Siêu Cấp Binh Vương
Chương 109: Gây Tai Họa
Đêm đó, Diệp Khiêm chưa có trở lại biệt thự của Tần Nguyệt, mà ở tại nhà Lâm Nhu Nhu. Tiểu nha đầu chăm sóc cho hắn giống như một người vợ ôn nhu hiền lành đang chăm sóc cho chồng của mình. Mặc Long không ở cùng họ, về phần đi chỗ nào, Diệp Khiêm không biết, cũng không có hỏi. Ngoại trừ lúc chấp hành nhiệm vụ, thành viên Nanh Sói đều được tự do hoạt động.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm vậy mà không có dậy sớm, ôn nhu hương anh hùng mộ, đúng là có điểm đạo lý. Lâm Nhu Nhu phải đi làm, cho nên dây sớm chuẩn bị bữa sáng, lúc Lâm Nhu Nhu trở lại trong phòng ngủ, thấy Diệp Khiêm đang ngủ say, Lâm Nhu Nhu ngây ngốc hạnh phúc mà cười cười.
"Đồ lười, mau đứng lên ăn cơm." Lâm Nhu Nhu nắm cái mũi của Diệp Khiêm, kêu lên.
Diệp Khiêm kỳ thật đã sớm tỉnh, chỉ là trên giường này có mùi thơm của Lâm Nhu Nhu, phi thường thoải mái. Diệp Khiêm sớm đã biết rõ nàng vào phòng, nhưng vẫn cố ý giả bộ ngủ. Nghe xong Lâm Nhu Nhu nói, Diệp Khiêm bỗng nhiên mở to mắt, một tay ôm Lâm Nhu Nhu, nói: "Vợ yêu, em muốn mưu sát chồng à?"
Lâm Nhu Nhu bị hù "Ah" kêu to một tiếng, sau đó nằm trên ngực của Diệp Khiêm, gắt giọng: "Anh nói ai là vợ yêu, thật không biết xấu hổ."
"Không phải sao? Em chẳng lẽ không phải vợ anh sao?" Diệp Khiêm nói, "Vậy coi như xong, anh đi tìm vợ của mình thôi."
"Anh dám!" Lâm Nhu Nhu trừng Diệp Khiêm, sẳng giọng.
Hắc hắc cười cười, Diệp Khiêm nói: "Anh nào dám ah, em là vợ đáng yêu nhất của anh."
"Miệng lưỡi trơn tru." Lâm Nhu Nhu gắt giọng, "Mau đứng lên ăn cơm, bằng không thì thức ăn sẽ nguội lạnh hết."
"Không muốn, anh còn muốn ngủ tiếp. Vợ yêu, em giúp anh với, ôm em anh mới ngủ được." Diệp Khiêm làm nũng nói. Vừa nói vừa đem đầu của mình không ngừng hướng vào ngực Lâm Nhu Nhu.
"Đừng làm rộn!" Lâm Nhu Nhu thẹn thùng nói, "Em còn phải đi làm, nếu không đi sẽ đến muộn."
Diệp Khiêm ha ha cười cười cùng nàng náo loạn một hồi, buông Lâm Nhu Nhu ra, nói: "Em hôn anh một cái, bằng không thì không được đi."
"Ba!" Lâm Nhu Nhu ôn nhu ở trên gương mặt của Diệp Khiêm hôn một cái, nói: "Anh nếu không muốn rời giường thì cứ tiếp tục ngủ. Bữa sáng em đặt ở dưới bếp, anh đói bụng thì tự hâm lại ăn đi. Em đi đây!"
Nhìn bóng lưng của Lâm Nhu Nhu rời đi, Diệp Khiêm hạnh phúc nở nụ cười, lại ngã xuống trên giường. Ở cùng với Lâm Nhu Nhu, Diệp Khiêm vĩnh viễn vui vẻ và hạnh phúc, mà ngay cả ngửi mùi hương của nàng, Diệp Khiêm cũng cảm giác được trong nội tâm đặc biệt bình tĩnh, Diệp Khiêm cảm giác mình càng ngày càng ỷ lại Lâm Nhu Nhu.
Ngửi trên gối đầu mùi thơm cơ thể của Lâm Nhu Nhu lưu lại, Diệp Khiêm ngủ thiếp đi. Thế nhưng mà, vừa mới nằm ngủ không có bao lâu, điện thoại liền vang lên. Diệp Khiêm có chút không kiên nhẫn cầm lấy điện thoại, cũng không nhìn tên hiện ra trên điện thoại di động, sau khi bắt máy liền phẫn nộ quát: "Ai à? Có chuyện nói mau, có rắm mau thả."
Người đối diện rõ ràng sửng sốt. Lúc nghe rõ ràng lời của đối phương, Diệp Khiêm từ trên giường ngồi dậy, xấu hổ gượng cười hai tiếng, nói: "Đúng, đúng, a di, ta sẽ đi ngay bây giờ."
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khiêm xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, lẩm bẩm nói: "Bà nội nó, đã gây đại họa." Tuy không biết đối phương làm sao biết số di động của mình, nhưng Diệp Khiêm cũng đành âm thầm thở dài, nghĩ thầm, tiểu nha đầu này cũng thiệt là, như thế nào không đề cập chuyện này với mình trước một tiếng a, làm hại chính mình vừa rồi mở miệng nói thô tục, hình tượng toàn bộ con mẹ nó hủy.
Diệp Khiêm không dám có chần chờ, cuống quít từ trên giường bò dậy, vừa mặc y phục vừa hướng toilet chạy tới, bộ dáng quả thực cực kỳ chật vật. Lần thứ nhất gặp mặt, Diệp Khiêm cũng không dám bởi vì đến muộn mà cho đối phương lưu lại ấn tượng xấu. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Diệp Khiêm gấp vội vàng liền xông ra ngoài.
Ông trời tựa hồ cố ý trêu cợt Diệp Khiêm, trên đường vậy mà không có xe taxi, mà ngay cả xe buýt cũng không có, ngẫu nhiên có xe taxi đi qua đều là có khách. Diệp Khiêm có chút phiền muộn, lại tiếp tục như vậy, chính mình nhất định là đến muộn rồi.
Đang lúc Diệp Khiêm lòng nóng như lửa đốt, không biết phải làm sao, một chiếc xe cá nhân bỗng nhiên dừng lại bên cạnh Diệp Khiêm. Trong xe, một nữ tử trẻ tuổi đem cửa sổ hạ xuống, ló đầu ra nói: "Ân công, thật đúng là trùng hợp, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được ngươi. Nhìn ngươi bộ dáng sốt ruột, có phải hay không có chuyện gì? Có cần ta đưa ngươi một đoạn đường không?"
Người tới chính là tiểu quả phụ Kỷ Mộng Tình lúc trước được Diệp Khiêm trong lúc vô tình cứu giúp. "Cảm ơn rồi, ta xác thực có chút việc gấp, phiền toái ngươi đưa ta đến Tương Phi các." Diệp Khiêm không do dự, mở cửa xe chui vào, sau khi ngồi xuống nói, "Về sau đừng gọi ta ân công nữa, nghe rất không được tự nhiên, gọi ta là Diệp Khiêm."
Kỷ Mộng Tình nổ máy xe hướng Tương phi các chạy tới, nói: "Lần trước nguyên bản đã nói muốn mời Diệp tiên sinh ăn bữa cơm rau dưa, thế nhưng mà gần đây một mực đang bận chuyện nhà hàng, cho nên chậm trễ, Diệp tiên sinh ngàn vạn đừng nên trách."
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Không có việc gì, về sau thời gian còn rất dài nha. Đúng rồi, nhà hàng sinh ý hiện tại như thế nào?"
"Đúng vậy, trên cơ bản đã đi vào chính quy." Kỷ Mộng Tình vui vẻ nói, "Nếu như không có Diệp tiên sinh ta cũng sẽ không có hôm nay."
"Đừng nói như vậy, ngươi có thể có được như hôm nay toàn bộ nhờ sự cố gắng của bản thân, ta cũng không dám tự tiện kể công nha." Diệp Khiêm khẽ cười nói.
Cảm giác đối với Diệp Khiêm, Kỷ Mộng Tình cũng nói không nên lời đến cùng là dạng gì. Nếu như đơn giản chỉ là xem hắn là ân nhân cứu mạng thì tại sao từ khi được Diệp Khiêm cứu ra, chính mình cơ hồ mỗi đêm đều trông thấy hắn ở trong mộng. Thế nhưng mà nếu như nói chính mình là yêu thích hắn, Kỷ Mộng Tình lại có một điểm không muốn tin tưởng, dù sao nàng đã là nữ nhân ly hôn, lại có một tiểu hài tử, đối với nàng mà nói tình yêu tựa hồ có chút xa xỉ.
"Ngươi gấp gáp như vậy đi Tương Phi các, là có việc gì gấp sao?" Kỷ Mộng Tình hỏi.
"Ách, cùng người ta hẹn gặp mặt ở chổ đó, đến trễ thì không tốt." Diệp Khiêm đơn giản nói.
Kỷ Mộng Tình nhẹ gật đầu, cũng không có tiếp tục truy vấn, so với Tần Nguyệt, Lâm Nhu Nhu, nàng không thể nghi ngờ càng thêm thành thục, đối với nam nhân tính nết tự nhiên hiểu rõ cũng tương đối nhiều, chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi, cũng coi như có chút tinh tường. Trầm mặc một lát, Kỷ Mộng Tình nói: "Diệp tiên sinh, qua mấy ngày nữa là sinh nhật của ta, mời ngươi đến nhà của ta ăn bữa cơm rau?"
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, chứng kiến ánh mắt mong chờ của Kỷ Mộng Tình, trầm mặc một lát, hồi đáp: "Tốt, lúc nào?"
"Ngày 25." Kỷ Mộng Tình nói, sau đó đem địa chỉ nhà mình nói cho Diệp Khiêm nghe.
Diệp Khiêm ghi xuống, gật gật đầu nói: "Ừ, ta nhớ kỹ."
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm vậy mà không có dậy sớm, ôn nhu hương anh hùng mộ, đúng là có điểm đạo lý. Lâm Nhu Nhu phải đi làm, cho nên dây sớm chuẩn bị bữa sáng, lúc Lâm Nhu Nhu trở lại trong phòng ngủ, thấy Diệp Khiêm đang ngủ say, Lâm Nhu Nhu ngây ngốc hạnh phúc mà cười cười.
"Đồ lười, mau đứng lên ăn cơm." Lâm Nhu Nhu nắm cái mũi của Diệp Khiêm, kêu lên.
Diệp Khiêm kỳ thật đã sớm tỉnh, chỉ là trên giường này có mùi thơm của Lâm Nhu Nhu, phi thường thoải mái. Diệp Khiêm sớm đã biết rõ nàng vào phòng, nhưng vẫn cố ý giả bộ ngủ. Nghe xong Lâm Nhu Nhu nói, Diệp Khiêm bỗng nhiên mở to mắt, một tay ôm Lâm Nhu Nhu, nói: "Vợ yêu, em muốn mưu sát chồng à?"
Lâm Nhu Nhu bị hù "Ah" kêu to một tiếng, sau đó nằm trên ngực của Diệp Khiêm, gắt giọng: "Anh nói ai là vợ yêu, thật không biết xấu hổ."
"Không phải sao? Em chẳng lẽ không phải vợ anh sao?" Diệp Khiêm nói, "Vậy coi như xong, anh đi tìm vợ của mình thôi."
"Anh dám!" Lâm Nhu Nhu trừng Diệp Khiêm, sẳng giọng.
Hắc hắc cười cười, Diệp Khiêm nói: "Anh nào dám ah, em là vợ đáng yêu nhất của anh."
"Miệng lưỡi trơn tru." Lâm Nhu Nhu gắt giọng, "Mau đứng lên ăn cơm, bằng không thì thức ăn sẽ nguội lạnh hết."
"Không muốn, anh còn muốn ngủ tiếp. Vợ yêu, em giúp anh với, ôm em anh mới ngủ được." Diệp Khiêm làm nũng nói. Vừa nói vừa đem đầu của mình không ngừng hướng vào ngực Lâm Nhu Nhu.
"Đừng làm rộn!" Lâm Nhu Nhu thẹn thùng nói, "Em còn phải đi làm, nếu không đi sẽ đến muộn."
Diệp Khiêm ha ha cười cười cùng nàng náo loạn một hồi, buông Lâm Nhu Nhu ra, nói: "Em hôn anh một cái, bằng không thì không được đi."
"Ba!" Lâm Nhu Nhu ôn nhu ở trên gương mặt của Diệp Khiêm hôn một cái, nói: "Anh nếu không muốn rời giường thì cứ tiếp tục ngủ. Bữa sáng em đặt ở dưới bếp, anh đói bụng thì tự hâm lại ăn đi. Em đi đây!"
Nhìn bóng lưng của Lâm Nhu Nhu rời đi, Diệp Khiêm hạnh phúc nở nụ cười, lại ngã xuống trên giường. Ở cùng với Lâm Nhu Nhu, Diệp Khiêm vĩnh viễn vui vẻ và hạnh phúc, mà ngay cả ngửi mùi hương của nàng, Diệp Khiêm cũng cảm giác được trong nội tâm đặc biệt bình tĩnh, Diệp Khiêm cảm giác mình càng ngày càng ỷ lại Lâm Nhu Nhu.
Ngửi trên gối đầu mùi thơm cơ thể của Lâm Nhu Nhu lưu lại, Diệp Khiêm ngủ thiếp đi. Thế nhưng mà, vừa mới nằm ngủ không có bao lâu, điện thoại liền vang lên. Diệp Khiêm có chút không kiên nhẫn cầm lấy điện thoại, cũng không nhìn tên hiện ra trên điện thoại di động, sau khi bắt máy liền phẫn nộ quát: "Ai à? Có chuyện nói mau, có rắm mau thả."
Người đối diện rõ ràng sửng sốt. Lúc nghe rõ ràng lời của đối phương, Diệp Khiêm từ trên giường ngồi dậy, xấu hổ gượng cười hai tiếng, nói: "Đúng, đúng, a di, ta sẽ đi ngay bây giờ."
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khiêm xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, lẩm bẩm nói: "Bà nội nó, đã gây đại họa." Tuy không biết đối phương làm sao biết số di động của mình, nhưng Diệp Khiêm cũng đành âm thầm thở dài, nghĩ thầm, tiểu nha đầu này cũng thiệt là, như thế nào không đề cập chuyện này với mình trước một tiếng a, làm hại chính mình vừa rồi mở miệng nói thô tục, hình tượng toàn bộ con mẹ nó hủy.
Diệp Khiêm không dám có chần chờ, cuống quít từ trên giường bò dậy, vừa mặc y phục vừa hướng toilet chạy tới, bộ dáng quả thực cực kỳ chật vật. Lần thứ nhất gặp mặt, Diệp Khiêm cũng không dám bởi vì đến muộn mà cho đối phương lưu lại ấn tượng xấu. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Diệp Khiêm gấp vội vàng liền xông ra ngoài.
Ông trời tựa hồ cố ý trêu cợt Diệp Khiêm, trên đường vậy mà không có xe taxi, mà ngay cả xe buýt cũng không có, ngẫu nhiên có xe taxi đi qua đều là có khách. Diệp Khiêm có chút phiền muộn, lại tiếp tục như vậy, chính mình nhất định là đến muộn rồi.
Đang lúc Diệp Khiêm lòng nóng như lửa đốt, không biết phải làm sao, một chiếc xe cá nhân bỗng nhiên dừng lại bên cạnh Diệp Khiêm. Trong xe, một nữ tử trẻ tuổi đem cửa sổ hạ xuống, ló đầu ra nói: "Ân công, thật đúng là trùng hợp, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được ngươi. Nhìn ngươi bộ dáng sốt ruột, có phải hay không có chuyện gì? Có cần ta đưa ngươi một đoạn đường không?"
Người tới chính là tiểu quả phụ Kỷ Mộng Tình lúc trước được Diệp Khiêm trong lúc vô tình cứu giúp. "Cảm ơn rồi, ta xác thực có chút việc gấp, phiền toái ngươi đưa ta đến Tương Phi các." Diệp Khiêm không do dự, mở cửa xe chui vào, sau khi ngồi xuống nói, "Về sau đừng gọi ta ân công nữa, nghe rất không được tự nhiên, gọi ta là Diệp Khiêm."
Kỷ Mộng Tình nổ máy xe hướng Tương phi các chạy tới, nói: "Lần trước nguyên bản đã nói muốn mời Diệp tiên sinh ăn bữa cơm rau dưa, thế nhưng mà gần đây một mực đang bận chuyện nhà hàng, cho nên chậm trễ, Diệp tiên sinh ngàn vạn đừng nên trách."
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Không có việc gì, về sau thời gian còn rất dài nha. Đúng rồi, nhà hàng sinh ý hiện tại như thế nào?"
"Đúng vậy, trên cơ bản đã đi vào chính quy." Kỷ Mộng Tình vui vẻ nói, "Nếu như không có Diệp tiên sinh ta cũng sẽ không có hôm nay."
"Đừng nói như vậy, ngươi có thể có được như hôm nay toàn bộ nhờ sự cố gắng của bản thân, ta cũng không dám tự tiện kể công nha." Diệp Khiêm khẽ cười nói.
Cảm giác đối với Diệp Khiêm, Kỷ Mộng Tình cũng nói không nên lời đến cùng là dạng gì. Nếu như đơn giản chỉ là xem hắn là ân nhân cứu mạng thì tại sao từ khi được Diệp Khiêm cứu ra, chính mình cơ hồ mỗi đêm đều trông thấy hắn ở trong mộng. Thế nhưng mà nếu như nói chính mình là yêu thích hắn, Kỷ Mộng Tình lại có một điểm không muốn tin tưởng, dù sao nàng đã là nữ nhân ly hôn, lại có một tiểu hài tử, đối với nàng mà nói tình yêu tựa hồ có chút xa xỉ.
"Ngươi gấp gáp như vậy đi Tương Phi các, là có việc gì gấp sao?" Kỷ Mộng Tình hỏi.
"Ách, cùng người ta hẹn gặp mặt ở chổ đó, đến trễ thì không tốt." Diệp Khiêm đơn giản nói.
Kỷ Mộng Tình nhẹ gật đầu, cũng không có tiếp tục truy vấn, so với Tần Nguyệt, Lâm Nhu Nhu, nàng không thể nghi ngờ càng thêm thành thục, đối với nam nhân tính nết tự nhiên hiểu rõ cũng tương đối nhiều, chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi, cũng coi như có chút tinh tường. Trầm mặc một lát, Kỷ Mộng Tình nói: "Diệp tiên sinh, qua mấy ngày nữa là sinh nhật của ta, mời ngươi đến nhà của ta ăn bữa cơm rau?"
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, chứng kiến ánh mắt mong chờ của Kỷ Mộng Tình, trầm mặc một lát, hồi đáp: "Tốt, lúc nào?"
"Ngày 25." Kỷ Mộng Tình nói, sau đó đem địa chỉ nhà mình nói cho Diệp Khiêm nghe.
Diệp Khiêm ghi xuống, gật gật đầu nói: "Ừ, ta nhớ kỹ."
Tác giả :
Bộ Thiên Phàm