Seduce Me At Sunrise
Chương 19
Thì thầm nguyền rủa, Kev kéo theo chiếc quần dài cùng áo sơ mi và đi chân không ra cửa. Mở cửa ra, anh nhìn thấy Cam Rohan đang đứng thơ thẩn ở đó, một tay cầm túi xách và tay còn lại cầm một cái giỏ có nắp đậy.
- Xin chào – Đôi mắt nâu của Cam nhảy múa tinh nghịch - Em mang đến cho anh vài thứ.
- Sao cậu tìm được chúng tôi? – Kev hỏi lạnh băng.
- Em biết hai người không đi đâu xa. Quần áo của anh không hề thiếu cái nào, cả túi xách hay rương hòm cũng không. Và vì ngôi nhà ở cổng trước quá lộ liễu, nên đây là nơi tiếp theo mà em nghĩ đến. Anh không định mời em vào trong à?
- Không – Kev nói ngắn gọn, và Cam toe toét cười.
- Nếu chúng ta hoán đổi vị trí, phral à, em tin là em cũng sẽ không mến khách như thế. Có thức ăn trong giỏ, và quần áo cho cả hai người trong túi xách.
- Cám ơn – Kev cầm lấy và đặt chúng ngay bên trong cánh cửa. Thẳng người lên, anh nhìn vào em trai mình, tìm kiếm dấu hiệu của sự chỉ trích. Nhưng không có gì cả.
- Ov yilo isi? – Cam hỏi.
Đó là một câu nói của người Rom cổ xưa, có nghĩa là “Mọi thứ ở đây đều ổn chứ?”. Nhưng nó được dịch theo đúng nghĩa đen là “Người anh yêu có ở đây không?” mà có vẻ khá là thích hợp trong hoàn cảnh này.
- Có – Kev nói nhẹ nhàng.
- Anh không cần gì nữa phải không?
- Lần đầu tiên trong cả cuộc đời mình – Kev thừa nhận – tôi không cần gì thêm gì nữa.
Cam mỉm cười - Tốt – Thờ ơ đút tay và túi áo khoác, anh tựa vai vào khung cửa.
- Tình hình ở Ramsay sao ra sao? – Kev hỏi, chút ít lo sợ câu trả lời.
- Có một chút hỗn loạn vào sáng nay, khi mà mọi người nhận ra cả hai người đều biến mất – Anh dừng lại khôn khéo – Harrow cứ khăng khăng là Win bị ép buộc phải rời đi. Có lúc anh ta đe dọa là sẽ đi đến đồn cảnh sát địa phương. Harrow nói nếu anh không quay lại với Win vào lúc hoàng hôn, anh ta sẽ hành động quyết liệt.
- Rồi sao? – Kev thâm trầm hỏi thăm.
- Em không biết. Nhưng anh có thể nghĩ đến chúng em đang ở tại Ramsay House với anh ta trong khi anh ở ngoài này với vị hôn thê của anh ta.
- Cô ấy giờ là vị hôn thê của tôi. Và tôi sẽ mang cô ấy trở về khi nào tôi cho là tốt.
- Đã hiểu rồi – Môi Cam giật giật – Anh định sẽ sớm kết hôn với cô ấy phải không, em hy vọng vậy?
- Không phải sớm – Kev nói – Ngay lập tức.
- Ơn Chúa. Ngay cả đối với nhà Hathaways, việc này cũng hoàn toàn có chút bất tiện đó.
Cam liếc qua thân hình rối bời của Kev và mỉm cười – Thật tốt khi thấy anh cuối cùng cũng thoải mái, Merripen à. Nếu đây là ai đó không phải anh, em sẽ nói là anh trông thật hạnh phúc.
Thật không dễ để bỏ đi thói quen tách biệt. Nhưng Kev thật sự muốn tâm sự với em trai mình, những thứ mà anh thậm chí không chắc chắn mình có thể nói ra. Như là khám phá rằng tình yêu của một người phụ nữ có thể làm toàn bộ thế giới có vẻ thật mới mẻ. Hay sự kinh ngạc của anh khi Win, người luôn luôn có vẻ yếu đuối và cần được bảo vệ, đã tỏ ra mạnh mẽ còn hơn cả anh.
- Rohan – anh hỏi khẽ, để Win không nghe thấy – Tôi có một câu hỏi…
- Sao?
- Cậu dẫn dắt cuộc hôn nhân của mình theo cách của gadje hay người Rom?
- Hầu như là theo cách của gadje – Rohan nói không hề do dự – Cách khác không hề hiệu quả. Amelia khó mà là kiểu phụ nữ có thể chịu đựng sự đối sử như một người dưới quyền. Nhưng như một người Rom, em sẽ luôn luôn duy trì quyền được bảo vệ và chăm sóc cho nàng một cách thích hợp.
Anh khẽ cười - Anh sẽ tìm được cách ở giữa, như chúng em vậy.
Kev vuốt tóc và hỏi thận trọng - Nhà Hathaway có tức giận vì những gì tôi đã làm không?
- Ý anh là mang Win đi ấy hả?
- Đúng vậy.
- Lời phàn nàn duy nhất mà em nghe được là hai người đi lâu quá.
- Có ai biết nơi chúng tôi ở đâu không?
- Em thấy là không.
Nụ cười của Cam trờ nên nhăn nhở - Em có thể xoay sở cho anh thêm vài giờ nữa, phral à. Nhưng hãy mang cô ấy quay về lúc hoàng hôn, không vì lý do gì hơn là làm Harrow im miệng – anh nhẹ cau mày – Anh ta là một người kỳ cục, tên gadjo đó…
- Tại sao cậu lại nói vậy?
Cam nhún vai – Hầu hết đàn ông trong trường hợp anh ta hẳn sẽ làm gì đó, bất cứ điều gì, ngay bây giờ. Phá hủy đồ đạc. Bóp cổ ai đó. Ngay lúc này, em sẽ lật tung toàn bộ Hampshire lên để tìm người phụ nữ của mình. Nhưng Harrow chỉ có nói. Và nói.
- Nói gì?
- Anh ta nói khá nhiều về quyền lợi của anh ta là gì, anh ta được quyền làm gì, cảm giác bị phản bội của anh ta… nhưng tới giờ thì anh ta chưa thể hiện bất cứ sự quan tâm nào đến lợi ích của Win, hay nghĩ đến cô ấy muốn gì. Tóm lại, anh ta hành động như một đứa trẻ bị lấy mất đồ chơi và muốn người ta trả lại cho nó – Anh nhăn nhó – Thật đáng xấu hổ, ngay cả với một gadjo.
Anh lên giọng và nói to với Win bị che khuất - Anh đi đây. Ngày tốt lành nhé, em gái nhỏ.
- Anh cũng vậy, anh Rohan! – giọng nói vui vẻ của nàng truyền ra.
Họ lấy bữa ăn trong giỏ ra: thịt gà quay nguội, nhiều loại salad, nước ép, và những lát bánh hạt cây carum*. Sau khi ăn ngấu nghiến hết thức ăn, họ ngồi trước lò sưởi trên tấm mền bông. Chỉ mặc mỗi áo sơ mi của Kev, Win ngồi giữa đùi anh trong khi anh chải những lọn tóc rối của nàng. Anh đưa những ngón tay lên xuống dải lụa sáng lấp anh như ánh trăng trong tay anh.
* bánh hạt cây carum: seedcake
images
- Chúng ta sẽ đi dạo chứ anh, bây giờ em đã có quần áo rồi? – Win hỏi.
- Nếu em thích – Kev giữ tóc nàng một bên và hôn lên gáy nàng – Và sau đó, quay trở lại giường.
Nàng rùng mình và phát ra âm thanh thích thú - Em chưa bao giờ biết là anh dành quá nhiều thời gian trên giường đó.
- Cho đến giờ thì anh chưa bao giờ có một lý do hay ho nào cả.
Đặt cái lượt sang một bên, anh kéo nàng vào lòng anh và nâng niu nàng. Anh hôn nàng lười biếng. Nàng đẩy tới mong muốn nhiều hơn, khiến anh cười và kéo nàng ra lại.
- Từ từ nào – anh nói, vuốt ve quai hàm nàng - Chúng ta sẽ không bắt đầu chuyện đó lần nữa.
- Nhưng anh vừa mới nói anh muốn quay lại giường mà.
- Ý anh là để nghỉ ngơi.
- Chúng ta sẽ không làm tình nữa sao?
- Không phải hôm nay – anh nói dịu dàng – Em đã có đủ rồi.
Anh lướt ngón cái qua làn môi sưng phồng vì hôn của nàng - Nếu anh làm tình với em lần nữa, anh sẽ không thể đi nổi vào ngày mai đâu.
Nhưng anh phát hiện ra, bất cứ thách thức nào với thể lực của Win đều gặp phải sự kháng cự ngay tức thì.
- Em khá ổn – nàng nói bướng bỉnh, ngồi dậy trong lòng anh.
Nàng rải những nụ hôn lên mặt và cổ anh, bất cứ nơi nào nàng có thể chạm tới.
- Thêm một lần nữa đi, trước khi chúng ta quay về. Em cần anh, Kev; em cần…
Anh làm nàng yên lặng bằng miệng mình, và nhận sự đáp trả thiếu kiên nhẫn mãnh liệt khiến anh không thể không cười thầm trên môi nàng.
Nàng giật người ra và dò hỏi – Anh đang cười em phải không?
- Không. Không. Anh chỉ… em rất đáng yêu, em làm anh vô cùng vui sướng. Gadji bé nhỏ hăm hở của anh..
Anh lại hôn nàng, cố gắng làm nàng bình tĩnh lại. Nhưng nàng phản đối, cở áo sơ mi của anh ra khỏi người nàng, kéo tay anh lên cơ thể trần trụi của nàng.
- Tại sao em lại lo lắng như vậy? – anh thì thầm, nằm xuống tấm mền bông với nàng – Không… chờ đã… Win, nói chuyện với anh.
Nàng trở nên yên lặng trong vòng tay anh, khuôn mặt nhăn nhó nhỏ nhắn của nàng kề sát mặt anh.
- Em sợ quay về – nàng thừa nhận - Em cảm thấy như thể có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra. Việc chúng ta thật sự có thể ở bên nhau bây giờ có vẻ không hề giống thật.
- Chúng ta không thể trốn ở đây mãi mãi – Kev thì thầm, vuốt tóc nàng – Không có chuyện gì xảy ra đâu, em yêu à. Chúng ta đã đi quá xa để quay lại. Bây giờ em là của anh, và không ai có thể thay đổi điều đó. Em sợ Harrow phải không? Phải không em?
- Chính xác thì không phải là sợ. Nhưng em không mong đối mặt với anh ấy.
- Tất nhiên là không rồi – Kev nói nhỏ nhẹ – Anh sẽ giúp em vượt qua chuyện đó. Anh sẽ nói chuyện với anh ta trước.
- Em không nghĩ điều đó khôn ngoan đâu – nàng nói không chắc chắn.
- Anh muốn vậy. Anh sẽ không mất bình tĩnh. Nhưng anh sẽ chịu trách nhiệm cho những việc anh làm. Anh không thể nào để em chịu hậu quả mà không có anh.
Win tựa má vào vai anh - Anh có chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra làm anh thay đổi suy nghĩ về việc cưới em không?
- Không gì trên thế giới này có thể làm được điều đó.
Cảm thấy sự căng thẳng trong cơ thể nàng, anh đưa tay lên, nấn ná trên ngực nàng, nơi mỗi nhịp đập là một cú va chạm nặng nề và lo lắng. Anh xoa một vòng để dỗ dành nàng.
- Anh có thể làm gì để giúp em thấy tốt hơn? – anh âu yếm hỏi.
- Em đã nói với anh rồi, và anh không muốn – nàng nói nhỏ và buồn rầu, và điều đó làm anh cười nghẹn.
- Vậy thì sẽ như em muốn – anh thì thầm – Nhưng chậm thôi, nên anh sẽ không làm đau em.
Anh hôn lên phía sau dái tai nàng và chuyển xuống bờ vai trắng mịn màng, mạch đập bên dưới cổ nàng. Nhẹ nhàng hơn nữa khi anh hôn lên hai bầu ngực đầy đặn của nàng. Núm vú nàng sáng và có vẻ đau nhói do tất cả sự quan tâm trước đó của anh. Anh rất cẩn thận với chúng, miệng anh nhẹ nhàng khi anh bao phủ một đỉnh nhọn sưng phồng. Win cử động một chút, rít lên yếu ớt, và anh đoán núm vú đang đau nhức. Nhưng đôi tay nàng đưa đến đầu anh, giữ anh ở đó. Anh dùng lưỡi mình quay tròn uể oải, liếm mút chỉ đủ để giữ núm vú nhạy cảm kẹp giữa đôi môi anh. Anh chơi đùa rất lâu với ngực nàng, giữ miệng mình nhẹ nhàng, cho đến khi nàng rên rỉ và cựa quậy hông mình, đòi hỏi nhiều hơn sự kích thích yếu ớt và nhẹ như tơ.
Kéo môi mình xuống giữa hai đùi nàng, Kev rúc vào nơi mượt mà nóng bỏng của nàng, tìm kiếm nụ hoa nhỏ bé nhạy cảm, sử dụng mặt lưỡi mịn màng của mình để tô vẽ và vuốt ve. Nàng giữ đầu anh chặt hơn và nức nở tên anh, âm thanh khàn khàn khuấy động anh. Khi những chuyển động của hông nàng giữ nhịp điệu đều đặn, anh kéo miệng mình ra khỏi nàng và đẩy đầu gối nàng rộng ra. Như là bất tận khi anh đẩy vào nơi ướt đẫm chặt khít của nàng. Vào trong hoàn toàn, anh vòng tay ôm lấy nàng, buộc chặt nàng vào cơ thể anh. Nàng quằn quại, thúc giục anh đẩy vào, nhưng anh bất động và cứng chắc và áp miệng anh lên tai nàng, và thì thầm rằng anh sẽ làm nàng đến đỉnh chỉ như thế này thôi, anh sẽ cứng rắn bên trong nàng đến lúc đó. Tai nàng đỏ ửng, và nàng siết chặt và đập mạnh xung quanh anh.
- Di chuyển đi anh – nàng thì thầm, và anh nhẹ nhàng nói không.
- Di chuyển đi anh, xin anh…
Không. Nhưng một lát sau anh bắt đầu gập hông lại theo một nhịp điệu huyền ảo. Nàng thút thít và run rẩy khi anh đẩy vào nàng, thúc sâu hơn, thận trọng không hề nao núng. Cuối cùng đỉnh điểm cũng ào lên nàng, kéo những tiếng thét trầm thấp ra khỏi môi nàng, làm nàng rùng mình hoang dại.
Kev im lặng, tận hưởng sự phóng thích quá mãnh liệt và tê dại cướp đi tiếng nói của anh. Cơ thể yếu ớt của nàng kéo anh, rút lấy anh, bao bọc anh với sự nóng bỏng. Khoái cảm quá lớn tạo ra cơn nhức nhối khác lạ trong mắt và mũi anh, và điều đó làm anh bàng hoàng tận sâu trong đáy lòng. Chết tiệt, Kev nghĩ, nhận ra rằng thứ gì đó đã thay đổi trong anh, thứ gì đó có thể không bao giờ trở lại như cũ. Tất cả hàng rào phòng thủ của anh đã bị giảm sút bởi sức mạnh không chắc chắn của một người phụ nữ nhỏ bé.
Mặt trời đang lặn xuống lòng chảo của những thung lũng cây cối um tùm vào lúc cả hai người mặc xong quần áo. Họ dập tắt lửa, bỏ lại căn nhà lạnh lẽo và tối đen. Win níu lấy tay Merripen lo lắng khi anh dẫn nàng ra ngựa.
- Em thắc mắc tại sao hạnh phúc luôn luôn có vẻ quá mong manh – nàng nói – Em nghĩ những việc mà gia đình chúng em đã trải qua… mất cha mẹ, Leo mất Laura, vụ cháy, căn bệnh của em… đã làm em nhận ra những thứ chúng ta coi trọng có thể bị lấy đi dễ dàng như thế nào. Cuộc sống có thể thay đổi từ giây này sang giây khác.
- Không phải mọi thứ đều thay đổi. Có những thứ tồn tại mãi mãi.
Win dừng lại và quay sang nhìn anh, vòng tay nàng quanh cổ anh. Anh đáp lại ngay lập tức, ôm nàng chặt cứng, khóa nàng vào cơ thể mạnh mẽ của anh. Win chôn mặt nàng trong cổ anh.
- Em hy vọng vậy – nàng nói sau chốc lát – Bây giờ anh đã thật sự thuộc về em chưa, Kev?
- Anh đã luôn luôn thuộc về em – anh nói vào tai nàng.
***
Chuẩn bị tinh thần cho sự ầm ĩ như thường lệ của chị em mình, Win thấy nhẹ nhõm khi nàng và Kev quay lại Ramsay House và thấy căn nhà yên lặng và êm ả. Yên lặng quá khác thường đến nỗi rõ ràng là mọi người đã đồng ý cư xử như thể không có gì khác thường xảy ra. Nàng tìm thấy Amelia, Poppy, cô Marks, và Beatrix ở phòng khách trên tầng hai, ba người đang may vá trong khi Beatrix đọc sách cho mọi người. Khi Win thận trọng bước vào phòng, Beatrix ngừng lại, và những người phụ nữ nhìn lên với ánh mắt sáng quắc và tò mò.
- Xin chào, em yêu quý – Amelia nói ấm áp – Em và Merripen đi chơi vui vẻ chứ?
Như thể không có gì hơn một cuộc picnic hay đi dạo trên xe ngựa.
- Vâng, cám ơn chị – Win cười với Beatrix – Cứ tiếp tục đi, Bea. Bất kể em đang đọc gì thì cũng có vẻ thật dễ thương.
- Một tiểu thuyết gây cấn – Beatrix nói – Vô cùng thú vị. Có một biệt thự tối tăm và u ám, với những người hầu cư xử kỳ lạ, và một cánh cửa bí mật đằng sau một tấm thảm thêu – Cô bé đột ngột hạ giọng – Ai đó có thể đã bị giết.
Trong khi Beatrix tiếp tục, Win ngồi xuống bên cạnh Amelia. Win cảm thấy tay chị mình tìm đến tay nàng. Một bàn tay nhỏ nhắn nhưng giỏi giang. Một cái nắm tay an ủi. Quá nhiều điều được bày tỏ trong bàn tay siết chặt đầy yêu thương của Amelia, và trong sức ép đáp lại của những ngón tay Win… sự quan tâm, chấp nhận, sự vỗ về làm yên lòng.
- Anh ấy đâu? – Amelia thì thầm.
Win cảm thấy đau nhói vì lo lắng, mặc dù nàng giữ vẻ bình tĩnh. – Anh ấy đi nói chuyện với bác sĩ Harrow.
Tay Amelia siết chặt - Ồ – nàng trả lời nhăn nhở – Đó nên là một cuộc nói chuyện vui vẻ. Chị có ấn tượng là Harrow của em đã giữ lại được khá nhiều điều để nói.
***
- Đồ nhà quê thô lỗ và ngu ngốc – Mặt Julian Harrow trắng bệch nhưng được điều chỉnh lại khi anh ta và Kev gặp nhau trong thư viện - Anh không biết mình đã làm gì đâu. Trong khi vội vã tiếp cận và đoạt lấy những gì anh muốn, anh đã không hề bận tâm đến hậu quả. Và anh cũng sẽ không bận tâm cho đến lúc quá muộn. Cho đến lúc anh giết chết cô ấy.
Có ý tưởng khá tốt về những gì Harrow sẽ nói, Kev đã quyết định cách dàn xếp với anh ta. Vì lợi ích của Win, Kev sẽ chịu đựng bất cứ lời lăng mạ hay buộc tội nào. Vị bác sĩ sẽ nói những gì anh ta muốn… và Kev sẽ không để chúng ảnh hưởng đến anh. Anh đã thắng. Bây giờ Win là của anh, và không còn gì quan trọng nữa.
Tuy nhiên chuyện cũng không hề dễ dàng. Harrow là hình ảnh điển hình của một anh hùng lãng mạn bị lăng nhục… thon gọn, tao nhã, khuôn mặt tái nhợt và phẫn nộ. Anh ta làm Kev cảm thấy mình như một kẻ bất lương da đen ngu ngốc trái ngược. Và với những từ cuối cùng đó, cho đến khi anh giết chết cô ấy, làm anh lạnh lẽo đến tận xương tủy. Quá nhiều tạo vật yếu đuối đã bị đôi tay anh làm hại. Không ai với quá khứ của Kev có thể xứng đáng với Win. Và mặc dù nàng đã tha thứ cho những chuyện tàn bạo trước kia của anh, anh không bao giờ có thể quên được.
- Sẽ không có ai làm hại cô ấy – Kev nói – Rõ ràng nếu là vợ anh, nàng sẽ được chăm sóc rất tốt, nhưng đó không phải là điều cô ấy muốn. Cô ấy có lựa chọn của mình.
- Dưới sự ép buộc!
- Tôi không ép buộc cô ấy.
- Dĩ nhiên là có – Harrow nói với vẻ khinh miệt - Anh mang cô ấy đi bằng cách trưng ra sức mạnh cục súc. Và là một người phụ nữ, dĩ nhiên cô ấy nghĩ việc đó thật ly kỳ và lãng mạn. Phụ nữ có thể bị chế ngự và dụ dỗ chấp nhận gần như bất cứ thứ gì. Và trong tương lai, khi cô ấy chết vì sinh con, trong cơn đau đớn lố bịch, cô ấy sẽ không đổ lỗi cho anh. Nhưng anh sẽ biết rằng anh là người chịu trách nhiệm.
Anh ta phát ra một tiếng cười cay nghiệt khi nhìn thấy vẻ mặt Kev – Anh có thật sự đơn giản đến nỗi không hiểu tôi đang nói gì không?
- Anh tin rằng cô ấy quá yếu ớt để mang thai – Kev nói - Nhưng cô ấy đã tham khảo ý kiến của một bác sĩ khác ở London, và…
- Đúng vậy. Winnifred đã nói cho anh tên của bác sĩ đó chưa? – Đôi mắt Harrow xám xịt vẻ lạnh nhạt, giọng nói hạ mình cáu bẳn.
Kev lắc đầu.
- Tôi đã khăng khăng hỏi – Harrow nói - cho đến khi cô ấy nói với tôi. Và ngay lập tức tôi biết đó là một cái tên hư cấu. Một cái tên giả. Nhưng để chắc chắn, tôi đã kiểm tra danh sách của mọi bác sĩ hợp pháp ở London. Người bác sĩ cô ấy nói tên không tồn tại. Cô ấy đang nói dối, Merripen.
Harrow cào tay qua tóc và bước lui bước tới. - Phụ nữ ranh ma y như trẻ con để đạt được điều họ muốn. Chúa tôi, anh đã bị lôi kéo quá dễ dàng phải không?
Kev không thể trả lời. Anh đã tin tưởng Win, vì lý do đơn giản là nàng không bao giờ nói dối. Đến mức mà anh biết, chỉ có duy nhất một lần trong đời nàng từng nói dối anh, và đó là để lừa anh uống morphine khi anh đang đau đớn vì vết bỏng. Sau đó anh đã hiểu tai sao nàng làm như thế, và anh tha thứ cho nàng ngay lập tức. Nhưng nếu nàng nói dối về chuyện này… Nỗi thống khổ ăn mòn như acid trong máu anh. Bây giờ anh đã hiểu tại sao Win quá lo sợ chuyện quay về.
Harrow dừng lại ngay chiếc bàn thư viện và nửa ngồi nửa chống lên nó.
- Tôi vẫn muốn cô ấy – anh ta khẽ nói – Tôi vẫn sẵn lòng có cô ấy. Với điều điện là cô ấy không mang thai.
Anh ta ngừng lời khi Kev dán anh mắt giết người lên anh ta.
- Ồ, anh có thể nhìn, nhưng anh không thể chối bỏ sự thật. Nhìn anh đi – sao anh có thể thanh minh cho những việc mình đã làm? Anh là một tên Gypsy bẩn thỉu, bị hấp dẫn bởi những thứ trang sức xinh đẹp rẻ tiền như những kẻ cùng loại với anh.
Harrow quan sát Kev cẩn thận khi tiếp tục – Tôi chắc là anh yêu cô ấy, theo cách của anh. Không phải theo một cách có văn hóa, không phải theo cách mà cô ấy thật sự muốn, nhưng ở mức mà loại người như anh có thể làm được. Tôi thấy hơi cảm động. Và thương xót. Không nghi ngờ là Winnifred cảm thấy những sự gắn bó của mối quan hệ thời thơ ấu làm anh có quyền với cô ấy hơn bất cứ người đàn ông nào khác có thể có. Nhưng cô ấy đã được bao bọc khỏi thế giới quá lâu. Cô ấy không có sư khôn ngoan cũng như kinh nghiệm để biết những nhu cầu của chính mình. Nếu cô ấy thật sự kết hôn với anh thì sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi cô ấy mệt mỏi với anh, và muốn nhiều hơn những thứ mà anh có thể cung cấp. Hãy đi tìm một cô gái nhà quê khỏe mạnh, Merripen à. Tốt hơn nữa, là một người phụ nữ Gypsy sẽ hạnh phúc với cuộc sống đơn giản mà anh có thể cho cô ta. Anh muốn một con chim sơn ca, khi anh sẽ được thỏa mãn hơn nhiều với một con bồ câu xinh đẹp và khỏe mạnh. Hãy làm điều đúng đắn, Merripen. Trao cô ấy cho tôi. Vẫn chưa quá muộn đâu. Cô ấy sẽ an toàn với tôi.
Kev chỉ vừa vặn nghe được giọng nói gay gắt của chính mình, mạch đập của anh nện rầm rầm vời sự rối loạn cùng tuyệt vọng và giận dữ.
- Có lẽ tôi nên hỏi gia đình Lanham. Họ có đồng ý là cô ấy sẽ an toàn hơn với anh không?
Và không hề liếc nhìn đánh giá hiệu quả lời nói của mình, Kev sải bước ra khỏi thư viện.
***
Cảm giác khó chịu của Win tăng lên khi bóng tối bao phủ căn nhà. Nàng ở trong phòng khách với chị em mình và cô Marks cho đến khi Beatrix đã mệt với việc đọc sách. Sự khuây khỏa duy nhất khỏi sự căng thẳng ngày càng tăng lên của Win là quan sát chú chồn sương Dodger của Beatrix làm trò hề, chú ta có vẻ rất say mê cô Marks, bất chấp – hay có lẽ là vì – ác cảm rõ ràng của cô. Chú chồn tiếp tục bò lên người cô gia sư và cố gắng trộm một trong những chiếc kim đan, trong khi cô quan sát chú ta với đôi mắt nheo lại.
- Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó – cô Marks nói với chú chồn sương đầy hy vọng với sự bình tĩnh ớn lạnh - hoặc là tao sẽ cắt đứt đuôi của mày bằng con dao cắt thịt.
Beatrix cười toe toét - Em nghĩ là chuyện đó chỉ xảy ra với những con chuột mù thôi cô Marks.
- Nó hiệu quả với bất cứ loài gặm nhấm phiền nhiễu nào – cô Marks đáp lại đen tối.
- Thật ra thì chồn sương không phải loài gặm nhấm – Beatrix nói - Chúng được phân vào nhóm Mustelidea. Họ chồn. Nên người ta có thể nói chồn sương là họ hàng xa với chuột.
- Đó không phải là gia đình mà chị muốn quen biết đâu – Poppy nói.
Dodger treo mình qua tay ghế và gim ánh mắt say đắm vào cô Marks, người không hể để ý đến chú.
Win mỉm cười và vươn vai - Em mệt quá. Em phải chúc mọi người ngủ ngon bây giờ thôi.
- Chị cũng mệt – Amelia nói, che miệng ngáp dài.
- Có lẽ tất cả chúng ta đều nên đi nghỉ – cô Marks đề nghị, khéo léo đặt kim đan vào trong chiếc giỏ nhỏ.
Họ đều về lại phòng mình, trong khi thần kinh của Win dựng đứng trong sự im lặng đáng ngại của hành làng. Merripen đang ở đâu? Anh và Julian đã nói gì?
Ngọn đèn thắp sáng lờ mờ trong phòng nàng, ánh sáng yếu ớt đẩy lùi bóng đen đang xâm chiếm. Nàng chớp mắt khi nàng thấy một hình dáng bất động trong góc phòng… Merripen, đang ngồi trên một chiếc ghế.
- Ôi – nàng thở ra kinh ngạc.
Ánh mắt anh dõi theo nàng khi nàng bước gần lại.
- Kev? – nàng do dự hỏi, trong khi một cơn rùng mình trượt dọc sống lưng nàng. Cuộc nói chuyện đã không diễn ra tốt đẹp. Có chuyện gì đó không ổn.
- Chuyện gì vậy? – nàng khàn giọng hỏi.
Merripen đứng dậy và bóng anh phủ lên nàng, vẻ mặt anh khó hiểu.
- Người bác sĩ em đã đến thăm ở London là ai, Win? Sao em tìm được bác sĩ đó?
Và nàng đã hiểu. Bao tử nàng rớt xuống, và nàng hít vào vài hơi đều đặn.
- Không có bác sĩ nào cả – nàng nói – Em không thấy cần thiết phải gặp bác sĩ.
- Em không thấy cần thiết – anh lặp lại chậm chạp.
- Không. Bởi vì – như Julian mới đây đã nói – Em có thể đi gặp từ bác sĩ này đến bác sĩ khác cho đến khi em tìm thấy một người nói cho em câu trả lời mà em mong muốn.
Merripen thở ra một hơi nghe như tiếng sột soạt trong cổ anh. Anh lắc đầu. – Chúa ơi.
Win chưa bao giờ thấy anh có vẻ bị phá hủy như vậy, vượt xa cả la hét hay giận dữ. Nàng di chuyển về phía anh với bàn tay mở rộng - Kev, làm ơn, để em…
- Đừng. Xin em – Anh đang đấu tranh một cách rõ ràng để kiềm chế chính mình.
- Em xin lỗi – nàng nói tha thiết – Em muốn anh quá nhiều, mà em sắp phải kết hôn với Julian, và em đã nghĩ nếu em nói với anh về việc gặp một bác sĩ khác, thì sẽ… thì sẽ, thúc đẩy anh một chút.
Anh quay mặt đi, tay anh siết chặt.
- Không có gì khác cả – Win nói, cố gắng để nghe bình tĩnh, cố gắng để vượt qua nhịp đập tuyệt vọng của trái tim mình – Điều đó không thay đổi gì cả, đặc biệt là sau hôm nay.
- Có khác nếu em lừa dối anh – anh nói bằng giọng cổ. Đàn ông Gypsy không thể chấp nhận bị thao túng bởi người phụ nữ của mình. Và nàng đã phá vỡ lòng tin của Merripen vào lúc anh vô cùng yếu đuối. Anh đã bỏ vỏ bọc của mình xuống, để nàng vào bên trong. Nhưng nàng có thể có anh bằng cách nào nữa chứ?
- Em không thấy là mình có lựa chọn – nàng nói - Anh ngoan cố không thể lay chuyển được khi anh đã quyết định điều gì. Em không biết phải thay đổi nó như thế nào.
- Vậy là em chỉ tiếp tục nói dối. Bởi vì em đã không xin lỗi.
- Em xin lỗi bởi vì anh đã tổn thương và giận dữ, và em hiểu anh…
Nàng ngừng lời khi Merripen di chuyển với sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc, tóm lấy nàng bằng bắp tay, kéo nàng lên áp vào tường. Khuôn mặt gầm gừ của anh cúi xuống gần nàng.
- Nếu em hiểu được chút gì, em sẽ không trông đợi anh cho em một đứa con mà sẽ giết chết em.
Cứng rắn và run rẩy, nàng nhìn vào mắt anh cho đến khi nàng chìm vào bóng tối. Nàng hít vào một hơi thở sâu trước khi xoay xở để nói cứng cỏi - Em sẽ gặp bao nhiêu bác sĩ như anh muốn. Chúng ta sẽ tập hợp lại đầy đủ những ý kiến, và anh có thể tính toán sự chênh lệch. Nhưng không ai có thể dự đoán chắc chắn chuyện gì sẽ xảy ra. Và không gì trong chúng thay đổi được cách mà em dự định sẽ trải qua trong phần đời còn lại của mình. Em sẽ sống cuộc sống của mình như em muốn. Và anh… anh có thể có tất cả của em hoặc không gì cả. Em sẽ không là một người bệnh tật nữa. Không ngay cả khi điều đó có nghĩa là mất đi anh.
- Anh không nhận những thách thức – anh nói, làm nàng khẽ run – đặc biệt là từ một người phụ nữ.
Đôi mắt Win nhòe đi, và nàng nguyền rủa những giọt nước mắt đang dâng lên. Nàng tự hỏi trong nỗi tuyệt vọng giận dữ rằng tại sao số phận có vẻ quyết định từ chối cho nàng một cuộc sống bình thường mà những người khác cho là hiển nhiên.
- Đồ Gypsy ngạo mạn – nàng nói khàn khàn – Đó không phải lựa chọn của anh, là lựa chọn của em. Cơ thể của em. Rủi ro của em. Và có lẽ đã quá trễ rồi. Em có thể đã mang thai…
- Không – anh giữ chặt đầu nàng và ấn trán anh vào trán nàng, hơi thở anh phả hơi nóng vào môi nàng.
- Anh không thể làm chuyện này – anh nói rời rạc – Anh sẽ không bị ép buộc làm tổn thương em.
- Chỉ cần yêu em thôi.
Win không nhận ra là nàng đang khóc cho đến khi nàng cảm thấy miệng anh trên mặt nàng, cổ họng anh rung lên với những tiếng gầm gừ trầm thấp khi anh liếm đi nước mắt nàng. Anh hôn nàng tuyệt vọng, tấn công miệng nàng với sự hoang dã làm nàng run lên từ đầu tới chân. Và anh đẩy cơ thể mình vào nàng, nàng cảm thấy cú thúc đầy khuấy động của anh mặc dù cách nhiều lớp quần áo. Nó làm sự hưởng ứng tràn qua tất cả mạch máu của nàng, và nàng cảm thấy nơi nữ tính của mình ngứa ngáy, trở nên đẫm ướt. Nàng muốn anh bên trong nàng, muốn kéo anh vào sâu và chặt khít, muốn thỏa mãn anh cho đến khi nào sự hung bạo của anh được xoa dịu. Nàng tìm xuống chiều dài cứng cáp của anh, xoa bóp và siết chặt cho đến khi anh rên rỉ trong miệng nàng.
Nàng kéo môi mình ra đủ lâu để thở hổn hển - Đưa em lên giường đi, Kev. Đưa em…
Nhưng anh giật mạnh khỏi nàng với tiếng nguyền rủa dữ dội.
- Kev…
Một cái nhìn nóng bỏng, và anh rời khỏi phòng, cánh cửa rung lên trên bản lề vì cái đóng sầm thô lỗ.
- Xin chào – Đôi mắt nâu của Cam nhảy múa tinh nghịch - Em mang đến cho anh vài thứ.
- Sao cậu tìm được chúng tôi? – Kev hỏi lạnh băng.
- Em biết hai người không đi đâu xa. Quần áo của anh không hề thiếu cái nào, cả túi xách hay rương hòm cũng không. Và vì ngôi nhà ở cổng trước quá lộ liễu, nên đây là nơi tiếp theo mà em nghĩ đến. Anh không định mời em vào trong à?
- Không – Kev nói ngắn gọn, và Cam toe toét cười.
- Nếu chúng ta hoán đổi vị trí, phral à, em tin là em cũng sẽ không mến khách như thế. Có thức ăn trong giỏ, và quần áo cho cả hai người trong túi xách.
- Cám ơn – Kev cầm lấy và đặt chúng ngay bên trong cánh cửa. Thẳng người lên, anh nhìn vào em trai mình, tìm kiếm dấu hiệu của sự chỉ trích. Nhưng không có gì cả.
- Ov yilo isi? – Cam hỏi.
Đó là một câu nói của người Rom cổ xưa, có nghĩa là “Mọi thứ ở đây đều ổn chứ?”. Nhưng nó được dịch theo đúng nghĩa đen là “Người anh yêu có ở đây không?” mà có vẻ khá là thích hợp trong hoàn cảnh này.
- Có – Kev nói nhẹ nhàng.
- Anh không cần gì nữa phải không?
- Lần đầu tiên trong cả cuộc đời mình – Kev thừa nhận – tôi không cần gì thêm gì nữa.
Cam mỉm cười - Tốt – Thờ ơ đút tay và túi áo khoác, anh tựa vai vào khung cửa.
- Tình hình ở Ramsay sao ra sao? – Kev hỏi, chút ít lo sợ câu trả lời.
- Có một chút hỗn loạn vào sáng nay, khi mà mọi người nhận ra cả hai người đều biến mất – Anh dừng lại khôn khéo – Harrow cứ khăng khăng là Win bị ép buộc phải rời đi. Có lúc anh ta đe dọa là sẽ đi đến đồn cảnh sát địa phương. Harrow nói nếu anh không quay lại với Win vào lúc hoàng hôn, anh ta sẽ hành động quyết liệt.
- Rồi sao? – Kev thâm trầm hỏi thăm.
- Em không biết. Nhưng anh có thể nghĩ đến chúng em đang ở tại Ramsay House với anh ta trong khi anh ở ngoài này với vị hôn thê của anh ta.
- Cô ấy giờ là vị hôn thê của tôi. Và tôi sẽ mang cô ấy trở về khi nào tôi cho là tốt.
- Đã hiểu rồi – Môi Cam giật giật – Anh định sẽ sớm kết hôn với cô ấy phải không, em hy vọng vậy?
- Không phải sớm – Kev nói – Ngay lập tức.
- Ơn Chúa. Ngay cả đối với nhà Hathaways, việc này cũng hoàn toàn có chút bất tiện đó.
Cam liếc qua thân hình rối bời của Kev và mỉm cười – Thật tốt khi thấy anh cuối cùng cũng thoải mái, Merripen à. Nếu đây là ai đó không phải anh, em sẽ nói là anh trông thật hạnh phúc.
Thật không dễ để bỏ đi thói quen tách biệt. Nhưng Kev thật sự muốn tâm sự với em trai mình, những thứ mà anh thậm chí không chắc chắn mình có thể nói ra. Như là khám phá rằng tình yêu của một người phụ nữ có thể làm toàn bộ thế giới có vẻ thật mới mẻ. Hay sự kinh ngạc của anh khi Win, người luôn luôn có vẻ yếu đuối và cần được bảo vệ, đã tỏ ra mạnh mẽ còn hơn cả anh.
- Rohan – anh hỏi khẽ, để Win không nghe thấy – Tôi có một câu hỏi…
- Sao?
- Cậu dẫn dắt cuộc hôn nhân của mình theo cách của gadje hay người Rom?
- Hầu như là theo cách của gadje – Rohan nói không hề do dự – Cách khác không hề hiệu quả. Amelia khó mà là kiểu phụ nữ có thể chịu đựng sự đối sử như một người dưới quyền. Nhưng như một người Rom, em sẽ luôn luôn duy trì quyền được bảo vệ và chăm sóc cho nàng một cách thích hợp.
Anh khẽ cười - Anh sẽ tìm được cách ở giữa, như chúng em vậy.
Kev vuốt tóc và hỏi thận trọng - Nhà Hathaway có tức giận vì những gì tôi đã làm không?
- Ý anh là mang Win đi ấy hả?
- Đúng vậy.
- Lời phàn nàn duy nhất mà em nghe được là hai người đi lâu quá.
- Có ai biết nơi chúng tôi ở đâu không?
- Em thấy là không.
Nụ cười của Cam trờ nên nhăn nhở - Em có thể xoay sở cho anh thêm vài giờ nữa, phral à. Nhưng hãy mang cô ấy quay về lúc hoàng hôn, không vì lý do gì hơn là làm Harrow im miệng – anh nhẹ cau mày – Anh ta là một người kỳ cục, tên gadjo đó…
- Tại sao cậu lại nói vậy?
Cam nhún vai – Hầu hết đàn ông trong trường hợp anh ta hẳn sẽ làm gì đó, bất cứ điều gì, ngay bây giờ. Phá hủy đồ đạc. Bóp cổ ai đó. Ngay lúc này, em sẽ lật tung toàn bộ Hampshire lên để tìm người phụ nữ của mình. Nhưng Harrow chỉ có nói. Và nói.
- Nói gì?
- Anh ta nói khá nhiều về quyền lợi của anh ta là gì, anh ta được quyền làm gì, cảm giác bị phản bội của anh ta… nhưng tới giờ thì anh ta chưa thể hiện bất cứ sự quan tâm nào đến lợi ích của Win, hay nghĩ đến cô ấy muốn gì. Tóm lại, anh ta hành động như một đứa trẻ bị lấy mất đồ chơi và muốn người ta trả lại cho nó – Anh nhăn nhó – Thật đáng xấu hổ, ngay cả với một gadjo.
Anh lên giọng và nói to với Win bị che khuất - Anh đi đây. Ngày tốt lành nhé, em gái nhỏ.
- Anh cũng vậy, anh Rohan! – giọng nói vui vẻ của nàng truyền ra.
Họ lấy bữa ăn trong giỏ ra: thịt gà quay nguội, nhiều loại salad, nước ép, và những lát bánh hạt cây carum*. Sau khi ăn ngấu nghiến hết thức ăn, họ ngồi trước lò sưởi trên tấm mền bông. Chỉ mặc mỗi áo sơ mi của Kev, Win ngồi giữa đùi anh trong khi anh chải những lọn tóc rối của nàng. Anh đưa những ngón tay lên xuống dải lụa sáng lấp anh như ánh trăng trong tay anh.
* bánh hạt cây carum: seedcake
images
- Chúng ta sẽ đi dạo chứ anh, bây giờ em đã có quần áo rồi? – Win hỏi.
- Nếu em thích – Kev giữ tóc nàng một bên và hôn lên gáy nàng – Và sau đó, quay trở lại giường.
Nàng rùng mình và phát ra âm thanh thích thú - Em chưa bao giờ biết là anh dành quá nhiều thời gian trên giường đó.
- Cho đến giờ thì anh chưa bao giờ có một lý do hay ho nào cả.
Đặt cái lượt sang một bên, anh kéo nàng vào lòng anh và nâng niu nàng. Anh hôn nàng lười biếng. Nàng đẩy tới mong muốn nhiều hơn, khiến anh cười và kéo nàng ra lại.
- Từ từ nào – anh nói, vuốt ve quai hàm nàng - Chúng ta sẽ không bắt đầu chuyện đó lần nữa.
- Nhưng anh vừa mới nói anh muốn quay lại giường mà.
- Ý anh là để nghỉ ngơi.
- Chúng ta sẽ không làm tình nữa sao?
- Không phải hôm nay – anh nói dịu dàng – Em đã có đủ rồi.
Anh lướt ngón cái qua làn môi sưng phồng vì hôn của nàng - Nếu anh làm tình với em lần nữa, anh sẽ không thể đi nổi vào ngày mai đâu.
Nhưng anh phát hiện ra, bất cứ thách thức nào với thể lực của Win đều gặp phải sự kháng cự ngay tức thì.
- Em khá ổn – nàng nói bướng bỉnh, ngồi dậy trong lòng anh.
Nàng rải những nụ hôn lên mặt và cổ anh, bất cứ nơi nào nàng có thể chạm tới.
- Thêm một lần nữa đi, trước khi chúng ta quay về. Em cần anh, Kev; em cần…
Anh làm nàng yên lặng bằng miệng mình, và nhận sự đáp trả thiếu kiên nhẫn mãnh liệt khiến anh không thể không cười thầm trên môi nàng.
Nàng giật người ra và dò hỏi – Anh đang cười em phải không?
- Không. Không. Anh chỉ… em rất đáng yêu, em làm anh vô cùng vui sướng. Gadji bé nhỏ hăm hở của anh..
Anh lại hôn nàng, cố gắng làm nàng bình tĩnh lại. Nhưng nàng phản đối, cở áo sơ mi của anh ra khỏi người nàng, kéo tay anh lên cơ thể trần trụi của nàng.
- Tại sao em lại lo lắng như vậy? – anh thì thầm, nằm xuống tấm mền bông với nàng – Không… chờ đã… Win, nói chuyện với anh.
Nàng trở nên yên lặng trong vòng tay anh, khuôn mặt nhăn nhó nhỏ nhắn của nàng kề sát mặt anh.
- Em sợ quay về – nàng thừa nhận - Em cảm thấy như thể có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra. Việc chúng ta thật sự có thể ở bên nhau bây giờ có vẻ không hề giống thật.
- Chúng ta không thể trốn ở đây mãi mãi – Kev thì thầm, vuốt tóc nàng – Không có chuyện gì xảy ra đâu, em yêu à. Chúng ta đã đi quá xa để quay lại. Bây giờ em là của anh, và không ai có thể thay đổi điều đó. Em sợ Harrow phải không? Phải không em?
- Chính xác thì không phải là sợ. Nhưng em không mong đối mặt với anh ấy.
- Tất nhiên là không rồi – Kev nói nhỏ nhẹ – Anh sẽ giúp em vượt qua chuyện đó. Anh sẽ nói chuyện với anh ta trước.
- Em không nghĩ điều đó khôn ngoan đâu – nàng nói không chắc chắn.
- Anh muốn vậy. Anh sẽ không mất bình tĩnh. Nhưng anh sẽ chịu trách nhiệm cho những việc anh làm. Anh không thể nào để em chịu hậu quả mà không có anh.
Win tựa má vào vai anh - Anh có chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra làm anh thay đổi suy nghĩ về việc cưới em không?
- Không gì trên thế giới này có thể làm được điều đó.
Cảm thấy sự căng thẳng trong cơ thể nàng, anh đưa tay lên, nấn ná trên ngực nàng, nơi mỗi nhịp đập là một cú va chạm nặng nề và lo lắng. Anh xoa một vòng để dỗ dành nàng.
- Anh có thể làm gì để giúp em thấy tốt hơn? – anh âu yếm hỏi.
- Em đã nói với anh rồi, và anh không muốn – nàng nói nhỏ và buồn rầu, và điều đó làm anh cười nghẹn.
- Vậy thì sẽ như em muốn – anh thì thầm – Nhưng chậm thôi, nên anh sẽ không làm đau em.
Anh hôn lên phía sau dái tai nàng và chuyển xuống bờ vai trắng mịn màng, mạch đập bên dưới cổ nàng. Nhẹ nhàng hơn nữa khi anh hôn lên hai bầu ngực đầy đặn của nàng. Núm vú nàng sáng và có vẻ đau nhói do tất cả sự quan tâm trước đó của anh. Anh rất cẩn thận với chúng, miệng anh nhẹ nhàng khi anh bao phủ một đỉnh nhọn sưng phồng. Win cử động một chút, rít lên yếu ớt, và anh đoán núm vú đang đau nhức. Nhưng đôi tay nàng đưa đến đầu anh, giữ anh ở đó. Anh dùng lưỡi mình quay tròn uể oải, liếm mút chỉ đủ để giữ núm vú nhạy cảm kẹp giữa đôi môi anh. Anh chơi đùa rất lâu với ngực nàng, giữ miệng mình nhẹ nhàng, cho đến khi nàng rên rỉ và cựa quậy hông mình, đòi hỏi nhiều hơn sự kích thích yếu ớt và nhẹ như tơ.
Kéo môi mình xuống giữa hai đùi nàng, Kev rúc vào nơi mượt mà nóng bỏng của nàng, tìm kiếm nụ hoa nhỏ bé nhạy cảm, sử dụng mặt lưỡi mịn màng của mình để tô vẽ và vuốt ve. Nàng giữ đầu anh chặt hơn và nức nở tên anh, âm thanh khàn khàn khuấy động anh. Khi những chuyển động của hông nàng giữ nhịp điệu đều đặn, anh kéo miệng mình ra khỏi nàng và đẩy đầu gối nàng rộng ra. Như là bất tận khi anh đẩy vào nơi ướt đẫm chặt khít của nàng. Vào trong hoàn toàn, anh vòng tay ôm lấy nàng, buộc chặt nàng vào cơ thể anh. Nàng quằn quại, thúc giục anh đẩy vào, nhưng anh bất động và cứng chắc và áp miệng anh lên tai nàng, và thì thầm rằng anh sẽ làm nàng đến đỉnh chỉ như thế này thôi, anh sẽ cứng rắn bên trong nàng đến lúc đó. Tai nàng đỏ ửng, và nàng siết chặt và đập mạnh xung quanh anh.
- Di chuyển đi anh – nàng thì thầm, và anh nhẹ nhàng nói không.
- Di chuyển đi anh, xin anh…
Không. Nhưng một lát sau anh bắt đầu gập hông lại theo một nhịp điệu huyền ảo. Nàng thút thít và run rẩy khi anh đẩy vào nàng, thúc sâu hơn, thận trọng không hề nao núng. Cuối cùng đỉnh điểm cũng ào lên nàng, kéo những tiếng thét trầm thấp ra khỏi môi nàng, làm nàng rùng mình hoang dại.
Kev im lặng, tận hưởng sự phóng thích quá mãnh liệt và tê dại cướp đi tiếng nói của anh. Cơ thể yếu ớt của nàng kéo anh, rút lấy anh, bao bọc anh với sự nóng bỏng. Khoái cảm quá lớn tạo ra cơn nhức nhối khác lạ trong mắt và mũi anh, và điều đó làm anh bàng hoàng tận sâu trong đáy lòng. Chết tiệt, Kev nghĩ, nhận ra rằng thứ gì đó đã thay đổi trong anh, thứ gì đó có thể không bao giờ trở lại như cũ. Tất cả hàng rào phòng thủ của anh đã bị giảm sút bởi sức mạnh không chắc chắn của một người phụ nữ nhỏ bé.
Mặt trời đang lặn xuống lòng chảo của những thung lũng cây cối um tùm vào lúc cả hai người mặc xong quần áo. Họ dập tắt lửa, bỏ lại căn nhà lạnh lẽo và tối đen. Win níu lấy tay Merripen lo lắng khi anh dẫn nàng ra ngựa.
- Em thắc mắc tại sao hạnh phúc luôn luôn có vẻ quá mong manh – nàng nói – Em nghĩ những việc mà gia đình chúng em đã trải qua… mất cha mẹ, Leo mất Laura, vụ cháy, căn bệnh của em… đã làm em nhận ra những thứ chúng ta coi trọng có thể bị lấy đi dễ dàng như thế nào. Cuộc sống có thể thay đổi từ giây này sang giây khác.
- Không phải mọi thứ đều thay đổi. Có những thứ tồn tại mãi mãi.
Win dừng lại và quay sang nhìn anh, vòng tay nàng quanh cổ anh. Anh đáp lại ngay lập tức, ôm nàng chặt cứng, khóa nàng vào cơ thể mạnh mẽ của anh. Win chôn mặt nàng trong cổ anh.
- Em hy vọng vậy – nàng nói sau chốc lát – Bây giờ anh đã thật sự thuộc về em chưa, Kev?
- Anh đã luôn luôn thuộc về em – anh nói vào tai nàng.
***
Chuẩn bị tinh thần cho sự ầm ĩ như thường lệ của chị em mình, Win thấy nhẹ nhõm khi nàng và Kev quay lại Ramsay House và thấy căn nhà yên lặng và êm ả. Yên lặng quá khác thường đến nỗi rõ ràng là mọi người đã đồng ý cư xử như thể không có gì khác thường xảy ra. Nàng tìm thấy Amelia, Poppy, cô Marks, và Beatrix ở phòng khách trên tầng hai, ba người đang may vá trong khi Beatrix đọc sách cho mọi người. Khi Win thận trọng bước vào phòng, Beatrix ngừng lại, và những người phụ nữ nhìn lên với ánh mắt sáng quắc và tò mò.
- Xin chào, em yêu quý – Amelia nói ấm áp – Em và Merripen đi chơi vui vẻ chứ?
Như thể không có gì hơn một cuộc picnic hay đi dạo trên xe ngựa.
- Vâng, cám ơn chị – Win cười với Beatrix – Cứ tiếp tục đi, Bea. Bất kể em đang đọc gì thì cũng có vẻ thật dễ thương.
- Một tiểu thuyết gây cấn – Beatrix nói – Vô cùng thú vị. Có một biệt thự tối tăm và u ám, với những người hầu cư xử kỳ lạ, và một cánh cửa bí mật đằng sau một tấm thảm thêu – Cô bé đột ngột hạ giọng – Ai đó có thể đã bị giết.
Trong khi Beatrix tiếp tục, Win ngồi xuống bên cạnh Amelia. Win cảm thấy tay chị mình tìm đến tay nàng. Một bàn tay nhỏ nhắn nhưng giỏi giang. Một cái nắm tay an ủi. Quá nhiều điều được bày tỏ trong bàn tay siết chặt đầy yêu thương của Amelia, và trong sức ép đáp lại của những ngón tay Win… sự quan tâm, chấp nhận, sự vỗ về làm yên lòng.
- Anh ấy đâu? – Amelia thì thầm.
Win cảm thấy đau nhói vì lo lắng, mặc dù nàng giữ vẻ bình tĩnh. – Anh ấy đi nói chuyện với bác sĩ Harrow.
Tay Amelia siết chặt - Ồ – nàng trả lời nhăn nhở – Đó nên là một cuộc nói chuyện vui vẻ. Chị có ấn tượng là Harrow của em đã giữ lại được khá nhiều điều để nói.
***
- Đồ nhà quê thô lỗ và ngu ngốc – Mặt Julian Harrow trắng bệch nhưng được điều chỉnh lại khi anh ta và Kev gặp nhau trong thư viện - Anh không biết mình đã làm gì đâu. Trong khi vội vã tiếp cận và đoạt lấy những gì anh muốn, anh đã không hề bận tâm đến hậu quả. Và anh cũng sẽ không bận tâm cho đến lúc quá muộn. Cho đến lúc anh giết chết cô ấy.
Có ý tưởng khá tốt về những gì Harrow sẽ nói, Kev đã quyết định cách dàn xếp với anh ta. Vì lợi ích của Win, Kev sẽ chịu đựng bất cứ lời lăng mạ hay buộc tội nào. Vị bác sĩ sẽ nói những gì anh ta muốn… và Kev sẽ không để chúng ảnh hưởng đến anh. Anh đã thắng. Bây giờ Win là của anh, và không còn gì quan trọng nữa.
Tuy nhiên chuyện cũng không hề dễ dàng. Harrow là hình ảnh điển hình của một anh hùng lãng mạn bị lăng nhục… thon gọn, tao nhã, khuôn mặt tái nhợt và phẫn nộ. Anh ta làm Kev cảm thấy mình như một kẻ bất lương da đen ngu ngốc trái ngược. Và với những từ cuối cùng đó, cho đến khi anh giết chết cô ấy, làm anh lạnh lẽo đến tận xương tủy. Quá nhiều tạo vật yếu đuối đã bị đôi tay anh làm hại. Không ai với quá khứ của Kev có thể xứng đáng với Win. Và mặc dù nàng đã tha thứ cho những chuyện tàn bạo trước kia của anh, anh không bao giờ có thể quên được.
- Sẽ không có ai làm hại cô ấy – Kev nói – Rõ ràng nếu là vợ anh, nàng sẽ được chăm sóc rất tốt, nhưng đó không phải là điều cô ấy muốn. Cô ấy có lựa chọn của mình.
- Dưới sự ép buộc!
- Tôi không ép buộc cô ấy.
- Dĩ nhiên là có – Harrow nói với vẻ khinh miệt - Anh mang cô ấy đi bằng cách trưng ra sức mạnh cục súc. Và là một người phụ nữ, dĩ nhiên cô ấy nghĩ việc đó thật ly kỳ và lãng mạn. Phụ nữ có thể bị chế ngự và dụ dỗ chấp nhận gần như bất cứ thứ gì. Và trong tương lai, khi cô ấy chết vì sinh con, trong cơn đau đớn lố bịch, cô ấy sẽ không đổ lỗi cho anh. Nhưng anh sẽ biết rằng anh là người chịu trách nhiệm.
Anh ta phát ra một tiếng cười cay nghiệt khi nhìn thấy vẻ mặt Kev – Anh có thật sự đơn giản đến nỗi không hiểu tôi đang nói gì không?
- Anh tin rằng cô ấy quá yếu ớt để mang thai – Kev nói - Nhưng cô ấy đã tham khảo ý kiến của một bác sĩ khác ở London, và…
- Đúng vậy. Winnifred đã nói cho anh tên của bác sĩ đó chưa? – Đôi mắt Harrow xám xịt vẻ lạnh nhạt, giọng nói hạ mình cáu bẳn.
Kev lắc đầu.
- Tôi đã khăng khăng hỏi – Harrow nói - cho đến khi cô ấy nói với tôi. Và ngay lập tức tôi biết đó là một cái tên hư cấu. Một cái tên giả. Nhưng để chắc chắn, tôi đã kiểm tra danh sách của mọi bác sĩ hợp pháp ở London. Người bác sĩ cô ấy nói tên không tồn tại. Cô ấy đang nói dối, Merripen.
Harrow cào tay qua tóc và bước lui bước tới. - Phụ nữ ranh ma y như trẻ con để đạt được điều họ muốn. Chúa tôi, anh đã bị lôi kéo quá dễ dàng phải không?
Kev không thể trả lời. Anh đã tin tưởng Win, vì lý do đơn giản là nàng không bao giờ nói dối. Đến mức mà anh biết, chỉ có duy nhất một lần trong đời nàng từng nói dối anh, và đó là để lừa anh uống morphine khi anh đang đau đớn vì vết bỏng. Sau đó anh đã hiểu tai sao nàng làm như thế, và anh tha thứ cho nàng ngay lập tức. Nhưng nếu nàng nói dối về chuyện này… Nỗi thống khổ ăn mòn như acid trong máu anh. Bây giờ anh đã hiểu tại sao Win quá lo sợ chuyện quay về.
Harrow dừng lại ngay chiếc bàn thư viện và nửa ngồi nửa chống lên nó.
- Tôi vẫn muốn cô ấy – anh ta khẽ nói – Tôi vẫn sẵn lòng có cô ấy. Với điều điện là cô ấy không mang thai.
Anh ta ngừng lời khi Kev dán anh mắt giết người lên anh ta.
- Ồ, anh có thể nhìn, nhưng anh không thể chối bỏ sự thật. Nhìn anh đi – sao anh có thể thanh minh cho những việc mình đã làm? Anh là một tên Gypsy bẩn thỉu, bị hấp dẫn bởi những thứ trang sức xinh đẹp rẻ tiền như những kẻ cùng loại với anh.
Harrow quan sát Kev cẩn thận khi tiếp tục – Tôi chắc là anh yêu cô ấy, theo cách của anh. Không phải theo một cách có văn hóa, không phải theo cách mà cô ấy thật sự muốn, nhưng ở mức mà loại người như anh có thể làm được. Tôi thấy hơi cảm động. Và thương xót. Không nghi ngờ là Winnifred cảm thấy những sự gắn bó của mối quan hệ thời thơ ấu làm anh có quyền với cô ấy hơn bất cứ người đàn ông nào khác có thể có. Nhưng cô ấy đã được bao bọc khỏi thế giới quá lâu. Cô ấy không có sư khôn ngoan cũng như kinh nghiệm để biết những nhu cầu của chính mình. Nếu cô ấy thật sự kết hôn với anh thì sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi cô ấy mệt mỏi với anh, và muốn nhiều hơn những thứ mà anh có thể cung cấp. Hãy đi tìm một cô gái nhà quê khỏe mạnh, Merripen à. Tốt hơn nữa, là một người phụ nữ Gypsy sẽ hạnh phúc với cuộc sống đơn giản mà anh có thể cho cô ta. Anh muốn một con chim sơn ca, khi anh sẽ được thỏa mãn hơn nhiều với một con bồ câu xinh đẹp và khỏe mạnh. Hãy làm điều đúng đắn, Merripen. Trao cô ấy cho tôi. Vẫn chưa quá muộn đâu. Cô ấy sẽ an toàn với tôi.
Kev chỉ vừa vặn nghe được giọng nói gay gắt của chính mình, mạch đập của anh nện rầm rầm vời sự rối loạn cùng tuyệt vọng và giận dữ.
- Có lẽ tôi nên hỏi gia đình Lanham. Họ có đồng ý là cô ấy sẽ an toàn hơn với anh không?
Và không hề liếc nhìn đánh giá hiệu quả lời nói của mình, Kev sải bước ra khỏi thư viện.
***
Cảm giác khó chịu của Win tăng lên khi bóng tối bao phủ căn nhà. Nàng ở trong phòng khách với chị em mình và cô Marks cho đến khi Beatrix đã mệt với việc đọc sách. Sự khuây khỏa duy nhất khỏi sự căng thẳng ngày càng tăng lên của Win là quan sát chú chồn sương Dodger của Beatrix làm trò hề, chú ta có vẻ rất say mê cô Marks, bất chấp – hay có lẽ là vì – ác cảm rõ ràng của cô. Chú chồn tiếp tục bò lên người cô gia sư và cố gắng trộm một trong những chiếc kim đan, trong khi cô quan sát chú ta với đôi mắt nheo lại.
- Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó – cô Marks nói với chú chồn sương đầy hy vọng với sự bình tĩnh ớn lạnh - hoặc là tao sẽ cắt đứt đuôi của mày bằng con dao cắt thịt.
Beatrix cười toe toét - Em nghĩ là chuyện đó chỉ xảy ra với những con chuột mù thôi cô Marks.
- Nó hiệu quả với bất cứ loài gặm nhấm phiền nhiễu nào – cô Marks đáp lại đen tối.
- Thật ra thì chồn sương không phải loài gặm nhấm – Beatrix nói - Chúng được phân vào nhóm Mustelidea. Họ chồn. Nên người ta có thể nói chồn sương là họ hàng xa với chuột.
- Đó không phải là gia đình mà chị muốn quen biết đâu – Poppy nói.
Dodger treo mình qua tay ghế và gim ánh mắt say đắm vào cô Marks, người không hể để ý đến chú.
Win mỉm cười và vươn vai - Em mệt quá. Em phải chúc mọi người ngủ ngon bây giờ thôi.
- Chị cũng mệt – Amelia nói, che miệng ngáp dài.
- Có lẽ tất cả chúng ta đều nên đi nghỉ – cô Marks đề nghị, khéo léo đặt kim đan vào trong chiếc giỏ nhỏ.
Họ đều về lại phòng mình, trong khi thần kinh của Win dựng đứng trong sự im lặng đáng ngại của hành làng. Merripen đang ở đâu? Anh và Julian đã nói gì?
Ngọn đèn thắp sáng lờ mờ trong phòng nàng, ánh sáng yếu ớt đẩy lùi bóng đen đang xâm chiếm. Nàng chớp mắt khi nàng thấy một hình dáng bất động trong góc phòng… Merripen, đang ngồi trên một chiếc ghế.
- Ôi – nàng thở ra kinh ngạc.
Ánh mắt anh dõi theo nàng khi nàng bước gần lại.
- Kev? – nàng do dự hỏi, trong khi một cơn rùng mình trượt dọc sống lưng nàng. Cuộc nói chuyện đã không diễn ra tốt đẹp. Có chuyện gì đó không ổn.
- Chuyện gì vậy? – nàng khàn giọng hỏi.
Merripen đứng dậy và bóng anh phủ lên nàng, vẻ mặt anh khó hiểu.
- Người bác sĩ em đã đến thăm ở London là ai, Win? Sao em tìm được bác sĩ đó?
Và nàng đã hiểu. Bao tử nàng rớt xuống, và nàng hít vào vài hơi đều đặn.
- Không có bác sĩ nào cả – nàng nói – Em không thấy cần thiết phải gặp bác sĩ.
- Em không thấy cần thiết – anh lặp lại chậm chạp.
- Không. Bởi vì – như Julian mới đây đã nói – Em có thể đi gặp từ bác sĩ này đến bác sĩ khác cho đến khi em tìm thấy một người nói cho em câu trả lời mà em mong muốn.
Merripen thở ra một hơi nghe như tiếng sột soạt trong cổ anh. Anh lắc đầu. – Chúa ơi.
Win chưa bao giờ thấy anh có vẻ bị phá hủy như vậy, vượt xa cả la hét hay giận dữ. Nàng di chuyển về phía anh với bàn tay mở rộng - Kev, làm ơn, để em…
- Đừng. Xin em – Anh đang đấu tranh một cách rõ ràng để kiềm chế chính mình.
- Em xin lỗi – nàng nói tha thiết – Em muốn anh quá nhiều, mà em sắp phải kết hôn với Julian, và em đã nghĩ nếu em nói với anh về việc gặp một bác sĩ khác, thì sẽ… thì sẽ, thúc đẩy anh một chút.
Anh quay mặt đi, tay anh siết chặt.
- Không có gì khác cả – Win nói, cố gắng để nghe bình tĩnh, cố gắng để vượt qua nhịp đập tuyệt vọng của trái tim mình – Điều đó không thay đổi gì cả, đặc biệt là sau hôm nay.
- Có khác nếu em lừa dối anh – anh nói bằng giọng cổ. Đàn ông Gypsy không thể chấp nhận bị thao túng bởi người phụ nữ của mình. Và nàng đã phá vỡ lòng tin của Merripen vào lúc anh vô cùng yếu đuối. Anh đã bỏ vỏ bọc của mình xuống, để nàng vào bên trong. Nhưng nàng có thể có anh bằng cách nào nữa chứ?
- Em không thấy là mình có lựa chọn – nàng nói - Anh ngoan cố không thể lay chuyển được khi anh đã quyết định điều gì. Em không biết phải thay đổi nó như thế nào.
- Vậy là em chỉ tiếp tục nói dối. Bởi vì em đã không xin lỗi.
- Em xin lỗi bởi vì anh đã tổn thương và giận dữ, và em hiểu anh…
Nàng ngừng lời khi Merripen di chuyển với sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc, tóm lấy nàng bằng bắp tay, kéo nàng lên áp vào tường. Khuôn mặt gầm gừ của anh cúi xuống gần nàng.
- Nếu em hiểu được chút gì, em sẽ không trông đợi anh cho em một đứa con mà sẽ giết chết em.
Cứng rắn và run rẩy, nàng nhìn vào mắt anh cho đến khi nàng chìm vào bóng tối. Nàng hít vào một hơi thở sâu trước khi xoay xở để nói cứng cỏi - Em sẽ gặp bao nhiêu bác sĩ như anh muốn. Chúng ta sẽ tập hợp lại đầy đủ những ý kiến, và anh có thể tính toán sự chênh lệch. Nhưng không ai có thể dự đoán chắc chắn chuyện gì sẽ xảy ra. Và không gì trong chúng thay đổi được cách mà em dự định sẽ trải qua trong phần đời còn lại của mình. Em sẽ sống cuộc sống của mình như em muốn. Và anh… anh có thể có tất cả của em hoặc không gì cả. Em sẽ không là một người bệnh tật nữa. Không ngay cả khi điều đó có nghĩa là mất đi anh.
- Anh không nhận những thách thức – anh nói, làm nàng khẽ run – đặc biệt là từ một người phụ nữ.
Đôi mắt Win nhòe đi, và nàng nguyền rủa những giọt nước mắt đang dâng lên. Nàng tự hỏi trong nỗi tuyệt vọng giận dữ rằng tại sao số phận có vẻ quyết định từ chối cho nàng một cuộc sống bình thường mà những người khác cho là hiển nhiên.
- Đồ Gypsy ngạo mạn – nàng nói khàn khàn – Đó không phải lựa chọn của anh, là lựa chọn của em. Cơ thể của em. Rủi ro của em. Và có lẽ đã quá trễ rồi. Em có thể đã mang thai…
- Không – anh giữ chặt đầu nàng và ấn trán anh vào trán nàng, hơi thở anh phả hơi nóng vào môi nàng.
- Anh không thể làm chuyện này – anh nói rời rạc – Anh sẽ không bị ép buộc làm tổn thương em.
- Chỉ cần yêu em thôi.
Win không nhận ra là nàng đang khóc cho đến khi nàng cảm thấy miệng anh trên mặt nàng, cổ họng anh rung lên với những tiếng gầm gừ trầm thấp khi anh liếm đi nước mắt nàng. Anh hôn nàng tuyệt vọng, tấn công miệng nàng với sự hoang dã làm nàng run lên từ đầu tới chân. Và anh đẩy cơ thể mình vào nàng, nàng cảm thấy cú thúc đầy khuấy động của anh mặc dù cách nhiều lớp quần áo. Nó làm sự hưởng ứng tràn qua tất cả mạch máu của nàng, và nàng cảm thấy nơi nữ tính của mình ngứa ngáy, trở nên đẫm ướt. Nàng muốn anh bên trong nàng, muốn kéo anh vào sâu và chặt khít, muốn thỏa mãn anh cho đến khi nào sự hung bạo của anh được xoa dịu. Nàng tìm xuống chiều dài cứng cáp của anh, xoa bóp và siết chặt cho đến khi anh rên rỉ trong miệng nàng.
Nàng kéo môi mình ra đủ lâu để thở hổn hển - Đưa em lên giường đi, Kev. Đưa em…
Nhưng anh giật mạnh khỏi nàng với tiếng nguyền rủa dữ dội.
- Kev…
Một cái nhìn nóng bỏng, và anh rời khỏi phòng, cánh cửa rung lên trên bản lề vì cái đóng sầm thô lỗ.
Tác giả :
Lisa Kleypas