Si Tướng Công
Chương 50: Dáng vẻ buồn bực của mỹ nhân
La Khởi không thể hiểu nối, chuyện sao lại dẫn tới tình huống này vậy chứ?
Thư sinh họ Ngọc tên Vô Thụ kia vậy mà da mặt quá dày, mượn gió bẻ măng, thuận can thượng đi, kiên quyết đẩy phụ thân lên làm chủ, nhận làm nghĩa phụ. Mà phụ thân nghe vậy mà cũng đồng ý, thuận theo lời hắn. Phụ thân là người khôn khéo như vậy, chẳng lẽ lại không nhận ra hắn là kẻ giả heo để ăn cọp, giả ngờ giả nghệch hay sao? Còn quá đáng hơn nữa, phụ thân lại muốn nàng đi may quần áo cho nghĩa tử mà người mới thu nhận… Thư sinh xấu xa kia, đừng tưởng rằng nàng không thấy được nụ cười như “mèo ăn trộm được cá” của hắn chứ!
“Tiểu thư, Ngọc tiên sinh tới.”
“Hắn tới làm cái gì?”
“Nói là tiểu thư đáp ứng may y phục cho hắn.”
“Ta đáp ứng hắn hồi nào? Ta chỉ nhận lời phụ thân…” Tam tiểu thư quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa đầy bỡn cợt của Nhị tỷ, hạ giọng xuống một chút: “Hiệt nhi, đuổi hắn đi.”
“Nhưng mà, hắn nói tuy rằng tiểu thư có lòng tốt may quần áo cho hắn, nhưng mà thân thể hắn cao hay thấp tiểu thư cũng không biết, sợ tiểu thư sẽ buồn lo suy nghĩ, cho nên, sáng sớm đã tự đưa mình tới cửa.”
La Đoạn lắc đầu chậc chậc ngđi khen: “Nghe đi, nghe đi, người ta thật là khéo hiểu lòng người nha. Tam muội muội, muội phải quý trong nha.”
“Ai thèm để ý tới nam nhân lá mặt lá trái kia!” hai má La Khởi nhất thời hồng
lên “Nhị tỳ, tỳ lại khi dê muội, muội muốn viết thư tố cáo với đại tỳ.
“Đại tỳ nhất định sẽ nói với muội thế này, Nhóc Tam làm sao có thể bị người khác
khi dê được.” La Đoạn vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của tiêu muội, “Được rồi, đê
khỏi mang tiếng ác, ta giúp muôi đi găp cái cây kia, không cần cảm ta ta đâu.”
Nhị tiểu thư thản nhiên đẩy cửa đi ra, thấy cuối hành lang có người đang đứng thẳng lưng khoanh tay, tư thế hiên ngang, thật sự không phải là dáng vẻ của một thư sinh nghèo kiết xác lại cổ hủ như vẫn trưng ra trước mặt người khác, chẳng trách Khởi nhi gọi hắn là “kẻ lá mặt lá trái.” Còn nữa, nếu không có chỗ chống lưng mạnh mẽ, có quản sự phòng ngân quỹ nhà ai lại dám trắng trợn dây dưa với tiểu thư của chủ nhà?
“Bái kiến Nhị tiểu thư.”
“ở nhà, ngươi có vợ hay có thiếp không?”
Nhị tỷ tương lai vừa gặp đã hỏi vậy, khiến hắn thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ: “Nhị tiểu thư…”
“Có hay không có?”
“Không có. Tại hạ ở nhà không có vợ cũng không có thiếp.”
“Tốt lắm.” La Đoạn cười xảo quyệt, “Ta mặc kệ mục đích tới đây của ngươi là gì, hậu duệ hoàng thân quý tộc cũng tốt, là con rồng cháu tiên cũng được, nhưng kh ông thể đem Khởi nhi nhà ta ra để làm trò đùa. Cho dù các hạ đến La gia là muốn làm theo phương pháp ‘phong lưu tài tử cầu mỹ nhân’, trái tim của ngươi bây giờ bắt buộc phải trở nên đoan chính. Khởi nhi nhà ta là báu vật trong bảo khố, xứng đáng có được ánh mắt ‘độc nhất vô nhị’ của một người.”
“Lời Nhị tiểu thư cực kỳ đúng.” La Đoạn nói chuyện không hề uyển chuyển, Nhị Hoàng tử Ngọc Vô Thụ quen nghe lời thuận tai đương nhiên cảm thấy chối tai khi nghe những lời này. Nhưng bởi vì cả hai đều quan tâm cùng một người thì cũng kh ông nên so đo làm gì.
“Được rồi, trong mắt bổn tiểu thư ngươi coi như đủ tư cách, nhưng ta không thể dễ dàng tha thứ việc ngươi lúc ẩn lúc hiện trước mặt Khởi nhi được.” Người này ánh mắt thuần khiết, hành động phóng khoáng, chắc chắc không phải là công tử phong lưu đầu óc nông cạn, chỉ điều này cũng coi như có tư chất để tiếp cận Nhóc Tam nhà mình. Còn về lai lịch thân nhân thì nàng sẽ tra xét cẩn thận là ra.
***
Khi Tam tiểu thư dù ở nhà hay ngoài cửa hàng đều có thể không hẹn mà gặp tên giả thư sinh kia thì nàng không thể không nghĩ là mình đang bị bán đứng.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Chủ tử đột nhiên dừng chân không đi nữa, Hiệt nhi không rõ vì sao.
“Ngươi giúp ta nhìn thử xem, cái đống chỗ kia có phải là Ngọc Vô Thụ không?”
Cái đống? Hiệt nhi cố nén ý cười: “Đó chẳng phải là Ngọc tiên sinh sao. Hắn là
quản sự phòng ngân quỹ của chúng ta, xuất hiện ở cửa hàng La gia cũng là chuyện bình thường mà.”
“Nha đầu ngươi đúng là ăn cây táo, rào cây sung, là ngươi tiết lộ hành tung của bổn tiểu thư cho hắn phải không?”
Hiệt nhi kêu to oan uổng: “Tiểu thư, nô tỳ là nha đầu của người, trong lòng chỉ có một mình người, sao có thể hướng về người khác được?”
Nha đầu miệng lưỡi dẻo quẹo, chủ tử lại chẳng cảm kích: “Trừ ngươi ra, còn ai rõ lịch trình một ngày của bổn tiểu thư như lòng bàn tay chứ?”
“… Nhị tiểu thư!” Xin lỗi nha Nhị tiểu thư, tha lỗi cho nô tỳ nhát gan sợ phiền phức, mong người tha cho.
“Nhị tỷ, tỷ ấy khi nào thì…”
Cách đó không xa, giả thư sinh sau khi chào quản sự cửa hàng thì khoan thai bước tới, vẫn cấp bậc lễ nghĩa chu toàn như cũ: “Tiểu sinh bái kiến Tam tiểu thư.”
La Khởi ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Ngọc tiên sinh, một canh giờ trước ta và tiên sinh gặp nhau ở nhà, bây giờ lại gặp nhau ở cửa hàng, có phải rất khéo không?”
“Đúng là như vậy, lại được gặp tiểu thư, không thể không làm cho người ta cảm thán Ông Trời có duyên.”
“Chi bằng tiên sinh nói cho ta biết, người lộ cho ngươi biết đường đi nước bước của bổn tiểu thư là nha đầu bán chủ cầu vinh, hay là Nhị tỷ bất lương của ta?”
“Tam tiểu thư, điều này không quan trọng.”
“Nga, vậy ngươi nói đi, cái gì mới là quan trọng?”
“Quan trọng là, tiểu thư đối với tiểu sinh không hề có thiện cảm, vậy tiểu sinh có xuất hiện hay không thì tiểu thư cần gì phải gấp gáp mà làm mọi sự phức tạp lên I àm chi? Vậy nếu sau này tiểu sinh không xuất hiện nữa, Tam tiểu thư có thấy tiếc hay không?”
“Ngươi…”
“Tiểu sinh tới gặp tiểu thư, chỉ vì muốn nói câu này. Tiểu sinh còn có việc, cáo từ.”
“Ngươi…” La Khởi nhìn bóng hắn dời đi, đôi mi thanh tú nhăn lại, “Hiệt nhi, hắn nói vậy là có ý gì?”
“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường nha.”
“Cái gì?”
Hiệt nhi chép miệng, không lên tiếng. Thông minh như tiểu thư sao gặp phải chuyện này cũng sẽ trở nên ngây thơ mơ hồ như vậy? Đối phương buông tay hay là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, tiểu thư nha, sao lại nhìn không thấy vậy?
***
“Vô Thụ?”
Nói câu đó với La Khởi xong, trong lòng Ngọc Vô Thụ cũng không yên, chỉ sợ mình lợn lành chữa thành lợn què, làm giai nhân tức giận sẽ đẩy khoảng cách ra xa hơn. Lúc này, suốt cả đoạn đường đi tâm tình luôn ở trong tình trạng hoảng hốt, đến khi nghe xong một tiếng kêu này thì có muốn nhanh chóng che mặt giả lơ mà đi tránh người nào đó dĩ nhiên cũng không còn kịp rồi, đành phải đón nhận trực diện mà thôi, “Tấn Vương thúc.”
“Ngươi thật đúng là Vô Thụ à?” Ngọc Thiên Diệp xoay người xuống xe kiệu, “Ta ở trong kiệu thấy thân ảnh của ngươi, còn tưởng là mình hoa mắt, ngươi mặc một thân quần áo rách nát tả tơi thế này đứng trước cửa hàng La gia làm chi?”
“Tấn Vương thúc nghĩ sao?”
Ngọc Thiên Diệp nhíu mày hồ nghi, lướt mắt nhìn thấy hoàng chất đang ôm một đống sổ sách trong tay, thì ngẩn ra, “Vô Thụ, đừng nói là ngươi… đến La gia làm công chứ?”
“Tấn Vương thúc sáng suốt thật.”
“Cái gì? Vì sao chứ?”
“Tấn Vương thúc hẳn là hiểu được.”
“Ngươi vì La Khởi?” Thanh âm kinh ngạc của Tấn Vương vút cao làm cho người đi đ ường quay sang nhìn chăm chú, cũng khiến cho La Nhị tiểu thư ở trong cửa hàng nhô đầu ra ngoài dò xét.
“Vô Thụ, ngươi điên rồi phải không? Con gái thứ ba của La gia tuy không tệ, nhưng chung quy cũng không phải là tiên nữ giáng trần, có đáng để hạ thấp giá trị bản thân của mình hay không? Đường đường là Hoàng tử mà lại hóa thân làm đầy tớ, vậy còn ra thể thống gì nữa? Ngươi thật đúng là…”
“Đường đường là Hoàng tử u?” La Đoạn bước ra, mỉm cười nghiêm nghị, “Hóa ra cái ‘cây’ này đúng là cái ‘cây’ kia của Hoàng gia nha? Vốn dĩ ta còn tưởng rằng chỉ là sự trùng hợp, trùng tên trùng họ mà thôi, Nhị Hoàng tử.”
La Đoạn mỉa mai, Ngọc Vô Thụ cũng không cần phải lưu tâm, nhưng gương mặt n hỏ nhắn đầy kinh ngạc xuất hiện ở phía sau nàng đã làm hắn không thể khinh thường được.
Mặt phấn của La Khởi hơi tái đi, hỏi: “Ngươi là Nhị Hoàng tử?”
Không đợi Ngọc Vô Thụ trả lời, Ngọc Thiên Diệp đã cười lớn đầy hài hước: “Đích thị là Nhị Hoàng tử của Hoàng gia đó. Không ngờ nha, hoàng chất của ta vì muốn theo đuổi giai nhân mà có thể dùng thủ đoạn ‘phong lưu cầu mỹ nhân’ nha. Tam tiểu thư, đại tỷ của ngươi cùng bổn vương lương duyên không thành, tạo thành hối tiếc cả đời. Nếu ngươi gả cho Vô Thụ, cũng coi như một đoạn giai thoại. Vô Thụ, La Tam tiểu thư là muội tử của người mà vương thúc ta yêu thích, mặc dù không được làm chánh phi, cũng phải đưa vị trí sườn phi, vạn lần không thể lấy địa vị thiếp thất mà ủy khuất La Tam tiểu thư nha.”
“Thật không?” La Khởi không giận mà lại cười, nhìn thẳng vào Ngọc Vô Thụ, “Tiểu nữ đa tạ Hoàng tử nâng đỡ, tiểu nữ xin ghi nhận trong lòng thôi.”
Thư sinh họ Ngọc tên Vô Thụ kia vậy mà da mặt quá dày, mượn gió bẻ măng, thuận can thượng đi, kiên quyết đẩy phụ thân lên làm chủ, nhận làm nghĩa phụ. Mà phụ thân nghe vậy mà cũng đồng ý, thuận theo lời hắn. Phụ thân là người khôn khéo như vậy, chẳng lẽ lại không nhận ra hắn là kẻ giả heo để ăn cọp, giả ngờ giả nghệch hay sao? Còn quá đáng hơn nữa, phụ thân lại muốn nàng đi may quần áo cho nghĩa tử mà người mới thu nhận… Thư sinh xấu xa kia, đừng tưởng rằng nàng không thấy được nụ cười như “mèo ăn trộm được cá” của hắn chứ!
“Tiểu thư, Ngọc tiên sinh tới.”
“Hắn tới làm cái gì?”
“Nói là tiểu thư đáp ứng may y phục cho hắn.”
“Ta đáp ứng hắn hồi nào? Ta chỉ nhận lời phụ thân…” Tam tiểu thư quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa đầy bỡn cợt của Nhị tỷ, hạ giọng xuống một chút: “Hiệt nhi, đuổi hắn đi.”
“Nhưng mà, hắn nói tuy rằng tiểu thư có lòng tốt may quần áo cho hắn, nhưng mà thân thể hắn cao hay thấp tiểu thư cũng không biết, sợ tiểu thư sẽ buồn lo suy nghĩ, cho nên, sáng sớm đã tự đưa mình tới cửa.”
La Đoạn lắc đầu chậc chậc ngđi khen: “Nghe đi, nghe đi, người ta thật là khéo hiểu lòng người nha. Tam muội muội, muội phải quý trong nha.”
“Ai thèm để ý tới nam nhân lá mặt lá trái kia!” hai má La Khởi nhất thời hồng
lên “Nhị tỳ, tỳ lại khi dê muội, muội muốn viết thư tố cáo với đại tỳ.
“Đại tỳ nhất định sẽ nói với muội thế này, Nhóc Tam làm sao có thể bị người khác
khi dê được.” La Đoạn vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của tiêu muội, “Được rồi, đê
khỏi mang tiếng ác, ta giúp muôi đi găp cái cây kia, không cần cảm ta ta đâu.”
Nhị tiểu thư thản nhiên đẩy cửa đi ra, thấy cuối hành lang có người đang đứng thẳng lưng khoanh tay, tư thế hiên ngang, thật sự không phải là dáng vẻ của một thư sinh nghèo kiết xác lại cổ hủ như vẫn trưng ra trước mặt người khác, chẳng trách Khởi nhi gọi hắn là “kẻ lá mặt lá trái.” Còn nữa, nếu không có chỗ chống lưng mạnh mẽ, có quản sự phòng ngân quỹ nhà ai lại dám trắng trợn dây dưa với tiểu thư của chủ nhà?
“Bái kiến Nhị tiểu thư.”
“ở nhà, ngươi có vợ hay có thiếp không?”
Nhị tỷ tương lai vừa gặp đã hỏi vậy, khiến hắn thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ: “Nhị tiểu thư…”
“Có hay không có?”
“Không có. Tại hạ ở nhà không có vợ cũng không có thiếp.”
“Tốt lắm.” La Đoạn cười xảo quyệt, “Ta mặc kệ mục đích tới đây của ngươi là gì, hậu duệ hoàng thân quý tộc cũng tốt, là con rồng cháu tiên cũng được, nhưng kh ông thể đem Khởi nhi nhà ta ra để làm trò đùa. Cho dù các hạ đến La gia là muốn làm theo phương pháp ‘phong lưu tài tử cầu mỹ nhân’, trái tim của ngươi bây giờ bắt buộc phải trở nên đoan chính. Khởi nhi nhà ta là báu vật trong bảo khố, xứng đáng có được ánh mắt ‘độc nhất vô nhị’ của một người.”
“Lời Nhị tiểu thư cực kỳ đúng.” La Đoạn nói chuyện không hề uyển chuyển, Nhị Hoàng tử Ngọc Vô Thụ quen nghe lời thuận tai đương nhiên cảm thấy chối tai khi nghe những lời này. Nhưng bởi vì cả hai đều quan tâm cùng một người thì cũng kh ông nên so đo làm gì.
“Được rồi, trong mắt bổn tiểu thư ngươi coi như đủ tư cách, nhưng ta không thể dễ dàng tha thứ việc ngươi lúc ẩn lúc hiện trước mặt Khởi nhi được.” Người này ánh mắt thuần khiết, hành động phóng khoáng, chắc chắc không phải là công tử phong lưu đầu óc nông cạn, chỉ điều này cũng coi như có tư chất để tiếp cận Nhóc Tam nhà mình. Còn về lai lịch thân nhân thì nàng sẽ tra xét cẩn thận là ra.
***
Khi Tam tiểu thư dù ở nhà hay ngoài cửa hàng đều có thể không hẹn mà gặp tên giả thư sinh kia thì nàng không thể không nghĩ là mình đang bị bán đứng.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Chủ tử đột nhiên dừng chân không đi nữa, Hiệt nhi không rõ vì sao.
“Ngươi giúp ta nhìn thử xem, cái đống chỗ kia có phải là Ngọc Vô Thụ không?”
Cái đống? Hiệt nhi cố nén ý cười: “Đó chẳng phải là Ngọc tiên sinh sao. Hắn là
quản sự phòng ngân quỹ của chúng ta, xuất hiện ở cửa hàng La gia cũng là chuyện bình thường mà.”
“Nha đầu ngươi đúng là ăn cây táo, rào cây sung, là ngươi tiết lộ hành tung của bổn tiểu thư cho hắn phải không?”
Hiệt nhi kêu to oan uổng: “Tiểu thư, nô tỳ là nha đầu của người, trong lòng chỉ có một mình người, sao có thể hướng về người khác được?”
Nha đầu miệng lưỡi dẻo quẹo, chủ tử lại chẳng cảm kích: “Trừ ngươi ra, còn ai rõ lịch trình một ngày của bổn tiểu thư như lòng bàn tay chứ?”
“… Nhị tiểu thư!” Xin lỗi nha Nhị tiểu thư, tha lỗi cho nô tỳ nhát gan sợ phiền phức, mong người tha cho.
“Nhị tỷ, tỷ ấy khi nào thì…”
Cách đó không xa, giả thư sinh sau khi chào quản sự cửa hàng thì khoan thai bước tới, vẫn cấp bậc lễ nghĩa chu toàn như cũ: “Tiểu sinh bái kiến Tam tiểu thư.”
La Khởi ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Ngọc tiên sinh, một canh giờ trước ta và tiên sinh gặp nhau ở nhà, bây giờ lại gặp nhau ở cửa hàng, có phải rất khéo không?”
“Đúng là như vậy, lại được gặp tiểu thư, không thể không làm cho người ta cảm thán Ông Trời có duyên.”
“Chi bằng tiên sinh nói cho ta biết, người lộ cho ngươi biết đường đi nước bước của bổn tiểu thư là nha đầu bán chủ cầu vinh, hay là Nhị tỷ bất lương của ta?”
“Tam tiểu thư, điều này không quan trọng.”
“Nga, vậy ngươi nói đi, cái gì mới là quan trọng?”
“Quan trọng là, tiểu thư đối với tiểu sinh không hề có thiện cảm, vậy tiểu sinh có xuất hiện hay không thì tiểu thư cần gì phải gấp gáp mà làm mọi sự phức tạp lên I àm chi? Vậy nếu sau này tiểu sinh không xuất hiện nữa, Tam tiểu thư có thấy tiếc hay không?”
“Ngươi…”
“Tiểu sinh tới gặp tiểu thư, chỉ vì muốn nói câu này. Tiểu sinh còn có việc, cáo từ.”
“Ngươi…” La Khởi nhìn bóng hắn dời đi, đôi mi thanh tú nhăn lại, “Hiệt nhi, hắn nói vậy là có ý gì?”
“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường nha.”
“Cái gì?”
Hiệt nhi chép miệng, không lên tiếng. Thông minh như tiểu thư sao gặp phải chuyện này cũng sẽ trở nên ngây thơ mơ hồ như vậy? Đối phương buông tay hay là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, tiểu thư nha, sao lại nhìn không thấy vậy?
***
“Vô Thụ?”
Nói câu đó với La Khởi xong, trong lòng Ngọc Vô Thụ cũng không yên, chỉ sợ mình lợn lành chữa thành lợn què, làm giai nhân tức giận sẽ đẩy khoảng cách ra xa hơn. Lúc này, suốt cả đoạn đường đi tâm tình luôn ở trong tình trạng hoảng hốt, đến khi nghe xong một tiếng kêu này thì có muốn nhanh chóng che mặt giả lơ mà đi tránh người nào đó dĩ nhiên cũng không còn kịp rồi, đành phải đón nhận trực diện mà thôi, “Tấn Vương thúc.”
“Ngươi thật đúng là Vô Thụ à?” Ngọc Thiên Diệp xoay người xuống xe kiệu, “Ta ở trong kiệu thấy thân ảnh của ngươi, còn tưởng là mình hoa mắt, ngươi mặc một thân quần áo rách nát tả tơi thế này đứng trước cửa hàng La gia làm chi?”
“Tấn Vương thúc nghĩ sao?”
Ngọc Thiên Diệp nhíu mày hồ nghi, lướt mắt nhìn thấy hoàng chất đang ôm một đống sổ sách trong tay, thì ngẩn ra, “Vô Thụ, đừng nói là ngươi… đến La gia làm công chứ?”
“Tấn Vương thúc sáng suốt thật.”
“Cái gì? Vì sao chứ?”
“Tấn Vương thúc hẳn là hiểu được.”
“Ngươi vì La Khởi?” Thanh âm kinh ngạc của Tấn Vương vút cao làm cho người đi đ ường quay sang nhìn chăm chú, cũng khiến cho La Nhị tiểu thư ở trong cửa hàng nhô đầu ra ngoài dò xét.
“Vô Thụ, ngươi điên rồi phải không? Con gái thứ ba của La gia tuy không tệ, nhưng chung quy cũng không phải là tiên nữ giáng trần, có đáng để hạ thấp giá trị bản thân của mình hay không? Đường đường là Hoàng tử mà lại hóa thân làm đầy tớ, vậy còn ra thể thống gì nữa? Ngươi thật đúng là…”
“Đường đường là Hoàng tử u?” La Đoạn bước ra, mỉm cười nghiêm nghị, “Hóa ra cái ‘cây’ này đúng là cái ‘cây’ kia của Hoàng gia nha? Vốn dĩ ta còn tưởng rằng chỉ là sự trùng hợp, trùng tên trùng họ mà thôi, Nhị Hoàng tử.”
La Đoạn mỉa mai, Ngọc Vô Thụ cũng không cần phải lưu tâm, nhưng gương mặt n hỏ nhắn đầy kinh ngạc xuất hiện ở phía sau nàng đã làm hắn không thể khinh thường được.
Mặt phấn của La Khởi hơi tái đi, hỏi: “Ngươi là Nhị Hoàng tử?”
Không đợi Ngọc Vô Thụ trả lời, Ngọc Thiên Diệp đã cười lớn đầy hài hước: “Đích thị là Nhị Hoàng tử của Hoàng gia đó. Không ngờ nha, hoàng chất của ta vì muốn theo đuổi giai nhân mà có thể dùng thủ đoạn ‘phong lưu cầu mỹ nhân’ nha. Tam tiểu thư, đại tỷ của ngươi cùng bổn vương lương duyên không thành, tạo thành hối tiếc cả đời. Nếu ngươi gả cho Vô Thụ, cũng coi như một đoạn giai thoại. Vô Thụ, La Tam tiểu thư là muội tử của người mà vương thúc ta yêu thích, mặc dù không được làm chánh phi, cũng phải đưa vị trí sườn phi, vạn lần không thể lấy địa vị thiếp thất mà ủy khuất La Tam tiểu thư nha.”
“Thật không?” La Khởi không giận mà lại cười, nhìn thẳng vào Ngọc Vô Thụ, “Tiểu nữ đa tạ Hoàng tử nâng đỡ, tiểu nữ xin ghi nhận trong lòng thôi.”
Tác giả :
Kính Trung Ảnh