Series Gia tộc Sullivan (Bạn Tình Của Tôi Là Ma Cà Rồng)
Chương 17: Ân ái
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những ngày sau đó, Chu Thụy dành hết thời gian của mình để chăm sóc cho Dylan. Cũng gặp được gia chủ gia tộc Sullivan, người ‘mẹ chồng’ trong suy nghĩ của cậu, vừa gặp Chu Thụy liền thất thố tới mức chọc cười ông. Diện mạo Dylan giống ông năm phần, nhưng trẻ hơn, trông ông như những người đàn ông đã bước vào tuổi trung niên, rất già dặn và nghiêm trang. Đứng cạnh Rufus quả thật là một sự chênh lệch lớn.
Chờ khi ở riêng với Dylan, Chu Thụy mới ấp úng: “Anh … ừm…” Như Dylan từng nói, ma cà rồng chỉ có một người bạn đời, vậy thì…: “Hai người nam làm sao có thể… sinh con được ạ?”
Hay anh Dylan là được nhận nuôi? Chu Thụy thầm nghĩ.
Nhưng dù cậu không nói ra thì Dylan chỉ nhìn vẻ mặt cậu cũng biết cậu muốn hỏi cái gì, bèn nhẹ tay kéo cậu vào lòng, ôm trong ngực mà vuốt ve: “Làm sao ấy hả?”
Anh trầm ngâm một lúc rồi hôn cái chóc lên gò má có chút xanh xao của cậu, cười nhẹ: “Thế nào? Muốn sanh con cho tôi rồi?”
Chu Thụy xấu hổ đẩy anh ra: “Anh đừng chọc em như vậy. Em, em không sanh được mà.”
Nếu được, cậu tình nguyện sanh cho anh mấy nhóc con nho nhỏ.
“Ha ha.” Cười hai tiếng, Dylan nắm lấy tay cậu, vừa bóp bóp vừa giải thích: “Ma cà rồng tìm bạn đời rất khó, đối tượng cũng không cố định là nam hay nữ. Em có nghĩ tới không? Nếu ý trung nhân là một người phụ nữ, vậy không có gì đáng nói. Thế còn ý trung nhân là nam thì sao? Cả nhà tôi đều gặp được ý trung nhân là nam thì phải duy trì nòi giống thế nào?”
Chu Thụy nhíu mày, có suy nghĩ nổ đầu cũng không ra được, không lẽ đi nhận con nuôi? Nhưng làm gì có con nuôi là ma cà rồng để nhận chứ!
Như biết cậu nghĩ tới cái gì, Dylan nói: “Nhận con nuôi cũng có, nhưng cực kỳ hiếm. Ma cà rồng có cách riêng để khiến bạn đời thụ thai, dù là nam hay nữ. Cho nên…” Dylan luồn tay vào trong áo Chu Thụy, vuốt ve cái bụng mềm của cậu: “Nếu em muốn, cũng có thể mang thai.”
Chu Thụy sửng sốt, sau đó thẹn thùng dụi đầu vào ngực anh, nhỏ giọng: “Thật ạ?”
“Thật. Nhưng mà xác suất thụ thai thành công không cao lắm nha, chúng ta phải thử rất nhiều lần đó.”
Nghe anh nói mà đỉnh đầu Chu Thụy muốn bốc khói. Trong lòng lại trào ra một dòng nước ấm, không gì hạnh phúc hơn việc biết mình cũng có thể sinh một đứa bé cho người yêu.
Dylan cực thích nhìn phản ứng của Chu Thụy mỗi khi cậu xấu hổ, dễ thương không chịu được. Anh kéo cái đầu nhỏ đang chôn trước ngực mình ra, hôn sâu một lúc, mãi đến khi cảm giác được người trong lòng có chút khó thở mới quyến luyến buông tay.
Chu Thụy thở hổn hển, hai mắt ngập nước, môi bị chà đạp mà đỏ lên, Dylan thầm gật đầu, em ấy vốn dĩ phải là trông như thế này, chứ không phải xanh xao tái nhợt vì thiếu máu. Nghĩ đến nguyên nhân là mình, anh lại yêu thương hôn hôn khóe môi cậu.
“Còn gì muốn hỏi nữa?”
Chu Thụy ổn định lại nhịp thở, dựa vào lòng anh, tiếp tục thắc mắc: “Mà vì sao chú Rufus, à, ba lại trông trẻ như vậy, còn cha thì có hơi…” Già? Dùng từ già cũng không đúng lắm, trông ông ấy như chỉ mới bước vào độ tuổi tứ tuần. “Em tưởng rằng ma cà rồng các anh đều có thể giữ được thanh xuân trên diện mạo.”
“Không đâu, tuổi thọ dài, nên thời gian lão hóa kể từ khi trưởng thành cũng dài ra, chứ không phải giữ mãi diện mạo trẻ mãi không già. Trước khi cha gặp ba, ông ấy đã hơn bốn trăm tuổi. Lúc đó ba mới mười sáu thôi, sau này hai người kết làm bạn đời, tính cho tới bây giờ đã hơn bốn trăm năm nữa. Cho nên ba anh trông trẻ hơn là như vậy, còn cha thì đã hơn tám trăm tuổi rồi.”
Chu Thụy há hốc mồm, cái độ chênh lệch tuổi tác này, đúng là không thể xem thường. Nghĩ tới anh Dylan từng nói anh ấy đã hơn ba trăm tuổi, mà ba Rufus trông còn trẻ hơn anh, vậy là ba bảo dưỡng nhan sắc tốt sao? Tính ra, hai vị trưởng bối kết làm bạn đời trăm năm sau mới sinh ra anh ấy… cái này, xác suất thụ thai cũng quá thấp rồi đó, phải đợi những trăm năm.
Chu Thụy bỗng dưng ỉu xìu.
Dylan không hiểu sao người trong lòng lại đột nhiên xẹp xuống như quả bóng xì hơi. Hỏi thì lại lắc đầu không nói, còn chủ động hôn anh để lảng tránh. Được rồi, đợi lúc khác dỗ cho cậu nói ra vậy.
Lúc nghe bảo em trai Dylan cũng bị thương, Chu Thụy liền sang thăm. Khi ấy Andrew đang nằm trên giường người yêu chơi điện thoại.
Andrew chính thức gặp anh dâu, khá là hào hứng, kéo tay Chu Thụy líu lo nói tốt cho ông anh trai của mình một hồi, sau đó ngọt ngào giới thiệu ý trung nhân đang nằm dưỡng thương trên giường cho anh dâu.
Vậy mới biết, người nọ là một bác sĩ, tên Ninh, vì đang ngủ nên Chu Thụy không dám quấy rầy nhiều, sau một lúc thì lại rời đi.
“Em nghỉ ngơi tốt nhé.”
“Vâng vâng, đừng lo cho em, mấy vết thương quèn này có gì đâu.” Andrew cười tít mắt tiễn anh dâu ra cửa.
Chiều tối hôm đó, cơm nước xong, lại có tiếng trực thăng bay đến. Lần này người tới là Minh Ly, tài xế riêng của Dylan, cũng là người trong gia tộc.
Sau cuộc tập kích trong đêm, quán ăn của Chu Thụy tan nát như vừa có bão quét qua. Minh Ly và hai người đi cùng sở dĩ biết Chu Thụy đã được đón tới nhà Dylan nhưng vẫn canh gác ở quán là vì muốn đánh lạc hướng, thế nhưng kế hoạch không thành vì đối phương không bỏ qua một ai, thật sự muốn ‘cá chết lưới rách’ mà bao vây luôn cả Dylan.
Giữa chừng Dylan giải quyết sạch sẽ bọn thợ săn, đám người đứng sau liền thả đội quân ma cà rồng, muốn dùng chiến thuật biển người vây chết anh.
Ngờ đâu, gia chủ gia tộc Sullivan kịp trở tay, cứu viện đúng lúc, kế hoạch của chúng mới thất bại.
Chuyện ở quán ăn của Chu Thụy, đêm đó kinh động hàng xóm xung quanh, rất nhiều người sợ hãi, có người nấp trong nhà gọi báo cảnh sát.
Thế nhưng bên cảnh sát dường như có người phục kích sẵn, hoàn toàn không can thiệp, vậy nên tin tức mới không truyền tới tai người của hiệp hội quản lý phi nhân loại.
Khi ấy ma cà rồng cấp thấp kéo tới khá nhiều nhưng không đủ để bao vây tứ phía, đều bị ba người Minh Ly xử lý, sau đó báo tin cho người trong gia tộc và hiệp hội.
Chu Thụy có hỏi Dylan về những người hàng xóm đã biết đến sự tồn tại của sinh vật ghê tởm kia, anh nói việc này sẽ do hiệp hội xử lý, theo như thường lệ họ sẽ cho người đến từng hộ gia đình để xóa ký ức.
Chu Thụy gật gù, sau đó có chút lo lắng cho mấy đứa nhân viên của quán mình, từ khi sự việc xảy ra, cậu mãi chăm sóc Dylan nên quên mất, lúc này nhớ đến bèn mượn điện thoại anh muốn gọi về. Trùng hợp Rufus vừa lúc vào phòng kiểm tra vết thương ở ngực Dylan, nghe thấy Chu Thụy muốn gọi về nhà, liền cười nói: “Minh Ly đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi.”
Chu Thụy ngạc nhiên, thấy Rufus vào liền thả điện thoại xuống, tự động chạy đến bên anh: “Con tháo băng cho anh ấy nhé.”
“Ừ.” Rufus cầm theo một khay thuốc, vừa chuẩn bị vừa nói: “Chuyện ở quán con, người của hiệp hội dựng hiện trường bị côn đồ đột nhập quậy phá để che lấp dấu vết. Nhân viên trong quán cũng đã được thông báo, có điều bọn họ vẫn là lo cho con, một lát con gọi về nói với họ một tiếng, chờ sửa quán xong sẽ trở lại làm.”
Chu Thụy nhẹ nhàng tháo băng gạc cho Dylan, ánh mắt chuyên chú nhưng vẫn phân tâm một chút nghe Rufus nói, cậu đáp: “Dạ.”
Năm lỗ thủng sâu trước ngực Dylan đã sớm ngừng chảy máu, tuy nhiên vẫn còn thấy thịt hồng bên trong, chờ khi cơ thể anh hoàn toàn đào thải xong chất độc ngấm trong người thì vết thương mới nhanh lành lại được.
Chu Thụy nhìn mà xót xa trong lòng, lần nào thay băng cho anh cũng mím môi cụp mắt. Cậu biết tỉnh thoảng ngực anh vẫn đau nhức, chỉ là anh không biểu hiện thôi, có đôi khi cơn đau ập đến bất chợt khiến anh không kịp đề phòng mà nhíu mày nên cậu mới biết. Lúc ngủ cậu cũng không dám cựa quậy, nằm im như chết ôm lấy cánh tay phải hoặc vòng eo săn chắc của anh.
Rufus đưa chén thuốc mà mình vừa pha xong cho Chu Thụy, để cậu đeo bao tay bôi lên vết thương cho Dylan. Còn mình thì cầm thiết bị kiểm tra lượng độc còn lại trong cơ thể Dylan.
Chu Thụy nhẹ tay bôi một lớp thuốc mỏng lên miệng vết thương đỏ hồng, nhỏ giọng hỏi: “Đau không anh?”
Dylan cười cười, rất muốn hôn cậu một cái, nhưng vừa động đậy là cậu liền căng thẳng tới cứng cả người, cái tay đang bôi thuốc cũng rụt trở lại. Anh bất đắc dĩ vươn tay ôm lấy eo cậu, giữ chặt không cho chạy: “Không đau.”
Chu Thụy thở phào, tiếp tục nín thở bôi thuốc, rất sợ mình không cẩn thận một chút liền khiến anh khó chịu.
Rufus đứng một bên cũng đã kiểm tra xong: “Không tồi, quả nhiên là được người yêu chăm sóc thì mau lành bệnh mà. Độc đã bị đào thải gần hết, qua ba ngày nữa là triệt để khỏi hẳn, khi đó vết thương cũng không cần phải bôi thuốc.”
Chu Thụy nghe mà có hơi xấu hổ, nhưng lại nhẹ nhõm trong lòng, trời biết mấy ngày nay lúc nào cậu cũng đứng ngồi không yên sợ vết thương chỗ ngực anh không lành lại được, loại chất độc ức chế ma cà rồng quả thật không phải thứ có thể xem thường.
Dylan cúi đầu nhìn người đang loay hoay trước ngực mình bôi thuốc, nhẹ giọng nói: “Hôm nay em không cần phải truyền máu cho tôi nữa.”
Chu Thụy đột nhiên ngẩng đầu: “Tại sao? Nếu, nếu em tiếp tục truyền máu thì anh sẽ khỏi nhanh hơn mà.”
Đó cũng là lý do vì sao vừa rồi Rufus trêu ghẹo rằng ‘có người yêu chăm sóc thì mau lành bệnh’, mỗi ngày Chu Thụy đều truyền máu cho anh một hoặc hai lần, Dylan không ngăn cậu được, đành phải trơ mắt nhìn cậu cười tươi rói với mình mà bò lên giường nằm, giữa cánh tay hai người được nối bởi dây truyền máu.
Rufus cũng biết con trai mình thật sự không chịu nổi việc nhìn người yêu gầy đi, mặt mày xanh xao nữa, mà tình trạng thân thể của Dylan cũng đã tốt lên rất nhiều, truyền máu là hoàn toàn không cần thiết nữa, y cũng khuyên Chu Thụy một câu.
Sau N lần xác nhận rằng Dylan hoàn toàn không cần cậu truyền máu, Chu Thụy mới thật sự nghe lời.
Hôm đó hai người dùng bữa tối trong phòng, ăn xong Dylan kéo cậu lên giường: “Để tôi xem chân em thế nào rồi.”
Chu Thụy sợ nhột, mỗi lần anh kiểm tra đều khều lòng bàn chân cậu làm cậu nhột muốn chết, cậu rụt vào trong chăn, mở to hai mắt nhìn anh đề phòng: “Lúc sáng anh kiểm tra rồi mà, vết thương ở chân em đã đóng vảy rồi.”
“Sáng là sáng, bây giờ là bây giờ. Để tôi xem, mau!” Dylan giả vờ đanh giọng, lật chăn lên túm lấy cẳng chân của cậu.
Chu Thụy mặc một bộ pyjama xanh, chất vải hơi mỏng, bị túm chặt liền không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn để ai đó vén cao ống quần.
Dylan chạm nhẹ lên cổ chân vốn trắng nõn nhưng bây giờ lại nhiều ra thêm một đường may dài chướng mắt, hỏi: “Còn đau không?”
Chu Thụy lắc đầu: “Dạ không.”
“Ngứa?”
“Dạ một chút.”
Cậu thấp thỏm giật nhẹ chân, sợ anh gãi vào lòng bàn chân mình.
Dylan cười cười, nhẹ nhàng thay băng gạc cho cậu rồi kéo ống quần cậu xuống, tối nay không chọc cậu nữa. Lại chuyển sang nhìn vết bầm trên cổ cậu, mấy ngày qua nó đã chuyển thành màu tím đen, chưa có dấu hiệu nhạt đi, đủ thấy tình huống khi đó cậu bị siết mạnh cỡ nào.
Dylan hôn nhẹ lên cổ cậu: “Chỗ này thì sao?”
Chu Thụy hơi hơi ngẩng đầu, cậu thích anh hôn cổ mình, nhỏ giọng nói: “Mỗi ngày anh đều bôi thuốc cho em, không còn nhức nữa ạ.”
Nói rồi Chu Thụy hơi nghiêng người, tự giác lục lọi trên cái tủ đầu giường lấy ra một tuýp thuốc mỡ đưa cho anh.
Vết bầm trên cổ cậu mỗi tối trước khi ngủ đều phải bôi cái này, tất nhiên, cậu chưa từng tự tay bôi, đều là được người đàn ông đang ôm cậu lúc này bôi cho. Động tác của anh rất dịu dàng.
Cảm giác mát lạnh bên cổ làm Chu Thụy có chút buồn ngủ, cậu lim dim hai mắt, suýt thì ngủ gục.
Bỗng nhiên cằm bị nâng lên, môi bị hôn nhẹ.
“Xong rồi, nằm xuống ngủ đi.”
Dylan biết mấy ngày nay Chu Thụy rất dễ mệt và buồn ngủ vì thiếu máu, mấy lần thân mật với nhau được một lúc thì cậu đã mơ màng rồi.
Chu Thụy ngoan ngoãn nằm xuống, vén chăn lên đắp cho Dylan, sau đó ôm lấy hông anh, đầu xù dụi dụi hai cái mới mỹ mãn nhắm mắt lại ngủ. Dylan nghiêng người, vươn một tay tắt đèn, sau đó ôm bé cưng của mình vào lòng.
Những ngày tiếp theo, sau khi gọi điện cho các nhân viên của mình, Chu Thụy toàn tâm toàn ý mà tập trung chăm sóc Dylan. Dylan tuy không cần lắm nhưng vẫn thoải mái hưởng thụ việc được người yêu quan tâm lo lắng. Mỗi lần thay băng bôi thuốc là cả hai lại ngọt ngào với nhau một trận.
Dylan cũng bắt đầu quay trở lại công việc, tuy nhiên chỉ xử lý qua máy tính hoặc liên hệ với trợ lý Triệu ở công ty. Đôi lúc lại bàn bạc một số việc của gia tộc với cha.
Ba ngày sau, độc trong người Dylan đã hoàn toàn được đào thải, vết thương trước ngực và những nơi khác lấy tốc độ kinh khủng mà nhanh chóng khép lại. Chu Thụy cảm khái, đúng là ma cà rồng có khác.
Hôm đó, rốt cuộc thì mọi vết thương trên người Dylan cũng hoàn toàn biến mất, anh kéo cậu vào lòng ôm hôn một trận, sau đó nói: “Lâu rồi chưa ăn đồ em nấu.”
Chu Thụy bị hôn cho mặt đỏ tai hồng, thở hổn hển đẩy anh ra: “Vậy, vậy để em đi nấu, cho mọi người cùng ăn.”
Dylan biết cậu thích nấu ăn, mấy ngày nay chỉ quay quanh anh nên sợ cậu bứt bối trong người, lại nghĩ cậu vẫn còn khá ngại ngùng khi ở nhà chính của gia tộc nên không dám đi lại nhiều hay có yêu cầu gì, muốn làm cái gì cũng không dám nói.
Dylan leo xuống giường, anh vốn để trần thân trên, bên dưới chỉ mặc một cái quần ngủ mỏng, thắt lưng thun ôm lấy vòng hông săn chắc của anh, nhìn qua hơi lỏng lẻo, dường như chỉ cần kéo nhẹ một cái quần cũng có thể rơi xuống.
Chu Thụy thấy anh cũng xuống theo, vô tình liếc nhìn đường chữ V lộ ra, kéo dài từ hông rồi bị che khuất dưới vải, có một vật thể nổi cộm lên sau lớp quần mỏng giữa hai chân của anh, cậu đỏ mặt quay đầu đi.
Nuốt nuốt nước miếng, tự nhủ mình không nên đói khát như vậy, vết thương của anh ấy chỉ mới vừa khỏi thôi
Dylan không để ý lắm, tùy tiện lấy một cái áo ngủ khoác lên, cài vài chiếc cúc áo đủ để che bớt cảnh xuân, ung dung nắm tay Chu Thụy dẫn cậu ra khỏi phòng.
Đã ở nhà Dylan chăm sóc anh được một tuần, nhưng phần lớn thời gian cậu chỉ di chuyển từ phòng ăn đến phòng ngủ của anh, thỉnh thoảng thì đến phòng của Andrew hỏi thăm cậu và người yêu của cậu một chút. Về phần hai vị trưởng bối, Sylvester bận rộn xử lý gia tộc đối địch, Rufus cũng vậy, đến giờ thì lại mang thuốc đến cho Andrew và cậu. Thành ra phần lớn thời gian cậu không gặp được hai vị trưởng bối.
Dylan nắm tay Chu Thụy dẫn cậu đi về phía phòng bếp, người hầu dọc đường đi gặp được đều dừng lại cúi đầu chào hai người. Mấy hôm nay đều là như vậy, mỗi khi Chu Thụy gặp bọn họ, bọn họ đều cúi chào làm cậu có chút ngại ngùng.
Lúc này đã chạng vạng, mặt trời bên ngoài ánh lên những tia nắng đỏ hồng cuối ngày, rất nhanh thôi màn đêm sẽ bao phủ, khu trang viên đã bắt đầu lên đèn.
Dylan dẫn cậu đi qua hành lang dài, trên hành lang có một khung cửa sổ rất to, nhìn ra ngoài có thể ngắm cảnh hoàng hôn trên đồi.
Chu Thụy kéo kéo tay anh: “Hôm nay anh muốn ăn gì?” Thật ra Chu Thụy muốn hỏi là: Hôm nay anh ăn em được không?
Có điều, người dễ xấu hổ như cậu, nếu được ai đó cho một trăm lớp da mặt thật dày thì may ra cậu mới dám hỏi.
“Chỉ cần là em nấu thì tôi đều ăn.”
Dylan không biết suy nghĩ của cậu, nếu không hiện tại anh đã kéo cậu quay trở về phòng, sau đó ăn cậu luôn.
Vì Dylan yêu cầu, đầu bếp và người hầu trong phòng bếp nhanh chóng nhường chỗ cho Chu Thụy. Nguyên liệu nấu ăn trong nhà anh lúc nào cũng đầy đủ, trên cơ bản là Chu Thụy muốn cái gì liền có cái đó, Dylan đứng bên cạnh giúp cậu rửa hoặc thái thức ăn. Bầu không khí giữa hai người ngọt ngào đến lạ, thậm chí Chu Thụy còn có cảm giác mình không cần cho đường thì món ăn cũng đủ ngọt.
Các đầu bếp và người hầu không ngạc nhiên gì, thỉnh thoảng hai vị gia chủ của bọn họ cũng thích vào phòng bếp show ân ái thế này, hôm nay đến lượt con trai trưởng của bọn họ và bạn đời của anh, tất cả đều tỏ vẻ: Chúng tôi bị show ân ái đến tập thành thói quen rồi.
Chu Thụy muốn nấu bữa tối cho cả nhà, vậy nên phần chuẩn bị nguyên liệu khá nhiều, ngoại trừ Dylan, còn có người hậu giúp cậu một tay, tất cả đều thật ăn ý mà nghe theo chỉ huy của cậu như thể đã thực hiện việc này rất nhiều lần.
Những lúc không có ai để ý, Dylan còn táy máy tay chân với cậu, chọc cho hai gò má trắng hồng của cậu đỏ bừng.
Nhưng thật sự là không ai để ý sao?
Nhóm người hầu và đầu bếp: Chúng tôi không thấy gì đâu, hai người cứ tiếp tục đi.
Dylan đứng phía sau Chu Thụy, thân thể cao lớn của anh như muốn ôm cậu vào lòng, anh vòng tay ra phía trước, luồn vào vạt áo Chu Thụy, sờ soạng cái bụng mềm mịn. Chu Thụy bị nhột, hơi rụt người lại cười khúc khích, sau đó xấu hổ kéo tay anh ra, thì thào: “Đừng mà anh.”
Nhóm người hầu và đầu bếp: Xem kìa, vợ của cậu chủ đỏ mặt, trông thật dễ thương.
Dylan cúi đầu cắn cắn vành tai cậu: “Cho thêm sò điệp vào súp được không?”
“Ưm ~ Được ạ.”
Nhóm người hầu và đầu bếp: Mau đi lấy sò điệp!!!
“Cái này thêm ớt đi, tôi muốn cay một chút.”
“Dạ.”
Nhóm người hầu và đầu bếp: Mau đi lấy thêm ớt!!!
Cứ thế, quá trình nấu ăn chính là như vậy. Mãi đến khi nấu món cuối cùng, Dylan không còn việc gì làm, anh chống tay dựa nghiêng vào kệ bếp, nhìn Chu Thụy đảo thức ăn, bỗng cất tiếng: “Dưỡng thương xong rồi, chờ xử lý nốt chuyện của gia tộc, tôi dẫn em đi du lịch.”
“A?” Chu Thụy ngạc nhiên, quay đầu nhìn anh.
“Chịu không?”
Đi du lịch với anh Dylan, làm sao lại không chịu?
Chu Thụy gật đầu lia lịa, môi cười ngọt ngào.
Dylan nhịn không được sáp lại hôn cậu một cái: “Đi biển nhé?”
“Dạ.” Với cậu thì đi đâu cũng được, chỉ cần là đi cùng anh Dylan.
Bữa tối hôm đó, cả nhà ngạc nhiên nhìn bàn ăn thịnh soạn nhưng đầy hơi ấm gia đình trong phòng ăn. Dylan cười, kéo tay Chu Thụy còn đang ngại ngùng nấp sau lưng mình: “Hôm nay cục cưng của con xuống bếp, hy vọng mọi người ăn ngon.”
Nghe anh gọi mình là cục cưng, Chu Thụy càng xấu hổ hơn, nhỏ giọng nói: “Con không biết mọi người thích gì nên…”
Andrew nhìn bàn ăn đủ màu sắc, nước miếng đã sắp chảy ra đến nơi, cậu la lên: “Người nhà em dễ lắm, cái gì cũng thích!”
Lúc ăn, hai vị gia chủ đều tỏ vẻ các món ăn đều hợp khẩu vị, Andrew thì không ngừng líu lo khen người anh dâu đảm đang của mình, còn nhỏ giọng nói với Chu Thụy khi nào rảnh thì dạy cậu nấu, nói rồi đỏ mặt liếc nhìn sang bác sĩ Ninh đang ngồi bên cạnh, động tác tao nhã gắp thức ăn vào bát cậu, thấy cậu nhìn lén mình thì nói: “Mau ăn đi.”
“Dạ!”
Mấy ngày trước mọi người đa phần là ăn trong phòng, thứ nhất cũng vì có hai người phải dưỡng thương, hai vị trưởng bối thì bận rộn. Bây giờ mới có dịp cả nhà cùng ngồi trên bàn ăn, bầu không khí cực kỳ ấm cúng, mọi người không ngừng trò chuyện rôm rả. Mà các cặp đôi cũng không ngừng quan tâm săn sóc nhau.
Nhóm người hầu mặt không đổi sắc đứng phía sau nhìn cảnh vợ đút chồng, chồng đút vợ phía trước, rất có tư thái chuyên nghiệp của những người phục vụ cho một gia tộc lớn, tất cả đều tỏ vẻ: Chúng tôi đã quen rồi.
Ăn được một nửa, Dylan và Andrew đột nhiên cùng mở miệng: “Cha, tụi con muốn đi du lịch.”
Sau đó thì cả hai cùng ngưng bặt, Dylan nhường: “Em nói trước đi.”
Andrew cắn một miếng cá mà bác sĩ Ninh của cậu gắp tới cho mình: “Đợi khi nào anh Ninh khỏe hẳn, tụi con muốn đi du lịch một chuyến, xem như giải tỏa căng thẳng mấy ngày qua.”
Sylvester được bạn đời dùng khăn lau khóe miệng cho mình, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, nhìn sang Dylan: “Con cũng muốn cùng Chu Thụy đi du lịch à?”
Dylan không nói gì mà gật đầu.
“Được rồi, bốn đứa muốn đi thì đi nhưng phải đợi ít nhất một tuần sau đã. Đám tàn dư của thế lực kia vẫn chưa bắt được hết. Cha không yên tâm.”
“Vâng, tụi con biết mà.”
Rufus ngồi bên cạnh Sylvester, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn ông: “Hay là chúng ta cũng đi du lịch, lâu rồi ngài chưa đi chơi cùng em đó.”
Sylvester ôm eo bạn đời của mình, hôn lên má y, cưng chiều nói: “Được.”
Như thế đó, một tuần sau, cả nhà cùng rời khỏi trang viên mà đi ân ái với người yêu của mình.
Những ngày sau đó, Chu Thụy dành hết thời gian của mình để chăm sóc cho Dylan. Cũng gặp được gia chủ gia tộc Sullivan, người ‘mẹ chồng’ trong suy nghĩ của cậu, vừa gặp Chu Thụy liền thất thố tới mức chọc cười ông. Diện mạo Dylan giống ông năm phần, nhưng trẻ hơn, trông ông như những người đàn ông đã bước vào tuổi trung niên, rất già dặn và nghiêm trang. Đứng cạnh Rufus quả thật là một sự chênh lệch lớn.
Chờ khi ở riêng với Dylan, Chu Thụy mới ấp úng: “Anh … ừm…” Như Dylan từng nói, ma cà rồng chỉ có một người bạn đời, vậy thì…: “Hai người nam làm sao có thể… sinh con được ạ?”
Hay anh Dylan là được nhận nuôi? Chu Thụy thầm nghĩ.
Nhưng dù cậu không nói ra thì Dylan chỉ nhìn vẻ mặt cậu cũng biết cậu muốn hỏi cái gì, bèn nhẹ tay kéo cậu vào lòng, ôm trong ngực mà vuốt ve: “Làm sao ấy hả?”
Anh trầm ngâm một lúc rồi hôn cái chóc lên gò má có chút xanh xao của cậu, cười nhẹ: “Thế nào? Muốn sanh con cho tôi rồi?”
Chu Thụy xấu hổ đẩy anh ra: “Anh đừng chọc em như vậy. Em, em không sanh được mà.”
Nếu được, cậu tình nguyện sanh cho anh mấy nhóc con nho nhỏ.
“Ha ha.” Cười hai tiếng, Dylan nắm lấy tay cậu, vừa bóp bóp vừa giải thích: “Ma cà rồng tìm bạn đời rất khó, đối tượng cũng không cố định là nam hay nữ. Em có nghĩ tới không? Nếu ý trung nhân là một người phụ nữ, vậy không có gì đáng nói. Thế còn ý trung nhân là nam thì sao? Cả nhà tôi đều gặp được ý trung nhân là nam thì phải duy trì nòi giống thế nào?”
Chu Thụy nhíu mày, có suy nghĩ nổ đầu cũng không ra được, không lẽ đi nhận con nuôi? Nhưng làm gì có con nuôi là ma cà rồng để nhận chứ!
Như biết cậu nghĩ tới cái gì, Dylan nói: “Nhận con nuôi cũng có, nhưng cực kỳ hiếm. Ma cà rồng có cách riêng để khiến bạn đời thụ thai, dù là nam hay nữ. Cho nên…” Dylan luồn tay vào trong áo Chu Thụy, vuốt ve cái bụng mềm của cậu: “Nếu em muốn, cũng có thể mang thai.”
Chu Thụy sửng sốt, sau đó thẹn thùng dụi đầu vào ngực anh, nhỏ giọng: “Thật ạ?”
“Thật. Nhưng mà xác suất thụ thai thành công không cao lắm nha, chúng ta phải thử rất nhiều lần đó.”
Nghe anh nói mà đỉnh đầu Chu Thụy muốn bốc khói. Trong lòng lại trào ra một dòng nước ấm, không gì hạnh phúc hơn việc biết mình cũng có thể sinh một đứa bé cho người yêu.
Dylan cực thích nhìn phản ứng của Chu Thụy mỗi khi cậu xấu hổ, dễ thương không chịu được. Anh kéo cái đầu nhỏ đang chôn trước ngực mình ra, hôn sâu một lúc, mãi đến khi cảm giác được người trong lòng có chút khó thở mới quyến luyến buông tay.
Chu Thụy thở hổn hển, hai mắt ngập nước, môi bị chà đạp mà đỏ lên, Dylan thầm gật đầu, em ấy vốn dĩ phải là trông như thế này, chứ không phải xanh xao tái nhợt vì thiếu máu. Nghĩ đến nguyên nhân là mình, anh lại yêu thương hôn hôn khóe môi cậu.
“Còn gì muốn hỏi nữa?”
Chu Thụy ổn định lại nhịp thở, dựa vào lòng anh, tiếp tục thắc mắc: “Mà vì sao chú Rufus, à, ba lại trông trẻ như vậy, còn cha thì có hơi…” Già? Dùng từ già cũng không đúng lắm, trông ông ấy như chỉ mới bước vào độ tuổi tứ tuần. “Em tưởng rằng ma cà rồng các anh đều có thể giữ được thanh xuân trên diện mạo.”
“Không đâu, tuổi thọ dài, nên thời gian lão hóa kể từ khi trưởng thành cũng dài ra, chứ không phải giữ mãi diện mạo trẻ mãi không già. Trước khi cha gặp ba, ông ấy đã hơn bốn trăm tuổi. Lúc đó ba mới mười sáu thôi, sau này hai người kết làm bạn đời, tính cho tới bây giờ đã hơn bốn trăm năm nữa. Cho nên ba anh trông trẻ hơn là như vậy, còn cha thì đã hơn tám trăm tuổi rồi.”
Chu Thụy há hốc mồm, cái độ chênh lệch tuổi tác này, đúng là không thể xem thường. Nghĩ tới anh Dylan từng nói anh ấy đã hơn ba trăm tuổi, mà ba Rufus trông còn trẻ hơn anh, vậy là ba bảo dưỡng nhan sắc tốt sao? Tính ra, hai vị trưởng bối kết làm bạn đời trăm năm sau mới sinh ra anh ấy… cái này, xác suất thụ thai cũng quá thấp rồi đó, phải đợi những trăm năm.
Chu Thụy bỗng dưng ỉu xìu.
Dylan không hiểu sao người trong lòng lại đột nhiên xẹp xuống như quả bóng xì hơi. Hỏi thì lại lắc đầu không nói, còn chủ động hôn anh để lảng tránh. Được rồi, đợi lúc khác dỗ cho cậu nói ra vậy.
Lúc nghe bảo em trai Dylan cũng bị thương, Chu Thụy liền sang thăm. Khi ấy Andrew đang nằm trên giường người yêu chơi điện thoại.
Andrew chính thức gặp anh dâu, khá là hào hứng, kéo tay Chu Thụy líu lo nói tốt cho ông anh trai của mình một hồi, sau đó ngọt ngào giới thiệu ý trung nhân đang nằm dưỡng thương trên giường cho anh dâu.
Vậy mới biết, người nọ là một bác sĩ, tên Ninh, vì đang ngủ nên Chu Thụy không dám quấy rầy nhiều, sau một lúc thì lại rời đi.
“Em nghỉ ngơi tốt nhé.”
“Vâng vâng, đừng lo cho em, mấy vết thương quèn này có gì đâu.” Andrew cười tít mắt tiễn anh dâu ra cửa.
Chiều tối hôm đó, cơm nước xong, lại có tiếng trực thăng bay đến. Lần này người tới là Minh Ly, tài xế riêng của Dylan, cũng là người trong gia tộc.
Sau cuộc tập kích trong đêm, quán ăn của Chu Thụy tan nát như vừa có bão quét qua. Minh Ly và hai người đi cùng sở dĩ biết Chu Thụy đã được đón tới nhà Dylan nhưng vẫn canh gác ở quán là vì muốn đánh lạc hướng, thế nhưng kế hoạch không thành vì đối phương không bỏ qua một ai, thật sự muốn ‘cá chết lưới rách’ mà bao vây luôn cả Dylan.
Giữa chừng Dylan giải quyết sạch sẽ bọn thợ săn, đám người đứng sau liền thả đội quân ma cà rồng, muốn dùng chiến thuật biển người vây chết anh.
Ngờ đâu, gia chủ gia tộc Sullivan kịp trở tay, cứu viện đúng lúc, kế hoạch của chúng mới thất bại.
Chuyện ở quán ăn của Chu Thụy, đêm đó kinh động hàng xóm xung quanh, rất nhiều người sợ hãi, có người nấp trong nhà gọi báo cảnh sát.
Thế nhưng bên cảnh sát dường như có người phục kích sẵn, hoàn toàn không can thiệp, vậy nên tin tức mới không truyền tới tai người của hiệp hội quản lý phi nhân loại.
Khi ấy ma cà rồng cấp thấp kéo tới khá nhiều nhưng không đủ để bao vây tứ phía, đều bị ba người Minh Ly xử lý, sau đó báo tin cho người trong gia tộc và hiệp hội.
Chu Thụy có hỏi Dylan về những người hàng xóm đã biết đến sự tồn tại của sinh vật ghê tởm kia, anh nói việc này sẽ do hiệp hội xử lý, theo như thường lệ họ sẽ cho người đến từng hộ gia đình để xóa ký ức.
Chu Thụy gật gù, sau đó có chút lo lắng cho mấy đứa nhân viên của quán mình, từ khi sự việc xảy ra, cậu mãi chăm sóc Dylan nên quên mất, lúc này nhớ đến bèn mượn điện thoại anh muốn gọi về. Trùng hợp Rufus vừa lúc vào phòng kiểm tra vết thương ở ngực Dylan, nghe thấy Chu Thụy muốn gọi về nhà, liền cười nói: “Minh Ly đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi.”
Chu Thụy ngạc nhiên, thấy Rufus vào liền thả điện thoại xuống, tự động chạy đến bên anh: “Con tháo băng cho anh ấy nhé.”
“Ừ.” Rufus cầm theo một khay thuốc, vừa chuẩn bị vừa nói: “Chuyện ở quán con, người của hiệp hội dựng hiện trường bị côn đồ đột nhập quậy phá để che lấp dấu vết. Nhân viên trong quán cũng đã được thông báo, có điều bọn họ vẫn là lo cho con, một lát con gọi về nói với họ một tiếng, chờ sửa quán xong sẽ trở lại làm.”
Chu Thụy nhẹ nhàng tháo băng gạc cho Dylan, ánh mắt chuyên chú nhưng vẫn phân tâm một chút nghe Rufus nói, cậu đáp: “Dạ.”
Năm lỗ thủng sâu trước ngực Dylan đã sớm ngừng chảy máu, tuy nhiên vẫn còn thấy thịt hồng bên trong, chờ khi cơ thể anh hoàn toàn đào thải xong chất độc ngấm trong người thì vết thương mới nhanh lành lại được.
Chu Thụy nhìn mà xót xa trong lòng, lần nào thay băng cho anh cũng mím môi cụp mắt. Cậu biết tỉnh thoảng ngực anh vẫn đau nhức, chỉ là anh không biểu hiện thôi, có đôi khi cơn đau ập đến bất chợt khiến anh không kịp đề phòng mà nhíu mày nên cậu mới biết. Lúc ngủ cậu cũng không dám cựa quậy, nằm im như chết ôm lấy cánh tay phải hoặc vòng eo săn chắc của anh.
Rufus đưa chén thuốc mà mình vừa pha xong cho Chu Thụy, để cậu đeo bao tay bôi lên vết thương cho Dylan. Còn mình thì cầm thiết bị kiểm tra lượng độc còn lại trong cơ thể Dylan.
Chu Thụy nhẹ tay bôi một lớp thuốc mỏng lên miệng vết thương đỏ hồng, nhỏ giọng hỏi: “Đau không anh?”
Dylan cười cười, rất muốn hôn cậu một cái, nhưng vừa động đậy là cậu liền căng thẳng tới cứng cả người, cái tay đang bôi thuốc cũng rụt trở lại. Anh bất đắc dĩ vươn tay ôm lấy eo cậu, giữ chặt không cho chạy: “Không đau.”
Chu Thụy thở phào, tiếp tục nín thở bôi thuốc, rất sợ mình không cẩn thận một chút liền khiến anh khó chịu.
Rufus đứng một bên cũng đã kiểm tra xong: “Không tồi, quả nhiên là được người yêu chăm sóc thì mau lành bệnh mà. Độc đã bị đào thải gần hết, qua ba ngày nữa là triệt để khỏi hẳn, khi đó vết thương cũng không cần phải bôi thuốc.”
Chu Thụy nghe mà có hơi xấu hổ, nhưng lại nhẹ nhõm trong lòng, trời biết mấy ngày nay lúc nào cậu cũng đứng ngồi không yên sợ vết thương chỗ ngực anh không lành lại được, loại chất độc ức chế ma cà rồng quả thật không phải thứ có thể xem thường.
Dylan cúi đầu nhìn người đang loay hoay trước ngực mình bôi thuốc, nhẹ giọng nói: “Hôm nay em không cần phải truyền máu cho tôi nữa.”
Chu Thụy đột nhiên ngẩng đầu: “Tại sao? Nếu, nếu em tiếp tục truyền máu thì anh sẽ khỏi nhanh hơn mà.”
Đó cũng là lý do vì sao vừa rồi Rufus trêu ghẹo rằng ‘có người yêu chăm sóc thì mau lành bệnh’, mỗi ngày Chu Thụy đều truyền máu cho anh một hoặc hai lần, Dylan không ngăn cậu được, đành phải trơ mắt nhìn cậu cười tươi rói với mình mà bò lên giường nằm, giữa cánh tay hai người được nối bởi dây truyền máu.
Rufus cũng biết con trai mình thật sự không chịu nổi việc nhìn người yêu gầy đi, mặt mày xanh xao nữa, mà tình trạng thân thể của Dylan cũng đã tốt lên rất nhiều, truyền máu là hoàn toàn không cần thiết nữa, y cũng khuyên Chu Thụy một câu.
Sau N lần xác nhận rằng Dylan hoàn toàn không cần cậu truyền máu, Chu Thụy mới thật sự nghe lời.
Hôm đó hai người dùng bữa tối trong phòng, ăn xong Dylan kéo cậu lên giường: “Để tôi xem chân em thế nào rồi.”
Chu Thụy sợ nhột, mỗi lần anh kiểm tra đều khều lòng bàn chân cậu làm cậu nhột muốn chết, cậu rụt vào trong chăn, mở to hai mắt nhìn anh đề phòng: “Lúc sáng anh kiểm tra rồi mà, vết thương ở chân em đã đóng vảy rồi.”
“Sáng là sáng, bây giờ là bây giờ. Để tôi xem, mau!” Dylan giả vờ đanh giọng, lật chăn lên túm lấy cẳng chân của cậu.
Chu Thụy mặc một bộ pyjama xanh, chất vải hơi mỏng, bị túm chặt liền không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn để ai đó vén cao ống quần.
Dylan chạm nhẹ lên cổ chân vốn trắng nõn nhưng bây giờ lại nhiều ra thêm một đường may dài chướng mắt, hỏi: “Còn đau không?”
Chu Thụy lắc đầu: “Dạ không.”
“Ngứa?”
“Dạ một chút.”
Cậu thấp thỏm giật nhẹ chân, sợ anh gãi vào lòng bàn chân mình.
Dylan cười cười, nhẹ nhàng thay băng gạc cho cậu rồi kéo ống quần cậu xuống, tối nay không chọc cậu nữa. Lại chuyển sang nhìn vết bầm trên cổ cậu, mấy ngày qua nó đã chuyển thành màu tím đen, chưa có dấu hiệu nhạt đi, đủ thấy tình huống khi đó cậu bị siết mạnh cỡ nào.
Dylan hôn nhẹ lên cổ cậu: “Chỗ này thì sao?”
Chu Thụy hơi hơi ngẩng đầu, cậu thích anh hôn cổ mình, nhỏ giọng nói: “Mỗi ngày anh đều bôi thuốc cho em, không còn nhức nữa ạ.”
Nói rồi Chu Thụy hơi nghiêng người, tự giác lục lọi trên cái tủ đầu giường lấy ra một tuýp thuốc mỡ đưa cho anh.
Vết bầm trên cổ cậu mỗi tối trước khi ngủ đều phải bôi cái này, tất nhiên, cậu chưa từng tự tay bôi, đều là được người đàn ông đang ôm cậu lúc này bôi cho. Động tác của anh rất dịu dàng.
Cảm giác mát lạnh bên cổ làm Chu Thụy có chút buồn ngủ, cậu lim dim hai mắt, suýt thì ngủ gục.
Bỗng nhiên cằm bị nâng lên, môi bị hôn nhẹ.
“Xong rồi, nằm xuống ngủ đi.”
Dylan biết mấy ngày nay Chu Thụy rất dễ mệt và buồn ngủ vì thiếu máu, mấy lần thân mật với nhau được một lúc thì cậu đã mơ màng rồi.
Chu Thụy ngoan ngoãn nằm xuống, vén chăn lên đắp cho Dylan, sau đó ôm lấy hông anh, đầu xù dụi dụi hai cái mới mỹ mãn nhắm mắt lại ngủ. Dylan nghiêng người, vươn một tay tắt đèn, sau đó ôm bé cưng của mình vào lòng.
Những ngày tiếp theo, sau khi gọi điện cho các nhân viên của mình, Chu Thụy toàn tâm toàn ý mà tập trung chăm sóc Dylan. Dylan tuy không cần lắm nhưng vẫn thoải mái hưởng thụ việc được người yêu quan tâm lo lắng. Mỗi lần thay băng bôi thuốc là cả hai lại ngọt ngào với nhau một trận.
Dylan cũng bắt đầu quay trở lại công việc, tuy nhiên chỉ xử lý qua máy tính hoặc liên hệ với trợ lý Triệu ở công ty. Đôi lúc lại bàn bạc một số việc của gia tộc với cha.
Ba ngày sau, độc trong người Dylan đã hoàn toàn được đào thải, vết thương trước ngực và những nơi khác lấy tốc độ kinh khủng mà nhanh chóng khép lại. Chu Thụy cảm khái, đúng là ma cà rồng có khác.
Hôm đó, rốt cuộc thì mọi vết thương trên người Dylan cũng hoàn toàn biến mất, anh kéo cậu vào lòng ôm hôn một trận, sau đó nói: “Lâu rồi chưa ăn đồ em nấu.”
Chu Thụy bị hôn cho mặt đỏ tai hồng, thở hổn hển đẩy anh ra: “Vậy, vậy để em đi nấu, cho mọi người cùng ăn.”
Dylan biết cậu thích nấu ăn, mấy ngày nay chỉ quay quanh anh nên sợ cậu bứt bối trong người, lại nghĩ cậu vẫn còn khá ngại ngùng khi ở nhà chính của gia tộc nên không dám đi lại nhiều hay có yêu cầu gì, muốn làm cái gì cũng không dám nói.
Dylan leo xuống giường, anh vốn để trần thân trên, bên dưới chỉ mặc một cái quần ngủ mỏng, thắt lưng thun ôm lấy vòng hông săn chắc của anh, nhìn qua hơi lỏng lẻo, dường như chỉ cần kéo nhẹ một cái quần cũng có thể rơi xuống.
Chu Thụy thấy anh cũng xuống theo, vô tình liếc nhìn đường chữ V lộ ra, kéo dài từ hông rồi bị che khuất dưới vải, có một vật thể nổi cộm lên sau lớp quần mỏng giữa hai chân của anh, cậu đỏ mặt quay đầu đi.
Nuốt nuốt nước miếng, tự nhủ mình không nên đói khát như vậy, vết thương của anh ấy chỉ mới vừa khỏi thôi
Dylan không để ý lắm, tùy tiện lấy một cái áo ngủ khoác lên, cài vài chiếc cúc áo đủ để che bớt cảnh xuân, ung dung nắm tay Chu Thụy dẫn cậu ra khỏi phòng.
Đã ở nhà Dylan chăm sóc anh được một tuần, nhưng phần lớn thời gian cậu chỉ di chuyển từ phòng ăn đến phòng ngủ của anh, thỉnh thoảng thì đến phòng của Andrew hỏi thăm cậu và người yêu của cậu một chút. Về phần hai vị trưởng bối, Sylvester bận rộn xử lý gia tộc đối địch, Rufus cũng vậy, đến giờ thì lại mang thuốc đến cho Andrew và cậu. Thành ra phần lớn thời gian cậu không gặp được hai vị trưởng bối.
Dylan nắm tay Chu Thụy dẫn cậu đi về phía phòng bếp, người hầu dọc đường đi gặp được đều dừng lại cúi đầu chào hai người. Mấy hôm nay đều là như vậy, mỗi khi Chu Thụy gặp bọn họ, bọn họ đều cúi chào làm cậu có chút ngại ngùng.
Lúc này đã chạng vạng, mặt trời bên ngoài ánh lên những tia nắng đỏ hồng cuối ngày, rất nhanh thôi màn đêm sẽ bao phủ, khu trang viên đã bắt đầu lên đèn.
Dylan dẫn cậu đi qua hành lang dài, trên hành lang có một khung cửa sổ rất to, nhìn ra ngoài có thể ngắm cảnh hoàng hôn trên đồi.
Chu Thụy kéo kéo tay anh: “Hôm nay anh muốn ăn gì?” Thật ra Chu Thụy muốn hỏi là: Hôm nay anh ăn em được không?
Có điều, người dễ xấu hổ như cậu, nếu được ai đó cho một trăm lớp da mặt thật dày thì may ra cậu mới dám hỏi.
“Chỉ cần là em nấu thì tôi đều ăn.”
Dylan không biết suy nghĩ của cậu, nếu không hiện tại anh đã kéo cậu quay trở về phòng, sau đó ăn cậu luôn.
Vì Dylan yêu cầu, đầu bếp và người hầu trong phòng bếp nhanh chóng nhường chỗ cho Chu Thụy. Nguyên liệu nấu ăn trong nhà anh lúc nào cũng đầy đủ, trên cơ bản là Chu Thụy muốn cái gì liền có cái đó, Dylan đứng bên cạnh giúp cậu rửa hoặc thái thức ăn. Bầu không khí giữa hai người ngọt ngào đến lạ, thậm chí Chu Thụy còn có cảm giác mình không cần cho đường thì món ăn cũng đủ ngọt.
Các đầu bếp và người hầu không ngạc nhiên gì, thỉnh thoảng hai vị gia chủ của bọn họ cũng thích vào phòng bếp show ân ái thế này, hôm nay đến lượt con trai trưởng của bọn họ và bạn đời của anh, tất cả đều tỏ vẻ: Chúng tôi bị show ân ái đến tập thành thói quen rồi.
Chu Thụy muốn nấu bữa tối cho cả nhà, vậy nên phần chuẩn bị nguyên liệu khá nhiều, ngoại trừ Dylan, còn có người hậu giúp cậu một tay, tất cả đều thật ăn ý mà nghe theo chỉ huy của cậu như thể đã thực hiện việc này rất nhiều lần.
Những lúc không có ai để ý, Dylan còn táy máy tay chân với cậu, chọc cho hai gò má trắng hồng của cậu đỏ bừng.
Nhưng thật sự là không ai để ý sao?
Nhóm người hầu và đầu bếp: Chúng tôi không thấy gì đâu, hai người cứ tiếp tục đi.
Dylan đứng phía sau Chu Thụy, thân thể cao lớn của anh như muốn ôm cậu vào lòng, anh vòng tay ra phía trước, luồn vào vạt áo Chu Thụy, sờ soạng cái bụng mềm mịn. Chu Thụy bị nhột, hơi rụt người lại cười khúc khích, sau đó xấu hổ kéo tay anh ra, thì thào: “Đừng mà anh.”
Nhóm người hầu và đầu bếp: Xem kìa, vợ của cậu chủ đỏ mặt, trông thật dễ thương.
Dylan cúi đầu cắn cắn vành tai cậu: “Cho thêm sò điệp vào súp được không?”
“Ưm ~ Được ạ.”
Nhóm người hầu và đầu bếp: Mau đi lấy sò điệp!!!
“Cái này thêm ớt đi, tôi muốn cay một chút.”
“Dạ.”
Nhóm người hầu và đầu bếp: Mau đi lấy thêm ớt!!!
Cứ thế, quá trình nấu ăn chính là như vậy. Mãi đến khi nấu món cuối cùng, Dylan không còn việc gì làm, anh chống tay dựa nghiêng vào kệ bếp, nhìn Chu Thụy đảo thức ăn, bỗng cất tiếng: “Dưỡng thương xong rồi, chờ xử lý nốt chuyện của gia tộc, tôi dẫn em đi du lịch.”
“A?” Chu Thụy ngạc nhiên, quay đầu nhìn anh.
“Chịu không?”
Đi du lịch với anh Dylan, làm sao lại không chịu?
Chu Thụy gật đầu lia lịa, môi cười ngọt ngào.
Dylan nhịn không được sáp lại hôn cậu một cái: “Đi biển nhé?”
“Dạ.” Với cậu thì đi đâu cũng được, chỉ cần là đi cùng anh Dylan.
Bữa tối hôm đó, cả nhà ngạc nhiên nhìn bàn ăn thịnh soạn nhưng đầy hơi ấm gia đình trong phòng ăn. Dylan cười, kéo tay Chu Thụy còn đang ngại ngùng nấp sau lưng mình: “Hôm nay cục cưng của con xuống bếp, hy vọng mọi người ăn ngon.”
Nghe anh gọi mình là cục cưng, Chu Thụy càng xấu hổ hơn, nhỏ giọng nói: “Con không biết mọi người thích gì nên…”
Andrew nhìn bàn ăn đủ màu sắc, nước miếng đã sắp chảy ra đến nơi, cậu la lên: “Người nhà em dễ lắm, cái gì cũng thích!”
Lúc ăn, hai vị gia chủ đều tỏ vẻ các món ăn đều hợp khẩu vị, Andrew thì không ngừng líu lo khen người anh dâu đảm đang của mình, còn nhỏ giọng nói với Chu Thụy khi nào rảnh thì dạy cậu nấu, nói rồi đỏ mặt liếc nhìn sang bác sĩ Ninh đang ngồi bên cạnh, động tác tao nhã gắp thức ăn vào bát cậu, thấy cậu nhìn lén mình thì nói: “Mau ăn đi.”
“Dạ!”
Mấy ngày trước mọi người đa phần là ăn trong phòng, thứ nhất cũng vì có hai người phải dưỡng thương, hai vị trưởng bối thì bận rộn. Bây giờ mới có dịp cả nhà cùng ngồi trên bàn ăn, bầu không khí cực kỳ ấm cúng, mọi người không ngừng trò chuyện rôm rả. Mà các cặp đôi cũng không ngừng quan tâm săn sóc nhau.
Nhóm người hầu mặt không đổi sắc đứng phía sau nhìn cảnh vợ đút chồng, chồng đút vợ phía trước, rất có tư thái chuyên nghiệp của những người phục vụ cho một gia tộc lớn, tất cả đều tỏ vẻ: Chúng tôi đã quen rồi.
Ăn được một nửa, Dylan và Andrew đột nhiên cùng mở miệng: “Cha, tụi con muốn đi du lịch.”
Sau đó thì cả hai cùng ngưng bặt, Dylan nhường: “Em nói trước đi.”
Andrew cắn một miếng cá mà bác sĩ Ninh của cậu gắp tới cho mình: “Đợi khi nào anh Ninh khỏe hẳn, tụi con muốn đi du lịch một chuyến, xem như giải tỏa căng thẳng mấy ngày qua.”
Sylvester được bạn đời dùng khăn lau khóe miệng cho mình, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, nhìn sang Dylan: “Con cũng muốn cùng Chu Thụy đi du lịch à?”
Dylan không nói gì mà gật đầu.
“Được rồi, bốn đứa muốn đi thì đi nhưng phải đợi ít nhất một tuần sau đã. Đám tàn dư của thế lực kia vẫn chưa bắt được hết. Cha không yên tâm.”
“Vâng, tụi con biết mà.”
Rufus ngồi bên cạnh Sylvester, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn ông: “Hay là chúng ta cũng đi du lịch, lâu rồi ngài chưa đi chơi cùng em đó.”
Sylvester ôm eo bạn đời của mình, hôn lên má y, cưng chiều nói: “Được.”
Như thế đó, một tuần sau, cả nhà cùng rời khỏi trang viên mà đi ân ái với người yêu của mình.
Tác giả :
Điểu Quân