Scandal Đình Đám
Chương 12
Chính vì ôm ý nghĩ này, Thịnh Đản bắt đầu công việc mới ở IN.
Mỗi ngày đối mặt với thời khóa biểu chi chít, cô dần dần ý thức được, khoảng cách để mình đạt được ước mơ còn rất xa vời.
Đừng nói là người mẫu, cho dù là trở thành người mẫu số một, cũng không phải là chuyện đơn giản như trong tưởng tượng.
Có lẽ những người gào to với cô cũng nói không sai, người hoàn toàn không trải qua khóa đào tạo quy củ để trở thành người mẫu giống như cô, thì rất khó leo cao.
Cho nên Thịnh Đản chỉ có thể nỗ lực hơn người khác mà thôi.
Người ta vừa tan lớp thì về nhà, còn cô lưu lại tiếp tục luyện tập; người ta còn đang ngủ, còn cô trời vừa sáng liền rời giường, bắt chuyến xe điện ngầm sớm nhất để tới phòng học, thừa dịp vẫn chưa có người nào, ôn tập lại bài học ngày hôm qua.
Ngay cả khi tất cả những người mới cùng học đều nhận được công việc, chỉ có cô từ đầu đến cuối không có, Thịnh Đản vẫn như cũ cảm thấy không nên nóng nảy, tin chắc cố gắng sẽ có hồi đáp.
Sự thật chứng minh, niềm tin của cô rất đúng, hồi đáp của cô đã tới, vui mừng thường đến lúc người ta lơ đãng buông xuống!
"Thịnh đản sao? Hôm nay cô không có khóa học, đúng không?"
Lúc mà lời nói Nhậm Sâm truyền tới từ trong điện thoại truyền đến, thì Thịnh Đản đang đánh răng, hàm răng đầy bọt gật đầu, sau khi ý thức được đối phương không có mặt ở đây, mới vội vàng rút bàn chải đánh răng ra, phun bọt trong miệng ra, trả lời: "Đúng vậy, chẳng qua tôi đang định đến lớp học, dù sao ở nhà cũng không có việc gì để làm. . . . . ."
"Là như vậy. Chương trình hôm nay, Thích huyền muốn sáu người mẫu chuyên đề, có người đột nhiên thông báo rút lui, cô có thể đi cứu vãn kết quả không?"
". . . . . ." @ - @!
"Cô có nghe không vậy?"
". . . . . . Tôi có thể tham gia chương trình? !" Cô đương nhiên là đang nghe, vì nghe quá nghiêm túc, mới không dám tin vào tai mình.
Còn tưởng rằng cô phải chịu đựng đến trước khi kết thúc khóa học, mới có cơ hội lộ diện.
Đây không phải nằm mơ chứ!
"Ừ, khống chế chút, đừng thét chói tai trong điện thoại, lỗ tai tôi không chịu nổi. . . . . ."
"A a a a a a a!" Như anh đã dự liệu trước, điểm mấu chốt anh còn chưa nói, tinh thần Thịnh Đản đã bay bổng rồi.
Sau khi đến Đài Truyền Hình, từ trong miệng nhân viên làm việc mà Thịnh Đản biết được, tạm thời lui thông báo chính là không có trợ lý chủ trì.
Trước kia chương trình của Thích Huyền, Thịnh Đản cũng thường xem, mỗi kỳ sẽ thay chủ trì, tùy theo chủ đề mỗi kỳ, tạo hình không giống nhau. Vì hấp dẫn ánh nhìn, bình thường trợ lý chủ trì sẽ mời những cô gái có vóc dáng và diện mạo xuất sắc.
Nói như vậy công việc của các cô ấy chủ yếu chính là bình hoa di động, lúc mở màn thì nói chuyện phiếm vài câu với Thích Huyền, sau đó thì duyên dáng đứng một bên không phải làm gì nữa.
Nghe qua rất đơn giản? Đúng là rất đơn giản.
Nhưng tại sao lúc đến phiên cô lại thay đổi?
Nhớ tới hình ảnh khi đó khiến khách quý khó chịu nhăn mặt, Thích Huyền nói: "Thịnh Đản, cô tới đây muốn làm mặt quỷ xấu nhất - kinh hãi nhất sao."
Dùng phương pháp thảo luận gì dày vò để đảm bảo mình là đẹp trai, thời điểm có năng lực khiến cho đối phương mặt mày nhăn nhó, Thích Huyền nói: "Dùng băng dính dính lông chân đương nhiên mặt mày nhăn nhó, không tin. . . . . . Lễ Giáng Sinh, cô qua đây, để tôi làm mẫu cho bọn họ nhìn."
Nghiên cứu điệu bộ đi trên sân khấu của người mẫu, đột nhiên ngã sấp xuống, nét mặt dữ tợn của Thích Huyền nói: "Lễ Giáng Sinh, cô ngã xuống, để cho Nhị Hào có cơ hội bắt cá đặc tả."
. . . . . . ―_―|||, Làm ơn! Tại sao những sư tỷ trước đây chỉ cần bày ra tạo hình duyên dáng là được, mà cô lại không ngừng hóa trang xấu xí? ! Đây là tiết mục giải trí rất bình thường, không phải tiết mục chỉnh người chứ? !
Nhân viên làm việc bắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc còn cô đã bị hành hạ đến chỉ còn dư nửa sức lực, dù vậy, Thịnh Đản cũng không dám lộn xộn, toàn than vẫn cứng nhắc như cũ, đứng tại chỗ.
Đây coi như là kết thúc rồi sao? Cô hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm nào, không thể làm gì khác hơn là đem việc nhờ giúp đỡ chuyển hướng nhìn nên người quen biết duy nhất - Thích Huyền.
Anh thuận tay đưa giấy tờ cho trợ lý, tháo tai nghe cài trên quần áo, hình như quên mất sự tồn tại của cô, trợ lý Biên Hoà vừa tán gẫu cũng đi về phía sân khấu.
Có phải gọi anh không? Ngay lúc đồ vât trang trí lễ Nô-en lay động, muốn nói lại thôi thì Thích Huyền đột nhiên dừng bước.
"Kết thúc rồi, còn đứng ngốc ở đó làm gì?"
Cuối cùng, anh cũng nhớ tới cô. Thịnh Đản trừng mắt nhìn, có chút vô dụng, "Kết thúc rồi hả? Tôi có thể chuyển động sao?"
"Kết thúc, tôi tới giải huyệt giúp cô." Bộ dáng của cô thoạt nhìn rất khôi hài, còn muốn bị điểm huyệt, đứng nghiêm, ngay cả lúc nói chuyện cũng chỉ có con ngươi di động. Thích Huyền buồn cười đi về phía cô, làm như thật, đâm đâm mấy cái lên sống lưng cô.
"Hô. . . . . ." Cô rất phối hợp mà thở ra một hơi nặng nề, giống như dây cót bị lleso căng, y hệt như thần kinh chợt được thư giãn, hơi mềm nhũn. Thiếu chút nữa thì cô trừ tiếp ngồi “phịch” dưới đất, may mà Thích Huyền đỡ kịp.
Trong lúc vô tình bàn tay nắm lấy bàn tay, Thích Huyền mới phát hiện bàn tay cô đầy mồ hôi lạnh, anh cười khanh khách, "Đều nói với cô đây là ghi hình rồi phát sau, coi như làm sai cũng có thể cắt bỏ, không cần khẩn trương như vậy."
"Xong rồi, có phải biểu hiện của tôi rất tệ không?" Nghe vậy, thần kinh Thịnh Đản căng thẳng lần nữa.
"Là cực kỳ tệ."Anh dừng một chút, cường điều bổ sung, "Nhân phẩm rất tệ."
"A?" Này này, cô thừa nhận có lẽ cô không có thiên bẩm, nhưng không cần tăng lên vấn đề nhân phẩm chứ?
"Hẹn tôi chúc mừng, rồi lại trọng sắc khinh bạn, không chào mà đi, may mà tôi giải quyết tốt hậu quả, bây giờ ngay cả câu giải thích cũng không có. Tôi nói, lễ Giáng Sinh, cô liền không có chút cảm thấy hành vi của mình rất không cao thượng sao?"
. . . . . . Một lời trúng đích, Thịnh Đản có chút áy náy khi bị đâm trúng. Nếu như không phải Thích Huyền chủ động nhắc tới, cô thậm chí đã quên hoàn toàn sự việc kia, chuyện này càng khiến Thịnh Đản cảm thấy áy náy.
Sau khi phản ứng kịp, cô liên tục gật đầu, khom lưng cười nói xin lỗi, ra vẻ 12 vạn phần thành ý, "Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi. Ngày đó là bởi vì có ký giả, cho nên mới không kịp chào hỏi mà đã rời đi, thật ngại quá."
Thấy cô thật sự rất áy náy, Thích Huyền há hốc miệng, thậm chí suýt chút nữa cười ra tiếng.
Mỗi ngày đối mặt với thời khóa biểu chi chít, cô dần dần ý thức được, khoảng cách để mình đạt được ước mơ còn rất xa vời.
Đừng nói là người mẫu, cho dù là trở thành người mẫu số một, cũng không phải là chuyện đơn giản như trong tưởng tượng.
Có lẽ những người gào to với cô cũng nói không sai, người hoàn toàn không trải qua khóa đào tạo quy củ để trở thành người mẫu giống như cô, thì rất khó leo cao.
Cho nên Thịnh Đản chỉ có thể nỗ lực hơn người khác mà thôi.
Người ta vừa tan lớp thì về nhà, còn cô lưu lại tiếp tục luyện tập; người ta còn đang ngủ, còn cô trời vừa sáng liền rời giường, bắt chuyến xe điện ngầm sớm nhất để tới phòng học, thừa dịp vẫn chưa có người nào, ôn tập lại bài học ngày hôm qua.
Ngay cả khi tất cả những người mới cùng học đều nhận được công việc, chỉ có cô từ đầu đến cuối không có, Thịnh Đản vẫn như cũ cảm thấy không nên nóng nảy, tin chắc cố gắng sẽ có hồi đáp.
Sự thật chứng minh, niềm tin của cô rất đúng, hồi đáp của cô đã tới, vui mừng thường đến lúc người ta lơ đãng buông xuống!
"Thịnh đản sao? Hôm nay cô không có khóa học, đúng không?"
Lúc mà lời nói Nhậm Sâm truyền tới từ trong điện thoại truyền đến, thì Thịnh Đản đang đánh răng, hàm răng đầy bọt gật đầu, sau khi ý thức được đối phương không có mặt ở đây, mới vội vàng rút bàn chải đánh răng ra, phun bọt trong miệng ra, trả lời: "Đúng vậy, chẳng qua tôi đang định đến lớp học, dù sao ở nhà cũng không có việc gì để làm. . . . . ."
"Là như vậy. Chương trình hôm nay, Thích huyền muốn sáu người mẫu chuyên đề, có người đột nhiên thông báo rút lui, cô có thể đi cứu vãn kết quả không?"
". . . . . ." @ - @!
"Cô có nghe không vậy?"
". . . . . . Tôi có thể tham gia chương trình? !" Cô đương nhiên là đang nghe, vì nghe quá nghiêm túc, mới không dám tin vào tai mình.
Còn tưởng rằng cô phải chịu đựng đến trước khi kết thúc khóa học, mới có cơ hội lộ diện.
Đây không phải nằm mơ chứ!
"Ừ, khống chế chút, đừng thét chói tai trong điện thoại, lỗ tai tôi không chịu nổi. . . . . ."
"A a a a a a a!" Như anh đã dự liệu trước, điểm mấu chốt anh còn chưa nói, tinh thần Thịnh Đản đã bay bổng rồi.
Sau khi đến Đài Truyền Hình, từ trong miệng nhân viên làm việc mà Thịnh Đản biết được, tạm thời lui thông báo chính là không có trợ lý chủ trì.
Trước kia chương trình của Thích Huyền, Thịnh Đản cũng thường xem, mỗi kỳ sẽ thay chủ trì, tùy theo chủ đề mỗi kỳ, tạo hình không giống nhau. Vì hấp dẫn ánh nhìn, bình thường trợ lý chủ trì sẽ mời những cô gái có vóc dáng và diện mạo xuất sắc.
Nói như vậy công việc của các cô ấy chủ yếu chính là bình hoa di động, lúc mở màn thì nói chuyện phiếm vài câu với Thích Huyền, sau đó thì duyên dáng đứng một bên không phải làm gì nữa.
Nghe qua rất đơn giản? Đúng là rất đơn giản.
Nhưng tại sao lúc đến phiên cô lại thay đổi?
Nhớ tới hình ảnh khi đó khiến khách quý khó chịu nhăn mặt, Thích Huyền nói: "Thịnh Đản, cô tới đây muốn làm mặt quỷ xấu nhất - kinh hãi nhất sao."
Dùng phương pháp thảo luận gì dày vò để đảm bảo mình là đẹp trai, thời điểm có năng lực khiến cho đối phương mặt mày nhăn nhó, Thích Huyền nói: "Dùng băng dính dính lông chân đương nhiên mặt mày nhăn nhó, không tin. . . . . . Lễ Giáng Sinh, cô qua đây, để tôi làm mẫu cho bọn họ nhìn."
Nghiên cứu điệu bộ đi trên sân khấu của người mẫu, đột nhiên ngã sấp xuống, nét mặt dữ tợn của Thích Huyền nói: "Lễ Giáng Sinh, cô ngã xuống, để cho Nhị Hào có cơ hội bắt cá đặc tả."
. . . . . . ―_―|||, Làm ơn! Tại sao những sư tỷ trước đây chỉ cần bày ra tạo hình duyên dáng là được, mà cô lại không ngừng hóa trang xấu xí? ! Đây là tiết mục giải trí rất bình thường, không phải tiết mục chỉnh người chứ? !
Nhân viên làm việc bắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc còn cô đã bị hành hạ đến chỉ còn dư nửa sức lực, dù vậy, Thịnh Đản cũng không dám lộn xộn, toàn than vẫn cứng nhắc như cũ, đứng tại chỗ.
Đây coi như là kết thúc rồi sao? Cô hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm nào, không thể làm gì khác hơn là đem việc nhờ giúp đỡ chuyển hướng nhìn nên người quen biết duy nhất - Thích Huyền.
Anh thuận tay đưa giấy tờ cho trợ lý, tháo tai nghe cài trên quần áo, hình như quên mất sự tồn tại của cô, trợ lý Biên Hoà vừa tán gẫu cũng đi về phía sân khấu.
Có phải gọi anh không? Ngay lúc đồ vât trang trí lễ Nô-en lay động, muốn nói lại thôi thì Thích Huyền đột nhiên dừng bước.
"Kết thúc rồi, còn đứng ngốc ở đó làm gì?"
Cuối cùng, anh cũng nhớ tới cô. Thịnh Đản trừng mắt nhìn, có chút vô dụng, "Kết thúc rồi hả? Tôi có thể chuyển động sao?"
"Kết thúc, tôi tới giải huyệt giúp cô." Bộ dáng của cô thoạt nhìn rất khôi hài, còn muốn bị điểm huyệt, đứng nghiêm, ngay cả lúc nói chuyện cũng chỉ có con ngươi di động. Thích Huyền buồn cười đi về phía cô, làm như thật, đâm đâm mấy cái lên sống lưng cô.
"Hô. . . . . ." Cô rất phối hợp mà thở ra một hơi nặng nề, giống như dây cót bị lleso căng, y hệt như thần kinh chợt được thư giãn, hơi mềm nhũn. Thiếu chút nữa thì cô trừ tiếp ngồi “phịch” dưới đất, may mà Thích Huyền đỡ kịp.
Trong lúc vô tình bàn tay nắm lấy bàn tay, Thích Huyền mới phát hiện bàn tay cô đầy mồ hôi lạnh, anh cười khanh khách, "Đều nói với cô đây là ghi hình rồi phát sau, coi như làm sai cũng có thể cắt bỏ, không cần khẩn trương như vậy."
"Xong rồi, có phải biểu hiện của tôi rất tệ không?" Nghe vậy, thần kinh Thịnh Đản căng thẳng lần nữa.
"Là cực kỳ tệ."Anh dừng một chút, cường điều bổ sung, "Nhân phẩm rất tệ."
"A?" Này này, cô thừa nhận có lẽ cô không có thiên bẩm, nhưng không cần tăng lên vấn đề nhân phẩm chứ?
"Hẹn tôi chúc mừng, rồi lại trọng sắc khinh bạn, không chào mà đi, may mà tôi giải quyết tốt hậu quả, bây giờ ngay cả câu giải thích cũng không có. Tôi nói, lễ Giáng Sinh, cô liền không có chút cảm thấy hành vi của mình rất không cao thượng sao?"
. . . . . . Một lời trúng đích, Thịnh Đản có chút áy náy khi bị đâm trúng. Nếu như không phải Thích Huyền chủ động nhắc tới, cô thậm chí đã quên hoàn toàn sự việc kia, chuyện này càng khiến Thịnh Đản cảm thấy áy náy.
Sau khi phản ứng kịp, cô liên tục gật đầu, khom lưng cười nói xin lỗi, ra vẻ 12 vạn phần thành ý, "Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi. Ngày đó là bởi vì có ký giả, cho nên mới không kịp chào hỏi mà đã rời đi, thật ngại quá."
Thấy cô thật sự rất áy náy, Thích Huyền há hốc miệng, thậm chí suýt chút nữa cười ra tiếng.
Tác giả :
An Tư Nguyên