S.C.I. Mê Án Tập
Quyển 11 - Chương 21: Các loại đầu mối
Một tiếng ba ba vang ra, mọi người chỉ kịp nhìn thấy thằng bé vọt lại chỗ Tần Âu, ôm chặt lấy chân ngửa mặt cười, nụ cười so với màu tóc còn chói mắt hơn.
“Tiểu Dịch?!” Tần Âu ngẩn người, lập tức vừa mừng vừa sợ bế thằng bé lên, “Sao con lại tới đây… Sao con lại nhuộm tóc rồi? Thiếu chút nữa không nhận ra.”
Tiểu Dịch bĩu bĩu môi, “Chú Triệu nhuộm cho con đó, nói để thế đẹp, mà lại không độc, tóc cũng thơm nữa.”
“Ách… Thật không?” Tần Âu đưa mũi qua ngửi ngửi, quả thật rất thơm, có chút bất đắc dĩ, bộ tóc này thật ra rất thích hợp, thoạt nhìn như một đứa trẻ người nước ngoài vậy, chỉ là đẹp thì đẹp, nhưng sao lại nhuộm tóc cho con nít a? Không biết có bị hại gì cho cơ thể không nữa.
“Ba ba.” Tần Dịch hình như rất thân thiết với Tần Âu, liên tục cọ a cọ cái cổ, lại ngọt ngào mở miệng, đồng thời vươn người qua hôn hắn một cái.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau ―― ai nha, thằng nhóc này với Dương Dương phong cách thật khác nhau nha.
“Sao con lại về đây? Đi máy bay về à?” Tần Âu hỏi Tần Dịch, “Ăn gì chưa?”
“Chưa.” Tần Dịch chu chu miệng, lầm bầm, “Chú Triệu nói sẽ đưa con đi ăn, sau đó con trốn mất.”
Tần Âu khẽ nhíu mày, hỏi, “Sao lại trốn? Rất nguy hiểm a, may mà gặp được Dương Dương đó.”
“Con sợ bọn họ đi tìm ba mà.” Tần Dịch cười cười nói thầm một câu, “Con định tìm ba trước, nói với ba một tiếng, Jane có nói, phòng nhân chi tâm bất khả vô.” (lòng phòng nhân không thể không có)
Tần Âu hơi sửng sốt, Triển Chiêu nhíu mày nhìn sang Bạch Ngọc Đường ―― u, đừng nhìn vẻ ngoài giống bé bánh bao thế, không ngờ lại rất có chủ kiến nha!
“Đều vào nhà cả đi.” Công Tôn lên tiếng.
“Trong nhà có nguyên liệu nấu ăn.” Bạch Ngọc Đường đi vào trước, “Để làm thứ gì ngon ngon cho nhóc ăn!”
Triển Chiêu cũng đói bụng lắm rồi, vội bám riết lấy người ta.
Công Tôn vừa đưa tay giúp Lạc Dương cầm cặp sách, vừa hỏi “Dương Dương, cháu mua hoa đến làm gì?”
Lạc Dương có chút xấu hổ, “Ba ba nói chú Cẩm Đường bị bệnh.”
“Nên chau mua lan hồ điệp đến để thăm bệnh a?”Đại Đinh Tiểu Đinh có chút dở khóc dở cười, “Dương Dương, cháu lần sau đến thăm chú ấy, không cần mang lan hồ điệp đâu, mang đến một chậu xương rồng là được!”
“A?”Dương Dương mở to hai mắt chớp a chớp, Công Tôn lắc đầu, kéo nhóc vào nhà.
Tần Âu cũng bế Tần Dịch vào trong, Tần Dịch lúc tựa vào vai hắn nhìn thấy Triển Chiêu, liền chào hỏi, “Chú Miêu.”
Triển Chiêu mí mắt giật giật.
Bạch Ngọc Đường nhịn cười, hỏi Tần Dịch, “Cháu thấy chú ấy giống mèo?”
Tần Dịch lắc đầu, “Ngày đó chú Triệu cho cháu coi một bức tranh vẽ chú ấy, bức tranh đó rất đẹp nga, rồi nói chú ấy họ Miêu, tên là Meo Meo.”
Triển Chiêu mặt đen thui, tâm rủa Triệu Tước hỗn đản!
Vừa vào phòng, Tần Dịch liền lao thẳng vào lòng Dương Phàm, so với cùng Tần Âu vừa rồi thì còn thân thiết hơn.
Triển Chiêu lại nhìn sang Bạch Ngọc Đường, hai người lập tức hiểu ngầm với nhau, Tần Dịch với Dương Dương y xì nhau, đều thay lão ba mình lo lắng chuyện đại sự.
Bạch Cẩm Đường cũng xuống lầu, thấy Công Tôn ngoắc ngoắc mình, liền lập tức đi qua.
Công Tôn nói với Dương Dương, “Dương Dương, người bệnh tới, tặng hoa a!”
Dương Dương xấu hổ dâng hoa cho Bạch Cẩm Đường, “Chú Cẩm Đường sớm bình phục a.”
Bạch Cẩm Đường khóe miệng co rút, nhưng vẫn nhận lấy nhành lan diễm lệ, rồi dở khóc dở cười cảm ơn Dương Dương.
Mã Hân bọn họ đều ở đó, một đám nữ sinh nhìn thấy Tần Dịch, lập tức vây chặt lấy, Trần Giai Di ôm Tần Dịch lên, “Ai nha, đúng là một thằng nhóc khả ái nha!”
“Đúng đó!”Mã Hân đưa tay niết niết quai hàm thằng bé, “Thật mềm a!”
“Tóc vàng rất hợp a!”Tề Nhạc cũng gật đầu.
“Lớn lên khẳng định rất dễ nhìn!” Trần Du nắn nắn cánh tay, “Ai nha, thật mềm thật nhuyễn, lại trơn bóng nhẵn nhụi nữa chứ.”
Tần Dịch xấu hổ vô cùng, vẫn luôn cúi đầu ngượng ngùng, ra sức bò lại vào lòng Tần Âu.
Lạc Dương bên cạnh hiếu kỳ nhìn sang, cậu nhóc này thật dễ ngại ngùng nha, mà so với con gái còn dễ nhìn hơn ấy chứ.
Không lâu sau. Bạch Ngọc Đường mang mỳ Ý cùng tôm hấp ra, mọi người tốp năm tốp ba ngồi xuống ăn.
Triển Chiêu ôm một thùng bự toàn nhật ký về, cùng Bạch Trì chiếm cứ sô pha, vừa ăn vừa đọc, dưới chân Bạch Trì còn có một đống lớn tiểu thuyết kinh dị, cậu bọc người trong chăn vừa đọc vừa run, Tần Dịch cùng Lạc Dương vừa ăn vừa chơi với đám tiểu sư tử cùng Lỗ Ban, Lisbon lười biếng nằm bên cạnh làm đệm thịt ấy đứa nhóc.
Tần Âu đút cho Tần Dịch ăn, rồi hỏi, “Dịch Dịch, sao con tới đây được? Chú Triệu đưa con tới hả?”
“Ngô.”Tần Dịch gật đầu, nhỏ giọng lầm bầm, “Jane bị bệnh, Jack muốn ở cùng bà, con lại muốn ba … Gần đây có rất nhiều người muốn bắt con, ông bà vì thế nên đều bị thương.”
“Jane với Jack là ông bà ngoại đó hả?” Công Tôn hỏi.
Tần Âu gật đầu, nhíu mày hỏi, “Ông bà có sao không?”
“Không sao.” Tần Dịch lắc đầu, “Chú Triệu đã sắp xếp để ông bà đến đảo Giáng Sinh nghỉ ngơi rồi, nơi đó rất an toàn.”
“Ai bắt cháu?” Triển Chiêu hỏi.
Tần Dịch suy nghĩ một chút, trải lời, “Toàn là mấy người mặc đồ đen, cháu chưa kịp nhìn thấy, đã bị người của chú Triệu ngăn cản rồi.”
Triển Chiêu nghĩ a nghĩ, rồi lấy tấm hình Lương Nhạn hồi nhỏ cùng người phụ nữ bí ẩn kia đưa cho Tần Dịch nhìn, “Cháu có nhận ra người phụ nữ này không?”
Tần Dịch nhận lấy nhìn thoáng qua, gật đầu, “Có gặp qua a.”
“Con gặp rồi?” Tần Âu có chút giật mình, “Ở đâu?”
“Cô ấy từng tới trường con.” Tần Dịch trả lời, “Nhưng cô ấy không giống người xấu nga, lúc đó cô ấy ôm một chú chó nhỏ bị thương đưa cho con để con ôm đến phòng y tế cho bác sĩ xem, cô ấy phải vội đi đâu đó.”
“Chú chó kia đâu rồi?” Triển Chiêu hỏi.
“Nó là một chú chó hoang, sau đó được tặng ột gia đình yêu chó, có người nhận nuôi rồi a.” Tần Dịch suy nghĩ một chút, lại nói, “Thế nhưng chú Triệu nói với cháu, cô ấy là một con hồ ly tinh.”
Tất cả mọi người cả kinh, Dương Phàm đút cho Tần Dịch một ngụm nấm, nói, “Trẻ con không được nói thế.”
“Cô ấy so với trong ảnh chụp này cũng trẻ như thế chứ?”Triển Chiêu hỏi tiếp Tần Dịch.
“Đúng nga.” Tần Dịch gật đầu, “Như chưa đến ba mươi đâu, thật xinh đẹp a.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau ―― quả nhiên cũng là một quái vật không biết già!
“Thế nhưng nga.” Tần Dịch lại nói tiếp, “Lúc cháu nói với chú Triệu là, cô này thật xinh đẹp, chú Triệu liền cười đến mức không thẳng lưng được, xong còn nói, ‘cái gì rất đẹp a, đây là một ả yêu quái, yêu quái ngàn năm đó!’ “
Nói xong, trong miệng lại bị nhét vào một miếng tôm bự, liền ra sức nhai a nhai.
Triển Chiêu nắm tay nâng cằm khẽ cười, “Nga… yêu quái ngàn năm a…”
Lúc này, Bạch Cẩm Đường ăn cơm xong đi tới, nói với Triển Chiêu, “Tiểu Chiêu, về chuyện ký ức của anh …”
“Anh hai, anh nhớ ra gì rồi hả?” Triển Chiêu vội hỏi.
Bạch Cẩm Đường thấy Công Tôn bên cạnh có chút khẩn trương nhìn mình, thì cười cười nói, “Nhớ được một chút … là một vài đoạn ngắn rải rác, còn có…” Vừa nói, anh vừa đưa tay chỉ chỉ người phụ nữ trong tấm ảnh, “Anh cũng có gặp qua cô ta.”
“Cái gì?”Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều giật mình.
“Anh gặp qua?”Công Tôn buồn bực, “Lúc nào?”
Bạch Cẩm Đường lắc đầu, “Ký ức hiện tại của anh có chút hỗn loạn, có vài chuyện hình như không phải mới xảy ra đây, cảnh tượng như là của hai mươi năm về trước, thường xuyên xuất hiện như những cảnh phim rời rạc. Hơn nữa, anh nhớ là anh ngẩng mặt nhìn cô ta, nói cách khác, cô ta lúc đó cao hơn anh, lúc đó có lẽ anh còn rất nhỏ.”
“Lúc anh còn nhỏ á…” Triệu Trinh nhịn không được nhíu mày hỏi, “Ý là cô ta hơn hai mươi năm trước vẫn là cái dạng này”
Bạch Trì hỏi, “Có khi nào nhận lầm không?”
Bạch Cẩm Đường lắc đầu, “Hẳn là không, anh nhớ rất rõ.”
“Anh hai.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Anh đang muốn dùng thôi miên đem ký ức trước kia cùng với ba năm vừa rồi đều khôi phục lại?”
Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Theo lời Dương Phàm nói thì, ký ức của anh bị mất rất có thể không phải do bị thương mà thành, là có người cố ý đem nó niêm phong lại … Người kia có thể là Triệu Tước, cũng dùng thôi miên, liệu có thể đánh thức nó trở về không?”
Triển Chiêu nghe xong nhíu mày, nói, “Theo như lý luận thì tuyệt đối ổn, nhưng như em đã nói, làm như vậy rất nguy hiểm, rất có thể sẽ làm ký ức hỗn loạn, trừ phi Triệu Tước ra tay hỗ trợ.”
Triển Chiêu vừa dứt lời, điện thoại trong túi chợt vang lên, anh hơi nhíu nhíu mày.
Bạch Ngọc Đường cười nói, “Tôi nghĩ rất có thể là Triệu Tước.”
“Ừ.” Công Tôn cũng gật đầu, “Ông ấy lần nào cũng thiêng, toàn xuất hiện đúng thời điểm.”
Triển Chiêu lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên…
Vừa tiếp điện thoại, Triệu Tước đã cười hỏi, “Tiểu Tần Dịch tới rồi phải không?”
Triển Chiêu gật đầu, “Tới rồi… Chú đưa thằng bé tới à? Cảm ơn chú đã bảo vệ thằng bé nhé.”
“Ừ, vừa lúc ta đi máy bay qua đây, vì là máy bay tư nhân nên thuận đường dẫn thằng bé qua luôn, gần đây người muốn bắt thằng bé không ít, ta nếu ly khai, để thằng bé một mình với đám vệ sĩ ta cũng lo lắng, nên mới thương lượng với ông bà thằng bé một chút, rồi đưa đến chỗ mấy đứa.” Triệu Tước mỉm cười rồi nghiêm túc nói, “Meo meo, đừng giúp Bạch Cẩm Đường khôi phục ký ức.”
Triển Chiêu nhíu mày, hỏi, “Vì sao?”
“Chưa đến lúc.” Triệu Tước nói, “Nhóc nghe ta, đừng có gấp!”
Triển Chiêu trầm ngâm một lúc, rồi hỏi, “Vậy lúc nào mới đúng?”
“Đến lúc đó, không cần nhóc làm ta cũng sẽ làm.” Triệu Tước nói, “Nhóc có thể đã biết rồi, người ra tay là ta, vậy đương nhiên hoá giải cũng nên là ta, lần này bởi vì sự cố ngoài ý muốn, mới loạn thành thế này, làm kế hoạch của mấy kẻ đó tan tành mây khói, cũng không biết là phúc hay là họa nữa, bất quá nhóc cũng có thể lần theo đầu mối đó mà tìm hiểu một chút.”
Triển Chiêu suy nghĩ một lát, hỏi, “Ừm … Người phụ nữ kia có liên quan gì không?”
Triệu Tước cười cười, “Cô ta không đơn giản đâu, nhớ kỹ nếu gặp phải cô ta phải cẩn thận đó, cô ta là một nhân vật quan trọng a.”
“Chú nói cô ta là lão yêu quái, cô ta còn lớn tuổi hơn chú nữa sao?”
Triệu Tước suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói, “Còn nhớ video lần trước nhóc xem không?’
Triển Chiêu nhớ lại đoạn video có một người đàn ông không hề già đi, cùng một hòn đảo nhỏ kỳ quái, thì gật đầu, “Đích xác, hẳn đã qua vài thế hệ.”
“Meo meo?” Triệu Tước thấy Triển Chiêu hình như không muốn gây với mình, tâm tình cũng thả lỏng, cười hỏi, “Thế nào? Có muốn ta cho nhóc vài đầu mối của án kiện này không?”
“Ha hả.” Triển Chiêu cười thành tiếng, “Đa tạ chú a, bất quá chậm rồi, tôi đã nghĩ ra, còn thiếu chứng thực thôi.”
“Ha ha.”Triệu Tước cười tán thưởng, “Quả nhiên đủ thông minh a!”
“Chú cũng cẩn thận đó, chuyện ở đây không cần chú lo lắng, cứ an tâm làm chuyện của mình đi.”Nói xong, Triển Chiêu ngắt điện thoại, về phía sô pha ngồi xuống, tiếp tục vừa ăn vừa xem nhật ký.
Bạch Ngọc Đường cũng không hỏi nhiều, Triển Chiêu tựa hồ đã có đầu mối cùng chủ ý, ngược lại quay qua nói với Bạch Cẩm Đường, “Anh hai, xem ra chưa phải lúc.”
Bạch Cẩm Đường có chút bất đắc dĩ, Công Tôn ở một bên lạnh lùng nói, “Có sao đâu a, chuyện khi đó dù sao cũng đã quên cả hai chục năm nay rồi, còn chuyện mấy năm gần đây anh không biết cái gì có thể hỏi mọi người mà.”
“Có một số việc người khác không biết a.” Bạch Cẩm Đường khóe miệng nhếch nhếch, thấp giọng nói, “Anh vẫn muốn hỏi một vài chi tiết anh mới nhớ ra mấy hôm trước, hay là em giúp anh giảng giải a giảng giải?”
Công Tôn chẳng nghi ngờ gì, “Anh nhớ ra cái gì?”
Bạch Cẩm Đường thấy hắn khẩn trương, liền thấp giọng thì thầm vào tai, “Hai ta đang làm vài chuyện… bí mật, hỏi người khác, hẳn là không tốt lắm đâu, em nói xem trước đây anh có thói quen quay lại không? Nếu có nói thì tốt rồi, chúng ta có thể hảo hảo tham thảo a tham thảo!”
Công Tôn sắc mặt đỏ hồng, thấy Tần Dịch cùng Lạc Dương mở to hai mắt hiếu kỳ nhìn sang, thì càng đỏ thêm không ít.
Triệu Trinh đã ăn xong, buông bát buông đũa chuẩn bị qua ngồi với Bạch Trì, thì điện thoại vang lên, có tin nhắn.
Hắn rút ra nhìn, thì thấy đó là của Lý Dĩnh.
“Sách…” Triệu Trinh nhíu mày, tựa hồ có chút phiền muộn.
“Làm sao vậy?” Bạch Trì hỏi hắn.
“Nga… Cái người múa điệu u linh kia, vẫn đang dây dưa chuyện hợp tác.” Triệu trinh nói.
“Nè!” Triển Chiêu vội ngăn cản Triệu Trinh, “Đừng từ chối a, nhận đi!”
Triệu Trinh ngẩn người, nhướn nhướn mày, “Nghi ngờ hắn?”
“Lại muốn để Trinh dùng mỹ nhân kế a?”Bạch Trì hình như không cam tâm tình nguyện.
“Yên tâm.”Triển Chiêu khoát khoát tay, “Viên Lâm kia rất cổ quái, anh sẽ đi với Triệu Trinh, chúng ta kiểm tra xem hắn thế nào!”
Mọi người nhìn nhau, nếu Triển Chiêu đã nắm chắc như thế, vậy đi thôi… Tất nhiên đã có đầu mối rồi.
Vì vậy, Triệu Trinh nhắn tin về cho Lý Dĩnh ―― đáp ứng hắn gặp mặt, trong ngày hôm nay!
“Tiểu Dịch?!” Tần Âu ngẩn người, lập tức vừa mừng vừa sợ bế thằng bé lên, “Sao con lại tới đây… Sao con lại nhuộm tóc rồi? Thiếu chút nữa không nhận ra.”
Tiểu Dịch bĩu bĩu môi, “Chú Triệu nhuộm cho con đó, nói để thế đẹp, mà lại không độc, tóc cũng thơm nữa.”
“Ách… Thật không?” Tần Âu đưa mũi qua ngửi ngửi, quả thật rất thơm, có chút bất đắc dĩ, bộ tóc này thật ra rất thích hợp, thoạt nhìn như một đứa trẻ người nước ngoài vậy, chỉ là đẹp thì đẹp, nhưng sao lại nhuộm tóc cho con nít a? Không biết có bị hại gì cho cơ thể không nữa.
“Ba ba.” Tần Dịch hình như rất thân thiết với Tần Âu, liên tục cọ a cọ cái cổ, lại ngọt ngào mở miệng, đồng thời vươn người qua hôn hắn một cái.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau ―― ai nha, thằng nhóc này với Dương Dương phong cách thật khác nhau nha.
“Sao con lại về đây? Đi máy bay về à?” Tần Âu hỏi Tần Dịch, “Ăn gì chưa?”
“Chưa.” Tần Dịch chu chu miệng, lầm bầm, “Chú Triệu nói sẽ đưa con đi ăn, sau đó con trốn mất.”
Tần Âu khẽ nhíu mày, hỏi, “Sao lại trốn? Rất nguy hiểm a, may mà gặp được Dương Dương đó.”
“Con sợ bọn họ đi tìm ba mà.” Tần Dịch cười cười nói thầm một câu, “Con định tìm ba trước, nói với ba một tiếng, Jane có nói, phòng nhân chi tâm bất khả vô.” (lòng phòng nhân không thể không có)
Tần Âu hơi sửng sốt, Triển Chiêu nhíu mày nhìn sang Bạch Ngọc Đường ―― u, đừng nhìn vẻ ngoài giống bé bánh bao thế, không ngờ lại rất có chủ kiến nha!
“Đều vào nhà cả đi.” Công Tôn lên tiếng.
“Trong nhà có nguyên liệu nấu ăn.” Bạch Ngọc Đường đi vào trước, “Để làm thứ gì ngon ngon cho nhóc ăn!”
Triển Chiêu cũng đói bụng lắm rồi, vội bám riết lấy người ta.
Công Tôn vừa đưa tay giúp Lạc Dương cầm cặp sách, vừa hỏi “Dương Dương, cháu mua hoa đến làm gì?”
Lạc Dương có chút xấu hổ, “Ba ba nói chú Cẩm Đường bị bệnh.”
“Nên chau mua lan hồ điệp đến để thăm bệnh a?”Đại Đinh Tiểu Đinh có chút dở khóc dở cười, “Dương Dương, cháu lần sau đến thăm chú ấy, không cần mang lan hồ điệp đâu, mang đến một chậu xương rồng là được!”
“A?”Dương Dương mở to hai mắt chớp a chớp, Công Tôn lắc đầu, kéo nhóc vào nhà.
Tần Âu cũng bế Tần Dịch vào trong, Tần Dịch lúc tựa vào vai hắn nhìn thấy Triển Chiêu, liền chào hỏi, “Chú Miêu.”
Triển Chiêu mí mắt giật giật.
Bạch Ngọc Đường nhịn cười, hỏi Tần Dịch, “Cháu thấy chú ấy giống mèo?”
Tần Dịch lắc đầu, “Ngày đó chú Triệu cho cháu coi một bức tranh vẽ chú ấy, bức tranh đó rất đẹp nga, rồi nói chú ấy họ Miêu, tên là Meo Meo.”
Triển Chiêu mặt đen thui, tâm rủa Triệu Tước hỗn đản!
Vừa vào phòng, Tần Dịch liền lao thẳng vào lòng Dương Phàm, so với cùng Tần Âu vừa rồi thì còn thân thiết hơn.
Triển Chiêu lại nhìn sang Bạch Ngọc Đường, hai người lập tức hiểu ngầm với nhau, Tần Dịch với Dương Dương y xì nhau, đều thay lão ba mình lo lắng chuyện đại sự.
Bạch Cẩm Đường cũng xuống lầu, thấy Công Tôn ngoắc ngoắc mình, liền lập tức đi qua.
Công Tôn nói với Dương Dương, “Dương Dương, người bệnh tới, tặng hoa a!”
Dương Dương xấu hổ dâng hoa cho Bạch Cẩm Đường, “Chú Cẩm Đường sớm bình phục a.”
Bạch Cẩm Đường khóe miệng co rút, nhưng vẫn nhận lấy nhành lan diễm lệ, rồi dở khóc dở cười cảm ơn Dương Dương.
Mã Hân bọn họ đều ở đó, một đám nữ sinh nhìn thấy Tần Dịch, lập tức vây chặt lấy, Trần Giai Di ôm Tần Dịch lên, “Ai nha, đúng là một thằng nhóc khả ái nha!”
“Đúng đó!”Mã Hân đưa tay niết niết quai hàm thằng bé, “Thật mềm a!”
“Tóc vàng rất hợp a!”Tề Nhạc cũng gật đầu.
“Lớn lên khẳng định rất dễ nhìn!” Trần Du nắn nắn cánh tay, “Ai nha, thật mềm thật nhuyễn, lại trơn bóng nhẵn nhụi nữa chứ.”
Tần Dịch xấu hổ vô cùng, vẫn luôn cúi đầu ngượng ngùng, ra sức bò lại vào lòng Tần Âu.
Lạc Dương bên cạnh hiếu kỳ nhìn sang, cậu nhóc này thật dễ ngại ngùng nha, mà so với con gái còn dễ nhìn hơn ấy chứ.
Không lâu sau. Bạch Ngọc Đường mang mỳ Ý cùng tôm hấp ra, mọi người tốp năm tốp ba ngồi xuống ăn.
Triển Chiêu ôm một thùng bự toàn nhật ký về, cùng Bạch Trì chiếm cứ sô pha, vừa ăn vừa đọc, dưới chân Bạch Trì còn có một đống lớn tiểu thuyết kinh dị, cậu bọc người trong chăn vừa đọc vừa run, Tần Dịch cùng Lạc Dương vừa ăn vừa chơi với đám tiểu sư tử cùng Lỗ Ban, Lisbon lười biếng nằm bên cạnh làm đệm thịt ấy đứa nhóc.
Tần Âu đút cho Tần Dịch ăn, rồi hỏi, “Dịch Dịch, sao con tới đây được? Chú Triệu đưa con tới hả?”
“Ngô.”Tần Dịch gật đầu, nhỏ giọng lầm bầm, “Jane bị bệnh, Jack muốn ở cùng bà, con lại muốn ba … Gần đây có rất nhiều người muốn bắt con, ông bà vì thế nên đều bị thương.”
“Jane với Jack là ông bà ngoại đó hả?” Công Tôn hỏi.
Tần Âu gật đầu, nhíu mày hỏi, “Ông bà có sao không?”
“Không sao.” Tần Dịch lắc đầu, “Chú Triệu đã sắp xếp để ông bà đến đảo Giáng Sinh nghỉ ngơi rồi, nơi đó rất an toàn.”
“Ai bắt cháu?” Triển Chiêu hỏi.
Tần Dịch suy nghĩ một chút, trải lời, “Toàn là mấy người mặc đồ đen, cháu chưa kịp nhìn thấy, đã bị người của chú Triệu ngăn cản rồi.”
Triển Chiêu nghĩ a nghĩ, rồi lấy tấm hình Lương Nhạn hồi nhỏ cùng người phụ nữ bí ẩn kia đưa cho Tần Dịch nhìn, “Cháu có nhận ra người phụ nữ này không?”
Tần Dịch nhận lấy nhìn thoáng qua, gật đầu, “Có gặp qua a.”
“Con gặp rồi?” Tần Âu có chút giật mình, “Ở đâu?”
“Cô ấy từng tới trường con.” Tần Dịch trả lời, “Nhưng cô ấy không giống người xấu nga, lúc đó cô ấy ôm một chú chó nhỏ bị thương đưa cho con để con ôm đến phòng y tế cho bác sĩ xem, cô ấy phải vội đi đâu đó.”
“Chú chó kia đâu rồi?” Triển Chiêu hỏi.
“Nó là một chú chó hoang, sau đó được tặng ột gia đình yêu chó, có người nhận nuôi rồi a.” Tần Dịch suy nghĩ một chút, lại nói, “Thế nhưng chú Triệu nói với cháu, cô ấy là một con hồ ly tinh.”
Tất cả mọi người cả kinh, Dương Phàm đút cho Tần Dịch một ngụm nấm, nói, “Trẻ con không được nói thế.”
“Cô ấy so với trong ảnh chụp này cũng trẻ như thế chứ?”Triển Chiêu hỏi tiếp Tần Dịch.
“Đúng nga.” Tần Dịch gật đầu, “Như chưa đến ba mươi đâu, thật xinh đẹp a.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau ―― quả nhiên cũng là một quái vật không biết già!
“Thế nhưng nga.” Tần Dịch lại nói tiếp, “Lúc cháu nói với chú Triệu là, cô này thật xinh đẹp, chú Triệu liền cười đến mức không thẳng lưng được, xong còn nói, ‘cái gì rất đẹp a, đây là một ả yêu quái, yêu quái ngàn năm đó!’ “
Nói xong, trong miệng lại bị nhét vào một miếng tôm bự, liền ra sức nhai a nhai.
Triển Chiêu nắm tay nâng cằm khẽ cười, “Nga… yêu quái ngàn năm a…”
Lúc này, Bạch Cẩm Đường ăn cơm xong đi tới, nói với Triển Chiêu, “Tiểu Chiêu, về chuyện ký ức của anh …”
“Anh hai, anh nhớ ra gì rồi hả?” Triển Chiêu vội hỏi.
Bạch Cẩm Đường thấy Công Tôn bên cạnh có chút khẩn trương nhìn mình, thì cười cười nói, “Nhớ được một chút … là một vài đoạn ngắn rải rác, còn có…” Vừa nói, anh vừa đưa tay chỉ chỉ người phụ nữ trong tấm ảnh, “Anh cũng có gặp qua cô ta.”
“Cái gì?”Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều giật mình.
“Anh gặp qua?”Công Tôn buồn bực, “Lúc nào?”
Bạch Cẩm Đường lắc đầu, “Ký ức hiện tại của anh có chút hỗn loạn, có vài chuyện hình như không phải mới xảy ra đây, cảnh tượng như là của hai mươi năm về trước, thường xuyên xuất hiện như những cảnh phim rời rạc. Hơn nữa, anh nhớ là anh ngẩng mặt nhìn cô ta, nói cách khác, cô ta lúc đó cao hơn anh, lúc đó có lẽ anh còn rất nhỏ.”
“Lúc anh còn nhỏ á…” Triệu Trinh nhịn không được nhíu mày hỏi, “Ý là cô ta hơn hai mươi năm trước vẫn là cái dạng này”
Bạch Trì hỏi, “Có khi nào nhận lầm không?”
Bạch Cẩm Đường lắc đầu, “Hẳn là không, anh nhớ rất rõ.”
“Anh hai.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Anh đang muốn dùng thôi miên đem ký ức trước kia cùng với ba năm vừa rồi đều khôi phục lại?”
Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Theo lời Dương Phàm nói thì, ký ức của anh bị mất rất có thể không phải do bị thương mà thành, là có người cố ý đem nó niêm phong lại … Người kia có thể là Triệu Tước, cũng dùng thôi miên, liệu có thể đánh thức nó trở về không?”
Triển Chiêu nghe xong nhíu mày, nói, “Theo như lý luận thì tuyệt đối ổn, nhưng như em đã nói, làm như vậy rất nguy hiểm, rất có thể sẽ làm ký ức hỗn loạn, trừ phi Triệu Tước ra tay hỗ trợ.”
Triển Chiêu vừa dứt lời, điện thoại trong túi chợt vang lên, anh hơi nhíu nhíu mày.
Bạch Ngọc Đường cười nói, “Tôi nghĩ rất có thể là Triệu Tước.”
“Ừ.” Công Tôn cũng gật đầu, “Ông ấy lần nào cũng thiêng, toàn xuất hiện đúng thời điểm.”
Triển Chiêu lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên…
Vừa tiếp điện thoại, Triệu Tước đã cười hỏi, “Tiểu Tần Dịch tới rồi phải không?”
Triển Chiêu gật đầu, “Tới rồi… Chú đưa thằng bé tới à? Cảm ơn chú đã bảo vệ thằng bé nhé.”
“Ừ, vừa lúc ta đi máy bay qua đây, vì là máy bay tư nhân nên thuận đường dẫn thằng bé qua luôn, gần đây người muốn bắt thằng bé không ít, ta nếu ly khai, để thằng bé một mình với đám vệ sĩ ta cũng lo lắng, nên mới thương lượng với ông bà thằng bé một chút, rồi đưa đến chỗ mấy đứa.” Triệu Tước mỉm cười rồi nghiêm túc nói, “Meo meo, đừng giúp Bạch Cẩm Đường khôi phục ký ức.”
Triển Chiêu nhíu mày, hỏi, “Vì sao?”
“Chưa đến lúc.” Triệu Tước nói, “Nhóc nghe ta, đừng có gấp!”
Triển Chiêu trầm ngâm một lúc, rồi hỏi, “Vậy lúc nào mới đúng?”
“Đến lúc đó, không cần nhóc làm ta cũng sẽ làm.” Triệu Tước nói, “Nhóc có thể đã biết rồi, người ra tay là ta, vậy đương nhiên hoá giải cũng nên là ta, lần này bởi vì sự cố ngoài ý muốn, mới loạn thành thế này, làm kế hoạch của mấy kẻ đó tan tành mây khói, cũng không biết là phúc hay là họa nữa, bất quá nhóc cũng có thể lần theo đầu mối đó mà tìm hiểu một chút.”
Triển Chiêu suy nghĩ một lát, hỏi, “Ừm … Người phụ nữ kia có liên quan gì không?”
Triệu Tước cười cười, “Cô ta không đơn giản đâu, nhớ kỹ nếu gặp phải cô ta phải cẩn thận đó, cô ta là một nhân vật quan trọng a.”
“Chú nói cô ta là lão yêu quái, cô ta còn lớn tuổi hơn chú nữa sao?”
Triệu Tước suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói, “Còn nhớ video lần trước nhóc xem không?’
Triển Chiêu nhớ lại đoạn video có một người đàn ông không hề già đi, cùng một hòn đảo nhỏ kỳ quái, thì gật đầu, “Đích xác, hẳn đã qua vài thế hệ.”
“Meo meo?” Triệu Tước thấy Triển Chiêu hình như không muốn gây với mình, tâm tình cũng thả lỏng, cười hỏi, “Thế nào? Có muốn ta cho nhóc vài đầu mối của án kiện này không?”
“Ha hả.” Triển Chiêu cười thành tiếng, “Đa tạ chú a, bất quá chậm rồi, tôi đã nghĩ ra, còn thiếu chứng thực thôi.”
“Ha ha.”Triệu Tước cười tán thưởng, “Quả nhiên đủ thông minh a!”
“Chú cũng cẩn thận đó, chuyện ở đây không cần chú lo lắng, cứ an tâm làm chuyện của mình đi.”Nói xong, Triển Chiêu ngắt điện thoại, về phía sô pha ngồi xuống, tiếp tục vừa ăn vừa xem nhật ký.
Bạch Ngọc Đường cũng không hỏi nhiều, Triển Chiêu tựa hồ đã có đầu mối cùng chủ ý, ngược lại quay qua nói với Bạch Cẩm Đường, “Anh hai, xem ra chưa phải lúc.”
Bạch Cẩm Đường có chút bất đắc dĩ, Công Tôn ở một bên lạnh lùng nói, “Có sao đâu a, chuyện khi đó dù sao cũng đã quên cả hai chục năm nay rồi, còn chuyện mấy năm gần đây anh không biết cái gì có thể hỏi mọi người mà.”
“Có một số việc người khác không biết a.” Bạch Cẩm Đường khóe miệng nhếch nhếch, thấp giọng nói, “Anh vẫn muốn hỏi một vài chi tiết anh mới nhớ ra mấy hôm trước, hay là em giúp anh giảng giải a giảng giải?”
Công Tôn chẳng nghi ngờ gì, “Anh nhớ ra cái gì?”
Bạch Cẩm Đường thấy hắn khẩn trương, liền thấp giọng thì thầm vào tai, “Hai ta đang làm vài chuyện… bí mật, hỏi người khác, hẳn là không tốt lắm đâu, em nói xem trước đây anh có thói quen quay lại không? Nếu có nói thì tốt rồi, chúng ta có thể hảo hảo tham thảo a tham thảo!”
Công Tôn sắc mặt đỏ hồng, thấy Tần Dịch cùng Lạc Dương mở to hai mắt hiếu kỳ nhìn sang, thì càng đỏ thêm không ít.
Triệu Trinh đã ăn xong, buông bát buông đũa chuẩn bị qua ngồi với Bạch Trì, thì điện thoại vang lên, có tin nhắn.
Hắn rút ra nhìn, thì thấy đó là của Lý Dĩnh.
“Sách…” Triệu Trinh nhíu mày, tựa hồ có chút phiền muộn.
“Làm sao vậy?” Bạch Trì hỏi hắn.
“Nga… Cái người múa điệu u linh kia, vẫn đang dây dưa chuyện hợp tác.” Triệu trinh nói.
“Nè!” Triển Chiêu vội ngăn cản Triệu Trinh, “Đừng từ chối a, nhận đi!”
Triệu Trinh ngẩn người, nhướn nhướn mày, “Nghi ngờ hắn?”
“Lại muốn để Trinh dùng mỹ nhân kế a?”Bạch Trì hình như không cam tâm tình nguyện.
“Yên tâm.”Triển Chiêu khoát khoát tay, “Viên Lâm kia rất cổ quái, anh sẽ đi với Triệu Trinh, chúng ta kiểm tra xem hắn thế nào!”
Mọi người nhìn nhau, nếu Triển Chiêu đã nắm chắc như thế, vậy đi thôi… Tất nhiên đã có đầu mối rồi.
Vì vậy, Triệu Trinh nhắn tin về cho Lý Dĩnh ―― đáp ứng hắn gặp mặt, trong ngày hôm nay!
Tác giả :
Nhĩ Nhã