Siêu Cấp Binh Vương
Chương 151: Diệp Khiêm Cơ Trí
Đêm đó, Diệp Khiêm tự nhiên cũng không trở lại biệt thự của Tần Nguyệt, nếu không không biết Tống Nhiên lại sẽ nhớ ra chủ ý quỷ gì để tra tấn hắn, đành phải ngoan ngoãn lưu tại trong biệt thự.
Jack cùng Mặc Long riêng phần mình đi trở về, Ngô Hoán Phong với tư cách cận vệ của Tống Nhiên, tự nhiên cũng lưu lại biệt thự, đương nhiên, hắn ở dưới lầu, mà Diệp Khiêm lại bị Tống Nhiên kéo đi lên lầu.
Sau khi tiến vào phòng, Tống Nhiên đi tắm rửa, lúc đi ra trên người cũng chỉ bọc một chiếc khăn tắm, da thịt trắng như tuyết hơn phân nửa lộ trong không khí, để cho người nhìn, nhịn không được suy đoán vẫn vơ. Diệp Khiêm ngồi ở bàn máy tính, vô tâm chơi đánh bài, ánh mắt hữu ý vô ý liếc về thân hình tràn đầy sức hấp dẫn của nàng.
Tống Nhiên lau sạch sẽ nước đọng trên tóc, trực tiếp hướng Diệp Khiêm đi tới. Theo từng bước Tống Nhiên tiếp cận, Diệp Khiêm cảm giác tim của mình đập càng lúc càng nhanh. Đối với Tống Nhiên, nếu như Diệp Khiêm không có ham muốn thì hắn đã không còn là nam nhân, bất quá Diệp Khiêm đối với Tống Nhiên thủy chung có chút nhìn không thấu, không rõ nữ nhân này đến cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Tống Nhiên đem tay khoác lên bờ vai của Diệp Khiêm, quay người ngồi ở trên đùi Diệp Khiêm, cười quyến rũ, nói: "Đệ đệ ngoan, tim ngươi đập thật nhanh nha."
Diệp Khiêm xấu hổ nở nụ cười, nói: "Nhiên tỷ, ngươi đừng câu dẫn ta, chẳng lẽ ngươi không sợ ta thú tính đại phát, làm ra chuyện không bằng cầm thú sự sao?"
Tống Nhiên mập mờ vừa cười vừa nói: "Tỷ tỷ chỉ sợ ngươi không dám làm chuyện không bằng cầm thú. Ngươi xem, tỷ tỷ toàn thân đã tắm rửa sạch sẽ rồi, đang chờ ngươi đến."
"Đjxmm~, ngươi cho rằng lão tử không dám?" Diệp Khiêm kêu một tiếng, một tay bế Tống Nhiên lên, quay người đem nàng ném tới trên mặt giường lớn, xoay người đè lên.
Tống Nhiên vẻ mặt ranh mãnh nhìn Diệp Khiêm, khóe mắt mị nhãn như tơ, khóe môi nhếch lên một nụ cười quyến rũ. Một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, phảng phất giống như là Diệp Khiêm đang dụ dỗ thiếu nữ đàng hoàng.
Diệp Khiêm cứ như vậy cùng nàng đưa mắt nhìn nhau, rốt cục vẫn bại trận mà lui, xoay người nằm chết dí một bên, lẩm bẩm nói: "Móa, ta sợ ngươi rồi."
Tống Nhiên ranh mãnh nở nụ cười, nghiêng thân, một tay chống cái cằm, một tay không ngừng ở trong ngực Diệp Khiêm vẽ vòng tròn, nói: "Diệp Khiêm, ngươi là nam nhân ngốc nhất ta đã thấy, bất quá ta thích ngươi như vậy."
"Thôi đi, ngươi là đang khi dễ ta." Diệp Khiêm bất đắc dĩ lườm nàng, nói.
Tống Nhiên vui vẻ nở nụ cười, nói: "Diệp Khiêm, kỳ thật ngươi có nghĩ nên dừng bước lại hay không, dù sao lấy thế lực của ngươi bây giờ không cần phải liều mạng nữa, đã đủ cho ngươi hưởng thụ nửa đời sau rồi."
Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, móc ra một điếu thuốc đốt lên, hít thật sâu một hơi, chậm rãi nhổ ra từng ngụm khói, nói: "Ngươi có lẽ hiểu ta rất rõ đấy, ngươi cảm thấy ta là loại người có thể an ổn sống qua ngày sao? Kỳ thật, ta không phải muốn hướng người khác chứng minh cái gì, cũng không phải là vì truy cầu kết quả huy hoàng, ta hưởng thụ chính là quá trình chinh phục này. Từng bước một đi tới đỉnh phong, đem tất cả trở ngại cước bộ của mình hết thảy dẫm nát dưới chân, đây chính là chuyện mà ta truy cầu. Đương nhiên, có thể sau vài năm, hoặc là vài chục năm, ta sẽ nghĩ giống như ngươi nói, nhưng ít nhất hiện tại thì không thể. Đây không đơn giản chỉ là vấn đề trách nhiệm, mà trọng yếu hơn là ta thích cái cảm giác này."
"Đã biết rõ ngươi sẽ nói như vậy." Tống Nhiên liếc Diệp Khiêm, nói, "Hoa Hạ, không thể so với vùng Trung Đông, mọi thứ ngươi đều phải cẩn thận, nếu không một khi xảy ra chuyện cho dù bằng vào thế lực của ngươi bây giờ, cũng căn bản không đủ để cùng chính phủ Hoa Hạ chống lại."
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Ta cũng căn bản không có nghĩ tới muốn làm như vậy, dù sao Hoa Hạ cũng là tổ quốc của ta, tuy từ nhỏ đã rời nhà, đối với Hoa Hạ đã không có bao nhiêu ấn tượng, nhưng máu huyết bên trong vẫn là dòng máu Hoa Hạ. Cho nên, không phải bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không dùng sức mạnh đối với chính phủ, huống chi, ta cũng hi vọng Hoa Hạ có thể càng ngày càng mạnh, như vậy ta với tư cách là công dân Hoa Hạ cũng sẽ cảm giác được kiêu ngạo nha."
"Ngươi mới vừa nói đêm nay đã đi phá địa bàn của Thanh bang, ngươi đây không phải là đang trực tiếp hướng Thanh bang tuyên chiến sao? bước tiếp theo ngươi định làm như thế nào?" Tống Nhiên hỏi.
Diệp Khiêm mỉm cười, quay đầu nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của nàng, nói: "Nói cho cùng, ngươi vẫn là người hiểu rõ ta nhất, ta đi một bước, ngươi liền biết ta muốn làm gì. Kỳ thật lần này đi tìm Tư Đồ Lập gây phiền toái, không đơn giản chỉ là vì báo thù cho Vương Hổ, mà trọng yếu hơn là ta muốn thăm dò phản ứng của Thanh bang. Thanh bang là đệ nhất đại bang thành phố Thượng Hải, căn cơ thâm hậu, muốn diệt trừ nó khẳng định là chuyện không phải dễ dàng, chỉ bằng thành viên Nanh Sói của chúng ta bây giờ muốn đối phó bọn hắn căn bản là chuyện không thể nào làm được. Lần này phá địa bàn của Tư Đồ Lập, hắn nhất định sẽ đem chuyện này báo cáo cho thượng cấp, ta muốn chính là bọn họ chủ động tới tìm ta."
Tống Nhiên trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Ngươi thật đúng là cho mình có nhân cách mị lực không người có thể ngăn à? Muốn không chiến mà khuất phục người, không dễ dàng như vậy đâu."
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Ta còn không có tự luyến đến trình độ kia, bất quá bất luận tổ chức cùng đoàn thể nào, kết hợp cùng một chỗ đều không có ly khai hai chữ lợi ích, chỉ cần ta có thể ném ra ngoài lợi ích để cho bọn hắn cảm giác hưng phấn, như vậy chuyện thu phục Thanh bang cũng không phải là không thể. Đương nhiên, phải đợi cùng vị lão đại Thanh bang kia gặp mặt mới có thể xác định. Quan trọng nhất, ta tin tưởng hiện tại là thời khắc mấu chốt, Thanh bang cũng sẽ không vì đối phó ta mà hao tổn thực lực của mình, dù sao trong mắt bọn họ Hồng Môn mới là địch nhân lớn nhất của bọn họ."
"Chẳng lẽ ngươi không sợ tại Hoa Hạ gây ra động tĩnh lớn, sẽ khiến cục an ninh Châu Á chú ý? Nếu bọn hắn gây phiền toái, Nanh Sói muốn tại Hoa Hạ dừng chân chỉ sợ sẽ khó khăn trùng điệp." Tống Nhiên đôi mi thanh tú có chút nhăn, nói.
"Ngươi đừng cho rằng cục an ninh Châu Á toàn là người ngu, bọn hắn ở thành phố Thượng Hải khẳng định cũng bố trí không ít người, chỉ sợ đã sớm biết hành tung của ta, chỉ là ta cũng không rõ ràng lắm vì cái gì đến hiện tại bọn hắn cũng không có lộ diện. Bất quá, bọn hắn không xuất hiện, đối với ta cũng không có chỗ xấu." Diệp Khiêm nhún vai, nói.
"Đệ đệ ngoan, ngươi biết tỷ tỷ thích nhất ngươi ở chỗ nào sao?" Tống Nhiên cười quyến rũ hỏi.
"Chỗ nào?" Diệp Khiêm mờ mịt hỏi.
"Tỷ tỷ thích ở chỗ, ngươi đối với chuyện gì đều xem rất rõ ràng, một bộ dáng đã tính trước mọi chuyện." Tống Nhiên nói.
"Ngươi không cho rằng ta là nghé con mới đẻ không sợ cọp sao? Ha ha!" Diệp Khiêm nở nụ cười nói.
Tống Nhiên trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Đêm nay không được phép đi, ở chỗ này ngủ với ta."
Jack cùng Mặc Long riêng phần mình đi trở về, Ngô Hoán Phong với tư cách cận vệ của Tống Nhiên, tự nhiên cũng lưu lại biệt thự, đương nhiên, hắn ở dưới lầu, mà Diệp Khiêm lại bị Tống Nhiên kéo đi lên lầu.
Sau khi tiến vào phòng, Tống Nhiên đi tắm rửa, lúc đi ra trên người cũng chỉ bọc một chiếc khăn tắm, da thịt trắng như tuyết hơn phân nửa lộ trong không khí, để cho người nhìn, nhịn không được suy đoán vẫn vơ. Diệp Khiêm ngồi ở bàn máy tính, vô tâm chơi đánh bài, ánh mắt hữu ý vô ý liếc về thân hình tràn đầy sức hấp dẫn của nàng.
Tống Nhiên lau sạch sẽ nước đọng trên tóc, trực tiếp hướng Diệp Khiêm đi tới. Theo từng bước Tống Nhiên tiếp cận, Diệp Khiêm cảm giác tim của mình đập càng lúc càng nhanh. Đối với Tống Nhiên, nếu như Diệp Khiêm không có ham muốn thì hắn đã không còn là nam nhân, bất quá Diệp Khiêm đối với Tống Nhiên thủy chung có chút nhìn không thấu, không rõ nữ nhân này đến cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Tống Nhiên đem tay khoác lên bờ vai của Diệp Khiêm, quay người ngồi ở trên đùi Diệp Khiêm, cười quyến rũ, nói: "Đệ đệ ngoan, tim ngươi đập thật nhanh nha."
Diệp Khiêm xấu hổ nở nụ cười, nói: "Nhiên tỷ, ngươi đừng câu dẫn ta, chẳng lẽ ngươi không sợ ta thú tính đại phát, làm ra chuyện không bằng cầm thú sự sao?"
Tống Nhiên mập mờ vừa cười vừa nói: "Tỷ tỷ chỉ sợ ngươi không dám làm chuyện không bằng cầm thú. Ngươi xem, tỷ tỷ toàn thân đã tắm rửa sạch sẽ rồi, đang chờ ngươi đến."
"Đjxmm~, ngươi cho rằng lão tử không dám?" Diệp Khiêm kêu một tiếng, một tay bế Tống Nhiên lên, quay người đem nàng ném tới trên mặt giường lớn, xoay người đè lên.
Tống Nhiên vẻ mặt ranh mãnh nhìn Diệp Khiêm, khóe mắt mị nhãn như tơ, khóe môi nhếch lên một nụ cười quyến rũ. Một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, phảng phất giống như là Diệp Khiêm đang dụ dỗ thiếu nữ đàng hoàng.
Diệp Khiêm cứ như vậy cùng nàng đưa mắt nhìn nhau, rốt cục vẫn bại trận mà lui, xoay người nằm chết dí một bên, lẩm bẩm nói: "Móa, ta sợ ngươi rồi."
Tống Nhiên ranh mãnh nở nụ cười, nghiêng thân, một tay chống cái cằm, một tay không ngừng ở trong ngực Diệp Khiêm vẽ vòng tròn, nói: "Diệp Khiêm, ngươi là nam nhân ngốc nhất ta đã thấy, bất quá ta thích ngươi như vậy."
"Thôi đi, ngươi là đang khi dễ ta." Diệp Khiêm bất đắc dĩ lườm nàng, nói.
Tống Nhiên vui vẻ nở nụ cười, nói: "Diệp Khiêm, kỳ thật ngươi có nghĩ nên dừng bước lại hay không, dù sao lấy thế lực của ngươi bây giờ không cần phải liều mạng nữa, đã đủ cho ngươi hưởng thụ nửa đời sau rồi."
Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, móc ra một điếu thuốc đốt lên, hít thật sâu một hơi, chậm rãi nhổ ra từng ngụm khói, nói: "Ngươi có lẽ hiểu ta rất rõ đấy, ngươi cảm thấy ta là loại người có thể an ổn sống qua ngày sao? Kỳ thật, ta không phải muốn hướng người khác chứng minh cái gì, cũng không phải là vì truy cầu kết quả huy hoàng, ta hưởng thụ chính là quá trình chinh phục này. Từng bước một đi tới đỉnh phong, đem tất cả trở ngại cước bộ của mình hết thảy dẫm nát dưới chân, đây chính là chuyện mà ta truy cầu. Đương nhiên, có thể sau vài năm, hoặc là vài chục năm, ta sẽ nghĩ giống như ngươi nói, nhưng ít nhất hiện tại thì không thể. Đây không đơn giản chỉ là vấn đề trách nhiệm, mà trọng yếu hơn là ta thích cái cảm giác này."
"Đã biết rõ ngươi sẽ nói như vậy." Tống Nhiên liếc Diệp Khiêm, nói, "Hoa Hạ, không thể so với vùng Trung Đông, mọi thứ ngươi đều phải cẩn thận, nếu không một khi xảy ra chuyện cho dù bằng vào thế lực của ngươi bây giờ, cũng căn bản không đủ để cùng chính phủ Hoa Hạ chống lại."
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Ta cũng căn bản không có nghĩ tới muốn làm như vậy, dù sao Hoa Hạ cũng là tổ quốc của ta, tuy từ nhỏ đã rời nhà, đối với Hoa Hạ đã không có bao nhiêu ấn tượng, nhưng máu huyết bên trong vẫn là dòng máu Hoa Hạ. Cho nên, không phải bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không dùng sức mạnh đối với chính phủ, huống chi, ta cũng hi vọng Hoa Hạ có thể càng ngày càng mạnh, như vậy ta với tư cách là công dân Hoa Hạ cũng sẽ cảm giác được kiêu ngạo nha."
"Ngươi mới vừa nói đêm nay đã đi phá địa bàn của Thanh bang, ngươi đây không phải là đang trực tiếp hướng Thanh bang tuyên chiến sao? bước tiếp theo ngươi định làm như thế nào?" Tống Nhiên hỏi.
Diệp Khiêm mỉm cười, quay đầu nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của nàng, nói: "Nói cho cùng, ngươi vẫn là người hiểu rõ ta nhất, ta đi một bước, ngươi liền biết ta muốn làm gì. Kỳ thật lần này đi tìm Tư Đồ Lập gây phiền toái, không đơn giản chỉ là vì báo thù cho Vương Hổ, mà trọng yếu hơn là ta muốn thăm dò phản ứng của Thanh bang. Thanh bang là đệ nhất đại bang thành phố Thượng Hải, căn cơ thâm hậu, muốn diệt trừ nó khẳng định là chuyện không phải dễ dàng, chỉ bằng thành viên Nanh Sói của chúng ta bây giờ muốn đối phó bọn hắn căn bản là chuyện không thể nào làm được. Lần này phá địa bàn của Tư Đồ Lập, hắn nhất định sẽ đem chuyện này báo cáo cho thượng cấp, ta muốn chính là bọn họ chủ động tới tìm ta."
Tống Nhiên trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Ngươi thật đúng là cho mình có nhân cách mị lực không người có thể ngăn à? Muốn không chiến mà khuất phục người, không dễ dàng như vậy đâu."
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Ta còn không có tự luyến đến trình độ kia, bất quá bất luận tổ chức cùng đoàn thể nào, kết hợp cùng một chỗ đều không có ly khai hai chữ lợi ích, chỉ cần ta có thể ném ra ngoài lợi ích để cho bọn hắn cảm giác hưng phấn, như vậy chuyện thu phục Thanh bang cũng không phải là không thể. Đương nhiên, phải đợi cùng vị lão đại Thanh bang kia gặp mặt mới có thể xác định. Quan trọng nhất, ta tin tưởng hiện tại là thời khắc mấu chốt, Thanh bang cũng sẽ không vì đối phó ta mà hao tổn thực lực của mình, dù sao trong mắt bọn họ Hồng Môn mới là địch nhân lớn nhất của bọn họ."
"Chẳng lẽ ngươi không sợ tại Hoa Hạ gây ra động tĩnh lớn, sẽ khiến cục an ninh Châu Á chú ý? Nếu bọn hắn gây phiền toái, Nanh Sói muốn tại Hoa Hạ dừng chân chỉ sợ sẽ khó khăn trùng điệp." Tống Nhiên đôi mi thanh tú có chút nhăn, nói.
"Ngươi đừng cho rằng cục an ninh Châu Á toàn là người ngu, bọn hắn ở thành phố Thượng Hải khẳng định cũng bố trí không ít người, chỉ sợ đã sớm biết hành tung của ta, chỉ là ta cũng không rõ ràng lắm vì cái gì đến hiện tại bọn hắn cũng không có lộ diện. Bất quá, bọn hắn không xuất hiện, đối với ta cũng không có chỗ xấu." Diệp Khiêm nhún vai, nói.
"Đệ đệ ngoan, ngươi biết tỷ tỷ thích nhất ngươi ở chỗ nào sao?" Tống Nhiên cười quyến rũ hỏi.
"Chỗ nào?" Diệp Khiêm mờ mịt hỏi.
"Tỷ tỷ thích ở chỗ, ngươi đối với chuyện gì đều xem rất rõ ràng, một bộ dáng đã tính trước mọi chuyện." Tống Nhiên nói.
"Ngươi không cho rằng ta là nghé con mới đẻ không sợ cọp sao? Ha ha!" Diệp Khiêm nở nụ cười nói.
Tống Nhiên trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Đêm nay không được phép đi, ở chỗ này ngủ với ta."
Tác giả :
Bộ Thiên Phàm