Si Mị Võng Lượng Chi Phục Phách
Chương 3
Sau khi Cư Vũ Thác đã trải qua trận kích thích do Cửu Giang đại sư gây lên, phải mất một lúc sau y mới hồi lại một điểm khí lực (=sức lực nha!), ngay sau đó Cư Vũ Lâu nhanh chóng thay y làm thủ tục xuất viện, mang y về tổng bộ Thiên Hà bang, đồng thời đây cũng là nơi sinh sống của y.
Tổng bộ xây ở ngoại ô thành phố, có một bức tường cao và dài tầm 2000 mét vuông bao quanh lấy khu vườn cùng một tòa nhà lớn. Căn nhà chia làm hai bộ phận, đằng trước dùng làm phòng họp nghị sự của tổng bộ Thiên Hà bang, từ phòng ngoài đi vào sâu bên trong là khu nhà ở, căn nhà có hình thức vô cùng ưu nhã này hiện nay đang là nơi cư trú của hai huynh đệ, quản gia, đầu bếp cùng người giúp việc, về phần bảo tiêu thì đứng canh ở trước cửa, để bất cứ lúc nào cũng có thể gọi bọn họ vào sai bảo.(thố thố:aaaaa………..sao ta thấy cái nghề bảo tiêu này như là cái chân sai vặt vậy?????…sát khí… chả lẽ là ảo giác của ta…..huhu..mấy anh bảo tiêu tha cho ta đi…ta biết sai rồi…chạy…lẹ…)
Cư Vũ Thác tạm thời không thể đi lại được, chỉ có thể để đệ đệ ôm xuống xe, tất cả mọi việc này đều tiến hành sau khi trời đã tối hẳn, Cư Vũ Lâu không hy vọng bộ dạng ốm yếu của bang chủ bị mọi người nhìn thấy, để cho người khác phỏng đoán linh tinh về tình hình sức khỏe của bang chủ.
Tránh bứt dây động rừng, có thể trừ khử bất an, ổn định sự nghi ngờ của các cán bộ cấp cao trong Thiên Hà bang mới là quan trọng nhất.
“Ca ca trước nghỉ ngơi một lúc đi.” Đem Cư Vũ Thác đưa về phòng, đặt y lên chiếc gối đầu ở trên giường, Cư Vũ Lâu đắp chăn lại cho y, nhẹ giọng nói.
Cư Vũ Thác chỉ phản ứng rất lạnh nhạt, nhưng lại đang ở trong lòng kháng nghị Cư Vũ Lâu lấy cái chăn quá mỏng để đắp cho mình, bỗng y phát hiện đến một sự kiện mà từ trước tới giờ chưa từng chú ý tới; y thân là một cái nam thiếu niên cao lớn, thể trọng(=cân nặng) cũng không nhẹ, đệ đệ ôm lấy mình trái lại vô cùng nhẹ nhàng và tự tại, khi bị hắn ôm lấy có thể cảm nhận được vóc người của đối phương còn cường tráng và cao lớn hơn y, hơi thở nam tính chứa đầy ở trong mũi, giống như một vị thành niên đang trong thời kỳ trưởng thành mà cá tính xảy ra thay đổi, trở nên hiếu chiến hơn muốn thể hiện bản thân mình nhiều hơn, giống như thanh niên hứng khởi đi đoạt địa bàn, tranh giành trong tất cả mọi lĩnh vực đấu tranh.
Đệ đệ quả nhiên chính là đối thủ cạnh tranh của y, hai người sớm muộn có một ngày, sẽ có lần đánh nhau kịch liệt thứ hai, sau đó lưỡng bại câu thương(=cả hai đều bị thương).
Trước mắt đột nhiên rơi vào trong hắc ám, đệ đệ cư nhiên tắt đèn đi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi ra khỏi phòng rồi khép cửa lại, trong lòng Cư Vũ Thác bỗng dâng lên cảm giác hoảng sợ, hiện nay y gần như là đang bị liệt ngay cả đến xoay người y còn không có sức để xoay, nếu không có ai ở bên cạnh, thì lúc xảy ra chuyện liệu có ai biết không?
Lẽ nào đệ đệ muốn bỏ y lại chỗ này cho y tự sinh tự diệt sao?
Nhìn từ bề ngoài Cư Vũ Thác là người đoan trang cẩn thận, kỳ thực y thường để tâm vào các chuyện vụn vặt hơn bất cứ người bình thường nào, nếu đã nghĩ tới điều gì y liền suy nghĩ đến liên miên không dứt, nhưng đến cuối cùng y rốt cục nhớ tới, ngày mai mẹ y sẽ đến, đến lúc đó chí ít cũng có người đáng tin ở bên cạnh.
Sau khi bình tâm lại y liền mơ mơ màng màng ngủ mất, chẳng biết khi nào y lại tỉnh lại, trong bóng tối đang có người chạm vào mặt y, ái muội sờ mắt y, xương gò má y, cùng với tai y, ngón tay thô ráp mạnh mẽ xoa nắn khiến cho y cảm thấy rất khó chịu, phảng phất có hơi ấm thổi đến, hại y da gà tất cả đều nổi hết cả lên.
Ai? Y muốn hỏi, nhưng y lại phát hiện ra y mềm yếu vô lực, tựa như lúc đang nằm trong bệnh viện vậy.
Cái tay này còn tiếp tục xuống phía dưới, quần áo vải vóc bị kích thích tuôn rơi rung động, ám chỉ một cái động tác chính đang được tiến hành.
Cởi quần áo ──
Cư Vũ Thác lúc này đang bị người ta tùy ý đùa nghịch như một con búp bê, quần áo bị người ta từng chút từng chút một cởi đi, nhưng y muốn chống cự cũng không chống cự được, sau đó người nọ cũng cởi quần áo của chính mình, từ phía sau lưng mà bắt đầu.
Cơ ngực cứng nhắc cùng tính khí (thố thố: cái đấy đấy thôi…..ôi…nghẹn chết ta..hảo ngượng ngùng nha~~) đặc trưng đang cương cứng dưới chân, tất cả mọi thứ đang nói cho Cư Vũ Thác biết, phía sau lưng là nam nhân, không những thế còn là một nam chân cường tráng khỏe mạnh; nam nhân này thân thể nóng rực vô cùng không bình thường, nhưng điều này cũng có thể là bởi vì thân thể của Cư Vũ Thác đang lạnh, nên mới có thể cảm thấy thân thể của đối phương đang nóng như lửa đốt.
Cư Vũ Thác kinh hồn táng đảm.
Đệ đệ thực sự đi tìm nam nhân cho y, mà bộ dạng của nam nhân này trông như thế nào y cũng không biết, chỉ có thể công nhận một điều duy nhất cũng chính là người nam nhân đang âu yếm ngực y có thủ pháp rất là cao tay, nói không chừng chính là một ngưu lang(=con trai hành nghề mại ***) chuyên nghiệp.
Biết rõ người phía sau chẳng qua là cầm tiền làm việc, khiến lòng Cư Vũ Thác đỡ áy náy hơn, còn nữa, nhiệt độ thân thể của đối phương cứ như là nhiệt độ của ôn tuyền (suối nóng) vậy, xuyên thấu qua sự va chạm của da thịt mà tiến vào trong thân thể của y, thoải mái đến mức y như muốn hòa tan ra, điều này có lẽ là do thân thể của y đang bị âm khí xâm chiếm, vì thế đối với dương khí trở nên rất mẫn cảm, âm khí đang hấp thụ dương khí, vì thế nên dương khí của đối phương đang từ từ chảy vào trong thân thể y.
Cư Vũ Thác thèm khát, bất tri bất giác rên rỉ lên một tiếng, mới phát hiện y có thể nói được, nam nhân ở phía sau càng vì thế mà âu yếm dữ dội lên, mỗi một động tác, đều tại da thịt mát lạnh tạo ra một ngọn lửa, mà vật cứng của nam nhân đang đứng thẳng ở giữa mông y, khiến Cư Vũ Thác không được tự nhiên gấp vạn lần, việc này đang xảy ra trong bóng đêm nên không khí ở bốn phía khẩn trương hơn nhiều, nó càng làm cho người ta cảm nhận được sâu sắc hơn, hô hấp của y cũng vì thế mà trở nên dồn dập hơn trước.
“Tránh… Ra…” Cư Vũ Thác cắn răng, liều mạng nói.
Nam nhân biết rõ Cư Vũ Thác bất an cùng chán ghét, động tác xoa bóp trở nên nhẹ nhàng và chậm chạp hơn, nhưng trái lại trạng thái của cái vật phía sau lại có xu hướng càng ngày càng ngẩng cao đầu hơn, tình trạng giương cung bạt kiếm cũng vì thế mà càng trở nên kịch liệt thêm, không dừng lại tại đó hắn bắt đầu bí mật thăm dò vào cửa động, từ từ xâm nhập vào, thể dịch dinh dính đang chảy ra làm ướt đẫm một mảnh dưới chân y khiến y cảm thấy vô cùng bất lực, có thể thấy được nam nhân ở phía sau đang tiến hành giao dịch bằng tiền bạc, mặc dù là giao dịch nhưng hắn cũng tỏ ra khá là thích thú.
“… Ta cho ngươi tiền… Rất nhiều tiền… Ngươi hãy rời khỏi đây…” Chóp mũi hắn dán tại giữa xương bả vai của y tả hữu ma sát qua, nam nhân lắc đầu, động tác nhỏ đột ngột mờ ám gãi ngứa Cư Vũ Thác, làm y phải nhẫn nại một trận phản ứng chấn động muốn cười, sau đó lại oán giận lên, sửa lại thành uy hiếp.
“Ngươi nếu thực sự… Sẽ không thấy được… ánh mặt trời của ngày mai…” Nếu như là bình thường thì lời đe dọa này tương đối có hiệu quả, nhưng mà giọng điệu của Cư Vũ Thác đang vô cùng suy yếu và mỏi mệt, ngược lại nó còn phản tác dụng, lúc này câu nói ấy như một viên thuốc kích dục khiến cho người ta tư tưởng bạo phát.
Ở trong lòng nam nhân bắt đầu dao động, sự bình tĩnh từ đầu tới giờ bị bệnh nhân này vô tình khiêu khích lên khiến nó mất sạch chẳng còn một mảnh.
Nhịn không được cắn tấm lưng mỹ tựa như ngọc này, dùng lực đạo vừa phải, cảm giác đau rất nhỏ bỗng trở thành một dòng điện, dọc theo cột sống bạo tạc ra nho nhỏ pháo hoa, Cư Vũ Thác thoải mái nên than nhẹ lần thứ hai, rồi lại phát giác cái này gọi là âm thanh của kẻ mềm yếu, vội cắn môi, làm âm thanh ái muội đình chỉ.
Thân thể rõ ràng không muốn dừng, nhưng lý trí của y ra lệnh y phải mau chóng dừng lại.
“Cút…” Đây là tối hậu thư của y.
Nam nhân dừng lại một chút, rời đi, phía sau truyền đến tiếng chân đạp lên sàn cùng tiếng sột soạt của quần áo ma sát vào nhau, Cư Vũ Thác tuy không nhìn thấy, cũng suy đoán được đối phương thật mất mặt, nên dự định mặc quần áo rồi rời đi.
Y có thể thả lỏng ra mới đúng, nhưng khi thân thể nóng bỏng kia rời đi mất, dòng khí lạnh liền bắt đầu xâm nhập từ lòng bàn chân hướng lên trên, thân thể lần thứ hai rơi vào cảm giác vô lực, lúc này thân thể như cái bóng đèn vừa bị rút dây điện ra, điện vừa mất đèn liền tắt.
Như thế liền thấy được hiệu quả? Y âm thầm kinh hãi, lẽ nào những lời của Cửu Giang thần côn (=kẻ lừa đảo) nói đều là sự thực?
Cá tính của Cư Vũ Thác có một mặt rất cố chấp, tuyệt đối không thể gọi người nọ trở về, nhưng điều làm y không có cách nào nghĩ tới là, không ngờ nam nhân kia lại quỳ xuống phía sau lưng y, lúc này ngón tay thẳng thắn đó đi vào nơi sâu thẳm bị giam cầm của y, không biết có cái gì đó lạnh lẽo nhưng hình như nó là chất lỏng hơi dinh dính đang đi vào bên trong.
Mặt Cư Vũ Thác bởi vì phẫn nộ mà đỏ au, thằng cha kia cư nhiên bôi trơn dịch cho y.
“Khoan đã… Gọi đệ đệ của ta đến đây…”
Y quyết định muốn mắng Cư Vũ Lâu một chút, thân là đệ đệ, thân là phó bang chủ, Cư Vũ Lâu lần này thay chính mình quyết định một chuyện đã vượt quyền hạn của hắn rồi, đã thế đây còn là một cách làm vô cùng ngu ngốc!
Người nọ giả vờ như không nghe đến, ***g ngực vạm vỡ lần thứ hai dán lên tấm lưng lạnh lẽo, hành vi này làm Cư Vũ Thác thất thần mất vài giây, thân thể như tuyết bị mùa xuân đến làm tan chảy ra, cũng không lạnh, mà ngón tay của nam nhân lại nhẹ nhàng ấn vào, khớp ngón tay thô to khi tiến vào cẩn thận cảm thụ sự yếu đuối ở bên trong thịt động, bỗng nhiên gặp sự co bóp kháng cự, liền dừng lại một chút, môi cùng lưỡi vô cùng thân thiết hút lấy gáy Cư Vũ Thác, lợi dụng hành động thân mật mờ ám mà dời đi sự đề phòng của đối phương, đến khi cảm thấy sự khẩn trương ở bên trong biến mất, hắn mới bất đầu từng chút từng chút một xâm nhập tiếp, lấy phương thức xoa bóp nhẹ nhàng trợ giúp cho địa phương này thả lỏng hơn làm giảm sự bớt căng thẳng.
Thân thể Cư Vũ Thác thư thái, nhưng tâm của y vẫn rơi vào đáy cốc như cũ, từ năm 17 tuổi khi quan hệ với nữ nhân tới giờ y luôn là người chủ động trong mọi chuyện, cho dù thỉnh thoảng mới tìm nhân viên phục vụ cao cấp đến để thỏa mãn y, nhưng y vẫn rất thành thạo, lúc này là lần đầu tiên có người xâm nhập vào trong y, khiến y cảm thấy vô dụng tới cực điểm, y nghĩ đến khi y đã phục hồi khí lực thì người đầu tiên mà y giết chính là nam nhân ở phía sau này, thi thể thì mang vào trong rừng chôn, thứ hai là trở mặt với Cư Vũ Lâu, muốn hắn đến Đông Nam Á định cư không bao giờ được quay lại.
Nhưng, nếu đuổi Cư Vũ Lâu đi, thế lực của y vẫn còn rất yếu, mấy tổ chức ở trong khu vực còn không đối phó nổi, Cựu Hoa Tổ của Nhật Bản sẽ càng chèn ép dữ dội hơn, đã không có Cư Vũ Lâu trợ giúp, chỉ dựa vào y cùng Trịnh Tử Cần đến chống cục diện, Thiên Hà bang mà cha lập ra chỉ sợ sẽ bị hủy trong tay của y… Vừa thất thần y liền suy nghĩ lan man không dứt, không biết ở dười thân lại có cái gì tiến vào thêm, thứ này so với ngón tay còn to ho hơn rất nhiều, nhiệt độ lại càng cao hơn, nó còn cao hơn không chỉ gấp đôi mà còn hơn thế, y lập tức hoàn hồn, biết rõ thất thủ.
“Ra ngoài… Ngô ngô!” Khó nhịn rên rỉ lên.
Người ở phía sau không bình tĩnh như trong tưởng tượng, hai tay ôm y xiết chặt lại, hô hấp ở sau gáy cũng trở nên hỗn loạn hơn, chứng minh nam nhân hiện tại bị giam giữ đến mất đi thần trí rồi, rút ra ngay sau đó lại xâm phạm, tốc độ so với tim đập còn nhanh hơn, không chút khách khí đem Cư Vũ Thác trở thành lãnh địa của hắn mà di chuyển.(thố thố: kinh….tốc độ này…có phải người không thế?…)
Thân thể lấy động tác nguyên thủy mà kết hợp hai người lại với nhau, tiết tấu điên cuồng mà hữu lực.
Cư Vũ Thác biết rõ phản kháng cũng vô dụng, nên không tốn nước bọt để nói nữa, chẳng qua, cũng may mắn đệ đệ tìm người chuyên nghiệp đến, trước đó có làm công tác chuẩn bị xong rồi mới tiến hành, khiến y ngoại trừ có chút trướng trướng khó chịu ra, hoàn toàn không có bị đau như người ta nói.
Thân thể tuy không bị thương, nhưng tâm lý thì sao? Rất nhanh y bị một loại cảm giác mới mẻ hấp dẫn, phát sinh tại chỗ mập hợp của hai người, tính khí cương cứng của người nọ đang trêu ghẹo ở trong huyệt động truyền đến một nguồn nhiệt cuồn cuộn chảy vào không ngừng, lục phủ ngũ tạng, toàn bộ tay chân cùng kinh mạch trong cơ thể đều bị một dòng nhiệt lưu nóng cháy đi qua, khiến y vô cùng ấm áp và thoải mái.
Thân thể thiếu mất gì đó đã trở lại một phần, sau đó y hoảng hốt hiểu rõ, người có bảy phách, một trong số phách của y đã trở lại.
Hoặc là còn có cái khác, nhưng tuyệt đối không phải là thứ ướt đẫm dinh dính ướt cả một mảng lớn ở dưới đôi chân này, trong đầu y có một điểm nhỏ mở ra, rọi sáng tất cả các ngóc ngách ở bên trong, ánh sáng này soi chiếu từ đầu đến da của y, thành một đại dương ấm áp, y ở trong đại dương rong chơi, cùng nước biển hòa thành một thể.
Ở đây không có bất kì chuyện phiền lòng, mọi chuyện phiền lòng đều bị bốc hơi lên trời rồi, y thích ý hướng bầu trời nhìn lại, mà bầu trời ── trần nhà?!(thố thố:ha ha..chết cười..)
Y dụi mắt, mới phát hiện trời đã sáng, mà điều khiến người ta kinh ngạc chính là động tác dụi mắt vừa rồi y cũng có thể làm ra một cách vô cùng nhẹ nhàng, ngẩn người một lúc lâu, y lại thử đứng dậy, cư nhiên cũng không có trắc trở chút nào, áo ngủ vẫn được mặc ở trên người, cứ như việc bị liệt mấy ngày qua chỉ như một giấc mộng vậy.
Không an tâm lại thử vươn vai, tinh thần sảng khoái, cầm lấy cánh cửa kéo ra, xoay người lại, là Cư Vũ Lâu.
Còn không kịp khiển trách tối hôm qua đệ đệ an bài một chuyện rất hoang đường, đối phương dựa cửa mở miệng trước.
“Thật cao hứng thấy ca ca hồi phục bình thường, phải cho Cửu Giang đại sư một phần tạ lễ hậu hĩnh mới được.” Sau đó là một điệu cười mỉa mai tương xứng với giọng điệu của đệ đệ, làm cho Cư Vũ Thác hoàn toàn không phân biệt được câu nói này là thật lòng hay chỉ là mỉa mai mà thôi.
“Ngươi…” Vốn muốn hỏi tối hôm qua tìm người nọ ở chỗ nào, nhưng lại nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của đệ đệ, cùng thần sắc tức giận của y là vô cùng tương phản, y nhịn không được hỏi: “Ngươi không ngủ được sao?” “… Ngủ không được.” Đệ đệ né tránh cái nhìn của y, quay đầu lại nói: “Bác gái đã đến sân bay, ta đã phái người đi đón, một giờ sau sẽ tới đây, ngươi chuẩn bị đi.” Sau khi nói xong hắn xoay người rời khỏi không cho Cư Vũ Thác có cơ hội hỏi chuyện này hôm qua.
Người đệ đệ này luôn sâu xa khó hiểu, Cư Vũ Thác nghĩ, giữa hai người như là có một bức tường ngăn cách, ai cũng đều không thể tới gần nhau, rất cẩn trọng không tiết lộ mình, để khỏi bị đối phương thừa cơ đánh lén.
Huynh đệ không nhất định phải thân thiết với nhau, trên thế giới có rất nhiều huynh đệ vừa mới sinh ra đã là đối thủ của nhau, từ khi Cư Vũ Lâu sinh ra, mẹ liền giáo dục hắn như thế này.
── phải cẩn thận, Vũ Thác, con trai của nữ nhân này lúc nào cũng muốn loại bỏ ngươi.
── y là kẻ địch của ngươi.
Mỹ nhân Thu Bản Lâu là muội muội của Thu Bản Minh tổ trưởng của ban hắc đạo Nhật Bản Cực Hoa Tổ, cũng là mẹ của Cư Vũ Thác bang chủ Thiên Hà bang. Lâu mỹ nhân từ sau khi trượng phu (=chồng) chết đi, lợi dụng lý do là thân thể không khỏe đi về Nhật Bản cư trú, nàng kỳ thực thích cảnh vật ở quê nhà hơn.
Nghe nói con trai gặp tai nạn xe cộ bị thương nặng, nàng vội vội vàng vàng đặt vé máy trở về, bên người còn đi theo một cô gái trẻ tuổi, là con gái của Ông Cao Tín – Ông Hàm Lăng, nàng vốn công tác tại Nhật Bản, nhân dịp cho nghỉ liền tới thăm người nhà.
Ông Cao Tín đem Lâu Mỹ Tử cùng nàng và đám bảo tiêu đón về tổng bộ, Cư Vũ Thác thần thái sáng láng đi ra tiếp đón, nói thật, điều này cũng đã làm cho Ông Cao Tín rớt cả kính mắt. Ở trên đường hắn cũng đã báo cáo với Lâu mỹ nhân, hoài nghi khi ở trong bệnh viện Cư Vũ Lâu cường liệt cự tuyệt bọn họ tới thăm viếng Cư Vũ Thác, chỉ sợ Cư Vũ Thác bị thương so với tưởng tượng còn nghiêm trọng, nhưng giờ đây mọi nghi ngờ đều tiêu tan hết, bọn họ hoàn toàn nhìn không ra Cư Vũ Thác có bất kì sự khác thường nào, cái gọi là tai nạn xe cộ cứ như là giả vậy.
Lâu Mỹ Tử tuy rằng đã năm mươi mấy tuổi rồi, nhưng do nguyên nhân bảo dưỡng rất khá, nên trông yểu điệu như nữ nhân mới có hơn 30 tuổi vậy, tóc cũng được buộc một cách đoan trang, mặc trên người một bộ đồ làm bằng vải tơ tằm, một nếp nhăn trên mặt cũng không có, ngay cả chọn trang sức bằng ngọc trai đến phối hợp với quần áo cũng không chê vào đâu được, cho thấy cá tính cẩn thận tỉ mỉ của nàng. Chỉ đáng tiếc ngoại hình của nàng tuy đẹp, khí chất trái lại lạnh đến thấu xương, rất khó khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Nàng ngồi xuống liền hỏi con trai: “Ngươi thực sự không có việc gì?” “Chỉ là trận tai nạn xe nhỏ, còn để mẹ phải tàu xe mệt nhọc chạy về đây một chuyến, ta rất áy náy.” Cư Vũ Thác cung kính nói, phương thức y đối đãi với mẹ y rất là quy củ nề nếp, này là do từ nhỏ mẹ đã yêu cầu y phải cẩn thận với tất cả mọi thứ xung quanh.
Lâu Mỹ Tử kiểm tra tỉ mỉ, con trai xem ra thật sự khỏe mạnh, Ông Cao Tín nói quá sự thật, nhưng nàng vẫn cố ý chỉ trích Cư Vũ Lâu đang ngồi bên cạnh.
“Ta nghe Cao Tín nói, ngươi ngăn cản bất luận kẻ nào vào thăm viếng Vũ Thác?” Cư Vũ Lâu hạ thấp người đáp: “Ca ca lúc đó đang bị sốc, bác sĩ nói trong khoảng thời gian ngắn không thể kích thích đến y, cho nên ta mới mời Ông đường chủ trở về. Chuyện ấy ta đã nói tại điện thoại lúc báo cáo cho bác gái rồi thôi, không phải sao?” Lời nói rất khách khí, nhãn thần trái lại rõ mang cảm giác áp bức người, đùa cợt Lâu Mỹ Tử lần này trở về là làm điều thừa.
Lâu Mỹ Tử luôn luôn chán ghét hắn, cũng không che giấu điều này, hừ nhẹ xong liền đem đặt trọng tâm ở trên người con trai mình, hơn nữa giới thiệu Ông Hàm Lăng.
“Đây con gái Cao Tín – Hàm Lăng, ở một tiếng trước các ngươi đã gặp mặt, nhớ không? Hàm Lăng xinh đẹp có thể kiếm tiền, thường đến thăm ta, khó có được một cô gái tốt như thế, các ngươi nếu đã gặp nhau, thì nên gần gũi với nhau một chút.” Dừng một chút, Lâu Mỹ Tử có điều ám chỉ, “Vũ thác, ngươi cũng nên thành gia.” Cư Vũ Thác làm như không có nghe đến câu cuối cùng kia, chỉ là lễ phép cùng Ông Hàm Lăng chào hỏi, mẹ cũng không phải lần đầu tiên ám chỉ chuyện hai nhà kết thân gia với nhau, nhưng Ông Cao Tín là người của Cực Hoa Tổ, nếu cùng hắn có quan hệ thông gia, chỉ sợ ngày sau các phương diện do Nhật Bản quản chế càng nhiều.
“Ta vừa tiếp nhận bang vụ, không thể phân tâm, việc kết hôn này cứ từ từ rồi tính, xin mẹ thứ lỗi.” Mỉm cười lại nói: “Mẹ thật lâu không trở về, ta bảo đầu bếp chẩn bị vài món ăn mà mẹ thích ăn, thay mẹ đón gió tẩy trần.” Lâu Mỹ Tử không nói gì, không bao lâu, Ông Cao Tín liền khước từ lời mời, dẫn con gái đi về nhà, hắn biết rõ chủ mẫu có chuyện tư mật muốn nói với con trai. Về phần Cư Vũ Lâu, hắn biết rõ mình là cái đinh trong mắt của Lâu Mỹ Tử, nên Lâu Mỹ Tử hận không thể nhổ nó đi một cách nhanh chóng, cho nên cũng tìm cái cớ mà rời đi.
Trước khi đi, hắn đặc biệt đến bên cạnh Cư Vũ Thác nhỏ giọng căn dặn một phen.
“Cửu Giang đại sư nói, vừa mới bắt đầu thi hành 『 phục phách 』 thuật, có thể hồi phục tinh thần rất ngắn ngủi, sau này thì sẽ càng lúc càng tốt hơn, cho nên… Chú ý tình trạng của mình, cảm thấy khó chịu liền nói cho ta biết.” ánh mắt Cư Vũ Thác thay đổi, “Phục phách” hai chữ làm y nhớ lại hồi ức không tốt tối qua, Cư Vũ Lâu trái lại nhìn chòng chọc vào y một hồi lâu, thanh âm áp càng thấp.
“Bác gái trở về, hoàn toàn không truy vấn người gây ra họa, không cảm thấy rất kỳ quái sao?”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Cư Vũ Lâu nhún nhún vai: “Ca ca tự mình nghĩ lại xem.” Lại thừa nước đục thả câu, Cư Vũ Thác thực sự chán ghét cái kiểu ra vẻ thần bí nhưng thực ra là đang khoe khoang chính mình của đệ đệ.
Sau khi Cư Vũ Lâu rời khỏi, Lâu Mỹ Tử mặt đầy nghi vấn hỏi: “Hắn nói gì đó?” “… Hắn nhắc nhở ta đừng quên uống thuốc.”
“Cẩn thận chút, thuốc này nếu không có xác định nguồn gốc, lại trải qua tay hắn, tuyệt đối không được uống.” Lâu Mỹ Tử nói có chút kích động.
Cư Vũ Thác không trả lời, y đương nhiên đối đệ đệ ôm ấp nghi ngờ, chỉ là y hiện tại đang lâm vào tình cảnh vô cùng bất lợi, căn bản không có biện pháp cùng mẹ nói rõ tình trạng của mình hiện tại.
Lâu Mỹ Tử thở dài, xác nhận phụ cận không có những người khác, mới lại nói: “Ngươi cậu muốn ta hỏi ý kiến của ngươi, ngươi nếu đáp ứng, hắn vô điều kiện cung ứng súng đạn mà ngươi cần dùng để đi thôn tính các bang phái khác.”
“Nếu vì thế trái lại làm cho Thiên Hà bang trở thành bang phái phụ thuộc vào Cực Hoa Tổ, sau này ta còn mặt mũi nào mà ăn nói với cha.” Giọng điệu của Cư Vũ Thác rất cứng rắn, y tuy rằng rất nghe lời mẹ, nhưng có một số việc phải kiên định.
“Không phải bang phụ thuộc, mà là cộng hưởng. Bản địa bị vây là vị trí then chốt, nếu ngươi có thể đối phó với những bang phái khác, làm điểm tựa cho Cực Hoa Tổ độc chiếm việc khinh doanh súng đạn ở đây, ngươi cũng có thể nhờ đó mà giúp Thiên Hà bang trở nên lớn mạnh, cớ sao mà không làm?”
“Mẹ nói với cậu từ bỏ đi, ta hi vọng có thể duy trì quan hệ tốt đẹp của các bang phái khi cha còn sống đã gây dựng lên, hắc đạo có tình nghĩa của hắc đạo, đối với đồng minh phải làm cho tình nghĩa phát triển hơn, nếu là vì tư lợi nuốt mất các vụ làm ăn của bọn họ, làm giàu cho Cực Hoa Tổ, ta làm không được.”
Lâu Mỹ Tử híp mắt, cường liệt nhìn chằm chằm con trai, xoay xung quanh mẹ con là bầu không khí nặng nề đến mức ngươi ta không thể thở nổi, một lúc lâu sau đó nàng hỏi: “Cứ như là nữ nhân này đang ép con trai quyết định?” trong lòng Cư Vũ Thác rất không vui, nghe mẹ nói cứ như con trai không hoan nghênh việc hợp tác với Cực Hoa Tổ là bị người khác giựt giây. Nhưng kỳ thực từ khi y tiếp nhận chức vụ bang chủ, ngoại giới đối với thân phận là cháu ngoại trai của Cực Hoa Tổ của y lên án rất nhiều, y một mực nghĩ muốn cắt đứt mọi chuyện với Cực Hoa Tổ.
“Cùng Vũ Lâu không liên quan, nhưng ta cùng hắn có chung quan điểm.” Cư Vũ Thác đứng dậy, “Đi mấy tiếng đồng hồ máy bay, mẹ cũng mệt mỏi rồi, không làm phiền mẹ nghỉ ngơi nữa.” Lâu Mỹ Tử cũng biết tính khí quật cường của con trai, liền tạm thời không ép, ngược lại dặn dò vài câu, muốn con trai đề phòng Cư Vũ Lâu hơn, muốn y càng dựa dẫm vào Ông Cao Tín nhiều hơn, đem một số quyền hạn đặc thù trong bang của Cư Vũ Lâu không dấu vết chuyển nhượng cho Ông Cao Tín.
Cư Vũ Thác lấy lệ gật đầu, chỉ là y tuy chán ghét đệ đệ, nhưng lại không có cách nào tín nhiệm Ông Cao Tín hoàn toàn được.
Buổi chiều, Trịnh Tử Cần cũng tới thăm Cư Vũ Thác, tiện đường cùng Lâu Mỹ Tử chào hỏi, hắn nhìn thấy Cư Vũ Thác thần sắc tốt đẹp, tương đối kinh dị, thấp giọng hỏi thăm thái độ của Cư Vũ Lâu trước đó là như thế nào? Cư Vũ Thác đương nhiên cũng nói ba xạo rồi từ chối trả lời, nhưng Trịnh Tử Cần đối với nhất cử nhất động của Cư Vũ Thác đều rất quen thuộc, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Ngươi có việc gì giấu diếm ta.” Hắn nói như đinh đóng cột.
“Không có.”
“… Ta lo lắng ngươi đã bị khi dễ.” Trịnh Tử Cần dùng ngữ khí trầm trọng nói: “Không phải, ta đối Vũ Lâu có điểm hiểu biết, hắn nhìn ngươi với ánh mắt không bình thường, giống như nổi lên một âm mưu to lớn. Ngươi nếu quá tín nhiệm hắn, sớm muộn cũng bị ăn một chút cặn bã cũng không thừa.”
“Cảm tạ ngươi đã nhắc nhở, mà ta tùy thời tùy chỗ đều chuẩn bị tốt tâm lý bị hắn hạ bệ.” Lấy nữ khí đùa cợt để trả lời hắn, nói mới thấy, Trịnh Tử Cần là người duy nhất có thể khiến y mở rộng trái tim mà lại thả lỏng tâm trạng.
“Ai, ta thực sự rất lo lắng cho ngươi…” Trịnh Tử Cần lắc đầu không ngớt, sau đó vô cùng tức giận nói: “Toàn lực điều tra giúp ngươi người đã gây ra tai nạn giao thông cho ngươi, tài xế lái xe đã bị cảnh sát bắt, căn cứ vào lời khai, thì không phải là có chủ ý giết người. Nói nhảm! Chiếc xe xuất hiện ở trên đường đã được cải chế dùng điều khiển từ xa để chỉ huy, không phải là có chuẩn bị muốn giết người, chẳng lẽ là học sinh trung học chuẩn bị đề tài khoa học nên mang xe ra chạy thử sao?”
“Ngươi đi điều tra đi, có bất kì tiến triển nào liền báo cho ta, cuối tuần sẽ vì việc này mà tiến hành hội nghị với các cán bộ cấp cao” Cư Vũ Thác xoa xoa huyệt Thái Dương, rất khó xử nói: “Mẹ trở về cũng chỉ quan tâm hai chuyện, một là sẵn sàng góp sức lực cho Cực Hoa Tổ, một là hôn sự của ta, về phần sự kiện kẻ đã ám sát ta là ai thì…” Đột nhiên tâm niệm khẽ động.
Trịnh Tử Cần thấy y thần sắc khác thường, cho rằng y mệt mỏi, vỗ vỗ vai nói: “Ngươi nghỉ ngơi nhiều vào, ta trước hướng Hồ Lượng đường chủ thương lượng một chút xem sao, hắn phụ trách tiếp xúc với cảnh sát, có lẽ có thể tìm thêm chút đầu mối.”
Lúc bữa tối, trên bàn cơm Cư Vũ Thác ngáp liên tục, cảm thấy tinh thần lại dần dần không được phấn chấn cho lắm, lúc này mới đột nhiên nhớ tới lời nhắc nhở ban ngày của đệ đệ, việc thi hành “Phục phách” thuật, có tác dụng trong thời gian ngắn ngủi thôi.
“… Sao lại ngắn như thế chứ …” Y nhịn không được lẩm bẩm một mình.
“Cái gì?” Lâu Mỹ Tử hỏi.
“Không có gì.” Cư Vũ Thác lễ phép nói: “Chắc là di chứng do tai nạn xe cộ để lại, ta muốn về phòng nằm nghỉ trước, nên không thể tiếp mẹ được.” Sau đó đi nhanh về phía căn phòng của mình, đoạn đường ngắn ngủi này mà y bước càng lúc càng trầm trọng, đến cuối cùng đúng là đi một bước phải thở mất ba hơi, thật không dễ dàng tiến vào phòng của mình đóng cửa lại, y đã chống đỡ không được, trực tiếp ngã xuống gường, mọi thứ trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại──
Tổng bộ xây ở ngoại ô thành phố, có một bức tường cao và dài tầm 2000 mét vuông bao quanh lấy khu vườn cùng một tòa nhà lớn. Căn nhà chia làm hai bộ phận, đằng trước dùng làm phòng họp nghị sự của tổng bộ Thiên Hà bang, từ phòng ngoài đi vào sâu bên trong là khu nhà ở, căn nhà có hình thức vô cùng ưu nhã này hiện nay đang là nơi cư trú của hai huynh đệ, quản gia, đầu bếp cùng người giúp việc, về phần bảo tiêu thì đứng canh ở trước cửa, để bất cứ lúc nào cũng có thể gọi bọn họ vào sai bảo.(thố thố:aaaaa………..sao ta thấy cái nghề bảo tiêu này như là cái chân sai vặt vậy?????…sát khí… chả lẽ là ảo giác của ta…..huhu..mấy anh bảo tiêu tha cho ta đi…ta biết sai rồi…chạy…lẹ…)
Cư Vũ Thác tạm thời không thể đi lại được, chỉ có thể để đệ đệ ôm xuống xe, tất cả mọi việc này đều tiến hành sau khi trời đã tối hẳn, Cư Vũ Lâu không hy vọng bộ dạng ốm yếu của bang chủ bị mọi người nhìn thấy, để cho người khác phỏng đoán linh tinh về tình hình sức khỏe của bang chủ.
Tránh bứt dây động rừng, có thể trừ khử bất an, ổn định sự nghi ngờ của các cán bộ cấp cao trong Thiên Hà bang mới là quan trọng nhất.
“Ca ca trước nghỉ ngơi một lúc đi.” Đem Cư Vũ Thác đưa về phòng, đặt y lên chiếc gối đầu ở trên giường, Cư Vũ Lâu đắp chăn lại cho y, nhẹ giọng nói.
Cư Vũ Thác chỉ phản ứng rất lạnh nhạt, nhưng lại đang ở trong lòng kháng nghị Cư Vũ Lâu lấy cái chăn quá mỏng để đắp cho mình, bỗng y phát hiện đến một sự kiện mà từ trước tới giờ chưa từng chú ý tới; y thân là một cái nam thiếu niên cao lớn, thể trọng(=cân nặng) cũng không nhẹ, đệ đệ ôm lấy mình trái lại vô cùng nhẹ nhàng và tự tại, khi bị hắn ôm lấy có thể cảm nhận được vóc người của đối phương còn cường tráng và cao lớn hơn y, hơi thở nam tính chứa đầy ở trong mũi, giống như một vị thành niên đang trong thời kỳ trưởng thành mà cá tính xảy ra thay đổi, trở nên hiếu chiến hơn muốn thể hiện bản thân mình nhiều hơn, giống như thanh niên hứng khởi đi đoạt địa bàn, tranh giành trong tất cả mọi lĩnh vực đấu tranh.
Đệ đệ quả nhiên chính là đối thủ cạnh tranh của y, hai người sớm muộn có một ngày, sẽ có lần đánh nhau kịch liệt thứ hai, sau đó lưỡng bại câu thương(=cả hai đều bị thương).
Trước mắt đột nhiên rơi vào trong hắc ám, đệ đệ cư nhiên tắt đèn đi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi ra khỏi phòng rồi khép cửa lại, trong lòng Cư Vũ Thác bỗng dâng lên cảm giác hoảng sợ, hiện nay y gần như là đang bị liệt ngay cả đến xoay người y còn không có sức để xoay, nếu không có ai ở bên cạnh, thì lúc xảy ra chuyện liệu có ai biết không?
Lẽ nào đệ đệ muốn bỏ y lại chỗ này cho y tự sinh tự diệt sao?
Nhìn từ bề ngoài Cư Vũ Thác là người đoan trang cẩn thận, kỳ thực y thường để tâm vào các chuyện vụn vặt hơn bất cứ người bình thường nào, nếu đã nghĩ tới điều gì y liền suy nghĩ đến liên miên không dứt, nhưng đến cuối cùng y rốt cục nhớ tới, ngày mai mẹ y sẽ đến, đến lúc đó chí ít cũng có người đáng tin ở bên cạnh.
Sau khi bình tâm lại y liền mơ mơ màng màng ngủ mất, chẳng biết khi nào y lại tỉnh lại, trong bóng tối đang có người chạm vào mặt y, ái muội sờ mắt y, xương gò má y, cùng với tai y, ngón tay thô ráp mạnh mẽ xoa nắn khiến cho y cảm thấy rất khó chịu, phảng phất có hơi ấm thổi đến, hại y da gà tất cả đều nổi hết cả lên.
Ai? Y muốn hỏi, nhưng y lại phát hiện ra y mềm yếu vô lực, tựa như lúc đang nằm trong bệnh viện vậy.
Cái tay này còn tiếp tục xuống phía dưới, quần áo vải vóc bị kích thích tuôn rơi rung động, ám chỉ một cái động tác chính đang được tiến hành.
Cởi quần áo ──
Cư Vũ Thác lúc này đang bị người ta tùy ý đùa nghịch như một con búp bê, quần áo bị người ta từng chút từng chút một cởi đi, nhưng y muốn chống cự cũng không chống cự được, sau đó người nọ cũng cởi quần áo của chính mình, từ phía sau lưng mà bắt đầu.
Cơ ngực cứng nhắc cùng tính khí (thố thố: cái đấy đấy thôi…..ôi…nghẹn chết ta..hảo ngượng ngùng nha~~) đặc trưng đang cương cứng dưới chân, tất cả mọi thứ đang nói cho Cư Vũ Thác biết, phía sau lưng là nam nhân, không những thế còn là một nam chân cường tráng khỏe mạnh; nam nhân này thân thể nóng rực vô cùng không bình thường, nhưng điều này cũng có thể là bởi vì thân thể của Cư Vũ Thác đang lạnh, nên mới có thể cảm thấy thân thể của đối phương đang nóng như lửa đốt.
Cư Vũ Thác kinh hồn táng đảm.
Đệ đệ thực sự đi tìm nam nhân cho y, mà bộ dạng của nam nhân này trông như thế nào y cũng không biết, chỉ có thể công nhận một điều duy nhất cũng chính là người nam nhân đang âu yếm ngực y có thủ pháp rất là cao tay, nói không chừng chính là một ngưu lang(=con trai hành nghề mại ***) chuyên nghiệp.
Biết rõ người phía sau chẳng qua là cầm tiền làm việc, khiến lòng Cư Vũ Thác đỡ áy náy hơn, còn nữa, nhiệt độ thân thể của đối phương cứ như là nhiệt độ của ôn tuyền (suối nóng) vậy, xuyên thấu qua sự va chạm của da thịt mà tiến vào trong thân thể của y, thoải mái đến mức y như muốn hòa tan ra, điều này có lẽ là do thân thể của y đang bị âm khí xâm chiếm, vì thế đối với dương khí trở nên rất mẫn cảm, âm khí đang hấp thụ dương khí, vì thế nên dương khí của đối phương đang từ từ chảy vào trong thân thể y.
Cư Vũ Thác thèm khát, bất tri bất giác rên rỉ lên một tiếng, mới phát hiện y có thể nói được, nam nhân ở phía sau càng vì thế mà âu yếm dữ dội lên, mỗi một động tác, đều tại da thịt mát lạnh tạo ra một ngọn lửa, mà vật cứng của nam nhân đang đứng thẳng ở giữa mông y, khiến Cư Vũ Thác không được tự nhiên gấp vạn lần, việc này đang xảy ra trong bóng đêm nên không khí ở bốn phía khẩn trương hơn nhiều, nó càng làm cho người ta cảm nhận được sâu sắc hơn, hô hấp của y cũng vì thế mà trở nên dồn dập hơn trước.
“Tránh… Ra…” Cư Vũ Thác cắn răng, liều mạng nói.
Nam nhân biết rõ Cư Vũ Thác bất an cùng chán ghét, động tác xoa bóp trở nên nhẹ nhàng và chậm chạp hơn, nhưng trái lại trạng thái của cái vật phía sau lại có xu hướng càng ngày càng ngẩng cao đầu hơn, tình trạng giương cung bạt kiếm cũng vì thế mà càng trở nên kịch liệt thêm, không dừng lại tại đó hắn bắt đầu bí mật thăm dò vào cửa động, từ từ xâm nhập vào, thể dịch dinh dính đang chảy ra làm ướt đẫm một mảnh dưới chân y khiến y cảm thấy vô cùng bất lực, có thể thấy được nam nhân ở phía sau đang tiến hành giao dịch bằng tiền bạc, mặc dù là giao dịch nhưng hắn cũng tỏ ra khá là thích thú.
“… Ta cho ngươi tiền… Rất nhiều tiền… Ngươi hãy rời khỏi đây…” Chóp mũi hắn dán tại giữa xương bả vai của y tả hữu ma sát qua, nam nhân lắc đầu, động tác nhỏ đột ngột mờ ám gãi ngứa Cư Vũ Thác, làm y phải nhẫn nại một trận phản ứng chấn động muốn cười, sau đó lại oán giận lên, sửa lại thành uy hiếp.
“Ngươi nếu thực sự… Sẽ không thấy được… ánh mặt trời của ngày mai…” Nếu như là bình thường thì lời đe dọa này tương đối có hiệu quả, nhưng mà giọng điệu của Cư Vũ Thác đang vô cùng suy yếu và mỏi mệt, ngược lại nó còn phản tác dụng, lúc này câu nói ấy như một viên thuốc kích dục khiến cho người ta tư tưởng bạo phát.
Ở trong lòng nam nhân bắt đầu dao động, sự bình tĩnh từ đầu tới giờ bị bệnh nhân này vô tình khiêu khích lên khiến nó mất sạch chẳng còn một mảnh.
Nhịn không được cắn tấm lưng mỹ tựa như ngọc này, dùng lực đạo vừa phải, cảm giác đau rất nhỏ bỗng trở thành một dòng điện, dọc theo cột sống bạo tạc ra nho nhỏ pháo hoa, Cư Vũ Thác thoải mái nên than nhẹ lần thứ hai, rồi lại phát giác cái này gọi là âm thanh của kẻ mềm yếu, vội cắn môi, làm âm thanh ái muội đình chỉ.
Thân thể rõ ràng không muốn dừng, nhưng lý trí của y ra lệnh y phải mau chóng dừng lại.
“Cút…” Đây là tối hậu thư của y.
Nam nhân dừng lại một chút, rời đi, phía sau truyền đến tiếng chân đạp lên sàn cùng tiếng sột soạt của quần áo ma sát vào nhau, Cư Vũ Thác tuy không nhìn thấy, cũng suy đoán được đối phương thật mất mặt, nên dự định mặc quần áo rồi rời đi.
Y có thể thả lỏng ra mới đúng, nhưng khi thân thể nóng bỏng kia rời đi mất, dòng khí lạnh liền bắt đầu xâm nhập từ lòng bàn chân hướng lên trên, thân thể lần thứ hai rơi vào cảm giác vô lực, lúc này thân thể như cái bóng đèn vừa bị rút dây điện ra, điện vừa mất đèn liền tắt.
Như thế liền thấy được hiệu quả? Y âm thầm kinh hãi, lẽ nào những lời của Cửu Giang thần côn (=kẻ lừa đảo) nói đều là sự thực?
Cá tính của Cư Vũ Thác có một mặt rất cố chấp, tuyệt đối không thể gọi người nọ trở về, nhưng điều làm y không có cách nào nghĩ tới là, không ngờ nam nhân kia lại quỳ xuống phía sau lưng y, lúc này ngón tay thẳng thắn đó đi vào nơi sâu thẳm bị giam cầm của y, không biết có cái gì đó lạnh lẽo nhưng hình như nó là chất lỏng hơi dinh dính đang đi vào bên trong.
Mặt Cư Vũ Thác bởi vì phẫn nộ mà đỏ au, thằng cha kia cư nhiên bôi trơn dịch cho y.
“Khoan đã… Gọi đệ đệ của ta đến đây…”
Y quyết định muốn mắng Cư Vũ Lâu một chút, thân là đệ đệ, thân là phó bang chủ, Cư Vũ Lâu lần này thay chính mình quyết định một chuyện đã vượt quyền hạn của hắn rồi, đã thế đây còn là một cách làm vô cùng ngu ngốc!
Người nọ giả vờ như không nghe đến, ***g ngực vạm vỡ lần thứ hai dán lên tấm lưng lạnh lẽo, hành vi này làm Cư Vũ Thác thất thần mất vài giây, thân thể như tuyết bị mùa xuân đến làm tan chảy ra, cũng không lạnh, mà ngón tay của nam nhân lại nhẹ nhàng ấn vào, khớp ngón tay thô to khi tiến vào cẩn thận cảm thụ sự yếu đuối ở bên trong thịt động, bỗng nhiên gặp sự co bóp kháng cự, liền dừng lại một chút, môi cùng lưỡi vô cùng thân thiết hút lấy gáy Cư Vũ Thác, lợi dụng hành động thân mật mờ ám mà dời đi sự đề phòng của đối phương, đến khi cảm thấy sự khẩn trương ở bên trong biến mất, hắn mới bất đầu từng chút từng chút một xâm nhập tiếp, lấy phương thức xoa bóp nhẹ nhàng trợ giúp cho địa phương này thả lỏng hơn làm giảm sự bớt căng thẳng.
Thân thể Cư Vũ Thác thư thái, nhưng tâm của y vẫn rơi vào đáy cốc như cũ, từ năm 17 tuổi khi quan hệ với nữ nhân tới giờ y luôn là người chủ động trong mọi chuyện, cho dù thỉnh thoảng mới tìm nhân viên phục vụ cao cấp đến để thỏa mãn y, nhưng y vẫn rất thành thạo, lúc này là lần đầu tiên có người xâm nhập vào trong y, khiến y cảm thấy vô dụng tới cực điểm, y nghĩ đến khi y đã phục hồi khí lực thì người đầu tiên mà y giết chính là nam nhân ở phía sau này, thi thể thì mang vào trong rừng chôn, thứ hai là trở mặt với Cư Vũ Lâu, muốn hắn đến Đông Nam Á định cư không bao giờ được quay lại.
Nhưng, nếu đuổi Cư Vũ Lâu đi, thế lực của y vẫn còn rất yếu, mấy tổ chức ở trong khu vực còn không đối phó nổi, Cựu Hoa Tổ của Nhật Bản sẽ càng chèn ép dữ dội hơn, đã không có Cư Vũ Lâu trợ giúp, chỉ dựa vào y cùng Trịnh Tử Cần đến chống cục diện, Thiên Hà bang mà cha lập ra chỉ sợ sẽ bị hủy trong tay của y… Vừa thất thần y liền suy nghĩ lan man không dứt, không biết ở dười thân lại có cái gì tiến vào thêm, thứ này so với ngón tay còn to ho hơn rất nhiều, nhiệt độ lại càng cao hơn, nó còn cao hơn không chỉ gấp đôi mà còn hơn thế, y lập tức hoàn hồn, biết rõ thất thủ.
“Ra ngoài… Ngô ngô!” Khó nhịn rên rỉ lên.
Người ở phía sau không bình tĩnh như trong tưởng tượng, hai tay ôm y xiết chặt lại, hô hấp ở sau gáy cũng trở nên hỗn loạn hơn, chứng minh nam nhân hiện tại bị giam giữ đến mất đi thần trí rồi, rút ra ngay sau đó lại xâm phạm, tốc độ so với tim đập còn nhanh hơn, không chút khách khí đem Cư Vũ Thác trở thành lãnh địa của hắn mà di chuyển.(thố thố: kinh….tốc độ này…có phải người không thế?…)
Thân thể lấy động tác nguyên thủy mà kết hợp hai người lại với nhau, tiết tấu điên cuồng mà hữu lực.
Cư Vũ Thác biết rõ phản kháng cũng vô dụng, nên không tốn nước bọt để nói nữa, chẳng qua, cũng may mắn đệ đệ tìm người chuyên nghiệp đến, trước đó có làm công tác chuẩn bị xong rồi mới tiến hành, khiến y ngoại trừ có chút trướng trướng khó chịu ra, hoàn toàn không có bị đau như người ta nói.
Thân thể tuy không bị thương, nhưng tâm lý thì sao? Rất nhanh y bị một loại cảm giác mới mẻ hấp dẫn, phát sinh tại chỗ mập hợp của hai người, tính khí cương cứng của người nọ đang trêu ghẹo ở trong huyệt động truyền đến một nguồn nhiệt cuồn cuộn chảy vào không ngừng, lục phủ ngũ tạng, toàn bộ tay chân cùng kinh mạch trong cơ thể đều bị một dòng nhiệt lưu nóng cháy đi qua, khiến y vô cùng ấm áp và thoải mái.
Thân thể thiếu mất gì đó đã trở lại một phần, sau đó y hoảng hốt hiểu rõ, người có bảy phách, một trong số phách của y đã trở lại.
Hoặc là còn có cái khác, nhưng tuyệt đối không phải là thứ ướt đẫm dinh dính ướt cả một mảng lớn ở dưới đôi chân này, trong đầu y có một điểm nhỏ mở ra, rọi sáng tất cả các ngóc ngách ở bên trong, ánh sáng này soi chiếu từ đầu đến da của y, thành một đại dương ấm áp, y ở trong đại dương rong chơi, cùng nước biển hòa thành một thể.
Ở đây không có bất kì chuyện phiền lòng, mọi chuyện phiền lòng đều bị bốc hơi lên trời rồi, y thích ý hướng bầu trời nhìn lại, mà bầu trời ── trần nhà?!(thố thố:ha ha..chết cười..)
Y dụi mắt, mới phát hiện trời đã sáng, mà điều khiến người ta kinh ngạc chính là động tác dụi mắt vừa rồi y cũng có thể làm ra một cách vô cùng nhẹ nhàng, ngẩn người một lúc lâu, y lại thử đứng dậy, cư nhiên cũng không có trắc trở chút nào, áo ngủ vẫn được mặc ở trên người, cứ như việc bị liệt mấy ngày qua chỉ như một giấc mộng vậy.
Không an tâm lại thử vươn vai, tinh thần sảng khoái, cầm lấy cánh cửa kéo ra, xoay người lại, là Cư Vũ Lâu.
Còn không kịp khiển trách tối hôm qua đệ đệ an bài một chuyện rất hoang đường, đối phương dựa cửa mở miệng trước.
“Thật cao hứng thấy ca ca hồi phục bình thường, phải cho Cửu Giang đại sư một phần tạ lễ hậu hĩnh mới được.” Sau đó là một điệu cười mỉa mai tương xứng với giọng điệu của đệ đệ, làm cho Cư Vũ Thác hoàn toàn không phân biệt được câu nói này là thật lòng hay chỉ là mỉa mai mà thôi.
“Ngươi…” Vốn muốn hỏi tối hôm qua tìm người nọ ở chỗ nào, nhưng lại nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của đệ đệ, cùng thần sắc tức giận của y là vô cùng tương phản, y nhịn không được hỏi: “Ngươi không ngủ được sao?” “… Ngủ không được.” Đệ đệ né tránh cái nhìn của y, quay đầu lại nói: “Bác gái đã đến sân bay, ta đã phái người đi đón, một giờ sau sẽ tới đây, ngươi chuẩn bị đi.” Sau khi nói xong hắn xoay người rời khỏi không cho Cư Vũ Thác có cơ hội hỏi chuyện này hôm qua.
Người đệ đệ này luôn sâu xa khó hiểu, Cư Vũ Thác nghĩ, giữa hai người như là có một bức tường ngăn cách, ai cũng đều không thể tới gần nhau, rất cẩn trọng không tiết lộ mình, để khỏi bị đối phương thừa cơ đánh lén.
Huynh đệ không nhất định phải thân thiết với nhau, trên thế giới có rất nhiều huynh đệ vừa mới sinh ra đã là đối thủ của nhau, từ khi Cư Vũ Lâu sinh ra, mẹ liền giáo dục hắn như thế này.
── phải cẩn thận, Vũ Thác, con trai của nữ nhân này lúc nào cũng muốn loại bỏ ngươi.
── y là kẻ địch của ngươi.
Mỹ nhân Thu Bản Lâu là muội muội của Thu Bản Minh tổ trưởng của ban hắc đạo Nhật Bản Cực Hoa Tổ, cũng là mẹ của Cư Vũ Thác bang chủ Thiên Hà bang. Lâu mỹ nhân từ sau khi trượng phu (=chồng) chết đi, lợi dụng lý do là thân thể không khỏe đi về Nhật Bản cư trú, nàng kỳ thực thích cảnh vật ở quê nhà hơn.
Nghe nói con trai gặp tai nạn xe cộ bị thương nặng, nàng vội vội vàng vàng đặt vé máy trở về, bên người còn đi theo một cô gái trẻ tuổi, là con gái của Ông Cao Tín – Ông Hàm Lăng, nàng vốn công tác tại Nhật Bản, nhân dịp cho nghỉ liền tới thăm người nhà.
Ông Cao Tín đem Lâu Mỹ Tử cùng nàng và đám bảo tiêu đón về tổng bộ, Cư Vũ Thác thần thái sáng láng đi ra tiếp đón, nói thật, điều này cũng đã làm cho Ông Cao Tín rớt cả kính mắt. Ở trên đường hắn cũng đã báo cáo với Lâu mỹ nhân, hoài nghi khi ở trong bệnh viện Cư Vũ Lâu cường liệt cự tuyệt bọn họ tới thăm viếng Cư Vũ Thác, chỉ sợ Cư Vũ Thác bị thương so với tưởng tượng còn nghiêm trọng, nhưng giờ đây mọi nghi ngờ đều tiêu tan hết, bọn họ hoàn toàn nhìn không ra Cư Vũ Thác có bất kì sự khác thường nào, cái gọi là tai nạn xe cộ cứ như là giả vậy.
Lâu Mỹ Tử tuy rằng đã năm mươi mấy tuổi rồi, nhưng do nguyên nhân bảo dưỡng rất khá, nên trông yểu điệu như nữ nhân mới có hơn 30 tuổi vậy, tóc cũng được buộc một cách đoan trang, mặc trên người một bộ đồ làm bằng vải tơ tằm, một nếp nhăn trên mặt cũng không có, ngay cả chọn trang sức bằng ngọc trai đến phối hợp với quần áo cũng không chê vào đâu được, cho thấy cá tính cẩn thận tỉ mỉ của nàng. Chỉ đáng tiếc ngoại hình của nàng tuy đẹp, khí chất trái lại lạnh đến thấu xương, rất khó khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Nàng ngồi xuống liền hỏi con trai: “Ngươi thực sự không có việc gì?” “Chỉ là trận tai nạn xe nhỏ, còn để mẹ phải tàu xe mệt nhọc chạy về đây một chuyến, ta rất áy náy.” Cư Vũ Thác cung kính nói, phương thức y đối đãi với mẹ y rất là quy củ nề nếp, này là do từ nhỏ mẹ đã yêu cầu y phải cẩn thận với tất cả mọi thứ xung quanh.
Lâu Mỹ Tử kiểm tra tỉ mỉ, con trai xem ra thật sự khỏe mạnh, Ông Cao Tín nói quá sự thật, nhưng nàng vẫn cố ý chỉ trích Cư Vũ Lâu đang ngồi bên cạnh.
“Ta nghe Cao Tín nói, ngươi ngăn cản bất luận kẻ nào vào thăm viếng Vũ Thác?” Cư Vũ Lâu hạ thấp người đáp: “Ca ca lúc đó đang bị sốc, bác sĩ nói trong khoảng thời gian ngắn không thể kích thích đến y, cho nên ta mới mời Ông đường chủ trở về. Chuyện ấy ta đã nói tại điện thoại lúc báo cáo cho bác gái rồi thôi, không phải sao?” Lời nói rất khách khí, nhãn thần trái lại rõ mang cảm giác áp bức người, đùa cợt Lâu Mỹ Tử lần này trở về là làm điều thừa.
Lâu Mỹ Tử luôn luôn chán ghét hắn, cũng không che giấu điều này, hừ nhẹ xong liền đem đặt trọng tâm ở trên người con trai mình, hơn nữa giới thiệu Ông Hàm Lăng.
“Đây con gái Cao Tín – Hàm Lăng, ở một tiếng trước các ngươi đã gặp mặt, nhớ không? Hàm Lăng xinh đẹp có thể kiếm tiền, thường đến thăm ta, khó có được một cô gái tốt như thế, các ngươi nếu đã gặp nhau, thì nên gần gũi với nhau một chút.” Dừng một chút, Lâu Mỹ Tử có điều ám chỉ, “Vũ thác, ngươi cũng nên thành gia.” Cư Vũ Thác làm như không có nghe đến câu cuối cùng kia, chỉ là lễ phép cùng Ông Hàm Lăng chào hỏi, mẹ cũng không phải lần đầu tiên ám chỉ chuyện hai nhà kết thân gia với nhau, nhưng Ông Cao Tín là người của Cực Hoa Tổ, nếu cùng hắn có quan hệ thông gia, chỉ sợ ngày sau các phương diện do Nhật Bản quản chế càng nhiều.
“Ta vừa tiếp nhận bang vụ, không thể phân tâm, việc kết hôn này cứ từ từ rồi tính, xin mẹ thứ lỗi.” Mỉm cười lại nói: “Mẹ thật lâu không trở về, ta bảo đầu bếp chẩn bị vài món ăn mà mẹ thích ăn, thay mẹ đón gió tẩy trần.” Lâu Mỹ Tử không nói gì, không bao lâu, Ông Cao Tín liền khước từ lời mời, dẫn con gái đi về nhà, hắn biết rõ chủ mẫu có chuyện tư mật muốn nói với con trai. Về phần Cư Vũ Lâu, hắn biết rõ mình là cái đinh trong mắt của Lâu Mỹ Tử, nên Lâu Mỹ Tử hận không thể nhổ nó đi một cách nhanh chóng, cho nên cũng tìm cái cớ mà rời đi.
Trước khi đi, hắn đặc biệt đến bên cạnh Cư Vũ Thác nhỏ giọng căn dặn một phen.
“Cửu Giang đại sư nói, vừa mới bắt đầu thi hành 『 phục phách 』 thuật, có thể hồi phục tinh thần rất ngắn ngủi, sau này thì sẽ càng lúc càng tốt hơn, cho nên… Chú ý tình trạng của mình, cảm thấy khó chịu liền nói cho ta biết.” ánh mắt Cư Vũ Thác thay đổi, “Phục phách” hai chữ làm y nhớ lại hồi ức không tốt tối qua, Cư Vũ Lâu trái lại nhìn chòng chọc vào y một hồi lâu, thanh âm áp càng thấp.
“Bác gái trở về, hoàn toàn không truy vấn người gây ra họa, không cảm thấy rất kỳ quái sao?”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Cư Vũ Lâu nhún nhún vai: “Ca ca tự mình nghĩ lại xem.” Lại thừa nước đục thả câu, Cư Vũ Thác thực sự chán ghét cái kiểu ra vẻ thần bí nhưng thực ra là đang khoe khoang chính mình của đệ đệ.
Sau khi Cư Vũ Lâu rời khỏi, Lâu Mỹ Tử mặt đầy nghi vấn hỏi: “Hắn nói gì đó?” “… Hắn nhắc nhở ta đừng quên uống thuốc.”
“Cẩn thận chút, thuốc này nếu không có xác định nguồn gốc, lại trải qua tay hắn, tuyệt đối không được uống.” Lâu Mỹ Tử nói có chút kích động.
Cư Vũ Thác không trả lời, y đương nhiên đối đệ đệ ôm ấp nghi ngờ, chỉ là y hiện tại đang lâm vào tình cảnh vô cùng bất lợi, căn bản không có biện pháp cùng mẹ nói rõ tình trạng của mình hiện tại.
Lâu Mỹ Tử thở dài, xác nhận phụ cận không có những người khác, mới lại nói: “Ngươi cậu muốn ta hỏi ý kiến của ngươi, ngươi nếu đáp ứng, hắn vô điều kiện cung ứng súng đạn mà ngươi cần dùng để đi thôn tính các bang phái khác.”
“Nếu vì thế trái lại làm cho Thiên Hà bang trở thành bang phái phụ thuộc vào Cực Hoa Tổ, sau này ta còn mặt mũi nào mà ăn nói với cha.” Giọng điệu của Cư Vũ Thác rất cứng rắn, y tuy rằng rất nghe lời mẹ, nhưng có một số việc phải kiên định.
“Không phải bang phụ thuộc, mà là cộng hưởng. Bản địa bị vây là vị trí then chốt, nếu ngươi có thể đối phó với những bang phái khác, làm điểm tựa cho Cực Hoa Tổ độc chiếm việc khinh doanh súng đạn ở đây, ngươi cũng có thể nhờ đó mà giúp Thiên Hà bang trở nên lớn mạnh, cớ sao mà không làm?”
“Mẹ nói với cậu từ bỏ đi, ta hi vọng có thể duy trì quan hệ tốt đẹp của các bang phái khi cha còn sống đã gây dựng lên, hắc đạo có tình nghĩa của hắc đạo, đối với đồng minh phải làm cho tình nghĩa phát triển hơn, nếu là vì tư lợi nuốt mất các vụ làm ăn của bọn họ, làm giàu cho Cực Hoa Tổ, ta làm không được.”
Lâu Mỹ Tử híp mắt, cường liệt nhìn chằm chằm con trai, xoay xung quanh mẹ con là bầu không khí nặng nề đến mức ngươi ta không thể thở nổi, một lúc lâu sau đó nàng hỏi: “Cứ như là nữ nhân này đang ép con trai quyết định?” trong lòng Cư Vũ Thác rất không vui, nghe mẹ nói cứ như con trai không hoan nghênh việc hợp tác với Cực Hoa Tổ là bị người khác giựt giây. Nhưng kỳ thực từ khi y tiếp nhận chức vụ bang chủ, ngoại giới đối với thân phận là cháu ngoại trai của Cực Hoa Tổ của y lên án rất nhiều, y một mực nghĩ muốn cắt đứt mọi chuyện với Cực Hoa Tổ.
“Cùng Vũ Lâu không liên quan, nhưng ta cùng hắn có chung quan điểm.” Cư Vũ Thác đứng dậy, “Đi mấy tiếng đồng hồ máy bay, mẹ cũng mệt mỏi rồi, không làm phiền mẹ nghỉ ngơi nữa.” Lâu Mỹ Tử cũng biết tính khí quật cường của con trai, liền tạm thời không ép, ngược lại dặn dò vài câu, muốn con trai đề phòng Cư Vũ Lâu hơn, muốn y càng dựa dẫm vào Ông Cao Tín nhiều hơn, đem một số quyền hạn đặc thù trong bang của Cư Vũ Lâu không dấu vết chuyển nhượng cho Ông Cao Tín.
Cư Vũ Thác lấy lệ gật đầu, chỉ là y tuy chán ghét đệ đệ, nhưng lại không có cách nào tín nhiệm Ông Cao Tín hoàn toàn được.
Buổi chiều, Trịnh Tử Cần cũng tới thăm Cư Vũ Thác, tiện đường cùng Lâu Mỹ Tử chào hỏi, hắn nhìn thấy Cư Vũ Thác thần sắc tốt đẹp, tương đối kinh dị, thấp giọng hỏi thăm thái độ của Cư Vũ Lâu trước đó là như thế nào? Cư Vũ Thác đương nhiên cũng nói ba xạo rồi từ chối trả lời, nhưng Trịnh Tử Cần đối với nhất cử nhất động của Cư Vũ Thác đều rất quen thuộc, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Ngươi có việc gì giấu diếm ta.” Hắn nói như đinh đóng cột.
“Không có.”
“… Ta lo lắng ngươi đã bị khi dễ.” Trịnh Tử Cần dùng ngữ khí trầm trọng nói: “Không phải, ta đối Vũ Lâu có điểm hiểu biết, hắn nhìn ngươi với ánh mắt không bình thường, giống như nổi lên một âm mưu to lớn. Ngươi nếu quá tín nhiệm hắn, sớm muộn cũng bị ăn một chút cặn bã cũng không thừa.”
“Cảm tạ ngươi đã nhắc nhở, mà ta tùy thời tùy chỗ đều chuẩn bị tốt tâm lý bị hắn hạ bệ.” Lấy nữ khí đùa cợt để trả lời hắn, nói mới thấy, Trịnh Tử Cần là người duy nhất có thể khiến y mở rộng trái tim mà lại thả lỏng tâm trạng.
“Ai, ta thực sự rất lo lắng cho ngươi…” Trịnh Tử Cần lắc đầu không ngớt, sau đó vô cùng tức giận nói: “Toàn lực điều tra giúp ngươi người đã gây ra tai nạn giao thông cho ngươi, tài xế lái xe đã bị cảnh sát bắt, căn cứ vào lời khai, thì không phải là có chủ ý giết người. Nói nhảm! Chiếc xe xuất hiện ở trên đường đã được cải chế dùng điều khiển từ xa để chỉ huy, không phải là có chuẩn bị muốn giết người, chẳng lẽ là học sinh trung học chuẩn bị đề tài khoa học nên mang xe ra chạy thử sao?”
“Ngươi đi điều tra đi, có bất kì tiến triển nào liền báo cho ta, cuối tuần sẽ vì việc này mà tiến hành hội nghị với các cán bộ cấp cao” Cư Vũ Thác xoa xoa huyệt Thái Dương, rất khó xử nói: “Mẹ trở về cũng chỉ quan tâm hai chuyện, một là sẵn sàng góp sức lực cho Cực Hoa Tổ, một là hôn sự của ta, về phần sự kiện kẻ đã ám sát ta là ai thì…” Đột nhiên tâm niệm khẽ động.
Trịnh Tử Cần thấy y thần sắc khác thường, cho rằng y mệt mỏi, vỗ vỗ vai nói: “Ngươi nghỉ ngơi nhiều vào, ta trước hướng Hồ Lượng đường chủ thương lượng một chút xem sao, hắn phụ trách tiếp xúc với cảnh sát, có lẽ có thể tìm thêm chút đầu mối.”
Lúc bữa tối, trên bàn cơm Cư Vũ Thác ngáp liên tục, cảm thấy tinh thần lại dần dần không được phấn chấn cho lắm, lúc này mới đột nhiên nhớ tới lời nhắc nhở ban ngày của đệ đệ, việc thi hành “Phục phách” thuật, có tác dụng trong thời gian ngắn ngủi thôi.
“… Sao lại ngắn như thế chứ …” Y nhịn không được lẩm bẩm một mình.
“Cái gì?” Lâu Mỹ Tử hỏi.
“Không có gì.” Cư Vũ Thác lễ phép nói: “Chắc là di chứng do tai nạn xe cộ để lại, ta muốn về phòng nằm nghỉ trước, nên không thể tiếp mẹ được.” Sau đó đi nhanh về phía căn phòng của mình, đoạn đường ngắn ngủi này mà y bước càng lúc càng trầm trọng, đến cuối cùng đúng là đi một bước phải thở mất ba hơi, thật không dễ dàng tiến vào phòng của mình đóng cửa lại, y đã chống đỡ không được, trực tiếp ngã xuống gường, mọi thứ trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại──
Tác giả :
Lâm Bội