Shadow Music
Chương 48
Sau hàng loạt sự kiện bị phát hiện ở Lâu đài Newell, cuộc sống của Coswold chìm trong khốn khổ.
Ngài nam tước phát ốm và quá mệt mỏi với việc phải giải vờ nhún nhường khép nép trước nhà vua, nhưng hắn biết mình đang đứng trên một nền đất yếu. John vẫn còn phẫn nộ vì Coswold cùng những kẻ khác đã tin lời Isla, ả khốn dối trá đó. Lúc Coswold dám đứng ra vạch trần rằng chính Percy là kẻ đã dụ dỗ Isla nói sai về Lady Gabrielle, nhà vua đã nhắc hắn Isla là cô cháu gái của Coswold, do đó hắn phải có trách nhiệm trước những hành vi của cô ta. NGòai ra, John cũng đã tỏ thái độ bất mãn trước Percy. Gã vô lại đó đã bị tước danh hiệu cùng sự sản nhỏ của gã, đồng thời bị tống giam vào ngục tối nơi gã có thể sám hối những tội lỗi của mình. Và cũng để đảm bảo Isla rút ra bài học đắt giá, nhà vua thấy thích hợp nhất là cho ả đi theo Percy. Chắc hai kẻ đó sẽ nghĩ thông suốt hơn về âm mưu chống lại những mong muốn của nhà vua nếu chúng bị buộc phải ở cùng nhau.
Coswold biết khó mà làm cho John tha thứ cho hắn. Nhà vua có tính cách khủng khiếp, chắc chắn sẽ đổ tội cho Coswold về bất kì rắc rối nào xảy ra tiếp sau đó. Hắn làm tất cả mọi điều trong khả năng của mình để làm dịu nhà vua. Coswold tháp tùng John tới bất cứ nơi đâu và lót tót theo sau từng cái vẫy tay của ngài cả ngày lẫn đêm. Nếu bị bảo cuộn tròn lại như con chó dưới chân nhà vua thì hắn cũng làm. Sau rất nhiều nỗ lực hết sức mình như thế, John cuối cùng cũng dịu đi thái độ của ngài. NGài thích có một kẻ tâm tình mà ngài có thể thỏa sức ba hoa về những người vợ của đám nam tước ngài đã ngủ cùng.
Phải khom lưng uốn gối quả là sỉ nhục, song sự thân cận mới nảy sinh của Coswold với nhà vua dù sao cũng có lợi ích của nó. Hắn được phép có mặt khi sứ giả mang đến cho nhà vua những tin tốt. Lời đồn đại được thẩm tra: Lady Gabrielle đã được tìm thấy. Thị tộc MacHugh cưu mang cô và cô hiện đang sống trong vùng đất trên núi cùng những người Highland. John rất hoan hỉ. Giờ thì ngài có thể sửa chữa những sai lầm với công nương và có lẽ cũng giải trừ thù hận đến từ Nam tước Geoffrey cùng các nam tước khác.
Trước khi John phái công sứ của ngài tới lãnh địa MacHugh để chuyển lời tới Gabrielle, ngài gọi người đến đưa ra những chỉ dẫn cụ thể. Coswold đứng ngay cạnh giỏng tai nghe ngóng. Nhà vua bảo Coswold rằng ngài đã chọn lựa vị sứ giả này chính vì ông ta có trí nhớ đáng kính nể và có khả năng truyền đạt từng lời của nhà vua một cách chính xác. Sau khi bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình trước phán quyết sáng suốt của nhà vua, Coswold nhắc ngài rằng hắn vừa mới quay trở về từ vùng đất Cao nguyên. Do đó hắn có thể trợ giúp được gì đó.
“Đường tới thị tộc MacHugh rất nguy hiểm. Những kẻ Highland đôi khi tỏ ra thù địch với người ngoài,” Coswold lên tiếng. “Tôi đề nghị rằng sứ giả nên dừng chân ở Tu viện Arbane và phái người tháp tùng ngài công sứ đi tiếp phần đường còn lại? Các tu sĩ ở đó sẽ đi cùng nếu có thưởng.”
Hắn thấy nhà vua nổi giận trước lời gợi ý này nên Coswold vội vã thêm vào, “Và tôi, để tỏ lòng thành kính, rất vui lòng đựợc cung cấp bất kì điều gì cần thiết.”
“Vậy thì ngươi nên cống nạp thuế gấp đôi cho ta, Coswold ạ, ta sẽ vui lòng,” nhà vua lên tiếng. “Đưa cho các tu sĩ thứ gì ngươi muốn. Ta chẳng quan tâm đến họ, nhưng ta muốn sứ giả của ta an toàn trở về.”
Coswold chất đầy một xe các thùng rượu ngon mà hắn mua được và gủi tới tu viện trước chuyến đi của ngài công sứ. Sau đó hắn tuyên bố rằng nhà vua cho phép hắn quay về để kiểm kê mùa vụ vừa thu hoạch.
Càng nhanh càng tốt, Coswold triệu tập quân lính thẳng tiến đến tu viện Arbane. Chọn lựa những tên lính tinh nhuệ nhất đi theo mình, hắn tạo thành một đội quân nhỏ nhưng hùng mạnh. Hắn sẽ không để lỡ bất kì cơ hội nào. Nhiều người mất tích trong lãnh địa của người Highland và không bao giờ gặp lại. Coswold vẫn chờ đợi tin tức từ những kẻ mà hắn phái đi tìm tung tích của Gabrielle. Hắn ngờ rằng chúng đã tự đánh cắp đoàn xe và không tới lãnh địa MacHugh.
***
Các tu sĩ ở tu viện Arbane vừa yên vị trong buổi cầu nguyện tối thì một tiếng động đinh tai nhức óc xuất phát từ cổng chính đã làm phiền họ. Cha trưởng vội vã quỳ gối trong nhà nguyện và hối hả băng qua sân để tới cổng, tức tối vì phiền phức.
Cha trưởng xốc lại đai lưng và mở cổng đánh cạch một cái. Nhận ra ai, ông đẩy rộng cánh cổng. “Điều gì mang ngài quay lại Tu viện Arbane vậy?” Ông ngạc nhiên hỏi.
Nam tứơc Coswold bước qua cha trưởng và tiến vào sân, theo sau là thuộc cấp của hắn, Cyril. Hắn quay sang anh ta và đưa ra mệnh lệnh yêu cầu quân lính cắm trại phía ngoài tu viện. Sau đó hắn mới chú ý đến vị cha trưởng đang đứng ngẩn người. “Tôi đến nhân danh Vua John,” hắn thông báo.
“Vì mục đích gì?” cha trưởng lên tiếng hỏi.
Coswold đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. “Nhà vua đã gửi một sứ giả là ngài công sứ đến đưa tin tới lãnh địa MacHugh. Ta nghe từ những kẻ lữ hành rằng có náo động lớn giữa những người Highland,” hắn nói dối,” và lo sợ cho mạng sống của ngài công sứ, và hiểu mức độ quan trọng của sứ mệnh của ngài đối với nhà vua, bản thân ta đã nhận nhiệm vụ tập hợn quân lính đảm bảo cho chuyến đi an toàn.”
Coswold không nhận thấy sự thật lời nói của hắn về vụ náo động, vì hắn chưa biết đến sự qua đời của MacKenna.
Cha trưởng dẫn nam tước vào trong sảnh. “Tôi chắc ngài công sứ sẽ quay trở về an tòan, thưa Nam tước, nhưng ngài được chào đón ở đây và cứ tự nhiên. Tôi sẽ gọi người mang cho ngài đồ ăn thức uống. Nếu còn gì để có thể làm ngài thoải mái, tôi sẵn lòng phục vụ.”
Cha trưởng nhanh chóng sắp xếp mọi thứ cho vị khách không mời mà đến.
Lúc đám người mệt lử sau cuộc hành trình trở lại tu viện vào ban đêm, Coswold đã đứng sẵn chào đón họ.
NGài công sứ ngạc nhiên trông thấy nam tước. “Nhà vua đã phái anh đến chỉ dẫn thêm cho tôi sao?” ông ta hỏi.
“Không,” Coswold trả lời. Hắn kéo ghế và mời ngài công sứ. “Nhà vua tin tưởng ngài và cũng như tôi hiểu rõ những nhiệm vụ quan trọng của ngài. Sự an toàn của ngài là trọng yếu… và không điều gì khiến tôi quan tâm hơn là thái độ bằng lòng của nhà vua, tôi cảm thấy mình cần phải chăm nom đến sự an toàn của ngài.”
Với nụ cười lấy lòng, hắn chỉ vào ghế. “Hãy ngồi với tôi và cùng uống chút rượu, ngài sẽ kể cho tôi nghe toàn bộ chuyến đi nguy hiểm chứ? Những kẻ MacHugh có hoang dại và cáu bẳn như tôi đã nghe kể không? Còn Lady Gabrielle? Cô ấy có xinh đẹp như trong trí nhớ của tôi không?”
Ngài công sứ được tâng bốc bởi nam tước và hăm hở chia sẻ những điều ngài đã trải qua. Sau cốc rượu thứ hai, ông ta hoàn toàn thả lỏng và từ ngữ tuôn ra như thác.
“Anh có muốn tôi kể chi tiết không nhỉ?”
“Không, không chút nào,” Coswold lên tiếng. “Hãy giữ lại cho nhà vua. Tôi chỉ quan tâm đến việc biết đám người đó thế nào thôi.”
“Tôi sẽ không kể tỉ mỉ với nhà vua từng lời một. Ngài ấy chỉ muốn biết liệu Lady Gabrielle có chấp thuận sự tha thứ của ngài cùng đề nghị về Finney’s Flat hay không thôi.”
NGài uống thêm một ngụm rượu nữa trong lúc Coswold chờ đợi một cách thiếu kiên nhẫn.
“Giờ để trả lời cho thắc mắc của anh, đúng vậy. Lady MacHugh rất đẹp,” ngài nói. “Cô ấy có vẻ rất toại nguyện. Thị tộc mới vui mừng biết rằng Finney’s Flat hiện thuộc về lãnh chúa của họ. Họ…”
Coswold cắt ngang. “Lady MacHugh? Ý ngài là Lady Gabrielle?”
“Giờ cô ấy là Lady MacHugh, vì đã kết hôn với Lãnh chúa MacHugh. Tôi phải kể cho anh, tôi vấp cả vào giấy khi anh ta nhìn chòng chọc vào tôi. Anh ta quả là một chiến binh hung bạo.”
Ngài công sứ nhận thêm rượu và tiếp tục kể lể ấn tượng của ngài về lãnh chúa MacHugh. Ngài không nhận thấy tình trạng khốn khổ của Coswold.
Trong lúc ngài huyên thuyên mãi về đôi vợ chồng mới cưới, Coswold nhìn chằm chằm về phía trước, tay siết chặt cốc rượu đến nỗi nó vẹo hẳn đi. Cổ họng hắn bừng cháy vì luồng hơi nóng bốc lên từ dạ dày. Mất toàn bộ kiềm chế hắn mới không thét lên giận dữ. Quá muộn mất rồi. Đã quá muộn. Gabrielle một lần nữa lại thoát khỏi hắn. Hắn cũng mất luôn kho vàng hay sao?
Mỗi khi ngài công sứ ngừng lại, Coswold gật đầu khích lệ và tiếp tục đổ đầy cốc rượu của ngài. Sao quá nhiều rượu, lời lẽ ngài công sứ trở nên lắp bắp, và mí mắt ngài díp lại. “Tôi buồn ngủ rồi,” ngài lên tiếng và bắt đầu đứng dậy.
Coswold nhanh chóng tiếp thêm pho mát cùng bánh mì. “NGài sẽ ngủ ngon hơn với một cái dạ dày đầy,” hắn nói, ngoác mồm cười khi ngài công sứ với tay lấy thức ăn.
“Còn những tin tức khác thì sao?” Coswold hỏi. “Những kẻ MacHugh là một tộc người tò mò. Tôi thấy họ rất lôi cuốn,” hắn thêm vào để cho ngài công sứ không nhận thấy động thái sâu xa hơn. Sáng ra, hắn ngờ rằng vị công sứ say xỉn này sẽ nhớ được mình đã nói những gì.
“Trong lúc tôi còn đang chờ Lady MacHugh bước ra, tôi đã ăn khá nhiều thức ăn ngon. Tôi rất thích cái bánh ngọt mà…”
Coswold để cho ngài nói lan man, mong rằng sẽ nghe ngóng được điều gì đó thú vị.
“Họ đang ăn mừng,” ngài công sứ tiếp tục. Một mẩu pho mát dính ở kẽ răng ngài, Coswold quay mặt đi. Hành vi của kẻ say xỉn này đang càng lúc càng trở nên kinh tởm.
“Ăn mừng điều gì vậy?” hắn hỏi, không thể giữ nổi sự cáu kỉnh trong giọng nói.
“Finney’s…” Ngài dường như đánh mất cả suy nghĩ.
“Chúng đang ăn mừng vì giờ Finney’s Flat thuộc về chúng phải không?” Coswold gợi ý.
“Phải, phải. Nó thuộc về họ.”
“Có đề cập đến lãnh chúa của chúng nhận thêm gì nữa không?”
NGài công sứ nháy mắt vài lần, cố tìm cách tập trung. “Cái gì cơ?”
“Vàng,” Coswold lầm bầm. “Có nhắc đến vàng không?”
Ngài công sứ chà chà cằm. “Không, không có vàng.”
Nỗi thất vọng khiến Coswold chìm nghỉm, hắn gục đầu xuống bàn và đưa tay bưng lấy mặt.
“Mất rồi, “ hắn thì thào. Hắn nghĩ ngài công sứ đã ngủ, nhưng hắn đã lầm.
“Kho báu.”
“Ngài nói gì vậy?” Coswold hỏi giật.
“St.Biel. Có một kho báu.”
“Chúng biết về kho báu?” hắn hỏi và lắc ngài công sứ để ông ta tỉnh táo mà tiếp tục.
“Linh mục… ông ấy bảo họ sẽ nhận được kho báu…” ngài lầm bầm.
Coswold ngả người vào sát hơn để nghe được từng từ một. “Có ai nói kho báu ở đâu hả?”
“Không… Lady MacHugh…. Lady MacHugh nói…”
Coswold bấm chặt hai vai người đàn ông. “Lady MacHugh nói gì về kho báu?”
Đầu ngài công sứ gục sang một bên. “Cô ấy nói lãnh chúa nhận được vùng đất… nhưng sẽ không có kho báu.”
Coswold thả ông ta ra và đứng dậy. Có lẽ rốt cuộc cũng không quá muộn.
Ngài nam tước phát ốm và quá mệt mỏi với việc phải giải vờ nhún nhường khép nép trước nhà vua, nhưng hắn biết mình đang đứng trên một nền đất yếu. John vẫn còn phẫn nộ vì Coswold cùng những kẻ khác đã tin lời Isla, ả khốn dối trá đó. Lúc Coswold dám đứng ra vạch trần rằng chính Percy là kẻ đã dụ dỗ Isla nói sai về Lady Gabrielle, nhà vua đã nhắc hắn Isla là cô cháu gái của Coswold, do đó hắn phải có trách nhiệm trước những hành vi của cô ta. NGòai ra, John cũng đã tỏ thái độ bất mãn trước Percy. Gã vô lại đó đã bị tước danh hiệu cùng sự sản nhỏ của gã, đồng thời bị tống giam vào ngục tối nơi gã có thể sám hối những tội lỗi của mình. Và cũng để đảm bảo Isla rút ra bài học đắt giá, nhà vua thấy thích hợp nhất là cho ả đi theo Percy. Chắc hai kẻ đó sẽ nghĩ thông suốt hơn về âm mưu chống lại những mong muốn của nhà vua nếu chúng bị buộc phải ở cùng nhau.
Coswold biết khó mà làm cho John tha thứ cho hắn. Nhà vua có tính cách khủng khiếp, chắc chắn sẽ đổ tội cho Coswold về bất kì rắc rối nào xảy ra tiếp sau đó. Hắn làm tất cả mọi điều trong khả năng của mình để làm dịu nhà vua. Coswold tháp tùng John tới bất cứ nơi đâu và lót tót theo sau từng cái vẫy tay của ngài cả ngày lẫn đêm. Nếu bị bảo cuộn tròn lại như con chó dưới chân nhà vua thì hắn cũng làm. Sau rất nhiều nỗ lực hết sức mình như thế, John cuối cùng cũng dịu đi thái độ của ngài. NGài thích có một kẻ tâm tình mà ngài có thể thỏa sức ba hoa về những người vợ của đám nam tước ngài đã ngủ cùng.
Phải khom lưng uốn gối quả là sỉ nhục, song sự thân cận mới nảy sinh của Coswold với nhà vua dù sao cũng có lợi ích của nó. Hắn được phép có mặt khi sứ giả mang đến cho nhà vua những tin tốt. Lời đồn đại được thẩm tra: Lady Gabrielle đã được tìm thấy. Thị tộc MacHugh cưu mang cô và cô hiện đang sống trong vùng đất trên núi cùng những người Highland. John rất hoan hỉ. Giờ thì ngài có thể sửa chữa những sai lầm với công nương và có lẽ cũng giải trừ thù hận đến từ Nam tước Geoffrey cùng các nam tước khác.
Trước khi John phái công sứ của ngài tới lãnh địa MacHugh để chuyển lời tới Gabrielle, ngài gọi người đến đưa ra những chỉ dẫn cụ thể. Coswold đứng ngay cạnh giỏng tai nghe ngóng. Nhà vua bảo Coswold rằng ngài đã chọn lựa vị sứ giả này chính vì ông ta có trí nhớ đáng kính nể và có khả năng truyền đạt từng lời của nhà vua một cách chính xác. Sau khi bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình trước phán quyết sáng suốt của nhà vua, Coswold nhắc ngài rằng hắn vừa mới quay trở về từ vùng đất Cao nguyên. Do đó hắn có thể trợ giúp được gì đó.
“Đường tới thị tộc MacHugh rất nguy hiểm. Những kẻ Highland đôi khi tỏ ra thù địch với người ngoài,” Coswold lên tiếng. “Tôi đề nghị rằng sứ giả nên dừng chân ở Tu viện Arbane và phái người tháp tùng ngài công sứ đi tiếp phần đường còn lại? Các tu sĩ ở đó sẽ đi cùng nếu có thưởng.”
Hắn thấy nhà vua nổi giận trước lời gợi ý này nên Coswold vội vã thêm vào, “Và tôi, để tỏ lòng thành kính, rất vui lòng đựợc cung cấp bất kì điều gì cần thiết.”
“Vậy thì ngươi nên cống nạp thuế gấp đôi cho ta, Coswold ạ, ta sẽ vui lòng,” nhà vua lên tiếng. “Đưa cho các tu sĩ thứ gì ngươi muốn. Ta chẳng quan tâm đến họ, nhưng ta muốn sứ giả của ta an toàn trở về.”
Coswold chất đầy một xe các thùng rượu ngon mà hắn mua được và gủi tới tu viện trước chuyến đi của ngài công sứ. Sau đó hắn tuyên bố rằng nhà vua cho phép hắn quay về để kiểm kê mùa vụ vừa thu hoạch.
Càng nhanh càng tốt, Coswold triệu tập quân lính thẳng tiến đến tu viện Arbane. Chọn lựa những tên lính tinh nhuệ nhất đi theo mình, hắn tạo thành một đội quân nhỏ nhưng hùng mạnh. Hắn sẽ không để lỡ bất kì cơ hội nào. Nhiều người mất tích trong lãnh địa của người Highland và không bao giờ gặp lại. Coswold vẫn chờ đợi tin tức từ những kẻ mà hắn phái đi tìm tung tích của Gabrielle. Hắn ngờ rằng chúng đã tự đánh cắp đoàn xe và không tới lãnh địa MacHugh.
***
Các tu sĩ ở tu viện Arbane vừa yên vị trong buổi cầu nguyện tối thì một tiếng động đinh tai nhức óc xuất phát từ cổng chính đã làm phiền họ. Cha trưởng vội vã quỳ gối trong nhà nguyện và hối hả băng qua sân để tới cổng, tức tối vì phiền phức.
Cha trưởng xốc lại đai lưng và mở cổng đánh cạch một cái. Nhận ra ai, ông đẩy rộng cánh cổng. “Điều gì mang ngài quay lại Tu viện Arbane vậy?” Ông ngạc nhiên hỏi.
Nam tứơc Coswold bước qua cha trưởng và tiến vào sân, theo sau là thuộc cấp của hắn, Cyril. Hắn quay sang anh ta và đưa ra mệnh lệnh yêu cầu quân lính cắm trại phía ngoài tu viện. Sau đó hắn mới chú ý đến vị cha trưởng đang đứng ngẩn người. “Tôi đến nhân danh Vua John,” hắn thông báo.
“Vì mục đích gì?” cha trưởng lên tiếng hỏi.
Coswold đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. “Nhà vua đã gửi một sứ giả là ngài công sứ đến đưa tin tới lãnh địa MacHugh. Ta nghe từ những kẻ lữ hành rằng có náo động lớn giữa những người Highland,” hắn nói dối,” và lo sợ cho mạng sống của ngài công sứ, và hiểu mức độ quan trọng của sứ mệnh của ngài đối với nhà vua, bản thân ta đã nhận nhiệm vụ tập hợn quân lính đảm bảo cho chuyến đi an toàn.”
Coswold không nhận thấy sự thật lời nói của hắn về vụ náo động, vì hắn chưa biết đến sự qua đời của MacKenna.
Cha trưởng dẫn nam tước vào trong sảnh. “Tôi chắc ngài công sứ sẽ quay trở về an tòan, thưa Nam tước, nhưng ngài được chào đón ở đây và cứ tự nhiên. Tôi sẽ gọi người mang cho ngài đồ ăn thức uống. Nếu còn gì để có thể làm ngài thoải mái, tôi sẵn lòng phục vụ.”
Cha trưởng nhanh chóng sắp xếp mọi thứ cho vị khách không mời mà đến.
Lúc đám người mệt lử sau cuộc hành trình trở lại tu viện vào ban đêm, Coswold đã đứng sẵn chào đón họ.
NGài công sứ ngạc nhiên trông thấy nam tước. “Nhà vua đã phái anh đến chỉ dẫn thêm cho tôi sao?” ông ta hỏi.
“Không,” Coswold trả lời. Hắn kéo ghế và mời ngài công sứ. “Nhà vua tin tưởng ngài và cũng như tôi hiểu rõ những nhiệm vụ quan trọng của ngài. Sự an toàn của ngài là trọng yếu… và không điều gì khiến tôi quan tâm hơn là thái độ bằng lòng của nhà vua, tôi cảm thấy mình cần phải chăm nom đến sự an toàn của ngài.”
Với nụ cười lấy lòng, hắn chỉ vào ghế. “Hãy ngồi với tôi và cùng uống chút rượu, ngài sẽ kể cho tôi nghe toàn bộ chuyến đi nguy hiểm chứ? Những kẻ MacHugh có hoang dại và cáu bẳn như tôi đã nghe kể không? Còn Lady Gabrielle? Cô ấy có xinh đẹp như trong trí nhớ của tôi không?”
Ngài công sứ được tâng bốc bởi nam tước và hăm hở chia sẻ những điều ngài đã trải qua. Sau cốc rượu thứ hai, ông ta hoàn toàn thả lỏng và từ ngữ tuôn ra như thác.
“Anh có muốn tôi kể chi tiết không nhỉ?”
“Không, không chút nào,” Coswold lên tiếng. “Hãy giữ lại cho nhà vua. Tôi chỉ quan tâm đến việc biết đám người đó thế nào thôi.”
“Tôi sẽ không kể tỉ mỉ với nhà vua từng lời một. Ngài ấy chỉ muốn biết liệu Lady Gabrielle có chấp thuận sự tha thứ của ngài cùng đề nghị về Finney’s Flat hay không thôi.”
NGài uống thêm một ngụm rượu nữa trong lúc Coswold chờ đợi một cách thiếu kiên nhẫn.
“Giờ để trả lời cho thắc mắc của anh, đúng vậy. Lady MacHugh rất đẹp,” ngài nói. “Cô ấy có vẻ rất toại nguyện. Thị tộc mới vui mừng biết rằng Finney’s Flat hiện thuộc về lãnh chúa của họ. Họ…”
Coswold cắt ngang. “Lady MacHugh? Ý ngài là Lady Gabrielle?”
“Giờ cô ấy là Lady MacHugh, vì đã kết hôn với Lãnh chúa MacHugh. Tôi phải kể cho anh, tôi vấp cả vào giấy khi anh ta nhìn chòng chọc vào tôi. Anh ta quả là một chiến binh hung bạo.”
Ngài công sứ nhận thêm rượu và tiếp tục kể lể ấn tượng của ngài về lãnh chúa MacHugh. Ngài không nhận thấy tình trạng khốn khổ của Coswold.
Trong lúc ngài huyên thuyên mãi về đôi vợ chồng mới cưới, Coswold nhìn chằm chằm về phía trước, tay siết chặt cốc rượu đến nỗi nó vẹo hẳn đi. Cổ họng hắn bừng cháy vì luồng hơi nóng bốc lên từ dạ dày. Mất toàn bộ kiềm chế hắn mới không thét lên giận dữ. Quá muộn mất rồi. Đã quá muộn. Gabrielle một lần nữa lại thoát khỏi hắn. Hắn cũng mất luôn kho vàng hay sao?
Mỗi khi ngài công sứ ngừng lại, Coswold gật đầu khích lệ và tiếp tục đổ đầy cốc rượu của ngài. Sao quá nhiều rượu, lời lẽ ngài công sứ trở nên lắp bắp, và mí mắt ngài díp lại. “Tôi buồn ngủ rồi,” ngài lên tiếng và bắt đầu đứng dậy.
Coswold nhanh chóng tiếp thêm pho mát cùng bánh mì. “NGài sẽ ngủ ngon hơn với một cái dạ dày đầy,” hắn nói, ngoác mồm cười khi ngài công sứ với tay lấy thức ăn.
“Còn những tin tức khác thì sao?” Coswold hỏi. “Những kẻ MacHugh là một tộc người tò mò. Tôi thấy họ rất lôi cuốn,” hắn thêm vào để cho ngài công sứ không nhận thấy động thái sâu xa hơn. Sáng ra, hắn ngờ rằng vị công sứ say xỉn này sẽ nhớ được mình đã nói những gì.
“Trong lúc tôi còn đang chờ Lady MacHugh bước ra, tôi đã ăn khá nhiều thức ăn ngon. Tôi rất thích cái bánh ngọt mà…”
Coswold để cho ngài nói lan man, mong rằng sẽ nghe ngóng được điều gì đó thú vị.
“Họ đang ăn mừng,” ngài công sứ tiếp tục. Một mẩu pho mát dính ở kẽ răng ngài, Coswold quay mặt đi. Hành vi của kẻ say xỉn này đang càng lúc càng trở nên kinh tởm.
“Ăn mừng điều gì vậy?” hắn hỏi, không thể giữ nổi sự cáu kỉnh trong giọng nói.
“Finney’s…” Ngài dường như đánh mất cả suy nghĩ.
“Chúng đang ăn mừng vì giờ Finney’s Flat thuộc về chúng phải không?” Coswold gợi ý.
“Phải, phải. Nó thuộc về họ.”
“Có đề cập đến lãnh chúa của chúng nhận thêm gì nữa không?”
NGài công sứ nháy mắt vài lần, cố tìm cách tập trung. “Cái gì cơ?”
“Vàng,” Coswold lầm bầm. “Có nhắc đến vàng không?”
Ngài công sứ chà chà cằm. “Không, không có vàng.”
Nỗi thất vọng khiến Coswold chìm nghỉm, hắn gục đầu xuống bàn và đưa tay bưng lấy mặt.
“Mất rồi, “ hắn thì thào. Hắn nghĩ ngài công sứ đã ngủ, nhưng hắn đã lầm.
“Kho báu.”
“Ngài nói gì vậy?” Coswold hỏi giật.
“St.Biel. Có một kho báu.”
“Chúng biết về kho báu?” hắn hỏi và lắc ngài công sứ để ông ta tỉnh táo mà tiếp tục.
“Linh mục… ông ấy bảo họ sẽ nhận được kho báu…” ngài lầm bầm.
Coswold ngả người vào sát hơn để nghe được từng từ một. “Có ai nói kho báu ở đâu hả?”
“Không… Lady MacHugh…. Lady MacHugh nói…”
Coswold bấm chặt hai vai người đàn ông. “Lady MacHugh nói gì về kho báu?”
Đầu ngài công sứ gục sang một bên. “Cô ấy nói lãnh chúa nhận được vùng đất… nhưng sẽ không có kho báu.”
Coswold thả ông ta ra và đứng dậy. Có lẽ rốt cuộc cũng không quá muộn.
Tác giả :
Julie Garwood