Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường
Chương 8
Hai người đến sơn trang, quản gia Thích bá đón chào: “Nhị trang chủ, ngài đã trở lại.”
“Thích bá, phiền ngươi mang hai con ngựa này đi cho ăn, thuận tiện phân phó chuẩn bị nhanh cho ta một gian phòng trống cho vị công tử này.”
“Dạ.” Thích bá nhìn Ngạn Lạc Thường, không biết nam nhân xinh đẹp này là gì của Nhị trang chủ, nhưng có thể xác định được rằng, được Nhị trang chủ mang về, thân phận tuyệt không tầm thường.
Yến Phàm Vũ kéo tay Ngạn Lạc Thường, dẫn hắn vào đại sảnh trong biệt viện. Tuy là sơn trang nổi danh giang hồ, nhưng bên trong lại tuyệt không xa hoa chút nào. Trong sảnh cực rộng, ngoại trừ một ít bài trí mộc mạc bên ngoài thì còn có thêm vài tác phẩm của danh gia treo trên tường. Ngạn Lạc Thường ngắm nhìn bốn phía, cảm thấy rất yêu thích phong cách như vậy.
“Thường, chờ một chút nghĩa huynh sẽ đến, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu ngươi với hắn.”
“Giới thiệu ta? Vì cái gì?”
“Để hắn nhận thức ngươi, miễn cho về sau đệ muội(1) của mình cũng không biết.”
“Ngươi…”
Ngạn Lạc Thường bị lời của Yến Phàm Vũ làm cho dở khóc dở cười. Cái gì mà đệ muội? Người này điên rồi sao?
“Vũ, ngươi quên rằng chúng ta chỉ cùng nhau trong một năm thôi sao?”
“Ta chưa quên, Thường. Một năm, ta tin tưởng trong một năm ngươi sẽ yêu thượng ta.” Yến Phàm Vũ nắm chặt tay Ngạn Lạc Thường, phảng phất muốn bày tỏ rằng mọi việc đã được định trước.
Trong lúc hai người đang nhập thần, mải mê đàm luận, Đại trang chủ Mộ Lăng Phi từ bên trong đi ra “Yến Phàm Vũ, hảo cho tiểu tử ngươi, đến Thịnh Lam lâu cũng không nói cho ca ca một tiếng.”, rồi lại nhìn thấy Yến Phàm Vũ đang lôi kéo tay một mỹ nam tử, bỗng cảm thấy kinh hách.
Yến Phàm Vũ ngây ngốc cười, sờ sờ đầu “Ca ca ngươi không nên tức giận a. Không phải vì đại tẩu đang có mang nên ca ca mới không tiện đi sao? Hơn nữa, ngươi đã có đại tẩu rồi, như thế nào còn đối với người khác có ý kiến nữa?…”
“Coi như tiểu tử ngươi nói đúng. Được rồi, vị này là…” Mộ Lăng Phi ánh mắt cao thấp đánh giá vị bạch y nam tử, tóc dài phiêu dật trước mắt mình. Trên mặt tất cả các bộ phận đều nhỏ xinh tinh xảo không kém vợ mình, hơn nữa giữa hai người dường như có chút gì đó tương đồng.
Thấy nghĩa huynh nhìn Ngạn Lạc Thường đến choáng váng, Yến Phàm Vũ có chút mất hứng “Ca ca, đây là Ngạn Lạc Thường, cũng chính là đệ muội tương lai của ngươi. Thường, đây là nghĩa huynh Mộ Lăng Phi của ta, ngươi có thể gọi hắn là Phi ca.”
“Ngạn Lạc Thường? Này không phải người Hạ Cẩm đã nói trong thư sao? Tiểu tử ngươi thật không đơn giản, tìm được một mỹ nhân như vậy.” Phảng phất ý muốn tán dương, Mộ Lăng Phi ngồi trên ghế gỗ lim, phân phó hạ nhân pha trà.
Mộ Lăng Phi, chính là người thứ hai mình cần phải giết. Xem ra võ công của hắn hẳn là cao thâm hơn Yến Phàm Vũ, mà mình đến năng lực của Yến Phàm Vũ cũng chưa thăm dò được cặn kẽ, cho nên không thể lỗ mãng động thủ. Trong lòng Ngạn Lạc Thường âm thầm đánh giá về người thứ hai trong nhiệm vụ.
“Phàm Vũ, ánh mắt của ngươi quả không tồi. Lạc Thường quả thực là một giai nhân.”
“Ca ca, khoan nói cái này. Ta muốn biết Kiêm Gia có còn ở trong trang không?”
“Vừa vặn, vừa mới qua chẩn mạch cho đại tẩu ngươi. Thế nào?”
“Ta muốn hắn giúp Thường xem qua chỗ lần trước bị rắn cắn, mặc dù đã dùng giải độc tán nhưng vẫn sợ dư độc không được thanh trừ hết.”
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến một giọng trung niên trầm ấm “Kiêm Gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.”
Nghe được giọng thơ quen thuộc, Yến Phàm Vũ vội đứng lên “Thế nào? Y nhân tiên sinh còn chưa chịu xuất hiện?”
“Ha hả, Nhị trang chủ, y nhân của ngươi xuất hiện cũng không nên nói như vậy.” Một nam nhân khoác lam trường bào bằng vải thô, trong tay còn ôm một rương dược đi đến.
“Nhị trang chủ, nhiều ngày không gặp, gần đây có phải rất tốt? Có người kia làm bạn, nhất định là khoái hoạt như thần tiên ba.”
“Rất khoái hoạt, nhưng cũng không so được với tiêu diêu tự tại của ngươi.”
“Ha hả, Nhị trang chủ chê cười rồi.”
Kiêm Gia, thiên hạ đệ nhất thần y, quanh năm vì Tiêu Dao sơn trang và Phi Yến sơn trang, hai đại sơn trang mà cống hiến sức lực. Cùng Yến Phàm Vũ và Mộ Lăng Phi có giao tình thâm niên, bên cạnh việc hành y cứu người, hắn cũng thường xuyên nghiên cứu một ít kỳ môn độc dược cùng phương pháp giải độc. Kiêm Gia vừa bước vào nội sảnh, trông thấy sắc mặt Ngạn Lạc Thường liền nói “ Vị công tử này trúng độc xà mới khỏi, trong cơ thể tựa hồ còn lưu lại một ít, độc xà có tính âm hàn, lại cùng thể chất của công tử tương ứng, phải nhanh chóng trị liệu mới hảo.”
Nghe thấy chất độc trong người Ngạn Lạc Thường chưa thanh trừ hết, Yến Phàm Vũ vô cùng lo lắng “Ta đã dùng giải độc tán, bất quá ngươi hiện tại đã ở đây, mau mau giúp hắn hảo trị liệu a.”
“Cũng không đến mức khó khăn như thế.” Nói rồi Kiêm Gia xuất ra một cái bình nhỏ, lấy ra một viên dược hoàn “Công tử thỉnh ăn vào, này là giải độc đan có thể thanh trừ dư độc trong cơ thể công tử. Còn có, những ngày này công tử ít ăn đồ sống hay nguội, nên ăn nhiều thực vật có nhiệt tính.”
Ngạn Lạc Thường cung kính nhẹ gật đầu “Đa tạ tiên sinh ra tay trị liệu.” rồi ăn viên dược hoàn được Kiêm Gia cấp cho.
Biết Ngạn Lạc Thường không còn gì trở ngại, Yến Phàm Vũ không khỏi nhẹ nhàng thở ra làm cho Mộ Lăng Phi cảm thấy buồn cười “Ha hả, Phàm Vũ, không nghĩ tới ngày xưa ngươi xem ta chiếu cố đại tẩu ngươi, còn kêu ta chuyện bé xé ra to. Đến phiên mình thì còn lợi hại hơn hẳn.”
“Ca ca nói thật đơn giản. Từ lúc đại tẩu mang hài tử, ngươi không phải đều bề bộn trước sau đem đại tẩu bức đến nóng nảy. Ta chỉ là lo lắng cho thương thế của Thường, có cái gì không đúng?”
“Đúng đúng, Phàm Vũ nhà ta đã đến tuổi thành gia, tất cũng có điều phải lo lắng.”
Mộ Lăng Phi mỉm cười nhìn Ngạn Lạc Thường “Phàm Vũ nhà chúng ta từ nay phiền ngươi chiếu cố. Tiểu tử này nếu không nghe lời, thỉnh tận tình quản giáo, chớ nên khách khí.”
Ngạn Lạc Thường cúi đầu không đáp. Mộ Lăng Phi không biết Ngạn Lạc Thường tới là để giết hai người, còn tưởng Ngạn Lạc Thường vì thẹn thùng mà cúi đầu. Yến Phàm Vũ nhìn Ngạn Lạc Thường, biết giờ phút này trong nội tâm hắn đang nghĩ đến nhiệm vụ của mình. Một năm kỳ hạn sẽ không qua nhanh như vậy, trong thời gian này, y nhất định có thể thay đổi Ngạn Lạc Thường.
(1) Đệ muội: em dâu
“Thích bá, phiền ngươi mang hai con ngựa này đi cho ăn, thuận tiện phân phó chuẩn bị nhanh cho ta một gian phòng trống cho vị công tử này.”
“Dạ.” Thích bá nhìn Ngạn Lạc Thường, không biết nam nhân xinh đẹp này là gì của Nhị trang chủ, nhưng có thể xác định được rằng, được Nhị trang chủ mang về, thân phận tuyệt không tầm thường.
Yến Phàm Vũ kéo tay Ngạn Lạc Thường, dẫn hắn vào đại sảnh trong biệt viện. Tuy là sơn trang nổi danh giang hồ, nhưng bên trong lại tuyệt không xa hoa chút nào. Trong sảnh cực rộng, ngoại trừ một ít bài trí mộc mạc bên ngoài thì còn có thêm vài tác phẩm của danh gia treo trên tường. Ngạn Lạc Thường ngắm nhìn bốn phía, cảm thấy rất yêu thích phong cách như vậy.
“Thường, chờ một chút nghĩa huynh sẽ đến, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu ngươi với hắn.”
“Giới thiệu ta? Vì cái gì?”
“Để hắn nhận thức ngươi, miễn cho về sau đệ muội(1) của mình cũng không biết.”
“Ngươi…”
Ngạn Lạc Thường bị lời của Yến Phàm Vũ làm cho dở khóc dở cười. Cái gì mà đệ muội? Người này điên rồi sao?
“Vũ, ngươi quên rằng chúng ta chỉ cùng nhau trong một năm thôi sao?”
“Ta chưa quên, Thường. Một năm, ta tin tưởng trong một năm ngươi sẽ yêu thượng ta.” Yến Phàm Vũ nắm chặt tay Ngạn Lạc Thường, phảng phất muốn bày tỏ rằng mọi việc đã được định trước.
Trong lúc hai người đang nhập thần, mải mê đàm luận, Đại trang chủ Mộ Lăng Phi từ bên trong đi ra “Yến Phàm Vũ, hảo cho tiểu tử ngươi, đến Thịnh Lam lâu cũng không nói cho ca ca một tiếng.”, rồi lại nhìn thấy Yến Phàm Vũ đang lôi kéo tay một mỹ nam tử, bỗng cảm thấy kinh hách.
Yến Phàm Vũ ngây ngốc cười, sờ sờ đầu “Ca ca ngươi không nên tức giận a. Không phải vì đại tẩu đang có mang nên ca ca mới không tiện đi sao? Hơn nữa, ngươi đã có đại tẩu rồi, như thế nào còn đối với người khác có ý kiến nữa?…”
“Coi như tiểu tử ngươi nói đúng. Được rồi, vị này là…” Mộ Lăng Phi ánh mắt cao thấp đánh giá vị bạch y nam tử, tóc dài phiêu dật trước mắt mình. Trên mặt tất cả các bộ phận đều nhỏ xinh tinh xảo không kém vợ mình, hơn nữa giữa hai người dường như có chút gì đó tương đồng.
Thấy nghĩa huynh nhìn Ngạn Lạc Thường đến choáng váng, Yến Phàm Vũ có chút mất hứng “Ca ca, đây là Ngạn Lạc Thường, cũng chính là đệ muội tương lai của ngươi. Thường, đây là nghĩa huynh Mộ Lăng Phi của ta, ngươi có thể gọi hắn là Phi ca.”
“Ngạn Lạc Thường? Này không phải người Hạ Cẩm đã nói trong thư sao? Tiểu tử ngươi thật không đơn giản, tìm được một mỹ nhân như vậy.” Phảng phất ý muốn tán dương, Mộ Lăng Phi ngồi trên ghế gỗ lim, phân phó hạ nhân pha trà.
Mộ Lăng Phi, chính là người thứ hai mình cần phải giết. Xem ra võ công của hắn hẳn là cao thâm hơn Yến Phàm Vũ, mà mình đến năng lực của Yến Phàm Vũ cũng chưa thăm dò được cặn kẽ, cho nên không thể lỗ mãng động thủ. Trong lòng Ngạn Lạc Thường âm thầm đánh giá về người thứ hai trong nhiệm vụ.
“Phàm Vũ, ánh mắt của ngươi quả không tồi. Lạc Thường quả thực là một giai nhân.”
“Ca ca, khoan nói cái này. Ta muốn biết Kiêm Gia có còn ở trong trang không?”
“Vừa vặn, vừa mới qua chẩn mạch cho đại tẩu ngươi. Thế nào?”
“Ta muốn hắn giúp Thường xem qua chỗ lần trước bị rắn cắn, mặc dù đã dùng giải độc tán nhưng vẫn sợ dư độc không được thanh trừ hết.”
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến một giọng trung niên trầm ấm “Kiêm Gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.”
Nghe được giọng thơ quen thuộc, Yến Phàm Vũ vội đứng lên “Thế nào? Y nhân tiên sinh còn chưa chịu xuất hiện?”
“Ha hả, Nhị trang chủ, y nhân của ngươi xuất hiện cũng không nên nói như vậy.” Một nam nhân khoác lam trường bào bằng vải thô, trong tay còn ôm một rương dược đi đến.
“Nhị trang chủ, nhiều ngày không gặp, gần đây có phải rất tốt? Có người kia làm bạn, nhất định là khoái hoạt như thần tiên ba.”
“Rất khoái hoạt, nhưng cũng không so được với tiêu diêu tự tại của ngươi.”
“Ha hả, Nhị trang chủ chê cười rồi.”
Kiêm Gia, thiên hạ đệ nhất thần y, quanh năm vì Tiêu Dao sơn trang và Phi Yến sơn trang, hai đại sơn trang mà cống hiến sức lực. Cùng Yến Phàm Vũ và Mộ Lăng Phi có giao tình thâm niên, bên cạnh việc hành y cứu người, hắn cũng thường xuyên nghiên cứu một ít kỳ môn độc dược cùng phương pháp giải độc. Kiêm Gia vừa bước vào nội sảnh, trông thấy sắc mặt Ngạn Lạc Thường liền nói “ Vị công tử này trúng độc xà mới khỏi, trong cơ thể tựa hồ còn lưu lại một ít, độc xà có tính âm hàn, lại cùng thể chất của công tử tương ứng, phải nhanh chóng trị liệu mới hảo.”
Nghe thấy chất độc trong người Ngạn Lạc Thường chưa thanh trừ hết, Yến Phàm Vũ vô cùng lo lắng “Ta đã dùng giải độc tán, bất quá ngươi hiện tại đã ở đây, mau mau giúp hắn hảo trị liệu a.”
“Cũng không đến mức khó khăn như thế.” Nói rồi Kiêm Gia xuất ra một cái bình nhỏ, lấy ra một viên dược hoàn “Công tử thỉnh ăn vào, này là giải độc đan có thể thanh trừ dư độc trong cơ thể công tử. Còn có, những ngày này công tử ít ăn đồ sống hay nguội, nên ăn nhiều thực vật có nhiệt tính.”
Ngạn Lạc Thường cung kính nhẹ gật đầu “Đa tạ tiên sinh ra tay trị liệu.” rồi ăn viên dược hoàn được Kiêm Gia cấp cho.
Biết Ngạn Lạc Thường không còn gì trở ngại, Yến Phàm Vũ không khỏi nhẹ nhàng thở ra làm cho Mộ Lăng Phi cảm thấy buồn cười “Ha hả, Phàm Vũ, không nghĩ tới ngày xưa ngươi xem ta chiếu cố đại tẩu ngươi, còn kêu ta chuyện bé xé ra to. Đến phiên mình thì còn lợi hại hơn hẳn.”
“Ca ca nói thật đơn giản. Từ lúc đại tẩu mang hài tử, ngươi không phải đều bề bộn trước sau đem đại tẩu bức đến nóng nảy. Ta chỉ là lo lắng cho thương thế của Thường, có cái gì không đúng?”
“Đúng đúng, Phàm Vũ nhà ta đã đến tuổi thành gia, tất cũng có điều phải lo lắng.”
Mộ Lăng Phi mỉm cười nhìn Ngạn Lạc Thường “Phàm Vũ nhà chúng ta từ nay phiền ngươi chiếu cố. Tiểu tử này nếu không nghe lời, thỉnh tận tình quản giáo, chớ nên khách khí.”
Ngạn Lạc Thường cúi đầu không đáp. Mộ Lăng Phi không biết Ngạn Lạc Thường tới là để giết hai người, còn tưởng Ngạn Lạc Thường vì thẹn thùng mà cúi đầu. Yến Phàm Vũ nhìn Ngạn Lạc Thường, biết giờ phút này trong nội tâm hắn đang nghĩ đến nhiệm vụ của mình. Một năm kỳ hạn sẽ không qua nhanh như vậy, trong thời gian này, y nhất định có thể thay đổi Ngạn Lạc Thường.
(1) Đệ muội: em dâu
Tác giả :
Tiểu Liên