Si Tâm Tuyệt Đối
Chương 2
“Aoi không hề tuyên bố có còn là xử nữ hay không, chỉ nói hy vọng sẽ lập gia đình trước 30 tuổi” Hạ Tiểu Xuyên im lặng ngồi nghe Lộ Viễn đem mấy thông tin đã học thuộc lòng trên mạng ra kể. Trong tiếng cười phá lên của mọi người, Lộ Viễn vẫn giữ nguyên biểu tình nghiêm túc, so với MC trên truyền hình cũng chẳng khác biệt mấy phần.
Lương Thành Quân như một thói quen,cố ý trêu chọc: “Cho dù cô ta có lập gia đình trước 30 tuổi cũng chẳng đến lượt cậu.”
“Vậy chứ cậu nghĩ mình đến lượt à?”
“Tôi thèm vào.”
“Ngay cả Aoi cũng không thèm? Phải chăng sinh lý cậu có vấn đề rồi?” Lộ Viễn hướng mặt về phía đối phương cười ti tiện, thật vất vả mới có cơ hội nhìn thấy biểu tình khó coi trên mặt Lương Thành Quân.
Lương Thành Quân cuối cùng cũng biết xấu hổ, đặt bút xuống thâm trầm nhìn Lộ Viễn cười: “Tôi có vấn đề hay không đến lúc thích hợp rồi cậu sẽ biết.”
“Hai người nói đủ rồi đó nha” Hạ Tiểu Xuyên vội cắt đứt câu chuyện của hai người này, cứ để yên như vậy chẳng biết đến khi nào họ mới chịu dừng. Sau đó cầm sách Ngữ Văn gõ lên đầu Lộ Viễn: “Cậu không nhớ là đang học bài hả? Đã đến đâu rồi?”
Lộ Viễn nhăn nhó hồi tưởng, dĩ nhiên là không thể nhớ ra, đành lắc đầu: “Thôi tùy cậu, tớ bắt đầu lại cũng được.”
“OK”
“Câu đầu tiên là gì vậy nhỉ?”
Hạ Tiểu Xuyên: “……”
Cậu bất đắc dĩ mở sách nhắc: “Đang đọc thơ Mộc Lan, tức phục tức tức.”
“À à nhớ rồi” Lộ Viễn gật gù, ôm sách đọc như hát hay: “Tức phục tức tức, Khổng Tước Đông Nam phi. Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong, ngã tự quải đông nam chi…”
Hạ Tiểu Xuyên cùng Lương Thành Quân đồng thanh: “Lại bắt đầu đọc lộn xộn rồi”
“Đưa điện thoại cho tôi” Lương Thành Quân đột nhiên vươn tay chụp lấy điện thoại của Lộ Viễn đặt trên bàn. Lộ Viễn cũng vội chụp lấy rồi quát: “ Mắc chứng gì? Đây là điện thoại của tôi nha.” Hai người lấy bàn học làm chiến tuyến cố thủ giằng co nhau dữ dội. Lương Thành Quân cười gian xảo nhìn đũng quần Lộ Viễn: “Này, quần lót ô mai của cậu lại lòi ra kìa.”
“Bớt nhiều lời giùm đi.” Lộ Viễn mắt không rời tiếp tục che chở cho cái điện thoại bảo bối của mình, tự tin ưỡn ngực đáp: “ Tôi căn bản hôm nay không hề mặc cái quần đó.”
“Thật à?” Điệu cười của Lương Thành Quân càng trở nên nguy hiểm hơn. Mỗi lần như vậy, Lộ Viễn đều có dự cảm chẳng lành, không may hơn nữa cho cậu ta là lần nào dự cảm cũng chính xác. Trong nháy mắt cậu đã bị lương Thành Quân túm lấy, tay hắn nhanh chóng luồn qua bàn tay ngăn cản của cậu chui vào trong quần. Lộ Viễn tê tái nhìn đối phương kéo thấp thấp lưng quần của mình, nghiêng mắt nhìn vào rồi cười đến là sáng lạn: “Quần lót Teddy đó nha~~”
Thâm tâm Lộ Viễn văng tục tung tóe, tự hứa rằng từ giờ dù có chết cũng phải mặc thêm quần đùi bên trong. Lương Thành Quân nhân cơ hội này đoạt lấy điện thoại của cái kẻ đang đơ mặt kia, bình tĩnh ngồi xuống trong ánh mắt thán phục đi kèm kinh hãi của mọi người, khôi phục bộ dáng nghiêm chỉnh thường ngày quay sang hỏi Hạ Tiểu Xuyên: “Trong nhóm cậu còn bao nhiêu người chưa thuộc bài thơ này?”
Hạ Tiểu Xuyên khẽ đưa mắt nhìn thoáng qua Lộ Viễn, chưa kịp nói đã bị Lương Thành Quân chặn lại: “Cậu ta thì đương nhiên khỏi cần nói rồi.”
“Để tớ xem nào.” Hạ Tiểu Xuyên lấy tờ giấy kẹp trong bìa sách ra, nhìn sơ rồi đáp: “Bài này cả nhóm cơ bản đều thuộc hết rồi, chỉ còn bạn vừa chuyển trường thôi.”
“Nghe nói cậu ta bị câm hả?” Lộ Viễn lúc này hồn đã về với xác liền chen ngay vào.
“Cậu im miệng.” Hạ Tiểu Xuyên cùng Lương Thành Quân vô cùng ăn ý đồng thanh đáp. Lương Thành Quân còn buông thêm một câu: “Lo mà chơi với cái quần lót của cậu đi kìa.”
Lộ Viễn: “…..”
“Tớ biết rồi” Lương Thành Quân gật đầu, cầm điện thoại nhét trả vào ngực Lộ Viễn, quay sang dặn Hạ Tiểu Xuyên: “ Tên đó cũng không có gì đâu, cậu đi giải quyết đi, Lộ Viễn cứ để tớ lo.”
Hạ Tiểu Xuyên đồng ý, bên tai vẫn loáng thoáng vọng đến tiếng kháng nghị của Lộ Viễn. Cậu vô thức ngẩng lên nhìn tên con trai vừa chuyển đến. Tên này cúi đầu dường như đang đọc sách. Hiện tại lớp không có giáo viên, xung quanh hắn là cả một đám người đang đùa giỡn huyên náo. Hình ảnh bóng lưng đọc sách giữa khung cảnh náo nhiệt này dường như tạo ra một cảm giác vô cùng chướng mắt, vô cùng kiên cường nhưng cũng vô cùng cô độc.
Tên con trai đó luôn tạo cho người khác ấn tượng như vầy: Hắn lúc nào cũng duy trì tư thế như vậy, thân dưới im lặng như tảng đá, thân trên tuyệt đối không nhúc nhích. Lúc đầu còn có nhiều người nhiệt tình đến gần hỏi thăm, nhưng bất kể người khác có nói gì, hắn đều làm như khơng nghe thấy mà tiếp tục làm việc của mình. Cứ thế mãi, mọi ngưởi cũng chẳng ai muốn cùng hắn trao đổi, thậm chí ở sau lưng hắn còn ác ý gọi là “Thằng câm điếc”. Thỉnh thoảng còn có kẻ cố tình nói lớn, hắn vẫn như trước giữ riệt lấy vẻ thờ ơ, tiếp tục xoay lưng về phía mọi người.
Dựa trên nguyên tắc tổ viên của mình thì chính mình phải quản lý, Hạ Tiểu Xuyên quyết định sau giờ học sẽ tìm Lý Minh để hỏi về vấn đề học tập một chút.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, thế nhưng đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng của Lý Minh cậu vẫn cảm thấy hồi hộp. Cố gắng hắng giọng một cái, Hạ Tiểu Xuyên nở ra nụ cười: “Xin chào, tôi là Hạ Tiểu Xuyên, bạn cùng lớp với cậu.”
Lý Minh ngẩng lên, mặt không cảm xúc nhìn Hạ Tiểu Xuyên. Lại nữa, không lẽ hắn cứ dùng ánh mắt u ám đó để giao tiếp với người khác sao hả trời? Hạ Tiểu Xuyên cảm thấy áp lực của mình ngày một lớn, cố dập tắt ước muốn lập tức rời khỏi nói tiếp: “Tôi là tổ trưởng của cậu, tổ chúng ta phải học thuộc thơ. Cậu có thời gian thì đến gặp tôi để kiểm tra một chút.” Lý Mình vẫn giữ khuôn mặt từ đầu đến giờ nhìn hắn. Chờ mãi không thấy Lý Minh trả lời, cậu rốt cuộc không chịu nổi: “Thôi, khi nào cậu rảnh đến tìm tôi cũng được, tôi đi trước đây hahaha…” Nói xong quay người đi thẳng về chỗ ngồi, mới bước vài bước lại bị ai đó nắm tay lại. Có suy nghĩ đó là Lý Minh, Hạ Tiểu Xuyên quay lại thì thấy hắn đã ngồi lại vị trí của mình, tựa vào bàn hí hoáy viết cái gì đó. Cậu im lặng đứng chờ, đừng nói là hắn muốn viết chính tả nha? Thật là kỳ quặc!
Lý Minh viết xong rất nhanh, thấy Hạ Tiểu Xuyên gật đầu lại trầm mặc ngồi lại chỗ của mình, lưu lại trong mắt Hạ Tiểu Xuyên một cái bóng lưng vô hồn. Hạ Tiểu Xuyên cầm tờ giấy trở về. Chữ của Lý Minh rất có khí lực, đẹp đến phi thường. Cả bài thơ viết theo lối thư pháp, thoạt nhìn như rồng bay phượng múa, không sai chữ gì. Hạ Tiểu Xuyên quyết định giữ lại để sưu tầm, đọc lại một lần bất ngờ phát hiện phía sau có hai hàng chữ:
‘Tôi biết rõ về cậu
Hạ Tiểu Xuyên’
Lương Thành Quân như một thói quen,cố ý trêu chọc: “Cho dù cô ta có lập gia đình trước 30 tuổi cũng chẳng đến lượt cậu.”
“Vậy chứ cậu nghĩ mình đến lượt à?”
“Tôi thèm vào.”
“Ngay cả Aoi cũng không thèm? Phải chăng sinh lý cậu có vấn đề rồi?” Lộ Viễn hướng mặt về phía đối phương cười ti tiện, thật vất vả mới có cơ hội nhìn thấy biểu tình khó coi trên mặt Lương Thành Quân.
Lương Thành Quân cuối cùng cũng biết xấu hổ, đặt bút xuống thâm trầm nhìn Lộ Viễn cười: “Tôi có vấn đề hay không đến lúc thích hợp rồi cậu sẽ biết.”
“Hai người nói đủ rồi đó nha” Hạ Tiểu Xuyên vội cắt đứt câu chuyện của hai người này, cứ để yên như vậy chẳng biết đến khi nào họ mới chịu dừng. Sau đó cầm sách Ngữ Văn gõ lên đầu Lộ Viễn: “Cậu không nhớ là đang học bài hả? Đã đến đâu rồi?”
Lộ Viễn nhăn nhó hồi tưởng, dĩ nhiên là không thể nhớ ra, đành lắc đầu: “Thôi tùy cậu, tớ bắt đầu lại cũng được.”
“OK”
“Câu đầu tiên là gì vậy nhỉ?”
Hạ Tiểu Xuyên: “……”
Cậu bất đắc dĩ mở sách nhắc: “Đang đọc thơ Mộc Lan, tức phục tức tức.”
“À à nhớ rồi” Lộ Viễn gật gù, ôm sách đọc như hát hay: “Tức phục tức tức, Khổng Tước Đông Nam phi. Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong, ngã tự quải đông nam chi…”
Hạ Tiểu Xuyên cùng Lương Thành Quân đồng thanh: “Lại bắt đầu đọc lộn xộn rồi”
“Đưa điện thoại cho tôi” Lương Thành Quân đột nhiên vươn tay chụp lấy điện thoại của Lộ Viễn đặt trên bàn. Lộ Viễn cũng vội chụp lấy rồi quát: “ Mắc chứng gì? Đây là điện thoại của tôi nha.” Hai người lấy bàn học làm chiến tuyến cố thủ giằng co nhau dữ dội. Lương Thành Quân cười gian xảo nhìn đũng quần Lộ Viễn: “Này, quần lót ô mai của cậu lại lòi ra kìa.”
“Bớt nhiều lời giùm đi.” Lộ Viễn mắt không rời tiếp tục che chở cho cái điện thoại bảo bối của mình, tự tin ưỡn ngực đáp: “ Tôi căn bản hôm nay không hề mặc cái quần đó.”
“Thật à?” Điệu cười của Lương Thành Quân càng trở nên nguy hiểm hơn. Mỗi lần như vậy, Lộ Viễn đều có dự cảm chẳng lành, không may hơn nữa cho cậu ta là lần nào dự cảm cũng chính xác. Trong nháy mắt cậu đã bị lương Thành Quân túm lấy, tay hắn nhanh chóng luồn qua bàn tay ngăn cản của cậu chui vào trong quần. Lộ Viễn tê tái nhìn đối phương kéo thấp thấp lưng quần của mình, nghiêng mắt nhìn vào rồi cười đến là sáng lạn: “Quần lót Teddy đó nha~~”
Thâm tâm Lộ Viễn văng tục tung tóe, tự hứa rằng từ giờ dù có chết cũng phải mặc thêm quần đùi bên trong. Lương Thành Quân nhân cơ hội này đoạt lấy điện thoại của cái kẻ đang đơ mặt kia, bình tĩnh ngồi xuống trong ánh mắt thán phục đi kèm kinh hãi của mọi người, khôi phục bộ dáng nghiêm chỉnh thường ngày quay sang hỏi Hạ Tiểu Xuyên: “Trong nhóm cậu còn bao nhiêu người chưa thuộc bài thơ này?”
Hạ Tiểu Xuyên khẽ đưa mắt nhìn thoáng qua Lộ Viễn, chưa kịp nói đã bị Lương Thành Quân chặn lại: “Cậu ta thì đương nhiên khỏi cần nói rồi.”
“Để tớ xem nào.” Hạ Tiểu Xuyên lấy tờ giấy kẹp trong bìa sách ra, nhìn sơ rồi đáp: “Bài này cả nhóm cơ bản đều thuộc hết rồi, chỉ còn bạn vừa chuyển trường thôi.”
“Nghe nói cậu ta bị câm hả?” Lộ Viễn lúc này hồn đã về với xác liền chen ngay vào.
“Cậu im miệng.” Hạ Tiểu Xuyên cùng Lương Thành Quân vô cùng ăn ý đồng thanh đáp. Lương Thành Quân còn buông thêm một câu: “Lo mà chơi với cái quần lót của cậu đi kìa.”
Lộ Viễn: “…..”
“Tớ biết rồi” Lương Thành Quân gật đầu, cầm điện thoại nhét trả vào ngực Lộ Viễn, quay sang dặn Hạ Tiểu Xuyên: “ Tên đó cũng không có gì đâu, cậu đi giải quyết đi, Lộ Viễn cứ để tớ lo.”
Hạ Tiểu Xuyên đồng ý, bên tai vẫn loáng thoáng vọng đến tiếng kháng nghị của Lộ Viễn. Cậu vô thức ngẩng lên nhìn tên con trai vừa chuyển đến. Tên này cúi đầu dường như đang đọc sách. Hiện tại lớp không có giáo viên, xung quanh hắn là cả một đám người đang đùa giỡn huyên náo. Hình ảnh bóng lưng đọc sách giữa khung cảnh náo nhiệt này dường như tạo ra một cảm giác vô cùng chướng mắt, vô cùng kiên cường nhưng cũng vô cùng cô độc.
Tên con trai đó luôn tạo cho người khác ấn tượng như vầy: Hắn lúc nào cũng duy trì tư thế như vậy, thân dưới im lặng như tảng đá, thân trên tuyệt đối không nhúc nhích. Lúc đầu còn có nhiều người nhiệt tình đến gần hỏi thăm, nhưng bất kể người khác có nói gì, hắn đều làm như khơng nghe thấy mà tiếp tục làm việc của mình. Cứ thế mãi, mọi ngưởi cũng chẳng ai muốn cùng hắn trao đổi, thậm chí ở sau lưng hắn còn ác ý gọi là “Thằng câm điếc”. Thỉnh thoảng còn có kẻ cố tình nói lớn, hắn vẫn như trước giữ riệt lấy vẻ thờ ơ, tiếp tục xoay lưng về phía mọi người.
Dựa trên nguyên tắc tổ viên của mình thì chính mình phải quản lý, Hạ Tiểu Xuyên quyết định sau giờ học sẽ tìm Lý Minh để hỏi về vấn đề học tập một chút.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, thế nhưng đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng của Lý Minh cậu vẫn cảm thấy hồi hộp. Cố gắng hắng giọng một cái, Hạ Tiểu Xuyên nở ra nụ cười: “Xin chào, tôi là Hạ Tiểu Xuyên, bạn cùng lớp với cậu.”
Lý Minh ngẩng lên, mặt không cảm xúc nhìn Hạ Tiểu Xuyên. Lại nữa, không lẽ hắn cứ dùng ánh mắt u ám đó để giao tiếp với người khác sao hả trời? Hạ Tiểu Xuyên cảm thấy áp lực của mình ngày một lớn, cố dập tắt ước muốn lập tức rời khỏi nói tiếp: “Tôi là tổ trưởng của cậu, tổ chúng ta phải học thuộc thơ. Cậu có thời gian thì đến gặp tôi để kiểm tra một chút.” Lý Mình vẫn giữ khuôn mặt từ đầu đến giờ nhìn hắn. Chờ mãi không thấy Lý Minh trả lời, cậu rốt cuộc không chịu nổi: “Thôi, khi nào cậu rảnh đến tìm tôi cũng được, tôi đi trước đây hahaha…” Nói xong quay người đi thẳng về chỗ ngồi, mới bước vài bước lại bị ai đó nắm tay lại. Có suy nghĩ đó là Lý Minh, Hạ Tiểu Xuyên quay lại thì thấy hắn đã ngồi lại vị trí của mình, tựa vào bàn hí hoáy viết cái gì đó. Cậu im lặng đứng chờ, đừng nói là hắn muốn viết chính tả nha? Thật là kỳ quặc!
Lý Minh viết xong rất nhanh, thấy Hạ Tiểu Xuyên gật đầu lại trầm mặc ngồi lại chỗ của mình, lưu lại trong mắt Hạ Tiểu Xuyên một cái bóng lưng vô hồn. Hạ Tiểu Xuyên cầm tờ giấy trở về. Chữ của Lý Minh rất có khí lực, đẹp đến phi thường. Cả bài thơ viết theo lối thư pháp, thoạt nhìn như rồng bay phượng múa, không sai chữ gì. Hạ Tiểu Xuyên quyết định giữ lại để sưu tầm, đọc lại một lần bất ngờ phát hiện phía sau có hai hàng chữ:
‘Tôi biết rõ về cậu
Hạ Tiểu Xuyên’
Tác giả :
An Ngữ Phố