S.C.I. Mê Án Tập
Quyển 5 - Chương 32: Phiên ngoại: Valentine – Một ngày của Lỗ Ban
Ngày 14 tháng 2.
Sáng sớm, Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào lịch, bắt đầu đờ người. Hôm nay là lễ Tình nhân, đồng thời là một ngày nghỉ! Quay đầu, nhìn Triển Chiêu còn đang ôm chăn khò khò ngủ trên giường… Vai với chân là lộ hết ra ngoài ~~ Con mèo này!
“Miêu Nhi ~~” Bạch Ngọc Đường ghé vào tai Triển Chiêu, thấp giọng gọi: “Miêu Nhi
”
“Ư ~~” Triển Chiêu mơ màng nghe có người gọi mình, lủi vào chăn, mệt chết thôi, người ta muốn ngủ!
“Hôm nay là ngày nghỉ ~~” Hôn một cái vào tai Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường luồn tay vào chăn, “Hôm nay còn là Valentine á.”
“Ư ~~” Triển Chiêu chui đầu vào chăn, không thèm quan tâm, ngày nghỉ hiếm có, muốn ngủ trọn một ngày cơ!
“Chúng ta đi hẹn hò đi?” Bàn tay Bạch Ngọc Đường luồn xuống áo ngủ Triển Chiêu, vuốt ve vòng eo trần, “Cậu muốn đi đâu?”
“Ư ~~” Triển Chiêu cục cựa, lấy chăn cuốn mình lại, tự khuyên nhủ bản thân, nhẫn nại a, nếu để ý tới hắn thì không được ngủ nữa đâu!
“Chúng ta đi công viên được không? Lâu lắm rồi không đi.” Bạch Ngọc Đường tiếp tục, tiến vào trong chăn, hôn hôn cần cổ Triển Chiêu.
… “Tôi muốn ngủ!” Không nhịn nổi nữa, Triển Chiêu lấy chăn trùm kín cả mình.
“Miêu Nhi ~~” Bạch Ngọc Đường ôm cả Triển Chiêu lẫn chăn, “Chúng ta đi công viên chơi, vừa tản bộ ăn uống, rồi đi xem phim nữa được không?”
Triển Chiêu oán hận thò đầu ra —- Anh đã hoàn toàn bị đánh thức rồi.
“Chuột chết, cậu trả một ngày làm biếng cho tôi!” Càng nghĩ càng không cam tâm, Triển Chiêu đưa tay véo Bạch Ngọc Đường đang nằm trên mình. Thế là con mèo tàn bạo nào đó lăn lộn trên giường với con chuột thừa cơ ăn đậu hủ nào đó, nhéo à nhéo.
Đang hứng trí bừng bừng, chợt nghe tiếng chuông cửa
~~“Mới sáng sớm… Ai đấy?” Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn đồng hồ —8 giờ!
Tâm không cam tình không nguyện xuống giường, đi ra mở cửa. Cửa mở ra — Không ai.
Chẳng lẽ có người trêu? Nhìn một vòng xung quanh, phát hiện trên đất có một cái hộp, trên hộp có một phong thư.
“Ai thế?” Triển Chiêu cũng xuống giường, lại gần hỏi.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, cầm lá thư mở ra, trên thư viết thế này:
Ngọc Đường, Chiêu Chiêu,
Bọn mẹ phải đi thăm họ hàng, ba ngày nữa mới về. Trong thời gian này các con chăm sóc bảo bối trong hộp cho tốt nha
~~Kí tên —- Mama x2.
………
Không nói gì nhìn bức thư, Bạch Ngọc Đường lại cúi đầu nhìn cái hộp, mắt nháy liên tục.
“Bảo bối cái gì?” Triển Chiêu ngồi xổm xuống, mở nắp hộp ra, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng “Meo meo ~~”
“Lỗ Ban?!” Triển Chiêu bế Lỗ Ban đang nằm úp trong hộp lên —- Nặng ghê ta!
“Mày là mèo hay là heo vậy?!” Bạch Ngọc Đường kinh hãi nhìn con mèo đã phát phì ra rất nhiều, thò tay bóp bóp cái bụng nó.
“Méo méo ~~” Lỗ Ban vung móng…
“Shh…” Bạch Ngọc Đường ngắm một vệt hồng tinh tế trên mu bàn tay, mắt lại nháy lại nháy.
“Con mèo chết tiệt, ông làm thịt mày chưng thành canh!” Vừa nói vừa xách gáy Lỗ Ban lên.
Lỗ Ban meo meo meo meo kêu, liều mạng ôm lấy cánh tay Triển Chiêu, quay đầu trừng mắt nhe răng với Bạch Ngọc Đường.
“Cậu đừng bắt nạt nó, cậu dám nấu nó thành canh xem, không sợ mẹ cậu nấu cậu thành canh à?!” Triển Chiêu vội vàng bảo vệ Lỗ Ban, ôm nó vào lòng lùi hai bước. Bạch Ngọc Đường chỉ thấy Lỗ Ban trong lòng Triển Chiêu nháy mắt muốn khiêu khích mình —- Khẩn trương vỗ đầu, xong, sáng sớm đã thấy ảo giác
~~“Miêu Nhi, vậy còn Valentine?” Nhìn Triển Chiêu ôm Lỗ Ban tới sofa, này vuốtnàyve, Bạch Ngọc Đường lại gần, “Đi công viên, đi dạo phố xem phim!”
“Vậy Lỗ Ban làm sao?” Triển Chiêu có chút khó xử nhìn còn mèo trong lòng, “Không ai chăm sóc nó a? Thức ăn èo có trong hộp không?”
“Có…” Bạch Ngọc Đường mang cái hộp vào, nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên nhanh trí, cầm bút viết vài chữ lên bức thư, đoạt lấy con mèo tống lại vào hộp.
“Miêu Nhi, cậu rửa mặt mặc quần áo, chờ tôi quay lại rồi chúng ta ra ngoài!” Nói xong, bê cái hộp ra khỏi cửa.
Triển Chiêu chẳng hiểu gì cả, lắc đầu đi đánh răng rửa mặt.
…
Tiếng chuông dồn dập đánh thức Bạch Cẩm Đường, ngồi dậy, ra khỏi phòng ngủ, trông thấy Công Tôn đang vội vàng chui qua cái “hốc” giữa hai nhà.
Bạch Cẩm Đường có chút giật mình, Công Tôn rất ít khi chủ động chui qua cái hốc đó sang nhà anh.
“Tôi nghĩ cậu vẫn chưa tỉnh…” Công Tôn nói xong muốn quay về, bị Bạch Cẩm Đường ôm lại, “Vội cái gì, ăn sáng đã nhé?” Vừa nói vừa hôn lên cổ Công Tôn một cái.
“Cậu còn chưa ra mở cửa?!” Công Tôn trừng mắt.
“Mới sáng sớm, ai đấy?” Bạch Cẩm Đường vừa oán giận vừa lại gần cánh cửa, mở ra — Phát hiện một cái hộp ~~ Không ai!
Cầm lá thư trên hộp, mở ra, chỉ thấy phần chữ phía trên bị gạch hoa gạch lá, phía dưới viết:
Anh hai,
Em với Miêu Nhi muốn đi hẹn hò, thứ phiền phức trong hộp phiền anh trông nom ba ngày.
Kí tên —- Em trai x2.
Sắc mặt Bạch Cẩm Đường xanh lại, mở cái hộp ra, bên trong là một con mèo nằm úp sấp.
“Đây không phải là Lỗ Ban sao?” Công Tôn đưa tay bế nó lên, “Sao nặng vậy? Hàm lượng mỡ rất cao!”
Bạch Cẩm Đường lấy điện thoại ra, gọi cho Bạch Ngọc Đường — Tắt máy. Lại gọi tới số Triển Chiêu, tút mười tiếng không ai tiếp. Sắc mặt đen đi vài phần.
…
Triển Chiêu vừa gặm bánh bao Bạch Ngọc Đường mua về, vừa hỏi: “Tiểu Bạch, thấy di động của tôi đâu không?”
“Không.” Bạch Ngọc Đường vừa thay quần áo vừa giục, “Tìm di động cái gì, mau mặc áo rồi ra ngoài mau!” Đóng cửa tủ quần áo lại, lòng thầm nhủ, di động của cậu bị tôi chôn dưới ba tầng chăn ga, tìm được mới lạ!
Hai người ra khỏi cửa, trời thật trong ~~ Bạch Ngọc Đường lòng dạ thư thái —- Mà mí mắt vẫn nháy?! Tai cũng thấy nóng, ai đang chửi ta?!
…
Công Tôn cắt cho Lỗ Ban một miếng bánh kem, vuốt ve nó: “Hôm nay tao nghỉ, mày ở với tao nha, tắm xong tao mang mày ra ngoài tản bộ!” Nói rồi, chui qua cái hốc về nhà mình.
Bạch Cẩm Đường phiền muộn nhìn con mèo đối diện đang liếm sữa, bất đắc dĩ ngồi xuống. Phát hiện cuốn lịch trên bàn —Valentine! Càng thêm phiền muộn.
Suy nghĩ một chút, chui sang phòng Công Tôn, nghe thấy tiếng nước “rào rào” từ phòng tắm, Bạch Cẩm Đường nhướn mi, tưởng tượng bọt nước bắn lên người Công Tôn, dáng vẻ ướt sũng của người ta, thế nào lại thấy đói chứ
~~“Mieo mieo…” Đang nghĩ ngợi, bên chân có tiếng mèo kêu, cúi đầu nhìn, Lỗ Ban không biết từ lúc nào đã chạy tới bên, cọ cọ vào chân anh. Bạch Cẩm Đường chỉ thấy cạnh Lỗ Ban là cái gì đó màu trắng —- Cái gì vậy? Nhặt lên xem, là sơ mi của Công Tôn, nó từ đâu rơi vậy?
Vừa định thả lại chiếc áo xuống, Bạch Cẩm Đường chợt khựng lại, khóe miệng nhếch thành nụ cười, đưa tay nhấc Lỗ Ban lên, “Chủ ý của mày được đấy…”
…
Tiếng “KING KOONG KING KOONG” của chuông cửa đánh thức song sinh mơ ngủ…
“Anh ra mở cửa đi.” Tiểu Đinh chùm chăn qua đầu, “Ồn muốn chết.”
“Em đi đi.” Đại Đinh vùi đầu xuống gối, “Anh muốn ngủ.”
Chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên, mãi đến tiếng thứ hai mươi tư, hai Đinh mới thực không chịu nổi nữa.
Đại Đinh ném gối, “Mẹ ơi, tên trứng thối nào, xem tao có làm thịt nó không!”
Đùng đùng nổi giận đi ra mở cửa —- Không ai, trên mặt đất có một cái hộp.
“Cái gì thế?” Tiểu Đinh mở thư ra, bên trên hai hàng chữ gạch xóa, dòng thứ ba viết:
Ta phải ăn cà ri, thứ trong hộp chăm sóc ba ngày, dám trả về ta ném hai đứa xuống Thái Bình Dương!
Kí tên —- Lão đại x2.
Tiểu Đinh đọc hồi lâu, hỏi Đại Đinh: “Anh, sao lại có hai lão đại?”
Đại Đinh trợn mắt: “Cà ri! Đại tẩu cũng là lão đại!”
Mở hộp ra… “Meo meo
”
Song sinh nổi hắc tuyến, Tiểu Đinh nhéo Đại Đinh: “Em muốn ra ngoài chơi, không muốn làm bảo mẫu chăm sóc mèo!”
Đại Đinh đen mặt: “Vậy trả về??”
“Em không biết bơi.” Tiểu Đinh đau khổ, “Em cũng không muốn làm thức ăn cho cá.”
…… Trầm mặc một lúc rất lâu, Đại Đinh nhìn Tiểu Đinh: “Lão đại chỉ nói không được trả về, chứ đem cho người khác thì không sao phải không?”
Tiểu Đinh gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy!”
Hai người nhìn nhau cười gian tà, mặc quần áo ra khỏi nhà.
…
Công Tôn tắm xong với tay ra ngoài phòng tắm lấy áo… Sờ sờ sờ…
Thò đầu ra nhìn, áo vừa treo ở đây mà… Cúi đầu, áo không biết lúc nào đã rơi xuống đất, còn ướt nước nữa.
Công Tôn bần thần nhìn quần áo trên đất, làm sao đây, thế nào cũng không thể khỏa thân mà ra được… Chớp mắt, trông thấy trên tường ngoài phòng tắm có một chiếc áo choàng màu trắng.
Không nhớ là vắt ở đó lúc nào, nhưng mà trước mắt hữu ích.
Lấy áo mặc vào, Công Tôn nghĩ phải mau mau vào phòng tìm quần áo để mặc, vừa ra khỏi phòng tắm, liền bị ôm chặt từ sau.
“A…” Cả kinh kêu lên, quay đầu lại, kinh hoàng nhìn Bạch Cẩm Đường.
“Cậu…” Trong nháy mắt Công Tôn đã hiểu, “Là cậu ném quần áo của tôi xuống đất, cậu… Ư ~~”
Chưa nói xong, Bạch Cẩm Đường đã ôm lấy anh hôn, tay còn luồn xuống vạt áo đi vào, vuốt ve tìm kiếm phần da non nớt bên trong, “Đã sớm muốn nhìn anh mặc thế này… Thật gợi cảm.”
“Biến thái, đừng sờ loạn… A!” Công Tôn bị ấn lên tường, không giãy ra được, Bạch Cẩm Đường nhẹ nhàng ngậm cắn gáy anh, thấp giọng: “Cục cưng, tôi rất đói.”
“Cậu đói thì đi ăn cơm, nha ~~ Tay… bỏ ra.” Công Tôn bị chặn không nhúc nhích được, sau eo bị Bạch Cẩm Đường nhẹ nhàng vuốt ve, mà ngón tay tên đó không biết từ lúc nào đã chui vào trong…
“Cậu!” Công Tôn nổi giận, “Ban ngày phát tình cái gì?!”
Bạch Cẩm Đường cười, lại gần hôn lên quai hàm anh, “Hôm nay là Valentine, đương nhiên phải động dục một ngày!”
“Nha………” Công Tôn sợ hãi, vậy mà Bạch Cẩm Đường đã đưa bôi trơn lành lạnh vào rồi, thứ này cũng chuẩn bị, ra là sớm có âm mưu, thật muốn chửi ầm lên. Đáng tiếc, giờ ngoài há miệng phát ra tiếng kêu mị người, nhưng lời khác nói không ra lời.
“Đừng… Vào… vào trong phòng…” Công Tôn đập tường, nhỏ giọng.
“Trước ở phòng tắm, sau phòng khách, rồi phòng sách, cuối cùng là phòng ngủ… Được không?” Bạch Cẩm Đường vừa nói vừa dùng thêm sức, khiến Công Tôn phải cắn răng lắc đầu, mắng cầm thú.
“Ngoan…” Bạch Cẩm Đường hì hì ôm chặt Công Tôn đã mất hết hơi vào lòng, “Hôm nay cục cưng nghỉ, mai anh xin nghỉ dùm…” Nói rồi, bắt đầu hưởng thụ bữa tiệc tình nhân của mình.
…
Tiểu Bạch Trì ăn sáng xong thì quét nhà, phân vân hôm nay ngày nghỉ thì nên đến thư viện hay về nhà.
Đúng lúc đó, di động đổ chuông —- Màn hình hiển thị ‘Triệu Trinh’.
“Alo?” Bạch Trì nghe máy, Triệu Trinh ở đầu dây bên kia gào to: “Trì Trì, mau tới cứu mạng!”
“Hả?” Bạch Trì lấy làm kinh hãi, “Anh làm sao? Triệu Trinh? Alo?” Đầu dây bên kia đã hóa thành tiếng tút tút đều đều. Chuyện gì xảy ra vậy? Bạch Trì tắt máy, lại nghe chuông cửa vang lên —- Chẳng lẽ là trò đùa của Triệu Trinh?
Đi ra mở cửa, trên đất có một cái hộp, còn có một phong thư.
Cầm thư lên, bên trên ba dòng bị gạch xóa, dòng thứ tư viết: “Giúp chăm sóc ba ngày.”
Kí tên — Đinh x2.
Hoài nghi mở hộp… “Oa!” Con mèo mập ú bên trong dọa Bạch Trì hoảng sợ. Nhìn kỹ lại, “Mày không phải là Lỗ Ban ở nhà anh họ sao? Thế nào mà béo vậy?”
Lỗ Ban úp mặt vào hộp oán niệm nhìn chủ nhân thứ tư trong buổi sáng, không muốn ra dáng nữa, kêu cũng lười.
“Ừm…” Bạch Trì bế nó lên, vuốt vuốt cái bụng của nó, hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Lỗ Ban “mièo mièo”, quay đầu nhìn gói thức ăn còn chưa được bóc —- Ông chết đói rồi đấy!
Bạch Trì mặc quần áo xong thì ra cửa, đem cả Lỗ Ban lẫn thức ăn mèo đến xe, ở ghế trước lót một cái đệm, lấy một cái đĩa đổ thức ăn ra cho Lỗ Ban, sau đó đóng cửa xe, lái đi “cứu” Triệu Trinh. Lỗ Ban nằm trên đệm ăn, lòng thầm nhủ: cuối cùng cũng gặp được người tốt, thức ăn mới ngon phết.
…
Trong công viên, trở lại từ tàu siêu tốc trên không, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vẻ mặt hưng phấn đi tới gần xe đẩy giải khát, “Miêu Nhi, bạc hà hay chuối?”
“Chocolate.”
Triển Chiêu nhận ly kem từ Bạch Ngọc Đường, giơ tay chỉ về vòng quay cao ngất xa xa hỏi: “Tiểu Bạch, kia là đu quay mới phải không? Trước kia không thấy.”
“Chắc là vậy…” Bạch Ngọc Đường cười thầm, con mèo bình thường thích ăn kem bạc hà với kem chuối — Hôm nay lại muốn ăn chocolate.
Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường đi về phía trước, “Đi! Chúng ta lên ngồi.”
…
Bạch Trì xuống xe, ôm Lỗ Ban đi vào biệt thự của Triệu Trinh, liếc mắt một cái, phát hiện không có cháy, nhà cũng không có dấu hiệu đột nhập… Thở phào nhẹ nhõm.
Đẩy cửa ra… Quả nhiên lại không khóa.
“Triệu Trinh?” Bạch Trì vừa vào vừa gọi, “Lisbon?”
Gọi thêm vài tiếng, chợt nghe tiếng “fu fu fu fu” hổn hển thở dốc cùng tiếng bước chân vội vàng, là Lisbon chạy tới.
“Nha Lisbon! Sao mày lại thế này?” Bạch Trì nhìn Lisbon ướt sũng vọt tới, trông không khác chuột lột, cả kinh kêu.
“Trì Trì ~~” Triệu Trinh lao tới ôm lấy Bạch Trì, “Em cứu anh với!”
Bạch Trì thấy tóc tai quần áo của Triệu Trinh đều ướt đẫm, “Cả hai làm cái gì vậy? Thủy chiến à?”
Triệu Trinh lắc đầu, chỉ chỉ toilet: “Anh muốn tắm cho Lisbon, nhưng van nước không đóng được.”
………
Bạch Trì lao vào phòng tắm, mênh mông là nước. Bồn tắm siêu lớn chuyên dùng để tắm cho Lisbon tràn nước, y hệt một cái bể bơi, mà nước vẫn tiếp tục ào ào chảy xuống…
“Nước này là nước nóng à?!” Bạch Trì cởi giầy lội vào đóng van, vặn vài cái phát hiện van rất lỏng… “Anh mang cờ lê ra đây cho tôi.” Bạch Trì nói với Triệu Trinh ở cửa.
“Cờ lê là cái gì?” Triệu Trinh ôm Lỗ Ban Bạch Trì ném cho, hỏi.
… Không còn gì để nói với đại thiếu gia chả có khả năng tự sinh hoạt, Bạch Trì lại ra lệnh: “Đi tìm hộp dụng cụ tới đây.”
“À.” Triệu Trinh buông Lỗ Ban xuống, chạy đi tìm hộp dụng cụ.
Lisbon vừa rồi cũng thấy rất hứng thú với Lỗ Ban, cúi đầu ngửi ngửi. Lỗ Ban ngẩng đầu nhìn thứ to lớn vật vã trước mặt, không phản ứng.
Bạch Trì ha ha cười: “Lisbon, đây là Lỗ Ban. Lỗ Ban, anh bạn khổng lồ này là Lisbon.”
Một mèo một sư tử mắt đối mắt, Lỗ Ban nhìn chăm chú Lisbon rồi “meo méo” một tiếng —Cậu nên giảm cân đi.
Lisbon há miệng, nhìn đống mỡ trước mặt, miễn bình luận.
Mèo là một loài động vật rất mâu thuẫn. Chúng ưa sạch sẽ nhưng lại ghét nước. Lỗ Ban phát hiện xung quanh khắp nơi đều là nước, lại còn có xu hướng tiếp tục tràn lan, bắt đầu tìm kiếm chỗ khô để trốn. Đưa mắt nhìn thấy bàn rửa mặt, mèo dù sao cũng vẫn là mèo, béo đến mấy cũng uyển chuyển nhảy lên trần nhà được… Một cái bàn rửa mặt thì xá chi?
Lỗ Ban chọn góc độ một chút, nhún một cái, nhảy lên thành công — Mà suy cho cùng béo vẫn cứ là béo, chiếm một diện tích kha khá trên bàn rửa mặt, hẩy cục xà bông bên cạnh xuống, “tõm” rơi vào nước.
“Cái nào là cờ lê?” Triệu Trinh mang hộp dụng cụ quay lại, mở hộp ra.
“Là cái kia!” Bạch Trì chỉ một cái cờ lê trong đó, nói: “Cái kia! Cầm qua đây!”
“Ừm.” Triệu Trinh lội xuống nước, đi về phía Bạch Trì. Cách Bạch Trì không xa, giẫm phải thứ gì đó — Chính là cục xà bông vừa rơi vào nước.
“A ~~” Triệu Trinh trượt chân, ngã ngửa ra đất.
Bạch Trì nén cười đi qua kéo anh dậy.
“Cái gì đây?” Triệu Trinh khó hiểu, vất vả bỏ lên. Bạch Trì kéo anh lui lại sau một bước, vừa định mở miệng, cảm thấy mình cũng giẫm phải một thứ —- “Nha ~~”
Thấy Bạch Trì ngửa mặt ngã, Triệu Trinh vội vàng kéo cậu. Nhưng cái cục xà bông ác độc kia sau khi bị giẫm lên hai lần, lưu lại trên mặt đất chút ấn ký trơn trượt — Triệu Trinh lại trượt chân tiếp, cùng Bạch Trì ngã lao về phía trước.
“TÙM” một tiếng rất to, Lisbon và Lỗ Ban cùng nhắm tịt mắt, khi mở ra, chỉ thấy Bạch Trì cùng Triệu Trinh đồng loạt ngã vào “hồ bơi nhỏ” —- Ướt sũng
~~“Khụ khụ ~~” Sặc một ngụm, Triệu Trinh vội vàng vớt Bạch Trì lên, ấn vào cạnh bồn muốn hôn.
“Anh anh anh ~~ Anh làm gì?!” Bạch Trì chặn khuôn mặt đang tới gần của Triệu Trinh.
“Hô hấp nhân tạo.” Triệu Trinh đáp rất nghiêm túc.
Bạch Trì câm lặng trong chốc lát, sau đó ấn đầu Triệu Trinh xuống nước: “Hô cái đầu anh! Sao mỗi lần gặp anh đều xui xẻo thế này! Anh là sao chổi! Đại sao chổi!!!”
……
Bận bịu hồi lâu, cuối cùng cũng vặn lại được cái van. Triệu Trinh đã làm khô bản thân, ngồi trên sofa uống hồng trà, Bạch Trì pha hồng trà ngon lắm.
Lúc này, cửa mở, Bạch Trì dùng khăn tắm lau tóc đi ra, Triệu Trinh giương mắt và — ngây người.
Bạch Trì mặc sơ mi với quần của Triệu Trinh. Áo rộng đổ vai, tay áo dài che hết cả móng tay. Ống quần cũng phải xắn lên, lộ ra hai cổ chân nhỏ nhắn trăng trắng, chân trần… Bàn chân nõn nà, ngón chân tròn tròn…
Triệu Trinh vội vàng lấy hồng trà che mũi, lòng thầm thốt lên, nhóc con —Đáng yêu quá!
Bạch Trì không biết tâm tư Triệu Trinh, chỉ thấy thiếu thiếu gì đó mà chưa nghĩ ra là thiếu cái gì.
Đi tới cạnh Triệu Trinh, ngồi xuống hỏi: “Anh có nghĩ tới chuyện tìm quản gia không? Cứ thế này mãi cũng không hay.”
Triệu Trinh trầm mặc một hồi rồi đáp, “Em tới ở cùng không phải tốt hơn sao?”
“Tôi là cảnh sát, bận bịu như vậy sao chăm sóc được anh.” Bạch Trì lau tóc, “Anh đi thuê một người đi.”
Triệu Trinh ngẩng đầu, đột nhiên nói: “Hình như hồng trà hỏng rồi.”
“Thế á?” Bạch Trì lấy làm lạ, cầm tách trà của Triệu Trinh lên ngửi, “Không thểđâu, hồng trà cao cấp sao lại hỏng được?!”
“Không tin em nếm thử đi.” Triệu Trinh ghé sát vào nói.
Bạch Trì cầm tách định uống, bị Triệu Trinh đoạt lấy, “Không phải ở đây…” Nói rồi, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên đặt một nụ hôn.
Bạch Trì mở tròn hai mắt, trong nụ hôn có vị hồng trà, càng thêm khẳng định —hồng trà không hỏng.
Nụ hôn dài kết thúc, Triệu Trinh buông Bạch Trì ra, chờ em nhỏ phát hỏa đánh người, nhưng mà Bạch Trì lại đột nhiên kêu to: “Nha!”
“……” Triệu Trinh không hiểu nhìn Bạch Trì, vẻ mặt cậu hoảng hốt nói to: “Không thấy Lỗ Ban đâu!”
Hai người đứng dậy tìm một vòng — Thực sự không thấy đâu!
…
Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường cũng hiểu vì sao mí mắt cứ nháy mãi như vậy — Cái đu quay khổng lồ này đi đi đi, loanh quanh mãi, phá hủy hoàn toàn ngày hôm nay thì chớ, còn giam anh với Triển Chiêu trên không, cách mặt đến mấy trăm mét.
Cả một buổi chiều trôi qua, ban đầu hai người còn hứng trí nhìn toàn cảnh thành phố S, nhưng dần dần trời cứ tối sẩm xuống.
Bạch Ngọc Đường sầu não, kế hoạch của anh a, đi dạo xem phim ăn tối và nến rồi tiện thể ăn luôn con mèo a!!
Đảo mắt nhìn Triển Chiêu, chờ đấy mà người ta trò chuyện, đã dựa vào vai anh chợp mắt rồi… Mái tóc mềm mại, cần cổ trắng nõn, lông mi dài, tất cả đập hết vào tầm mắt Bạch Ngọc Đường… Bất giác vươn tay ra…
Đầu tiên chỉ là vuốt ve vòng eo, Triển Chiêu không phản ứng, ngược lại còn cọ cọ trong lòng Bạch Ngọc Đường, chọn một tư thế thoải mái hơn tiếp tục ngủ.
Bạch Ngọc Đường nhếch mép cười… Trên này cao phải mấy trăm mét, không gian này cũng chỉ có anh cùng Miêu Nhi, đây có phải là cơ hội trời ban không? Nghĩ tới đây, vạch áo khoác Triển Chiêu ra, tay đi vào trong, chậm rãi tìm kiếm, rất nhanh đã bắt được cái gờ nhỏ trước ngực, nhéo nhẹ vài cái.
“Ư ~~” Triển Chiêu nhăn mặt, lại cọ cọ trong lòng Bạch Ngọc Đường, vẫn chưa tỉnh.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, cúi đầu hôn lên cổ với tai Triển Chiêu, tay chậm rãi đi xuống, cẩn thận kéo mở quần jeans của Triển Chiêu, lò dò chui vào trong.
“Ư
” Triển Chiêu hơi khó chịu, mắt tiệp rung rung, như muốn thức giấc. Tốc độ xoa nắn trêu đùa của Bạch Ngọc Đường tăng lên, hớn hở phát hiện, người trong lòng đã có phản ứng…
“Ư, cậu đang làm gì đấy?” Triển Chiêu mở mắt, Bạch Ngọc Đường cúi đầu hôn anh, dồn lực ở tay, tốc độ nhanh hơn…
“A!” Triển Chiêu hoàn toàn tỉnh táo, kinh ngạc, “Chỗ này là ở ngoài, cậu điên rồi, a ~~ Mau buông ra.”
Bạch Ngọc Đường ngậm lấy vành tai mềm mại của Triển Chiêu, cười: “Miêu Nhi, giờ mà dừng, cậu sẽ rất khó chịu đấy…”
“Không có… A!” Tay chân Triển Chiêu như nhũn cả ra, cảm thấy tay kia của Bạch Ngọc Đường đang từ sau tiến đến, ngón tay nhấn nhẹ nơi lối vào, còn liên tục gãi gãi, đằng trước vẫn không ngừng hoạt động, ấn vào dải đất mẫn cảm mềm mại nhất. Trong nháy mắt, Triển Chiêu cảm thấy da đầu tê dại, tứ chi vô lực.
“Ngọc Đường, cậu… đừng nghịch nữa.” Triển Chiêu giơ tay muốn phản kháng. Bạch Ngọc Đường cho tay vào túi lấy ra một cái chai nhỏ.
“Cậu?!” Triển Chiêu mở to hai mắt trừng Bạch Ngọc Đường, “Ra đường mà cũng mang cái đồ này?”
Bạch Ngọc Đường cười, đổ một ít ra tay, cho vào cơ thể Triển Chiêu. Hơi lạnh khiến Triển Chiêu giật mình cắn răng thở dốc. Bàn tay Bạch Ngọc Đường cũng thức thời tăng tốc.
Sau khi mất chút thời gian khuếch trương, Bạch Ngọc Đường ôm lấy Triển Chiêu, để anh đối mặt với mình ngồi xuống…
“Cậu… Cậu đừng tưởng ở đây… A!” Triển Chiêu còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Đường đã cười cợt rồi kéo eo anh ấn xuống…
“Miêu Nhi… Thế này rất kích thích.” Bạch Ngọc Đường cảm giác mình đang được bao lại rất ấm rất ẩm rất mềm, thỏa mãn thở hắt, “Chúng ta đang ở giữa bầu trời thành phố.”
“Chuột điên… Biến thái… A, đừng động!” Đây là lần đầu tiên Triển Chiêu bị tiến nhập trong tư thế ngồi thế này, trọng lượng cơ thể khiến Bạch Ngọc Đường chưa bao giờ vào sâu như vậy, lại còn là ở nơi công cộng giữa bàn dân thiên hạ… Con chuột kia chắc chắn điên rồi.
“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu, ngẩng lên hôn anh. Đúng lúc đó, “két” một tiếng, vòng quanh chậm rãi chuyển động…
“A!” Khuôn mặt Triển Chiêu đỏ bừng lên, “Mau dừng… Làm ơn đi… A!”
Bạch Ngọc Đường cười: “Giờ mà dừng không phải cậu giết tôi sao? Chúng ta tranh thủ trước khi xuống làm xong là ổn thôi!” Nói rồi, tận dụng thời gian, bắt đầu ăn con mèo.
Tới lúc thùng cáp chạm đất, Triển Chiêu là được Bạch Ngọc Đường ôm ra. Thấy ánh mắt nghi hoặc của nhân viên phục vụ, Bạch Ngọc Đường nói: “Cậu ấy ở trên đó quá lo lắng, ngất xỉu rồi. Các anh làm ăn kiểu gì vậy!”
Nhân viên vội vàng cúi đầu xin lỗi, Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu mặt đỏ bừng, phấn khởi về nhà —- Tiếp tục!
…
Tới đêm, Bạch Trì cùng Triệu Trinh vẻ mặt thất vọng trở về, Bạch Trì đã bật khóc. Lỗ Ban biến mất, phải ăn nói thế nào với hai anh đây, bản thân thực rõ vô dụng. Triệu Trinh nhìn mà thương: “Đừng nóng vội, sẽ tìm thấy thôi.”
“Anh nói xem… Có phải bị Lisbon ăn rồi không?” Bạch Trì ngẩng đầu, dè dặt hỏi.
“Không đâu…” Triệu Trinh gãi đầu, “Lisbon không ăn đồ sống…”
Hai người có lẽ vẫn bất an đi vào phòng làm việc, chỉ thấy Lisbon đã ở trên sofa, thấy hai người trở về thì ngẩng đầu lên nhìn.
“A?” Bạch Trì chợt phát hiện trước ngực Lisbon có một nhúm lông màu nâu không giống với màu lông của nó… Tiến lại vài bước, gạt chân nó ra nhìn, chỉ thấy Lỗ Ban đang nằm trong lòng Lisbon, ngủ say.
Hai người thở phào nhẹ nhõm, Bạch Trì tựa vào bụng Lisbon, sợ đến nửa cái mạng cũng không còn. Triệu Trinh xoa xoa tóc Bạch Trì, cười khẽ, “Hôm nay muộn rồi, ở lại đi đừng về.”
Bạch Trì vươn tay vuốt vuốt cái tai Lỗ Ban, đáp nhẹ: “Ừm ~~”
…
Bạch Cẩm Đường ôm lấy Công Tôn bị “mệt” cả ngày về giường, xoay người lấy một thứ từ túi áo vest, thì thầm: “Cái này, tôi mang đã lâu rồi…” Vừa nói vừa mở chiếc hộp nhỏ, lấy ra một chiếc nhẫn được thiết kế rất tinh xảo, đeo vào cho Công Tôn, “Đừng từ chối đấy…” Nói xong, đứng dậy muốn chuồn, nhưng góc áo lại bị Công Tôn túm lại.
Có phần khó hiểu nhìn Công Tôn, lại thấy Công Tôn luồn tay xuống gối, cũng lấy ra một cái hộp nhỏ ném cho Bạch Cẩm Đường.
Tiếp được, mở ra — Bên trong là một chiếc nhẫn vàng, kiểu dáng rất cũ, như là của vài thập niên trước… Bạch Cẩm Đường hơi giật mình nhìn Công Tôn, chợt nghe anh bực bội nói từ trong chăn: “Đồ gia truyền, cho vợ.”
Chiếc nhẫn rất nhỏ, Bạch Cẩm Đường lấy ra, mang vào ngón út mới vừa. Ngồi trở lại giường, Bạch Cẩm Đường cách tấm chăn hỏi Công Tôn: “Tôi có thể dọn qua không, lấp cái hốc kia đi nhé…”
Mãi một lúc rất lâu sau mới nghe Công Tôn ủ ê đáp: “Ừ ~~”
…
Ở trên giường, Bạch Ngọc Đường đẩy đẩy Triển Chiêu đang bọc kín lấy mình, không để ý đến người: “Miêu Nhi, còn giận a?”
Triển Chiêu phớt lờ, lòng thầm nói, con chuột càng ngày càng quá phận, nhất định phải để hắn nhớ đời.
Sau một lát, chợt nghe Bạch Ngọc Đường quay sang nói: “Miêu Nhi, ngày mai muốn ăn gì?”
Triển Chiêu có phần chần chừ, ăn đồ ăn nhanh suốt hai tuần nay rồi, rất muốn ăn các món Bạch Ngọc Đường nấu
~~“Sườn kho tiêu đen, bao tử chua ngọt, gạch cua đậu phụ, thêm cả canh cá hồi được không?” Bạch Ngọc Đường gác cằm lên vai Triển Chiêu, búng búng vào chăn, hỏi.
Mãi một lúc lâu sau, Triển Chiêu xuôi khí “ừ” một tiếng… Mỹ thực quan trọng hơn, dạy dỗ để sau cũng được.
“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường cười híp cả mắt, cúi đầu hôn lên tóc Triển Chiêu, “Valentine vui vẻ.”
…… Lại trầm mặc một lúc nữa, Triển Chiêu mới “ừ” thêm tiếng nữa, qua lớp chăn hờn dỗi một câu: “Valentine vui vẻ.”
—KẾT ÁN —
Sáng sớm, Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào lịch, bắt đầu đờ người. Hôm nay là lễ Tình nhân, đồng thời là một ngày nghỉ! Quay đầu, nhìn Triển Chiêu còn đang ôm chăn khò khò ngủ trên giường… Vai với chân là lộ hết ra ngoài ~~ Con mèo này!
“Miêu Nhi ~~” Bạch Ngọc Đường ghé vào tai Triển Chiêu, thấp giọng gọi: “Miêu Nhi
”
“Ư ~~” Triển Chiêu mơ màng nghe có người gọi mình, lủi vào chăn, mệt chết thôi, người ta muốn ngủ!
“Hôm nay là ngày nghỉ ~~” Hôn một cái vào tai Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường luồn tay vào chăn, “Hôm nay còn là Valentine á.”
“Ư ~~” Triển Chiêu chui đầu vào chăn, không thèm quan tâm, ngày nghỉ hiếm có, muốn ngủ trọn một ngày cơ!
“Chúng ta đi hẹn hò đi?” Bàn tay Bạch Ngọc Đường luồn xuống áo ngủ Triển Chiêu, vuốt ve vòng eo trần, “Cậu muốn đi đâu?”
“Ư ~~” Triển Chiêu cục cựa, lấy chăn cuốn mình lại, tự khuyên nhủ bản thân, nhẫn nại a, nếu để ý tới hắn thì không được ngủ nữa đâu!
“Chúng ta đi công viên được không? Lâu lắm rồi không đi.” Bạch Ngọc Đường tiếp tục, tiến vào trong chăn, hôn hôn cần cổ Triển Chiêu.
… “Tôi muốn ngủ!” Không nhịn nổi nữa, Triển Chiêu lấy chăn trùm kín cả mình.
“Miêu Nhi ~~” Bạch Ngọc Đường ôm cả Triển Chiêu lẫn chăn, “Chúng ta đi công viên chơi, vừa tản bộ ăn uống, rồi đi xem phim nữa được không?”
Triển Chiêu oán hận thò đầu ra —- Anh đã hoàn toàn bị đánh thức rồi.
“Chuột chết, cậu trả một ngày làm biếng cho tôi!” Càng nghĩ càng không cam tâm, Triển Chiêu đưa tay véo Bạch Ngọc Đường đang nằm trên mình. Thế là con mèo tàn bạo nào đó lăn lộn trên giường với con chuột thừa cơ ăn đậu hủ nào đó, nhéo à nhéo.
Đang hứng trí bừng bừng, chợt nghe tiếng chuông cửa
~~“Mới sáng sớm… Ai đấy?” Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn đồng hồ —8 giờ!
Tâm không cam tình không nguyện xuống giường, đi ra mở cửa. Cửa mở ra — Không ai.
Chẳng lẽ có người trêu? Nhìn một vòng xung quanh, phát hiện trên đất có một cái hộp, trên hộp có một phong thư.
“Ai thế?” Triển Chiêu cũng xuống giường, lại gần hỏi.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, cầm lá thư mở ra, trên thư viết thế này:
Ngọc Đường, Chiêu Chiêu,
Bọn mẹ phải đi thăm họ hàng, ba ngày nữa mới về. Trong thời gian này các con chăm sóc bảo bối trong hộp cho tốt nha
~~Kí tên —- Mama x2.
………
Không nói gì nhìn bức thư, Bạch Ngọc Đường lại cúi đầu nhìn cái hộp, mắt nháy liên tục.
“Bảo bối cái gì?” Triển Chiêu ngồi xổm xuống, mở nắp hộp ra, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng “Meo meo ~~”
“Lỗ Ban?!” Triển Chiêu bế Lỗ Ban đang nằm úp trong hộp lên —- Nặng ghê ta!
“Mày là mèo hay là heo vậy?!” Bạch Ngọc Đường kinh hãi nhìn con mèo đã phát phì ra rất nhiều, thò tay bóp bóp cái bụng nó.
“Méo méo ~~” Lỗ Ban vung móng…
“Shh…” Bạch Ngọc Đường ngắm một vệt hồng tinh tế trên mu bàn tay, mắt lại nháy lại nháy.
“Con mèo chết tiệt, ông làm thịt mày chưng thành canh!” Vừa nói vừa xách gáy Lỗ Ban lên.
Lỗ Ban meo meo meo meo kêu, liều mạng ôm lấy cánh tay Triển Chiêu, quay đầu trừng mắt nhe răng với Bạch Ngọc Đường.
“Cậu đừng bắt nạt nó, cậu dám nấu nó thành canh xem, không sợ mẹ cậu nấu cậu thành canh à?!” Triển Chiêu vội vàng bảo vệ Lỗ Ban, ôm nó vào lòng lùi hai bước. Bạch Ngọc Đường chỉ thấy Lỗ Ban trong lòng Triển Chiêu nháy mắt muốn khiêu khích mình —- Khẩn trương vỗ đầu, xong, sáng sớm đã thấy ảo giác
~~“Miêu Nhi, vậy còn Valentine?” Nhìn Triển Chiêu ôm Lỗ Ban tới sofa, này vuốtnàyve, Bạch Ngọc Đường lại gần, “Đi công viên, đi dạo phố xem phim!”
“Vậy Lỗ Ban làm sao?” Triển Chiêu có chút khó xử nhìn còn mèo trong lòng, “Không ai chăm sóc nó a? Thức ăn èo có trong hộp không?”
“Có…” Bạch Ngọc Đường mang cái hộp vào, nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên nhanh trí, cầm bút viết vài chữ lên bức thư, đoạt lấy con mèo tống lại vào hộp.
“Miêu Nhi, cậu rửa mặt mặc quần áo, chờ tôi quay lại rồi chúng ta ra ngoài!” Nói xong, bê cái hộp ra khỏi cửa.
Triển Chiêu chẳng hiểu gì cả, lắc đầu đi đánh răng rửa mặt.
…
Tiếng chuông dồn dập đánh thức Bạch Cẩm Đường, ngồi dậy, ra khỏi phòng ngủ, trông thấy Công Tôn đang vội vàng chui qua cái “hốc” giữa hai nhà.
Bạch Cẩm Đường có chút giật mình, Công Tôn rất ít khi chủ động chui qua cái hốc đó sang nhà anh.
“Tôi nghĩ cậu vẫn chưa tỉnh…” Công Tôn nói xong muốn quay về, bị Bạch Cẩm Đường ôm lại, “Vội cái gì, ăn sáng đã nhé?” Vừa nói vừa hôn lên cổ Công Tôn một cái.
“Cậu còn chưa ra mở cửa?!” Công Tôn trừng mắt.
“Mới sáng sớm, ai đấy?” Bạch Cẩm Đường vừa oán giận vừa lại gần cánh cửa, mở ra — Phát hiện một cái hộp ~~ Không ai!
Cầm lá thư trên hộp, mở ra, chỉ thấy phần chữ phía trên bị gạch hoa gạch lá, phía dưới viết:
Anh hai,
Em với Miêu Nhi muốn đi hẹn hò, thứ phiền phức trong hộp phiền anh trông nom ba ngày.
Kí tên —- Em trai x2.
Sắc mặt Bạch Cẩm Đường xanh lại, mở cái hộp ra, bên trong là một con mèo nằm úp sấp.
“Đây không phải là Lỗ Ban sao?” Công Tôn đưa tay bế nó lên, “Sao nặng vậy? Hàm lượng mỡ rất cao!”
Bạch Cẩm Đường lấy điện thoại ra, gọi cho Bạch Ngọc Đường — Tắt máy. Lại gọi tới số Triển Chiêu, tút mười tiếng không ai tiếp. Sắc mặt đen đi vài phần.
…
Triển Chiêu vừa gặm bánh bao Bạch Ngọc Đường mua về, vừa hỏi: “Tiểu Bạch, thấy di động của tôi đâu không?”
“Không.” Bạch Ngọc Đường vừa thay quần áo vừa giục, “Tìm di động cái gì, mau mặc áo rồi ra ngoài mau!” Đóng cửa tủ quần áo lại, lòng thầm nhủ, di động của cậu bị tôi chôn dưới ba tầng chăn ga, tìm được mới lạ!
Hai người ra khỏi cửa, trời thật trong ~~ Bạch Ngọc Đường lòng dạ thư thái —- Mà mí mắt vẫn nháy?! Tai cũng thấy nóng, ai đang chửi ta?!
…
Công Tôn cắt cho Lỗ Ban một miếng bánh kem, vuốt ve nó: “Hôm nay tao nghỉ, mày ở với tao nha, tắm xong tao mang mày ra ngoài tản bộ!” Nói rồi, chui qua cái hốc về nhà mình.
Bạch Cẩm Đường phiền muộn nhìn con mèo đối diện đang liếm sữa, bất đắc dĩ ngồi xuống. Phát hiện cuốn lịch trên bàn —Valentine! Càng thêm phiền muộn.
Suy nghĩ một chút, chui sang phòng Công Tôn, nghe thấy tiếng nước “rào rào” từ phòng tắm, Bạch Cẩm Đường nhướn mi, tưởng tượng bọt nước bắn lên người Công Tôn, dáng vẻ ướt sũng của người ta, thế nào lại thấy đói chứ
~~“Mieo mieo…” Đang nghĩ ngợi, bên chân có tiếng mèo kêu, cúi đầu nhìn, Lỗ Ban không biết từ lúc nào đã chạy tới bên, cọ cọ vào chân anh. Bạch Cẩm Đường chỉ thấy cạnh Lỗ Ban là cái gì đó màu trắng —- Cái gì vậy? Nhặt lên xem, là sơ mi của Công Tôn, nó từ đâu rơi vậy?
Vừa định thả lại chiếc áo xuống, Bạch Cẩm Đường chợt khựng lại, khóe miệng nhếch thành nụ cười, đưa tay nhấc Lỗ Ban lên, “Chủ ý của mày được đấy…”
…
Tiếng “KING KOONG KING KOONG” của chuông cửa đánh thức song sinh mơ ngủ…
“Anh ra mở cửa đi.” Tiểu Đinh chùm chăn qua đầu, “Ồn muốn chết.”
“Em đi đi.” Đại Đinh vùi đầu xuống gối, “Anh muốn ngủ.”
Chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên, mãi đến tiếng thứ hai mươi tư, hai Đinh mới thực không chịu nổi nữa.
Đại Đinh ném gối, “Mẹ ơi, tên trứng thối nào, xem tao có làm thịt nó không!”
Đùng đùng nổi giận đi ra mở cửa —- Không ai, trên mặt đất có một cái hộp.
“Cái gì thế?” Tiểu Đinh mở thư ra, bên trên hai hàng chữ gạch xóa, dòng thứ ba viết:
Ta phải ăn cà ri, thứ trong hộp chăm sóc ba ngày, dám trả về ta ném hai đứa xuống Thái Bình Dương!
Kí tên —- Lão đại x2.
Tiểu Đinh đọc hồi lâu, hỏi Đại Đinh: “Anh, sao lại có hai lão đại?”
Đại Đinh trợn mắt: “Cà ri! Đại tẩu cũng là lão đại!”
Mở hộp ra… “Meo meo
”
Song sinh nổi hắc tuyến, Tiểu Đinh nhéo Đại Đinh: “Em muốn ra ngoài chơi, không muốn làm bảo mẫu chăm sóc mèo!”
Đại Đinh đen mặt: “Vậy trả về??”
“Em không biết bơi.” Tiểu Đinh đau khổ, “Em cũng không muốn làm thức ăn cho cá.”
…… Trầm mặc một lúc rất lâu, Đại Đinh nhìn Tiểu Đinh: “Lão đại chỉ nói không được trả về, chứ đem cho người khác thì không sao phải không?”
Tiểu Đinh gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy!”
Hai người nhìn nhau cười gian tà, mặc quần áo ra khỏi nhà.
…
Công Tôn tắm xong với tay ra ngoài phòng tắm lấy áo… Sờ sờ sờ…
Thò đầu ra nhìn, áo vừa treo ở đây mà… Cúi đầu, áo không biết lúc nào đã rơi xuống đất, còn ướt nước nữa.
Công Tôn bần thần nhìn quần áo trên đất, làm sao đây, thế nào cũng không thể khỏa thân mà ra được… Chớp mắt, trông thấy trên tường ngoài phòng tắm có một chiếc áo choàng màu trắng.
Không nhớ là vắt ở đó lúc nào, nhưng mà trước mắt hữu ích.
Lấy áo mặc vào, Công Tôn nghĩ phải mau mau vào phòng tìm quần áo để mặc, vừa ra khỏi phòng tắm, liền bị ôm chặt từ sau.
“A…” Cả kinh kêu lên, quay đầu lại, kinh hoàng nhìn Bạch Cẩm Đường.
“Cậu…” Trong nháy mắt Công Tôn đã hiểu, “Là cậu ném quần áo của tôi xuống đất, cậu… Ư ~~”
Chưa nói xong, Bạch Cẩm Đường đã ôm lấy anh hôn, tay còn luồn xuống vạt áo đi vào, vuốt ve tìm kiếm phần da non nớt bên trong, “Đã sớm muốn nhìn anh mặc thế này… Thật gợi cảm.”
“Biến thái, đừng sờ loạn… A!” Công Tôn bị ấn lên tường, không giãy ra được, Bạch Cẩm Đường nhẹ nhàng ngậm cắn gáy anh, thấp giọng: “Cục cưng, tôi rất đói.”
“Cậu đói thì đi ăn cơm, nha ~~ Tay… bỏ ra.” Công Tôn bị chặn không nhúc nhích được, sau eo bị Bạch Cẩm Đường nhẹ nhàng vuốt ve, mà ngón tay tên đó không biết từ lúc nào đã chui vào trong…
“Cậu!” Công Tôn nổi giận, “Ban ngày phát tình cái gì?!”
Bạch Cẩm Đường cười, lại gần hôn lên quai hàm anh, “Hôm nay là Valentine, đương nhiên phải động dục một ngày!”
“Nha………” Công Tôn sợ hãi, vậy mà Bạch Cẩm Đường đã đưa bôi trơn lành lạnh vào rồi, thứ này cũng chuẩn bị, ra là sớm có âm mưu, thật muốn chửi ầm lên. Đáng tiếc, giờ ngoài há miệng phát ra tiếng kêu mị người, nhưng lời khác nói không ra lời.
“Đừng… Vào… vào trong phòng…” Công Tôn đập tường, nhỏ giọng.
“Trước ở phòng tắm, sau phòng khách, rồi phòng sách, cuối cùng là phòng ngủ… Được không?” Bạch Cẩm Đường vừa nói vừa dùng thêm sức, khiến Công Tôn phải cắn răng lắc đầu, mắng cầm thú.
“Ngoan…” Bạch Cẩm Đường hì hì ôm chặt Công Tôn đã mất hết hơi vào lòng, “Hôm nay cục cưng nghỉ, mai anh xin nghỉ dùm…” Nói rồi, bắt đầu hưởng thụ bữa tiệc tình nhân của mình.
…
Tiểu Bạch Trì ăn sáng xong thì quét nhà, phân vân hôm nay ngày nghỉ thì nên đến thư viện hay về nhà.
Đúng lúc đó, di động đổ chuông —- Màn hình hiển thị ‘Triệu Trinh’.
“Alo?” Bạch Trì nghe máy, Triệu Trinh ở đầu dây bên kia gào to: “Trì Trì, mau tới cứu mạng!”
“Hả?” Bạch Trì lấy làm kinh hãi, “Anh làm sao? Triệu Trinh? Alo?” Đầu dây bên kia đã hóa thành tiếng tút tút đều đều. Chuyện gì xảy ra vậy? Bạch Trì tắt máy, lại nghe chuông cửa vang lên —- Chẳng lẽ là trò đùa của Triệu Trinh?
Đi ra mở cửa, trên đất có một cái hộp, còn có một phong thư.
Cầm thư lên, bên trên ba dòng bị gạch xóa, dòng thứ tư viết: “Giúp chăm sóc ba ngày.”
Kí tên — Đinh x2.
Hoài nghi mở hộp… “Oa!” Con mèo mập ú bên trong dọa Bạch Trì hoảng sợ. Nhìn kỹ lại, “Mày không phải là Lỗ Ban ở nhà anh họ sao? Thế nào mà béo vậy?”
Lỗ Ban úp mặt vào hộp oán niệm nhìn chủ nhân thứ tư trong buổi sáng, không muốn ra dáng nữa, kêu cũng lười.
“Ừm…” Bạch Trì bế nó lên, vuốt vuốt cái bụng của nó, hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Lỗ Ban “mièo mièo”, quay đầu nhìn gói thức ăn còn chưa được bóc —- Ông chết đói rồi đấy!
Bạch Trì mặc quần áo xong thì ra cửa, đem cả Lỗ Ban lẫn thức ăn mèo đến xe, ở ghế trước lót một cái đệm, lấy một cái đĩa đổ thức ăn ra cho Lỗ Ban, sau đó đóng cửa xe, lái đi “cứu” Triệu Trinh. Lỗ Ban nằm trên đệm ăn, lòng thầm nhủ: cuối cùng cũng gặp được người tốt, thức ăn mới ngon phết.
…
Trong công viên, trở lại từ tàu siêu tốc trên không, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vẻ mặt hưng phấn đi tới gần xe đẩy giải khát, “Miêu Nhi, bạc hà hay chuối?”
“Chocolate.”
Triển Chiêu nhận ly kem từ Bạch Ngọc Đường, giơ tay chỉ về vòng quay cao ngất xa xa hỏi: “Tiểu Bạch, kia là đu quay mới phải không? Trước kia không thấy.”
“Chắc là vậy…” Bạch Ngọc Đường cười thầm, con mèo bình thường thích ăn kem bạc hà với kem chuối — Hôm nay lại muốn ăn chocolate.
Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường đi về phía trước, “Đi! Chúng ta lên ngồi.”
…
Bạch Trì xuống xe, ôm Lỗ Ban đi vào biệt thự của Triệu Trinh, liếc mắt một cái, phát hiện không có cháy, nhà cũng không có dấu hiệu đột nhập… Thở phào nhẹ nhõm.
Đẩy cửa ra… Quả nhiên lại không khóa.
“Triệu Trinh?” Bạch Trì vừa vào vừa gọi, “Lisbon?”
Gọi thêm vài tiếng, chợt nghe tiếng “fu fu fu fu” hổn hển thở dốc cùng tiếng bước chân vội vàng, là Lisbon chạy tới.
“Nha Lisbon! Sao mày lại thế này?” Bạch Trì nhìn Lisbon ướt sũng vọt tới, trông không khác chuột lột, cả kinh kêu.
“Trì Trì ~~” Triệu Trinh lao tới ôm lấy Bạch Trì, “Em cứu anh với!”
Bạch Trì thấy tóc tai quần áo của Triệu Trinh đều ướt đẫm, “Cả hai làm cái gì vậy? Thủy chiến à?”
Triệu Trinh lắc đầu, chỉ chỉ toilet: “Anh muốn tắm cho Lisbon, nhưng van nước không đóng được.”
………
Bạch Trì lao vào phòng tắm, mênh mông là nước. Bồn tắm siêu lớn chuyên dùng để tắm cho Lisbon tràn nước, y hệt một cái bể bơi, mà nước vẫn tiếp tục ào ào chảy xuống…
“Nước này là nước nóng à?!” Bạch Trì cởi giầy lội vào đóng van, vặn vài cái phát hiện van rất lỏng… “Anh mang cờ lê ra đây cho tôi.” Bạch Trì nói với Triệu Trinh ở cửa.
“Cờ lê là cái gì?” Triệu Trinh ôm Lỗ Ban Bạch Trì ném cho, hỏi.
… Không còn gì để nói với đại thiếu gia chả có khả năng tự sinh hoạt, Bạch Trì lại ra lệnh: “Đi tìm hộp dụng cụ tới đây.”
“À.” Triệu Trinh buông Lỗ Ban xuống, chạy đi tìm hộp dụng cụ.
Lisbon vừa rồi cũng thấy rất hứng thú với Lỗ Ban, cúi đầu ngửi ngửi. Lỗ Ban ngẩng đầu nhìn thứ to lớn vật vã trước mặt, không phản ứng.
Bạch Trì ha ha cười: “Lisbon, đây là Lỗ Ban. Lỗ Ban, anh bạn khổng lồ này là Lisbon.”
Một mèo một sư tử mắt đối mắt, Lỗ Ban nhìn chăm chú Lisbon rồi “meo méo” một tiếng —Cậu nên giảm cân đi.
Lisbon há miệng, nhìn đống mỡ trước mặt, miễn bình luận.
Mèo là một loài động vật rất mâu thuẫn. Chúng ưa sạch sẽ nhưng lại ghét nước. Lỗ Ban phát hiện xung quanh khắp nơi đều là nước, lại còn có xu hướng tiếp tục tràn lan, bắt đầu tìm kiếm chỗ khô để trốn. Đưa mắt nhìn thấy bàn rửa mặt, mèo dù sao cũng vẫn là mèo, béo đến mấy cũng uyển chuyển nhảy lên trần nhà được… Một cái bàn rửa mặt thì xá chi?
Lỗ Ban chọn góc độ một chút, nhún một cái, nhảy lên thành công — Mà suy cho cùng béo vẫn cứ là béo, chiếm một diện tích kha khá trên bàn rửa mặt, hẩy cục xà bông bên cạnh xuống, “tõm” rơi vào nước.
“Cái nào là cờ lê?” Triệu Trinh mang hộp dụng cụ quay lại, mở hộp ra.
“Là cái kia!” Bạch Trì chỉ một cái cờ lê trong đó, nói: “Cái kia! Cầm qua đây!”
“Ừm.” Triệu Trinh lội xuống nước, đi về phía Bạch Trì. Cách Bạch Trì không xa, giẫm phải thứ gì đó — Chính là cục xà bông vừa rơi vào nước.
“A ~~” Triệu Trinh trượt chân, ngã ngửa ra đất.
Bạch Trì nén cười đi qua kéo anh dậy.
“Cái gì đây?” Triệu Trinh khó hiểu, vất vả bỏ lên. Bạch Trì kéo anh lui lại sau một bước, vừa định mở miệng, cảm thấy mình cũng giẫm phải một thứ —- “Nha ~~”
Thấy Bạch Trì ngửa mặt ngã, Triệu Trinh vội vàng kéo cậu. Nhưng cái cục xà bông ác độc kia sau khi bị giẫm lên hai lần, lưu lại trên mặt đất chút ấn ký trơn trượt — Triệu Trinh lại trượt chân tiếp, cùng Bạch Trì ngã lao về phía trước.
“TÙM” một tiếng rất to, Lisbon và Lỗ Ban cùng nhắm tịt mắt, khi mở ra, chỉ thấy Bạch Trì cùng Triệu Trinh đồng loạt ngã vào “hồ bơi nhỏ” —- Ướt sũng
~~“Khụ khụ ~~” Sặc một ngụm, Triệu Trinh vội vàng vớt Bạch Trì lên, ấn vào cạnh bồn muốn hôn.
“Anh anh anh ~~ Anh làm gì?!” Bạch Trì chặn khuôn mặt đang tới gần của Triệu Trinh.
“Hô hấp nhân tạo.” Triệu Trinh đáp rất nghiêm túc.
Bạch Trì câm lặng trong chốc lát, sau đó ấn đầu Triệu Trinh xuống nước: “Hô cái đầu anh! Sao mỗi lần gặp anh đều xui xẻo thế này! Anh là sao chổi! Đại sao chổi!!!”
……
Bận bịu hồi lâu, cuối cùng cũng vặn lại được cái van. Triệu Trinh đã làm khô bản thân, ngồi trên sofa uống hồng trà, Bạch Trì pha hồng trà ngon lắm.
Lúc này, cửa mở, Bạch Trì dùng khăn tắm lau tóc đi ra, Triệu Trinh giương mắt và — ngây người.
Bạch Trì mặc sơ mi với quần của Triệu Trinh. Áo rộng đổ vai, tay áo dài che hết cả móng tay. Ống quần cũng phải xắn lên, lộ ra hai cổ chân nhỏ nhắn trăng trắng, chân trần… Bàn chân nõn nà, ngón chân tròn tròn…
Triệu Trinh vội vàng lấy hồng trà che mũi, lòng thầm thốt lên, nhóc con —Đáng yêu quá!
Bạch Trì không biết tâm tư Triệu Trinh, chỉ thấy thiếu thiếu gì đó mà chưa nghĩ ra là thiếu cái gì.
Đi tới cạnh Triệu Trinh, ngồi xuống hỏi: “Anh có nghĩ tới chuyện tìm quản gia không? Cứ thế này mãi cũng không hay.”
Triệu Trinh trầm mặc một hồi rồi đáp, “Em tới ở cùng không phải tốt hơn sao?”
“Tôi là cảnh sát, bận bịu như vậy sao chăm sóc được anh.” Bạch Trì lau tóc, “Anh đi thuê một người đi.”
Triệu Trinh ngẩng đầu, đột nhiên nói: “Hình như hồng trà hỏng rồi.”
“Thế á?” Bạch Trì lấy làm lạ, cầm tách trà của Triệu Trinh lên ngửi, “Không thểđâu, hồng trà cao cấp sao lại hỏng được?!”
“Không tin em nếm thử đi.” Triệu Trinh ghé sát vào nói.
Bạch Trì cầm tách định uống, bị Triệu Trinh đoạt lấy, “Không phải ở đây…” Nói rồi, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên đặt một nụ hôn.
Bạch Trì mở tròn hai mắt, trong nụ hôn có vị hồng trà, càng thêm khẳng định —hồng trà không hỏng.
Nụ hôn dài kết thúc, Triệu Trinh buông Bạch Trì ra, chờ em nhỏ phát hỏa đánh người, nhưng mà Bạch Trì lại đột nhiên kêu to: “Nha!”
“……” Triệu Trinh không hiểu nhìn Bạch Trì, vẻ mặt cậu hoảng hốt nói to: “Không thấy Lỗ Ban đâu!”
Hai người đứng dậy tìm một vòng — Thực sự không thấy đâu!
…
Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường cũng hiểu vì sao mí mắt cứ nháy mãi như vậy — Cái đu quay khổng lồ này đi đi đi, loanh quanh mãi, phá hủy hoàn toàn ngày hôm nay thì chớ, còn giam anh với Triển Chiêu trên không, cách mặt đến mấy trăm mét.
Cả một buổi chiều trôi qua, ban đầu hai người còn hứng trí nhìn toàn cảnh thành phố S, nhưng dần dần trời cứ tối sẩm xuống.
Bạch Ngọc Đường sầu não, kế hoạch của anh a, đi dạo xem phim ăn tối và nến rồi tiện thể ăn luôn con mèo a!!
Đảo mắt nhìn Triển Chiêu, chờ đấy mà người ta trò chuyện, đã dựa vào vai anh chợp mắt rồi… Mái tóc mềm mại, cần cổ trắng nõn, lông mi dài, tất cả đập hết vào tầm mắt Bạch Ngọc Đường… Bất giác vươn tay ra…
Đầu tiên chỉ là vuốt ve vòng eo, Triển Chiêu không phản ứng, ngược lại còn cọ cọ trong lòng Bạch Ngọc Đường, chọn một tư thế thoải mái hơn tiếp tục ngủ.
Bạch Ngọc Đường nhếch mép cười… Trên này cao phải mấy trăm mét, không gian này cũng chỉ có anh cùng Miêu Nhi, đây có phải là cơ hội trời ban không? Nghĩ tới đây, vạch áo khoác Triển Chiêu ra, tay đi vào trong, chậm rãi tìm kiếm, rất nhanh đã bắt được cái gờ nhỏ trước ngực, nhéo nhẹ vài cái.
“Ư ~~” Triển Chiêu nhăn mặt, lại cọ cọ trong lòng Bạch Ngọc Đường, vẫn chưa tỉnh.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, cúi đầu hôn lên cổ với tai Triển Chiêu, tay chậm rãi đi xuống, cẩn thận kéo mở quần jeans của Triển Chiêu, lò dò chui vào trong.
“Ư
” Triển Chiêu hơi khó chịu, mắt tiệp rung rung, như muốn thức giấc. Tốc độ xoa nắn trêu đùa của Bạch Ngọc Đường tăng lên, hớn hở phát hiện, người trong lòng đã có phản ứng…
“Ư, cậu đang làm gì đấy?” Triển Chiêu mở mắt, Bạch Ngọc Đường cúi đầu hôn anh, dồn lực ở tay, tốc độ nhanh hơn…
“A!” Triển Chiêu hoàn toàn tỉnh táo, kinh ngạc, “Chỗ này là ở ngoài, cậu điên rồi, a ~~ Mau buông ra.”
Bạch Ngọc Đường ngậm lấy vành tai mềm mại của Triển Chiêu, cười: “Miêu Nhi, giờ mà dừng, cậu sẽ rất khó chịu đấy…”
“Không có… A!” Tay chân Triển Chiêu như nhũn cả ra, cảm thấy tay kia của Bạch Ngọc Đường đang từ sau tiến đến, ngón tay nhấn nhẹ nơi lối vào, còn liên tục gãi gãi, đằng trước vẫn không ngừng hoạt động, ấn vào dải đất mẫn cảm mềm mại nhất. Trong nháy mắt, Triển Chiêu cảm thấy da đầu tê dại, tứ chi vô lực.
“Ngọc Đường, cậu… đừng nghịch nữa.” Triển Chiêu giơ tay muốn phản kháng. Bạch Ngọc Đường cho tay vào túi lấy ra một cái chai nhỏ.
“Cậu?!” Triển Chiêu mở to hai mắt trừng Bạch Ngọc Đường, “Ra đường mà cũng mang cái đồ này?”
Bạch Ngọc Đường cười, đổ một ít ra tay, cho vào cơ thể Triển Chiêu. Hơi lạnh khiến Triển Chiêu giật mình cắn răng thở dốc. Bàn tay Bạch Ngọc Đường cũng thức thời tăng tốc.
Sau khi mất chút thời gian khuếch trương, Bạch Ngọc Đường ôm lấy Triển Chiêu, để anh đối mặt với mình ngồi xuống…
“Cậu… Cậu đừng tưởng ở đây… A!” Triển Chiêu còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Đường đã cười cợt rồi kéo eo anh ấn xuống…
“Miêu Nhi… Thế này rất kích thích.” Bạch Ngọc Đường cảm giác mình đang được bao lại rất ấm rất ẩm rất mềm, thỏa mãn thở hắt, “Chúng ta đang ở giữa bầu trời thành phố.”
“Chuột điên… Biến thái… A, đừng động!” Đây là lần đầu tiên Triển Chiêu bị tiến nhập trong tư thế ngồi thế này, trọng lượng cơ thể khiến Bạch Ngọc Đường chưa bao giờ vào sâu như vậy, lại còn là ở nơi công cộng giữa bàn dân thiên hạ… Con chuột kia chắc chắn điên rồi.
“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu, ngẩng lên hôn anh. Đúng lúc đó, “két” một tiếng, vòng quanh chậm rãi chuyển động…
“A!” Khuôn mặt Triển Chiêu đỏ bừng lên, “Mau dừng… Làm ơn đi… A!”
Bạch Ngọc Đường cười: “Giờ mà dừng không phải cậu giết tôi sao? Chúng ta tranh thủ trước khi xuống làm xong là ổn thôi!” Nói rồi, tận dụng thời gian, bắt đầu ăn con mèo.
Tới lúc thùng cáp chạm đất, Triển Chiêu là được Bạch Ngọc Đường ôm ra. Thấy ánh mắt nghi hoặc của nhân viên phục vụ, Bạch Ngọc Đường nói: “Cậu ấy ở trên đó quá lo lắng, ngất xỉu rồi. Các anh làm ăn kiểu gì vậy!”
Nhân viên vội vàng cúi đầu xin lỗi, Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu mặt đỏ bừng, phấn khởi về nhà —- Tiếp tục!
…
Tới đêm, Bạch Trì cùng Triệu Trinh vẻ mặt thất vọng trở về, Bạch Trì đã bật khóc. Lỗ Ban biến mất, phải ăn nói thế nào với hai anh đây, bản thân thực rõ vô dụng. Triệu Trinh nhìn mà thương: “Đừng nóng vội, sẽ tìm thấy thôi.”
“Anh nói xem… Có phải bị Lisbon ăn rồi không?” Bạch Trì ngẩng đầu, dè dặt hỏi.
“Không đâu…” Triệu Trinh gãi đầu, “Lisbon không ăn đồ sống…”
Hai người có lẽ vẫn bất an đi vào phòng làm việc, chỉ thấy Lisbon đã ở trên sofa, thấy hai người trở về thì ngẩng đầu lên nhìn.
“A?” Bạch Trì chợt phát hiện trước ngực Lisbon có một nhúm lông màu nâu không giống với màu lông của nó… Tiến lại vài bước, gạt chân nó ra nhìn, chỉ thấy Lỗ Ban đang nằm trong lòng Lisbon, ngủ say.
Hai người thở phào nhẹ nhõm, Bạch Trì tựa vào bụng Lisbon, sợ đến nửa cái mạng cũng không còn. Triệu Trinh xoa xoa tóc Bạch Trì, cười khẽ, “Hôm nay muộn rồi, ở lại đi đừng về.”
Bạch Trì vươn tay vuốt vuốt cái tai Lỗ Ban, đáp nhẹ: “Ừm ~~”
…
Bạch Cẩm Đường ôm lấy Công Tôn bị “mệt” cả ngày về giường, xoay người lấy một thứ từ túi áo vest, thì thầm: “Cái này, tôi mang đã lâu rồi…” Vừa nói vừa mở chiếc hộp nhỏ, lấy ra một chiếc nhẫn được thiết kế rất tinh xảo, đeo vào cho Công Tôn, “Đừng từ chối đấy…” Nói xong, đứng dậy muốn chuồn, nhưng góc áo lại bị Công Tôn túm lại.
Có phần khó hiểu nhìn Công Tôn, lại thấy Công Tôn luồn tay xuống gối, cũng lấy ra một cái hộp nhỏ ném cho Bạch Cẩm Đường.
Tiếp được, mở ra — Bên trong là một chiếc nhẫn vàng, kiểu dáng rất cũ, như là của vài thập niên trước… Bạch Cẩm Đường hơi giật mình nhìn Công Tôn, chợt nghe anh bực bội nói từ trong chăn: “Đồ gia truyền, cho vợ.”
Chiếc nhẫn rất nhỏ, Bạch Cẩm Đường lấy ra, mang vào ngón út mới vừa. Ngồi trở lại giường, Bạch Cẩm Đường cách tấm chăn hỏi Công Tôn: “Tôi có thể dọn qua không, lấp cái hốc kia đi nhé…”
Mãi một lúc rất lâu sau mới nghe Công Tôn ủ ê đáp: “Ừ ~~”
…
Ở trên giường, Bạch Ngọc Đường đẩy đẩy Triển Chiêu đang bọc kín lấy mình, không để ý đến người: “Miêu Nhi, còn giận a?”
Triển Chiêu phớt lờ, lòng thầm nói, con chuột càng ngày càng quá phận, nhất định phải để hắn nhớ đời.
Sau một lát, chợt nghe Bạch Ngọc Đường quay sang nói: “Miêu Nhi, ngày mai muốn ăn gì?”
Triển Chiêu có phần chần chừ, ăn đồ ăn nhanh suốt hai tuần nay rồi, rất muốn ăn các món Bạch Ngọc Đường nấu
~~“Sườn kho tiêu đen, bao tử chua ngọt, gạch cua đậu phụ, thêm cả canh cá hồi được không?” Bạch Ngọc Đường gác cằm lên vai Triển Chiêu, búng búng vào chăn, hỏi.
Mãi một lúc lâu sau, Triển Chiêu xuôi khí “ừ” một tiếng… Mỹ thực quan trọng hơn, dạy dỗ để sau cũng được.
“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường cười híp cả mắt, cúi đầu hôn lên tóc Triển Chiêu, “Valentine vui vẻ.”
…… Lại trầm mặc một lúc nữa, Triển Chiêu mới “ừ” thêm tiếng nữa, qua lớp chăn hờn dỗi một câu: “Valentine vui vẻ.”
—KẾT ÁN —
Tác giả :
Nhĩ Nhã