Series Gia tộc Sullivan (Bạn Tình Của Tôi Là Ma Cà Rồng)
Chương 14: Tập kích ban đêm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màn đêm như một tấm lụa đen bao phủ.
Ba giờ sáng, ngoại trừ đèn đường hầu như không còn ánh đèn nào hắt ra từ trong nhà, mọi người chìm sâu trong giấc mộng đẹp của riêng mình.
Minh Ly – người vốn là tài xế riêng của Dylan lúc này đang yên vị trong chiếc xe màu xám bạc đỗ ở bên đường, cảnh giác nhìn về phía ngôi nhà đối diện. Trước cửa nhà có treo một biển hiệu đã không còn bật đèn: Quán ăn Thụy Thụy.
Bỗng nhiên có một bóng đen xẹt qua, hai tay chụp lên hàng rào, tung người nhảy thẳng vào sân trong của quán ăn.
Minh Ly nheo mắt, phóng ra khỏi xe, tay cầm theo một khẩu súng, tay còn lại nhanh chóng bấm điện thoại, muốn gọi cho Dylan. Dylan đoán không sai, bọn người của gia tộc kia đã biết đến Chu Thụy và có ý định ra tay với cậu.
Thế nhưng điện thoại vừa kết nối liền nghe thấy giọng nữ máy móc nói số điện thoại này không liên lạc được.
Minh Ly nhíu mày, không liên lạc được? Có chuyện gì đó không ổn.
Thế nhưng anh không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bóng đen kia đã lấy đà lao đầu về phía cánh cửa đóng kín.
‘Ầm’ một tiếng, giữa đêm khuya thanh tĩnh, tiếng vang càng thêm lớn và dữ dội.
Sức lực của nó rất mạnh, chỉ một cú đã hất tung cánh cửa. Bên trong tối đen như mực, hiển nhiên không có ai, nó đứng bên ngoài ngó dáo dác. Dưới ánh trăng có thể thấy lờ mờ hai tay nó khẳng khiu gầy sọc, da thịt dường như dính sát vào xương, móng tay dài nhọn hoắt, khiến người ta hồ nghi có lẽ chỉ cần bị chúng cào nhẹ một cái cũng đủ để lóc đi một miếng thịt.
Minh Ly phẩy tay ra hiệu cho hai chiếc xe khác cũng đỗ ở gần quán ăn Thụy Thụy, sau đó nâng súng lên, đầu súng đã gắn ống giảm thanh, nhắm chuẩn vào đầu sinh vật kia, không chút do dự mà bóp cò.
Thế nhưng, trong một tích tắc, ngay trước khi viên đạn bắn ra, nó quay phắt đầu lại rồi nghiêng người. Viên đạn bạc liền bắn thẳng vào trong nhà, cũng không biết ghim vào đâu.
Minh Ly nheo mắt, sát ý tỏa ra. Thứ này không chỉ đơn giản là ma cà rồng cấp thấp, ma cà rồng cấp thấp không linh mẫn được như vậy vì cơn đói trường kỳ hành hạ chúng, trí tuệ cũng không được cao cho lắm.
Sinh vật nọ quay đầu lại, ánh trăng liền chiếu rõ gương mặt của nó, đó quả thật là một cái mặt người, nhưng lại dị dạng, ngũ quan méo mó, không có lông tóc, hai mắt đỏ ngầu, da dẻ trắng bệch, miệng rộng. Nó thấy được Minh Ly đứng ở bên kia đường liền nhe ra cặp nanh dài nhọn của mình thị uy, sau đó vọt vào trong nhà.
Minh Ly không chút do dự đuổi theo, súng trong tay liên tục bắn ra ba viên, sinh vật phía trước né được một viên, hai viên còn lại may mắn ghim trúng thân thể nó nhưng không phải chỗ hiểm.
Nó tức giận rít lên với Minh Ly, thế nhưng điều kỳ lạ là nó không quay sang đối chiến với anh mà vẫn lao đầu vào trong hất tung mọi thứ, dường như đang tìm kiếm cái gì đó, hoặc là nói, đang tìm kiếm ai đó.
Nó rõ ràng có trí tuệ cao, và đã nhận lệnh của kẻ khác, bằng không sẽ không bỏ qua Minh Ly đã nhiều lần khiêu khích nó.
Thấy nó trong lúc tìm kiếm mà nhảy qua nhảy lại, rõ ràng đề phòng bị bắn lén, Minh Ly cất súng vào, phóng tới chụp lấy đầu nó từ phía sau, tốc độ cực nhanh. Móng tay anh cũng dài ra, còn sắc bén hơn cả bộ móng đen sì của sinh vật nọ, vừa chụp được đầu nó anh liền cong tay lại, năm đầu ngón tay lập tức ghim sâu vào mặt nó.
Sinh vật nọ vốn tưởng kẻ kịch vẫn luôn đứng từ xa dùng thứ kia bắn mình, không kịp phòng bị mà bị tóm được, cả người giật ngược ra sau. Mặt đau đớn vì bị đâm. Nó gào lên. Tiếng gào trầm đục như thể cổ họng bị thủng một lỗ, gió lọt qua đó khiến âm thanh biến chất.
Có lẽ vì cơn đau tới quá đột ngột mà nó trở nên hung tợn, nhưng nó bị khống chế từ phía sau, lại không thể xoay người lại vì sức mạnh khống chế nó đã kiềm chặt cái đầu của nó. Thế nên hai cánh tay như da bọc xương mang theo thứ vũ khí duy nhất của nó liền vung vẩy ra phía sau, muốn cấu xé kẻ địch.
Minh Ly siết chặt bàn tay đang đâm vào mặt nó, nghiêng người né tránh đường tấn công, tay còn lại thật chuẩn xác mà chụp được cằm nó, vặn một cái.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ trong một phần trăm giây ngắn ngủi, đầu sinh vật kia đã bị vặn ngược ra sau. Thân thể nó liền cứng đờ, trong một giây khắc đó, Minh Ly đã rút chiếc bút vẫn luôn kẹp trên thắt lưng ra, ấn một cái, lưỡi kiếm bạc lập tức dài ra, anh vung tay lên. Cái đầu bị vặn ngược của nó liền lăn lông lốc xuống sàn, biểu tình dữ tợn vẫn còn đọng trên gương mặt quái dị của nó.
Tưởng chừng như vậy đã kết thúc, nhưng không, từ bên ngoài bỗng có bốn con ma cà rồng cấp thấp vọt vào, mặt mũi cũng quái dị hệt như con vừa chết.
Chúng nó gừ gừ, sau đó nhìn nhau.
Minh Ly cau chặt mày. Đi săn theo đàn? Đây không phải là bản tính của ma cà rồng cấp thấp. Thứ này đã lai gien rồi. Chết tiệt! Bọn người của gia tộc kia đúng là khốn kiếp!
Bên ngoài có tiếng đánh nhau, hình như rất nhiều con kéo tới, hai người ở bên ngoài cũng đã xuất chiến.
Trong nhà, Minh Ly cầm kiếm, ngay khi anh vừa động thủ thì chúng nó cũng ra tay, thế nhưng chúng đã phân chia công việc cho nhau, ba con cầm chân anh, một con xông vào phòng bếp bên trong.
Mục đích rõ ràng chính là tìm người, về phần tìm ai? Đây là quán của Chu Thụy, không tìm Chu Thụy thì tìm ai? Cũng may ngay tối nay cậu đã đến nhà Dylan, nếu không, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bọn này như được tập huấn trước, rất thuần thục việc phối hợp với nhau. Thế nhưng khi đối đầu với Minh Ly – cánh tay đắc lực của Dylan, chúng cũng rất nhanh lìa đầu.
Minh Ly xử lý xong thì vọt vào trong, phòng bếp đã vô cùng bừa bãi, bếp núc bị lật tung. Phía sau bếp là cầu thang dẫn lên tầng trên, ngay lúc này, tiếng cửa thủy tinh vỡ toang truyền đến từ trên lầu.
Minh Ly phóng lên. Trong nhà Chu Thụy bấy giờ có năm con ma cà rồng cấp thấp, chúng không ngừng tìm kiếm cậu khắp nơi, ngay cả cái gác nhỏ dùng làm kho của cậu cũng bị chúng phá tan tành.
Minh Ly nhanh chóng xử gọn chúng. Thế nhưng, hết con này tới con khác chui vào.
Mà lúc này, Chu Thụy đang say ngủ trong lòng Dylan bỗng dưng giật mình một cái, mở choàng mắt. Trước mặt là lồng ngực và cái ôm mạnh mẽ quen thuộc, cậu thở ra một hơi, dụi dụi mắt ngồi dậy.
Lúc cậu giật mình, Dylan cũng đã tỉnh theo, thấy cậu ngồi dậy liền sờ sờ eo cậu: “Sao thế?”
“Dạ không có gì, em đi uống nước.”
“Ừm.”
Chu Thụy xuống giường, thấy Dylan muốn ngồi dậy dẫn cậu đi liền đè anh nằm xuống: “Anh ngủ tiếp đi, em tự đi được mà.”
Dù eo hông có hơi bủn rủn nhưng cũng không tới mức không tự đi được. Lúc bước xuống giường, chăn liền tuột ra, để lộ thân thể trần trụi đầy dấu hôn của cậu.
Chu Thụy lấy một cái quần lót tứ giác mặc vào, lại khoác thêm một chiếc áo sơ mi được vắt ở đầu giường, hình như là áo của Dylan.
Dylan thấy cậu đi đứng ổn, cũng không lo lắng mà nằm xuống giường trở lại, nhắm mắt.
Đèn ở hành lang là đèn cảm ứng tự động, có người đi đến liền sáng lên, người đi qua rồi liền tắt đi, vừa tiện vừa có thể tiết kiệm. Chu Thụy đi một đường xuống tầng trệt, sau đó vì có chút không quen lối mà đi nhầm phòng vài ba lần mới tìm được phòng bếp.
Cậu gãi gãi đầu, hình như anh Dylan là ma cà rồng, tối ngủ không cần uống nước, bình thường cũng không cần uống nước nên trong nhà chỉ đặt mỗi một cái tủ lạnh ở phòng bếp. Ừm, lần sau ngủ mình phải nhớ xách một chai nước lên mới được.
Bật đèn trong phòng bếp, đèn ở hành lang sau một lúc không cảm ứng được người liền tắt đi, bên ngoài tối đen như mực.
Chu Thụy túm túm vạt áo, thuận tay gài lại vài chiếc cúc áo, áo của Dylan tròng lên người cậu liền có chút quá cỡ, tay áo dài che khuất cả bàn tay. Vạt áo cũng dài quá mông, đủ để che đi hai gò mông căng tròn của cậu.
Chu Thụy mở tủ lạnh, nhìn nhìn một lúc rồi lấy một chai nước khoáng bên trong mở nắp uống.
Bỗng nhiên, cậu rùng mình, cột sống gai gai như thể bị ai đó nhìn chằm chằm, tầm mắt bén nhọn chỉa thẳng vào lưng khiến cậu khó chịu.
Cái gì vậy?
Chu Thụy quay phắt đầu lại nhìn ra hành lang tối om om.
Không có gì hết. Nhưng không hiểu sao trong lòng lại nảy lên cảm giác khác thường. Chu Thụy gãi gãi mặt, có lẽ là do chưa quen với nhà anh nên có hơi mẫn cảm, cậu đóng nắp chai nước lại cất vào tủ.
Lúc bước ra khỏi phòng bếp, cậu định tắt đèn nhưng lại phát hiện đèn cảm ứng ở hành lang không sáng. Chu Thụy đi qua đi lại trước cửa phòng bếp, đèn trong hành lang vẫn không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ cảm ứng bị hỏng?
Tối thế này làm sao thấy đường quay về phòng đây?
Chu Thụy đứng ở cửa phòng bếp, vươn tay mò mẫm trên vách tường ngoài hành lang muốn tìm công tắc. Đèn cảm ứng luôn được lắp đặt thêm công tắc tay để phòng trường hợp đèn bị hỏng phần cảm ứng. Thế nhưng ngay cả khi Chu Thụy bật công tắc, đèn vẫn không hoạt động.
Cậu nhíu mày, cơn bất an dấy lên trong lòng.
Bỗng nhiên, một luồng hơi lạnh ùa tới từ sau lưng. Chu Thụy rùng mình, cậu quay phắt lại. Đập vào mắt là một khuôn mặt méo mó vặn vẹo, hai mắt đỏ ngầu, không có biểu cảm gì, cái mặt đó thò ra từ trong bóng tối, Chu Thụy vừa quay đầu lại liền đối mặt với nó, kề sát đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi tanh tỏa ra từ nó.
Tim Chu Thụy muốn văng khỏi lồng ngực, cậu hoảng sợ lùi ra sau, tránh xa hành lang tối om om.
Cái đầu quái dị nghiêng mặt nhìn chằm chằm theo cậu, đôi mắt mở trừng trừng không thèm chớp.
Dưới ánh đèn hắt ra từ phòng bếp, cậu có thể thấy được cặp môi tím tái của nó đang mím chặt, da dẻ trắng bệch, không có lông tóc.
Quái vật!
Chu Thụy quay đầu chạy ào vào khu vực bếp, túm lấy một con dao.
Gần như ngay khi cậu xoay người chạy đi, con quái vật đó cũng xông vào phòng bếp, vươn bàn tay xương xẩu với bộ móng sắc nhọn của mình, muốn chụp lấy cậu.
Chu Thụy chỉ cảm thấy có cơn gió lạnh buốt thổi quét qua gáy mình, cậu vừa chụp được con dao liền ngồi thụp xuống, may mắn tránh được một kiếp.
Chu Thụy cầm dao, trở tay đâm mạnh vào bụng con quái vật. Lưỡi dao lóe lên một tia sáng bạc, khi vừa ghim vào thân con quái vật liền phát ra tiếng xèo xèo như tiếng thịt bị đặt trên vỉ nướng.
Con quái vật đau đớn thụt lùi lại, nhe nanh muốn rít lên, thế nhưng nó bỗng ngậm miệng kiềm nén, ngũ quan vốn đã vặn vẹo vì cơn đau không được giải tỏa mà càng thêm dữ tợn, dường như nó biết nếu tạo ra tiếng sẽ đả động đến người trên lầu. Chu Thụy rút mạnh con dao về, lưỡi dao bạc đã tạo ra một lỗ sâu hoắm trên bụng con quái vật, máu đen nhầy nhụa chảy đầy đất.
Tim cậu đập kịch liệt, vội vàng nhân lúc con quái vật lui ra sau mà lách thân phóng như bay tới cửa phòng bếp, vừa chạy vừa định hét lớn để gọi Dylan thế nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã tông phải một kẻ khác vừa bước ra từ bóng tối, đứng chắn trước cửa phòng bếp.
Chu Thụy chưa kịp phản ứng lại thì đã bị gã bịt chặt miệng. Tay siết mạnh tới nỗi cậu có cảm giác như chỉ một chút nữa thôi xương hàm mình sẽ vỡ ra, tay còn lại của gã túm lấy đỉnh đầu Chu Thụy, muốn bẻ cổ cậu.
Dylan trên lầu, anh nằm nhắm mắt đợi một lúc mà không thấy Chu Thụy trở lại. Bỗng nhiên ở hành lang bên ngoài truyền đến tiếng động lạ, rất khẽ, nhưng giữa đêm khuya thanh tịnh, lọt vào tai Dylan liền trở nên thật rõ ràng.
Anh bật người dậy, bước đến bên cửa sổ kéo rèm ra. Bên ngoài không có lấy một bóng người, ngay cả vệ sĩ của gia tộc cũng không thấy. Đúng vậy, xung quanh đây đều có vệ sĩ của gia tộc canh gác, sở dĩ lúc Chu Thụy tiến vào không thấy là vì sợ cậu e dè nên anh mới bảo họ tránh đi.
Trong lòng thầm biết có chuyện không ổn.
Bỗng nhiên, ở khe cửa có một làn khói trắng bay vào, Dylan vội vàng nín thở, anh tung chăn trùm lên cái gối ôm dài, rồi ẩn mình trong góc phòng phía sau một chậu cây to.
Nắm cửa bị vặn nhẹ, cửa vừa mở ra liền có ba tên đeo mặt nạ, trong tay cầm súng xông vào, một tên trong đó nhanh chóng chỉa súng vào chiếc gối bị chăn che phủ, dứt khoát bóp cò, súng có gắn ống giảm thanh nên chỉ nghe phịch một tiếng khi đạn ghim vào chăn gối.
Một kẻ khác nghi ngờ xốc chăn lên, ngay lúc phát hiện bên dưới chỉ là một chiếc gối ôm dài thì đầu đã ngoẹo thành một góc độ kỳ lạ, mà ngay cả đồng bọn của hắn cũng không hay biết. Một giây sau đó, thân thể hắn mới từ từ ngã xuống.
Dylan có chút váng đầu. Rõ ràng thứ khói trắng trong phòng không phải chỉ cần ngưng thở là có thể tránh bị nhiễm. Sức mạnh trong cơ thể bắt đầu mất kiểm soát, năng lượng không ngừng chảy ra ngoài như thể vật chứa nó bị thủng một lỗ dưới đáy.
Thứ khí độc chuyên dùng để áp chế ma cà rồng này, ngoại trừ người của hiệp hội quản lý phi nhân loại thì chỉ có một tổ chức có thể sở hữu, đó là tổ chức lính đánh thuê được đào tạo để đối phó với bọn anh, mà bọn anh thường gọi là: Thợ săn ma cà rồng.
Không cần nói cũng biết bọn này là do ai thuê tới. Đáng chết, bọn người của gia tộc kia, lũ khốn ấy vốn đã bị xử lý chỉ còn lại tàn dư, thế nhưng ngay cả khi giãy chết cũng có thể dốc hết vốn liếng thuê cả thợ săn ma cà rồng.
Tất nhiên là kỹ thuật đánh đấm của đám thợ săn này khi đối phó với ma cà rồng cấp thấp hoặc những quý tộc thông thường may ra còn có cơ hội thắng, nhưng muốn đối đầu với dòng dõi thuần huyết như anh, không có cửa.
Hai tên còn lại trong phòng có thân thủ không tồi, nhưng vẫn mất mạng dưới tay Dylan, dù anh đã bị khói độc ảnh hưởng, thân thể bắt đầu tê cứng.
Nhưng anh không kịp nghĩ nhiều, Chu Thụy vẫn còn dưới lầu một mình, chắc chắn em ấy đang gặp nguy.
Dylan kéo ngăn tủ lấy ra một khẩu súng đã được gắn ống giảm thanh và mấy băng đạn, lao ra khỏi phòng.
Trong nhà anh bây giờ hiển nhiên tứ phía đều là địch, vừa chạy ra hành lang liền có một loạt đạn bay tới, đều là đạn bạc. Dylan lách người né tránh. Bỗng nhiên khắp dãy hành lang bốc lên thứ khói trắng kia. Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện nơi bốc khói chính là nơi mà đám đạn vừa rồi ghim vào tường.
Rõ ràng cho thấy bên trong đầu đạn có chứa khí độc, dù là bắn hụt cũng có thể làm vỡ túi khí độc nhỏ giấu ở lõi. Thủ đoạn thâm độc như vậy, nếu Dylan chỉ cần trúng một viên thì sức mạnh sẽ tiêu biến đi rất nhiều.
Hai mắt anh bấy giờ đã đỏ ngầu, sát khí tỏa ra lạnh lẽo. Anh nhắm chuẩn về một hướng trong làn khói và nã súng.
Phịch, một thi thể ngã xuống.
Mà Chu Thụy lúc này, đầu bị người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt giữ chặt, dường như cảm thấy một giây sau mình sẽ toi đời. Ý muốn sống sót mãnh liệt dấy lên, người ta thường nói, vào thời khắc tính mạng rơi vào trạng thái nghìn cân treo sợi tóc, tiềm năng của con người sẽ bộc phát. Không biết Chu Thụy lấy đâu ra sức lực và tốc độ nhanh như chớp, cắm phập con dao bạc trong tay vào ngực gã đàn ông. Nhanh đến nỗi trước một khắc gã ta bẻ gãy cổ cậu, thì đã thọc con dao vào sâu trong ngực gã, một phần cán dao còn lún vào trong, xuyên tim.
Chu Thụy trợn to mắt nhìn gã buông thõng tay khỏi đầu mình rồi gục xuống đất.
Lúc chết, cặp mắt gã trợn trắng như thể không tài nào tin nổi con người yếu ớt trước mặt lại có thể một nhát giết được gã. Chỉ trách gã quá khinh địch rồi.
Hai tay Chu Thụy run lẩy bẩy. Cậu… cậu giết người?
Mà Chu Thụy còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì con quái vật phía sau cậu há miệng thở khò khè, mùi thơm ngọt từ con mồi trước mặt làm nó như phát điên, mệnh lệnh mà nó nhận vốn dĩ là bắt con mồi này còn sống trở về, nó phải khó khăn lắm mới nhịn được cơn đói cồn cào của mình, nay lại bị mùi máu tanh từ thi thể của gã đeo mặt nạ kích thích, lý trí của nó biến mất. Nó nhe ra cặp răng nanh dài nhọn của mình, đôi mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc, mang vẻ mặt đầy sự thèm khát đến gần Chu Thụy.
Chu Thụy lúc này đã sợ tới tay chân nhũn ra. Sau khi thoát khỏi cái chết trong gang tấc vừa rồi, bao nhiêu can đảm dường như bị rút cạn, toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích, mà cậu sợ, chỉ cần mình vừa động một cái, thứ ghê tởm đối diện sẽ lập tức xông lên táp cậu.
Nhưng sự thật là, dù cậu có không nhúc nhích đi chăng nữa, nó vẫn sẽ xông lên. Khi cách cậu chừng mười bước chân, con quái vật bất chợt nhào lên muốn chộp lấy cậu.
Chu Thụy dù trong cơn sợ hãi vẫn theo bản năng lách người qua một bên. Nếu bây giờ còn không chạy, cậu sẽ thật sự tiêu đời.
Chu Thụy lao ra ngoài hành lang, con quái vật lại lần nữa vồ hụt, tông thẳng vào vách tường ở cửa phòng bếp, nó rú lên.
Chu Thụy vừa chạy vừa hét gọi Dylan.
Thứ kinh tởm phía sau đã đuổi tới. Tốc độ cực nhanh, nếu là trong không gian hẹp có lẽ cậu còn có thể né tránh, nhưng ở ngoài này, cậu vừa đổi hướng nó liền có không gian để đổi hướng, hoàn toàn không né được, nếu so tốc độ chạy thì hai chân Chu Thụy càng không cách nào đọ lại nó. Chỉ trong vài cái chớp mắt, khi Chu Thụy quay đầu lại chỉ thấy một cái mồm mở to táp về phía mình.
Cậu nhắm chặt hai mắt, giơ tay lên đỡ. Thế nhưng một giây sau.
Bịch.
Có tiếng vật thể nặng rơi xuống, không có cơn đau nào ập đến.
“Thụy!”
Tiếng anh Dylan truyền đến từ phía sau. Chu Thụy hoảng hốt mở choàng mắt ra, con quái vật vừa rồi lao đến đã ngã sõng soài trên mặt đất, bất động, cái miệng còn mở toang hoác, hai mắt long lên, giữa trán là một lỗ thủng đang bốc khói xèo xèo, máu đen rỉ ra từ lỗ thủng đó.
Toàn thân cậu rơi vào một cái ôm lạnh lẽo nhưng vững chắc, người đàn ông phía sau siết chặt cậu vào lòng.
Dylan không tốn quá nhiều thời gian để giải quyết đám thợ săn phục kích trên hành lang lầu ba, nhưng tác dụng của khói độc đã ngấm sâu khiến cơ bắp anh cứng ngắc, anh không cách nào tưởng tượng được nếu mình đến muộn dù chỉ một chút nữa, Chu Thụy sẽ gặp phải chuyện gì.
Anh hôn hôn đỉnh đầu cậu, xoay vuốt thân thể đang run rẩy của cậu, trấn an.
“Không sao rồi. Tôi ở đây.”
Chu Thụy ôm chặt lấy anh, vùi mặt trong lòng anh, tham lam ngửi mùi hương trên người anh để bình tĩnh lại.
“Bọn chúng… bọn chúng là thứ gì vậy anh?”
Dylan xoa vuốt tấm lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh của cậu: “Ma cà rồng, cấp thấp.”
Bỗng nhiên có tiếng cửa sổ vỡ loảng xoảng. Chu Thụy giật nảy mình. Cậu nhìn xung quanh nhưng vì không có đèn nên không thấy gì cả.
Dylan nhanh chóng kéo cậu lên lầu, cả hai chạy như bay. Chu Thụy chỉ kịp nghe anh nói: “Bọn thợ săn vào rồi.”
Anh kéo cậu lên lầu, đẩy cậu vào một căn phòng trống: “Em ở yên trong này đừng ra ngoài cũng đừng phát ra tiếng động, trong này cực kỳ an toàn, chỉ cần em khóa cửa, sẽ không ai có thể xông vào từ bên ngoài.”
“Vâng.” Chu Thụy gật đầu.
“Sau khi tôi ra ngoài thì khóa cửa lại ngay.”
“Anh đi đâu?”
“Xử lý bọn chúng. Chu Thụy, em phải ở yên trong này.”
Chu Thụy hốt hoảng nhìn anh một lúc, trong đôi mắt đỏ bừng của anh là sự nghiêm túc mà cậu chưa bao giờ thấy, cậu mím mím môi, rồi buông đôi tay đang níu áo anh. Thì thào: “Anh phải cẩn thận, đừng, đừng để bị thương.”
Dylan kéo cậu lại hôn thật sâu rồi buông ra.
Chu Thụy trơ mắt nhìn anh vọt ra ngoài, ẩn mình vào bóng tối trong hành lang.
Màn đêm như một tấm lụa đen bao phủ.
Ba giờ sáng, ngoại trừ đèn đường hầu như không còn ánh đèn nào hắt ra từ trong nhà, mọi người chìm sâu trong giấc mộng đẹp của riêng mình.
Minh Ly – người vốn là tài xế riêng của Dylan lúc này đang yên vị trong chiếc xe màu xám bạc đỗ ở bên đường, cảnh giác nhìn về phía ngôi nhà đối diện. Trước cửa nhà có treo một biển hiệu đã không còn bật đèn: Quán ăn Thụy Thụy.
Bỗng nhiên có một bóng đen xẹt qua, hai tay chụp lên hàng rào, tung người nhảy thẳng vào sân trong của quán ăn.
Minh Ly nheo mắt, phóng ra khỏi xe, tay cầm theo một khẩu súng, tay còn lại nhanh chóng bấm điện thoại, muốn gọi cho Dylan. Dylan đoán không sai, bọn người của gia tộc kia đã biết đến Chu Thụy và có ý định ra tay với cậu.
Thế nhưng điện thoại vừa kết nối liền nghe thấy giọng nữ máy móc nói số điện thoại này không liên lạc được.
Minh Ly nhíu mày, không liên lạc được? Có chuyện gì đó không ổn.
Thế nhưng anh không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bóng đen kia đã lấy đà lao đầu về phía cánh cửa đóng kín.
‘Ầm’ một tiếng, giữa đêm khuya thanh tĩnh, tiếng vang càng thêm lớn và dữ dội.
Sức lực của nó rất mạnh, chỉ một cú đã hất tung cánh cửa. Bên trong tối đen như mực, hiển nhiên không có ai, nó đứng bên ngoài ngó dáo dác. Dưới ánh trăng có thể thấy lờ mờ hai tay nó khẳng khiu gầy sọc, da thịt dường như dính sát vào xương, móng tay dài nhọn hoắt, khiến người ta hồ nghi có lẽ chỉ cần bị chúng cào nhẹ một cái cũng đủ để lóc đi một miếng thịt.
Minh Ly phẩy tay ra hiệu cho hai chiếc xe khác cũng đỗ ở gần quán ăn Thụy Thụy, sau đó nâng súng lên, đầu súng đã gắn ống giảm thanh, nhắm chuẩn vào đầu sinh vật kia, không chút do dự mà bóp cò.
Thế nhưng, trong một tích tắc, ngay trước khi viên đạn bắn ra, nó quay phắt đầu lại rồi nghiêng người. Viên đạn bạc liền bắn thẳng vào trong nhà, cũng không biết ghim vào đâu.
Minh Ly nheo mắt, sát ý tỏa ra. Thứ này không chỉ đơn giản là ma cà rồng cấp thấp, ma cà rồng cấp thấp không linh mẫn được như vậy vì cơn đói trường kỳ hành hạ chúng, trí tuệ cũng không được cao cho lắm.
Sinh vật nọ quay đầu lại, ánh trăng liền chiếu rõ gương mặt của nó, đó quả thật là một cái mặt người, nhưng lại dị dạng, ngũ quan méo mó, không có lông tóc, hai mắt đỏ ngầu, da dẻ trắng bệch, miệng rộng. Nó thấy được Minh Ly đứng ở bên kia đường liền nhe ra cặp nanh dài nhọn của mình thị uy, sau đó vọt vào trong nhà.
Minh Ly không chút do dự đuổi theo, súng trong tay liên tục bắn ra ba viên, sinh vật phía trước né được một viên, hai viên còn lại may mắn ghim trúng thân thể nó nhưng không phải chỗ hiểm.
Nó tức giận rít lên với Minh Ly, thế nhưng điều kỳ lạ là nó không quay sang đối chiến với anh mà vẫn lao đầu vào trong hất tung mọi thứ, dường như đang tìm kiếm cái gì đó, hoặc là nói, đang tìm kiếm ai đó.
Nó rõ ràng có trí tuệ cao, và đã nhận lệnh của kẻ khác, bằng không sẽ không bỏ qua Minh Ly đã nhiều lần khiêu khích nó.
Thấy nó trong lúc tìm kiếm mà nhảy qua nhảy lại, rõ ràng đề phòng bị bắn lén, Minh Ly cất súng vào, phóng tới chụp lấy đầu nó từ phía sau, tốc độ cực nhanh. Móng tay anh cũng dài ra, còn sắc bén hơn cả bộ móng đen sì của sinh vật nọ, vừa chụp được đầu nó anh liền cong tay lại, năm đầu ngón tay lập tức ghim sâu vào mặt nó.
Sinh vật nọ vốn tưởng kẻ kịch vẫn luôn đứng từ xa dùng thứ kia bắn mình, không kịp phòng bị mà bị tóm được, cả người giật ngược ra sau. Mặt đau đớn vì bị đâm. Nó gào lên. Tiếng gào trầm đục như thể cổ họng bị thủng một lỗ, gió lọt qua đó khiến âm thanh biến chất.
Có lẽ vì cơn đau tới quá đột ngột mà nó trở nên hung tợn, nhưng nó bị khống chế từ phía sau, lại không thể xoay người lại vì sức mạnh khống chế nó đã kiềm chặt cái đầu của nó. Thế nên hai cánh tay như da bọc xương mang theo thứ vũ khí duy nhất của nó liền vung vẩy ra phía sau, muốn cấu xé kẻ địch.
Minh Ly siết chặt bàn tay đang đâm vào mặt nó, nghiêng người né tránh đường tấn công, tay còn lại thật chuẩn xác mà chụp được cằm nó, vặn một cái.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ trong một phần trăm giây ngắn ngủi, đầu sinh vật kia đã bị vặn ngược ra sau. Thân thể nó liền cứng đờ, trong một giây khắc đó, Minh Ly đã rút chiếc bút vẫn luôn kẹp trên thắt lưng ra, ấn một cái, lưỡi kiếm bạc lập tức dài ra, anh vung tay lên. Cái đầu bị vặn ngược của nó liền lăn lông lốc xuống sàn, biểu tình dữ tợn vẫn còn đọng trên gương mặt quái dị của nó.
Tưởng chừng như vậy đã kết thúc, nhưng không, từ bên ngoài bỗng có bốn con ma cà rồng cấp thấp vọt vào, mặt mũi cũng quái dị hệt như con vừa chết.
Chúng nó gừ gừ, sau đó nhìn nhau.
Minh Ly cau chặt mày. Đi săn theo đàn? Đây không phải là bản tính của ma cà rồng cấp thấp. Thứ này đã lai gien rồi. Chết tiệt! Bọn người của gia tộc kia đúng là khốn kiếp!
Bên ngoài có tiếng đánh nhau, hình như rất nhiều con kéo tới, hai người ở bên ngoài cũng đã xuất chiến.
Trong nhà, Minh Ly cầm kiếm, ngay khi anh vừa động thủ thì chúng nó cũng ra tay, thế nhưng chúng đã phân chia công việc cho nhau, ba con cầm chân anh, một con xông vào phòng bếp bên trong.
Mục đích rõ ràng chính là tìm người, về phần tìm ai? Đây là quán của Chu Thụy, không tìm Chu Thụy thì tìm ai? Cũng may ngay tối nay cậu đã đến nhà Dylan, nếu không, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bọn này như được tập huấn trước, rất thuần thục việc phối hợp với nhau. Thế nhưng khi đối đầu với Minh Ly – cánh tay đắc lực của Dylan, chúng cũng rất nhanh lìa đầu.
Minh Ly xử lý xong thì vọt vào trong, phòng bếp đã vô cùng bừa bãi, bếp núc bị lật tung. Phía sau bếp là cầu thang dẫn lên tầng trên, ngay lúc này, tiếng cửa thủy tinh vỡ toang truyền đến từ trên lầu.
Minh Ly phóng lên. Trong nhà Chu Thụy bấy giờ có năm con ma cà rồng cấp thấp, chúng không ngừng tìm kiếm cậu khắp nơi, ngay cả cái gác nhỏ dùng làm kho của cậu cũng bị chúng phá tan tành.
Minh Ly nhanh chóng xử gọn chúng. Thế nhưng, hết con này tới con khác chui vào.
Mà lúc này, Chu Thụy đang say ngủ trong lòng Dylan bỗng dưng giật mình một cái, mở choàng mắt. Trước mặt là lồng ngực và cái ôm mạnh mẽ quen thuộc, cậu thở ra một hơi, dụi dụi mắt ngồi dậy.
Lúc cậu giật mình, Dylan cũng đã tỉnh theo, thấy cậu ngồi dậy liền sờ sờ eo cậu: “Sao thế?”
“Dạ không có gì, em đi uống nước.”
“Ừm.”
Chu Thụy xuống giường, thấy Dylan muốn ngồi dậy dẫn cậu đi liền đè anh nằm xuống: “Anh ngủ tiếp đi, em tự đi được mà.”
Dù eo hông có hơi bủn rủn nhưng cũng không tới mức không tự đi được. Lúc bước xuống giường, chăn liền tuột ra, để lộ thân thể trần trụi đầy dấu hôn của cậu.
Chu Thụy lấy một cái quần lót tứ giác mặc vào, lại khoác thêm một chiếc áo sơ mi được vắt ở đầu giường, hình như là áo của Dylan.
Dylan thấy cậu đi đứng ổn, cũng không lo lắng mà nằm xuống giường trở lại, nhắm mắt.
Đèn ở hành lang là đèn cảm ứng tự động, có người đi đến liền sáng lên, người đi qua rồi liền tắt đi, vừa tiện vừa có thể tiết kiệm. Chu Thụy đi một đường xuống tầng trệt, sau đó vì có chút không quen lối mà đi nhầm phòng vài ba lần mới tìm được phòng bếp.
Cậu gãi gãi đầu, hình như anh Dylan là ma cà rồng, tối ngủ không cần uống nước, bình thường cũng không cần uống nước nên trong nhà chỉ đặt mỗi một cái tủ lạnh ở phòng bếp. Ừm, lần sau ngủ mình phải nhớ xách một chai nước lên mới được.
Bật đèn trong phòng bếp, đèn ở hành lang sau một lúc không cảm ứng được người liền tắt đi, bên ngoài tối đen như mực.
Chu Thụy túm túm vạt áo, thuận tay gài lại vài chiếc cúc áo, áo của Dylan tròng lên người cậu liền có chút quá cỡ, tay áo dài che khuất cả bàn tay. Vạt áo cũng dài quá mông, đủ để che đi hai gò mông căng tròn của cậu.
Chu Thụy mở tủ lạnh, nhìn nhìn một lúc rồi lấy một chai nước khoáng bên trong mở nắp uống.
Bỗng nhiên, cậu rùng mình, cột sống gai gai như thể bị ai đó nhìn chằm chằm, tầm mắt bén nhọn chỉa thẳng vào lưng khiến cậu khó chịu.
Cái gì vậy?
Chu Thụy quay phắt đầu lại nhìn ra hành lang tối om om.
Không có gì hết. Nhưng không hiểu sao trong lòng lại nảy lên cảm giác khác thường. Chu Thụy gãi gãi mặt, có lẽ là do chưa quen với nhà anh nên có hơi mẫn cảm, cậu đóng nắp chai nước lại cất vào tủ.
Lúc bước ra khỏi phòng bếp, cậu định tắt đèn nhưng lại phát hiện đèn cảm ứng ở hành lang không sáng. Chu Thụy đi qua đi lại trước cửa phòng bếp, đèn trong hành lang vẫn không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ cảm ứng bị hỏng?
Tối thế này làm sao thấy đường quay về phòng đây?
Chu Thụy đứng ở cửa phòng bếp, vươn tay mò mẫm trên vách tường ngoài hành lang muốn tìm công tắc. Đèn cảm ứng luôn được lắp đặt thêm công tắc tay để phòng trường hợp đèn bị hỏng phần cảm ứng. Thế nhưng ngay cả khi Chu Thụy bật công tắc, đèn vẫn không hoạt động.
Cậu nhíu mày, cơn bất an dấy lên trong lòng.
Bỗng nhiên, một luồng hơi lạnh ùa tới từ sau lưng. Chu Thụy rùng mình, cậu quay phắt lại. Đập vào mắt là một khuôn mặt méo mó vặn vẹo, hai mắt đỏ ngầu, không có biểu cảm gì, cái mặt đó thò ra từ trong bóng tối, Chu Thụy vừa quay đầu lại liền đối mặt với nó, kề sát đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi tanh tỏa ra từ nó.
Tim Chu Thụy muốn văng khỏi lồng ngực, cậu hoảng sợ lùi ra sau, tránh xa hành lang tối om om.
Cái đầu quái dị nghiêng mặt nhìn chằm chằm theo cậu, đôi mắt mở trừng trừng không thèm chớp.
Dưới ánh đèn hắt ra từ phòng bếp, cậu có thể thấy được cặp môi tím tái của nó đang mím chặt, da dẻ trắng bệch, không có lông tóc.
Quái vật!
Chu Thụy quay đầu chạy ào vào khu vực bếp, túm lấy một con dao.
Gần như ngay khi cậu xoay người chạy đi, con quái vật đó cũng xông vào phòng bếp, vươn bàn tay xương xẩu với bộ móng sắc nhọn của mình, muốn chụp lấy cậu.
Chu Thụy chỉ cảm thấy có cơn gió lạnh buốt thổi quét qua gáy mình, cậu vừa chụp được con dao liền ngồi thụp xuống, may mắn tránh được một kiếp.
Chu Thụy cầm dao, trở tay đâm mạnh vào bụng con quái vật. Lưỡi dao lóe lên một tia sáng bạc, khi vừa ghim vào thân con quái vật liền phát ra tiếng xèo xèo như tiếng thịt bị đặt trên vỉ nướng.
Con quái vật đau đớn thụt lùi lại, nhe nanh muốn rít lên, thế nhưng nó bỗng ngậm miệng kiềm nén, ngũ quan vốn đã vặn vẹo vì cơn đau không được giải tỏa mà càng thêm dữ tợn, dường như nó biết nếu tạo ra tiếng sẽ đả động đến người trên lầu. Chu Thụy rút mạnh con dao về, lưỡi dao bạc đã tạo ra một lỗ sâu hoắm trên bụng con quái vật, máu đen nhầy nhụa chảy đầy đất.
Tim cậu đập kịch liệt, vội vàng nhân lúc con quái vật lui ra sau mà lách thân phóng như bay tới cửa phòng bếp, vừa chạy vừa định hét lớn để gọi Dylan thế nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã tông phải một kẻ khác vừa bước ra từ bóng tối, đứng chắn trước cửa phòng bếp.
Chu Thụy chưa kịp phản ứng lại thì đã bị gã bịt chặt miệng. Tay siết mạnh tới nỗi cậu có cảm giác như chỉ một chút nữa thôi xương hàm mình sẽ vỡ ra, tay còn lại của gã túm lấy đỉnh đầu Chu Thụy, muốn bẻ cổ cậu.
Dylan trên lầu, anh nằm nhắm mắt đợi một lúc mà không thấy Chu Thụy trở lại. Bỗng nhiên ở hành lang bên ngoài truyền đến tiếng động lạ, rất khẽ, nhưng giữa đêm khuya thanh tịnh, lọt vào tai Dylan liền trở nên thật rõ ràng.
Anh bật người dậy, bước đến bên cửa sổ kéo rèm ra. Bên ngoài không có lấy một bóng người, ngay cả vệ sĩ của gia tộc cũng không thấy. Đúng vậy, xung quanh đây đều có vệ sĩ của gia tộc canh gác, sở dĩ lúc Chu Thụy tiến vào không thấy là vì sợ cậu e dè nên anh mới bảo họ tránh đi.
Trong lòng thầm biết có chuyện không ổn.
Bỗng nhiên, ở khe cửa có một làn khói trắng bay vào, Dylan vội vàng nín thở, anh tung chăn trùm lên cái gối ôm dài, rồi ẩn mình trong góc phòng phía sau một chậu cây to.
Nắm cửa bị vặn nhẹ, cửa vừa mở ra liền có ba tên đeo mặt nạ, trong tay cầm súng xông vào, một tên trong đó nhanh chóng chỉa súng vào chiếc gối bị chăn che phủ, dứt khoát bóp cò, súng có gắn ống giảm thanh nên chỉ nghe phịch một tiếng khi đạn ghim vào chăn gối.
Một kẻ khác nghi ngờ xốc chăn lên, ngay lúc phát hiện bên dưới chỉ là một chiếc gối ôm dài thì đầu đã ngoẹo thành một góc độ kỳ lạ, mà ngay cả đồng bọn của hắn cũng không hay biết. Một giây sau đó, thân thể hắn mới từ từ ngã xuống.
Dylan có chút váng đầu. Rõ ràng thứ khói trắng trong phòng không phải chỉ cần ngưng thở là có thể tránh bị nhiễm. Sức mạnh trong cơ thể bắt đầu mất kiểm soát, năng lượng không ngừng chảy ra ngoài như thể vật chứa nó bị thủng một lỗ dưới đáy.
Thứ khí độc chuyên dùng để áp chế ma cà rồng này, ngoại trừ người của hiệp hội quản lý phi nhân loại thì chỉ có một tổ chức có thể sở hữu, đó là tổ chức lính đánh thuê được đào tạo để đối phó với bọn anh, mà bọn anh thường gọi là: Thợ săn ma cà rồng.
Không cần nói cũng biết bọn này là do ai thuê tới. Đáng chết, bọn người của gia tộc kia, lũ khốn ấy vốn đã bị xử lý chỉ còn lại tàn dư, thế nhưng ngay cả khi giãy chết cũng có thể dốc hết vốn liếng thuê cả thợ săn ma cà rồng.
Tất nhiên là kỹ thuật đánh đấm của đám thợ săn này khi đối phó với ma cà rồng cấp thấp hoặc những quý tộc thông thường may ra còn có cơ hội thắng, nhưng muốn đối đầu với dòng dõi thuần huyết như anh, không có cửa.
Hai tên còn lại trong phòng có thân thủ không tồi, nhưng vẫn mất mạng dưới tay Dylan, dù anh đã bị khói độc ảnh hưởng, thân thể bắt đầu tê cứng.
Nhưng anh không kịp nghĩ nhiều, Chu Thụy vẫn còn dưới lầu một mình, chắc chắn em ấy đang gặp nguy.
Dylan kéo ngăn tủ lấy ra một khẩu súng đã được gắn ống giảm thanh và mấy băng đạn, lao ra khỏi phòng.
Trong nhà anh bây giờ hiển nhiên tứ phía đều là địch, vừa chạy ra hành lang liền có một loạt đạn bay tới, đều là đạn bạc. Dylan lách người né tránh. Bỗng nhiên khắp dãy hành lang bốc lên thứ khói trắng kia. Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện nơi bốc khói chính là nơi mà đám đạn vừa rồi ghim vào tường.
Rõ ràng cho thấy bên trong đầu đạn có chứa khí độc, dù là bắn hụt cũng có thể làm vỡ túi khí độc nhỏ giấu ở lõi. Thủ đoạn thâm độc như vậy, nếu Dylan chỉ cần trúng một viên thì sức mạnh sẽ tiêu biến đi rất nhiều.
Hai mắt anh bấy giờ đã đỏ ngầu, sát khí tỏa ra lạnh lẽo. Anh nhắm chuẩn về một hướng trong làn khói và nã súng.
Phịch, một thi thể ngã xuống.
Mà Chu Thụy lúc này, đầu bị người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt giữ chặt, dường như cảm thấy một giây sau mình sẽ toi đời. Ý muốn sống sót mãnh liệt dấy lên, người ta thường nói, vào thời khắc tính mạng rơi vào trạng thái nghìn cân treo sợi tóc, tiềm năng của con người sẽ bộc phát. Không biết Chu Thụy lấy đâu ra sức lực và tốc độ nhanh như chớp, cắm phập con dao bạc trong tay vào ngực gã đàn ông. Nhanh đến nỗi trước một khắc gã ta bẻ gãy cổ cậu, thì đã thọc con dao vào sâu trong ngực gã, một phần cán dao còn lún vào trong, xuyên tim.
Chu Thụy trợn to mắt nhìn gã buông thõng tay khỏi đầu mình rồi gục xuống đất.
Lúc chết, cặp mắt gã trợn trắng như thể không tài nào tin nổi con người yếu ớt trước mặt lại có thể một nhát giết được gã. Chỉ trách gã quá khinh địch rồi.
Hai tay Chu Thụy run lẩy bẩy. Cậu… cậu giết người?
Mà Chu Thụy còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì con quái vật phía sau cậu há miệng thở khò khè, mùi thơm ngọt từ con mồi trước mặt làm nó như phát điên, mệnh lệnh mà nó nhận vốn dĩ là bắt con mồi này còn sống trở về, nó phải khó khăn lắm mới nhịn được cơn đói cồn cào của mình, nay lại bị mùi máu tanh từ thi thể của gã đeo mặt nạ kích thích, lý trí của nó biến mất. Nó nhe ra cặp răng nanh dài nhọn của mình, đôi mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc, mang vẻ mặt đầy sự thèm khát đến gần Chu Thụy.
Chu Thụy lúc này đã sợ tới tay chân nhũn ra. Sau khi thoát khỏi cái chết trong gang tấc vừa rồi, bao nhiêu can đảm dường như bị rút cạn, toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích, mà cậu sợ, chỉ cần mình vừa động một cái, thứ ghê tởm đối diện sẽ lập tức xông lên táp cậu.
Nhưng sự thật là, dù cậu có không nhúc nhích đi chăng nữa, nó vẫn sẽ xông lên. Khi cách cậu chừng mười bước chân, con quái vật bất chợt nhào lên muốn chộp lấy cậu.
Chu Thụy dù trong cơn sợ hãi vẫn theo bản năng lách người qua một bên. Nếu bây giờ còn không chạy, cậu sẽ thật sự tiêu đời.
Chu Thụy lao ra ngoài hành lang, con quái vật lại lần nữa vồ hụt, tông thẳng vào vách tường ở cửa phòng bếp, nó rú lên.
Chu Thụy vừa chạy vừa hét gọi Dylan.
Thứ kinh tởm phía sau đã đuổi tới. Tốc độ cực nhanh, nếu là trong không gian hẹp có lẽ cậu còn có thể né tránh, nhưng ở ngoài này, cậu vừa đổi hướng nó liền có không gian để đổi hướng, hoàn toàn không né được, nếu so tốc độ chạy thì hai chân Chu Thụy càng không cách nào đọ lại nó. Chỉ trong vài cái chớp mắt, khi Chu Thụy quay đầu lại chỉ thấy một cái mồm mở to táp về phía mình.
Cậu nhắm chặt hai mắt, giơ tay lên đỡ. Thế nhưng một giây sau.
Bịch.
Có tiếng vật thể nặng rơi xuống, không có cơn đau nào ập đến.
“Thụy!”
Tiếng anh Dylan truyền đến từ phía sau. Chu Thụy hoảng hốt mở choàng mắt ra, con quái vật vừa rồi lao đến đã ngã sõng soài trên mặt đất, bất động, cái miệng còn mở toang hoác, hai mắt long lên, giữa trán là một lỗ thủng đang bốc khói xèo xèo, máu đen rỉ ra từ lỗ thủng đó.
Toàn thân cậu rơi vào một cái ôm lạnh lẽo nhưng vững chắc, người đàn ông phía sau siết chặt cậu vào lòng.
Dylan không tốn quá nhiều thời gian để giải quyết đám thợ săn phục kích trên hành lang lầu ba, nhưng tác dụng của khói độc đã ngấm sâu khiến cơ bắp anh cứng ngắc, anh không cách nào tưởng tượng được nếu mình đến muộn dù chỉ một chút nữa, Chu Thụy sẽ gặp phải chuyện gì.
Anh hôn hôn đỉnh đầu cậu, xoay vuốt thân thể đang run rẩy của cậu, trấn an.
“Không sao rồi. Tôi ở đây.”
Chu Thụy ôm chặt lấy anh, vùi mặt trong lòng anh, tham lam ngửi mùi hương trên người anh để bình tĩnh lại.
“Bọn chúng… bọn chúng là thứ gì vậy anh?”
Dylan xoa vuốt tấm lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh của cậu: “Ma cà rồng, cấp thấp.”
Bỗng nhiên có tiếng cửa sổ vỡ loảng xoảng. Chu Thụy giật nảy mình. Cậu nhìn xung quanh nhưng vì không có đèn nên không thấy gì cả.
Dylan nhanh chóng kéo cậu lên lầu, cả hai chạy như bay. Chu Thụy chỉ kịp nghe anh nói: “Bọn thợ săn vào rồi.”
Anh kéo cậu lên lầu, đẩy cậu vào một căn phòng trống: “Em ở yên trong này đừng ra ngoài cũng đừng phát ra tiếng động, trong này cực kỳ an toàn, chỉ cần em khóa cửa, sẽ không ai có thể xông vào từ bên ngoài.”
“Vâng.” Chu Thụy gật đầu.
“Sau khi tôi ra ngoài thì khóa cửa lại ngay.”
“Anh đi đâu?”
“Xử lý bọn chúng. Chu Thụy, em phải ở yên trong này.”
Chu Thụy hốt hoảng nhìn anh một lúc, trong đôi mắt đỏ bừng của anh là sự nghiêm túc mà cậu chưa bao giờ thấy, cậu mím mím môi, rồi buông đôi tay đang níu áo anh. Thì thào: “Anh phải cẩn thận, đừng, đừng để bị thương.”
Dylan kéo cậu lại hôn thật sâu rồi buông ra.
Chu Thụy trơ mắt nhìn anh vọt ra ngoài, ẩn mình vào bóng tối trong hành lang.
Tác giả :
Điểu Quân