Sếp, Dè Dặt Một Chút!
Quyển 2 - Chương 1-3: Hàn thiếu trở về (3)
Trên đường trở về, Đường Tuấn lịch sự hỏi Tòng Thiện có muốn ăn chút gì hay không, Tòng Thiện lắc đầu giống như cái trống lắc vậy, trong người cô không có đồng nào, làm sao không biết xấu hổ mà lại để cho anh bỏ tiền.
Đường Tuấn cũng không nói thêm gì, hai người im lặng mà ngồi đấy, đều tự nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn neon nhanh chóng vụt qua biến ảo thành một đường sáng lóa mắt tuyệt đẹp ở trong mắt Tòng Thiện, khuôn mặt nghiêng điển trai của Đường Tuấn ánh lên trên kính, ánh sáng sặc sỡ làm cho bầu không khí yên bình thêm một loại mộng ảo và không chân thật.
Trong đầu bỗng thoáng qua một cảnh tượng, Tòng Thiện thảng thốt, cô đột nhiên quay đầu nhìn Đường Tuấn, hỏi dò: "Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không?"
"Cô nhớ ra rồi sao?" Đôi mắt Đường Tuấn hơi gợn sóng, khẽ động khóe miệng, nụ cười xinh đẹp.
Nghe anh ta nói như vậy, Tòng Thiện khẳng định: "Ở Cửu Cung! Lúc ấy anh cũng ở trong căn phòng bao đó!"
"Đúng vậy, tôi là bạn của Hàn Dập Hạo." Đường Tuấn thoải mái thừa nhận nói.
Sắc mặt Tòng Thiện đột nhiên thay đổi, cô nói với người lái xe: "Dừng xe."
Người lái xe đương nhiên có chút do dự, thiếu gia không có kêu ngừng, cậu ta cũng không dám ngừng.
"Bảo anh ta dừng xe." Tòng Thiện quay đầu lại nói với Đường Tuấn.
Đường Tuấn đánh mắt bảo lái xe tiếp tục chạy, anh đón lấy ánh mắt của Tòng Thiện, bĩnh tĩnh nói: "Thẩm tiểu thư, đây là đang ở trên cầu vượt."
"Xuống dưới thì dừng xe lại." Tòng Thiện nói.
Đường Tuấn chẳng ừ hử gì cả, anh nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi: "Tại sao vừa nhắc tới Dập Hạo thì cô lại trở nên kích động như vậy?"
Mối quan hệ giữa hai người này, thật sự anh cũng có hứng thú nghe, khi anh nhận được cuộc điện thoại Hàn Dập Hạo gọi tới, thực sự chỉ có thể dùng hai chữ "kinh ngạc" để hình dung.
Nếu như anh nhớ không lầm, khi đó ở trong căn phòng bao Thẩm Tòng Thiện không chỉ giội cho Dập Hạo một ly rượu mà còn ra tay tàn nhẫn, ngày hôm sau Hàn Dập Hạo liền tạo áp lực cho Thị Sảnh (trụ sở cơ quan hành chính của thành phố), nói muốn để cho cô hoàn toàn thất nghiệp.
Mặc dù anh không biết tại sao về sau cô lại không có mất bát cơm, còn cùng Hàn Dập Hạo đi gìn giữ hòa bình ở Châu Phi, nhưng anh cảm thấy hứng thú nhất chính là, tại sao một chuyến hành trình Châu Phi, lại khiến cho Hàn đại thiếu luôn coi phụ nữ như không ra thứ gì lại khẩn trương với cô như vậy, ở tại quần đảo Nam Sa xa xôi, vẫn không quên dặn dò anh thay cậu ta nhìn chặt Thẩm Tòng Thiện.
Hơn nữa, Hàn Dập Hạo không có dùng đội ngũ Hàn gia và Tề gia, Đường Tuấn đoán là sợ khiến "Thái hậu" biết sự tồn tại của Tòng Thiện, nghĩ như thế, sự quan tâm của Dập Hạo đối với cô gái này vẫn không phải bình thường.
"Hôm nay cám ơn anh đã giúp tôi, tiền thuốc men tôi sẽ trả lại cho anh." Thái độ của Tòng Thiện trở nên khách sáo nhưng cũng lạnh nhạt, "Nhưng những chuyện khác không có liên quan gì đến anh."
"Được." Đường Tuấn thấy cô không muốn nói, cũng không miễn cưỡng, dù sao chờ Dập Hạo trở về, cái gì cũng rõ ràng.
Anh lại nói: "Chuyện giữa cô và Dập Hạo tôi không hỏi nhiều nữa. Nhưng bây giờ sắc trời đã tối như thế này, dường như cô cũng không có mang theo tiền ra ngoài, để tôi đưa cô về, cũng là đến nơi đến chốn."
Tòng Thiện vốn định từ chối, nhưng lại nghĩ tới anh nói cũng không sai, cái bộ dáng của mình bây giờ, thật chẳng lẽ đi về được sao? Hơn nữa, dù sao anh cũng giúp cô, cô cũng không nên không biết phân biệt.
"Vậy làm phiền anh." Giọng Tòng Thiện có chút mất tự nhiên nói lời cảm ơn.
Lúc cách tiểu khu còn khoảng một đoạn, Tòng Thiện liền kiên quyết đòi xuống xe, dẫu sao thì để người ta nhìn thấy cô đi xuống từ một chiếc xe hơi sang trọng, đối với thân phận là cảnh sát của cô rất có ảnh hưởng.
Đường Tuấn cũng không miễn cưỡng, anh đưa Tòng Thiện một tấm danh thiếp, nói: "Phía trên có số điện thoại của tôi, có chuyện gì cô có thể tìm tôi."
"Tôi không có chuyện gì đâu, cám ơn anh đã quan tâm." Tòng Thiện không có đón nhận danh thiếp của anh, khách sáo từ chối.
"Ý tôi là nếu như chuyện hôm nay phát sinh lần nữa, ít nhất cô không cần 'đi dạo' ở trên đường." Anh khéo léo nhắc nhở.
Dập Hạo từng nhắc qua cả nhà cậu mợ của cô đối đãi với cô cũng không tốt, hôm nay đuổi cô ra khỏi nhà mặc dù có chút đột ngột nhưng cũng không thể nào khiến người ta ngạc nhiên. Dĩ nhiên, tình huống như thế này tốt nhất đừng phát sinh lần nữa, nếu như anh lại đến muộn một bước, Thẩm Tòng Thiện xảy ra sự cố gì đó, dùng lời của Danh Dương mà nói, không chừng Dập Hạo sẽ giẫm đạp "Ổ" của anh.
"Là anh ta bảo anh làm như thế sao?" Im lặng hồi lâu, Tòng Thiện đột nhiên hỏi.
"Cậu ấy ở nước ngoài, trước mắt không thể quay về, cho nên bảo tôi thay cậu ấy chiếu cố cô." Đường Tuấn thuật lại nguyên xi lời của Hàn Dập Hạo đã nói nói cho cô nghe, muốn xem xem cô sẽ có phản ứng gì.
Không nghĩ tới Tòng Thiện lại chẳng biểu lộ gì, đôi mắt hơi rũ xuống, lông mi dài rậm che lại cảm xúc trong mắt, cô nhàn nhạt nói một câu: "Sau này anh không cần lại làm như vậy nữa." Sau đó xuống xe, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.
Thu lại tay đang dừng ở giữa không trung, Đường Tuấn không giận, trái lại khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, "Thật đúng là có cá tính, thật không biết Hàn đại thiếu chọn lấy một người khó giải quyết như vậy, có thể chịu đựng được hay không."
"Thiếu gia, nếu không thì từ ngày mai trở đi, tôi gọi người đi dạo chung quanh đây nhiều một chút, có chuyện gì hay sẽ lập tức thông báo cho cậu ngay." Lái xe nói.
"Bản thân cô ấy là cảnh sát, có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Đường Tuấn cười cười, hừ nhẹ một tiếng, "Chỉ có điều vì để tránh cho người nào đó trở về tìm tới tôi gây phiền toái, cứ theo lời cậu nói mà làm đi."
"Vâng, thiếu gia." Lái xe gật đầu đáp.
Tòng Thiện về đến nhà, gõ gõ cửa, Thẩm Tòng Nghĩa mở cửa, vừa nhìn thấy cô, lập tức kéo cô vào, lo lắng mở miệng dò hỏi: "Tòng Thiện, sao bây giờ mới về? Cậu tìm con khắp nơi cũng không tìm được, con có biết, cậu lo lắng thế nào không hả? Sao con lại thành ra cái bộ dạng này? Trên mặt sao lại thế này? Sao trên tay còn quấn băng?"
"Cậu, con không sao. Con thấy có người bị ăn cướp, lúc bắt cướp nên bị thương." Tòng Thiện cười cười với người duy nhất quan tâm cô trong cái nhà này, trấn an nói.
"Đã đi bệnh viện kiểm tra chưa? Có đáng ngại hay không?" Thẩm Tòng Nghĩa vội vàng bảo cô ngồi xuống, quan tâm hỏi.
"Đã kiểm tra rồi không có sao ạ." Tòng Thiện lắc lắc đầu, bảo ông không cần lo lắng.
"Hừ, cũng không phải chưa từng bị thương, làm gì yêu chiều như vậy." Trương Thục Hiền hừ lạnh một tiếng, chanh chua nói móc.
"Bà còn dám nói! Nếu không phải là bà, sao Tòng Thiện lại ra ngoài, không cần phải nói, trên mặt của con bé cũng là bà đánh." Thẩm Tòng Nghĩa tức giận chỉ vào Trương Thục Hiền mắng, "Bà làm mợ như thế sao? Cháu gái không thấy, bà vẫn còn cùng con nha đầu chết tiệt này ngồi trên ghế sofa xem tivi!"
"Ông kích động gì chứ, cũng không phải là lần đầu tiên, nó muốn đi đã đi từ lâu rồi." Trương Thục Hiền dửng dưng nói.
"Bố, bố lại kéo con vào làm gì." Thẩm Tòng Như vừa cắn hạt dưa, vừa xem ti vi kháng nghị nói.
"Con còn dám nói!" Thẩm Tòng Nghĩa vừa nghe, lại càng tức giận hơn, "Nếu không phải con, lại gây ra nhiều chuyện như vậy sao hả?"
"Ông đừng có cái gì cũng đổ lỗi cho con bé Như, tôi tận mắt nhìn thấy, là nó muốn đánh con bé Như, tôi mới đánh nó." Trương Thục Hiền lập tức đứng bật dậy, chỉ vào Tòng Thiện, hùng hồn nói.
"Nhất định là con nha đầu chết tiệt này lại làm chuyện gì đó, bà làm mẹ như vậy sao, không biết dạy dỗ con gái thật tốt, cũng chỉ biết bao che cho nó, nhìn xem, nuông chiều nó thành ra cái bộ dạng gì rồi." Thẩm Tòng Nghĩa mắng to, tính tình của vợ và con gái làm sao ông không rõ, họ gây chuyện không chỉ một lần, lại còn khiến cho Tòng Thiện mang tiếng oan.
"Tôi còn chưa nói người làm cha như ông, cùi chỏ luôn quay ra phía ngoài, con gái ruột không giúp, luôn giúp người ngoài." Trương Thục Hiền còn hét lớn tiếng hơn so với Thẩm Tòng Nghĩa.
"Đúng vậy." Thẩm Tòng Như cũng hăng hái, cô bật dậy đứng lên ghế sofa, chỉ vào Tòng Thiện, nói với Thẩm Tòng Nghĩa, "Có một người đàn ông lố lăng tặng cho chị ta một sợi dây chuyền kim cương. Sao bố không quản chị ta?"
Thẩm Tòng Nghĩa vẫn còn đang tức Trương Thục Hiền nói hai chữ "người ngoài", nghe thấy Thẩm Tòng Như nói, ông sửng sốt, không hiểu hỏi: "Dây chuyền kim cương nào?"
"Không phải là có người tặng cháu gái cưng này của ông một sợi dây chuyền kim cương giá trị không rẻ sao? Khó trách càng ngày càng không xem người trong nhà này vào trong mắt, hóa ra là kề cận người giàu có." Trương Thục Hiền châm chọc nói.
"Nhất định là sợi dây chuyền ấy vẫn còn ở trên người của chị ta." Thẩm Tòng Như đột nhiên nhảy xuống khỏi ghế sofa, xông tới trước mặt Tòng Thiện, không nói hai lời liền bắt đầu lục soát người của cô.
"Mày." Tòng Thiện biến sắc, vừa định nổi giận, Thẩm Tòng Nghĩa đưa tay kéo Thẩm Tòng Như ra, quát lớn: "Con còn có phép tắc hay không hả? Con bé là chị gái của con, không phải là phạm nhân!"
"Vậy bố bảo chị ta lấy sợi dây chuyền ra đi, bố sẽ biết con không có nói sai." Thẩm Tòng Như không chịu bỏ qua nói.
"Đúng vậy, bảo nó lấy ra đi." Trương Thục Hiền cũng lên tiếng phụ họa.
"Tất cả im miệng lại cho tôi." Thẩm Tòng Nghĩa mặt đỏ tới mang tai giận dữ hét, Thẩm Tòng Như lại không chịu bỏ qua nói: "Bố chính là thiên vị."
Tòng Thiện nghe không nổi nữa, cô đứng lên, ngăn lại sự cãi vã của mấy người họ: "Đừng cãi, dây chuyền ở đây."
Cô lấy sợi dây chuyền từ trong túi áo khoác ra, đưa cho Thẩm Tòng Nghĩa xem: "Cậu, họ nói chính là sợi dây chuyền này."
Ba người vừa nhìn thấy, sắc mặt cũng đồng loạt thay đổi.
Thẩm Tòng Như bị ánh sáng lóng lánh của kim cương làm cho lóa mắt, Trương Thục Hiền nhìn thấy một chuỗi kim cương dài làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm, Thẩm Tòng Nghĩa thì nhíu mày hỏi: "Tòng Thiện, đây là ai tặng?"
Tòng Thiện nhẹ giọng nói: "Đây là của một người bạn ở Châu Phi tặng."
"Hừ, bạn ư, có quỷ mới tin lời của chị." Thẩm Tòng Như lập tức phản bác, "Cái này giá trị hơn trăm ngàn, người bạn mà chị biết hào phóng như vậy sao? Không phải đàn ông chẳng ra gì tặng thì chính là chị tham ô nhận hối lộ!"
"Con câm miệng!" Nghe thấy Thẩm Tòng Như nói ra lời quá đáng như vậy, Thẩm Tòng Nghĩa giận đến mức muốn đánh cô ấy.
"Sao hả, dám làm không dám để cho người khác nói ư." Trương Thục Hiền thấy thế ngăn lại Thẩm Tòng Nghĩa, che chở cho Thẩm Tòng Như nói.
"Cậu, con rất mệt, muốn nghĩ ngơi một chút." Bị bọn họ làm cho đau đầu như muốn nứt ra, Tòng Thiện cắt ngang sự cãi vã của bọn họ, nói.
"Vậy con mau về phòng đi." Thẩm Tòng Nghĩa lập tức nói, "Bị thương chú ý vết thương đụng phải nước đấy."
"Con biết rồi, cậu." Tòng Thiện gật gật đầu, xoay người rời đi.
Sau lưng truyền đến lời nói càng lúc càng cay nghiệt của Trương Thục Hiền, Tòng Thiện mắt điếc tai ngơ, bởi vì lời của bọn họ đã không thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Đường Tuấn cũng không nói thêm gì, hai người im lặng mà ngồi đấy, đều tự nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn neon nhanh chóng vụt qua biến ảo thành một đường sáng lóa mắt tuyệt đẹp ở trong mắt Tòng Thiện, khuôn mặt nghiêng điển trai của Đường Tuấn ánh lên trên kính, ánh sáng sặc sỡ làm cho bầu không khí yên bình thêm một loại mộng ảo và không chân thật.
Trong đầu bỗng thoáng qua một cảnh tượng, Tòng Thiện thảng thốt, cô đột nhiên quay đầu nhìn Đường Tuấn, hỏi dò: "Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không?"
"Cô nhớ ra rồi sao?" Đôi mắt Đường Tuấn hơi gợn sóng, khẽ động khóe miệng, nụ cười xinh đẹp.
Nghe anh ta nói như vậy, Tòng Thiện khẳng định: "Ở Cửu Cung! Lúc ấy anh cũng ở trong căn phòng bao đó!"
"Đúng vậy, tôi là bạn của Hàn Dập Hạo." Đường Tuấn thoải mái thừa nhận nói.
Sắc mặt Tòng Thiện đột nhiên thay đổi, cô nói với người lái xe: "Dừng xe."
Người lái xe đương nhiên có chút do dự, thiếu gia không có kêu ngừng, cậu ta cũng không dám ngừng.
"Bảo anh ta dừng xe." Tòng Thiện quay đầu lại nói với Đường Tuấn.
Đường Tuấn đánh mắt bảo lái xe tiếp tục chạy, anh đón lấy ánh mắt của Tòng Thiện, bĩnh tĩnh nói: "Thẩm tiểu thư, đây là đang ở trên cầu vượt."
"Xuống dưới thì dừng xe lại." Tòng Thiện nói.
Đường Tuấn chẳng ừ hử gì cả, anh nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi: "Tại sao vừa nhắc tới Dập Hạo thì cô lại trở nên kích động như vậy?"
Mối quan hệ giữa hai người này, thật sự anh cũng có hứng thú nghe, khi anh nhận được cuộc điện thoại Hàn Dập Hạo gọi tới, thực sự chỉ có thể dùng hai chữ "kinh ngạc" để hình dung.
Nếu như anh nhớ không lầm, khi đó ở trong căn phòng bao Thẩm Tòng Thiện không chỉ giội cho Dập Hạo một ly rượu mà còn ra tay tàn nhẫn, ngày hôm sau Hàn Dập Hạo liền tạo áp lực cho Thị Sảnh (trụ sở cơ quan hành chính của thành phố), nói muốn để cho cô hoàn toàn thất nghiệp.
Mặc dù anh không biết tại sao về sau cô lại không có mất bát cơm, còn cùng Hàn Dập Hạo đi gìn giữ hòa bình ở Châu Phi, nhưng anh cảm thấy hứng thú nhất chính là, tại sao một chuyến hành trình Châu Phi, lại khiến cho Hàn đại thiếu luôn coi phụ nữ như không ra thứ gì lại khẩn trương với cô như vậy, ở tại quần đảo Nam Sa xa xôi, vẫn không quên dặn dò anh thay cậu ta nhìn chặt Thẩm Tòng Thiện.
Hơn nữa, Hàn Dập Hạo không có dùng đội ngũ Hàn gia và Tề gia, Đường Tuấn đoán là sợ khiến "Thái hậu" biết sự tồn tại của Tòng Thiện, nghĩ như thế, sự quan tâm của Dập Hạo đối với cô gái này vẫn không phải bình thường.
"Hôm nay cám ơn anh đã giúp tôi, tiền thuốc men tôi sẽ trả lại cho anh." Thái độ của Tòng Thiện trở nên khách sáo nhưng cũng lạnh nhạt, "Nhưng những chuyện khác không có liên quan gì đến anh."
"Được." Đường Tuấn thấy cô không muốn nói, cũng không miễn cưỡng, dù sao chờ Dập Hạo trở về, cái gì cũng rõ ràng.
Anh lại nói: "Chuyện giữa cô và Dập Hạo tôi không hỏi nhiều nữa. Nhưng bây giờ sắc trời đã tối như thế này, dường như cô cũng không có mang theo tiền ra ngoài, để tôi đưa cô về, cũng là đến nơi đến chốn."
Tòng Thiện vốn định từ chối, nhưng lại nghĩ tới anh nói cũng không sai, cái bộ dáng của mình bây giờ, thật chẳng lẽ đi về được sao? Hơn nữa, dù sao anh cũng giúp cô, cô cũng không nên không biết phân biệt.
"Vậy làm phiền anh." Giọng Tòng Thiện có chút mất tự nhiên nói lời cảm ơn.
Lúc cách tiểu khu còn khoảng một đoạn, Tòng Thiện liền kiên quyết đòi xuống xe, dẫu sao thì để người ta nhìn thấy cô đi xuống từ một chiếc xe hơi sang trọng, đối với thân phận là cảnh sát của cô rất có ảnh hưởng.
Đường Tuấn cũng không miễn cưỡng, anh đưa Tòng Thiện một tấm danh thiếp, nói: "Phía trên có số điện thoại của tôi, có chuyện gì cô có thể tìm tôi."
"Tôi không có chuyện gì đâu, cám ơn anh đã quan tâm." Tòng Thiện không có đón nhận danh thiếp của anh, khách sáo từ chối.
"Ý tôi là nếu như chuyện hôm nay phát sinh lần nữa, ít nhất cô không cần 'đi dạo' ở trên đường." Anh khéo léo nhắc nhở.
Dập Hạo từng nhắc qua cả nhà cậu mợ của cô đối đãi với cô cũng không tốt, hôm nay đuổi cô ra khỏi nhà mặc dù có chút đột ngột nhưng cũng không thể nào khiến người ta ngạc nhiên. Dĩ nhiên, tình huống như thế này tốt nhất đừng phát sinh lần nữa, nếu như anh lại đến muộn một bước, Thẩm Tòng Thiện xảy ra sự cố gì đó, dùng lời của Danh Dương mà nói, không chừng Dập Hạo sẽ giẫm đạp "Ổ" của anh.
"Là anh ta bảo anh làm như thế sao?" Im lặng hồi lâu, Tòng Thiện đột nhiên hỏi.
"Cậu ấy ở nước ngoài, trước mắt không thể quay về, cho nên bảo tôi thay cậu ấy chiếu cố cô." Đường Tuấn thuật lại nguyên xi lời của Hàn Dập Hạo đã nói nói cho cô nghe, muốn xem xem cô sẽ có phản ứng gì.
Không nghĩ tới Tòng Thiện lại chẳng biểu lộ gì, đôi mắt hơi rũ xuống, lông mi dài rậm che lại cảm xúc trong mắt, cô nhàn nhạt nói một câu: "Sau này anh không cần lại làm như vậy nữa." Sau đó xuống xe, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.
Thu lại tay đang dừng ở giữa không trung, Đường Tuấn không giận, trái lại khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, "Thật đúng là có cá tính, thật không biết Hàn đại thiếu chọn lấy một người khó giải quyết như vậy, có thể chịu đựng được hay không."
"Thiếu gia, nếu không thì từ ngày mai trở đi, tôi gọi người đi dạo chung quanh đây nhiều một chút, có chuyện gì hay sẽ lập tức thông báo cho cậu ngay." Lái xe nói.
"Bản thân cô ấy là cảnh sát, có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Đường Tuấn cười cười, hừ nhẹ một tiếng, "Chỉ có điều vì để tránh cho người nào đó trở về tìm tới tôi gây phiền toái, cứ theo lời cậu nói mà làm đi."
"Vâng, thiếu gia." Lái xe gật đầu đáp.
Tòng Thiện về đến nhà, gõ gõ cửa, Thẩm Tòng Nghĩa mở cửa, vừa nhìn thấy cô, lập tức kéo cô vào, lo lắng mở miệng dò hỏi: "Tòng Thiện, sao bây giờ mới về? Cậu tìm con khắp nơi cũng không tìm được, con có biết, cậu lo lắng thế nào không hả? Sao con lại thành ra cái bộ dạng này? Trên mặt sao lại thế này? Sao trên tay còn quấn băng?"
"Cậu, con không sao. Con thấy có người bị ăn cướp, lúc bắt cướp nên bị thương." Tòng Thiện cười cười với người duy nhất quan tâm cô trong cái nhà này, trấn an nói.
"Đã đi bệnh viện kiểm tra chưa? Có đáng ngại hay không?" Thẩm Tòng Nghĩa vội vàng bảo cô ngồi xuống, quan tâm hỏi.
"Đã kiểm tra rồi không có sao ạ." Tòng Thiện lắc lắc đầu, bảo ông không cần lo lắng.
"Hừ, cũng không phải chưa từng bị thương, làm gì yêu chiều như vậy." Trương Thục Hiền hừ lạnh một tiếng, chanh chua nói móc.
"Bà còn dám nói! Nếu không phải là bà, sao Tòng Thiện lại ra ngoài, không cần phải nói, trên mặt của con bé cũng là bà đánh." Thẩm Tòng Nghĩa tức giận chỉ vào Trương Thục Hiền mắng, "Bà làm mợ như thế sao? Cháu gái không thấy, bà vẫn còn cùng con nha đầu chết tiệt này ngồi trên ghế sofa xem tivi!"
"Ông kích động gì chứ, cũng không phải là lần đầu tiên, nó muốn đi đã đi từ lâu rồi." Trương Thục Hiền dửng dưng nói.
"Bố, bố lại kéo con vào làm gì." Thẩm Tòng Như vừa cắn hạt dưa, vừa xem ti vi kháng nghị nói.
"Con còn dám nói!" Thẩm Tòng Nghĩa vừa nghe, lại càng tức giận hơn, "Nếu không phải con, lại gây ra nhiều chuyện như vậy sao hả?"
"Ông đừng có cái gì cũng đổ lỗi cho con bé Như, tôi tận mắt nhìn thấy, là nó muốn đánh con bé Như, tôi mới đánh nó." Trương Thục Hiền lập tức đứng bật dậy, chỉ vào Tòng Thiện, hùng hồn nói.
"Nhất định là con nha đầu chết tiệt này lại làm chuyện gì đó, bà làm mẹ như vậy sao, không biết dạy dỗ con gái thật tốt, cũng chỉ biết bao che cho nó, nhìn xem, nuông chiều nó thành ra cái bộ dạng gì rồi." Thẩm Tòng Nghĩa mắng to, tính tình của vợ và con gái làm sao ông không rõ, họ gây chuyện không chỉ một lần, lại còn khiến cho Tòng Thiện mang tiếng oan.
"Tôi còn chưa nói người làm cha như ông, cùi chỏ luôn quay ra phía ngoài, con gái ruột không giúp, luôn giúp người ngoài." Trương Thục Hiền còn hét lớn tiếng hơn so với Thẩm Tòng Nghĩa.
"Đúng vậy." Thẩm Tòng Như cũng hăng hái, cô bật dậy đứng lên ghế sofa, chỉ vào Tòng Thiện, nói với Thẩm Tòng Nghĩa, "Có một người đàn ông lố lăng tặng cho chị ta một sợi dây chuyền kim cương. Sao bố không quản chị ta?"
Thẩm Tòng Nghĩa vẫn còn đang tức Trương Thục Hiền nói hai chữ "người ngoài", nghe thấy Thẩm Tòng Như nói, ông sửng sốt, không hiểu hỏi: "Dây chuyền kim cương nào?"
"Không phải là có người tặng cháu gái cưng này của ông một sợi dây chuyền kim cương giá trị không rẻ sao? Khó trách càng ngày càng không xem người trong nhà này vào trong mắt, hóa ra là kề cận người giàu có." Trương Thục Hiền châm chọc nói.
"Nhất định là sợi dây chuyền ấy vẫn còn ở trên người của chị ta." Thẩm Tòng Như đột nhiên nhảy xuống khỏi ghế sofa, xông tới trước mặt Tòng Thiện, không nói hai lời liền bắt đầu lục soát người của cô.
"Mày." Tòng Thiện biến sắc, vừa định nổi giận, Thẩm Tòng Nghĩa đưa tay kéo Thẩm Tòng Như ra, quát lớn: "Con còn có phép tắc hay không hả? Con bé là chị gái của con, không phải là phạm nhân!"
"Vậy bố bảo chị ta lấy sợi dây chuyền ra đi, bố sẽ biết con không có nói sai." Thẩm Tòng Như không chịu bỏ qua nói.
"Đúng vậy, bảo nó lấy ra đi." Trương Thục Hiền cũng lên tiếng phụ họa.
"Tất cả im miệng lại cho tôi." Thẩm Tòng Nghĩa mặt đỏ tới mang tai giận dữ hét, Thẩm Tòng Như lại không chịu bỏ qua nói: "Bố chính là thiên vị."
Tòng Thiện nghe không nổi nữa, cô đứng lên, ngăn lại sự cãi vã của mấy người họ: "Đừng cãi, dây chuyền ở đây."
Cô lấy sợi dây chuyền từ trong túi áo khoác ra, đưa cho Thẩm Tòng Nghĩa xem: "Cậu, họ nói chính là sợi dây chuyền này."
Ba người vừa nhìn thấy, sắc mặt cũng đồng loạt thay đổi.
Thẩm Tòng Như bị ánh sáng lóng lánh của kim cương làm cho lóa mắt, Trương Thục Hiền nhìn thấy một chuỗi kim cương dài làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm, Thẩm Tòng Nghĩa thì nhíu mày hỏi: "Tòng Thiện, đây là ai tặng?"
Tòng Thiện nhẹ giọng nói: "Đây là của một người bạn ở Châu Phi tặng."
"Hừ, bạn ư, có quỷ mới tin lời của chị." Thẩm Tòng Như lập tức phản bác, "Cái này giá trị hơn trăm ngàn, người bạn mà chị biết hào phóng như vậy sao? Không phải đàn ông chẳng ra gì tặng thì chính là chị tham ô nhận hối lộ!"
"Con câm miệng!" Nghe thấy Thẩm Tòng Như nói ra lời quá đáng như vậy, Thẩm Tòng Nghĩa giận đến mức muốn đánh cô ấy.
"Sao hả, dám làm không dám để cho người khác nói ư." Trương Thục Hiền thấy thế ngăn lại Thẩm Tòng Nghĩa, che chở cho Thẩm Tòng Như nói.
"Cậu, con rất mệt, muốn nghĩ ngơi một chút." Bị bọn họ làm cho đau đầu như muốn nứt ra, Tòng Thiện cắt ngang sự cãi vã của bọn họ, nói.
"Vậy con mau về phòng đi." Thẩm Tòng Nghĩa lập tức nói, "Bị thương chú ý vết thương đụng phải nước đấy."
"Con biết rồi, cậu." Tòng Thiện gật gật đầu, xoay người rời đi.
Sau lưng truyền đến lời nói càng lúc càng cay nghiệt của Trương Thục Hiền, Tòng Thiện mắt điếc tai ngơ, bởi vì lời của bọn họ đã không thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Tác giả :
Quả Đào Lạc Đường