Si Tướng Công
Chương 46: Phiên ngoại La gia Nhị tiểu thư – Chương 6
“Ngươi ngươi ngươi…” Từ nơi nào chui ra? La Nhị tiểu thư bởi kinh ngạc mà té khỏi ghế tre.
Mà Lương Chi Hành vẫn giữ hình dạng tướng mạo trong trẻo lạnh lùng như cũ, từ trên cao nhìn xuống người đang ngã ngồi trên đất, “Hóa ra đầu lưỡi của nàng cũng có lúc bị thụt mất?”
“… Đầu lưỡi ngươi mới thụt…” La Đoạn đã tỉnh hồn lại, nhảy dựng lên đánh đòn phủ đầu, “Tên ngốc mặt lạnh, ngươi đột nhiên chui ra làm chi? Cố tình hù dọa bổn tiểu thư phải không?”
Thì sao chứ? “Ta đây đâu có rảnh đến thế…” mà không dọa nàng, “Từ đó đi ngang qua, thấy khách của bản phủ là La Nhị tiểu thư, nên lên tiếng chào hỏi thôi.”
“Ngươi từ nơi này đi ngang qua? Ngươi mới vừa ở…” Cái mà La Đoạn quan tâm chính là mới vừa rồi hắn có nghe thấy mấy lời đùa giỡn của mình và nha đầu không.
“Mới vừa rồi hả?” Lương Chi Hành đưa một ngón tay chỉ về một chỗ nhiều lắm là cách đó mười bước, “Ta đã ở dưới bụi hoa và cây cảnh đó.”
“… Ngươi ở chỗ đó? Ngươi ở nơi đó làm cái gì? Ngươi đường đường Lương phủ thiếu gia, ngồi xổm ở chỗ kia…”
“Lấy thuốc.” Lương Chi Hành hảo tâm giải thích nghi hoặc của ai kia, “Cây hoa mẫu đơn có thể làm thuốc, ta đây vì thế đang quan sát cây Mẫu Đan kia mọc.”
“Ai thèm quản ngươi…” Nhìn Mẫu Đan hay là Thược Dược! Đôi mắt đẹp của La Đoạn dao động, “Vậy ngươi có hay không có nghe…”
“Nghe chứ.”
“… Nghe cái gì?”
“Một con mèo hoang nhỏ, ngao ngao phách lối, thật chẳng đẹp chút nào…”
“Tên ngốc mặt lạnh, ngươi…” La Đoạn lửa phun lên nửa đường, đột nhiên nhớ tới đối phương cũng không chỉ tên nói họ, mình cần gì phải vội vã vơ vào thân? “Vậy cũng chỉ có thể chứng minh rằng quý phủ phong thủy trù phú, mèo tiên mèo thần các lộ thần tiên đều tụ tập, nếu không, có thể nào cưới được tỷ tỷ ta đẹp tựa thiên tiên như vậy làm con dâu? Hơn nữa, bổn tiểu thư cũng thân phận cao quý, cũng quá chân đến phủ nhà ngươi đó thôi.”
Tiểu nữ nhân này thật khó đối phó đây. “La Nhị tiểu thư, lệnh tỷ là thần tiên thì khỏi phải bàn rồi. Nhưng con mèo hoang nhỏ này thì không phải. Răng sắc mỏ hay móng gì đều nhọn, thật là một con mèo hoang nhỏ không dễ thuần phục, tại hạ vì muốn thuần ‘nàng’ mà đâm ra rất nhức đầu. Không biết Nhị tiểu thư có thể giúp tại hạ một tay hay không đây?”
“Tên ngốc mặt lạnh kia, ngươi cứ an phận làm một kẻ đần độn, vẻ mặt ngu ngốc, ngôn ngữ nhàm chán, cử chỉ chậm chạp đi, mèo hoang hay là thần tiên cũng chẳng liên quan gì đến tên ngốc nhà ngươi…”
“Không liên quan sao?” Lương Chi Hành tiến lên một bước.
“Ngươi ngươi ngươi… Muốn làm cái gì?” La Đoạn nhìn thấy trong đôi mắt trong veo của đối phương tỏa ra hai đám lửa mờ ám, rùng mình trong bụng, vừa lui về phía sau vừa hỏi.
Chi Hành cười thản nhiên, “Sợ à?”
Sợ? La Đoạn cười lớn, giương tay ưỡn ngực, “Bổn tiểu thư sợ ngươi…”
Chi Hành kịp thời cúi đầu, đem hai cánh hoa xinh đẹp như đóa đào đã chọc hắn lâu nay hái vào trong miệng.
Oaaa—. Cách đó không xa, Hiệt nhi và Hoàn Tố đang núp trên cây trừng lớn bốn con mắt: tiểu thư nhà mình bị người ta ăn đậu hũ? Các nàng là nha hoàn phải bảo vệ chủ tử có cần ra tay hay không? Nhưng mà cái tên háo sắc kia không phải là người ngoài…
“Hai người các ngươi, xuống.”
Hả? Hai kẻ trên cây cúi đầu nhìn, Đại Tiểu thư? Tất nhiên là chả dám rên la một câu nào, ngoan ngoãn tuột xuống.
“Hoàn Tố, đi tú phường xử lý việc buôn bán của ngươi. Hiệt nhi, ra đường nhỏ bên cạnh kia chờ chủ tử nhà ngươi ra ngoài.”
“A.”
“Vậy Nhị tiểu thư…”
“Theo tính khí của nàng, không có kêu cứu, cào xé, đánh, ngươi cho rằng là vì sao?”
“A, chúng nô tỳ hiểu rồi!”
Đuổi hai nha đầu đi, La Chẩn quay đầu nhìn một đôi thiếu niên nam nữ trong biển hoa vẫn đang dây dưa như cũ, mỉm cười làm ngơ bước đi. Việc này tốt đây, xem ra đáng nhìn…
…
“Tên ngốc mặt lạnh, ngươi…”
Buông giai nhân trong ngực ra, Lương Chi Hành quay đầu vội vã đi nhanh.
“Nè—” vốn La Đoạn vừa tỉnh hồn lại thì lửa giận ngất trời muốn bộc phát, rồi trong giây lát chợt choáng váng, rồi lại càng thêm giận không kềm được, sải bước đuổi theo, “Tên ngốc mặt lạnh, ngươi xem bổn tiểu thư là cái gì? Ngươi nói muốn khinh bạc liền khinh bạc, khinh bạc xong rồi quay đầu bước đi, ngươi muốn bổn tiểu thư sửa trị ngươi thế nào… Ê?” bàn tay trắng như phấn giơ lên cao.
Lương Chi Hành vẫn giữ hướng đi, càng đi càng thêm vội vã.
La Đoạn cũng không đuổi theo nữa mà vẫn đứng ở chỗ cũ, con mắt đen nhánh thông minh chớp chớp, miệng mim mím mân mê kiều diễm, chợt… Cười to! “Ha ha ha… ha ha…” Tên ngốc mặt lạnh quá bảo thủ rồi?
Trên đời thế mà… thế mà lại có nam nhân có thể đỏ mặt đến như vậy… Ha ha… Là ai phi lễ ai đây? Ha ha…
…
“Tên ngốc mặt lạnh, tên ngốc mặt lạnh, ngươi có ở đây không? Có ở đó hay không? Có ở đó hay không?
“Từ sau khi bị hôn ở vườn hoa, La Nhị tiểu thư đang buồn chán vì kiếp làm khách giờ lại có thêm một niềm vui thú — tìm người, tìm khắp nơi nam nhân đã cường hôn mình sau đó lại xấu hổ đến trốn chui trốn nhủi như chuột kia.
“Tên ngốc mặt lạnh, tên ngốc mặt lạnh…”
“Nữ nhi nhà ai mà không khuôn, không phép, không hình, không trạng vậy? Một nữ nhi mà hô to gọi nhỏ chạy tới chạy lui, gia giáo nhà này dạy dỗ thế đó sao? Hay vốn là hoàn toàn không có gia giáo?”
Đôi mày cong xinh đẹp của La Đoạn chau lại, đôi mắt sáng liếc xéo phụ nhân ngồi ở trong Bách Thảo Viên hiên đình, “Đây là phụ nhân nhà nào da mặt dày không có thể diện không biết xấu hổ? Một bà lão dám công khai ngồi ở nơi mà người khác đã không cho phép lão xuất hiện, chí khí cũng đi đâu rồi? Hay vốn là hoàn toàn không có chí khí?”
Lương Nhị phu nhân vỗ bàn, “Đồ con nít vắt mũi chưa sạch, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?”
La nhị tiểu thư khoanh hai tay trước ngực, “ ‘Lão’ phụ nhân này, vì sao ta không dám nói với ngươi như vậy?”
“Ngươi…” Mắt Lương Nhị phu nhân trợn tròn như muốn nứt, quát hai nha đầu sau lưng, “Hai người các ngươi, còn không đi xé nát miệng oắt con này cho ta?”
Vốn đang tức giận vì phải chịu oan uổng do tỷ tỷ của oắt con này gây ra, đáng ra oắt con này không nên ở đây trêu chọc đến bà, cùng lắm thì sau này cứ đổ hết sai lầm lên người bọn hạ nhân thì ai có thể làm khó dễ được ta?
La Đoạn đứng yên không động, gương mặt hoa đào tươi cười an nhàn lại lạnh lẽo mỉa mai.
Hai nha hoàn tùy thân của Lương Nhị phu nhân tiến về phía trước mấy bước nhưng cũng không dám mạo phạm. Vết xe đổ trước đây sao các nàng lại không biết chứ? Đây là chủ tử nhà mình lại đùn đẩy nguy hiểm trên đường cho các nàng đấy thôi. Nếu thật sự làm theo lời bà, chưa kịp quay đầu thì không biết Thiếu phu nhân đã trị các nàng đến thế nào nữa. Hơn nữa, vị tiểu thư này nhìn qua thì cũng chẳng hiền lành gì, hơn nữa sau lưng nàng ta cũng có nha hoàn đứng. Các nàng…
Hạ nhân ngập ngừng không tiến, Lương Nhị phu nhân thấy vào trong mắt, cũng hiểu ở trong lòng, há mồm mắng: “Hai nô tài các ngươi, còn không mau một chút! Các ngươi chẳng lẽ không sợ ta đánh chết các ngươi?”
“Phu nhân, nàng là Thiếu phu nhân…”
Bốp! Bốp! Trên mặt hai nha đầu đã nhận lấy mỗi người một bạt tay hung dữ, “Cút!”
Hai nha đầu nhịn khóc, ra khỏi hiên đình, “La Nhị tiểu thư, nô tỳ van ngài hướng tới phu nhân xin lỗi…”
Xì. La Nhị tiểu thư cũng chẳng thương hại gì khi thấy bộ dạng đáng thương của họ, đừng tưởng rằng nàng không biết, trước đây tỷ phu bị những kẻ này ngầm khi dễ biết bao nhiêu. Nếu như không phải sợ tỷ tỷ, sợ rằng hai kẻ kia đã nhanh chóng nhào tới như lang như hổ nãy giờ, đâu cần phải chịu bị đánh hai bạt tay?
“Các ngươi muốn xả giận thay chủ tử nhà các ngươi phải không?”
“La gia Nhị tiểu thư, chúng nô tỳ…”
“Được thôi, bổn tiểu thư sẽ thành toàn cho các ngươi.” Mũi chân vừa nhấc, thân hình một người đã bay ra ngoài, không nghiêng không lệch đập thẳng vào Lương Nhị phu nhân đang uống trà trong hiên.
Người này vốn tưởng rằng điều kiện đang tốt lắm, thổi trà ngon chuẩn bị nhàn nhã xem cuộc chiến, không ngờ đột nhiên vật nặng ở đâu bay tới nện ngay xuống đầu, vì thế ghế lật người nhào, lăn thành một đống.
La Đoạn đắc chí: quá đã, công phu quyền cước mà La Nhị tiểu thư học ngay từ nha đầu nhà mình mặc dù không thể xưng là tinh thông cao diệu, nhưng cũng dư dùng vào lúc này. Đắc ý nha.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tên ngốc mặt lạnh tới? Nhị tiểu thư chuyển mắt một cái đã linh động nhảy một bước dài vào bên trong hiên, kéo Lương Nhị phu nhân lên, hai tay một mạch vỗ về phủi phủi trên người bà ta:
“Ôi ôi ôi, Lương Nhị phu nhân, ngài làm sao để ngã nhào thế? Phải nói nha, ngài cũng nên chú ý một chút chứ, ngài nhìn đi, trên người ngài dính cả đống lớn nước trà rồi này? Có đau không? Có đau không?”
Mà Lương Chi Hành vẫn giữ hình dạng tướng mạo trong trẻo lạnh lùng như cũ, từ trên cao nhìn xuống người đang ngã ngồi trên đất, “Hóa ra đầu lưỡi của nàng cũng có lúc bị thụt mất?”
“… Đầu lưỡi ngươi mới thụt…” La Đoạn đã tỉnh hồn lại, nhảy dựng lên đánh đòn phủ đầu, “Tên ngốc mặt lạnh, ngươi đột nhiên chui ra làm chi? Cố tình hù dọa bổn tiểu thư phải không?”
Thì sao chứ? “Ta đây đâu có rảnh đến thế…” mà không dọa nàng, “Từ đó đi ngang qua, thấy khách của bản phủ là La Nhị tiểu thư, nên lên tiếng chào hỏi thôi.”
“Ngươi từ nơi này đi ngang qua? Ngươi mới vừa ở…” Cái mà La Đoạn quan tâm chính là mới vừa rồi hắn có nghe thấy mấy lời đùa giỡn của mình và nha đầu không.
“Mới vừa rồi hả?” Lương Chi Hành đưa một ngón tay chỉ về một chỗ nhiều lắm là cách đó mười bước, “Ta đã ở dưới bụi hoa và cây cảnh đó.”
“… Ngươi ở chỗ đó? Ngươi ở nơi đó làm cái gì? Ngươi đường đường Lương phủ thiếu gia, ngồi xổm ở chỗ kia…”
“Lấy thuốc.” Lương Chi Hành hảo tâm giải thích nghi hoặc của ai kia, “Cây hoa mẫu đơn có thể làm thuốc, ta đây vì thế đang quan sát cây Mẫu Đan kia mọc.”
“Ai thèm quản ngươi…” Nhìn Mẫu Đan hay là Thược Dược! Đôi mắt đẹp của La Đoạn dao động, “Vậy ngươi có hay không có nghe…”
“Nghe chứ.”
“… Nghe cái gì?”
“Một con mèo hoang nhỏ, ngao ngao phách lối, thật chẳng đẹp chút nào…”
“Tên ngốc mặt lạnh, ngươi…” La Đoạn lửa phun lên nửa đường, đột nhiên nhớ tới đối phương cũng không chỉ tên nói họ, mình cần gì phải vội vã vơ vào thân? “Vậy cũng chỉ có thể chứng minh rằng quý phủ phong thủy trù phú, mèo tiên mèo thần các lộ thần tiên đều tụ tập, nếu không, có thể nào cưới được tỷ tỷ ta đẹp tựa thiên tiên như vậy làm con dâu? Hơn nữa, bổn tiểu thư cũng thân phận cao quý, cũng quá chân đến phủ nhà ngươi đó thôi.”
Tiểu nữ nhân này thật khó đối phó đây. “La Nhị tiểu thư, lệnh tỷ là thần tiên thì khỏi phải bàn rồi. Nhưng con mèo hoang nhỏ này thì không phải. Răng sắc mỏ hay móng gì đều nhọn, thật là một con mèo hoang nhỏ không dễ thuần phục, tại hạ vì muốn thuần ‘nàng’ mà đâm ra rất nhức đầu. Không biết Nhị tiểu thư có thể giúp tại hạ một tay hay không đây?”
“Tên ngốc mặt lạnh kia, ngươi cứ an phận làm một kẻ đần độn, vẻ mặt ngu ngốc, ngôn ngữ nhàm chán, cử chỉ chậm chạp đi, mèo hoang hay là thần tiên cũng chẳng liên quan gì đến tên ngốc nhà ngươi…”
“Không liên quan sao?” Lương Chi Hành tiến lên một bước.
“Ngươi ngươi ngươi… Muốn làm cái gì?” La Đoạn nhìn thấy trong đôi mắt trong veo của đối phương tỏa ra hai đám lửa mờ ám, rùng mình trong bụng, vừa lui về phía sau vừa hỏi.
Chi Hành cười thản nhiên, “Sợ à?”
Sợ? La Đoạn cười lớn, giương tay ưỡn ngực, “Bổn tiểu thư sợ ngươi…”
Chi Hành kịp thời cúi đầu, đem hai cánh hoa xinh đẹp như đóa đào đã chọc hắn lâu nay hái vào trong miệng.
Oaaa—. Cách đó không xa, Hiệt nhi và Hoàn Tố đang núp trên cây trừng lớn bốn con mắt: tiểu thư nhà mình bị người ta ăn đậu hũ? Các nàng là nha hoàn phải bảo vệ chủ tử có cần ra tay hay không? Nhưng mà cái tên háo sắc kia không phải là người ngoài…
“Hai người các ngươi, xuống.”
Hả? Hai kẻ trên cây cúi đầu nhìn, Đại Tiểu thư? Tất nhiên là chả dám rên la một câu nào, ngoan ngoãn tuột xuống.
“Hoàn Tố, đi tú phường xử lý việc buôn bán của ngươi. Hiệt nhi, ra đường nhỏ bên cạnh kia chờ chủ tử nhà ngươi ra ngoài.”
“A.”
“Vậy Nhị tiểu thư…”
“Theo tính khí của nàng, không có kêu cứu, cào xé, đánh, ngươi cho rằng là vì sao?”
“A, chúng nô tỳ hiểu rồi!”
Đuổi hai nha đầu đi, La Chẩn quay đầu nhìn một đôi thiếu niên nam nữ trong biển hoa vẫn đang dây dưa như cũ, mỉm cười làm ngơ bước đi. Việc này tốt đây, xem ra đáng nhìn…
…
“Tên ngốc mặt lạnh, ngươi…”
Buông giai nhân trong ngực ra, Lương Chi Hành quay đầu vội vã đi nhanh.
“Nè—” vốn La Đoạn vừa tỉnh hồn lại thì lửa giận ngất trời muốn bộc phát, rồi trong giây lát chợt choáng váng, rồi lại càng thêm giận không kềm được, sải bước đuổi theo, “Tên ngốc mặt lạnh, ngươi xem bổn tiểu thư là cái gì? Ngươi nói muốn khinh bạc liền khinh bạc, khinh bạc xong rồi quay đầu bước đi, ngươi muốn bổn tiểu thư sửa trị ngươi thế nào… Ê?” bàn tay trắng như phấn giơ lên cao.
Lương Chi Hành vẫn giữ hướng đi, càng đi càng thêm vội vã.
La Đoạn cũng không đuổi theo nữa mà vẫn đứng ở chỗ cũ, con mắt đen nhánh thông minh chớp chớp, miệng mim mím mân mê kiều diễm, chợt… Cười to! “Ha ha ha… ha ha…” Tên ngốc mặt lạnh quá bảo thủ rồi?
Trên đời thế mà… thế mà lại có nam nhân có thể đỏ mặt đến như vậy… Ha ha… Là ai phi lễ ai đây? Ha ha…
…
“Tên ngốc mặt lạnh, tên ngốc mặt lạnh, ngươi có ở đây không? Có ở đó hay không? Có ở đó hay không?
“Từ sau khi bị hôn ở vườn hoa, La Nhị tiểu thư đang buồn chán vì kiếp làm khách giờ lại có thêm một niềm vui thú — tìm người, tìm khắp nơi nam nhân đã cường hôn mình sau đó lại xấu hổ đến trốn chui trốn nhủi như chuột kia.
“Tên ngốc mặt lạnh, tên ngốc mặt lạnh…”
“Nữ nhi nhà ai mà không khuôn, không phép, không hình, không trạng vậy? Một nữ nhi mà hô to gọi nhỏ chạy tới chạy lui, gia giáo nhà này dạy dỗ thế đó sao? Hay vốn là hoàn toàn không có gia giáo?”
Đôi mày cong xinh đẹp của La Đoạn chau lại, đôi mắt sáng liếc xéo phụ nhân ngồi ở trong Bách Thảo Viên hiên đình, “Đây là phụ nhân nhà nào da mặt dày không có thể diện không biết xấu hổ? Một bà lão dám công khai ngồi ở nơi mà người khác đã không cho phép lão xuất hiện, chí khí cũng đi đâu rồi? Hay vốn là hoàn toàn không có chí khí?”
Lương Nhị phu nhân vỗ bàn, “Đồ con nít vắt mũi chưa sạch, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?”
La nhị tiểu thư khoanh hai tay trước ngực, “ ‘Lão’ phụ nhân này, vì sao ta không dám nói với ngươi như vậy?”
“Ngươi…” Mắt Lương Nhị phu nhân trợn tròn như muốn nứt, quát hai nha đầu sau lưng, “Hai người các ngươi, còn không đi xé nát miệng oắt con này cho ta?”
Vốn đang tức giận vì phải chịu oan uổng do tỷ tỷ của oắt con này gây ra, đáng ra oắt con này không nên ở đây trêu chọc đến bà, cùng lắm thì sau này cứ đổ hết sai lầm lên người bọn hạ nhân thì ai có thể làm khó dễ được ta?
La Đoạn đứng yên không động, gương mặt hoa đào tươi cười an nhàn lại lạnh lẽo mỉa mai.
Hai nha hoàn tùy thân của Lương Nhị phu nhân tiến về phía trước mấy bước nhưng cũng không dám mạo phạm. Vết xe đổ trước đây sao các nàng lại không biết chứ? Đây là chủ tử nhà mình lại đùn đẩy nguy hiểm trên đường cho các nàng đấy thôi. Nếu thật sự làm theo lời bà, chưa kịp quay đầu thì không biết Thiếu phu nhân đã trị các nàng đến thế nào nữa. Hơn nữa, vị tiểu thư này nhìn qua thì cũng chẳng hiền lành gì, hơn nữa sau lưng nàng ta cũng có nha hoàn đứng. Các nàng…
Hạ nhân ngập ngừng không tiến, Lương Nhị phu nhân thấy vào trong mắt, cũng hiểu ở trong lòng, há mồm mắng: “Hai nô tài các ngươi, còn không mau một chút! Các ngươi chẳng lẽ không sợ ta đánh chết các ngươi?”
“Phu nhân, nàng là Thiếu phu nhân…”
Bốp! Bốp! Trên mặt hai nha đầu đã nhận lấy mỗi người một bạt tay hung dữ, “Cút!”
Hai nha đầu nhịn khóc, ra khỏi hiên đình, “La Nhị tiểu thư, nô tỳ van ngài hướng tới phu nhân xin lỗi…”
Xì. La Nhị tiểu thư cũng chẳng thương hại gì khi thấy bộ dạng đáng thương của họ, đừng tưởng rằng nàng không biết, trước đây tỷ phu bị những kẻ này ngầm khi dễ biết bao nhiêu. Nếu như không phải sợ tỷ tỷ, sợ rằng hai kẻ kia đã nhanh chóng nhào tới như lang như hổ nãy giờ, đâu cần phải chịu bị đánh hai bạt tay?
“Các ngươi muốn xả giận thay chủ tử nhà các ngươi phải không?”
“La gia Nhị tiểu thư, chúng nô tỳ…”
“Được thôi, bổn tiểu thư sẽ thành toàn cho các ngươi.” Mũi chân vừa nhấc, thân hình một người đã bay ra ngoài, không nghiêng không lệch đập thẳng vào Lương Nhị phu nhân đang uống trà trong hiên.
Người này vốn tưởng rằng điều kiện đang tốt lắm, thổi trà ngon chuẩn bị nhàn nhã xem cuộc chiến, không ngờ đột nhiên vật nặng ở đâu bay tới nện ngay xuống đầu, vì thế ghế lật người nhào, lăn thành một đống.
La Đoạn đắc chí: quá đã, công phu quyền cước mà La Nhị tiểu thư học ngay từ nha đầu nhà mình mặc dù không thể xưng là tinh thông cao diệu, nhưng cũng dư dùng vào lúc này. Đắc ý nha.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tên ngốc mặt lạnh tới? Nhị tiểu thư chuyển mắt một cái đã linh động nhảy một bước dài vào bên trong hiên, kéo Lương Nhị phu nhân lên, hai tay một mạch vỗ về phủi phủi trên người bà ta:
“Ôi ôi ôi, Lương Nhị phu nhân, ngài làm sao để ngã nhào thế? Phải nói nha, ngài cũng nên chú ý một chút chứ, ngài nhìn đi, trên người ngài dính cả đống lớn nước trà rồi này? Có đau không? Có đau không?”
Tác giả :
Kính Trung Ảnh