phải e ngại tập đoàn tập đoàn Chu thị, cũng không phải e ngại Chu Mậu, chỉ là Diệp Khiêm cảm thấy hiện tại là lúc mấu chốt, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cũng không cần cùng Chu thiện thành kẻ thù. Mọi thứ cũng không thể quá cấp tiến.
Chu Mậu hiển nhiên là không ngờ rằng một tên cảnh sát giao thông dám nói chuyện với tự mình như vậy, trong nội tâm phẫn nộ, cảm giác mặt mũi của mình bị ném đi. Hung hăng tát cảnh sát giao thông một bạt tai, cảnh sát giao thông nhất thời không phòng bị, bị Chu Mậu đánh trúng có chút chóng mặt. "Con mẹ nó, a miêu a cẩu cũng dám cùng lão tử hung hăng càn quấy, muốn chết hả." Chu Mậu tức giận mắng một câu. Ánh mắt chuyển hướng Diệp Khiêm, cao thấp nhìn lướt qua, mặt mũi tràn đầy khinh thường, nói: "Cho ngươi mặt mũi? Ngươi có bao nhiêu mặt mũi?"
"Chu công tử, ngươi là đại nhân vật, làm gì phải so đo những chuyện nhỏ nhặt này?" Diệp Khiêm vẻ mặt lạnh nhạt, không quan tâm hơn thua.
Chu Mậu tưởng là Diệp Khiêm muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, thế nhưng mà lại không có bản lãnh gì, ở chỗ này bày thâm trầm giả bộ trang bức, vẻ mặt khinh thường, nói: "Ngươi là bằng hữu của nàng?"
"Đúng vậy, bằng hữu." Diệp Khiêm nói.
"Được rồi, nhìn ngươi có tình có nghĩa, cũng miễn cho người ta nói Chu Mậu ta keo kiệt. Ngươi chỉ cần quỳ xuống dập đầu ba cái, ta coi như không có chuyện gì phát sinh." Chu Mậu nói. Trong nội tâm lại âm thầm nghĩ, "Đcm, lại để cho tiểu tử ngươi cùng ta giả bộ trang bức."
Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, mình chỉ là không muốn đem chuyện này náo lớn mà thôi, Chu Mậu lại cho là mình không có năng lực. "Dưới đầu gối đàn ông là vàng, lạy trời lạy đất lạy phụ mẫu, người có thể thừa nhận một lạy của Diệp Khiêm ta, trên thế giới này không có mấy người. Ngươi có thể nhận nổi sao?" Diệp Khiêm lạnh lùng nói.
"Ngươi... Ngươi là Diệp Khiêm?" Chu Mậu kinh ngạc nói. Diệp Khiêm danh tiếng tại thành phố Nam Kinh đang rất nổi, tên của hắn tại thành phố Nam Kinh có thể nói là mọi người đều biết, Chu Mậu tự nhiên sẽ không lạ lẫm.
"Không thể giả được!" Diệp Khiêm nói.
"Diệp... Diệp lão bản, vị... Vị tiểu thư này là bằng hữu của ngươi, thì quên đi, chuyện này coi như xong, ta cũng không truy cứu nữa." Trán của Chu Mậu không khỏi chảy ra mồ hôi, tuy hắn không có nhiều năng lực chỉ lo chơi bời lêu lổng, nhưng cái gì gọi là thức thời hắn vẫn tinh tường. Nhà mình mặc dù có chút thế lực, nhưng nếu như hiện tại Diệp Khiêm thật sự đánh mình, đoán chừng cha của mình cũng rất khó đòi lại công đạo.
Nhìn thấy Chu Mậu quay người chuẩn bị ly khai, Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói: "Đứng lại!"
Chu Mậu run rẩy xoay người lại, hoảng sợ nói: "Diệp... Diệp lão bản, còn có cái gì phân phó?"
"Vốn ta là không muốn so đo, nhưng ngươi lại hùng hổ dọa người. Hiện tại ngươi muốn cứ như vậy ra đi, thế nhưng mà ta lại muốn đòi lại một cái công đạo." Diệp Khiêm nói.
"Cái kia... Cái kia Diệp lão bản muốn thế nào?" Chu Mậu nói.
"Quỳ xuống dập đầu ba cái, ngươi có thể đi nha." Diệp Khiêm nói.
"Cái gì?" Chu Mậu cả kinh kêu lên, "Diệp Khiêm, không nhìn mặt tăng cũng xem mặt Phật, ngươi cũng đừng ép người quá đáng. Ta nói như thế nào cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Chu thị, ngươi đây là muốn khơi mào chiến tranh sao?"
Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười, nói: "Đã phụ thân ngươi không hiểu được như thế nào dạy ngươi, ta đây liền thay hắn dạy ngươi đạo lý làm người." Vừa mới nói xong, Diệp Khiêm vung tay tát qua. Nhìn như bình thản không có gì lạ, cho dù Chu Mậu né tránh vẫn bị đánh trúng, trong nội tâm cảm giác có chút quỷ dị. Diệp Khiêm cũng không có ra tay độc ác, nếu không một bạt tai này đủ để cho hàm răng của Chu Mậu rơi xuống đất.
"Cái bạt tai này là thay vị cảnh sát giao thông đánh ngươi, để cho ngươi biết cái gì gọi là tôn kính người khác." Diệp Khiêm nói xong, đá vào đầu gối của hắn một cước, Chu Mậu bị đau không khỏi quỳ xuống. Diệp Khiêm mặc dù đối với quan viên không có nhiều hảo cảm, nhưng vị cảnh sát giao thông này là một cảnh sát tốt.
Cảnh sát giao thông cảm kích nhìn Diệp Khiêm, không nói gì.
Diệp Khiêm cũng không có quá phận, cũng không có buộc Chu Mậu dập đầu. Quay người đi đến trước mặt Vương Vũ, nói: "Ngươi muốn đi đâu? Có muốn ta đưa ngươi đi một đoạn hay không?"
"Không cần, ta còn phải đi đến cục cảnh sát một chuyến, nhìn xem cảnh sát giao thông xử lý kết quả thế nào." Vương Vũ nói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, cũng không có miễn cưỡng. Vương Vũ nói như thế nào cũng là nhân viên chấp pháp, phụ thân lại là bí thư thị ủy thành phố Thượng Hải, cho nên Diệp Khiêm cũng không lo lắng nàng bị cảnh sát thành phố Nam Kinh đùa nghịch cái gì. Hơn nữa, Vương Vũ thủy chung vẫn là một nhân viên chấp pháp, trong mắt của nàng pháp luật là lớn nhất, Diệp Khiêm không nghĩ ở trước mặt nàng sử dụng thủ đoạn đen tối, trọng yếu hơn là Diệp Khiêm không muốn phá hư hình tượng pháp luật ở trong suy nghĩ của nàng.
Đầu năm nay, nhân viên chấp pháp có thể kiên trì chính đã không còn nhiều, mà Vương Vũ đúng là một người trong số đó, Diệp Khiêm không muốn làm cho nàng thất vọng.
Sau khi tạm biệt Vương Vũ, Diệp Khiêm lái ô-tô chạy tới hội sở Ánh Trăng. Chỉ là, Diệp Khiêm không biết, chuyện phát sinh vừa rồi bị một cái phóng viên trông thấy, hơn nữa còn chụp ảnh toàn bộ diễn biến. Ngày hôm sau tất cả đại báo chí thành phố Nam Kinh cơ hồ đều dùng đầu đề đưa tin tin tức này, "Cảnh sát giao thông bị côn đồ ẩu đả, người dân hăng hái giữ gìn chính nghĩa." Trong lúc nhất thời, Diệp Khiêm lại một lần nữa trở thành điểm nóng của thành phố Nam Kinh. Bất quá, chuyện này là nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Lúc đến hội sở Ánh Trăng, đã là 9:30. Dù Tô Kiến Quân là người kiên nhẫn, cũng không khỏi có cảm giác bực bội, hắn cũng không lo lắng Diệp Khiêm không đến, chỉ là có chút phiền muộn tiểu tử này không xem chuyện đến gặp mình là quan trọng.
Chuyện Trần Phù Sinh có một đứa con gái, cũng chỉ có vài người biết, mà Tô Kiến Quân là một trong những người biết chuyện này. Hơn nữa, từ khi Trần Phù Sinh nổi lên, Tô Kiến Quân vẫn âm thầm điều tra chuyện này, rốt cục hắn cũng biết Triệu Nhã là con gái thất lạc của Trần Phù Sinh. Cho nên những năm gần đây, Tô Kiến Quân một mực phái người âm thầm giám thị Triệu Nhã, sau khi biết nàng đã đến thành phố Nam Kinh, liền lập tức đem nàng bắt qua.
Đương nhiên, hắn cũng biết rõ phụ thân của Triệu Nhã Triệu Thiên Hào chính là đường chủ Hồng Môn, cho nên cũng không dám khó xử Triệu Nhã. Mặc dù mình tại thành phố Nam Kinh cũng coi là nhân vật số má, nhưng cùng Hồng Môn so sánh, mình không thể nghi ngờ chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, hắn điểm ấy vẫn tự hiểu lấy.
Bất quá, Tô Kiến Quân cũng coi là một gian hùng. Hắn cũng không có làm khó Triệu Nhã, cho dù Triệu Thiên Hào có biết, cũng không có trở ngại gì, hắn chỉ là muốn mượn chuyện của Triệu Nhã để xem phản ứng của Diệp Khiêm, nhìn xem người nối nghiệp Trần Phù Sinh sẽ là nhân vật dạng gì.
Là trọng yếu hơn là, Tô Kiến Quân còn có một mục đích khác.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, Diệp Khiêm trực tiếp đi tới phòng Tô Kiến Quân đã đặt trước. Chỉ thấy bên trong có mấy trung niên nam tử đang ngồi ngay ngắn, Tô Kiến Quân, Chu Thiện, Cố Minh Hùng cũng ngồi ở trong đó. Diệp Khiêm không có bao nhiêu kinh ngạc, chuyện Cố Minh Hùng phản bội hắn đã biết rõ, người bên cạnh hắn bị Diệp Khiêm mua chuộc sớm đã đem chuyện hắn phản bội nói cho Diệp Khiêm, Cố Minh Hùng dĩ nhiên đem sản nghiệp của mình bán cho Tô Kiến Quân cùng Chu Thiện, hơn nữa còn trở thành thủ hạ của bọn họ.
Bốn người đang ngồi xung quanh một cái bàn trong phòng, chỉ chừa lại một vị trí đưa lưng về phía cửa ra vào. Diệp Khiêm vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt đi tới, khóe miệng có bộ dáng tươi cười, nói: "Tô lão bản, không có ý tứ, người trẻ tuổi ham ngủ, không nghĩ tới lại ngủ quên mất, lại để cho nhị vị đợi lâu."
Ăn miếng trả miếng, trả lại câu nói tối hôm qua của Tô Kiến Quân, làm cho Tô Kiến Quân sững sờ nói không ra lời. Diệp Khiêm trực tiếp đi đến vị trí ngồi xuống, lạnh lùng quét Cố Minh Hùng, khiến hắn toàn thân run rẩy, vậy mà không tự giác lại đứng lên.
Trước mặt có một bộ bàn uống trà, trà đã ngâm vào nước, nóng hôi hổi. Diệp Khiêm không chút khách khí nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, chậc chậc một chút, nói: "Trà ngon, trà ngon, Tô lão bản, Chu lão bản rất có nhã hứng nha."
"Diệp Khiêm, ngươi là người bận rộn, ta cùng lão Tô thì rất rảnh rỗi ah." Chu Thiện nói, "Nếu như không hẹn ngươi đi ra gặp mặt, sợ sau này chúng ta cũng không biết người có hình dạng như thế nào."
Diệp Khiêm dùng lão bản để gọi, mà Chu Thiện lại gọi thẳng tên của Diệp Khiêm, rõ ràng cố ý làm thấp Diệp Khiêm. Diệp Khiêm nhíu mày, lập tức lại giãn ra, khôi phục vẻ mặt tươi cười, nói: "Chu lão bản ngươi đây đang tâng bốc quá lời, ta thật có chút kinh sợ ah."
"Đừng pha trò nữa, Diệp huynh đệ là người sảng khoái, lão Chu, ngươi có việc cứ nói thẳng a." Khẩu Phật tâm xà Tô Kiến Quân nói.
Dừng một chút, Chu thiện nói: "Lần này ta cùng lão Tô là theo Minh Hùng đến, hắn tìm ngươi có chút việc."
Nói xong liền nhìn sang Cố Minh Hùng. Cố Minh Hùng bộ dáng kinh sợ, hắn vốn tưởng rằng có Tô kiến Quân cùng Chu Thiện đi cùng, đêm nay sẽ có cảm giác thượng vị giả, chế ngạo một phen Diệp Khiêm, lại không nghĩ đến Diệp Khiêm từ đầu đến cuối cũng không có để hắn vào mắt, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút tức giận.
Tác giả :
Bộ Thiên Phàm