Shadow Music
Chương 27
Cô chìm sâu vào một cơn ác mộng.
Một tiếng đồng hồ trước cô còn là Lady Gabrielle, con gái Nam tước Geoffrey xứ Wellingshire và là LadyGenevieve của St. Biel, được yêu thương, hạnh phúc và hy vọng tràn đầy vào một tương lai tươi sáng. Nhưng giờ Gabrielle lại bị căm ghét, bị đối xử giống như một kẻ cùi hủi, và tương lai thì mờ mịt.
Đón nhận việc đó thật quá sức. Ngay lúc này đây làm sao để sống sót mới là chính yếu. Cô phải tìm được nơi nào đó an toàn dành cho mình và đội cận vệ của cô. Và dù trong tâm trí còn chưa xác định được một nơi chốn trú chân, cô vẫn muốn tránh càng xa càng tốt khỏi đám nam tước tàn bạo hết mức và bầy lũ tay sai của bọn chúng. Sau đó có lẽ cô sẽ tỉnh táo mà suy nghĩ đến những chuyện vừa mới xảy ra.
Tuy thế, trước hết cô cần có thời giờ để trấn tĩnh lại và làm dịu đi trái tim đang đập điên cuồng của mình. Cô khó mà thở được. Những kẻ lạ cứ gào thét vào cô những cái tên gọi tục tĩu bẩn thỉu khi cô đi qua họ trên đoạn đường tưởng chừng như dài vô tận để ra đến cổng.
Sự nhục mạ và nỗi ê chề khiến cô không chịu nổi. Cô phải vận hết sức tập trung của mình để không bộc lộ ra bất cứ cảm xúc nào trên khuôn mặt. Bứơc chân không hề vội vã – cho dù có Chúa mới biết cô muốn chạy làm sao – và cô không cho phép mình rơi nước mắt, vì làm thế sẽ có chuyện để cho cái đám đông cuồng loạn này tràn đầy thỏa mãn và hả hê. Lòng tự trọng là tất cả mà cô có hiện giờ. Cô sẽ không để cho ai tước đoạt nó khỏi cô.
Một bên mặt cô rát bỏng vì cú đánh vừa rồi. Cô đã thấy nắm tay đó vung lên và đã cố gắng lùi lại để tránh khỏi kẻ tấn công, một gã đàn ông cục súc khuôn mặt xấu xí đầy những vết nhọ lem luốc, nhưng gã đã áp sát cô và không cho cô chống cự. May mắn thay, cô đã quay đầu sang ngang để làm giảm bớt sức mạnh của cú đánh. Gã to và nặng gấp đôi cô. Nếu không tránh kịp, hẳn nắm tay đó sẽ khiến quai hàm cô vỡ tan.
“Đừng làm hại cô ta,” Coswold rít lên vừa lúc nắm tay của kẻ tấn công dội đến.
Cú đấm làm cô choáng váng, và cô té ngửa ngay khi một hòn đá văng tới từ đằng sau. Cô nhanh chóng giữ thăng bằng và bước tiếp. Một viên đá khác, rồi lại tiếp nữa ném thẳng vào cô. Dù trong tình trạng sững sờ, cô vẫn nghe thấy tiếng hét của ngài nam tước. Làm hại cô? Thật là một mệnh lệnh lố bịch. Coswold, Isla, và Percy đã phá tan thanh danh và chà đạp lên lòng tự trọng của cô. Cô đã bị tước bỏ đi mọi thứ của mình. Trong con mắt của người dân, cô không còn tồn tại, và cũng chẳng thuộc về bất cứ nơi nào. Có khác gì đâu?
Cha trưởng đang đợi cô. Ông kéo cửa mở ra, đầu cúi thấp và ông thì thầm, “Chúa luôn ở bên con.”
Ông đã tin những lời nói dối về cô? Lấp lánh giọt nước trong mắt ông, nhưng cô không thể nói liệu chúng có phải nước mắt của sự thương cảm hay ô nhục.
Cô bước ra ngoài, nghe tiếng cánh cửa đóng lại đằng sau lưng, và rồi tiếng rít kèn kẹt của then cửa chốt lại vang lên.
Stephen bật thốt khi anh nhìn thấy cô. Anh nhảy khỏi ngựa để chạy về phía cô trong lúc Faust, Lucien và Chiristien đều đồng loạt tuốt gươm của họ sẵn sàng cho một cuộc chiến.
Cô biết mình trông phải tệ lắm. Viên đá sắc nhọn đã cứa rách da phần dưới mắt trái, và cô cảm giác máu chảy tràn trên má mình. Hàm cô nhức nhối, chắc có lẽ nó đã bắt đầu sưng lên và bầm tím.
“Công nương, chuyện gì xảy ra với cô vậy?” Stephen hoảng hốt.
“Tôi ổn mà,” cô trả lời, giọng nói mạnh mẽ một cách đáng ngạc nhiên, “nhưng ta phải đi ngay thôi.”
“Cô đang chảy máu!” Mặt Christien đỏ lên vì giận dữ khi anh tiến thẳng về phía cánh cổng đã đóng kín. “Ai làm việc này với cô vậy? Chúng tôi sẽ giết hắn.”
“Không, anh sẽ không quay vào tu viện nữa,” cô yêu cầu.
Faust cởi áo choàng của mình ra và dấp một chút nước lấy từ cái túi da. Cúi xuống từ trên lưng ngựa, anh đưa tấm vải ướt cho Gabrielle. “Có đau không?” anh hỏi.
“Không,” cô cam đoan với anh, và nhanh chóng lau vết máu trên má. “Tôi sẽ kể hết mọi chuyện, nhưng làm ơn, chúng ta phải rời khỏi đây nhanh lên.”
Họ nghe thấy trong giọng nói của cô sự khẩn nài và không hỏi lại nữa. Stephen nhấc cô lên lưng Rogue, trao cho cô dây cương, sau đó mới lên ngựa của anh. Cho là cô muốn bắt kịp đoàn người của cha cô, anh tiến về phía nam.
“Không,” cô kêu lên thảng thốt. “Chúng ta phải đi về phía bắc.”
“Cha cô sẽ không…” Lucien bắt đầu.
“Anh không hiểu. NẾu những nam tước kia thay đổi ý định và nhất quyết đưa tôi đến chỗ nhà vua… Vua John của họ,” cô chữa lại, “họ sẽ tìm thấy chúng ta ở phía Nam. Họ sẽ không bao giờ thấy chúng ta lẩn trốn ở trong rừng.”
“Nhưng tại sao…” Stephen mở lời.
“KHông hỏi nữa,” cô lên tiếng. “Khi nào chúng ta đi khỏi đây rồi, tôi sẽ giải thích.”
Stephen gật đầu. “Vậy chúng ta rẽ sang phía Bắc.”
Christien là người cưỡi ngựa đi cuối cùng trong đòan và là người đầu tiên cảm giác được mặt đất dưới chân anh rung chuyển. Những người Cao nguyên từ dưới đồi đang theo sau họ. Anh gọi những người khác thúc ngựa chạy lên trước.
Khi cô quay đầu lại và thấy một bầy người đang tới gần, Gabrielle hoảng sợ, nghĩ rằng kẻ thù đang đuổi theo cô. Nhưng khi gần hơn nữa, cô nhận ra hai người đàn ông dẫn đầu: Buchanan và MacHugh. Họ trông thật hoang dại, dữ tợn, và đầy kiêu hãnh… cả nguy hiểm nữa. Một cảnh tượng thật hoành tráng: giống như một tia chớp, rất đẹp khi quan sát từ xa nhưng lại gần thì quả là kinh khiếp.
Tiếng vó ngựa nện thình thịch ù cả tai.
“Hãy để họ qua,” cô hét lên với đám cận vệ. Cô điều khiển Rogue né sang trái rộng đường cho những người Highland, nhưng họ không vòng qua. Gabrielle thúc ngựa phi nước đại, nhưng họ tiến sát đến, quây cô cùng đám cận vệ vào giữa, phủ lên quanh họ một màn sương bụi mờ mịt. Bị co cụm trong vòng vây những chiến binh, họ vượt qua một ngọn đồi và tiến đến ngọn đồi tiếp theo.
Đứng từ tu viện nhìn ra chỉ thấy bọn họ đang quay trở về. Gabrielle cùng đội cận vệ hòan toàn được che chắn rất kín đáo.
Đó là ý định của họ? Cô quả thực nhẹ nhõm và hàm ơn khi càng lúc càng tránh xa khỏi đám nam tước, cô sẽ không lo về động cơ của những ngừơi Highland. Ngòai ra, cô đã phát hiện thấy Cha Gelroy đang lọc cọc trên lưng con ngựa của ông. Vẻ nhăn nhó hiện trên khuôn mặt, vị linh mục tội nghiệp bám chặt vào cái mấu nhô ra ở yên ngựa như bám vào phao cứu sinh. Nếu bất kì ai trong số họ có ý định gây hại, sao họ lại mang theo một linh mục để chứng kiến những việc làm xấu xa của họ?
Họ đổi hướng về phía tây bắc. Khi tiến đến giáp ranh vùng đất Finney’s Flat, sau hai giờ đồng hồ cưỡi ngựa từ tu viện, cô nghe thấy một người hét lên rằng họ đã vào đất của Buchanan. Rogue thực sự đến lúc cần phải nghỉ ngơi, còn Gabrielle sẽ không thúc con ngựa của mình đi thêm nữa mà không cho nó thời gian dừng lại nghỉ ngơi.
Cô lấy làm ngạc nhiên vì những người Cao nguyên không giẫm nát mình khi cô đột ngột thắng lại. Họ dừng theo cô, nhưng trước khi cô kịp xuống ngựa, họ đã đứng dưới đất, vây một vòng xung quanh cô.
Đám cận vệ của cô đứng thẳng người, chờ đợi diễn tiến sắp tới. Bàn tay họ thõng xuống hai bên thân mình, nhưng tư thế không hề thoải mái. Họ biết nếu có tỏ ra hành động chạm vào thanh gươm đeo trên người, thì hẳn đó phải là hành động cuối cùng trong cuộc đời trần thế của họ. Những chiến binh vùng Highland sẽ giết người để bảo vệ lãnh chúa của họ, cũng giống như đám cận vệ sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng vì công nương của họ. Chừng nào nhưng kẻ cao nguyên còn không chạm đến họ, họ sẽ vẫn không bày tỏ động thái gì.
Cảm nhận đám vệ sĩ của cô sẽ không lùi bước, thì chẳng lí gì bao nhiêu người đàn ông kia lại không ào lên, Gabrielle lo lắng cho sự sống của họ. Cô nghe thấy một người Highland ra lệnh lùi lại. Cô mong đó chính là gã Buchanan hoang dã, nhưng khi những người lính tách ra, cô thấy người đó không phải là người họ hàng của cô mà là một vị lãnh chúa khác, kẻ độc ác đã chào đón người em trai bằng chính nắm đấm của mình.
Anh to lớn và có vẻ ngoài dữ tợn như cô còn nhớ, nhưng còn điều gì đó ở anh làm cô sửng sốt. Thậm chí anh còn có thể gọi là đẹp trai, nếu như người ta thích một kiểu người gồ ghề, đầy sẹo. Cô thì không. Nhưng thứ mà cô thực sự thích ở vẻ ngoài của anh, đó chính là màu tóc vàng ánh đỏ. Mái tóc viền ngoài một khuôn mặt lạnh lùng và cứng nhắc, khiến cô gợi nhớ đến một người Viking từ trong những câu chuyện xa xưa.
Colm MacHugh ngừng lại sau khi bước một bước tới chỗ Stephen. Hai người đàn ông giương mắt đánh giá lẫn nhau, rồi Colm ra lệnh. “Tránh ra.”
Stephen không hề xê dịch đến một inch. Colm ít nhất cũng cao hơn cả một cái đầu và vạm vỡ hơn nhiều, nhưng người cận vệ không hề nao núng. Anh không nhận lệnh của ai khác ngoài LadyGabrielle. Faust và Christien cùng lúc tiến lên đứng cạnh Stephen, trong lúc Lucien đứng lùi xuống đằng sau cô.
Brodick nhập cùng Colm khi Gabrielle lên tiếng. “Họ không làm hại chúng ta đâu.”
Một phần trong cô thực sự tin là thật, rằng những người Highland đã theo cô để hỗ trợ chứ không hề gây thiệt hại cho cô. Dù vậy, sau sự khiếp sợ của ngày hôm nay, moi chuyện đều có thể xảy ra.
“Hãy tránh ra để tôi nói chuyện cùng bọn họ,” cô ra lệnh.
Đám cận vệ không hề dịch chuyển mà chỉ thận trọng đưa mắt dõi theo những người Highland.
“Mấy người nói tiếng gì?” Brodick hỏi bằng tiếng Gaelic.
Cô trả lời nhã nhặn. “Ngôn ngữ quê hương mẹ tôi, St. Biel.”
Cô sử dụng ngôn ngữ của họ thật thành thạo. Brodick đồ là cha cô đã dạy cho cô. Vợ anh, Gillian, sẽ học được nhiều từ Gabrielle. Người của anh thi thoảng vẫn cau mày khi cô trò chuyện với bọn họ.
Quay sang Colm, anh nhận xét. ‘Cô ấy không hoàn toàn là người Anh, chỉ một nửa thôi.”
Lí do vì sao Brodick nghĩ thế chẳng liên quan gì đến Colm. Nửa hay không nửa với anh cũng như nhau hết. Phản ứng đáp trả của Colm chỉ là một cái nhún vai hờ hững.
Brodick bước tới chỗ Gabrielle. Khi cận vệ của cô nhúc nhích, anh trừng mắt nhìn họ. Đám tùy tùng của anh cũng bước lên, sẵn sàng trong tư thế tấn công.
“Đủ rồi!” Gabrielle hô to. Cô đưa tay lên và lặp lại mệnh lệnh của mình. “Đủ rồi.”
Vì cô nói bằng tiếng Gaelic, thật rõ ràng với Brodick và Colm rằng cô không ra lệnh cho đội cận vệ của cô mà cho những người lính của họ. Sự quyết đoán của cô khiến Brodick thích thú, nhưng lại làm Colm cáu tiết.
Chỉ sau tín hiệu của hai vị lãnh chúa, những người lính mới lùi lại, nhưng tất cả bọn họ đều chăm chú theo dõi động thái của những kẻ bảo vệ cô. Gabrielle nghĩ có lẽ họ đang chờ đợi một cơ hội để được xông lên.
“Cô có biết chúng tôi là ai không?” Brodick hỏi.
Cô gật đầu. “Anh là gã… phải nói cho đúng thì anh là họ hàng của tôi, lãnh chúa Buchanan. Tôi đã nghe kể nhiều về anh.” Lời bình luận không hề làm cho vẻ mặt cáu kỉnh của anh biến mất. “ Những câu chuyện về sự khéo léo và sức mạnh của anh gây ấn tượng sâu sắc nhất.”
Hai tay anh vòng ra sau lưng và nắm chặt lại. “Ai kể cho cô nghe vậy?”
“Cha tôi, nam tước Geoffrey.”
“Thế thì những câu chuyện đó có thật. Ông ấy không nói dối.”
Cô biết mình sẽ phải thừa nhận một vị lãnh chúa khác nữa, và một cơn rùng mình khiếp đảm xuyên qua khi cô quay người và bắt gặp ánh mắt hung bạo của MacHugh.
“Tôi cũng biết anh là ai.”
Phản ứng của anh chỉ là một bên lông mày khẽ nhướng lên dò hỏi. Cô không hề bị anh làm cho thoái chí. “Anh là Lãnh chúa MacHugh, và anh chào đón em mình bằng một cái cách thật bất thường.”
Colm không hiểu lời cô. “Tôi chào đón em mình làm sao?”
“Bằng nắm đấm của anh.”
À. Thế là cô đã quan sát Liam rời khỏi cái tu viện đó.
Trong một giây ngắn ngủi Gabrielle nhìn thấy một tia ấm áp lóe lên trong mắt anh. Điều đó đủ để cô nhận ra anh không hoàn tòan là một kẻ máu lạnh.
Cha Gelroy quảy quả xông tới. Ông cúi người chào Gabrielle và sau đó quay sang Colm. “Lãnh chúa MacHugh, đây là những người tốt đã bảo vệ em trai anh ở tu viện trong lúc các vết thương của cậu ấy hồi phục lại. Tôi đã đề cập tới họ lúc trước, nhưng tôi muốn chắc chắn rằng anh không quên.”
Vị linh mục rốt cuộc cũng đã gom được chút cam đảm ít ỏi trong ông, Colm nghĩ bụng. Gelroy dám nhắc anh rằng anh nợ những người này lòng biết ơn của mình. Colm ghét phải nợ nần người khác. Món nợ lúc nào mà chẳng nặng chình chịch cho đến khi nó được đáp trả lại.
Anh không cám ơn đám cận vệ, nhưng gật đầu ra hiệu thừa nhận việc họ đã làm. Những người Buchanan và MacHugh khác, nghe được chuyện vị linh mục vừa kể, cũng thả lỏng bản thân lại.
“Có ai tìm cách hãm hại em trai tôi trong lúc các anh đang bảo vệ cậu ấy không?” Anh hỏi cả bốn người.
Gabrielle định trả lời là không, nhưng rồi quyết định nên để cho họ tự nói chuyện với nhau thì hơn.
“Stephen, có ai định làm hại Liam trong lúc anh hoặc những người khác bảo vệ cho cậu ấy không?”
Anh lưỡng lự trước khi đáp lại, sau đó gật nhanh. “Hai kẻ đã tới vào đêm đầu tiên.”
“Anh ta nói gì vậy?” Brodick hỏi Gabrielle.
Gabrielle sửng sốt vì câu nói của người cận vệ đến nỗi lờ cả Brodick đi. “Sao anh không nói với tôi?”
“Chúng tôi cảm thấy không cần thiết phải báo cho cô biết.” Lucien đáp.
“Cô đã yêu cầu chúng tôi bảo vệ anh ta, và đó là điều chúng tôi đã làm.” Stephen nói.
Bordick cùng Colm đã chờ câu trả lời đủ lâu rồi đây.
“Anh sẽ kể cho chúng tôi nghe bọn chúng đã nói gì.” Colm ra lệnh.
Cô nhanh chóng mở lời xin lỗi và yêu cầu Stephen cùng những người khác phải nói chuyện trực tiếp với các lãnh chúa.
Stephen quay sang Colm nói bằng tiếng Gaelic. “Lãnh chúa MacHugh, hai kẻ đã đến với em trai anh vào đêm đầu tiên chúng tôi canh gác cho cậu ấy.”
Nếu hai lãnh chúa có sửng sốt vì các cận vệ của Gabrielle cũng sử dụng ngôn ngữ của họ một cách thành thạo thì họ chẳng để lộ ra. Colm khoanh tay chờ lời giải thích rõ ràng hơn.
“Chúng ăn vận như những nhà tu hành, nhưng lại mang theo dao dấu trong tay áo.”
“Lucien và tôi đã theo dõi chúng,” Christien giải thích.
“Chúng tôi đợi cho đến khi chắc chắn chúng định ám sát em trai anh trước khi chúng tôi hành động,” Lucien nói.
“Thế các anh làm gì khi phát hiện ra chuyện chúng sắp làm?” Brodick hỏi.
“Chúng tôi giết chết chúng,” Christien thẳng thừng đáp.
Colm gật đầu tán thành. “Chúng có chuyện trò hay gọi tên nhau không?” anh hỏi.
“Chúng có để lộ về nơi chúng đến hay kẻ đã gửi chúng đến?” Brodick hỏi.
“Không,” Lucien đáp. “Chúng nói thứ tiếng của các anh, nhưng khác với cách các anh nói.”
“Tả hình dáng chúng thử xem,” Brodick ra lệnh.
Lucien tả hai kẻ có mái tóc dài và hàm râu quai nón, lực lưỡng nhưng không quá cao.
Sau khi kết thúc, Christien thêm vào. “Chúng hoàn toàn bình thường.”
“Không có kí hiệu gì trên da hay trên vũ khí cả,” Lucien giải thích.
“Em trai tôi ngủ suốt trận đánh nhau hả?” Colm hỏi.
Câu hỏi làm Christien bực mình. “Chả đánh đấm gì sất. Chúng tôi không cho chúng có thời giờ mà đánh nhau.”
“Vậy là một cuộc đột kích bất ngờ,” Brodick gật đầu tán thành.
“Không,” Lucien đáp, “Chúng nhìn thấy chúng tôi nhào tới.”
Colm ngưỡng mộ tính cách ngạo mạn của bọn họ. “Các anh đã làm gì với các thi thể vậy?”
“Chúng tôi không thể để Liam lại một mình, vì thế đã đặt hai thi thể trong góc phòng cho đến khi Stephen và Faust đến thay ca.” Christien nói. “Sau đó, Lucien và tôi mang chúng ra ngoài khu vực tu viện và vứt ngoài hẻm núi. Trời vẫn còn tối, chắc không ai nhìn thấy.”
“Chúng tôi có lèn đất lên, nhưng chắc giờ đám thú rừng đã lục tung lên rồi,”
Cuộc đối chất còn tiếp tục, nhưng Gabrielle không chú tâm đến nữa. Cô vẫn đang quay cuồng trước sự thú nhận vô tâm của đám cận vệ về việc giết chết hai kẻ đột nhập. Trung thực mà nói, cô không nghĩ mình có thể tiếp nhận thêm cú sốc nào nữa. Cô đang kiệt sức; việc cô muốn làm bây giờ là tìm được nơi nào đó yên tĩnh và ngồi xuống một lúc. Thế giới xung quanh cô đang đảo lộn, cô cần thời gian để sắp xếp lại những sự kiện kinh khủng vừa diễn ra trong ngày hôm nay trước khi cô dự tính những việc khác.
Có khả năng những sự kiện kinh hoàng này sẽ còn mất nhiều thời giờ hơn nữa.
Rõ ràng là cuộc chất vấn của hai vị lãnh chúa đã đến hồi kết thúc, cô gọi Stephen. “Tôi xin phép được nói đôi lời?” cô yêu cầu.
Gabrielle dẫn Stephen cách xa khỏi đám người còn lại để tránh bị nghe lỏm, nhưng để cho hoàn toàn chắc ăn, cô nói bằng thứ ngôn ngữ xứ St. Biel.
“Tại sao anh không kể cho tôi chuyện về những kẻ tấn công?”
“Xin lỗi, công nương, nhưng tôi cảm thấy nếu thi thể bọn chúng bị phát hiện, cô sẽ an tòan hơn khi không biết điều gì hết.”
“Các anh có nhận ra chúng không? Chúng đến từ Finney’s Flat hả?”
“Chúng tôi đều nhìn qua chúng, nhưng không người nào nghĩ vậy cả. Hãy nhớ này, công nương, cô là người duy nhất biết mặt bọn chúng.”
“Sự mô tả mà tôi vừa nghe được từ Lucien không giống bất kì kẻ nào tôi đã thấy. Dẫu vậy, tôi nghĩ có khi chúng đã theo chúng ta đến tận tu viện.”
Stephen lắc đầu. “Không thể nào. Christien đã xóa hết dấu vết để chúng ta không bị lần theo. Nếu có, anh ấy đã nhìn thấy chúng.”
“Vậy tại sao bọn chúng lại biết được Liam đã ở đó?”
“Ai đó hẳn đã trông thấy cậu ta, hoặc chứng kiến khiêng cậu ta vào trong tu viện. Khó mà giữ bí mật ở một nơi rộng lớn như thế với cả đám người lạ cứ đi ra đi vào.”
“Ừ thì thế, nhưng giờ anh ta an toàn rồi, phải không? Đó mới là chính yếu.”
“Còn cô, Công nương? Theo như những vết cắt và bầm tím mà tôi biết, tôi cho là cô không hề an toàn. Cô sẽ kể cho tôi chuyện đã xảy ra chứ?”
Khiếp sợ, cô thú nhận với Stephen chuyện đã bại lộ trong sân. Cô không thể nào nhìn vào anh khi cô lặp lại những cái tên gọi bẩn thỉu mà cô bị gán cho, giọng cô vỡ òa khi nhắc đến người linh mục đã khẳng định câu chuyện của Isla là thật.
Stephen cũng dẫn đến một kết luận tương tự như cô, anh lên tiếng. “Anh ta hẳn đã nhìn thấy cô khi cô trên đường tới chỗ Liam.”
Trong bốn người cận vệ, Stephen là thực tế nhất, và khi khủng hoảng xảy đến, anh điềm tĩnh nhất, nhưng anh không kìm được cơn giận dữ của mình. “Nhiệm vụ của chúng tôi là giữ cho cô được an toàn, Công nương, còn cô lại cố ý ghìm chúng tôi lại. Nếu chúng tôi mà biết chuyện đang xảy ra trong cái tu viện ấy…”
Cô cắt ngang. “Các anh sẽ bị giết chết vì nỗ lực bảo vệ cho tôi. Tôi không thể để điều đó xảy ra được.”
Phẫn nộ, anh sắc nhọn đáp. “Bảo vệ cô là trách nhiệm của chúng tôi.”
Christien, Lucien và Fause cùng chạy đến, Faust trông thật khó chịu khi thốt lên. “Stephen, anh đã to tiếng với LadyGabrielle đấy.”
“Khi anh nghe chuyện cô ấy vừa kể, anh sẽ hiểu được cơn giận của tôi. Bọn người đó dám ném đá vào cô ấy!” anh rít lên.
Gabrielle một lần nữa được cứu thoát khỏi việc phải hồi tưởng lại cơn ác mộng lúc Lãnh chúa MacHugh đầy cau có tiến lại gần.
“Tôi phải tìm hiểu xem em trai mình đã đến được tu viện đó bằng cách nào. Lúc ở đó, cô có nghe thấy gì không?”
Gabrielle trả lời. “Làm ơn, Lãnh chúa, chỉ vài người ít ỏi biết anh ấy đang ở trong phòng của tu sĩ. Có lẽ Liam sẽ nhớ được gì đó, tôi gợi ý rằng anh nên hỏi anh ấy thì hơn.”
Colm chuyển sự chú ý của mình sang bốn người cận vệ của cô. “Em trai tôi nói đã cố gắng trò chuyện với các anh. Tai sao không người nào trả lời? Liam nghĩ các anh không hiểu nó, nhưng vì rõ ràng các anh biết tiếng Gaelic, tôi muốn biết tại sao các anh lại không nói chuyện với nó.”
Faust liếc sang Stephen. Nhận được cái gật đầu khích lệ, anh đáp lại. “Chúng tôi không muốn.”
Một tiếng đồng hồ trước cô còn là Lady Gabrielle, con gái Nam tước Geoffrey xứ Wellingshire và là LadyGenevieve của St. Biel, được yêu thương, hạnh phúc và hy vọng tràn đầy vào một tương lai tươi sáng. Nhưng giờ Gabrielle lại bị căm ghét, bị đối xử giống như một kẻ cùi hủi, và tương lai thì mờ mịt.
Đón nhận việc đó thật quá sức. Ngay lúc này đây làm sao để sống sót mới là chính yếu. Cô phải tìm được nơi nào đó an toàn dành cho mình và đội cận vệ của cô. Và dù trong tâm trí còn chưa xác định được một nơi chốn trú chân, cô vẫn muốn tránh càng xa càng tốt khỏi đám nam tước tàn bạo hết mức và bầy lũ tay sai của bọn chúng. Sau đó có lẽ cô sẽ tỉnh táo mà suy nghĩ đến những chuyện vừa mới xảy ra.
Tuy thế, trước hết cô cần có thời giờ để trấn tĩnh lại và làm dịu đi trái tim đang đập điên cuồng của mình. Cô khó mà thở được. Những kẻ lạ cứ gào thét vào cô những cái tên gọi tục tĩu bẩn thỉu khi cô đi qua họ trên đoạn đường tưởng chừng như dài vô tận để ra đến cổng.
Sự nhục mạ và nỗi ê chề khiến cô không chịu nổi. Cô phải vận hết sức tập trung của mình để không bộc lộ ra bất cứ cảm xúc nào trên khuôn mặt. Bứơc chân không hề vội vã – cho dù có Chúa mới biết cô muốn chạy làm sao – và cô không cho phép mình rơi nước mắt, vì làm thế sẽ có chuyện để cho cái đám đông cuồng loạn này tràn đầy thỏa mãn và hả hê. Lòng tự trọng là tất cả mà cô có hiện giờ. Cô sẽ không để cho ai tước đoạt nó khỏi cô.
Một bên mặt cô rát bỏng vì cú đánh vừa rồi. Cô đã thấy nắm tay đó vung lên và đã cố gắng lùi lại để tránh khỏi kẻ tấn công, một gã đàn ông cục súc khuôn mặt xấu xí đầy những vết nhọ lem luốc, nhưng gã đã áp sát cô và không cho cô chống cự. May mắn thay, cô đã quay đầu sang ngang để làm giảm bớt sức mạnh của cú đánh. Gã to và nặng gấp đôi cô. Nếu không tránh kịp, hẳn nắm tay đó sẽ khiến quai hàm cô vỡ tan.
“Đừng làm hại cô ta,” Coswold rít lên vừa lúc nắm tay của kẻ tấn công dội đến.
Cú đấm làm cô choáng váng, và cô té ngửa ngay khi một hòn đá văng tới từ đằng sau. Cô nhanh chóng giữ thăng bằng và bước tiếp. Một viên đá khác, rồi lại tiếp nữa ném thẳng vào cô. Dù trong tình trạng sững sờ, cô vẫn nghe thấy tiếng hét của ngài nam tước. Làm hại cô? Thật là một mệnh lệnh lố bịch. Coswold, Isla, và Percy đã phá tan thanh danh và chà đạp lên lòng tự trọng của cô. Cô đã bị tước bỏ đi mọi thứ của mình. Trong con mắt của người dân, cô không còn tồn tại, và cũng chẳng thuộc về bất cứ nơi nào. Có khác gì đâu?
Cha trưởng đang đợi cô. Ông kéo cửa mở ra, đầu cúi thấp và ông thì thầm, “Chúa luôn ở bên con.”
Ông đã tin những lời nói dối về cô? Lấp lánh giọt nước trong mắt ông, nhưng cô không thể nói liệu chúng có phải nước mắt của sự thương cảm hay ô nhục.
Cô bước ra ngoài, nghe tiếng cánh cửa đóng lại đằng sau lưng, và rồi tiếng rít kèn kẹt của then cửa chốt lại vang lên.
Stephen bật thốt khi anh nhìn thấy cô. Anh nhảy khỏi ngựa để chạy về phía cô trong lúc Faust, Lucien và Chiristien đều đồng loạt tuốt gươm của họ sẵn sàng cho một cuộc chiến.
Cô biết mình trông phải tệ lắm. Viên đá sắc nhọn đã cứa rách da phần dưới mắt trái, và cô cảm giác máu chảy tràn trên má mình. Hàm cô nhức nhối, chắc có lẽ nó đã bắt đầu sưng lên và bầm tím.
“Công nương, chuyện gì xảy ra với cô vậy?” Stephen hoảng hốt.
“Tôi ổn mà,” cô trả lời, giọng nói mạnh mẽ một cách đáng ngạc nhiên, “nhưng ta phải đi ngay thôi.”
“Cô đang chảy máu!” Mặt Christien đỏ lên vì giận dữ khi anh tiến thẳng về phía cánh cổng đã đóng kín. “Ai làm việc này với cô vậy? Chúng tôi sẽ giết hắn.”
“Không, anh sẽ không quay vào tu viện nữa,” cô yêu cầu.
Faust cởi áo choàng của mình ra và dấp một chút nước lấy từ cái túi da. Cúi xuống từ trên lưng ngựa, anh đưa tấm vải ướt cho Gabrielle. “Có đau không?” anh hỏi.
“Không,” cô cam đoan với anh, và nhanh chóng lau vết máu trên má. “Tôi sẽ kể hết mọi chuyện, nhưng làm ơn, chúng ta phải rời khỏi đây nhanh lên.”
Họ nghe thấy trong giọng nói của cô sự khẩn nài và không hỏi lại nữa. Stephen nhấc cô lên lưng Rogue, trao cho cô dây cương, sau đó mới lên ngựa của anh. Cho là cô muốn bắt kịp đoàn người của cha cô, anh tiến về phía nam.
“Không,” cô kêu lên thảng thốt. “Chúng ta phải đi về phía bắc.”
“Cha cô sẽ không…” Lucien bắt đầu.
“Anh không hiểu. NẾu những nam tước kia thay đổi ý định và nhất quyết đưa tôi đến chỗ nhà vua… Vua John của họ,” cô chữa lại, “họ sẽ tìm thấy chúng ta ở phía Nam. Họ sẽ không bao giờ thấy chúng ta lẩn trốn ở trong rừng.”
“Nhưng tại sao…” Stephen mở lời.
“KHông hỏi nữa,” cô lên tiếng. “Khi nào chúng ta đi khỏi đây rồi, tôi sẽ giải thích.”
Stephen gật đầu. “Vậy chúng ta rẽ sang phía Bắc.”
Christien là người cưỡi ngựa đi cuối cùng trong đòan và là người đầu tiên cảm giác được mặt đất dưới chân anh rung chuyển. Những người Cao nguyên từ dưới đồi đang theo sau họ. Anh gọi những người khác thúc ngựa chạy lên trước.
Khi cô quay đầu lại và thấy một bầy người đang tới gần, Gabrielle hoảng sợ, nghĩ rằng kẻ thù đang đuổi theo cô. Nhưng khi gần hơn nữa, cô nhận ra hai người đàn ông dẫn đầu: Buchanan và MacHugh. Họ trông thật hoang dại, dữ tợn, và đầy kiêu hãnh… cả nguy hiểm nữa. Một cảnh tượng thật hoành tráng: giống như một tia chớp, rất đẹp khi quan sát từ xa nhưng lại gần thì quả là kinh khiếp.
Tiếng vó ngựa nện thình thịch ù cả tai.
“Hãy để họ qua,” cô hét lên với đám cận vệ. Cô điều khiển Rogue né sang trái rộng đường cho những người Highland, nhưng họ không vòng qua. Gabrielle thúc ngựa phi nước đại, nhưng họ tiến sát đến, quây cô cùng đám cận vệ vào giữa, phủ lên quanh họ một màn sương bụi mờ mịt. Bị co cụm trong vòng vây những chiến binh, họ vượt qua một ngọn đồi và tiến đến ngọn đồi tiếp theo.
Đứng từ tu viện nhìn ra chỉ thấy bọn họ đang quay trở về. Gabrielle cùng đội cận vệ hòan toàn được che chắn rất kín đáo.
Đó là ý định của họ? Cô quả thực nhẹ nhõm và hàm ơn khi càng lúc càng tránh xa khỏi đám nam tước, cô sẽ không lo về động cơ của những ngừơi Highland. Ngòai ra, cô đã phát hiện thấy Cha Gelroy đang lọc cọc trên lưng con ngựa của ông. Vẻ nhăn nhó hiện trên khuôn mặt, vị linh mục tội nghiệp bám chặt vào cái mấu nhô ra ở yên ngựa như bám vào phao cứu sinh. Nếu bất kì ai trong số họ có ý định gây hại, sao họ lại mang theo một linh mục để chứng kiến những việc làm xấu xa của họ?
Họ đổi hướng về phía tây bắc. Khi tiến đến giáp ranh vùng đất Finney’s Flat, sau hai giờ đồng hồ cưỡi ngựa từ tu viện, cô nghe thấy một người hét lên rằng họ đã vào đất của Buchanan. Rogue thực sự đến lúc cần phải nghỉ ngơi, còn Gabrielle sẽ không thúc con ngựa của mình đi thêm nữa mà không cho nó thời gian dừng lại nghỉ ngơi.
Cô lấy làm ngạc nhiên vì những người Cao nguyên không giẫm nát mình khi cô đột ngột thắng lại. Họ dừng theo cô, nhưng trước khi cô kịp xuống ngựa, họ đã đứng dưới đất, vây một vòng xung quanh cô.
Đám cận vệ của cô đứng thẳng người, chờ đợi diễn tiến sắp tới. Bàn tay họ thõng xuống hai bên thân mình, nhưng tư thế không hề thoải mái. Họ biết nếu có tỏ ra hành động chạm vào thanh gươm đeo trên người, thì hẳn đó phải là hành động cuối cùng trong cuộc đời trần thế của họ. Những chiến binh vùng Highland sẽ giết người để bảo vệ lãnh chúa của họ, cũng giống như đám cận vệ sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng vì công nương của họ. Chừng nào nhưng kẻ cao nguyên còn không chạm đến họ, họ sẽ vẫn không bày tỏ động thái gì.
Cảm nhận đám vệ sĩ của cô sẽ không lùi bước, thì chẳng lí gì bao nhiêu người đàn ông kia lại không ào lên, Gabrielle lo lắng cho sự sống của họ. Cô nghe thấy một người Highland ra lệnh lùi lại. Cô mong đó chính là gã Buchanan hoang dã, nhưng khi những người lính tách ra, cô thấy người đó không phải là người họ hàng của cô mà là một vị lãnh chúa khác, kẻ độc ác đã chào đón người em trai bằng chính nắm đấm của mình.
Anh to lớn và có vẻ ngoài dữ tợn như cô còn nhớ, nhưng còn điều gì đó ở anh làm cô sửng sốt. Thậm chí anh còn có thể gọi là đẹp trai, nếu như người ta thích một kiểu người gồ ghề, đầy sẹo. Cô thì không. Nhưng thứ mà cô thực sự thích ở vẻ ngoài của anh, đó chính là màu tóc vàng ánh đỏ. Mái tóc viền ngoài một khuôn mặt lạnh lùng và cứng nhắc, khiến cô gợi nhớ đến một người Viking từ trong những câu chuyện xa xưa.
Colm MacHugh ngừng lại sau khi bước một bước tới chỗ Stephen. Hai người đàn ông giương mắt đánh giá lẫn nhau, rồi Colm ra lệnh. “Tránh ra.”
Stephen không hề xê dịch đến một inch. Colm ít nhất cũng cao hơn cả một cái đầu và vạm vỡ hơn nhiều, nhưng người cận vệ không hề nao núng. Anh không nhận lệnh của ai khác ngoài LadyGabrielle. Faust và Christien cùng lúc tiến lên đứng cạnh Stephen, trong lúc Lucien đứng lùi xuống đằng sau cô.
Brodick nhập cùng Colm khi Gabrielle lên tiếng. “Họ không làm hại chúng ta đâu.”
Một phần trong cô thực sự tin là thật, rằng những người Highland đã theo cô để hỗ trợ chứ không hề gây thiệt hại cho cô. Dù vậy, sau sự khiếp sợ của ngày hôm nay, moi chuyện đều có thể xảy ra.
“Hãy tránh ra để tôi nói chuyện cùng bọn họ,” cô ra lệnh.
Đám cận vệ không hề dịch chuyển mà chỉ thận trọng đưa mắt dõi theo những người Highland.
“Mấy người nói tiếng gì?” Brodick hỏi bằng tiếng Gaelic.
Cô trả lời nhã nhặn. “Ngôn ngữ quê hương mẹ tôi, St. Biel.”
Cô sử dụng ngôn ngữ của họ thật thành thạo. Brodick đồ là cha cô đã dạy cho cô. Vợ anh, Gillian, sẽ học được nhiều từ Gabrielle. Người của anh thi thoảng vẫn cau mày khi cô trò chuyện với bọn họ.
Quay sang Colm, anh nhận xét. ‘Cô ấy không hoàn toàn là người Anh, chỉ một nửa thôi.”
Lí do vì sao Brodick nghĩ thế chẳng liên quan gì đến Colm. Nửa hay không nửa với anh cũng như nhau hết. Phản ứng đáp trả của Colm chỉ là một cái nhún vai hờ hững.
Brodick bước tới chỗ Gabrielle. Khi cận vệ của cô nhúc nhích, anh trừng mắt nhìn họ. Đám tùy tùng của anh cũng bước lên, sẵn sàng trong tư thế tấn công.
“Đủ rồi!” Gabrielle hô to. Cô đưa tay lên và lặp lại mệnh lệnh của mình. “Đủ rồi.”
Vì cô nói bằng tiếng Gaelic, thật rõ ràng với Brodick và Colm rằng cô không ra lệnh cho đội cận vệ của cô mà cho những người lính của họ. Sự quyết đoán của cô khiến Brodick thích thú, nhưng lại làm Colm cáu tiết.
Chỉ sau tín hiệu của hai vị lãnh chúa, những người lính mới lùi lại, nhưng tất cả bọn họ đều chăm chú theo dõi động thái của những kẻ bảo vệ cô. Gabrielle nghĩ có lẽ họ đang chờ đợi một cơ hội để được xông lên.
“Cô có biết chúng tôi là ai không?” Brodick hỏi.
Cô gật đầu. “Anh là gã… phải nói cho đúng thì anh là họ hàng của tôi, lãnh chúa Buchanan. Tôi đã nghe kể nhiều về anh.” Lời bình luận không hề làm cho vẻ mặt cáu kỉnh của anh biến mất. “ Những câu chuyện về sự khéo léo và sức mạnh của anh gây ấn tượng sâu sắc nhất.”
Hai tay anh vòng ra sau lưng và nắm chặt lại. “Ai kể cho cô nghe vậy?”
“Cha tôi, nam tước Geoffrey.”
“Thế thì những câu chuyện đó có thật. Ông ấy không nói dối.”
Cô biết mình sẽ phải thừa nhận một vị lãnh chúa khác nữa, và một cơn rùng mình khiếp đảm xuyên qua khi cô quay người và bắt gặp ánh mắt hung bạo của MacHugh.
“Tôi cũng biết anh là ai.”
Phản ứng của anh chỉ là một bên lông mày khẽ nhướng lên dò hỏi. Cô không hề bị anh làm cho thoái chí. “Anh là Lãnh chúa MacHugh, và anh chào đón em mình bằng một cái cách thật bất thường.”
Colm không hiểu lời cô. “Tôi chào đón em mình làm sao?”
“Bằng nắm đấm của anh.”
À. Thế là cô đã quan sát Liam rời khỏi cái tu viện đó.
Trong một giây ngắn ngủi Gabrielle nhìn thấy một tia ấm áp lóe lên trong mắt anh. Điều đó đủ để cô nhận ra anh không hoàn tòan là một kẻ máu lạnh.
Cha Gelroy quảy quả xông tới. Ông cúi người chào Gabrielle và sau đó quay sang Colm. “Lãnh chúa MacHugh, đây là những người tốt đã bảo vệ em trai anh ở tu viện trong lúc các vết thương của cậu ấy hồi phục lại. Tôi đã đề cập tới họ lúc trước, nhưng tôi muốn chắc chắn rằng anh không quên.”
Vị linh mục rốt cuộc cũng đã gom được chút cam đảm ít ỏi trong ông, Colm nghĩ bụng. Gelroy dám nhắc anh rằng anh nợ những người này lòng biết ơn của mình. Colm ghét phải nợ nần người khác. Món nợ lúc nào mà chẳng nặng chình chịch cho đến khi nó được đáp trả lại.
Anh không cám ơn đám cận vệ, nhưng gật đầu ra hiệu thừa nhận việc họ đã làm. Những người Buchanan và MacHugh khác, nghe được chuyện vị linh mục vừa kể, cũng thả lỏng bản thân lại.
“Có ai tìm cách hãm hại em trai tôi trong lúc các anh đang bảo vệ cậu ấy không?” Anh hỏi cả bốn người.
Gabrielle định trả lời là không, nhưng rồi quyết định nên để cho họ tự nói chuyện với nhau thì hơn.
“Stephen, có ai định làm hại Liam trong lúc anh hoặc những người khác bảo vệ cho cậu ấy không?”
Anh lưỡng lự trước khi đáp lại, sau đó gật nhanh. “Hai kẻ đã tới vào đêm đầu tiên.”
“Anh ta nói gì vậy?” Brodick hỏi Gabrielle.
Gabrielle sửng sốt vì câu nói của người cận vệ đến nỗi lờ cả Brodick đi. “Sao anh không nói với tôi?”
“Chúng tôi cảm thấy không cần thiết phải báo cho cô biết.” Lucien đáp.
“Cô đã yêu cầu chúng tôi bảo vệ anh ta, và đó là điều chúng tôi đã làm.” Stephen nói.
Bordick cùng Colm đã chờ câu trả lời đủ lâu rồi đây.
“Anh sẽ kể cho chúng tôi nghe bọn chúng đã nói gì.” Colm ra lệnh.
Cô nhanh chóng mở lời xin lỗi và yêu cầu Stephen cùng những người khác phải nói chuyện trực tiếp với các lãnh chúa.
Stephen quay sang Colm nói bằng tiếng Gaelic. “Lãnh chúa MacHugh, hai kẻ đã đến với em trai anh vào đêm đầu tiên chúng tôi canh gác cho cậu ấy.”
Nếu hai lãnh chúa có sửng sốt vì các cận vệ của Gabrielle cũng sử dụng ngôn ngữ của họ một cách thành thạo thì họ chẳng để lộ ra. Colm khoanh tay chờ lời giải thích rõ ràng hơn.
“Chúng ăn vận như những nhà tu hành, nhưng lại mang theo dao dấu trong tay áo.”
“Lucien và tôi đã theo dõi chúng,” Christien giải thích.
“Chúng tôi đợi cho đến khi chắc chắn chúng định ám sát em trai anh trước khi chúng tôi hành động,” Lucien nói.
“Thế các anh làm gì khi phát hiện ra chuyện chúng sắp làm?” Brodick hỏi.
“Chúng tôi giết chết chúng,” Christien thẳng thừng đáp.
Colm gật đầu tán thành. “Chúng có chuyện trò hay gọi tên nhau không?” anh hỏi.
“Chúng có để lộ về nơi chúng đến hay kẻ đã gửi chúng đến?” Brodick hỏi.
“Không,” Lucien đáp. “Chúng nói thứ tiếng của các anh, nhưng khác với cách các anh nói.”
“Tả hình dáng chúng thử xem,” Brodick ra lệnh.
Lucien tả hai kẻ có mái tóc dài và hàm râu quai nón, lực lưỡng nhưng không quá cao.
Sau khi kết thúc, Christien thêm vào. “Chúng hoàn toàn bình thường.”
“Không có kí hiệu gì trên da hay trên vũ khí cả,” Lucien giải thích.
“Em trai tôi ngủ suốt trận đánh nhau hả?” Colm hỏi.
Câu hỏi làm Christien bực mình. “Chả đánh đấm gì sất. Chúng tôi không cho chúng có thời giờ mà đánh nhau.”
“Vậy là một cuộc đột kích bất ngờ,” Brodick gật đầu tán thành.
“Không,” Lucien đáp, “Chúng nhìn thấy chúng tôi nhào tới.”
Colm ngưỡng mộ tính cách ngạo mạn của bọn họ. “Các anh đã làm gì với các thi thể vậy?”
“Chúng tôi không thể để Liam lại một mình, vì thế đã đặt hai thi thể trong góc phòng cho đến khi Stephen và Faust đến thay ca.” Christien nói. “Sau đó, Lucien và tôi mang chúng ra ngoài khu vực tu viện và vứt ngoài hẻm núi. Trời vẫn còn tối, chắc không ai nhìn thấy.”
“Chúng tôi có lèn đất lên, nhưng chắc giờ đám thú rừng đã lục tung lên rồi,”
Cuộc đối chất còn tiếp tục, nhưng Gabrielle không chú tâm đến nữa. Cô vẫn đang quay cuồng trước sự thú nhận vô tâm của đám cận vệ về việc giết chết hai kẻ đột nhập. Trung thực mà nói, cô không nghĩ mình có thể tiếp nhận thêm cú sốc nào nữa. Cô đang kiệt sức; việc cô muốn làm bây giờ là tìm được nơi nào đó yên tĩnh và ngồi xuống một lúc. Thế giới xung quanh cô đang đảo lộn, cô cần thời gian để sắp xếp lại những sự kiện kinh khủng vừa diễn ra trong ngày hôm nay trước khi cô dự tính những việc khác.
Có khả năng những sự kiện kinh hoàng này sẽ còn mất nhiều thời giờ hơn nữa.
Rõ ràng là cuộc chất vấn của hai vị lãnh chúa đã đến hồi kết thúc, cô gọi Stephen. “Tôi xin phép được nói đôi lời?” cô yêu cầu.
Gabrielle dẫn Stephen cách xa khỏi đám người còn lại để tránh bị nghe lỏm, nhưng để cho hoàn toàn chắc ăn, cô nói bằng thứ ngôn ngữ xứ St. Biel.
“Tại sao anh không kể cho tôi chuyện về những kẻ tấn công?”
“Xin lỗi, công nương, nhưng tôi cảm thấy nếu thi thể bọn chúng bị phát hiện, cô sẽ an tòan hơn khi không biết điều gì hết.”
“Các anh có nhận ra chúng không? Chúng đến từ Finney’s Flat hả?”
“Chúng tôi đều nhìn qua chúng, nhưng không người nào nghĩ vậy cả. Hãy nhớ này, công nương, cô là người duy nhất biết mặt bọn chúng.”
“Sự mô tả mà tôi vừa nghe được từ Lucien không giống bất kì kẻ nào tôi đã thấy. Dẫu vậy, tôi nghĩ có khi chúng đã theo chúng ta đến tận tu viện.”
Stephen lắc đầu. “Không thể nào. Christien đã xóa hết dấu vết để chúng ta không bị lần theo. Nếu có, anh ấy đã nhìn thấy chúng.”
“Vậy tại sao bọn chúng lại biết được Liam đã ở đó?”
“Ai đó hẳn đã trông thấy cậu ta, hoặc chứng kiến khiêng cậu ta vào trong tu viện. Khó mà giữ bí mật ở một nơi rộng lớn như thế với cả đám người lạ cứ đi ra đi vào.”
“Ừ thì thế, nhưng giờ anh ta an toàn rồi, phải không? Đó mới là chính yếu.”
“Còn cô, Công nương? Theo như những vết cắt và bầm tím mà tôi biết, tôi cho là cô không hề an toàn. Cô sẽ kể cho tôi chuyện đã xảy ra chứ?”
Khiếp sợ, cô thú nhận với Stephen chuyện đã bại lộ trong sân. Cô không thể nào nhìn vào anh khi cô lặp lại những cái tên gọi bẩn thỉu mà cô bị gán cho, giọng cô vỡ òa khi nhắc đến người linh mục đã khẳng định câu chuyện của Isla là thật.
Stephen cũng dẫn đến một kết luận tương tự như cô, anh lên tiếng. “Anh ta hẳn đã nhìn thấy cô khi cô trên đường tới chỗ Liam.”
Trong bốn người cận vệ, Stephen là thực tế nhất, và khi khủng hoảng xảy đến, anh điềm tĩnh nhất, nhưng anh không kìm được cơn giận dữ của mình. “Nhiệm vụ của chúng tôi là giữ cho cô được an toàn, Công nương, còn cô lại cố ý ghìm chúng tôi lại. Nếu chúng tôi mà biết chuyện đang xảy ra trong cái tu viện ấy…”
Cô cắt ngang. “Các anh sẽ bị giết chết vì nỗ lực bảo vệ cho tôi. Tôi không thể để điều đó xảy ra được.”
Phẫn nộ, anh sắc nhọn đáp. “Bảo vệ cô là trách nhiệm của chúng tôi.”
Christien, Lucien và Fause cùng chạy đến, Faust trông thật khó chịu khi thốt lên. “Stephen, anh đã to tiếng với LadyGabrielle đấy.”
“Khi anh nghe chuyện cô ấy vừa kể, anh sẽ hiểu được cơn giận của tôi. Bọn người đó dám ném đá vào cô ấy!” anh rít lên.
Gabrielle một lần nữa được cứu thoát khỏi việc phải hồi tưởng lại cơn ác mộng lúc Lãnh chúa MacHugh đầy cau có tiến lại gần.
“Tôi phải tìm hiểu xem em trai mình đã đến được tu viện đó bằng cách nào. Lúc ở đó, cô có nghe thấy gì không?”
Gabrielle trả lời. “Làm ơn, Lãnh chúa, chỉ vài người ít ỏi biết anh ấy đang ở trong phòng của tu sĩ. Có lẽ Liam sẽ nhớ được gì đó, tôi gợi ý rằng anh nên hỏi anh ấy thì hơn.”
Colm chuyển sự chú ý của mình sang bốn người cận vệ của cô. “Em trai tôi nói đã cố gắng trò chuyện với các anh. Tai sao không người nào trả lời? Liam nghĩ các anh không hiểu nó, nhưng vì rõ ràng các anh biết tiếng Gaelic, tôi muốn biết tại sao các anh lại không nói chuyện với nó.”
Faust liếc sang Stephen. Nhận được cái gật đầu khích lệ, anh đáp lại. “Chúng tôi không muốn.”
Tác giả :
Julie Garwood