Sếp, Dè Dặt Một Chút!
Quyển 2 - Chương 25-2: Trả thù (2)
Đến bệnh viện, Tòng Thiện gần như để cho Hàn Dập Hạo làm kiểm tra toànthân, lúc đang chờ đợi lấy báo cáo, cô lại gặp được Lộ Gia Nghi.
"Gia Nghi?" Tòng Thiện từ trên ghế đứng lên, nhìn thấy Lộ Gia Nghi, có chútkhó hiểu, ở đây hình như là bệnh viện tư nhân, Lộ Gia Nghi không phải là quân y sao, tại sao lại xuất hiện ở đây? Nhưng khó hiểu thì khó hiểu,Tòng Thiện cảm thấy có chút vui mừng cũng có chút khổ sở. Kể từ sau khichia tay trong không vui lần trước, hai người cũng không còn liên lạcnữa, cô từng không chỉ một lần muốn tìm Lộ Gia Nghi giáp mặt giải thích, nhưng gần đây quá nhiều chuyện, bận rộn quá liền đã quên.
"TòngThiện." Lộ Gia Nghi nhìn thấy Tòng Thiện, do dự một chút, vẫn là đi tới, nhìn ra được, vẻ mặt của cô cũng có chút mất tự nhiên, "Sao cậu lại ởđây?"
"Hàn Dập Hạo bị thương, tới kiểm tra thân thể." Tòng Thiệnkhông có giấu diếm nói, biết rõ ba chữ Hàn Dập Hạo có lẽ sẽ làm haingười lúng túng hơn, nhưng phải đối mặt trước sau cũng phải đối mặt.
"À." Ngoài dự liệu của Tòng Thiện, phản ứng của Lộ Gia Nghi lại có chút bình thản, cô nhìn Tòng Thiện, dường như trong lòng đang đấu tranh gì đó,cách một lát mới lên tiếng, "Tòng Thiện, chuyện lần trước mình muốn nóilời xin lỗi với cậu."
Tòng Thiện sửng sốt, ý thức được cô ấy lànói đến việc hai người gặp nhau lần trước, lập tức lắc đầu nói: "GiaNghi, phải là mình nói xin lỗi, mình không có nghĩ đến cảm nhận của cậu, không có giải thích rõ trước với cậu, mới khiến cậu tức giận. Nói thếnào, cũng là lỗi của mình, cậu trách mình cũng là phải."
"Ngàyđó, sau khi trở về, mình cẩn thận suy nghĩ rất nhiều." Lộ Gia Nghi cũnglắc đầu nói, "Cho tới nay, đều là mình một bên tình nguyện, cho nên anhấy thích cậu, không có ai sai. Mình không thể vì đã từng nói với cậuchuyện mình thầm mến anh ấy, mà liền cấm đoán hai người lui tới. Cậu làbạn tốt của mình, thấy cậu hạnh phúc, về mức độ nào đó mình cũng cảmthấy bù đắp được tiếc nuối của mình."
"Gia Nghi, cậu là nói, cậu thật sự tha thứ cho mình sao?" Tòng Thiện vui mừng, kéo lấy tay của cô ấy hỏi.
Lộ Gia Nghi mỉm cười nhìn cô, dường như lại quay trở về trước kia, giọngnói trước sau như một ngọt ngào động lòng người: "Dĩ nhiên, mình vốn làkhông có trách cậu. Tòng Thiện, vậy cậu bằng lòng tha thứ cho mình chứ?"
"Trời ơi, cho tới bây giờ mình vẫn không có nghĩ tới cậu có chỗ nào có lỗivới mình, trái lại là mình..." Tòng Thiện dừng lại một chút, nói, "Tómlại, cậu không trách mình vậy là được rồi, chúng ta vẫn là bạn, đúngkhông?"
"Nhất định rồi, trừ phi cậu không muốn làm bạn với mình." Lộ Gia Nghi cười ngọt ngào nói.
"Làm sao thế được?" Tòng Thiện vội vàng giải thích nói, "Trong khoảng thờigian này mình vẫn luôn muốn gọi điện cho cậu, nhưng mà quá bận, vụ ánlàm mình không thể phân thân."
Thật ra thì, vụ án là một mặt,cùng Hàn Dập Hạo lại là mặt khác, nhưng ở trước mặt Lộ Gia Nghi, cô cũng sẽ không ngốc đến mức đề cập tới.
"Là vụ án sát thủ liên hoàn đó sao?" Lộ Gia Nghi dĩ nhiên cũng biết.
"Cậu biết?" Tòng Thiện kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên, mấy ngày qua báo chí đều là đưa tin về vụ án này, mình cũng thấy tên của cậu xuất hiện rất nhiều lần." Lộ Gia Nghi đột nhiên nổi lênhứng thú, kéo Tòng Thiện ngồi xuống, hỏi thăm nói, "Nghe nói vừa bắt đầu còn bắt nhầm người, cậu lấy thân làm mồi nhử mới khiến kẻ phạm tội mắccâu, mình xem trên báo cũng đều nói đặc sắc như vậy, tình hình thật sựhẳn là càng chấn động lòng người hơn nhỉ! Cậu nói cho mình biết một chút đi!" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Thật rathì, trái lại không có khoa trương như trên báo chí viết." Tòng Thiệnngượng ngùng cười cười, cái gì "nữ thám tử anh dũng như thần", "khắctinh tội phạm", chính cô xem cũng cảm thấy nổi da gà.
"Phá vụ ánnày, trong cục sẽ phải khen thưởng cho cậu chứ." Lộ Gia Nghi cười nói,"Mình xem báo mới biết, thì ra là trước đây cậu lại phá được nhiều vụ án lớn như vậy, bình thường còn khiêm tốn như vậy, thật không hiền nhỉ."
"Làm cảnh sát, phá án bắt tội phạm vốn là trách nhiệm, có cái gì để khoekhoang." Tòng Thiện cười cười, nói, "Trái lại là cậu, tại sao lại ở bệnh viện này?"
"Mình là tới trao đổi với bác sĩ, bác sĩ khoa não uytín nhất thế giới mới tới bệnh viện này, mình là tới để học một chútkinh nghiệm." Lộ Gia Nghi giải thích.
"Cậu được đấy, cũng bắt kịp người có địa vị nhất thế giới rồi, thật không đơn giản." Không có trởngại, hai người trò chuyện rất là thân thiện, Tòng Thiện tán dương, "Hẳn là rất nhanh cậu sẽ trở thành một trong những người đứng đầu khoa nãocủa bệnh viện."
"Đứng đầu sao, cậu cho rằng là cục cảnh sát hả."Lộ Gia Nghi cười trêu nói, "Kỹ thuật của mình còn kém rất xa, cho nên bố mình mới nhờ quan hệ để cho mình tới đây theo học. Đúng rồi, cho cậuxem một người."
"Ai?" Tòng Thiện tò mò hỏi, thấy Lộ Gia Nghi lấy điện thoại ra, mở ra một tấm hình cho cô xem.
Trong hình là một người đàn ông điển trai trẻ tuổi, mắt đeo kính gọng vàng, trông rất nho nhã lịch sự.
"Anh ấy là bạn trai của mình." Lộ Gia Nghi ngọt ngào nói.
"Bạn trai? Biết lúc nào?" Tòng Thiện có chút kinh ngạc, tốc độ của Lộ GiaNghi cũng quá nhanh thì phải? Cho dù cô ấy thật sự thông suốt, tốc độtìm bạn trai cũng quá nhanh đi chứ.
"Thật ra thì, mình và anh ấyđã quen biết từ lâu." Trên mặt Lộ Gia Nghi nhuốm một tia ngượng ngùng,chậm rãi kể lại nói, "Anh ấy vẫn luôn đối với mình rất tốt, chẳng quatrước đây mình không có đáp lại theo đuổi của anh ấy. Mãi cho đến saukhi cậu và Thượng tá Hàn ở chung, lúc đầu thật sự mình rất tức giận hơnnữa trong lòng còn rất đau, mỗi đêm đều uống đến say mèm, anh ấy vẫnluôn ở bên cạnh mình, càng không ngừng an ủi mình, còn nói rất nhiều đạo lý với mình, mới khiến mình nhanh chóng nghĩ thông như vậy. Về sau mình ý thức được, thật ra thì phụ nữ quan trọng nhất là có thể tìm đượcngười đàn ông yêu mình bao dung mình bảo vệ mình, hơn nữa chung đụng lâu như vậy, mình đối với anh ấy cũng không phải là không có chút tình cảmnào, cho nên đã thuận theo tự nhiên mà đến với nhau."
"Vậy thì thật là chúc mừng cậu." Tòng Thiện vội vàng nói chúc mừng, Lộ Gia Nghi có thể nghĩ như vậy, cô cũng yên lòng.
"Mình và anh ấy vẫn còn đang ở giai đoạn ban đầu, không có gì đáng để chúcmừng." Lộ Gia Nghi chuyển đề tài quay trở về trên người Tòng Thiện, "Hai người các cậu thì sao? Tình cảm hẳn là vẫn luôn rất tốt, thời gian đầu ở Samos, mình đã nói là anh ấy đối với cậu rất không bình thường, có thểđi tới bước hôm nay, cũng coi như khổ tận cam lai rồi, hẳn là mình nênnói chúc mừng các cậu."
"Mình và anh ấy." Tòng Thiện suy nghĩ một chút, không biết nên nói bây giờ hai người ngọt ngào hay là nói cô lolắng cho tương lai, nếu đổi lại trước đây, cô nhất định sẽ nói thật choLộ Gia Nghi biết ý nghĩ trong lòng, nhưng nghĩ tới giọng điệu và phảnứng của Lộ Gia Nghi ngày đó, cô lại không xác định có nên nói ra tất cảhay không.
Lộ Gia Nghi nhìn ra được Tòng Thiện do dự, đặt câu hỏi, "Chẳng lẽ anh ấy không tốt với cậu?"
"Không phải." Tòng Thiện lắc đầu phủ nhận nói, "Anh ấy đối với mình rất tốt."
"Vậy bộ dáng muốn nói lại thôi này của cậu, có phải cậu còn chưa gặp quangười nhà của anh ấy hay không?" Lộ Gia Nghi suy đoán nói.
"Ừ." Tòng Thiện gật đầu, thật ra thì cho dù cô không thừa nhận, dám chắc Lộ Gia Nghi cũng có thể đoán được.
"Tòng Thiện, có phải cậu vì lời nói của mình ngày đó mà sinh lòng bất an haykhông?" Lộ Gia Nghi cuống cuồng giải thích nói, "Ngày đó mình là nhấtthời mê muội, vốn không biết mình đang nói cái gì, cậu đừng để tronglòng."
"Không phải là vì lời nói của cậu, thật ra thì mình tựmình biết, về thân phận của mình và anh ấy không xứng cỡ nào, nếu như bố mẹ anh ấy không đồng ý cũng là bình thường." Tòng Thiện nói.
"Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, bây giờ bình dân gả vào hoàng thất cũng khôngphải là chuyện gì quá ly kỳ, chỉ cần các cậu thật lòng yêu nhau, có khókhăn gì không thể vượt qua?" Lộ Gia Nghi vỗ vỗ tay Tòng Thiện, an ủinói.
"Cậu nói cũng đúng." Tòng Thiện cười cười.
Lúc này, y tá gọi tên "Hàn Dập Hạo", Tòng Thiện lập tức đứng lên, nói với Lộ Gia Nghi, "Gia Nghi, mình đi lấy báo cáo đây."
"Được, vậy mình cũng đi trước, có rảnh lại tìm cậu ra ngoài chơi." Lộ Gia Nghi vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
Phục vụ ở trong bệnh viện này rất nhân tính hóa, bình thường phải cách ngàymới có thể lấy được báo cáo của bệnh viện không cần chốc lát đã tới tay, dĩ nhiên phục vụ và thu lệ phí cũng là trở thành có quan hệ trực tiếp.
Đến phòng bệnh, Hàn Dập Hạo đang gọi điện, Tòng Thiện láng máng nghe đượcmấy chữ "Để cho hắn hối hận", lập tức đi vào, mở miệng hỏi: "Anh đanggọi điện với ai thế?"
Hàn Dập Hạo thấy cô đi vào, cúp máy, đáp lại nói, "Không có gì, báo cáo nói thế nào?"
"Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, nhưng tốt nhất ở lại viện theo dõi một ngày." Tòng Thiện thuật lại nguyên lời nói của bác sĩ.
Hàn Dập Hạo hừ lạnh nói: "Nếu đã không có gì đáng ngại, vậy còn ở lại viện làm gì."
Nói xong liền muốn xuống giường, Tòng Thiện vội vàng đến ngăn anh lại,khuyên nhủ: "Dù sao cũng là tốt cho anh, nán lại ở bệnh viện một đêmcũng không có gì."
"Thân thể của anh yếu như vậy sao?" Hàn DậpHạo vừa nghe, liền không vui, mỗi lần trở về anh đều rất quý trọng cơhội ở bên cô, đừng nói một đêm, một tiếng cũng không được, "Em yên tâm,thân thể của anh tự anh rõ nhất. Bởi vì cái gọi là 'Tam chiết quăng trivi lương y'[1], qua nhiều năm như vậy, anh đã từng bị tổn thương vô sốkể, thật sự nghiêm trọng, thì làm sao mình có thể không coi trọng?"
[1] Tam chiết quăng tri vi lương y: ba lần bị gãy tay thì biết làm thầy thuốc giỏi (ý nói người từng trải mới lão luyện).
"Anh nói như thế, em lại càng không yên lòng. Không được, ngày mai dứt khoát làm thêm một số kiểm tra toàn diện nữa, kiểm tra xem anh có bệnh khôngtiện nói ra hay không." Tòng Thiện cẩn thận nhằm đạt được mục đích nàođó nói.
"Bệnh không tiện nói ra? Em cho rằng là một người đàn ông có bệnh gì không tiện nói ra?" Khuôn mặt Hàn Dập Hạo lập tức sa sầm,"Có muốn bây giờ anh chứng minh cho em hay không?"
Gạt bỏ "động tay động chân" của anh, Tòng Thiện rất là nghiêm túc nói: "Hàn Dập Hạo, em là nghiêm túc!"
Lại tiếp tục ôm cô lại, Hàn Dập Hạo không cùng cô "cứng chọi cứng" nữa, hạthấp giọng nói: "Ở trong bệnh viện cũng không tiện ôm em, không muốn!"Tuyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
TòngThiện mềm lòng, nói: "Nếu như ngày mai kiểm tra không có chuyện gì chúng ta về nhà, anh ở lại bệnh viện một đêm có được hay không? Ngoan nào."
"Có phần thưởng gì?" Người nào đó được voi đòi tiên mà xán mặt tới gần.
"Ở đây là bệnh viện!" Tòng Thiện "đẩy" mặt anh ra, cùng anh cò kè mặc cảnói, "Anh ở lại bệnh viện một đêm, về phần anh muốn làm chuyện khác, emsẽ không cản anh."
Cô ám chỉ là chuyện Hàn Dập Hạo muốn đối phóTần Kha, điện thoại vừa rồi, cho dù chỉ nghe được mấy chữ, cô cũng đoánra được Hàn Dập Hạo muốn làm cái gì, là một nhân viên chấp pháp, đáng lẽ cô nên ngăn cản hành vi của Hàn Dập Hạo, để cho luật pháp trừng trị Tần Kha, nhưng cô biết rõ tính cách Hàn Dập Hạo, hơn nữa đoán chừng là doanh ra tay, có thể sẽ đi nhanh hơn trình tự bình thường mà còn "khuônphép" nhiều hơn, cô cũng chỉ tùy anh.
Nhưng có người lại "khôngcó hiểu" ý của cô, trái lại bẻ cong thành một hàm ý khác: "Chuyện anhcần làm em thật sự không ngăn cản? Nghe theo anh sao?"
"Ừ." Tòng Thiện gật đầu, lại không quên thêm một câu, nói, "Chỉ cần đừng quá đáng."
Nếu như làm xảy ra án mạng, cục cảnh sát sẽ không thể không tham gia vào,tuy với thế lực của nhà họ Hàn, giải quyết mấy tên côn đồ cũng khôngphải là việc khó gì, nhưng cô cũng không muốn Hàn Dập Hạo suy đồi tớimức độ giống như Tần Kha.
"Được rồi." Người nào đó lộ ra nụ cườithực hiện được "gian kế", ghé vào bên tai cô, vô cùng mập mờ nói, "Thậtra thì anh đã sớm mua một bộ đĩa, nghe nói phần trên có 1001 loại tư thế yêu, chúng ta có nên thử một chút hay không..."
Tòng Thiện vừanghe, liền "thẹn quá hóa giận", mỗi lần nói chuyện nghiêm chỉnh với tênkhốn này, anh liền kéo đến phương diện lung tung, cô giận đến mức dùngsức đánh anh mấy đấm, tức giận mắng: "Lưu manh này!"
"Ôi, bà xã, em mạnh tay quá."
"Ai là vợ của anh! Không được gọi bậy!"
"Mấy tiếng trước ngay trước mặt người khác còn thừa nhận 'danh phận' củaanh, bây giờ lại trở mặt không giữ lời, bà xã, em thật là tàn nhẫn."
"Hàn Dập Hạo! Không được hôn em! Không được sờ loạn! Đây là bệnh viện!"
"Mặc kệ, em phải bồi thường cho anh."
"Bồi thường cái (đầu) anh ưmh--"
"Gia Nghi?" Tòng Thiện từ trên ghế đứng lên, nhìn thấy Lộ Gia Nghi, có chútkhó hiểu, ở đây hình như là bệnh viện tư nhân, Lộ Gia Nghi không phải là quân y sao, tại sao lại xuất hiện ở đây? Nhưng khó hiểu thì khó hiểu,Tòng Thiện cảm thấy có chút vui mừng cũng có chút khổ sở. Kể từ sau khichia tay trong không vui lần trước, hai người cũng không còn liên lạcnữa, cô từng không chỉ một lần muốn tìm Lộ Gia Nghi giáp mặt giải thích, nhưng gần đây quá nhiều chuyện, bận rộn quá liền đã quên.
"TòngThiện." Lộ Gia Nghi nhìn thấy Tòng Thiện, do dự một chút, vẫn là đi tới, nhìn ra được, vẻ mặt của cô cũng có chút mất tự nhiên, "Sao cậu lại ởđây?"
"Hàn Dập Hạo bị thương, tới kiểm tra thân thể." Tòng Thiệnkhông có giấu diếm nói, biết rõ ba chữ Hàn Dập Hạo có lẽ sẽ làm haingười lúng túng hơn, nhưng phải đối mặt trước sau cũng phải đối mặt.
"À." Ngoài dự liệu của Tòng Thiện, phản ứng của Lộ Gia Nghi lại có chút bình thản, cô nhìn Tòng Thiện, dường như trong lòng đang đấu tranh gì đó,cách một lát mới lên tiếng, "Tòng Thiện, chuyện lần trước mình muốn nóilời xin lỗi với cậu."
Tòng Thiện sửng sốt, ý thức được cô ấy lànói đến việc hai người gặp nhau lần trước, lập tức lắc đầu nói: "GiaNghi, phải là mình nói xin lỗi, mình không có nghĩ đến cảm nhận của cậu, không có giải thích rõ trước với cậu, mới khiến cậu tức giận. Nói thếnào, cũng là lỗi của mình, cậu trách mình cũng là phải."
"Ngàyđó, sau khi trở về, mình cẩn thận suy nghĩ rất nhiều." Lộ Gia Nghi cũnglắc đầu nói, "Cho tới nay, đều là mình một bên tình nguyện, cho nên anhấy thích cậu, không có ai sai. Mình không thể vì đã từng nói với cậuchuyện mình thầm mến anh ấy, mà liền cấm đoán hai người lui tới. Cậu làbạn tốt của mình, thấy cậu hạnh phúc, về mức độ nào đó mình cũng cảmthấy bù đắp được tiếc nuối của mình."
"Gia Nghi, cậu là nói, cậu thật sự tha thứ cho mình sao?" Tòng Thiện vui mừng, kéo lấy tay của cô ấy hỏi.
Lộ Gia Nghi mỉm cười nhìn cô, dường như lại quay trở về trước kia, giọngnói trước sau như một ngọt ngào động lòng người: "Dĩ nhiên, mình vốn làkhông có trách cậu. Tòng Thiện, vậy cậu bằng lòng tha thứ cho mình chứ?"
"Trời ơi, cho tới bây giờ mình vẫn không có nghĩ tới cậu có chỗ nào có lỗivới mình, trái lại là mình..." Tòng Thiện dừng lại một chút, nói, "Tómlại, cậu không trách mình vậy là được rồi, chúng ta vẫn là bạn, đúngkhông?"
"Nhất định rồi, trừ phi cậu không muốn làm bạn với mình." Lộ Gia Nghi cười ngọt ngào nói.
"Làm sao thế được?" Tòng Thiện vội vàng giải thích nói, "Trong khoảng thờigian này mình vẫn luôn muốn gọi điện cho cậu, nhưng mà quá bận, vụ ánlàm mình không thể phân thân."
Thật ra thì, vụ án là một mặt,cùng Hàn Dập Hạo lại là mặt khác, nhưng ở trước mặt Lộ Gia Nghi, cô cũng sẽ không ngốc đến mức đề cập tới.
"Là vụ án sát thủ liên hoàn đó sao?" Lộ Gia Nghi dĩ nhiên cũng biết.
"Cậu biết?" Tòng Thiện kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên, mấy ngày qua báo chí đều là đưa tin về vụ án này, mình cũng thấy tên của cậu xuất hiện rất nhiều lần." Lộ Gia Nghi đột nhiên nổi lênhứng thú, kéo Tòng Thiện ngồi xuống, hỏi thăm nói, "Nghe nói vừa bắt đầu còn bắt nhầm người, cậu lấy thân làm mồi nhử mới khiến kẻ phạm tội mắccâu, mình xem trên báo cũng đều nói đặc sắc như vậy, tình hình thật sựhẳn là càng chấn động lòng người hơn nhỉ! Cậu nói cho mình biết một chút đi!" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Thật rathì, trái lại không có khoa trương như trên báo chí viết." Tòng Thiệnngượng ngùng cười cười, cái gì "nữ thám tử anh dũng như thần", "khắctinh tội phạm", chính cô xem cũng cảm thấy nổi da gà.
"Phá vụ ánnày, trong cục sẽ phải khen thưởng cho cậu chứ." Lộ Gia Nghi cười nói,"Mình xem báo mới biết, thì ra là trước đây cậu lại phá được nhiều vụ án lớn như vậy, bình thường còn khiêm tốn như vậy, thật không hiền nhỉ."
"Làm cảnh sát, phá án bắt tội phạm vốn là trách nhiệm, có cái gì để khoekhoang." Tòng Thiện cười cười, nói, "Trái lại là cậu, tại sao lại ở bệnh viện này?"
"Mình là tới trao đổi với bác sĩ, bác sĩ khoa não uytín nhất thế giới mới tới bệnh viện này, mình là tới để học một chútkinh nghiệm." Lộ Gia Nghi giải thích.
"Cậu được đấy, cũng bắt kịp người có địa vị nhất thế giới rồi, thật không đơn giản." Không có trởngại, hai người trò chuyện rất là thân thiện, Tòng Thiện tán dương, "Hẳn là rất nhanh cậu sẽ trở thành một trong những người đứng đầu khoa nãocủa bệnh viện."
"Đứng đầu sao, cậu cho rằng là cục cảnh sát hả."Lộ Gia Nghi cười trêu nói, "Kỹ thuật của mình còn kém rất xa, cho nên bố mình mới nhờ quan hệ để cho mình tới đây theo học. Đúng rồi, cho cậuxem một người."
"Ai?" Tòng Thiện tò mò hỏi, thấy Lộ Gia Nghi lấy điện thoại ra, mở ra một tấm hình cho cô xem.
Trong hình là một người đàn ông điển trai trẻ tuổi, mắt đeo kính gọng vàng, trông rất nho nhã lịch sự.
"Anh ấy là bạn trai của mình." Lộ Gia Nghi ngọt ngào nói.
"Bạn trai? Biết lúc nào?" Tòng Thiện có chút kinh ngạc, tốc độ của Lộ GiaNghi cũng quá nhanh thì phải? Cho dù cô ấy thật sự thông suốt, tốc độtìm bạn trai cũng quá nhanh đi chứ.
"Thật ra thì, mình và anh ấyđã quen biết từ lâu." Trên mặt Lộ Gia Nghi nhuốm một tia ngượng ngùng,chậm rãi kể lại nói, "Anh ấy vẫn luôn đối với mình rất tốt, chẳng quatrước đây mình không có đáp lại theo đuổi của anh ấy. Mãi cho đến saukhi cậu và Thượng tá Hàn ở chung, lúc đầu thật sự mình rất tức giận hơnnữa trong lòng còn rất đau, mỗi đêm đều uống đến say mèm, anh ấy vẫnluôn ở bên cạnh mình, càng không ngừng an ủi mình, còn nói rất nhiều đạo lý với mình, mới khiến mình nhanh chóng nghĩ thông như vậy. Về sau mình ý thức được, thật ra thì phụ nữ quan trọng nhất là có thể tìm đượcngười đàn ông yêu mình bao dung mình bảo vệ mình, hơn nữa chung đụng lâu như vậy, mình đối với anh ấy cũng không phải là không có chút tình cảmnào, cho nên đã thuận theo tự nhiên mà đến với nhau."
"Vậy thì thật là chúc mừng cậu." Tòng Thiện vội vàng nói chúc mừng, Lộ Gia Nghi có thể nghĩ như vậy, cô cũng yên lòng.
"Mình và anh ấy vẫn còn đang ở giai đoạn ban đầu, không có gì đáng để chúcmừng." Lộ Gia Nghi chuyển đề tài quay trở về trên người Tòng Thiện, "Hai người các cậu thì sao? Tình cảm hẳn là vẫn luôn rất tốt, thời gian đầu ở Samos, mình đã nói là anh ấy đối với cậu rất không bình thường, có thểđi tới bước hôm nay, cũng coi như khổ tận cam lai rồi, hẳn là mình nênnói chúc mừng các cậu."
"Mình và anh ấy." Tòng Thiện suy nghĩ một chút, không biết nên nói bây giờ hai người ngọt ngào hay là nói cô lolắng cho tương lai, nếu đổi lại trước đây, cô nhất định sẽ nói thật choLộ Gia Nghi biết ý nghĩ trong lòng, nhưng nghĩ tới giọng điệu và phảnứng của Lộ Gia Nghi ngày đó, cô lại không xác định có nên nói ra tất cảhay không.
Lộ Gia Nghi nhìn ra được Tòng Thiện do dự, đặt câu hỏi, "Chẳng lẽ anh ấy không tốt với cậu?"
"Không phải." Tòng Thiện lắc đầu phủ nhận nói, "Anh ấy đối với mình rất tốt."
"Vậy bộ dáng muốn nói lại thôi này của cậu, có phải cậu còn chưa gặp quangười nhà của anh ấy hay không?" Lộ Gia Nghi suy đoán nói.
"Ừ." Tòng Thiện gật đầu, thật ra thì cho dù cô không thừa nhận, dám chắc Lộ Gia Nghi cũng có thể đoán được.
"Tòng Thiện, có phải cậu vì lời nói của mình ngày đó mà sinh lòng bất an haykhông?" Lộ Gia Nghi cuống cuồng giải thích nói, "Ngày đó mình là nhấtthời mê muội, vốn không biết mình đang nói cái gì, cậu đừng để tronglòng."
"Không phải là vì lời nói của cậu, thật ra thì mình tựmình biết, về thân phận của mình và anh ấy không xứng cỡ nào, nếu như bố mẹ anh ấy không đồng ý cũng là bình thường." Tòng Thiện nói.
"Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, bây giờ bình dân gả vào hoàng thất cũng khôngphải là chuyện gì quá ly kỳ, chỉ cần các cậu thật lòng yêu nhau, có khókhăn gì không thể vượt qua?" Lộ Gia Nghi vỗ vỗ tay Tòng Thiện, an ủinói.
"Cậu nói cũng đúng." Tòng Thiện cười cười.
Lúc này, y tá gọi tên "Hàn Dập Hạo", Tòng Thiện lập tức đứng lên, nói với Lộ Gia Nghi, "Gia Nghi, mình đi lấy báo cáo đây."
"Được, vậy mình cũng đi trước, có rảnh lại tìm cậu ra ngoài chơi." Lộ Gia Nghi vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
Phục vụ ở trong bệnh viện này rất nhân tính hóa, bình thường phải cách ngàymới có thể lấy được báo cáo của bệnh viện không cần chốc lát đã tới tay, dĩ nhiên phục vụ và thu lệ phí cũng là trở thành có quan hệ trực tiếp.
Đến phòng bệnh, Hàn Dập Hạo đang gọi điện, Tòng Thiện láng máng nghe đượcmấy chữ "Để cho hắn hối hận", lập tức đi vào, mở miệng hỏi: "Anh đanggọi điện với ai thế?"
Hàn Dập Hạo thấy cô đi vào, cúp máy, đáp lại nói, "Không có gì, báo cáo nói thế nào?"
"Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, nhưng tốt nhất ở lại viện theo dõi một ngày." Tòng Thiện thuật lại nguyên lời nói của bác sĩ.
Hàn Dập Hạo hừ lạnh nói: "Nếu đã không có gì đáng ngại, vậy còn ở lại viện làm gì."
Nói xong liền muốn xuống giường, Tòng Thiện vội vàng đến ngăn anh lại,khuyên nhủ: "Dù sao cũng là tốt cho anh, nán lại ở bệnh viện một đêmcũng không có gì."
"Thân thể của anh yếu như vậy sao?" Hàn DậpHạo vừa nghe, liền không vui, mỗi lần trở về anh đều rất quý trọng cơhội ở bên cô, đừng nói một đêm, một tiếng cũng không được, "Em yên tâm,thân thể của anh tự anh rõ nhất. Bởi vì cái gọi là 'Tam chiết quăng trivi lương y'[1], qua nhiều năm như vậy, anh đã từng bị tổn thương vô sốkể, thật sự nghiêm trọng, thì làm sao mình có thể không coi trọng?"
[1] Tam chiết quăng tri vi lương y: ba lần bị gãy tay thì biết làm thầy thuốc giỏi (ý nói người từng trải mới lão luyện).
"Anh nói như thế, em lại càng không yên lòng. Không được, ngày mai dứt khoát làm thêm một số kiểm tra toàn diện nữa, kiểm tra xem anh có bệnh khôngtiện nói ra hay không." Tòng Thiện cẩn thận nhằm đạt được mục đích nàođó nói.
"Bệnh không tiện nói ra? Em cho rằng là một người đàn ông có bệnh gì không tiện nói ra?" Khuôn mặt Hàn Dập Hạo lập tức sa sầm,"Có muốn bây giờ anh chứng minh cho em hay không?"
Gạt bỏ "động tay động chân" của anh, Tòng Thiện rất là nghiêm túc nói: "Hàn Dập Hạo, em là nghiêm túc!"
Lại tiếp tục ôm cô lại, Hàn Dập Hạo không cùng cô "cứng chọi cứng" nữa, hạthấp giọng nói: "Ở trong bệnh viện cũng không tiện ôm em, không muốn!"Tuyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
TòngThiện mềm lòng, nói: "Nếu như ngày mai kiểm tra không có chuyện gì chúng ta về nhà, anh ở lại bệnh viện một đêm có được hay không? Ngoan nào."
"Có phần thưởng gì?" Người nào đó được voi đòi tiên mà xán mặt tới gần.
"Ở đây là bệnh viện!" Tòng Thiện "đẩy" mặt anh ra, cùng anh cò kè mặc cảnói, "Anh ở lại bệnh viện một đêm, về phần anh muốn làm chuyện khác, emsẽ không cản anh."
Cô ám chỉ là chuyện Hàn Dập Hạo muốn đối phóTần Kha, điện thoại vừa rồi, cho dù chỉ nghe được mấy chữ, cô cũng đoánra được Hàn Dập Hạo muốn làm cái gì, là một nhân viên chấp pháp, đáng lẽ cô nên ngăn cản hành vi của Hàn Dập Hạo, để cho luật pháp trừng trị Tần Kha, nhưng cô biết rõ tính cách Hàn Dập Hạo, hơn nữa đoán chừng là doanh ra tay, có thể sẽ đi nhanh hơn trình tự bình thường mà còn "khuônphép" nhiều hơn, cô cũng chỉ tùy anh.
Nhưng có người lại "khôngcó hiểu" ý của cô, trái lại bẻ cong thành một hàm ý khác: "Chuyện anhcần làm em thật sự không ngăn cản? Nghe theo anh sao?"
"Ừ." Tòng Thiện gật đầu, lại không quên thêm một câu, nói, "Chỉ cần đừng quá đáng."
Nếu như làm xảy ra án mạng, cục cảnh sát sẽ không thể không tham gia vào,tuy với thế lực của nhà họ Hàn, giải quyết mấy tên côn đồ cũng khôngphải là việc khó gì, nhưng cô cũng không muốn Hàn Dập Hạo suy đồi tớimức độ giống như Tần Kha.
"Được rồi." Người nào đó lộ ra nụ cườithực hiện được "gian kế", ghé vào bên tai cô, vô cùng mập mờ nói, "Thậtra thì anh đã sớm mua một bộ đĩa, nghe nói phần trên có 1001 loại tư thế yêu, chúng ta có nên thử một chút hay không..."
Tòng Thiện vừanghe, liền "thẹn quá hóa giận", mỗi lần nói chuyện nghiêm chỉnh với tênkhốn này, anh liền kéo đến phương diện lung tung, cô giận đến mức dùngsức đánh anh mấy đấm, tức giận mắng: "Lưu manh này!"
"Ôi, bà xã, em mạnh tay quá."
"Ai là vợ của anh! Không được gọi bậy!"
"Mấy tiếng trước ngay trước mặt người khác còn thừa nhận 'danh phận' củaanh, bây giờ lại trở mặt không giữ lời, bà xã, em thật là tàn nhẫn."
"Hàn Dập Hạo! Không được hôn em! Không được sờ loạn! Đây là bệnh viện!"
"Mặc kệ, em phải bồi thường cho anh."
"Bồi thường cái (đầu) anh ưmh--"
Tác giả :
Quả Đào Lạc Đường